Bạn đang đọc Bất Lộ Thanh Sắc – Chương 68
Sáng hôm sau, Sầm Lộ Bạch thức giấc trong tiếng rung của điện thoại.
Môi trường của nhà họ Khương không tốt bằng Quân Đình.
Cô ngủ rất nông, đã bắt đầu nửa tỉnh nửa mơ khi nghe tiếng chào hỏi, chuyện trò buổi sáng vang lên trong con hẻm bên ngoài tòa nhà.
Ngay giây phút tiếng rung đầu tiên vang lên, cô đã chạm vào điện thoại để tắt âm theo phản xạ có điều kiện.
Đây là thói quen mà cô đã tập thành khi ngủ cùng phòng với Khương Chiếu Tuyết.
Vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy ánh ban mai xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu sáng căn phòng nhỏ và ấm áp này.
Khương Chiếu Tuyết vẫn đang say giấc nồng bên gối cô.
Nàng khẽ nhăn mặt, dường như bị tiếng rung làm phiền, nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.
Đáy mắt Sầm Lộ Bạch ánh nên sự dịu dàng.
Cô cẩn thận ngồi dậy, nhìn xuống màn hình điện thoại.
Trên màn hình hiển thị “Trang Tống” – quản gia trang viên Bắc Sơn của nhà họ Sầm.
Trang Tống đã đi theo Sầm Hán Thạch nhiều năm.
Ông ta luôn trung thành và tận tụy với công việc, không bao giờ tham gia vào các cuộc tranh chấp của thế hệ bọn họ, chứ đừng nói đến việc chọn phe.
Liên lạc với cô vào lúc này sao? Sầm Lộ Bạch cau mày, ánh mắt đanh lại.
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến bên phía cửa sổ cách xa giường, thấp giọng nhận cuộc gọi.
“Chú Trang.” Cô lễ phép chào hỏi.
Trang Tống cũng rất lịch sự khi nói chuyện điện thoại, chào hỏi: ” Làm phiền giờ giấc nghỉ ngơi của Tiểu Lộ rồi sao?”
“Không, cháu đã dậy lâu rồi.”
“Vậy là tốt rồi.
Chú cảm thấy không yên lòng, nên muốn nói với cháu một tiếng.
Sáng nay, Sầm đổng có vẻ không được khỏe cho lắm, vừa ăn vài muỗng đã không ăn vô nữa.
Chú đã khuyên ông ấy đến bệnh viện, nhưng ông ấy lại bảo rằng vẫn ổn, nhưng chú thấy ông ấy không được thoải mái cho lắm.”
Ông ta nói đầy kiềm chế, như thể lòng dạ đều hướng về Sầm Hán Thạch, nhưng Sầm Lộ Bạch có thể nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của ông.
Vào thời điểm này, sức khỏe của Sầm Hán Thạch và thời gian sống được bao lâu là thông tin cực kỳ nhạy cảm không chỉ đối với nhà họ Sầm, với cô và Sầm Đỉnh, mà còn đối với toàn bộ ban giám đốc của Bách Nạp.
Cô nhận lấy lòng tốt của ông ta và cảm ơn:” Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn chú Trang.”
Trang Tống phía đầu dây bên kia mỉm cười sang sảng:” Chuyện nên làm thôi.”
Nước sâu tĩnh lặng, chim khôn chọn cành mà đậu.
Nhiều năm trôi qua, chỉ có Sầm Lộ Bạch kiên trì.
Tuy trong khoảng thời gian ngắn, không thể chiếm được cảm tình từ ông ta, nhưng vẫn luôn đối xử lịch sự với ông và gia đình, khiến ông ghi tạc vào lòng.
Thế hệ tiếp theo của nhà họ Sầm, liệu ai là người thực sự có đủ khả năng để trở thành người đứng đầu, ông ta tự nhận rằng mình hiểu thấu hơn cả Sầm Hán Thạch.
Ông ta đề cập:” Trong hai ngày này, Tiểu Đỉnh và Sầm đổng có vẻ rất vui.
Sáng sớm hôm nay, Tiểu Đỉnh đã đi công tác rồi.”
Rất vui?
Vui vì dự án của hắn ta đầy hứa hẹn, hay vui vì dự án của cô đã thất bại? Sầm Lộ Bạch không buồn cũng chả vui.
Cô trả lời:” Chút nữa cháu sẽ về thăm ông nội.”
Trang Tống:” Được được, vậy là tốt rồi, cháu cứ làm gì thì làm đi.”
Sầm Lộ Bạch lễ phép đáp lời rồi ngắt điện thoại.
Ngoài cửa sổ, ngõ hẻm nhộn nhịp người qua lại.
Thỉnh thoảng lại có những cụ già ăn mặc giản dị dắt những đứa trẻ quàng khăn đỏ đi ngang qua.
Những đứa trẻ ấy vừa ăn bánh bao vừa bước đi, hoặc là ầm ĩ gì đó với những cụ già, tất cả đều hồn nhiên và vô tư.
Đó là dáng vẻ mà một đứa trẻ từng được nuông chiều lớn lên sẽ có được.
Sầm Lộ Bạch lẳng lặng quan sát, vẻ mặt hững hờ.
“Sao vậy chị?” Không biết từ khi nào, Khương Chiếu Tuyết cũng đã đứng lên.
Nàng ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, mỉm cười thân mật với hình ảnh phản chiếu của cô qua lớp kính cửa sổ.
Khóe môi Sầm Lộ Bạch cũng gợi lên ý cười.
“Đánh thức em rồi?” Giọng nói cô rất dịu.
Khương Chiếu Tuyết lắc đầu:” Không có, cũng đến lúc em nên dậy rồi.”
Thật ra, đáng lẽ nàng phải dậy sớm hơn.
Nhưng tối hôm qua làm đến quá muộn, lúc cả hai rón ra rón rén tắm lại lần nữa, cũng đã hơn hai giờ đêm.
Nàng buồn ngủ đến mức phá hủy đồng hồ sinh học, ngủ một giấc đến tận bây giờ.
Sầm Lộ Bạch yên lòng, không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và tựa vào đầu nàng.
Khương Chiếu Tuyết có thể cảm nhận được điều gì đó đang chìm trong cảm xúc của cô.
Nhưng cô không muốn nói, vì vậy nàng sẽ không hỏi.
Nàng chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, cùng cô nhìn về khung cảnh đường phố dưới lầu.
“Mông Mông.” Sau vài giây im lặng, cuối cùng, người phụ nữ ấy cũng lên tiếng.
“Ơi?”
“Nếu tôi không thể cạnh tranh với Sầm Đỉnh, và trong tương lai, Bách Nạp sẽ không còn quan hệ gì với tôi, em sẽ thế nào?” Dường như cô đang nói đùa.
Cho nên, Khương Chiếu Tuyết cũng cười nhẹ:” Nếu chị không hạnh phúc, em cũng sẽ không.”
Sầm Lộ Bạch chăm chú nhìn nàng qua lớp kính cửa sổ.
Khương Chiếu Tuyết cũng nhìn cô, nghiêm túc nói: ” Từ trước đến nay, điều mà em xem trọng chỉ là chị, không liên quan gì đến những thứ khác.”
“Em chỉ quan tâm chị thế nào thôi.” Nàng không quan tâm đến nỗi nghi ngờ của cô, chỉ cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sáng lên, cúi đầu, ý cười sâu thăm thẳm, nhưng lại phảng phất chút ngại ngùng.
Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết mềm nhũn.
Nàng muốn mổ tim mình ra cho cô xem để dỗ dành cô:” Chị có thể buông tay để làm những gì mà mình muốn.”
“Lộ Bạch, tuy em không có nhiều lắm, nhưng nếu chị không chê, em sẵn sàng trở thành hậu phương cho chị.”
“Vĩnh viễn ủng hộ chị.”
Sầm Lộ Bạch cảm động.
Cô ngoảnh đầu lại, nhìn Khương Chiếu Tuyết thật sâu.
Vành tai Khương Chiếu Tuyết dần đỏ lên dưới ánh nhìn của cô.
Nàng rũ mắt xuống, rúc vào lòng cô, không chịu để cô nhìn vẻ mặt của mình nữa.
Trái tim của Sầm Lộ Bạch đầy dịu dàng.
Cô dùng gương mặt ve vuốt trán nàng, nhẹ nhàng nói:” Cảm ơn em.”
Cô sẽ không thua.
Cũng sẽ không để Khương Chiếu Tuyết thua.
Cô giải thích câu hỏi đầu tiên Khương Chiếu Tuyết vừa hỏi mình:” Vừa rồi chú Trang đã gọi điện cho tôi và nói rằng ông nội không được khỏe, chút nữa tôi sẽ đếm thăm.”
Khương Chiếu Tuyết lo lắng:” Em đi cùng chị nhé?”
Sầm Lộ Bạch bình thản:” Không cần đâu.
Không phải hôm nay em sẽ đến trường để họp sao? Đừng chậm trễ.”
Khương Chiếu Tuyết không yên tâm, chui ra từ lồng ngực cô.
Sầm Lộ Bạch gật đầu với nàng, đầy chắc chắn.
Khương Chiếu Tuyết thấy cô không có vẻ miễn cưỡng cho lắm, vì vậy cũng yên tâm, ấm áp nói:” Vâng.”
Sầm Lộ Bạch trở lại dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, giúp nàng kéo chiếc áo trễ cổ lên, che đi những vết dâu nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện dưới xương quai xanh.
“Đi nào, chúng ta rửa mặt rồi dùng bữa thôi.” Cô véo mũi Khương Chiếu Tuyết.
Ánh mắt lóng lánh của Khương Chiếu Tuyết cong cong:” Vâng ạ.”
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, nhận thấy Khương Hưng, Khương Cần Phong và Ân Ninh đều đã đi làm.
Khương Chiếu Tuyết vội vàng thừa dịp Tôn Thanh không chú ý, lặng lẽ về phòng ngủ, lấy ga trải giường ra, nhét vào máy giặt trên ban công với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai rồi ấn nước, cho hạt giặt vào, khởi động máy giặt, mọi hành động đều rất lưu loát.
Giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu và muốn tiêu diệt chứng cứ khi mẹ vắng nhà.
Sầm Lộ Bạch nhận nhiệm vụ, một bên trò chuyện với Tôn Thanh trong phòng bếp, giúp bà chiên trứng để thu hút sự chú ý, một bên buồn cười nhìn Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết cực kỳ xấu hổ, sắc đỏ tràn khắp gương mặt, trừng mắt liếc cô một cái.
Lúc này, Sầm Lộ Bạch mới kiềm chế lại—— cô ngừng nhìn chằm chằm vào nàng, thay vào đó là mỉm cười.
Khương Chiếu Tuyết:”…”
Mặc dù cô cười rất xinh, cảnh đẹp ý vui, nhưng lại là người phụ nữ bại hoại! Lần sau nàng sẽ không để cô làm chuyện bậy bạ ở đây nữa!
*
Gần chín giờ, cả hai trở về Quân Đình để thay quần áo sau khi ăn sáng tại nhà họ Khương, sau đó đi đến chiến trường của riêng mình—— Khương Chiếu Tuyết đi học, Sầm Lộ Bạch đến trang viên Bắc Sơn của nhà họ Sầm để thăm Sầm Hán Thạch.
Tình hình của Sầm Hán Thạch có vẻ không mấy khả quan.
Ngay cả vệ sĩ đứng canh trước cửa phòng cũng được tăng thêm hai so với bình thường.
Đang đề phòng ai, chống lại thứ gì, lòng Sầm Lộ Bạch rõ như gương.
Cô gõ cửa, nhẹ nhàng lịch sự:” Ông nội.”
Bên chiếc giường lớn phía xa, điều dưỡng nhanh chóng cúi người truyền tin:” Đại Sầm tổng đã về rồi.”
“Vào đi.” Sầm Hán Thạch trầm giọng đáp lại.
Ông ấy định chống khuỷu tay ngồi dậy, điều dưỡng vươn tay ra đỡ theo thói quen, nhưng lại bị ông trừng mắt, vội vàng thu tay lại rồi đứng sang một bên như không có chuyện gì xảy ra.
Sầm Lộ Bạch cũng vờ như chưa nhìn thấy gì.
Cô đến gần, điềm tĩnh ngồi bên giường ông, đặt tay lên bắp chân đang được đắp một tấm chăn mỏng của ông, mỉm cười thăm hỏi:” Ông nội.”
Rõ ràng, Sầm Hán Thạch khá ngạc nhiên trước sự trở lại của cô.
“Hôm nay sao lại có thời gian trở về thế?” Tâm tình của ông không tốt, trong mắt không tránh khỏi lộ ra một chút đề phòng mà ngày thường giấu rất kỹ.
Sầm Lộ Bạch nửa thật nửa giả:” Hôm qua cháu đến nhà Chiếu Tuyết để chúc mừng Ngày của mẹ.
Buổi sáng, trên đường về, không biết vì sao lại nghĩ đến ông, nên trước khi đi công tác, cháu muốn về thăm ông một chuyến.”
Cô rũ mi mắt, giọng điệu nhẹ hơn rất nhiều so với tiếng gọi ông nội vừa rồi.
Tựa như cảm nhận được sự cảnh giác của ông, khiến lòng vừa đau vừa lạnh.
Tim Sầm Hán Thạch vừa dao động, vừa xót xa trong một khoảnh khắc.
Có phải ông quá đề phòng cô rồi không?
Những năm qua, ông cháu bọn họ chưa bao giờ có phút giây đầm ấm nào.
Những năm đầu trở về nhà họ Sầm, ông có thể nhìn thấy rõ tình cảm mà Sầm Lộ Bạch dành cho mình.
Suy cho cùng, bộ dáng trưởng thành của Sầm Lộ Bạch ngày hôm nay, cũng là trách nhiệm của ông ấy.
Dù gì cũng là cháu gái của ông và tương lai của nhà họ Sầm.
Ông tự nghĩ rằng mình đã đủ từ ái, vì vậy buông bỏ cảnh giác, giọng điệu cũng ấm áp hơn, bù đắp cho những gì mà ông vừa nói trước mặt cô:” Vài ngày trước, ông có nói chuyện với Lão Trang, cũng nói về cháu đấy.
Cháu cứ bận công tác mãi, không biết bao giờ mới có thể về thăm ông già này đây.”
Sầm Lộ Bạch cười nhẹ, như thể thuận theo lời nói của ông ấy.
Sầm Hán Thạch yên lòng.
Cả hai nói chuyện phiếm một lúc.
Người giúp việc bưng một nửa chén yến trên lầu xuống, Sầm Lộ Bạch giúp ông chỉnh lại mặt bàn và chiếc gối phía sau, cung kính phục vụ.
Cuối cùng, Sầm Hán Thạch cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, cảm khái:” Ông đấy, sống đến ngần này tuổi rồi cũng vô dụng, bản thân không làm nổi chút chuyện nhỏ, cũng đã đến lúc nên xuống mồ rồi.”
“Ông nội.” Dường như Sầm Lộ Bạch có chút bất đắc dĩ.
Sầm Hán Thạch lắc đầu, bảo cô không cần phải lo lắng:” Phước cũng đã hưởng, ông không còn gì luyến tiếc cả.
Điều duy nhất mà ông không an tâm đó là Bách Nạp.”
Hai mắt ông sáng như đuốc, chăm chú nhìn Sầm Lộ Bạch, bỗng dưng hỏi:” Lộ Bạch, nếu em trai của cháu có thể nắm chắc được dự án này trong tầm tay.
Vậy trong tương lai, Bách Nạp sẽ được chia thành hai thế giới, các cháu sẽ cùng nhau lo liệu, cháu cảm thấy thế nào?”
Cuối cùng ông ấy cũng ngừng đánh đố, thử lòng cô.
Sầm Lộ Bạch không hề gợn sóng, cũng không tránh không né, đối diện với ánh mắt ông và đáp:” Chỉ cần là vì Bách Nạp, cháu sao cũng được cả.”
“Nhưng mà…” Cô uyển chuyển:” Cháu không biết Tiểu Đỉnh có đồng ý hay không.”
Sầm Hán Thạch trầm giọng, ra vẻ uy nghiêm:” Nó dám không chịu à!”
Sầm Lộ Bạch cười nhạt, không nói gì.
Không biết nên gọi ông là xảo quyệt hay ngây thơ đây.
Muốn mua chuộc cô bằng một nửa địa vị và biến cô thành trấn quốc công sao?
Loài người làm sao có thể ngủ yên bên mạn giường được.
Sầm Hán Thạch là người đã từng giẫm lên rất nhiều người, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này hơn bất kì ai khác.
Những năm qua, Bách Nạp phát triển nhiều như thế nào, sau lưng đều có bóng dáng của cô, bọn họ hoàn toàn hiểu rõ.
Sầm Đỉnh dựa vào cái thá gì?
Thật ra, chỉ đưa cho cô một nửa, một phần ba, hoặc thậm chí không trao bất kỳ số cổ phần nào của Bách Nạp cho cô, thì sớm hay muộn, Bách Nạp vẫn sẽ luôn về với cô dưới hình thức này hoặc cách thức khác, chỉ là ngoằn ngoèo hơn một chút mà thôi.
Nhưng có đôi khi, cô cũng không muốn thuận theo ý họ.
Loại sắc mặt thất vọng và tuyệt vọng, thỉnh thoảng cô rất muốn nhìn chúng xuất hiện trên bản mặt họ.
Cô mỉm cười và nói:” Ông nội, chúng ta cá cược được không?”
Đôi mắt mờ đục của Sầm Hán Thạch lộ ra vẻ do dự.
*
Sau khi ra khỏi phòng Sầm Hán Thạch, Sầm Lộ Bạch bước thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ của mình tại tầng dưới để rửa tay.
Cô cúi đầu, gương mặt vô cảm, tỉ mỉ, thong thả ung dung rửa tay.
Như thể đang tẩy sạch thứ dơ bẩn gì đó, hoặc giống như thứ gì đó thú vị.
Dòng nước lạnh lẽo, trượt dài theo khe hở ngón tay, nhiệt độ trong mắt cô còn lạnh hơn cả nước.
Trên bồn rửa mặt, điện thoại rung lên dữ dội, là cuộc gọi từ Sầm Dao.
Sầm Lộ Bạch lau khô tay, lấy tai nghe Bluetooth ra và đeo vào.
Giọng nói lo lắng của Sầm Dao phát ra từ tai nghe: “Chị, Diệp Lam nói rằng Minh Nghiên đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Có lẽ, chẳng mấy chốc cô ta sẽ phát hiện ra thân phận của Lý Viêm là giả, mọi thứ đều là một cái bẫy.”
Lý Viêm là chồng của Minh Nghiên, còn Diệp Lam là người mà họ đã dàn xếp đến bên Minh Nghiên kể từ khi cô ta kết hôn, tiếp cận cô ta, lấy lòng tin của cô ta và trở thành bạn của cô ta.
“Vậy không phải rất tốt à?” Giọng điệu của Sầm Lộ Bạch rất bình tĩnh.
Sầm Dao lo lắng:” Có phải nhanh quá không? Lỡ như cô ta nổi điên lên rồi lao đầu tìm đến chị dâu thì sao? Chúng ta có nên tìm người theo dõi cô ta không?”
Sầm Lộ Bạch hờ hững:” Không cần đâu, sẽ không.”
Với sự xúi giục của Diệp Lam, cộng với tính cách hám lợi của bản thân, cô ta sẽ không từ bỏ lợi ích của mình nhanh như vậy, cá chết lưới rách.
Sầm Dao vẫn lo lắng: ” Chị…”
Cô ấy muốn nói lại thôi.
Sầm Lộ Bạch:” Ừ?”
Sầm Dao nói:” Nhất định phải để cho chị dâu biết sao ạ? Đôi khi, có một sự thật nào đó, biết sẽ chưa chắc đã hạnh phúc hơn là không.”
Rõ ràng, chỉ cần cô bằng lòng, họ có hàng nghìn cách để khiến Khương Chiếu Tuyết không bao giờ biết được.
Nhưng, Sầm Lộ Bạch lại trả lời:” Ừm.”
“Nhất định.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn bản thân xa lạ của chính mình trong gương.
Trong suốt ba mươi mấy năm cuộc đời, từ điển của cô đầy rẫy những mưu mô và toan tính.
Nhưng chỉ đối với Khương Chiếu Tuyết, cô muốn lòng mình không thẹn.
Cô hy vọng rằng một ngày nào đó, cô có thể chắc chắn có được tình yêu của nàng, và cũng có thể đáp lại tình cảm của nàng bằng phẳng hơn.
Mông Mông của cô, nên có một tình yêu sạch sẽ và một người yêu chân thành..