Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 8.2
7:00pm
..
“Hắt xì…!”
Tôi chà xát hai lòng bàn tay, miệng không ngừng xuýt xoa vì những cơn gió lạnh cứ ồ ạt xô tới. Dù ban ngày nóng, nhưng ban đêm ở Nhật vẫn làm con người ta tái đi bởi những cơn gió lạnh buốt từ biển. Sớm biết vậy, tôi đã cưỡi chiếc bugatti để bây giờ có thể ngồi yên lành trong xe sưởi ấm rồi.
Cũng tại vì tính thích đi bộ hơn là đi xe của tôi nên bây giờ mới phải khổ như vậy. (Chú thích: người Nhật thường thích đi bộ.)
Ánh sáng từ đèn đường, từ các toà cao tầng và xe cộ vô tình che lấp đi những đốm sáng nhè nhẹ, dìu dịu từ những ngôi sao cao tít lẫn trong đám mây to trên trời. Tôi lầm bầm, luôn miệng nhắc đến – chính xác hơn là rủa xả – tên nữ nhân khiến tôi rơi vào tình cảnh lạnh cóng này. Nữ nhân ấy không ai khác ngoài Sakura.
Tôi liên tục đảo mắt đây đó để tìm hình bóng của cô, nhưng xung quanh chỉ toàn người là người, muốn tìm kiếm một kẻ không-cao chẳng hề dễ dàng gì.
Ban sáng, tôi trình bày ý định tìm đến nhà Sakura để đón cô đi cùng. Nhưng Sakura cứ nằng nặc không đồng ý, tôi chẳng còn cách đành phải bó tay.
Về việc tôi và cô đang định làm gì, đi đâu, thì…
***
“Với một yêu cầu…”
“Đó là gì?”
“Cho tôi đi theo.” Sakura nói giọng dứt khoát, nhưng thái độ thì có phần tinh ranh.
Tôi đơ người. Chẳng phải Sakura rất không ưa chị Shirin, và Shirin cũng vậy à? “Đi cùng sao?”
“Ừ.” Sakura vẫn giữ quyết định của mình. “Xem như là tôi muốn ăn tối cùng với cậu.”
“Cũng được.”
Tôi thừa biết, Sakura chẳng thiết tha gì khi ăn tối cùng tôi, cái chính là âm mưu gì đó của cô kia. Nhưng tôi vẫn chẳng mảy may suy nghĩ mà đã đồng ý ngay. Một phần vì muốn xem âm mưu tôi luôn đề cập của Sakura là gì. Một phần vì thực chất, tôi cũng muốn có một bữa “hẹn hò” với Sakura để nung nấu tình yêu…không…là tình bạn của chúng tôi trong tương lai.
“Thế nhé.” Sakura nháy mắt khiến tôi đơ người lần hai. Một cái nháy mắt chẳng bao gồm ý cười, quanh quẩn chỉ là sự nguy hiểm, khiến cõi lòng người sóng dậy vì tê tái tới tâm can.
…
***
Suy đi nghĩ lại, dựa vào nét mặt giảo hoạt của Sakura ban sáng, tôi cũng đoán ra được cô sẽ thực hiện âm mưu quỷ quyệt gì đó. Tuy Sakura lợi dụng bữa ăn tối của tôi để làm việc xấu, thế nhưng, chẳng rõ vì gì mà tôi vẫn đồng ý.
Dẫu sao, tôi cũng đã hứa với lòng mình sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến này của hai người. Mọi việc tôi làm nhưng lại được xem như là giúp đỡ ai đó trong hai, thì đó chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Nhưng…tôi có cảm giác rằng mình đang là “chất xúc tác” trong cuộc chiến này vậy. Tôi khẽ rùng mình, vì cơn gió lạnh, và vì cả ý nghĩ mơ hồ kia nữa.
“Hắt xì…” Tôi lấy khăn mùi xoa chùi đi nước mũi. Trong lòng thầm chửi rủa Sakura thêm một lần nữa, và tự đặt ình câu hỏi không lời đáp: khi nào cô mới chịu đến!?
“Yaaaahhhh!!! Sakura~ tôi sẽ giết cậu!” Tôi gào vào màn đêm, kéo theo sau là một loạt tiếng quạ bay từ những bụi cây gần đó.
Cảm thấy gào thét đã đủ thoã mãn, tôi nhấc điện thoại và gọi cho Sakura. Sở dĩ tôi có được số cô ấy, là do lúc ở bệnh viện, tôi nhanh trí lưu nó vào danh bạ khi giữ điện thoại giúp cô. Nếu không có lần đó, e rằng suốt đời suốt kiếp tôi cũng không thể có được.
“Ring ring” “Ring ring” Có tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi phía sau lưng tôi. Sau một hồi càu nhàu, tôi mới giật mình nhận ra. Đổ mồ hôi hột, tôi lấm lét quay lưng lại.
“Oái !” Tôi nhảy dựng, “Cậu…cậu…hihi…đến rồi à?” và lắp bắp như kẻ trộm vừa bị chủ nhà phát hiện. Sakura đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, không một tiếng động hay tiếng bước chân, cứ như ma trong phim kinh dị thực thụ vậy.
“Cậu muốn giết tôi đến thế cơ à?” Bẵng qua câu hỏi vừa rồi, Sakura nhìn tôi bằng nửa con mắt.
“Không…không phải đâu, cậu…chắc cậu nghe lầm rồi!” Tôi cố nặn ra một nụ cười khả ái nhất. Đã từng trông thấy gương mặt tức giận của Sakura một lần, đáng sợ vô cùng, lần này, tôi mà chọc điên Sakura nữa, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng có lẽ Sakura sẽ không vì những chuyện này mà tức điên.
“Vậy sao?” Sakura tiếp tục cười nhếch môi. “Sao lại lắp bắp thế?”
“À…ừ…” Tôi vẫn chưa hết hoảng. Không phải là tôi nhát gan, nhưng vì sự xuất hiện quá đột ngột của Sakura, trong khi tôi thì vừa mới nói xấu ai đó nên cảm thấy áy náy đến độ nói không xong. “Cậu cứ như ma…à không…giống một nữ sát thủ không để lại tiếng bước chân vậy.”
“Nếu tôi nói là đúng vậy thì sao?” Sakura liếc nhìn biểu hiện trên gương mặt tôi.
“Gì…gì chứ?” Tôi chớp mắt phân tích. Những lời nói của Sakura đều mang một ý nghĩa nhất định, lý do cũng là bởi Sakura rất kiệm lời, câu từ thừa thải chẳng bao giờ được phát ra từ miệng cô. Nhưng mà ý nghĩa câu nói này, tôi chưa thể đoán ra.
“Không có gì, là tôi đùa.” Sakura khẽ chép miệng, nhún vai rồi bỏ đi trước.
Tôi nhíu mày đăm chiêu. Thật khó tin khi tảng băng như cũng biết như thế nào là đùa. Nhưng nói cô làm sát thủ thì tôi càng khó tin hơn, với dáng người nhỏ nhắn cùng chiều cao ba mét hai bẻ đôi thì chuyện làm sát thủ là không thể rồi. (Rùa: chiều cao? Liên quan đến nhao sao? -_-)
“Êh!” Tôi gọi. “Cậu vừa về nước không lâu, biết đường không mà đi trước thế?”
“…Biết.” Nói rồi Sakura đi thẳng.
Tôi ứ họng, cảm thấy có chút gì đó nhục nhã. Giả dụ như Sakura không biết đường, tôi còn có thể lên mặt với cô một chút, nhưng giờ thì thôi rồi.
Tôi là…chúa mù đường. Tôi biết đường đến nhà hàng Tune cũng do bản thân từ nhỏ đến lớn đều thường đến đây ăn tối với gia đình, nếu không, tôi nghĩ mình chắc chắn cũng sẽ đi lạc vào một xó xỉnh nào đó thôi.
“Kuro~”
“Hửm?” Tôi hướng mắt đến tấm lưng nhỏ nhắn của Sakura ở phía trước.
Sakura không quay lại, nhưng miệng vẫn cứ thế đều đều. “Cậu đã từng nói không ăn được thức ăn lạ, thế tại sao còn đồng ý đi?”
Tôi cười thích thú bởi thứ suy nghĩ Sakura đang lo lắng ình. “Cậu đừng lo. Đây là nhà hàng của tớ mà.” Đó cũng là lý do tôi lui đến đây thường xuyên.
Sakura gật đầu ậm ừ.
Tôi luôn theo sát Sakura từ phía sau, vì thế mà cơ hội ngắm bóng lưng cô cũng nhiều hơn. Mãi đến tận bây giờ, tôi mới để ý. Sakura mặc một chiếc áo phông trắng cùng với chiếc váy đen lưng chừng đùi, bên ngoài là áo khoác dài ngang đầu gối. Trông giản dị, nhưng nó không bao giờ làm vẻ đẹp của cô bị lu mờ. Bất kể bộ trang phục nào cũng vậy, nói chung là cô vẫn luôn xinh đẹp dưới mọi hình thức.
Giá như bạn gái tôi cũng xinh đẹp tài giỏi như Sakura cô nhỉ!…
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đứng trước nhà hàng Tune.
Nhà hàng Tune có thể nói là nhà hàng lớn nhất thành phố Tokyo này. Ánh đèn điện từ tấm biển hiệu của nó khiến ai nấy đi đường đều phải ngoái lại mấy giây vì thán phục. Dĩ nhiên bên trong sẽ hoành tráng hơn. Với lối kiến trúc Tây Âu cũng thứ sáng trắng ánh vàng kim nhè nhẹ, tất cả đều khiến cả nơi đây trở nên yên bình, khiến thực khách cảm thấy vô cùng lý tưởng.
“Cậu chủ, đây là bạn gái cậu sao?”
Tiếng cười khúc khích của ai đó phía sau lưng tôi. Một người con trai mặc complet đen, gương mặt sáng sủa đang cười niềm nở nhìn chúng tôi. Đó là Takeshi – ban đầu là tên bồi bàn do chính tay ba tôi tuyển dụng. Hắn ta khá điển trai và lanh lẹ, nên rất nhanh sau đó đã trở thành quản lí của nhà hàng này. Thường thì Takeshi sẽ không ra mặt, trừ những trường hợp thực khách là tôi và những người hắn quen biết.
Hắn lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng tôi chẳng quan tâm, dưới cấp tôi thì tôi có quyền gọi gì thì gọi. “Suỵt…cậu nói thế là sẽ bị chết bởi ánh mắt biết giết người của cô ấy đấy! Cô ấy là bạn thân tương lai của tôi.” Tôi nháy mắt rồi ghé vào tai hắn ta nói nhỏ. Tuy bị gán ghép một cách vô căn cứ, ấy vậy mà tôi vẫn không lấy làm khó chịu là bao nhiêu.
“Eo~ cô ấy hung dữ đến thế sao?” Hắn ta trề môi.
“Không phải hung dữ…” Vẫn nói nhỏ. “Mà là đáng sợ!”
Takeshi hơi cười, hết nhìn Sakura rồi lại nhìn tôi. Không quan tâm trong ánh mắt của hắn có ẩn ý gì đặc biệt, tôi nhanh chóng ra lệnh. “Dẫn hai ta cùng đi đến bàn của chị Hanazuki Shirin.”
Hắn hơi nghiêng đầu thắc mắc. “Ủa? Hanazuki đã đến đây từ lâu rồi mà, tôi nghĩ cô ấy giờ cũng đã về nhà an toàn.”
“Về rồi sao? Không…không phải thế chứ?…”
Tôi liếc nhìn đến vị trí đồng hồ treo trên tường, đã 7:31. Tôi đã cố gắng đến thật sớm theo đúng lời hẹn, sau khi kết thúc lớp tập võ lúc 6h30. Nhưng chỉ vì Sakura mà chúng tôi trễ hẹn cả nửa tiếng một phút. Cứ như đó là chủ ý của cô vậy. Thật ra, mọi khi Sakura rất quan tâm đến giờ giấc, thậm chí là từng giây. Tôi nhớ Sakura đã từng nói với tôi rằng ‘chậm trễ một giây, đi luôn một mạng đấy.’… Đây chính là bằng chứng thuyết phục nhất, chứng tỏ rõ ràng Sakura đang cố ý.
Nhưng Shirin đã về rồi, tôi nhếch nhếch cười giễu cợt, chống mắt lên xem cô thực hiện kế hoạch của mình như thế nào khi mà Shirin không ở đây.
“Chưa đâu…” Sakura huýt tôi quay lại. “Chị ta kia.”
Tôi nhìn theo ánh mắt Sakura, đúng là Shirin đang tiến lại nơi cả ba chúng tôi, vẻ mặt cư nhiên không tránh khỏi bực dọc. Nhìn chị bây giờ chẳng khác gì một con thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.
“Bây giờ Kuro mới đến sao?” Shirin nóng nảy và không kiên nhẫn một chút nào, điều này thì tôi quá rõ.
“Vâng. Em xin lỗi, vì phải đợi…à không, vì quên mất…” Lời nói của tôi chẳng rõ là đang đấm hay đang xoa chị nữa.
“Đến là tốt rồi.” Mặt Shirin vẫn hằm hằm. “Nhưng tại sao Kuro lại dẫn nó đến đây??”
“Ý chị là Sakura?”
“Sakura ư? Thân mật quá nhỉ?” Shirin nghiến răng.
“Xin lỗi…” Sakura đứng trước mặt chúng tôi chen ngang. “Thứ nhất, tôi có tên, không phải là ‘nó’. Thứ hai, cậu ta dẫn tôi đến đây vì cảm thấy có lỗi khi chị cậu ta vừa làm cánh tay đáng thương của tôi như thế này.” Nói đoạn Sakura giơ cánh tay bị bó bột của mình ra, nhún vai và làm vẻ mặt bất lực.
Có chuyện này nữa sao? Theo trí nhớ của tôi thì rõ rành rành là cô đã “xin” tôi đi cùng cơ mà.
Sakura, cậu quả là gian trá!
“… Thứ ba, thân mật hay không không quyết định vào cách xưng hô. Và thứ tư, chị không nên ở chốn đông người mà tự huỷ hoại hình tượng Tiểu-thư-tóc-đỏ-ngoan-hiền-mẫu-mực của mình. Rõ rồi chứ?”
Đây ắt hẳn là câu dài nhất trong lịch sử của Sakura mà tôi đã từng nghe.
“Mày… không có bằng chứng thì nói thế nào cũng vô ích thôi.”
“Ai nói là tôi không có bằng chứng?”
“Mày có…sao?” Shirin run run giọng, ánh mắt chấp chứa tia nhìn sợ sệt thấy rõ.
“Đừng mới đó mà đã có tật giật mình. Như thế thì sao có thể làm việc xấu được chứ?”
Rất nhanh chóng sau đó, chị bật cười thành tiếng, đáp trả lại những lời lẽ đe doạ cảnh cáo từ phía Sakura. “Đã thua còn không dám chấp nhận, cứ tỏ ra ta đây nguy hiểm, em nên yên thân để nghĩ cách chiến thắng chị ở vòng ba thì hơn.”
“Ai thắng ai thua…” Cô nháy mắt, cất giọng bỡn cợt, thách thức, mang rõ hàm ý trong câu nói. “…trong lòng mỗi người đều tự biết.”
Trong cuộc đối thoại giữa hai người, Sakura hoàn toàn giành thế chủ động. Shirin như vừa bị nói trúng tim đen nên câm nín. Còn tôi, quân tử nhất ngôn, đã hứa thì nhất định sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của cả hai.
“Cậu chủ…” Takeshi đứng phía sau lưng tôi hóng chuyện suốt từ nãy đến giờ. Hắn ta khều tôi nói nhỏ, tay thì cứ bụm miệng ngăn cho tiếng cười khúc khích phát ra. Nom hắn ta cứ như con khỉ vậy. “Bọn họ vì cậu mà đá nhau hả?”
“Đừng nghĩ bậy…” Tôi ghìm giọng theo hắn, để không làm ảnh hưởng đến hai người con gái trước mặt. “Tôi làm gì có liên quan đến chuyện này?”
“Có đấy…” Hắn nháy mắt với tôi. “Rất liên quan! Rồi cậu sẽ nhận ra thôi.” Có vẻ là hắn ta đang suy nghĩ sai lệch cái gì đó. Nhưng tôi cũng không để ý quá nhiều, cái chính là hai nhân vật trước mặt đây.
“Sao hả? Bây giờ thì cùng ăn tối chứ?” Sakura khoanh tay lại và cười khinh.
“Cùng ăn???” Shirin há hốc mồm nhìn Sakura, rồi quay lại nhìn tôi. Tôi chỉ biết nhún vai trả lời chị. Sau đó thì khỏi phải nói, chị tức giận đến độ nào.
“Em gái, đây là bữa tối chị mời. Nếu chị không mời em thì em cũng không nên mặt dày mà đi ăn chực như thế chứ?” Shirin kệch cỡm nói.
“Thật tiếc, nhưng do cậu ấy nài nỉ…” Sakura đảo mắt về phía tôi. “…nên tôi mới đến. Nếu chị thấy phiền thì cứ việc ăn một mình, tôi và Kuro sẽ đến một bàn khác.”
Tôi nửa buồn bực nửa buồn cười vì mức độ đổi trắng thay đen của cô. Đương nhiên không hề xảy ra chuyện nài nỉ ở đây, tất cả đều do một miệng Sakura thốt lên cả.
“Phải vậy không Kuro?” Shirin tức giận quay lại nhìn tôi. Đồng thời, cả cô ấy cũng nhìn. Và đương nhiên ánh mắt của cô lạnh và sắc hơn rất nhiều so với chị, sắc như dao cạo vậy. Tôi gật đầu không cần suy nghĩ như một con rô bốt được lập trình sẵn. “Kuro…!”
“Em xin lỗi, nhưng em nghĩ có thêm cậu ấy sẽ vui hơn…” Lí nhí. “Đã trễ lắm rồi, tất cả cũng đói. Đi ăn thôi.” Tôi đẩy chị Shirin đang trừng mắt nhìn. Dập tắt vụ này nhanh nhanh một chút sẽ tốt hơn, không khéo tôi phải đứng đây mãi vì cả hai không ai chịu nhường ai mất.
…
—-END CHAP 8—-