Bạn đang đọc Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Chương 13
Khi Nhã Băng tỉnh dậy, thì cô đang nằm ở trong lòng của Tuấn, anh ôm cô thật chặt khiến cô thở có chút không thoải mái, cô nhẹ nhàng nhích ra ngoài một chút, nhưng vừa cử động chỉ thấy phần thân từ eo trở xuống rất đau. Không nén được cô bật khóc, là tại anh cả đêm hôm qua không biết bao nhiêu lần muốn cô nên bây giờ cô mới như thế này, tất cả đều tại anh.
Nhìn người trong lòng khóc, lòng anh đau như cắt, vội vàng ôm cô nhưng vì dùng lực khá mạnh nên làm cô đã đau nay còn đau hơn. Còn cô vì bị anh làm như vậy, phầ dưới đau hơn, khóc to hơn, dùng ánh mắt oán trách nhìn anh nói:
– Tạo anh hết, huhu hại em đau như thế. Anh là đồ xấu xa, đồ sắc lang, ….. – Một tràng chửi rủa cứ thế mà từ miệng cô phát ra.
– Ừ tại anh tại anh hết, ngoan anh thương, đừng khóc mà, nín đi, anh không muốn em khóc, đừng khóc. – Vội vàng hôn lên trán cô, dùng lực đạo nhẹ nhất ôm cô vào lòng, vỗ cho cô không khóc.
– Hừ, từ nay cấm tuyệt đối không được đụng vào người em. Em không chơi với anh nữa, không bao giờ. – Cô nhìn thẳng vào mắt anh nói, dùng tay lau nước mắt, sau đó bỏ tay anh ra khỏi người cô, bước xuống giuờng nhưng đáng tiếc chân vừa chạm đất cô đã ngã, nhắm mắt lại chờ cú tiếp nhận giữa bàn tọa và sàn nhà nhưng cô lại rơi vào vòng tay ấm áp của anh.
– Ngoan, giận anh cũng được nhưng đừng làm bản thân đau. lên giường đi. – Anh ôm cô nhẹ giọng nói, trong lời nói mang vô vàng yêu thương nhưng cũng rất nghiêm túc. Nhẹ ôm cô đặt lên giường, lấy chăn quấn quanh người cô rồi đi lại hộc tủ bên bàn trang điểm lấy ra một lọ thuốc nhỏ đem lại gần cô. Dùng tay giữ eo cô lại, lợi dụng cô yếu thế lấy tay còn lại tách đùi cô ra, vách lông tơ đen mềm mịn, tiểu huyệt non mịn bên trog sưng đỏ dị thường bắt mắt. ( Vì anh đã mặc đồ trước
Dùng tay lấy cái thứ nước trong bình nhỏ ra, xoa vào trong tiểu huyết bé nhỏ của cô, động tác nhanh nhẹn nhưng không kém phần nhẹ nhàng làm cho cô cảm thấy rất thoải mái. Sau khi xong việc, Tuấn đứng dậy đem dẹp lọ nhỏ, nhanh chóng quay lại bên cô, nửa quỳ nửa ngồi, chỉ trong 5s chưa kịp để cô nói gì, hôn lên môi nhỏ của cô, nồng nàn cùng cuồng nhiệt chiếm lấy môi cô. sau khi hôn xong, anh buông cô , nhìn cô thở hổn hển, gương mặt đỏ hồng, mắt nhắm hờ khiến anh muốn thêm một lần nữa.
Muốn là làm, chuẩn bị chồm lên nhưng cô đã ngăn lại, nói :” Hết hàng. ” Sau đó leo xuống giường đi vào nhà tắm. Tắm rửa một hồi, bước ra với một chiếc áo croptop và một quần lưng cao đi chug với giày bata, cô đi ngang qua anh vờ như không thấy. Lấy bóp rồi mở cửa phòng đi xuống dưới khách sạn.
Còn anh chỉ biết cười khổ, vợ của anh giận anh rồi, anh đã từng bị cô lơ một lần đến nửa tháng bây không không biết là bao nhieu ngày đây. Thở dài một cái rồi thay đồ nhanh chóng theo bước chân cô.
Sau khi xuống tới khách sạn, cô bắt đầu đi mua đồ cho riêng mình vì anh đã nói với cô mai phải về rồi nên bây giờ cô bắt đầu mua đồ về tặng ọi người. Đến hàng quà lưu niệm cô chọn một vài món đồ ọi người, mua xong ra quầy tính tiền thì người chủ quầy nói với cô đã có người tính tiền rồi, cô mỉm cười cảm ơn rồi đem đồ của cô bước ra ngoài.
Mua đồ xong cũng đã tới trưa, chọn ình một quán ăn rồi bước vào ăn cơm trưa, đồ ăn không tệ, rất ngon, cô vừa ăn khen ngợi. Ăn xong người phục vụ bưng đến cho cô món tráng miệng, cô thắc mắc hỏi cô phục vụ thì người phục vụ trả lời đây là phần ăn miễn phí, cười một cái thật tươi với người phục vụ, cảm ơn một tiếng rồi bắt đầu cầm muỗng lên ăn ngon lành.
Sau khi đi mua đồ, đi ăn, đi chơi, đi ….. cô quay về khách sạn. vừa mở cửa phòng không thấy anh đâu, hụt hẫng một chút nhưng nghĩ đang lơ anh nên dẹp cái hụt hẫng sáng một bên, để đồ xuống rồi đi tắm, tắm xong cô mặc lên ình một chiếc áo ngủ thật mỏng, như tấm da thứ hai của cô vì cô có thói quen mặc đầm đi ngủ mà phải đầm mỏng ngủ mới mát nên không biết vì thói quen này làm anh chết lên chết xuống. Mở cửa phòng ra đã thấy anh, ngồi trên giường đang bấm bàn phím laptop, cô bĩu môi một cái rồi bắt đầu nằm kế anh nhưng để cái gối ôm ở giữa, chui sâu vào tỏng chăn chỉ chừa lại cái đầu nhỏ nói với anh:” Cấm lấn chiếm địa bàn, cấm chiếm tiện nghi.” Rồi quay mặt sang hướng khác ngủ ngon lành.
Còn anh chỉ biết cười khổ, đóng máy tính lại, nằm xuống ôm lấy thân thể cô nghe được tiếng hít thở đều đặn mới yên tâm đi ngủ. Nguyên cả ngày hôm nay anh luôn đi theo cô, cô làm gì, nói chuyện với ai anh đều biết. Rất muốn đi ra nắm tay cô nhưng vì cô đang giận chỉ ầm thầm theo dõi, tới khi cô ăn uống đầy đủ, về tới khách sạn mới yên tâm. Haizzz, thở dài một tiếng, thuận tay ném gối ôm qua một bên, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô ngủ một giấc tới sáng.