Mia tiến gần đến gần
giường bệnh khi tay cô ta rút ra một sợi dây xích vung lưỡi dao sắc nhọn về phía người Hàn Phong thì bỗng một chiếc chăn lớn tung lên chắn ngang tầm mắt của cô ta…
Bảo Ngọc lao tới giơ hai khẩu súng lên bắn
về phía Mia và những tên sát thủ, bọn chúng tránh né nhưng vẫn có một
tên bị trúng đạn, hắn rên la đau đớn lặn lộn trên mặt đất..
Mia
né đường bay của viên đạn cô ta đã được huấn luyện khá bài bản về kỹ
năng né tránh đạn để ngăn tình trạng bị thương vì súng đạn ở mức thấp
nhất..
Bảo Ngọc liên tục nổ súng, Mia và ba tên sát thủ lộn nhào chọn mỗi ngưới một chỗ để ẩn nấp..
Bởi đây là phòng Vip cao cấp nhất của bệnh viện cho nên diện tích khá rộng
rãi và căn phòng có nhiều góc khuất lại trong đêm tối rất khó để nhìn rõ bao quát hết xung quanh.
Ánh mắt Mia loé lên một tia xảo quyệt, cô ta phóng một thanh ám khí về phía tên sát thủ đứng gần chỗ cô ta ẩn.
Tên sát thủ không thể ngờ được là bị đánh lén bởi người cùng phe lên không
thể phản ứng kịp hắn bị trúng ngay vai đau đớn nằm lăn ra đất..
Nghe có tiếng động Bảo Ngọc liền nổ súng về phía tên sát thủ đang nằm rên rỉ trên mặt đất, tiếng rên đau đớn liền im bặt, máu từ người hắn chảy ra
tạo thành một vũng máu đỏ tươi.
Mia khẽ nhếnh mép cười lạnh cô ta chính là lợi dụng tên sát thủ để đợi lúc này,sợi dây xích của cô ta
vung ra lưỡi dao bén nhọn lao thẳng về phía Hàn Phong cắm phập xuống..
Bảo Ngọc hét lớn :”Hàn Phong”!! cô lao tới nhưng bị hai tên vệ sĩ lao ra đánh tới bao vây không cho cô qua chỗ giường bệnh..
Nhìn lưỡi dao sắc nhọn găm ngay chỗ tim anh cách một lớp chăn lòng cô đau
như cắt, nước mắt tuôn trào rơi tí tách…cổ họng nghẹn chặt tim như bị
ai bóp nát..
Cô cắn đôi môi nhỏ khiến nó đỏ hồng như sắp chảy
máu, cô siết chặt khẩu súng trong bàn tay nỗi uất hận trở thành ngọn lửa phun trào..
Ánh mắt Bảo Ngọc trở nên sáng rực nhưng lại không có một tia cảm xúc, chỉ thấy sự vô cảm lạnh lẽo và đầy sát khí..
Ném mạnh hai khẩu súng Fx-8 xuốn dưới sàn nhà, hai tay rút ra từ hai bên hông Lãnh Vô Huyết và Lãnh Vô Lệ..
Ánh sáng từ mặt trăng đã chui qua đám mây đen phản chiếu lên hai lưỡi dao sáng sắc bén như hai lưỡi dao của thần chết tìm đến.
Hai tên sát thủ có phần kiêng dè nhưng cũng không phải dạng chịu nhục, bọn
chúng liền rút vũ khí lao về phía Bảo Ngọc,một tên sử dụng kiếm mềm, một tên sử roi sắt..
Nhưng khi vừa lao tới gần trực diện với Bảo Ngọc dùng vũ khí tấn công cô thì liền nghe tiếng bụp…Xoẹt..uỵch”!!
Bảo Ngọc đã uốn người tung gót chân nhắm trúng ngay mặt tên sát thủ thứ nhất,
Khi hắn còn choáng váng sau cú đánh thì một con dao sắc bén đã cắm phập
xuống tim hắn và một cước đạp ngang người khiến hắn văng vào tường ngồi
chết gục.
Việc giết chết tên sát thủ thứ nhất chưa tới một phút
khiến tên sát thủ còn lại khiếp đảm, miệng nuốt nước bọn “..ừng..ực”..
nhưng hắn cố áp chế nỗi sợ hãi trong lòng đối với cô gái trước mặt..
Liên tục quất roi sắt về phía người Bảo Ngọc nhưng cô lại rất thành thục
xoay người né tránh từng đường roi của hắn, sau khoảng gần một phút cô
nở nụ cười lạnh lẽo như từ địa ngục khẽ lên tiếng:
-“Game..Over”!!
Lộn một vòng trên mặt đất đến gần chỗ tên sát thủ đang đứng, bàn tay cô nắm chặt Lãnh Vô Huyết đâm một nhát xuống bàn chân hắn khiến tên sát thủ
đau đớn khuỵ chân xuống.
Nhân cơ hội đó nhanh như cắt bàn tay cô nắm chặt Lãnh Vô Lệ vung lên ngay cổ hắn cứa ngang một tiếng “..xẹt..”!! Vang lên.
Cổ họng hắn bị đứt lìa máu cứ tuôn ra như nước rồi ngã xuống sàn nhà tắt thở.
Bảo Ngọc nhìn hai cái xác mình vừa giết với ánh mắt vô cảm, cô quay sang
nhìn Mia đang cười như điên dại miệng cô ta vẫn còn lẩm bẩm:
-“Ta thắng rồi”!!ta đã giết chết được người quan trọng nhất của mày”!Ta trả được thù rồi haha….”!!
Bảo Ngọc đứng đó như một pho tượng không thể cử động hay nhúc nhích chỉ vì nghe được câu nói của Mia : “Đã giết chết..”!!
Nước mắt cô vừa cạn một chút lại tuôn ra như mưa, trái tim đau quá, hô hấp nghẹn lại dường như không thể thở được..
Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi :
-“Anh chết rồi ư??..Anh đã chết sao?? Không…không thể nào”!!
Mia tự đắc cười khoái trá muốn rút giây xích trở về nhưng kì lạ là không
thể kéo về được mà chính xác hơn là sợi dây không hề nhúc nhích mà chỉ
hơi rung rinh..
Rồi một bàn tay nắm chặt sợi dây xích chỉ dùng một chút lực khiến sợi dây xích đứt thành từng khúc…
Trong bóng tối trên giường bệnh một ánh mắt sắc bén lạnh lùng chứa đựng sự
ngạo mạn và sát khí áp bức người, một giọng nói đầy tà mị mê hoặc nhưng
lạnh lẽo vang lên:
-“Muốn giết tôi??Cô không có khả năng đó!!!
Mia khiếp sợ nhìn người đàn ông nằm trên giường từ từ ngồi dậy, cô ta chưa
bao giờ thấy người đàn ông nào có dung mạo tuấn mĩ như vậy,
gương mặt lạnh lùng đầy nam tính và pha chút quyến rũ quả thực là một kiệt tác do thượng đế ban tặng.
Mia đứng ngắm nhìn Hàn Phong đến ngây người, Bảo Ngọc nghe thấy giọng nói
của anh thì nước mắt đã ngừng rơi, mắt mở to ngây ngốc nhìn anh đứng
đó..
Hàn Phong không thèm để ý đến Mia đối với anh Mia là một sát thủ hạng bét, cô ta không có khả năng hại được anh..
Bây giờ anh chỉ muốn ôm mèo nhỏ của anh thôi, có lẽ anh đã ngủ khá lâu chắc cô đã đau buồn lắm..nhìn dáng vẻ mỏng manh và đôi mắt đỏ hoe của cô
khiến anh đau lòng..
Ánh mắt anh nhìn cô chứa sự ôn nhu khó tả,
bàn tay mang theo sự dịu dàng lau nhẹ đi nước mắt nơi khoé mi còn đọng
lại, giọng nói trách mắng nhưng lại nghe thấy vẻ cưng chiều :
-“Mèo ngốc”!sao lại mít ướt thế này?? Anh đã đến chỗ lão diêm vương đập phá
khiến lão phải hỏi tại sao anh không yên phận mà muốn làm loạn??…anh
đã nói rằng:” anh muốn trở về bên cạnh em nếu không em sẽ khóc nhè xấu
lắm”!!
Bảo Ngọc nhìn mặt anh cười xấu xa cô bĩu môi làm mặt quỷ khẽ nói:”Có con nít mới tin lời anh nói”!!
Hàn Phong nhẹ cười nhéo má cô, hai tay ôm cô vào lòng siết chặt miệng thì thầm bên tai cô:
-“Ngọc nhi”!anh rất nhớ em!!
Bảo Ngọc ôm chặt anh miệng không nói gì nhưng hành động đã đủ thể hiện cô cũng rất nhớ anh..
Chợt ánh mắt cô chạm vào ánh mắt ghen tỵ và hung ác của Mia chỉ thấy cô ta nghiến răng xoay người lao ra phía cửa sổ kiếng.
Bảo Ngọc liền buông tay đang ôm Hàn Phong đẩy nhẹ anh ra lao người về phía cửa sổ kiếng, cô không thể để Mia chạy thoát.
Nếu không sau này cô ta nhất định sẽ quay lại lần nữa để trả thù và điều
quan trọng hơn là cô ta muốn giết Hàn Phong điều này cô tuyệt đối không
tha thứ.
Bảo Ngọc bước ra khỏi chỗ cửa kiếng thì thấy Mia đã cột
người vào một sợi dây cáp có vẻ rất chắc dường như đây cũng là thứ mà
bọn sát thủ và cô ta có thể leo lên tầng cao nhất.
(Mong cả nhà ghé hố Lê nhớ Thanks Like G+ Share cho Lê nhé!! Xin c.ơn )
Bảo Ngọc nhìn ngang thấy những sợ dây cáp cũng giống của Mia được cuộn tròn lại để gần bức tường sát bên cửa kiếng.
Có lẽ sau khi lên được tầng này đã để những sợi dây này ở nên ngoài để phòng ngừa bị thất thủ sẽ trốn thoát..
Mắt nhìn thấy Mia đã nhảy xuống, Bảo Ngọc không thèm suy nghĩ nữa cô thấy một đầu có mũi nhọn dài khoảng 7cm,,..
gần dưới mũi nhọn có một nút nhỏ màu đỏ khi cô ấn vào nó thì bỗng dưng mũi
nhọn bay lên găm vào bức tường vang lên tiếng :”Phập..”!!
Bảo Ngọc quấn một đầu sợi dây vào eo của cô rồi cũng thả người xuống.
Gia Huy, Gia Kiệt, Tiêu Dật là Lãnh Ngạo vừa mở cửa phòng bệnh thì thấy
những vũng máu tươi trên sàn nhà cùng những tên sát thủ đã chết.
Bốn người bọn họ ngó nghiêng một hồi thì kinh ngạc nhìn Hàn Phong đang đứng ở ngoài cửa kiếng..
Phòng Vip nhất bệnh viện rất đặc biệt có cửa sổ lớn bằng kiếng, bên ngoài còn một khoảng trống có trồng ít cây cảnh để ngắm cảnh đêm.
Bọn họ liền vui mừng tiến lại chỗ Hàn Phong đang đứng thì cảnh tượng trước mắt khiến họ giật mình mở to hai mắt đầy kinh ngạc..
Trong không trung, có hai bóng người đang đánh nhau kịch liệt, khi nhìn kỹ
thì bọn họ càng choáng váng hơn là người đang giao đấu là Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc tung cước về phía Mia, quả thực đánh trên không sức lực phải cần
rất nhiều, đã đánh qua 10 phút nhưng vẫn chưa biểt ai thắng.
Mia liên tiếp công kích bằng chân vào người cô, làm cô chật vật trống đỡ bỗng dưng một ý tưởng loé sáng trong đầu.
Bảo Ngọc khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt tràn ngập sự giảo hoạt, đợi khi Mia đu dây sát gần tung chân tính đạp cô..
Cô chờ chính là cơ hội này Bảo Ngọc hai tay nắm sợi dây rướn người uốn đu lên cao hơn khiến cú đá của Mia rơi vào không khí..
Bảo Ngọc liền xoay người gót chân đá ngang vào trúng bụng của cô ta cũng khiến nút thắt cố định ở eo cũng bị bung ra..
Cô ta không còn điểm bám vào liền rơi xuống nhưng khi cô ta rơi xuống ánh
mắt hận thù và độc ác vẫn không biến mất, cô ta cất tiếng cười man rợ
nghiến răng nói:
-” Bảo Ngọc”!! Tao có chết cũng phải kéo mày chết theo…”!
một thanh ám khí phóng tới âm thanh :”vù..vù”!! vang lên trong không khí,
Bảo Ngọc tưởng nó sẽ nhắm bay thẳng vào người cô mà là cứa vào sợi dây
của cô.
Tiếng “xoẹt..”! vang lên, sợi dây đã có vết đứt nếu giờ
Bảo Ngọc mà khẽ động là sợi dây đứt nhưng giữ yên cũng chẳng được bao
lâu.
Thời gian trôi qua 10 giây,Bảo Ngọc nhắm chặt mắt sợi dây đã gần sắp đứt”!!Chẳng lẽ cô sẽ chết sao??