Bảo Ngọc nhắm chặt
hai mắt lại, tình thế này cô quả thực bất lực,một cơn gió thổi mạnh tới
khiến thân hình cô đung đưa nhẹ theo sợi dây rồi một thanh âm nhẹ vang
lên rất nhỏ.
Sợi dây đứt lìa,Bảo Ngọc cảm thấy trời đấy quay
cuồng, tiếng gió mạnh vù vù thổi bên tai,cô có cảm giác mình đang rơi
xuống rất nhanh.
Nhưng chỉ 1 giây sau khi cô rơi, một bóng đen
lao tới với tốc độ cực nhanh ôm chặt cô vào lòng, ngọn gió lớn bên tai
cô cũng từ từ tan biến.
Chợt nhận ra mùi hương nam tính và hơi ấm quen thuộc của người đàn ông đang ôm cô,
Bảo Ngọc liền ôm chặt thắt lưng anh miệng khẽ mỉm cười :”cô biết anh sẽ cứu cô bởi vì cô rất tin tưởng anh”!!trong lòng Bảo Ngọc thầm nghĩ..
Tại phòng Vip trên tầng cao nhất bệnh viện….. Huy,Kiệt,Tiêu Dật và Lãnh
Ngạo mở to mắt kinh ngạc và có chút giật mình khi chứng kiến cảnh tượng
đang diễn ra..
Trong không trung có hai thân hình đang ôm nhau
hơi đung đưa theo gió,sợi dây quấn quanh hông người đàn ông là vòi sịt
của bình chữa cháy được nối từ tầng cao nhất xuống phía dưới cách nhau 3 tầng..
Nhưng bởi vì đêm khuya và toà nhà rất cao với 15 tầng của bệnh viện lên không ai có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trên.
Lãnh Ngạo nhớ tới cảnh tượng Hàn Phong mặc kệ sự ngăn cản của anh mà quyết
tâm nhảy xuống cứu cô gái kia thì anh đã nhận thua rồi.
Nhắm mắt lại, khung cảnh xảy ra trong phòng bệnh như thước phim quay chậm lại trong đầu anh.
” Hàn Phong từ ngoài ban công nhỏ, mở cửa kiếng đi vào trong phòng nhìn xung quanh một vòng,
khi thấy cái tủ ở góc giường bệnh chỉ đóng bằn kiếng bên ngoài và kim loại ở hai bên giống như một cái hộp không có đáy dán lên bức tường.
Bên trong để một chiếc bình chữa cháy được gắn vào bức tường và một ống dây dẫn khá dài nhưng mà tủ lại sài khoá mở tự động bằng hệ thống vi tính
của bệnh viện..
Chỉ khi xảy ra cháy nổ nó mới tự động mở ra thôi, Hàn Phong không hề biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt, anh hiện giờ tựa
như ác ma lãnh khốc, sát khí vây quanh thực rất đáng sợ.
Anh nhìn tủ kiếng chỉ trong tầm khoảng 1 giây liền cầm cái ghế thường dành cho người đến thăm bệnh ngồi,
Bàn tay anh nắm chặt vào một góc ghế dơ lên cao dùng lực rất mạnh đập xuống..
Một tiếng “choang”!..rồi tiếng vỡ vụn vang lên từng mảnh kiếng bắn ra tung
toé rơi xuống nền nhà.Hàn Phong lạnh lùng đưa tay vào lôi sợi dây dẫn
ra.
Trước ánh mắt kinh ngạc của anh và Tiêu Dật cùng với Gia Huy, Gia Kiệt..Hàn Phong đã quấn sợi dây vào bên hông rồi cột chặt,
khi thấy Hàn Phong chuẩn bị nhảy xuống mà không nghe anh khuyên can, anh đã rất nổi nóng mà quát lên:
-“Chẳng lẽ cô ta quan trọng đến vậy sao??Người bình thường như cô ta thì thiếu gì mà anh phải để mình gặp nguy hiểm chứ”??
– Tôi không cho phép cậu khinh miệt cô ấy”!! Đối với tôi cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình..”!!
Giọng nói lạnh lùng chất chứa sự bá đạo và giá rét khiến Lãnh Ngạo giật mình, một câu nói của Hàn Phong khiến anh bừng tỉnh nhận ra rằng,
Anh
không thể cản được tình yêu mà Hàn Phong dành cho cô gái kia..Nếu như
Hàn Phong đã dùng đến hai từ mạng sống cho cô ta thì anh còn có gì để
phản đối chứ…
Đang chìm đắm trong hồi tưởng và suy nghĩ thì giọng nói của Tiêu Dật đã mang anh về với hiện tại:
-“Với sức nặng của hai người, chiếc bình chữa cháy sắp bung ra khỏi bức tường rồi”!
Lãnh Ngạo quay sang nhìn bức tường đã thấy những vết nứt ngày càng lan rộng ( bởi bình chữa cháy được gắn chặt vào bức tường,
khi xảy ra cháy nổ chỉ lấy vòi sịt dài cắm vào bình để sử dụng thôi
không cần phải mang bình chữa cháy chạy tới chạy lui sẽ rất mệt).
Lãnh Ngạo nhíu mày, ánh mắt kiên định giờ đây đã có tia gợn sóng đầy lo lắng nhưng so với bọn Tiêu Dật đang đứng ngồi không yên thì đỡ hơn nhiều.
Cùng lúc này, Bảo Ngọc ngẩng đầu nhìn cánh tay quấn vào sợi dây đã hằn lên
vệt đỏ đậm và có vết bầm xanh nổi lên, cô nghĩ nếu cứ tiếp tục giữ
nguyên tư thế này e rằng Hàn Phong sẽ không còn trụ được bao lâu nữa.
Mắt cô đảo qua phía dãy tường, ánh mắt cô bỗng loé sáng khi nhìn ở phía bên phải chệch khoảng 25° cách 1 giờ kim đồng hồ có 1 cánh cửa bằng kiếng
hình như rất giống phòng thí nghiệm..
Xuyên qua tấm kính còn thấy rất nhiều chậu cây kiểng nhưng do nhìn từ xa lên cô không biết là các loài cây gì..
Cô nhẹ lắc đầu giờ này mà quan sát kỹ làm gì chứ cô không muốn người đàn
ông của cô phải bỏ mạng vì cô lên cô liền vòng tay qua cổ anh.
Ghé sát tai anh thì thầm:”Hàn Phong”!anh nhìn thấy tấm kiếng kia không?? Thấy anh nhẹ gật đầu Bảo Ngọc liền nói tiếp :
-“em sẽ phá vỡ nó, anh lấy đà đu giây gần tới chỗ đó thì em với anh cùng nhảy vào bên trong.”!!
Trong làn gió thổi vù vù lành lạnh, Hàn Phong khẽ cười, khoé miệng nhếch lên
thành vòng cung chẳng hề hợp với tình cảnh nguy hiểm của hai người lúc
này..
-“Được”!!Ngọc nhi quả thực rất thông minh!!Ý kiến này không tệ”!
Bảo Ngọc ngẩng đầu cười tươi khá vui vẻ vì lời nói tán thưởng của anh dành
cho cô..Cô đưa cánh tay lên rút bông hoa từ bàn tay đang vòng qua cổ anh nhắm chính xác tới tấm cửa kiếng phóng đi.
Bông hoa hồng bạc từ từ chỉa từng mũi nhọn theo chiều gió xoay tới nhanh cắm phập vào một tiếng rạn nứt của thuỷ tinh vang lên..
Sau đó là những đường nứt dần hiện ra rõ rệt rồi chỉ 1 vài giây sau cánh
cửa kiếng vỡ vụn, mảnh thuỷ tinh văng ra tứ phía tạo nên tiếng động khá
lớn trong màn đêm tĩnh lặng..
Hàn Phong nhân cơ hội có một cơn
gió mạnh thổi đến anh xoay Bảo Ngọc ôm ngang hông cô khiến chân cô vừa
chạm tới bức tường, hình ảnh thót tim khiến người ta kinh sợ nhưng chưa
dừng lại ở đó.
Bảo Ngọc dùng lực ở chân xoay mạnh đẩy theo chiều
hướng bên phải, sợi dây bị lực đẩy và sức gió tác động liền quăng về
hướng gần chỗ tấm cửa kiếng đã vỡ..
Hàn Phong biết nếu không tận dụng nhanh cơ hội chỉ trong vài giây này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa..
Nhìn ánh mắt của Hàn Phong Bảo Ngọc liền hiểu cô lấy tay giật mạnh nút thắt ở vòng eo cột sợi dây của anh..
Sợi dây vừa tuột ra thì Hàn Phong liền buông ngay cánh tay quấn chặt sợi
dây (ý lê là sợi dây được quấn từ cánh tay xuống bàn tay để thêm sự chắc chắn khi muốn giữ chặt một vật gì đó =]])
Cũng lúc đó là lúc sợi dây quăng đến gần tấm cửa kiếng nhất, hai thân hình cùng lao xuống văng vào bên trong phòng..
Do được Hàn Phong ôm chặt trong lòng lên Bảo Ngọc không có cảm giác đau
đớn gì, cô từ từ mở mắt ra một gương mặt tuấn tú đầy mê hoặc được phóng
đại trước mặt cô..
Bảo Ngọc vừa hé miệng tính hỏi anh có bị
thương ở chỗ nào không?? Vì cô sợ những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn khi nãy có thể đâm vào anh..
Nhưng lời nói chưa phát ra thì một ánh mắt nóng bỏn như muốn thiêu đốt cô khiến cô á khẩu.
Anh liền cúi xuống, một bờ môi mát lạnh áp lên môi cô nhẹ nhàng mút, sau đó dần trở lên cuồng dã, môi lưỡi giao nhau dường như không thể dừng lại..
Anh điên cuồng cắn nuốt muốn giải toả bao nhung nhớ với cô, cô dịu dàng đáp lại cũng muốn biểu lộ cho anh biết cô cũng giống anh..
Bên dưới
hai thân hình đang diễn cảnh ôm hôn thắm thiết khiến người ta đỏ mặt thì bên trên phòng Vip. Tiêu Dật vừa nhận được một cuộc gọi từ tên chủ mưu
gọi cho thuộc hạ muốn biết kết quả.
Tiếng điện thoại vang lên “ring…ring”!! Không ngừng, Gia Huy tiến lại lấy máy từ tay Tiêu Dật mở loa ngoài,ấn nút trả lời!!
Một giọng nói từ trong điện thoại phát ra âm thanh nghe rất quỷ dị bọn họ không nghĩ đây là tiếng của đàn ông:
-“Mọi việc đã hoàn thành chưa??
-Rồi thưa ngài”!!Nhưng Mia đã chết, chúng tôi lên làm gì??
-Nếu như đã hoàn thành nhiệm vụ, cô ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa,
mau trở về đêm nay ta sẽ đi qua bên Autraslia để bàn một cuộc giao dịch.
-Dạ”!!Tôi biết rồi”!!
Cúp điện thoại, Gia Huy quay sang nhìn Gia Kiệt đang ngồi ôm chiếc vi tính đưa tay lên làm động tác Ok.
Tiêu Dật thì tiến lại vỗ vai anh, miệng cười không ngớt:
-Khá lắm”!Chú em ngày càng tiến bộ trong việc đối phó với người khác trong điện thoại!!
Nói vậy thực chất chỉ là nói giỡn bởi bọn họ đã đoán ra người tính ám sát Hàn Phong là ai rồi”!
Sau khi nghe người trong điện thoại nói chuyện thì càng chắc chắn hơn..
Gia Huy từng nghe cách thuộc hạ của hắn nói chuyện với hắn, nghe một lần là nhớ lên anh mới có thể diễn kịch được..
Gia Kiệt đã xâm nhập vào dữ liệu điện thoại và dò bằng GPS lên đã tìm ra chỗ hắn lẩn trốn.
Lần này bọn họ sẽ diệt trừ sạch sẽ người của hắn và lấy mạng chó của hắn để xả cơn giận.