Đọc truyện Bạo Chúa – Chương 283: Chiến tranh và hòa bình
– Cẩn thận!
Gatrix liếc qua vai Vera, hét lên. Ngay lập tức, Vera và Taara mỗi người nắm một tay của hắn, ấn thẳng Gatrix xuống đất. Trong khi đó Jane cũng vội vàng xoay người lại, hai tay kết ấn, chuẩn bị buông ra một thần thuật để phản kích.
Hai hình bóng mới xuất hiện từ bể máu có thể trạng giống loài người, một đực một cái. Đây chỉ là những phán đoán ban đầu của bọn họ, vì những “huyết nhân” này có vẻ như được cấu tạo hoàn toàn từ chất lỏng. Bọn họ chỉ có thể dựa vào những đặc điểm như khung người, bầu ngực hay dáng người để nhận định mà thôi.
Từ trong tay của huyết nhân nam, một cây búa và một chiếc khiên khổng lồ dần dần hình thành, còn phía bên kia thì huyết nhân nữ cũng triệu hồi ra một cây thương hai tay cầm. Có điều không một huyết nhân nào ra tay tấn công bọn họ cả!
– Xin chào, những kẻ thách thức!
Từ trên đầu của huyết nhân nữ, một vết rách dần dần mở ra, tạo thành chiếc miệng có thể phát ra âm thanh. Âm thanh của nó nghe giống như tiếng hai lưỡi gươm va vào nhau vậy, đanh gọn và rất dứt khoát.
– Tên của ta là Pacem. Cô ấy là Bellum!
Huyết nhân nam cũng lên tiếng. Giọng của hắn trầm trầm, tựa như chiếc búa gõ lên một tấm khiên vậy.
– Chúng ta là những kẻ bảo vệ cho tín vật của thần.
– Nếu như các ngươi muốn mang tín vật đi, vậy thì hãy dùng thực lực để chứng minh.
– Hoặc dùng máu tươi để gột rửa!
Bellum và Pacem lần lượt lên tiếng, tạo thành một câu hoàn chỉnh rất khó nghe. Gatrix không đáp lời vội mà liếc ra phía cửa. Không hề có bất cứ cấm chế nào để ngăn bọn họ rời đi, ít nhất là theo những gì Gatrix thấy.
– Các ngươi có thể rời đi.
– Song phải để lại tín vật!
Gatrix cau mày, rồi lùi lại một bước về phía sau.
– Các quý cô, trông cậy cả vào mọi người rồi.
– Si vis pacem?
– Para Bellum!
Pacem và Bellum nhìn nhau, cười giễu một cái, rồi mỗi người thốt ra một ngôn ngữ nào đó mà chẳng ai trong căn phòng này ngoại trừ chính họ hiểu được. Tiếp đó, cả hai bắt đầu bay dần khỏi bể máu của mình, phóng về phía đội ngũ của Gatrix.
Con Goblin quan sát từ phía sau cách những huyết nhân này chiến đấu. Đầu tiên, chúng không thật sự di chuyển, mà nửa người dưới của chúng là một dòng máu nối liền với cái bể, giống như thân con rắn vậy. Chính vì có nửa người dưới rất linh hoạt như thế, nên hai huyết nhân đã gây ra không ít khó khăn cho ba cô nàng kia.
Taara là người đầu tiên gặp nạn – thú thực là Gatrix không hề bất ngờ chút nào. Lối đánh của Taara có phần liều lĩnh quá mức, có lẽ là do đặc điểm bất tử khiến cho Taara rất thích đánh theo phong cách đổi mạng.
Cô bị Pacem dùng đòn gió, né tránh một cú đánh trực diện để đập một đòn chí mạng lên sống lưng. Tiếp đó, Bellum trườn tới, chặt bay Taara thành mấy mảnh, xác rớt tung tóe xuống bên dưới hai bể máu. Chỉ có điều sau một chút thời gian ngắn, những mảnh xác đó lại ghép ngược trở về Taara như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Có Taara làm bài học, Jane cảnh giác hơn với lối đánh quái dị của Pacem Bellum. Cô móc từ trong nhẫn không gian ra một thanh kiếm thập tự, và trong một khoảnh khắc, cô đã chớp được cơ hội, chặt đứt sợi dây nối giữa bể máu và Pacem.
Chưa kịp vui mừng, Jane đã phải lập tức thối lui, khi từ bể máu của Pacem, một gã huyết nhân khác lại phóng vọt lên, còn Pacem kia thì tan trở thành máu lỏng, chảy trở về bên trong bể. Vera thử tung một vài quả cầu lửa để ngăn chặn chúng song đều vô ích.
Gatrix khe khẽ thở dài trong lòng khi thấy Vera tiếp tục sử dụng phép thuật. Hắn quyết định ném mối bận tâm đó ra phía sau đầu, vì hiện tại không phải là lúc để lo chuyện đó. Trong khi những cô gái ngăn cản hai con huyết nhân, thì Gatrix cũng lui dần ra phía cửa.
Hắn thử cầm một chiếc que quờ quờ qua cánh cổng, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Gatrix bạo gan hơn, thử thò cánh tay dần dần qua, và cánh tay hắn cũng không phải chịu bất cứ một tác động tiêu cực nào hết. Nói cách khác, bọn hắn hoàn toàn có thể rời đi thoải mái, cùng lắm là phải chịu sự truy đuổi của Pacem cộng với Bellum thôi.
Thật vô lý làm sao, khi tầng thứ ba thì yêu cầu bọn hắn phải quyết tử với gã thầy dòng, rồi phải giải mã một câu đố cực kì phức tạp với gợi ý từ tầng bốn mới có thể đạt được “tín vật của thần”. Ấy vậy mà ở tầng hai này, độ khó hình như là hơi bị quá thấp thì phải?
Cứ cho là độ khó giữa các tầng không giống nhau, thì nó cũng không nên chênh lệch quá mức như thế này. Gatrix ngẫm lại về việc hắn mò ra tầng bốn. Đây có thể nói là một nhiệm vụ bất khả thi, khi ai cũng mang theo một nỗi sợ nào đó.
Độ khó của tầng ba có giảm bớt phần nào, vì oán hồn tuy khó giải, nhưng không phải vô địch. Nếu như những thử thách này là lời thách thức của Elsa dành cho hắn, thì độ khó của tầng bốn có thể coi là mười đi. Tầng ba cỡ tám phần.
Còn với tầng hai này? Gatrix tự tin nhận định nó chỉ tầm ba đến bốn là cùng. Trừ phi sẽ có một loại cấm chế nào đó được kích hoạt khi Gatrix mang theo chiếc chìa khóa bước qua cánh cổng này. Và giờ thì hắn đã đứng ở bên ngoài căn phòng!
Pacem và Bellum dường như còn chẳng thèm để ý hắn, kẻ đang mang theo tín vật của thần. Miệng của họ thì đe dọa sẽ đoạt lại tín vật bằng mọi giá, nhưng hành động thì có vẻ không được ăn khớp cho lắm!
Giống như… cả hai bọn họ không thật sự quan tâm có cầm tín vật đi hay không! Nếu thế thì mọi thứ bắt đầu trở nên đơn giản hơn nhiều rồi, vì nó có thể giải thích tại sao thái độ của cả hai lại kỳ quặc đến vậy, và tại sao căn phòng này không có biện pháp ngăn bọn họ rời đi.
Đó là vì nó không muốn bọn họ ở lại! Cả Pacem lẫn Bellum đều muốn xua đuổi tổ đội này đi càng nhanh càng tốt, chứ không phải dự định tiêu diệt họ. Bảo sao Gatrix cứ cảm thấy có gì đó không đúng trong những bước di chuyển của hai con huyết nhân này!
Chúng không hề mang theo sát ý! Kẻ duy nhất phải chịu những tổn thương chí tử là Taara, do phong cách chiến đấu quái dị của cô nàng chứ không hẳn là do Pacem và Bellum cố tình dồn chết cô. Vera và Jane tuy có hơi vướng tay vướng chân một tí, song về cơ bản là từ đầu đến giờ họ chưa chịu một tổn thất nào hết.
Chúng không muốn cục diện bị đẩy tới mức ngươi sống ta chết nên mới nương tay sao? Hay vì trình độ thật sự của chúng có hạn? Các giả thuyết này của Gatrix còn cần thêm một số bằng chứng nữa mới có thể xác thực, có điều chí ít hắn cũng có một phương hướng để suy luận.
Hơn thế nữa, thứ ngôn ngữ mà hai con huyết nhân nói, Gatrix có thể nhận diện được. Hắn bắt đầu ngồi xuống, lục lọi trong ký ức của mình về thứ ngôn ngữ này. “Si vis pacem, para bellum”… ồ hắn nhớ ra rồi!
Cả cụm câu này có nghĩa là “nếu ngươi muốn hòa bình, hãy chuẩn bị cho chiến tranh”. Đây là một dạng khẩu hiệu được rất nhiều các lực lượng vũ trang sử dụng, nó cũng không có gì quá đặc biệt cả. Chỉ đơn giản là một kiểu lên tinh thần trước chiến trận mà thôi.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, “hòa bình” và “chiến tranh” là tên của hai huyết nhân đang chiến đấu ngoài kia, và giờ thì câu này trở nên đáng suy ngẫm hơn rất nhiều rồi. Nếu ngươi “muốn” hòa bình, tức là hòa bình chính là chìa khóa giải quyết vấn đề?
Hay “chuẩn bị cho” chiến tranh, ý chỉ bọn hắn phải đánh gục Bellum trước? Trong lúc Gatrix đang miên man suy nghĩ, thì Jane đã móc ra một gói bột phấn, rồi ném thẳng nó lên cả hai huyết nhân. Ngay lập tức, Pacem và Bellum rú lên như lợn bị chọc tiết vậy!
– Đó là cái quái gì vậy?
Vera lùi một bước ra xa khỏi Jane, trong mắt tràn ngập cảnh giác. Jane mím môi, nặn ra một câu.
– Vũ khí bí mật!
Chỉ có bản thân Jane mới biết thứ cô vừa ném ra nguy hiểm đến như thế nào. Nó là một trong những vật phẩm được Veronica giao cho cô trước khi tiến vào tòa thành. Thành phần và nguyên lý chế tạo thì Jane không biết, song tác dụng của nó thì Veronica đã dặn cô tới hai lần.
“Thứ bột này khi dính lên bất cứ sinh mạng thể nào sẽ lập tức nguyền rủa sinh mạng đó, cắt đứt chín phần mười tuổi thọ và sinh mệnh của kẻ xấu số ấy. Về cơ bản, thứ này ném trúng ai thì người đó coi như tàn phế, chỉ còn thừa lại một hơi. Lúc đó nhóc có thể tiến tới và kết thúc nỗi thống khổ của kẻ ấy, nếu muốn!”
“Tất nhiên, uy lực của thứ này sẽ giảm dần dựa vào khả năng kháng phép và thực lực của mục tiêu. Nếu nhóc ném nó lên Sirius thì chắc hiệu quả của gói bột chỉ còn được một phần mười là cùng, đấy là ta cứ giả sử như hắn có thể bị dính phải thứ bột này.”
Hai huyết nhân tất nhiên không phải Sirius, thế nên hiệu quả của gói bột này cũng được phát huy rất cao. Chỉ thấy hai người bọn họ lăn lộn khắp căn phòng, va cho đất đá vỡ tung tóe trong cơn giãy dụa. Song dựa vào tình hình này, Jane khẳng định việc bọn họ có thể hồi phục chỉ là chuyện sớm chiều.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy từng cục máu được bơm lên cuồn cuộn, truyền qua hai sợi dây nối với nửa thân trên của huyết nhân. Ba cô gái thử dùng mọi biện pháp để chém đứt sợi liên kết đó, nhưng chẳng một cách nào có tác dụng hết.
Ở vào cái tình cảnh nguy cấp ấy, Gatrix đột nhiên nhận thấy đấu khí trong người rung động. Trong một tích tắc, Gatrix có linh cảm, hắn có thể dùng chiến kỹ vừa mới học được để chém đứt sợi liên kết ấy! Vấn đề nằm ở chỗ, linh cảm phù phiếm này cũng mách bảo hắn rằng hắn sẽ chỉ có thể chém đứt được một sợi.
Và ngay khi dùng xong, hắn sẽ mất đi toàn bộ cảm ngộ về chiến kỹ này! Chuyện này cũng tương tự như một người thiêu đốt tất cả, chỉ để chém ra một đòn mạnh nhất vậy! Gatrix có thể tung ra một chiêu có uy lực vượt quá tưởng tượng, nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó.