Bạn đang đọc Bất Lộ Thanh Sắc – Chương 66
Tất cả ảo tưởng trong cả cuộc đời
*
“Trí nhớ của tôi rất tốt đấy.” Độ cong nơi khóe môi Sầm Lộ Bạch rõ ràng hơn.
Khương Chiếu Tuyết khó hiểu:” Vâng?”
Sầm Lộ Bạch vén tóc mai của nàng ra sau tai, bông đùa:” Vì em đã nói rồi nên sẽ rất khó để phủ nhận.”
Khương Chiếu Tuyết:”…”
Tại sao lúc nào người này cũng không tin nàng vậy?
Nàng bất mãn: “Ai muốn chối?” Nàng vươn tay nắm lấy cằm Sầm Lộ Bạch, lắc nhẹ rồi cười ngọt ngào:” Họ Sầm lúc nào cũng trịch thượng như vậy sao?”
“Em là sinh viên văn khoa, nên cũng có trí nhớ rất tốt đấy.” Vẻ mặt dịu dàng đến nỗi thậm chí nàng còn không hề nhận ra.
Sầm Lộ Bạch bị đùa giỡn cũng không ngại, bình thản nhìn vào nàng, ý cười dần sáng hơn.
“Ừm.” Cô khẽ thầm thì tiếng đáp nhẹ, cúi đầu hôn nàng trong lúc nàng vẫn còn đang nắm lấy cằm cô.
Khương Chiếu Tuyết hé môi, phối hợp nâng cằm lên, chào đón cô.
Mũi cả hai chạm vào nhau.
Nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng như chuồn chuồn đạp nước vừa rơi xuống, giọng nói yêu thương của Tôn Thanh bỗng dưng vang lên từ phía cửa:” Mông Mông, Lộ Bạch…”
Giống như phản xạ có điều kiện, Khương Chiếu Tuyết nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Sầm Lộ Bạch, ngồi thẳng lưng và nhìn vào nguồn phát ra âm thanh.
Nơi phát ra âm thanh bị một cánh cửa gỗ chặn lại, Tôn Thanh không tự tiện mở ra.
Bà nhắc nhở: “Ba con tắm xong rồi, các con muốn tắm thì tắm đi.”
Khương Chiếu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói:” Vâng ạ.”
Nàng bất tri bất giác nhận ra điều gì, ngoảnh nhìn Sầm Lộ Bạch.
Quả nhiên, Sầm Lộ Bạch đang dùng ánh mắt hài hước nhìn chằm chằm vào nàng.
“Bị thấy được thì sẽ thế nào?” Cô hiếu kỳ:” Liệu có bắt Mông Mông nhà chúng ta viết bản kiểm điểm không?”
Khương Chiếu Tuyết:”…”
Đáng ghét!
Vành tai nàng nóng lên, xấu hổ, bực bội cúi người xuống, định cắn lấy đôi môi của người phụ nữ xấu xa thích trêu người này.
Nhưng vào khoảnh khắc chạm vào, nàng lại không nỡ.
Đã cưỡi trên lưng cọp, rất khó để leo xuống.
Nàng nhẹ nhàng mơn trớn rồi muốn lùi về, nhưng Sầm Lộ Bạch đã cúi người về phía trước, đỡ lấy eo nàng, kéo dài nụ hôn này.
Như thể cả hai đang chơi đùa, chỉ dùng lưỡi chạm nhẹ vào nhau và hôn nhau trong vài giây trước khi không tài nào nhịn cười nổi.
“Em vừa phát hiện ra, miệng của chị không hề tha cho người khác chút nào đấy.” Khương Chiếu Tuyết câu lấy cổ cô, lên án.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười, không phản bác, trông rất nuông chiều.
Lòng Khương Chiếu Tuyết đầy ngọt ngào, không muốn quấy cô nữa.
“Tắm rửa thôi, chị tắm trước được không?” Nàng trở về việc chính.
Sầm Lộ Bạch không ý kiến.
“Để em tìm xem có đồ ngủ nào để mặc không.” Khương Chiếu Tuyết rời giường, vừa đi đến tủ quần áo vừa hỏi:” Mặc áo phông và quần short cũ của em được không?”
Sầm Lộ Bạch dễ dãi, đồng ý:” Được.”
Cô rời khỏi giường, ngồi cạnh mép giường, nhìn Khương Chiếu Tuyết tìm kiếm quần áo cho mình trước tủ đồ chỉ bằng một phần mười phòng đồ tại trang viên Bắc Sơn.
Vầng sáng ấm áp phủ khắp người Khương Chiếu Tuyết, lấp đầy không gian nhỏ đầy ấm áp này.
Cũng lấp đầy trái tim Sầm Lộ Bạch.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch đầy dịu dàng.
Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng quay đầu lại:” Cái này ổn chứ?”
Nàng mở chiếc áo phông đen ra trước mặt rồi giới thiệu:” Đây là đồng phục năm cuối của lớp em, em chỉ mặc nó một hai lần thôi.” Nàng cẩn thận cúi đầu ngửi ngửi, nói:” Không có mùi cũ kỹ nào cả.”
Sầm Lộ Bạch mỉm cười:” Cũng được.”
Mặt mày Khương Chiếu Tuyết cũng giãn ra, nhẹ nhàng nói:” Vậy em sẽ tìm cho chị một chiếc quần đùi khác.”
Quần dễ tìm hơn áo, vì vậy, nàng đã nhanh chóng tìm một chiếc quần ngủ rồi đưa cho Sầm Lộ Bạch.
Sau khi cùng Tôn Thanh lấy khăn tắm và đồ vệ sinh cá nhân mới xong, nàng đi cùng Sầm Lộ Bạch đến phòng tắm để kiểm tra độ nóng của vòi sen, sữa tắm và dầu gội.
Sau khi xác nhận rằng mọi thứ đã sẵn sàng và có thể sử dụng bình thường, nàng nói: “Em ra ngoài trước đây, nếu chị cần gì thì cứ gọi em, em sẽ trực ngay tại cửa.”
“Trực tại cửa?” Sầm Lộ Bạch lặp lại.
Khương Chiếu Tuyết gật đầu:” Em đứng tại cửa chờ chị.”
Khương Hưng và Khương Cần Phong đều là đàn ông.
Nàng sợ lần đầu tiên Sầm Lộ Bạch tắm trong điều kiện như vậy sẽ không quen, nếu cần gì cũng ngại gọi người khác.
Làn gió xuân trong mắt Sầm Lộ Bạch thoáng dịu lại, biết rõ còn cố hỏi:” Em sợ tôi bị chuột tha mất à?”
Khương Chiếu Tuyết bật cười:” Em sợ nếu ở phòng một mình, sẽ bị chuột gặm đi mất.”
Sầm Lộ Bạch nhướng mày, Khương Chiếu Tuyết cong môi, thản nhiên bước ra ngoài.
“Được rồi, chị tắm đi.”
Sầm Lộ Bạch không từ chối ý tốt của nàng, đồng ý:” Tôi sẽ tắm nhanh một chút.”
Khương Chiếu Tuyết lắc đầu:” Không sao đâu, chị cứ dùng tốc độ bình thường là được rồi.”
Lúc nàng vừa bước đến cửa và định đóng cửa lại, Sầm Lộ Bạch bỗng dưng nói:” Nếu không, chúng ta tắm chung được chứ?”
Thiếu chút nữa Khương Chiếu Tuyết đã trượt chân.
Nàng chột dạ, nhìn trái ngó phải.
May mà Tôn Thanh và Khương Hưng đang ở trong phòng ngủ, Khương Cần Phong và Ân Ninh cũng ra ngoài vứt rác rồi.
Nàng trừng mắt, hung dữ nhìn Sầm Lộ Bạch, đóng cửa không thương tiếc.
Nhưng nụ cười khẽ đầy ngọt ngào của Sầm Lộ Bạch vẫn văng vẳng bên tai nàng.
Nàng tựa vào cửa, cầm lòng chẳng đặng bật cười.
Khương Cần Phong ló đầu ra từ cửa chính, bỗng dưng huýt sáo với nàng, châm chọc:” Chị, đang nghe lén chị Lộ Bạch tắm đó hả?”
Ý cười của Khương Chiếu Tuyết đọng lại.
Nàng hạ thấp khóe môi, còn chưa kịp phản bác, Tôn Thanh bỗng dưng ló đầu ra khỏi phòng ngủ, răn dạy Khương Cần Phong:” Huýt cái gì mà huýt, khác gì đám du côn đâu, Tiểu Ninh đâu rồi?”
Khương Cần Phong:”…”
Được rồi, bây giờ cậu ta đã biết ai mới là cục cưng trong nhà.
Cậu ta ngoảnh đầu nhìn vợ của mình, Ân Ninh cũng nhìn cậu ta, cười nói:” Bị ra rìa rồi.”
Khương Cần Phong không nói nên lời, xua tay:” Được thôi, mọi người vui là tốt rồi.”
Khương Chiếu Tuyết không khỏi bật cười.
Phòng khách rộn rã tiếng cười, còn trong phòng tắm, nước đang chảy róc rách, Sầm Lộ Bạch vẫn đang tắm rửa.
Khương Chiếu Tuyết tựa vào cửa, yên lặng lắng nghe, tựa như có một dòng nước ấm trong vắt ùa vào lòng, gột rửa cơ thể nàng.
Lúc nàng rời khỏi nhà để đi theo một người cách đây vài năm, không phải chưa từng tưởng tượng rằng một ngày nào đó của nhiều năm sau, lúc quay về, cả hai sẽ được chấp nhận, và gia đình của nàng cũng sẽ trông như thế này.
Có người đã hủy hoại nàng, nhưng lại có người khiến nàng tái sinh.
Dường như, Sầm Lộ Bạch đã thỏa mãn tất cả những ảo tưởng trong cả cuộc đời nàng.
—
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, vốn dĩ hôm nay định đăng chương sớm một chút, nhưng lại kéo dài đến bây giờ.
Mình cứ tưởng là có thể làm được, nhưng tự dưng trưa nay cảm thấy khó chịu trong người, cả buổi chiều chỉ viết được dàn ý vài trăm chữ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ.
Sợ mọi người đợi lâu nên mình sẽ đăng nửa chương trước.
Nửa chương còn lại sẽ được bổ sung vào cuối khuya hôm nay hoặc ngày mai.
Thực xin lỗi, đã để mọi người đợi rồi.
——–.