Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 68: Đùa với tử thần (2)


Bảo Ngọc nhìn cánh tay của Hàn Phong bị dây quấn chặt hiện lên một mảng da xanh tím rướm máu thì cảm thấy rất đau lòng,

mí mắt có chút ẩm ướt, bàn tay cô nhẹ nhàng xoa lên chỗ cánh tay của anh dường như cô nghĩ làm như vậy sẽ gíảm bớt đau nhức.

Nhìn hành độnh trẻ con ngây thơ của cô,Hàn Phong nhẹ kéo cô vào lòng ôm thật chặt, ánh mắt tràn ngập ý cười ôn nhu:

-“Mèo ngốc!! Không cần xoa nữa anh không sao!!

Khi hai người đang lặng lẽ ôm nhau, mọi thứ đều rất hài hoà, không gian ngọt ngào lan toả, bỗng cánh cửa phòng bị đạp bung ra..

Tiếp sau đó là một giọng nói đầy vẻ khẩn trương có chút lo lắng vang lên:

– Hàn Phong!!anh sao rồi?? Có bị thương không??

Bảo Ngọc hơi nhíu mày, mắt híp lại nhìn Tiêu Dật vừa thở vừa nói, thần sắc không dấu nổi sự lo lắng..

Cô thật có chút không ngờ tên hay bỡn cợt, đùa dai với người khác như anh ta lên có bộ mặt khẩn trương và lo lắng như vậy.

Bảo Ngọc cứ ngồi yên trong lòng Hàn Phong cau mày khiến Tiêu Dật nghĩ trên mặt anh ta có dính thứ gì vội lấy tay sờ .

Hàn Phong ôm Bảo Ngọc đứng dậy, anh lạnh lùng nhìn Tiêu Dật vẫn đang loay hoay sờ soạng trên khuôn mặt của anh ta anh cất giọng trầm ổn mà sắc lạnh:

-Cậu đang làm cái trò gì vậy ?? Rốt cuộc đã biết ai là chủ mưu của vụ việc lần này chưa ??

Gia Huy đứng ngoài cánh cửa liền lên tiếng thay cho Tiêu Dật:

-Anh nếu như tụi em không lầm thì vụ việc lần này có liên quan tới tên trùm buôn bán ma tuý Jeand.

Hàn Phong lạnh lùng gương mặt không biểu lộ cho người ta biết hắn đang suy nghĩ cái gì nhưng sát khí xung quanh hắn toả ra ngày càng nồng đậm.

Bảo Ngọc khi nghe Gia Huy nhắc đến cái tên Jeand thì sắc mặt trở lên u ám, bàn tay bất giác siết chặc ,

cô không thể nào quên được ngày ấy, tên khốn kiếp đó đã làm Hàn Phong bị thương khiến anh hôn mê có nguy cơ thành người thực vật,..

Ánh mắt Bảo Ngọc trở lên sắc bén, khắp người bị sự tức giận bao trùm, cô nghiến răng giọng nói lạnh lẽo vang lên:

-Jeand”!!Hắn hiện tại đang ở đâu ??

Lãnh Ngạo vẻ mặt vô cảm khi nghe Bảo Ngọc hỏi vậy thì có chút khó hiểu, trong lòng suy nghĩ:

-“Cô ta hỏi điều ấy để làm gì ?? Chẳng lẽ lại muốn gây hoạ cho Hàn Phong nữa hay sao ??


Gia Kiệt đứng im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng trả lời cho câu hỏi của Bảo Ngọc:

-Hắn đang ở khu biệt thự S, thuộc đường Stanrdwet hướng tới sân bay tư nhân thuộc địa Italy…

-Trong vòng vài tiếng nữa hắn sẽ sang bên Autraslia để giao dịch gì đó, không lẽ chị dâu nhỏ muốn báo thù cho anh trai em sao ??

Gia Huy vừa tiếp lời của Gia Kiệt đồng thời cũng nửa đùa nửa thật hỏi giỡn Bảo Ngọc nhưng khi anh đang cười thì quai hàm chợt cứng lại vì một từ phát ra từ miệng của cô:

-“Đúng”!!

Hàn Phong bỗng siết chặt thắt lưng của cô, mắt anh nhìn chằm vào cô, Bảo Ngọc ngẩng đầu mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh nhẹ nói:

-Em cực khổ luyện tập nhiều không chỉ để chứng minh em đủ mạnh để sát cánh bên cạnh anh mà còn để trả lại những gì tên Jeand đã làm với anh,..

Cô nháy mắt tinh nghịch với anh nhón chân ôm cổ anh ấn xuống một nụ hôn không quan tâm ở đây bọn người Tiêu Dật đang nhìn .

Thấy Hàn Phong ngẩn người giật mình vì nụ hôn của cô, Bảo Ngọc khẽ cười nói:

-Em và Anh có một điểm giống nhau đó là đối với kẻ hại người thân của mình em sẽ bắt hắn trả giá bằng mạng sống.

Rồi cô nhìn qua Tiêu Dật, Gia Huy và Gia Kiệt nói tiếp:

-” ba người đều là người anh Hàn Phong coi trọng cả Liệt Diễm và Lãnh Ngạo anh ấy đều xem là người thân để bảo vệ cho nên tôi cũng xem mọi người là gia đình của tôi .

Bảo Ngọc lại nhìn về phía Lãnh Ngạo giọng nói mang đầy vẻ kiên định của cô vang lên:

-Thời gian trôi qua, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi Lâm Bảo Ngọc có khả năng , có đủ tư cách đứng bên cạnh Hàn Phong .

Lãnh Ngạo lạnh lùng nhìn cô giọng nói không còn vô cảm như trước, có chút trầm ổn:

-“Tôi sẽ chờ”!!

Tiêu Dật dùng ánh mắt mê hồn của mình bắn về phía Bảo Ngọc, nở nụ cười rất là lưu manh, tà mị nói:

-cô gái nhỏ”!! Cô thật mạnh mẽ !! Cô là nữ thần trong lòng tôi!!

Bảo Ngọc nhìn điệu bộ đùa giỡn của Tiêu Dật thì khẽ cười không nói gì nhưng Hàn Phong thì sắc mặt trở lên xám xịt,

Anh cất giọng lạnh nhạt mang đầy tà khí:


– Tiêu Dật”!! Anh muốn tôi móc mắt anh quẳng cho Lips ăn không ??

( Lê còn vài tuần nữa là nghỉ tết rồi công việc mình bận lắm lên các bạn thông cảm vì không thể post bài được 🙁 mình rất xin lỗi ^:)^ nhưng vẫn mong mọi người Thanks Like + Share G+ cho mình nhé!! khi nào nghỉ tết mình sẽ ráng ra nhiều chương hơn : “> )

Nghe thấy tiếng chủ nhân gọi tên mình Bạch Mao đang nằm bên ngoài vội nhổm người dậy đi vào cọ cọ Hàn Phong.

Bảo Ngọc không nhịn được thắc mắc hỏi:

-Anh đặt tên nó là Lips à ??

Hàn Phong vuốt vuốt lông Bạch Mao khẽ ừm”!! Một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn cô giọng nói ôn nhu pha lẫn sự tán thưởng:

-Em quả thực rất giỏi!!

Anh và Liệt Diễm đã gần như lục tung khắp khu rừng nhưng không hề tìm thấy dấu vết của nó, lúc nãy khi nhìn thấy nó nằm ở góc giường bệnh anh có chút ngạc nhiên…

Bảo Ngọc vui vẻ tiến lại chỗ Bạch Mao cùng anh vuốt ve, xoa đầu nó:

– Em được nó cứu mạng nếu không em đã chết dưới tay Mia rồi,

nó đặc biệt lại rất thông minh hình như nó hiểu tiếng người cho nên em muốn nuôi nó,

nó cũng đồng ý theo em về nha!! Em thích gọi nó là Bạch Mao vì lông nó rất trắng lại đẹp.

Hàn Phong ôm eo Bảo Ngọc anh lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô:

-Đi thôi!! Không phải em nói muốn báo thù sao ??

Nếu còn đứng ở đây tiếp tục nói chuyện anh nghĩ sẽ mất cơ hội nhìn thành quả luyện tập của em!!

Bóng người cao lớn, gương mặt tuấn mĩ đẹp một cách mị hoặc ôm một cô gái nhỏ xinh đẹp như thiên sứ sánh bước đi ra khỏi bệnh viện,

phía sau là bốn chàng trai lạnh lùng, anh tuấn cùng với hai hàng vệ sĩ bước ra khỏi bệnh viện mặc dù là ban đêm nhưng khiến cho những người đi qua lại phải ngước nhìn khen ngợi .

Choáng ngợp hơn là năm chiếc Lambugari thiết kế sang trọng và được chế tạo đặc biệt đã đậu sẵn ở ngoài cửa,

Hàn Phong ôm Bảo Ngọc ngồi vào xe, Tiêu Dật và Lãnh Ngạo ngồi phía sau.


Gia Huy ,Gia Kiệt ngồi vào chiếc xe thứ hai…Những người vệ sĩ đều ngồi trong các chiếc xe còn lại.

Năm chiếc xe phóng nhanh tong màn đêm tối mịt mờ, Gia Kiệt ngồi trong xe mở laptop ra, bàn tay nhẹ lướt nhanh trên những con phím.

Một lúc sau, trên màn hình vi tính hiện lên chữ đã kết nối, Gia Kiệt nối máy với màn hình của xe Hàn Phong..

Loại xe Lambugari này có thiết kế với hệ thống mạng lưới điện thoại và dữ liệu vi tính,.

Người ngồi ghế phụ liền bật chức năng kết nối, một màn hình được tự động dựng lên, Gia Kiệt liền thông báo tình hình:

-Anh!! em vừa xâm nhập vào dữ liệu di động của tên Jeand, có một dòng tin nhắn khoảng 2h sáng hắn sẽ xuất phát sang Autraslia..Em vẫn theo dõi vị trí nơi hắn đang ở hiện tại chưa có động tĩnh gì,.

Hàn Phong gật đầu, Gia Kiệt liền ngắt kết nối, anh cất giọng đầy lạnh lùng :

-Mấy giờ rồi”!!

Tên ngồi ghế lái phụ nhanh chóng cung kính trả lời:-“Thiếu Chủ!! 1h 42 phút!!

Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vuốt ve mái tóc của Bảo Ngọc lạnh nhạt ra lệnh:

-Tăng nhanh tốc độ!!!

Tiêu Dật và Lãnh Ngạo ngồi phía sau không hề nói tiếng nào, bọn họ chỉ lẳng lặng quan sát hai bên đường ngoài cửa kiếng xe, luôn cảnh giác đề phòng nguy hiểm tới gần .

Một lúc lâu sau, khi chuẩn bị tới khu biệt thự S thì Gia Kiệt lại kết nối máy tính, Bảo Ngọc hơi nhíu mi nhìn sắc mặt không được tốt lắm của cậu ta vừa định mở miệng hỏi thì Gia Huy đã lên tiếng phá ngang:

– Anh !! Tên Jeand vừa di chuyển rồi, anh mau chóng đuổi theo đi, tụi em sẽ lo giải quyết đám người ở biệt thự .

Nói xong không đợi Hàn Phong trả lời Gia Huy đã vội ấn nút ngắt kết nối trên bàn phím laptop của Gia Kiệt .

Năm chiếc xe vừa tới cổng biệt thự thì Lãnh Ngạo và Tiêu Dật đã mở cửa xe tiến về chiếc xe của Gia Huy và Gia Kiệt, tất cả những vệ sĩ trên xe đều đồng loạt bước ra.

Khi Lãnh Ngạo và Tiêu Dật đã ngồi vào xe, Gia Kiệt đưa laptop cho Lãnh Ngạo sử dụng. Rồi anh ta quay người đi trên tay cầm hai khẩu súng lục X-4 đã nên nòng đạn,.

Hàn Phong lạnh nhạt nói với tên vệ sĩ là người lái xe:

-“Đi thôi”!!

Chiếc xe vừa khởi động phóng đi cùng chiếc xe của bọn Tiêu Dật thì cánh cổng sắt của biệt thự cũng từ từ mở ra,

bên trong tên bảo vệ giữ cổng đã nằm ngã trên mặt đất, máu từ ngực hắn chảy lan rộng ra, một cảnh tượng đẹp của sự chết chóc dành cho loài sói đi săn về đêm,.

Trên đường màn hình đã kết nối hiện ra bản đồ đường, vị trí của tên Jeand hắn đang đi về phía sân bay tư nhân thuộc địa Italy.

(Sân bay tư nhân thuộc địa Italy là một sân bay chỉ dành cho các loại máy bay riêng của các ông trùm lớn, nó có hệ thống an ninh chống xâm nhập rất cao, còn có một quy tắc là chỉ có người có máy bay riêng thì mới được vào ngoài ra bất cứ ai vào sẽ bị khai trừ để đảm bảo an ninh)

Trên đường Stanrdwet có một cây cầu lớn rất dài uốn lượn theo đường vòng cung hẹp, thiết kế của cây cầu là một kiệt tác nghệ thuật nhìn từ xa nó giống như hai cây cầu song song nhau nhưng thực chất nó chỉ là một cây cầu .


Cây cầu này dành riêng cho xe đến sân bay tư nhân thuộc địa Italy lưu thông, ngoài ra không cho bất cứ loại xe nào lưu thông trên cầu .

Có một trạm kiểm soát nằm ở phía cuối cây cầu nơi gần giáp sân bay những sẽ không có giấy chứng nhận sở hữu máy bay trong sân bay đều bị chặn lại không thể qua.

hiển nhiên là bọn người của Hàn Phong đều biết những điều này, nên khi Tiêu Dật mắt thấy dấu hiệu đỏ trên màn hình vi tính,

đã dần di chuyển gần tới cuối cây cầu mà bọn họ chỉ mới đi qua đầu cầu một chút làm sao có thể phóng nhanh tới đó được .

Còn chưa nói đến việc cây cầu này dài khoảng 1,160m đứng vị trí thứ nhì chỉ thua cây cầu ở thành phố Rom 1,280m dài nhất nước Italy.

Tiêu Dật nắm chặt tay đấm mạnh vào không khí, miệng liền văng tục:

-“Shirt”!!Con mẹ nó chó chết!!

Chợt màn hình hiện lên gương mặt của Hàn Phong,.

Tiêu Dật vừa định nói vài câu chửi rủa tên Jeand thì đã nghe giọng nói lạnh lùng đầy bá khí của anh:

-Chặn đầu xe chiếc Feraffri đỏ đang tiến tới chỗ hai người.

Tên vệ sĩ ngồi ở ghế lái vội quẹo tay lái, hai chiếc xe đâm xầm vào nhau, Lãnh Ngạo thì vẫn ngồi yên vị chỉ có Tiêu Dật là gáy bị va đầu vào phía sau lưng xe.

Người ngồi trên chiếc xe đỏ Feraffri bước xuống chửi ầm lên, nhưng vừa chửi được vài ba câu thì họng súng đen ngòm mát lạnh đã để vào bên cạnh huyệt thái dương khiến hắn bỗng chốc im bặt .

Hàn Phong hừ lạnh liếc nhìn tên lái xe bị vệ sĩ của anh khống chế, lúc nãy còn mạnh miệng , bây giờ thì sắc mặt trắng bệt, cả người run rẩy như con chuột,.

Anh mở cửa xe ngồi vào ghế lái chính, Bảo Ngọc ngồi ghế phụ cạnh anh, hai ánh mắt giao nhau một bên là sự tin tưởng tuyệt đối, một bên là sự tư tin ngạo mạn .

Bảo Ngọc cầm hai khẩu súng bạc của anh và của cô đã được nên đạn nhìn anh mỉm cười không chút lo sợ cho một pha mạo hiểm sắp xảy ra.

Hàn Phong cũng khẽ nhếch khoé môi kéo người cô qua ấn xuống một nụ hôn thật sâu theo kiểu bá đạo, chiếm giữ tuyệt đối,.

Khởi động xe đạt mức tốc độ cao nhất 200 k/m, loại xe Feraffri này có vận tốc độ rất cao lên tới 50 km/s.

Anh đạp chân ga, xoay xe lượn vòng 140° bánh xe ma sát với mặt đường bốc đầy khói chỉ độ khoảng 2-3 giây sau một chiếc xe đỏ rực phóng lên trên xà ngang chắn của cây cầu theo đà bay lên không trung, tiếng gió rít gào vì vù cùng với ánh trăng chui qua rạng mây đen che phủ mờ .

Màn nguy hiểm này tưởng chừng chỉ có trong phim điện ảnh Holywood nhưng nó lại xảy ra ngay tại đây khiến ai chứng kiến cũng đều mở to mắt kinh hoàng .

Lãnh Ngạo luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng vô cảm nhưng giờ phút này sắc mặt anh cũng hiện lên tia ngạc nhiên sau đó là tán thưởng:

“-Chỉ có Hàn Phong mới có khả năng biến điều không thể thành có thể”!!

Tiêu Dật khẽ lắc đầu, miệng chậc lưỡi hai tiếng cảm thán:

-Họ là đang đùa với tử thần mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.