Đọc truyện Bão Mùa Hè – Chương 18: Quả táo cắn một nửa (8)
– Cô ơi, cô đã tới rồi thì cho bọn em hỏi mấy câu với ạ. – Một sinh viên cũng là một trong những fan hâm mộ của thầy Huy lên tiếng. Thấy cô gật đầu, đám sinh viên lại càng nhốn nháo – Cô bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Câu hỏi lập tức nhận biết bao chỉ trích.
– Này, cậu có biết xấu hổ không mà đi hỏi tuổi người ta. Người ta là bạn cậu chắc?
– Nhìn trẻ như vậy hẳn là nhỏ hơn thầy rất nhiều rồi. Loại kiến thức cơ bản này còn cần phải hỏi ra miệng sao?
– Hiếm có dịp mới gặp bạn gái của thầy, mấy người toàn hỏi linh tinh. – Cô gái vừa hỏi bị mắng thậm tệ quá chỉ có thể làm mặt uất ức ngồi im một chỗ – Để mình hỏi. Tật xấu của thầy Huy là gì hả cô? – Huy hứng thú nhìn cô, thực sự chờ câu trả lời. Mấy đứa học trò nhốn nháo nào làm anh nhớ đến cô của nhiều năm trước, mồm miệng cũng rất lanh lợi.
– Đúng vậy, thầy Huy ở trường hầu như là chẳng có chút khuyết điểm nào. Cô là bạn gái chắc biết rất nhiều. – Nam sinh vừa nói vừa nghĩ, tốt nghiệp rồi còn có thể bán chút thông tin ở trường, kiếm thêm thu nhập. Đúng là thanh niên biết cố gắng của Đảng.
– Ừm… – Đối mặt với nhiều sự chờ mong, Phương cũng có chút đắn đo – Tạm thời tôi vẫn chưa tìm ra khuyết điểm nào của anh ấy. – Cả đám lập tức ồ lên. Còn Huy, đương nhiên môi lại càng cong.
– Này là cô đang giữ mặt mũi cho thầy rồi. Làm gì có kiểu bao che quá đáng đến vậy. – Ai cũng tỏ ra không tin, lại còn nhìn thầy bằng ánh mắt ghen tỵ. Có cô bạn gái thật xinh xắn, cũng rất hiểu chuyện.
– Cô ơi, cô cứ thẳng thắn nói đi, không sao đâu. Nếu chút thầy về có bắt nạt cô thì gọi tụi em, tụi em sẽ đến ngay để… an ủi cô. – Ba chữ cuối còn đặc biệt nói nhỏ.
– Thật mà. Từ lúc quen nhau đến giờ, chắc cũng được ba, bốn năm rồi, tôi chưa phát hiện điểm yếu nào. – Cô thành thật lắc đầu.
– Ba, bốn năm? Còn lâu hơn cả Thuý Kiều răng hô trường mình rồi. Lâu ghê. – Một người tròn mắt cảm thán.
– Lúc nãy nghe lớp trưởng nói thầy lưu tên cô là trò Phương, vậy cô lưu là gì? – Thấy hiếm khi nào Huy lại ngồi im để mặc bọn họ làm trò nên ai nấy càng hăng say với trò hỏi đáp.
– Thầy Huy.
– Ồ, là tình yêu thầy trò? Lãng mạn thế.
– Thật ra không phải, tôi học bên Kinh Tế. Cho nên tính ra, cũng không hẳn là thầy trò.
– Vậy hai người làm thế nào quen nhau? Là thầy chủ động tán cô sao? Cô xinh thế còn gì. – Phương lén nhìn biểu hiện của anh, chỉ thấy anh ngồi rất thoải mái. Một tay đặt lên bàn, một tay đặt sau ghế của cô.
– Bạn của tôi là em anh ấy. – Cô không đi sâu vào giải thích những chuyện này. Mọi người thấy cũng không còn sớm nữa nên lục đục về.
– Câu cuối cùng. Điều lãng mạn nhất mà thầy từng làm cho cô là gì ạ? – Tuy là gần về rồi, nhưng thật sự vẫn còn người nán lại để chờ câu trả lời. Phương hơi ngẩn người, câu hỏi đáng phải suy nghĩ.
– There are 12 months a year, 30 days a month, 7 days a week, 24 hours a day, 60 minutes an hour, but only one like you in a liètime. – Phương chậm rãi đọc rành mạch, phát âm đúng chuẩn.
Dân học y có kiến thức tiếng Anh rất tốt, không mất quá nhiều thời gian để tiêu hoá hết câu châm ngôn dài dòng này. Mấy nữ sinh gào thét bấu lấy nhau, một người còn khoa trương nói: “Đưa điện thoại để mình gọi bạn trai, tại sao quen nhau lâu rồi còn chưa nói được một câu tình cảm như vậy.”
Lớp trưởng bấy giờ mới mơ màng mở mắt, thấy khung cảnh hỗn độn chỉ còn lại vỏ chai bia, phục vụ bắt đầu dọn đồ đi. Cậu ta dụi mắt đứng dậy, giống như người từ hành tinh khác tới. Thấy Huy sắp về cậu ta mới đột ngột thốt lên:
– Thầy Huy, cô gái lúc trước đưa bánh cho thầy, thầy còn giữ số điện thoại không ạ? Cho em với. Cô bé đó dễ thương phết. – Vừa nói cậu ta còn uốn éo tỏ vẻ mắc cỡ. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm. Ngày hôm nay đã bị lớp trưởng thối phá hỏng hết rồi.
Huy cùng Phương đi ra lấy xe. Thì ra Phương không đi xe máy mà đi taxi. Anh lén lút nhìn biểu hiện của cô, có vẻ không có gì là tức giận vì học trò của anh lỡ miệng nói ra những điều dư thừa.
Xe chạy bon bon trên đường sông Hàn. Gió thổi mát rười rượi, nhưng bởi vì sương nên cũng có chút se lạnh. Phương đột nhiên vòng tay ngang hông anh, đúng ra là bỏ tay vào hai túi áo khoác của anh để tránh gió, cằm tì nhẹ lên vai Huy.
– Là thật ạ? Ở trên trường có cô bé nào tặng bánh cho anh à? – Phương nghĩ lại, đúng là có nhiều ong bướm vây quanh anh thật. Từ trước, cho tới tận bây giờ, chỉ là cô chưa từng quan tâm, cũng không nghĩ rằng mình cũng là một trong số đó.
– Cũng khá lâu rồi, lúc đó anh vừa kết thúc bài giảng thì có một bạn nữ tới tặng bánh, cho nên những người khác cũng biết. – Anb nói không nhanh không chậm, nghĩ nghĩ cũng không cần thiết phải giấu giếm – Em có muốn nghe không?
Phương nghĩ một chút, đường về nhà cũng còn xa nên gật đầu. Huy tiếp lời:
– Anh thật sự không nghĩ nữ sinh bây giờ lại can đảm như vậy, huống hồ là một giảng viên như anh. Anh đương nhiên phải chừa lại mặt mũi cho người ta nên đã nhận bánh, cũng nhận cả số điện thoại. – Nhưng cho dù nhớ thế nào cũng không nhớ nổi mặt – Bánh anh cho học sinh của anh ăn, còn số điện thoại thì đưa cho phòng giáo vụ.
– Vì sao phải đưa phòng giáo vụ?
– Bổ sung hồ sơ. Sinh viên bây giờ chả mấy khi điền đầy đủ lí lịch, đặc biệt là số điện thoại, cứ sợ bị làm phiền, viện cớ là nhà em nghèo không có tiền mua điện thoại. – Anh giải thích cặn kẽ.
– Em phát hiện anh có rất nhiều fan hâm mộ. Ai bảo ở trường anh tỏ ra đẹp trai như vậy? – Cô bĩu môi.
– Đó gọi là vẻ đẹp trời sinh, muốn giấu cũng không được. Ví như một người đàn ông ga lăng như anh khi căn tin không còn chỗ thì phải chủ động nhường. – Anh nói vô cùng tự mãn.
– Đó gọi là thả thính, hiểu không? – Cô nhếch môi, ngắt eo anh một cái. Huy lập tức nghiêng người cười.
– Anh đang lái xe. Em không ghen à? – Anh hỏi làm cô hơi lúng túng.
– Có chứ! – Huy đang định lên tiếng an ủi thì lại nghe tiếp – Thế, nếu người tặng bánh là em thì sao? – Cười đủ rồi, cô bắt đầu tự hỏi.
Huy rẽ tay lái. Đợi thật lâu mà vẫn chưa thấy anh trả lời. Những tưởng anh không nghe thấy thì anh lại nói, vừa đủ hai người nghe:
– Thì anh sẽ thích em nhiều thêm một chút nữa.
24.
Buổi trưa, Phương đứng ở cầu thang bộ không người, ngồi trên bậc thang, ôm điện thoại nói chuyện say sưa.
– Thứ năm em phải bay vào Hà Nội để dự đám cưới anh họ. Khoảng một tuần.
– Sao đi lâu thế? – Anh ở bên kia đang ở phòng giáo viên đọc báo. Một vài người lén lút nhìn.
– Tại anh ấy muốn em quen thân với chị dâu nữa. Thật phiền phức, dù sao cũng ở hai nơi khác nhau mà. – Phương dựa đầu vào tường, thuận tay sờ mấy viên đá mát lạnh trên đó, cảm thấy vô cùng bất mãn với hành động chia rẽ tình cảm của cặp đôi đang mặn nồng của anh họ.
– Tâm lý phụ nữ trước khi kết hôn mà, có lẽ muốn em tâm sự nhiều một chút. – Hai mắt anh len lỏi ý cười, Huy tắt các tab về thời sự hằng ngày, mở mạng xã hội lên xem. Một vài giáo viên đứng gần đó thấy anh vừa nói vừa cười thì không khỏi tò mò. Có cái gì khiến thầy giáo ưu tú của bọn họ phải cười?
– Kết hôn mà, cũng đâu phải sinh con. Với lại, em cũng đâu đã kết hôn.
– Đợt trước chẳng phải em nói muốn đến Hà Nội thăm thú một lần cho thoả thích sao? Đi được vài ngày đã về rồi. Lần này cũng coi như đi chơi. – Anh đang nói đến lần giáng sinh năm ngoái cô cùng bạn trai trước.
– Đi một mình thì chán lắm.
Phương vừa cúp máy, trên màn hình Huy đã hiển thị ra tin nhắn. Người gửi đề là Minh An.
Phương đáp máy bay đến trung tâm Hà Nội. Bởi vì bay chuyến bay đêm nên hai mắt cô đã có vết thâm mờ mờ. Vừa đến nơi, Tuấn đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài, mặc chiếc áo đỏ vô cùng bắt mắt. Gió lạnh bỗng ùa vào khiến cô hơi rùng mình, mũi lại bắt đầu hơi nghẹn.
– Nhìn sắc mặt em tốt lắm. Chắc là được bạn trai tẩm bổ. – Phương liếc Tuấn sắc lẹm.
– Con mắt nào của anh thấy tốt. Tối qua em chẳng ngủ được chút nào. – Tuấn tiện tay bỏ túi xách của cô vào xe mình.
– Thôi, mới ba giờ, anh chở em về nhà rồi ngủ tiếp. – Phương mở cửa xe, điều hoà ấm áp – Có phiền chị dâu không?
– Không, cô ấy còn đang ngủ. – Tuấn cười rất vô lại – Còn không biết em sẽ ra sớm nữa.
– Vậy anh nói em ra sớm để làm cái gì? – Cô cô nhảy dựng lên. Tuấn bật chìa khoá, quay đầu xe.
– Tại anh thương vợ mà.
Nói thì hay lắm.
25.
Chị dâu là người khá nhút nhát, vì vậy cô cũng không dám quá sổ sàng. Nhưng trong đầu lúc nào cũng bay bổng câu hỏi: “Làm sao chị ấy có thể cưới một người lả lơi như anh họ?”. Nghe cô hỏi vậy, Tuấn bỗng ngửa đầu cười to:
– Đó là do gen nhà ngoại anh đều là cao thủ tán gái. Em biết ông ngoại mình có bao nhiêu bà vợ không? Tính ra chúng ta có tận ba “bà ngoại”. Hơn nữa, chẳng qua do em không nhìn thấy những vẻ đẹp tiềm ẩn của anh thôi.
Phương đi xuống bếp xem chị dâu nấu ăn đến đâu rồi, mặc cho anh ngồi tự sướng một mình. Vẻ đẹp tiềm ẩn đó có lẽ sẽ ẩn mãi mãi, càng tìm càng ẩn.
Ngày tổ chức đám cưới, công việc duy nhất của cô chỉ là ngồi trong phòng trang điểm cùng chuyên viên trang điểm và chị dâu. Thật nhàm chán.
– Chị ơi, chị đừng nhắm mắt chặt quá, thả lỏng đi. – Nói chuyện với anh xong, cô trở vào, nghe chuyên viên trang điểm nói vậy thì không khỏi lấy làm cười.
– Chị đừng căng thẳng quá. Kết hôn chẳng qua chỉ là có thêm một tờ giấy ở giữa thôi. Ở một số nước phương Tây, người ta kết hôn mà chẳng thèm làm đám cưới. Chỉ lên toà chụp một tấm ảnh, điền thêm vài chữ là đã thành vợ chồng rồi. – Phương cố gắng nói nhiêu để thư giãn chị dâu nhưng xem ra chẳng mấy hiệu quả.
– Em, em và bạn trai quen nhau như thế nào?
– Hả? – Sao đột nhiên hỏi cái này? Nhưng mà kệ, chị ấy muốn nghe là được – Anh Tuấn có kể chị nghe cái gì à? – Chị dâu gật đầu.
– Có, anh ấy nói bạn trai em là tên nhà giáo cà chớn. – Phương cười ha hả. Nếu mà để anh nghe những lời này, chắc anh sẽ nói bọn họ không có văn hoá nơi công cộng.
– Không phải đâu, chị đừng nghe anh ấy nói bậy. Anh Huy là người tốt nhất.
26.
– Tuấn… anh ấy có người yêu rồi. Anh ấy không yêu em, thật sự… không yêu em.
Má An áp chặt lên ngực anh, muốn tìm lấy một sự ấm áp nào đó để an ủi. Huy đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, hai mày nhíu chặt. An tìm đến anh chỉ là vì muốn tìm một người tình nguyện yêu thương cô mà thôi. Có điều, hai người trước kia cũng từng là bạn. Dù không an ủi cô trên phương diện người yêu nhưng cũng có thể vỗ về người bạn này. An khóc xong rồi, ánh mắt kiên quyết ngẩng lên:
– Huy, anh còn thích em không?
– Đột nhiên sao em hỏi vậy? – Huy vẫn bất giác toát ra tia ôn nhu, làm An cũng phải thoáng rung động.
– Chúng ta quen nhau đi được không?
Huy buồn cười. Anh trưởng thành rồi, có những chuyện dù muốn mù quáng thế nào cũng không mù quáng được. Mà bây giờ, anh mới thấm thía tim gan của mình. Người con gái tên An này, không còn là cô gái mà anh mến mộ lúc trước nữa rồi. Bất giác, đầu óc anh lại chớp nhoáng một hình bóng khác, nhanh đến nỗi anh không kịp nắm bắt.
– Xin lỗi em, chúng ta không thể tiến lên mối quan hệ kia được đâu.