Đọc truyện Bất Kham – Chương 20
Hứa Vi để Quý Trung Hàn nghỉ ngơi hai ngày, xong việc thì bồi bổ dạ dày, điều hòa cơ thể.
Cũng dặn Tiểu Triệu phải thường xuyên đến xem chừng Quý Trung Hàn không cho y ăn đồ ăn vặt.
Tiểu Triệu nhận lệnh đến lục soát tất cả đồ ăn nhanh trong tủ lạnh của Quý Trung Hàn, ngay cả một chai Coke còn chả để lại cho y chứ đừng nói đến bia bọt gì sất.
Ngược lại, Quý Trung Hàn thật sự ngoan ngoãn tịnh dưỡng một thời gian.
Không ra ngoài, mỗi ngày ở nhà ngoại trừ dùng máy tính xử lý công việc thì chạy bộ quanh công viên dưới lầu, hoặc không thì đến phòng tập Judo luyện tập.
Y đã rất lâu không đến phòng tập, ông chủ vừa thấy y thì rất vui vẻ liền kéo y đến giới thiệu cho các sư đệ sư muội mới đến, nói với họ Judo của Quý Trung Hàn rất tốt.
Mọi người cần gì, có thể đến hỏi y.
Khi luyện Judo, tóc Quý Trung Hàn sẽ búi cao trên đỉnh đầu để phòng khi bị rũ xuống lúc đang luyện.
Có điều như thế cũng làm cho dáng vẻ y thoạt nhìn quá mức trung tính, trông không có sức chiến đấu tẹo nào.
Sau khi ném nam sinh thứ ba cao to hơn mình ra ngoài, cơ thể mới có chút mệt mỏi.
Y mỉm cười nhìn sang nam sinh đứng cuối hàng đang chờ luyện cùng mình, chỉ thấy người ta co người lại lùi về sau, mặt mày sợ hãi mà từ chối.
Quý Trung Hàn thở dài, khá là tiếc.
Lúc này có nữ sinh nhấc tay xung phong, hào phóng nói: “Quý sư ca, anh có thể tập cùng em được không?”
Quý Trung Hàn lắc đầu nói: “Con gái không được, anh sợ nắm giữ không đúng mực, các em đi tìm Trương sư tỷ đi.”
Nữ sinh kia lại nói: “Sư ca à, cho em xin wechat được không?”
Quý Trung Hàn còn chưa kịp trả lời, một cô gái tóc đen ngắn vẻ ngoài gọn gàng đi tới, gõ nhẹ lên đầu nữ sinh: “Không được, sư ca em nhút nhát còn hay thẹn thùng, đừng doạ cậu ấy nữa.
Chúng ta vẫn cần dùng gương mặt này để đi chiêu sinh đấy! “
Cô gái tóc đen ngắn này, chính là Trương sư tỷ Quý Trung Hàn vừa nhắc đến.
Trương sư tỷ thả lỏng gân cốt, vẫy tay với Quý Trung Hàn, hiên ngang nói: “Nào, để tôi xem không luyện lâu như vậy, cậu thụt lùi bao nhiêu rồi.”
Nếu nói đối với những cô gái khác Quý Trung Hàn còn sợ không đúng chừng mực, thì đối với Trương Dao, Quý Trung Hàn chỉ sợ mình không chú ý liền thua sạch mất.
Trương Dao thực sự rất lợi hại, đạt trình độ của một tuyển thủ thường xuyên dự thi còn nhận được không ít giải thưởng.
Trong mắt Quý Trung Hàn, cô đã từng là thứ ánh sáng chói mắt khiến Quý Trung Hàn tự thẹn mặc cảm.
Y từng có cảm tình với Trương Dao mà Trương Dao hẳn cũng biết rõ điều này.
Song cô chưa từng nói toạc ra phần mơ hồ này, lúc ở chung cũng điểm đáo vi chỉ mà thôi.
(điểm đáo vi chỉ 点到为止: là một thành ngữ của Trung Quốc.
Có nghĩa là lúc nói chuyện chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, không đi sâu vào đàm luận, nhưng đủ để đối phương sáng tỏ)
Quý Trung Hàn không dám theo đuổi con gái, với quá khứ bất kham y từng có làm sao ở bên một người phụ nữ, y thậm chí còn không có cách nào để ngủ yên trên giường.
Y như vầy không xứng với Trương Dao.
Y nhìn Trương Dao, cố gắng tìm lại cảm giác rung động trước kia.
Ngay chính bản thân y cũng không biết vì sao mình phải làm như vậy.
Quý Trung Hàn cảm thấy mình bây giờ đang chìm trong sương mù dày đặc, kể từ khi gặp Phong Thích lại càng như bị đầm lầy vây hãm, không thể thoát ra dù nửa bước.
Y nhìn Trương Dao thật sâu, không biết ánh mắt đã lộ ra ý tứ gì không mà Trương Dao lại cười cười: “Tối nay có muốn đi ăn một bữa không?”
Tim Quý Trung Hàn trệt nhanh một nhịp, Trương Dao chưa từng rủ y đi ăn một mình.
Là tín hiệu sao?
Y không biết nữa, y chỉ biết buổi tối trên đường đi đến quán thịt nướng Trương Dao nói, y vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Trương Dao đã tới từ sớm đang cùng ông chủ nói chuyện phiếm, tươi cười rạng rỡ.
Đó là nụ cười yêu thích của Quý Trung Hàn, có thể cảm hoá người khác, nhìn vào có thể giúp tâm trạng trở nên tốt hơn, tươi sáng hơn.
Quý Trung Hàn bước tới, hậm hực nói: “Không đợi tôi gì cả, cứ vậy mà ăn một mình à.”
Trước mặt Trương Dao là vỏ tôm hùm chất thành một núi nhỏ, găng tay đã bẩn hết một đôi.
Cô xua tay: “Đừng nói nữa, gần nhất chồng tôi quản nghiêm, vất vả lắm mới có thể lén đi ra ăn tối một bữa, thảm quá đi mà.”
Quý Trung Hàn ngẩn người, nhất thời không nói được là tâm tình gì.
Mất mát sao? Không giống lắm.
Khổ sở sao? Vẫn chưa đến mức đó.
Y ngồi xuống, như nói chuyện phiếm hỏi: “Cô kết hôn khi nào? Sao không mời tôi?”
Trương Dao tùy ý khoát tay nói: “Tôi không muốn mặc váy cưới, cũng không muốn đãi tiệc rượu cho nên trực tiếp dẫn anh ấy đi lãnh giấy chứng nhận luôn.
Đi lãnh giấy thôi mà anh ấy còn khóc, nếu thật sự tổ chức tiệc cưới chẳng phải càng khóc dữ hơn sao?”
Trương Dao là người thành phố C, nói chuyện còn mang theo khẩu âm.
Quý Trung Hàn rất thích thành phố C, cũng từng nghĩ đến chuyện định cư ở đó.
Y buồn man mác, cười nói: “Thật à, chúc mừng cô.”
Trương Dao chống cằm nhìn y một lúc, đột nhiên bật cười nói: “Cậu không phải vẫn còn thích tôi đó chứ?”
Quý Trung Hàn không được tự nhiên nói: “Nói gì vậy chứ, cô cũng kết hôn rồi mà.”
Trương Dao thở dài: “Giỡn tí thôi.
Trung Hàn à, đêm nay tôi chỉ là một người bạn muốn quan tâm cậu thôi.”
Lời này có chút cay lòng, Quý Trung Hàn rót cho mình nửa ly rượu rồi uống cạn: “Tôi rất ổn, gần đây công việc cũng được, còn bạn bè…!Cũng quen được mấy người.”
Đương nhiên không có rồi, bạn bè của y vẫn là mấy người đó.
Không tăng cũng không giảm.
Trương Dao lại hỏi: “Gần đây còn gặp ác mộng không? Có định kỳ đi gặp bác sĩ không?”
Nếu như nói y luôn có thể gặp được người tốt trong đời thì Trương Dao người nhạy cảm nhất trong số những người tốt mà y từng gặp.
Cô có thể kịp thời phát hiện tâm trạng của Quý Trung Hàn không ổn và còn cùng Quý Trung Hàn đến bệnh viện mấy lần.
Bởi vì Trương Dao nói, tuy rằng không phải một người không thể tự mình đến bệnh viện, nhưng nếu có thêm người đi cùng tâm trạng sẽ vì thế mà tốt hơn.
Trương Dao biết y đang gặp bác sĩ tâm lí cũng sẽ quan tâm đến tình hình gần đây của y.
Tuy vậy nhưng Trương Dao không thân cận với cuộc sống của y như Hứa Vi mà chỉ thỉnh thoảng mới liên lạc, nên nói Trương Dao giống một người chị hơn là một người bạn.
Quý Trung Hàn tránh không đáp: “Khi không đi gặp bác sĩ làm gì.”
Trương Dao lắc đầu nói: “Cậu nhất định là gặp phải chuyện gì rồi, bằng không hôm nay sẽ không nóng nảy như vậy, quật ngã không ít người.”
Quý Trung Hàn không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm con tôm hùm trên bàn, thoáng thất thần.
Trương Dao lại hỏi: “Thích ai rồi à?”
Quý Trung Hàn cười khổ: “Không có.”
Trương Dao bỗng nhiên giơ tay chạm vào vai y, Quý Trung Hàn vô thức né một chút, tránh được cô.
Quý Trung Hàn xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi.”
Trương Dao thu tay về: “Cậu không đến bệnh viện nữa.”
Quý Trung Hàn không nói lời nào, Trương Dao lại nói: “Trung Hàn à, cậu cũng đâu thể dựa vào Judo để tiếp xúc với người khác cả đời.
Huống hồ, trong Judo thiên về nắm quần áo của người khác chứ không tính là đụng chạm thân thể.”
“Cậu cứ tiếp tục như thế này không phải là không thể.
Mọi người đều có quyền tự do lựa chọn cách sống của mình.
Nhưng mà Trung Hàn này, cậu có thể thực sự thỏa mãn với hoàn cảnh hiện tại sao?”, Trương Dao nói.
Quý Trung Hàn vẫn im lặng.
Nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh của y, Trung Dao không hề tức giận, cô chỉ đưa tấm danh thiếp cho Quý Trung Hàn: “Anh nhà tôi tuy rất thích khóc nhưng mà chính sự vẫn rất đáng tin, cũng gặp qua không ít bệnh nhân.
Nếu cậu muốn, có thể đi gặp thử xem.”
Trương Dao đẩy danh thiếp tới, trên đó viết hai chữ Lâm Ngư, là cái tên rất dễ thương, chức danh phía dưới là thầy thuốc tâm lý.
Lại là bác sĩ tâm lý, Quý Trung Hàn quả thực không muốn đi, nhưng y vẫn nhận vì không muốn phụ lòng tốt của Trương Dao.
Sau khi tạm biệt Trương Dao, Quý Trung Hàn đứng tại chỗ nhìn Trương Dao lên xe.
Hoá ra trong lúc không hề hay biết, y đã vô tình bỏ lỡ nhiều thứ như vậy.
Trương Dao nói không sai, cứ tiếp tục trốn tránh thế này không phải là không thể.
Đây là cuộc sống của y, y có quyền chọn lựa cách sống của riêng mình.
Thế nhưng, y không muốn tiếp tục như thế này nữa, y muốn làm một người bình thường.
Đáng tiếc đã nhiều năm như vậy, không ai có thể cứu rỗi y.
.