Đọc truyện Bất Kham – Chương 18
Buổi chụp ngày thứ hai rất gian nan, chủ yếu là do bên A yêu cầu quá nhiều, không hài lòng với thành phẩm.
Quý Trung Hàn thậm chí còn nghe người phụ trách, quản lý Trần, nói với trợ lý của mình: “Quả nhiên không nên mời võng hồng tới chụp mà, chỉ được mỗi mánh lới, không có kỹ thuật gì cả, còn nhất định phải chụp ở chỗ này nữa, đắt muốn chết.”
(võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng)
Y thật cảm kích khi Hứa Vi không có mặt ở đây ngay lúc này, nếu không với tính khí nóng nảy của cô, có lẽ đã cãi nhau với bên A từ lâu rồi.
Quý Trung Hàn giả vờ không nghe thấy sự bất mãn của quản lý Trần.
Y bình tĩnh giao tiếp với người mẫu và khơi dậy cảm xúc của đối phương.
Hiểu quả rất tốt, người mẫu dần không còn cứng nhắc như lúc đầu, rốt cuộc cũng cho thấy cảm giác theo yêu cầu của sản phẩm.
Quản lý Trần ngại tốt kém cũng hợp lẽ thôi.
Sân bãi họ đang quay chụp là địa điểm chụp ảnh có tiếng ở thành phố B, nhiều bìa tạp chí của các ngôi sao phim bom tấn đều chụp ở đây mà ra.
Khác với không khí săn tiền nóng của dân buôn Internet, phong cách bày trí ở đây bài bản hơn nhiều.
Ở đây có cả những khách sạn boutique theo phong cách nghệ thuật của Pháp và những khoảng sân cổ điển của Trung Quốc.
Chỉ là lịch trình dự kiến phải báo trước nửa tháng, cũng do Quý Trung Hàn cùng bên A đưa ra quyết định.
Sau khi kết thúc một đợt quay chụp, người mẫu tạm nghỉ ngơi và các nhân viên công tác đều đang ăn cơm.
.
||||| Truyện đề cử: Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn |||||
Quý Trung Hàn không có khẩu vị nên định ra ngoài hút một điếu thuốc, nhân tiện đi nhìn thử xem các điểm chụp hình khác coi có chỗ nào thích hợp hơn không, nếu có thì chờ lịch hẹn lần sau.
Cách bọn họ không xa có điểm quay chụp là một Hội thiền trà quán, bên trong chắc có người đang chụp, không ngừng có nhân viên công tác liên tục ra vào.
(Hội thiền trà quán: nơi tập hợp một số người để thiền tập trong khi thưởng trà)
Quý Trung Hàn đứng ở bên ngoài xem toàn cảnh thì bị một nhân viên công tác hai tay đều cầm thiết bị va vào một cái.
Y bị khung máy ảnh trên tay đối phương cọ vào quần, để lại một vết sậm sâu dài.
Đó là một cô gái tuổi trẻ, hai má bị phơi nắng đến đỏ bừng, phát hiện mình đụng vào người khác còn làm dơ quần áo của người ta liền vội vàng xin lỗi.
Quý Trung Hàn cười nói không sao, lúc cô gái ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Quý Trung Hàn thì sững sờ, sau khi thất thần xong cô gái liền buột miệng nói: “Em mời anh uống Iced Americano nha.”
Quý Trung Hàn nói không cần, cô gái cố chấp nói: “Cần chứ cần chứ, dù sao cũng đã làm dơ quần áo của anh mà.
Anh theo em vào đi, bên trong chỗ chúng em có toa ăn.
Thời tiết nóng như vậy, em mời anh uống cà phê nha.
Anh yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Quý Trung Hàn cũng muốn vào bên trong quan sát một chút, liền đồng ý.
Y đi theo cô gái vào cổng, dọc theo hành lang.
Nền nhà được lát sỏi trắng để trang trí, vách đều ngăn bằng tre.
Toàn bộ hội quán được xây dựng dọc theo một cây đại thụ cho nên một số chỗ dù không có mái hiên che cũng sẽ không cảm thấy nóng bức, tất cả đều nhánh cây to lớn che chở.
Quý Trung Hàn vừa nhìn vừa dùng điện thoại di động ghi nhớ lại đại khái vị trí, y không chụp ảnh bởi vì một số địa điểm chụp ảnh không được phép tự ý quay chụp, trừ khi được chủ nhân đồng ý.
Lúc Quý Trung Hàn lấy điện thoại ra, cô gái đã định nhắc nhở, vừa rồi thấy y không có ý chụp ảnh, cô liền yên tâm.
Toa ăn cách điểm chụp không xa là do tổ hợp của mấy xe đẩy đồ ăn tạo thành.
Bên trên đều là sandwich cùng hamburger, không chỉ có cà phê còn có cả nước cam và coke, phúc lợi tương đối tốt.
Trong khi đợi cô gái đi lấy cà phê, Quý Trung Hàn nhìn về phía các nhân viên đang quay chụp.
Vừa nhìn, Quý Trung Hàn theo tâm thức liền muốn cười, là cười khổ.
Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp? Cùng lắm là thế này thôi.
Người mẫu cách đó không xa, chính là Phong Thích.
Hắn mặc một chiếc áo choàng xanh đậm với thiết kế mang đến cảm giác cực độ công kích, cởi vài nút để lộ khuôn ngực màu mật ong, cổ được tô đen, trên tay cầm một chiếc quạt, chầm chậm quạt ngang ngực.
Phong Thích tựa một thiếu gia buông thả nằm dưới mái hiên còn phía sau là một hầu gái ôm đàn tỳ bà.
Rõ ràng hai người ăn mặc không khác biệt lắm, nhưng có thể do khí tức của Phong Thích quá mạnh mẽ nên cứ thế mà đàn áp nữ người mẫu không khác gì một tuỳ tùng.
Quý Trung Hàn vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra vấn đề, cảm thấy chuyện này ít nhiều gì cũng phải điều chỉnh, nếu không hiệu quả chắc chắn sẽ không thoả mãn được bên A mà người đại diện của nữ người mẫu lại càng bất mãn hơn.
Quả nhiên, không lâu sau nhiếp ảnh gia liền hô tạm dừng, yêu cầu Phong Thích thay đổi tư thế, hoặc ra đứng sau người mẫu nữ.
Thay đổi mấy lần vẫn không đạt hiểu quả, vẻ mặt của Phong Thích đã mơ hồ có chút mất kiên nhẫn.
Hắn khoanh tay đứng tại chỗ, lúc nhiếp ảnh gia đang nói chuyện, mắt hắn tuỳ ý nhìn sang một bên.
Chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng trong đám đông, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Quý Trung Hàn.
Thời gian như trôi chậm lại, lá tre bị gió thổi bay khắp mặt đất.
Y và Phong Thích cách nhau một khoảng, trầm mặc nhìn nhau.
Không biết qua bao lâu, Quý Trung Hàn là người chịu thua trước, y cụp mắt, lùi lại để những nhân viên công tác chắn trước mình, lui ra sau đoàn người.
Quý Trung Hàn không thể đợi cô gái lấy cà phê cho mình cũng không thể tiếp tục thưởng thức cảnh trong sân này.
Y bước nhanh ra khỏi thiền viện, như thể chạy trốn mà quay về địa điểm quay chụp của mình.
Tới trước cửa, Quý Trung Hàn quay đầu lại nhìn.
Đằng sau không có người, tức là không có ai đuổi theo, cũng không có ai có thể làm y khó chịu nữa.
Không biết diễn tả tâm tình lúc này thế nào, chỉ biết những dây dưa của Phong Thích đối với y có lẽ đã chấm dứt rồi.
Giống như mọi chuyện ngày hôm qua chỉ là Phong Thích nhất thời nổi hứng mà thôi.
Bọn họ ngoại trừ đối chọi gay gắt và tổn thương lẫn nhau ra cũng không có cách nào khác để hòa hợp với nhau nữa.
Miễn là Phong Thích không có khuynh hướng tự ngược thì sẽ không nên đến gần y.
Trở lại nơi làm việc, quản lý Trần cầm máy tính đến chỗ y, chỉ vào bức ảnh quơ tay múa chân một lúc, đoạn nói: “Tôi thấy phải chụp lại một bộ khác của phông nền cũ mà màu sắc thì đổi khác đi.”
Quý Trung Hàn nói: “Cái này đều có thể hậu kỳ chỉnh sửa, chụp lại cái mới quá phí thời gian.”
Sắc mặt quản lý Trần trở nên cứng đờ, có lẽ là vì cảm thấy Quý Trung Hàn không nể mặt mình và ý nói hắn ta không đủ chuyên nghiệp, vì vậy đã ngay lập tức trở mặt.
Quý Trung Hàn không giỏi giải quyết những chuyện như cãi vã thế này, Tiểu Triệu thấy chuyện không ổn liền gọi cho Hứa Vi đến khuyên ngăn.
Quản lý Trần bắt đầu công kích tính chuyên nghiệp của Quý Trung Hàn, lại lôi cả chuyện đổi nhiếp ảnh gia tối qua ra rồi chỉ trích toàn bộ công ty bọn họ đều không chuyên nghiệp cả.
Khó trách chỉ có thể mỗi ngày đều lên weibo quảng bá rầm rộ, thì ra chính bản thân lại chả có bao nhiêu kỹ năng!
Quý Trung Hàn ôm bụng, cau mày.
Dạ dày còn chưa khỏe hẳn, hôm nay cũng là uống thuốc rồi mới đến đây.
Vừa nãy nhìn thấy Phong Thích, dạ dày liền mơ hồ cảm thấy khó chịu.
Nếu cứ tiếp tục như thế, y sẽ nghi ngờ này là bệnh cảm xúc mất.
Lúc không vui, sẽ đau dạ dày.
Bây giờ lại bị giám đốc Trần gây phiền phức thế này, cơn đau bắt đầu tồi tệ hơn.
Quản lý Trần vẫn không chịu để yên, hắn ta chỉ vào tóc Quý Trung Hàn, nói: “Một tên đàn ông to lớn để tóc dài làm gì, gay lọ quá thể, sợ người ta không biết cậu thích đàn ông à!”
Lời này quá đáng thực sự, những người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, ngay cả người của công ty quản lý Trần cũng đều tới can ngăn rồi khuyên hắn ta làm hoà đi.
Sắc mặt Quý Trung Hàn đột nhiên tối sầm, y nhìn về phía quản lý Trần, đôi mắt hắc bạch phân minh cuối cùng cũng lộ ra một chút tức giận.
Quản lý Trần không ngờ Quý Trung Hàn trông chẳng giống một người nóng nảy vậy mà lúc giận lên lại có phần cường thế không nhỏ.
Quý Trung Hàn rất không khách khí nói: “Chuyên nghiệp hay không không phải do ông quyết định, mà dựa vào thành phẩm cuối cùng.
Còn việc tóc tôi dài hay ngắn, có phải là gay hay không đều không liên quan gì tới ông.”
Nói xong, y quay đầu nói với người phụ trách khác của bên A: “Lúc tuyển dụng ngoài năng lực chuyên môn ra, quý công ty cũng nên khảo sát nhân phẩm một chút.”
“Cậu có ý gì!”, mặt quản lý Trần đỏ bừng lên, hiển nhiên là muốn động thủ rồi.
Thấy quản lý Trần giơ tay lên muốn vung đến trước mặt, Quý Trung Hàn thậm chí còn dư vị mà nghĩ nên tránh làm sao để bị thương nhẹ một chút.
Đây là xã hội pháp quyền, chỉ cần quản lý Trần ra tay trước, sau đó y phản công cũng là hợp tình hợp lí.
Mà tay quản lý Trần không thể đụng đến mặt Quý Trung Hàn, bởi vì hắn ta đã bị một người đàn ông cao lớn từ đâu xuất hiện tóm lấy tay.
Sức lực của người đàn ông lớn đến mức chỉ nắm lấy cổ tay của quản lý Trần cũng đủ khiến hắn ta cảm thấy đau đớn.
Quản lý Trần nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng kỳ lạ, có một vòng hình xăm trên cổ, dáng vẻ dữ tợn, trong lòng có chút bối rối, dù vậy vẫn còn mạnh miệng chống đối: “Cậu là ai, đây là chỗ làm việc riêng tư, ai cho cậu tuỳ tiện xông vào!”
Vừa nói xong, tay của người đàn ông đang nắm lấy cổ tay hắn ta đột nhiên dùng sức.
Một cơn đau thấu trời khiến quản lý Trần tái mặt cúi thấp người, gần như muốn cầu xin đến nơi.
Chỉ nghe người đàn ông kia nhìn Quý Trung Hàn không khách khí nói: “Đối với tôi không phải có bản lĩnh lắm sao? Sao gặp loại ngu ngốc này lại thành tôn tử rồi!”
Điên thê cái gì cũng tốt, chỉ cần hắn vừa mở miệng.
(Câu này raw là “什么都好, 就是长了张嘴” mình chịu thua, không biết chuyển sao luôn.
Mà”疯妻”ở đây có nghĩa là “người vợ điên”và đồng âm với tên của Phong Thích, có lẽ tác giả đang chơi chữ chỗ này, còn vế sau thì mình cũng chịu nốt chả biết nói sao.
Cầu cao nhân giúp bé với ạ hmu hmu).