Bất Kham

Chương 19


Đọc truyện Bất Kham – Chương 19


Thấy Phong Thích dám chửi mình, quản lý Trần càng tức giận giơ tay chỉ Phong Thích rồi chỉ sang Quý Trung Hàn: “Được, mấy người được lắm! Không hợp tác gì nữa sất!”
Dứt lời, quản lý Trần quay sang trợ lý nói: “Còn đơ ra đó làm gì, báo cảnh sát nhanh.

Tay ông đây sắp bị vặn gãy rồi đây này.”
Phong Thích ghét bỏ mà hất tay quản lý Trần ra.

Dưới sức mạnh khủng khiếp này, quản lý Trần lảo đảo vài bước suýt chút nữa đụng phải người khác.

Người suýt bị quản lý Trần đụng phải mặc bộ âu phục chỉn chu, đeo kính gọng mỏng.

Gã khinh thường mà tránh quản lý Trần, nói với Phong Thích đang ở tâm điểm của náo kịch kia: “Rio, tôi nói chuyện với bên tạp chí rồi, kỳ này đổi thành ảnh solo của cậu thôi.

Đừng tuỳ hứng nữa, trở về thôi.”
Gã cứ nói chuyện mà phớt lờ quản lý Trần đang ồn ào bên cạnh.

Trái lại, ánh mắt lại hơi dừng lại trên người Quý Trung Hàn, chăm chú nhìn mặt y một lúc.

Phong Thích đột nhiên xông đến khiến Quý Trung Hàn rất buồn bực, thực sự muốn đi một mạch ra khỏi đây nhưng lại nhớ đến phí vi phạm hợp đồng nên đành ở yên chỗ này vậy.

(Truyện được đăng duy nhất tại [email protected] và keyikeai.wordpress.com)
Thấy tình cảnh hỗn loạn, một người phụ trách khác là bà Chu đã dứt khoát quyết định tóm lấy quản lý Trần đang mất kiểm soát lại rồi gọi trợ lý của bà đến giúp.

Bà Chu ngoài miệng thì động viên quản lý Trần nhưng hành động lại không chút lưu tình, gọi người đưa quản lý Trần ra ngoài.


Xử lý quản lý Trần xong, bà Chu đến trước mặt gã đeo kính, khách khí cười nói: “Cảnh tiên sinh, đều là hiểu lầm cả.”
Bà cố ý nói với Quý Trung Hàn: “Hợp tác vẫn có thể tiếp tục, những lời quản lý Trần nói không tính.”
Hứa Vi rất ít khi để Quý Trung Hàn ra ngoài xã giao bởi vì năng lực giao tiếp của Quý Trung Hàn tương đối kém.

Nhưng y chỉ là yếu về giao tiếp chứ không có nghĩa là y không có mắt nhìn.

Bà Chu đây mới vừa rồi còn khoanh tay đứng nhìn để mặc cho quản lý Trần sỉ nhục y, ngay khi Cảnh tiên sinh này vừa xuất hiện, thái độ bà ta đã lập tức thay đổi.

Đến cùng là vì điều gì, Quý Trung Hàn vẫn rất rõ ràng.

Cảnh tiên sinh cùng bà Chu hàn huyên vài câu, tiếp đó trao đổi danh thiếp, mới quay đầu quở trách Phong Thích: “Rio!”
Từ lúc quản lý Trần bị người đưa đi, Phong Thích không nhìn Quý Trung Hàn nữa.

Thế này như thể anh hùng cứu mỹ nhân, có điều hắn chỉ là nhất thời có lòng tốt mà thôi.

Phong Thích dùng quạt trong tay tùy ý quạt mát, cằm hơi nhếch lên, như đang chờ đợi điều gì đó.

Quý Trung Hàn không cảm ơn cũng không để ý tới mấy người xung quanh Phong Thích, trực tiếp quay người đến trước máy tính lật xem ảnh.

Trong mắt người ngoài, Quý Trung Hàn như vậy ít nhiều có chút không biết điều.

Tiểu Triệu cuống quít cả lên kéo tay áo Quý Trung Hàn, nhỏ giọng nói: “Anh à, chúng ta không phải nên nói tiếng cảm ơn sao?”
Quý Trung Hàn mặt không chút thay đổi nói: “Vốn là anh có thể tự mình giải quyết.”
Giọng y không lớn nhưng vừa đủ cho Phong Thích cách đó không xa có thể nghe thấy.


Mà Cảnh tiên sinh đang đi đến bên cạnh Phong Thích tự nhiên cũng nghe thấy, chẳng biết vì sao khóe miệng gã nở nụ cười, vui vẻ vỗ vai Phong Thích: “Mau trở về chụp đi, mọi người đang chờ cậu đó.”
Phong Thích đẩy tay gã ta, lạnh lùng nói: “Chỉ chụp một tiếng.”
Nói xong, Phong Thích nhanh chân rời đi.

(Truyện được đăng duy nhất tại [email protected] và keyikeai.wordpress.com)
Cảnh tiên sinh không cùng đi mà đi tới trước mặt Quý Trung Hàn, đưa tấm danh thiếp cho y: “Cảnh Hà, người đại diện của Rio.”
Quý Trung Hàn nhìn danh thiếp, mím môi khó xử một lúc, không biết có nên nhận hay không.

Nói gì thì nói, y cùng với Cảnh Hà cùng lắm là mới gặp lần đầu, không thể nói là không thích được.

Mà người này cố tình lại là người đại diện của Phong Thích, y không muốn tiếp xúc những gì liên quan đến Phong Thích, kể cả con người.

Quý Trung Hàn không nhận, Cảnh Hà cũng không quan tâm lắm, gã trở tay đưa danh thiếp cho Tiểu Triệu bên cạnh, Tiểu Triệu ngay lập tức nhận lấy.

Tầm mắt Cảnh Hà từ mặt Quý Trung Hàn rồi lưu luyến ám muội dừng lại trên cổ y: “Tính tình Rio quá tệ lại luôn gây sự.

Nếu thân thể Quý tiên sinh có chỗ nào không khỏe, cứ việc liên hệ với tôi.”
Quý Trung Hàn không thích lời này của Cảnh Hà cho lắm nhưng cụ thể không thoải mái chỗ nào, y cũng không nói ra được.

Cảnh Hà cũng chẳng buồn để ý thái độ của Quý Trung Hàn, đưa danh thiếp xong liền rời đi.

Quý Trung Hàn nhìn vào máy tính, màn hình đã đen ngấm phản chiếu dáng vẻ của y.


Y chợt hiểu ra gì đó, gọi Tiểu Triệu đến giúp mình vén tóc lên.

Tiểu Triệu kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Trời ạ!”
Quý Trung Hàn đưa điện thoại di động tới: “Chụp cho anh xem.”
Mãi đến khi nhìn thấy bức ảnh, Quý Trung Hàn mới nhận ra hôm qua mình bị Phong Thích cắn tàn nhẫn ra sao.

Một vòng dấu răng đã hơi xanh tím có thể nhìn thấy dấu vết giữa những khe tóc.

Chẳng trách Cảnh Hà cứ nhìn vào cổ y mà nói những lời đầy ẩn ý đó.

Quý Trung Hàn sắc mặt tái nhợt mà cất điện thoại di động đi, cảm giác dạ dày mình lại bắt đầu đau rồi, lần này là tức giận đến đau!
(Truyện được đăng duy nhất tại [email protected] và keyikeai.wordpress.com)
Trò cười vừa qua đi, bà Chu trở nên cực kỳ dễ chịu.

Dù Quý Trung Hàn chụp thế nào bà đều nói tốt, sau đó còn giải thích với Quý Trung Hàn rằng quản lý Trần là họ hàng của ông chủ, hạng mục lần này ban đầu người được chọn vốn là do hắn giới thiệu.

Mà bà Chu lại cật lực đề cử Quý Trung Hàn cho quản lý Trần mới bất mãn như thế.

Bà rất yên tâm về năng lực của Quý Trung Hàn, hi vọng y không có gút mắc gì để tương lai hai bên còn hợp tác thêm nhiều lần nữa.

Bà Chu hỏi Quý Trung Hàn tối nay rảnh không, muốn mời y ăn tối, bà biết một nhà hàng đồ Nhật rất ngon.

Quý Trung Hàn không biết bà Chu cuối cùng là vì điều gì mà muốn tạo mối quan hệ với y, nhưng nếu như là vì Phong Thích thì bà Chu đây đành phải thất vọng rồi.

Y từ chối, nói rõ mình có hẹn rồi.

Bà Chu không hề khó chịu, cười híp mắt nói: “Vậy chúng ta hẹn lần sau hợp tác đi nha.”
Đến khi Hứa Vi giết tới, tình cảnh đã hoà hợp êm ấm, bà Chu thậm chí còn xin lỗi Hứa Vi nói là do người của công ty bọn họ không hiểu chuyện, đã bắt nạt Tiểu Quý.


Còn dặn Hứa Vi trở về nhớ an ủi Quý Trung Hàn cho tốt, nói y đừng để trong lòng.

Hứa Ngụy Châu vẻ mặt kỳ quái bước tới, cô muốn hỏi Quý Trung Hàn, nghĩ đi nghĩ lại liền kéo Tiểu Triệu lại.

Chờ hai người châu đầu ghé tai xong, Hứa Vi bấy giờ mới hiểu được tình huống lúc này.

Hứa Vi đến bên Quý Trung Hàn, nói nhỏ: “Cái công ty nát này gần đây tiếp xúc với Rio, muốn hợp tác với bọn họ.

Việc bàn chưa thành đã đành giờ thì sợ làm mất lòng Rio nên muốn thông qua chúng ta lấy lòng Rio ấy mà.”
“Rio là nhất ca của công ty bọn họ, chung quy vẫn rất có tiếng nói.” Hứa Vi nói xong cũng muốn cười, nghĩ thấy cái công ty nhỏ hỏng bét này đáng đời lắm, ai biểu bọn họ dám bắt nạt Trung Hàn chứ, đúng là đại thuỷ xông vào miếu Long Vương mà.

Quý Trung Hàn bình thản nói: “Tôi không có hứng thú với những chuyện này, đừng nói với tôi.”
Lúc này Tiểu Triệu nhớ tới tấm danh thiếp trong túi, lấy ra đưa cho Hứa Vi: “Này là người đại diện của Rio cho chúng ta đó chị.”
Vừa thấy rõ tên, Hứa Vi hơi kỳ quái nói: “Sao lại là hắn.”
“Sao vậy?” Quý Trung Hàn hỏi.

Hứa Vi vò nát tấm danh thiếp vốn định vứt cho khuất mắt, nghĩ nghĩ thế nào rồi lại banh ra cất vào ví mình.

“Không có gì đâu, một lão tra nam thôi.” Hứa Vi không để ý lắm mà nói: “Không ngờ còn sống đến là tốt luôn, đã vậy còn thành người đại diện của Rio cơ.”
Quý Trung Hàn kinh ngạc nhìn Hứa Vi, Hứa Vi vội giải thích: “Không phải tra tôi, có điều cũng tra không ít người.”
Hứa Vi ngẫm lại vẫn cảm thấy cạn lời: “Gã năm đó còn đánh cược với người khác theo đuổi tôi, tôi mà dễ tán vậy hả.

Tức cười ghê!”
Quý Trung Hàn bắt đầu hứng thú, Hứa Vi lại không chịu kể tiếp.

Chỉ nói đừng nhắc đến tra nam nữa, nghĩ đến cái danh này mà thấy xui xẻo quá chừng!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.