Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 12


Bạn đang đọc Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Chương 12


Tuấn làm sao mà bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, anh vẫn nắm chặt mông cô ra sức đâm vào như cũ.
– Tha … em đi …… ông xã. – Nhã Băng vừa líu ríu khóc, vừa cầu xin tha thứ.

Tuấn lại tiếp tục dùng lực thật lớn đâm sâu vài cái. Thân thể cô vốn đã lụi xơ thành một bãi nước bỗng nhiên cứng ngắc, đầu hất mạnh về phía sau, mái tóc bị Tuấn đẩy mạnh đã rũ xuống trước ngực, hai tay cô gắt gao nắm lấy khăn trải giường trắng tinh như muốn bóp nát chúng ta, mà cái miệng nhỏ nhắn mềm mại phía dưới càng bóp chặt đến khít khao vô cùng, liên tục mạnh mẽ co rút lại, kẹp Tuấn khiến cho người anh tê dại, chỉ cảm thấy như có dòng điện mạnh từ chỗ đang khít khao kết hợp với cô truyền theo mãnh thú tiến lên phía trước, toàn thân run rẩy dữ dội, thẳng tiến tới tận óc.

Thấy mãnh thú sắp chống chọi không nổi, Tuấn vội vàng rút nó ra khỏi nơi ấm áp thắt chặt của cô. Phần sâu thẳm mềm mại của cô cắn anh quá mức chặt chẽ, đến nỗi Tuấn có thể cảm nhận được phần nóng rực của thân mình đang chà sát vách tường non mịn khi rút ra ngoài. Bụp một tiếng như tiếng nổ khi rút nút bần ra khỏi miệng chai rượu đỏ, mang theo một cảm giác mất hồn ăn sâu vào xương tủy. Tuấn nhịn không được cúi đầu rên rỉ.


Nhã Băng cũng đồng thời kêu rên thật to như khoái ý còn chưa nhận hết chưa đủ, xoay người ngã ở trên giường. Bên trong mật huyệt vẫn còn co rút khiến cho toàn thân cô cũng run rẩy theo.

Cô nằm lì trên giường, mặt quay sang một bên, đôi môi anh đào kiều diễm cắn cắn ngón tay trắng mịn vừa rên hừ hừ, mông vểnh cao, nằm đối diện với anh. Ở giữa một đống gối chăn rườm rà màu trắng tinh, Tuấn chỉ nhìn thấy cái mông no đủ này, tiểu cúc hoa trắng mịn cũng bị cuốn theo tần suất co rút của cô mà thu hẹp, anh nhìn mà nhịn không được, muốn chà đạp cô tiếp.

Giúp cô nâng cái mông trơn mềm rất tròn lên, dò tìm được nhụy hoa hiện đang ướt đẫm lầy lội đến không chịu nổi, lưng lại dùng sức đâm một cái, mãnh thú liền vùi thật sâu vào bên trong ẩm nóng của cô.

Co rút cao triều của cô còn chưa chấm dứt, từng phát từng phát cắn tiểu thú của anh, Tuấn cúi đầu cười:
– Thích đến vậy? Co rút lâu mà vẫn chưa có ngừng.


Nhã Băng giật giật vài cái, bởi anh đột nhiên xâm nhập làm cô không thoải mái tí nào.
– Ahhhh. – Tuấn hít sâu một hơi, vỗ mông cô một cái:
– Ngoan, đừng thắt chặt như vậy, anh sẽ cho bảo bối được thích thêm một lần nữa. ( Sala : Đồ biến thái.)

Rồi thêm một lần nghỉ ngơi rồi lại một lần ép buộc, mãi đến khi Nhã Băng dưới thân anh hét lên lạc cả họng thì lúc này Tuấn mới hài lòng buông tha cho cô. Sau đó, anh ôm lấy bé con đã xụi lơ thành một vũng bùn bắt đầu vào phòng tắm, tắm rửa cho cô. Vì cô đã mệt rồi nên anh cũng không hành hạ cô nữ. Sau khi tắm xong, lấy áo sơ mi của anh mặc vào cho cô rồi ôm cô lên giường không quên hôn thật nồng lên môi cô, khẽ nói.
– Em mãi mãi, đời này của em sẽ chỉ là của anh, tất cả mãi mãi chỉ có anh mới có thể sở hữu em.

Ôm cô vào lòng, ngủ một giấc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.