Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 9: “Hẹn hò”
.
.
Bàn của chúng tôi nằm ở sát lan can lầu hai. Từ đây có thể nhìn thấy phân nửa hoạt động ăn uống phía dưới của thực khách. Chị Shirin ban đầu ngồi chỗ này, thảo nào lại có thể thấy tôi và cô đứng nói chuyện với Takeshi mà bước ra “đón tiếp”.
Chiếc bàn mà chúng tôi ngồi là chiếc bàn đơn trải tấm khăn màu trắng, khá nhỏ. Vì chúng tôi không đặt phòng ăn từ trước nên đành phải chấp nhận ngồi bàn ăn “hạng xoàng” này. Có bốn chiếc ghế từ hai phía. Tôi nhanh chóng kéo một chiếc ngồi trước. Chị Shirin cũng nhanh không kém, tiến lại ngồi cạnh tôi. Còn Sakura thì ngồi phía đối diện.
“Kuro~ cùng nhau đi ăn tối, tôi thật sự là vì muốn cậu bồi đắp thương tổn thay chị Hanazuki. Cớ gì cậu lại gạt tôi sang một bên như thế này?” Sakura nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt chất chứa vẻ phàn nàn, lẫn sự chờ đợi, thấp thoáng còn mang chút vị nũng nịu trong đó nữa.
“Sao cơ?” Tôi chớp mắt hai cái, vẻ mặt này của cô đương nhiên là tôi được thấy lần đầu.
Trong khi mặt tôi và chị vẫn còn đang ngẩn ngơ ra, cô đã gõ gõ tay xuống ghế trống bên cạnh mình. “Qua bên này.”
Thấu hiểu ý định của cô, mặt tôi méo xệch. Cô muốn chọc tức Shirin, tôi có thể không can dự, nhưng đừng lôi tôi vào như thế chứ!? Sakura cốt là mượn tôi để trả tư thù đây mà.
“Có gì cần bồi đắp? Kuro cứ việc ngồi im đi.” Tôi còn chưa biết nên mở miệng thế nào cho phải, Shirin đã lên tiếng trước.
Sakura cười khiêu khích, cũng là nụ cười cảnh cáo. Bỗng dưng tôi lại cảm thấy sợ khi cùng ánh mắt toả hơi lạnh ấy giao nhau. Có ai ngờ đâu bữa ăn tối này mới bắt đầu mà đã quái đản như thế. Sớm biết vậy, tôi nhất định ở nhà hôm nay rồi.
Suy nghĩ một hồi, tôi cũng đi đến quyết định. Tôi vừa đứng dậy và tiến về phía cô, vừa cất giọng giải thích với Shirin. “Chỉ là một vị trí, chị không cần phải tức giận.”
Nói là thế, nhưng tôi cũng thật sự chẳng thể nào giảm bớt được sự tức giận trong lòng chị.
Tôi thoáng thấy cô cười giễu cợt.
Ngay sau đó ít lâu, thức ăn cũng đã được mang lên. Tôi là người đầu tiên động đũa. Còn hai người mà ai cũng biết là ai kia cứ đấu mắt với nhau không ngừng. Tôi muốn nói ‘aiz, mau ăn để lấy sức mà ‘chiến đấu’ bằng mắt tiếp’ nhưng không dám. Sợ rằng sau khi nói ra, tôi ngay lập tức bị khép vào tội tử hình.
Tiếng nói chuyện xì xào của thực khách, tiếng du dương của bản nhạc Beethoven số 6 lan toả khắp căn phòng rộng lớn, cả ánh đèn vàng kim huyền ảo kia nữa, tất cả đều tạo nên một không khí lãng mạn, ấm áp. Nhưng chẳng rõ vì sao, tôi lại có cảm giác rằng mình đang lạc lõng ở một thế giới âm u, đáng sợ và lạnh lẽo khi ngồi giữa hai con người này.
“Kuro ~” Chợt cô ấy lên tiếng kéo tôi thoát khỏi thế giới ma quỷ trong tưởng tượng. “Đút cho tôi ăn đi.”
“Hả??” Có thể tôi đã nghe lầm.
“Tôi không muốn lặp lại lần hai.” Sakura lườm tôi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao được mài dũa, chực chờ đâm tôi bất cứ lúc nào vậy.
“Mày không có tay để mà ăn à?” Chị Shirin lên tiếng cứu vãn tình trạng vô cùng bối rối của tôi. Tôi thầm cảm ơn chị, đôi lúc những lời ác ý của chị cũng thật hữu dụng.
“Dĩ nhiên.” Nói rồi Sakura chìa cánh tay quấn đầy băng trắng của mình ra làm bằng chứng. “Gãy rồi…mà tôi lại không thuận tay phải.”
À, vụ này thì lúc ở bệnh viện Sakura cũng có nói mình thuận tay trái. Nhưng nếu gặp khó khăn trong khâu cắt nhỏ thức ăn, Sakura có thể nhờ tôi, chứ không nhất thiết là phải đút như thế này. Rõ ràng là…Sakura đang làm khó tôi mà! Tôi nhìn cô với ánh mắt van nài.
“Sao? Cậu muốn để tôi ngồi nhìn như vậy à?” Sakura liếc xéo tôi nhằm gửi thông điệp ‘không đồng ý thì cậu chết chắc với tôi’. Thế này thì làm sao mà tôi khước từ cho được.
“Ừ…được rồi…” Mặc dù Sakura có hỏi ý kiến tôi, nhưng thực sự thì đang ép người một cách ngấm ngầm. Ai nhìn vào cũng đều có thể nhận ra, rằng cô cố tình đang trêu ngươi chị.
Tôi chậm rãi nhấc chiếc nĩa, xâu một miếng chả đưa lên miệng Sakura, động tác hơi ngập ngùng vì ngượng.
“Cậu định cho tôi nuốt hết vào miệng?”
“Hả? À, tớ quên mất.” Lật đật bỏ miếng chả xuống chén, tôi dùng con dao sắc lẻm cắt thành nhiều miếng nhỏ. Có lẽ tôi đã lẩn thẩn rồi.
Thoáng thấy gương mặt đang đỏ lên theo cấp số nhân của tôi, Sakura buông một lời đầy tính châm biếm. “Khó khăn đến vậy sao?”
“A~ không đâu…Tớ vẫn bình thường mà…” Nói rồi tôi liền chứng minh cho Sakura thấy, đút vào chiếc miệng nhỏ xinh của cô một miếng chả vừa được cắt ra.
Tôi nhìn chăm chú cách Sakura ăn, người thừ ra vì mớ cảm xúc đang hỗn độn trong lòng. Thật lạ, sự rụt rè và ngượng ngùng ban nãy của tôi đã hoàn toàn biến mất. Đút Sakura ăn không khó như tôi đã nghĩ, ngược lại, tôi còn cảm nhận được sự ấm áp nào đó đang len lói. Tôi cười, cứ như chúng tôi là một cặp tình nhân đang mặn nồng với nhau thật sự, cứ như thế giới chỉ tồn tại hai chúng tôi.
Dĩ nhiên, tôi không còn tâm trạng để nhớ đến có ai khác đang ngồi cùng bàn với mình.
“Hừ~ Để con trai đút ăn thật kì cục!” Shirin đứng bật dậy, ráng trưng nụ cười giả tạo. “Để chị đút em ăn.”
Tôi thoáng thấy ngạc nhiên vì yêu cầu của chị, Sakura cũng vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, cô cất lời. “Không đâu…tôi lại thấy để người ngoài đút thì kì hơn. Nên không dám phiền chị đâu.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn Sakura. Cô nói chị Shirin là người ngoài, vậy chẳng lẽ nói tôi là “người trong”, là người thân của cô? Tôi lại ảo tưởng nữa rồi, Sakura chỉ đang nói đến mối quan hệ giữa tôi và cô so với Shirin thôi…
Cơn tức của chị chưa hề nguôi ngoai, nó vẫn luôn nằm ngoài mặt, chỉ cần một chút tác động nhỏ nhoi thì nó cũng đã trực trào.
“Ring ring” Điện thoại Shirin reo, chị lập tức thôi lườm Sakura nữa mà móc trong ví ra chiếc điện thoại của mình và áp vào tai. “Hanazuki Shirin xin nghe…”
Đã không có tiếng trả lời.
“Này!” Shirin đã dần mất kiên nhẫn, cố gắng hỏi to hơn. Nhưng đáp lại vẫn là một sự im lặng. Chị cúp máy và nhíu mày nhìn vào màn hình. Đó là một số điện thoại lạ.
Lúc này, Sakura bên cạnh tôi cũng đứng dậy, cô với tay lấy ly nước cam ép trên bàn. Nhưng dường như Sakura vừa vấp phải chân ghế nên toàn bộ “nước cam thần thánh” trong ly đều trút hết vào người chị.
“Á!” Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu la thất thanh trước khi vẻ đẹp kiêu hãnh kia bị “sa vào đầm lầy”. Trông Shirin như một con gà mắc mưa. Tôi cố ngăn tiếng cười phát ra từ phía cổ họng và ném ánh mắt “đưa thư” cho Sakura: ‘Sakura~ cậu chơi chị ấy à? Haha’
“A~ Xin lỗi chị, tôi vô ý quá.” Tuy miệng nói vậy, nhưng không có ý muốn xin lỗi người ta nào được thể hiện trên gương mặt cô cả. Đứng từ góc độ bên ngoài, ai cũng nhận thấy rằng hành động của Sakura là hoàn toàn cố ý.
“Mày… tao bị ướt hết là tại mày!” Mặt chị sát khí cùng cực.
“Chẳng phải tôi đã nói xin lỗi chị rồi sao?” Sakura gian xảo cười cười.
“Là mày cố ý, tao không chấp nhận!” Một ý nghĩ nào đó vừa mới loé lên, chị cười cợt nhã. “Trừ khi mày phải đền mọi thứ.”
“Sao? Đền?” Tôi lúc này cũng đã chen vào. “Chẳng phải giặt đi là xong sao? Còn điện thoại vẫn dùng được cơ mà?”
“Không được. Bắt buộc là phải đền.” Shirin cười châm chọc. “Mà cũng phải ha~ Váy thì không nói làm gì, nhưng chiếc điện thoại này thì cũng trên 5 triệu yên. Nhà nghèo kiếp xác như mày thì làm gì có tiền mà trả nhỉ?”
Là con trai của gia tộc chuyên kinh doanh các hãng điện tử nổi tiếng, vì vậy mà chỉ cần liếc sơ qua, tôi cũng có thể nhận ra chiếc điện thoại của chị thuộc chiếc Motorola V220(*) phiên bản đặc biệt trên thị trường, xung quanh nó là những viên kim cương sáng lấp lánh.
Tôi liếc nhìn Sakura, cô không cười nữa, mặt đanh lại vài phần. Có lẽ như cô ấy không lường trước được việc sẽ phải đền nó – tôi nghĩ vậy.
“Tôi chấp nhận.” Sakura cười nửa miệng, buông câu nói đầy mùi lạnh lùng.
Tôi chẳng thể tin vào lỗ tai mình, cho dù Sakura có phong thái quý tộc, nhưng mọi thứ vật chất cô dùng đều không phải hàng “VIP” mà hết sức giản dị, mộc mạc. Như thế đủ để có thể nói nhà Sakura cũng không mấy khá giả. “Chị có cần tôi đền luôn một bộ tóc giả không?” Sakura cười khẩy, đáp lại nụ cười châm chọc ban nãy của chị.
“Mày… Để rồi xem, mày đào đâu ra tiền để đền cho tao.”
Sau khi nghe xong lời tức giận này, Sakura chỉ cười nhếch một cái rồi quay lại phía tôi. “Kuro~ cậu tiếp tục công việc của mình đi chứ!”
“Hả? À.” Sau đó tôi liền tiếp tục đút cho Sakura từng muỗng súp trong chén, cảm giác ngượng ngùng ban đầu tôi đã hoàn toàn bay đi.
Bữa ăn khá kì cục này kết thúc rất nhanh. Trong suốt quá trình, có vẻ như Sakura ăn nhiều nhất. Tôi vì đút cho cô ấy mà không bỏ bụng được bao nhiêu. Về phần Shirin, hết phân nửa thời gian, chị dành để gột rửa và tu sửa trong tolet, và vì tức mà hầu như chị không động đũa.
Thế còn cái kế hoạch gì gì đó của cô??
….
Note: (*)Motorola V220: là chiếc điện thoại khá mắc thuộc hãng Vertu (ờ, cái hãng này chắc cả nhà ai cũng biết rồi nhờ -_- ), trên điện thoại được gắn 1200 viên kim cương, bàn phím dát 18 ca-ra vàng nguyên chất. Thường được các cầu thủ và ca sĩ dùng. Trị giá 51,800 USD, tương đương trên 1 tỉ D, đổi ra yên Nhật sẽ là xấp xỉ 5,3 triệu . -_- Vầng. Rùa có mơ cũng không được cái đt xa xỉ kiểu này :))
…
Tôi không thể nào tập trung được trong giờ tự học, dù đã thử nhiều cách để nhét vào đầu mớ kiến thức bòng bong, nhưng ở tình trạng hiện tại, có lẽ nó đã trở thành vấn đề nan giải. Thậm chí trông bộ dạng hiện giờ của tôi, có lẽ người khác cũng không thể nhận ra – tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, dây cà vạt cũng bị lệch sang một bên. Cứ như tôi vừa mới vật lộn với ai đó vậy. Vì sao tôi lại như thế? Câu trả lời nằm ở người đang ngồi bên cạnh tôi kia.
Tôi khẽ khàng liếc nhìn Sakura, cô ấy vẫn đang thong thả đung đưa theo điệu nhạc, không đoái hoài chú ý gì đến tôi. Như thế cũng tốt, nếu Sakura ý thức được rằng bản thân mình đang bị tôi nhìn, tôi cũng không biết nên nói hay hành động như thế nào để chữa ngượng. Vội vàng quay mặt đi ngay ư? Không, vì làm thế chẳng khác nào tôi thú nhận với cô rằng mình cư xử rất ngốc nghếch.
Tôi thôi nhìn Sakura nữa, tiếp tục tập trung vào bài học. Tôi bỗng cảm thấy bài học hôm nay khó thuộc đến lạ thường, chỉ có một chỗ thôi mà nó đã ngốn rất nhiều thời gian của tôi rồi.
Hình ảnh tôi đút cho cô từng phần thức ăn một của ngày hôm qua cứ được dịp hiện lên. Ôi dào, chỉ là đút, không có gì là to tát quá mức để khiến tôi phải bận tâm đến vậy. Nhưng…cảm giác chăm sóc ai đó đến từng bữa cơm thú vị thật đấy!… Tôi tự hỏi, sau này khi có gia đình rồi, tôi có thể ngăn chặn cảm xúc vui sướng như thế này được không nhỉ? Với tình hình hiện tại, điều này e là sẽ khó khăn lắm đây.
Rốt cuộc cũng vì lý do: Tôi quá thuần khiết, đến độ đút ăn ột đứa con gái cũng đã khiến tôi trằn trọc mãi không thôi.
Tôi lắc đầu thật mạnh để những suy nghĩ vẩn vơ kia bay biến hết đi. Và đương nhiên, điều này đã được thu vào trong mắt cô.
“Rốt cuộc, cậu muốn nói với tôi chuyện gì?” Cô ấy rút chiếc hearphone màu trắng ra khỏi lỗ tai. Tôi có vẻ khá ngạc nhiên, đơn giản là Sakura rất hiếm khi phải lên tiếng trước như vậy.
“Không có gì đâu. Học không vào nên tớ cảm thấy khó chịu.” Cả buổi hôm nay, bây giờ tôi mới có thể mở miệng nói chuyện với Sakura, tôi nghĩ việc này còn khó khăn hơn là việc tôi đút cho cô ăn tối qua nữa.
Sakura thở ra nhè nhẹ rồi ngã người ra sau ghế, không đếm xỉa gì đến tôi nữa. Tôi có đôi chút thất vọng. “Nếu cậu không đền được…thì tớ sẽ giúp cậu.”
Mất một lúc để Sakura nhìn tôi, sau đó thì cười nhếch môi. Tôi khó hiểu nhìn lại, cô liền cất giọng bình thản. “Không cần.” Nói rồi Sakura moi từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại gấp, bên ngoài là chi chít viên kim cương màu vàng trắng lấp lánh.
“Cậu…cậu đã mua nó rồi sao??” Tôi ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt nhìn cô. Đương nhiên là sự ngạc nhiên này của tôi không hề bình thường, nó hao hao giống với việc khi tôi biết tin là mình phải hẹn hò với một con vịt xấu xí nào đó vậy. (!)
“Nó mắc thật đấy, đã thế còn không phải là điện thoại vô cùng thông minh.” Sakura nhún vai khó chịu. “Tôi chúa ghét xài những thứ phung phí mà vô dụng như thế này.”
“Cậu đã mua nó thật sao?” Tôi chưa khỏi bàng hoàng, thật sự vì việc này quá đỗi ngạc nhiên.
Bắt gặp hành động như không muốn tin lời cô nói, cô hơi nhướn cao đôi lông mày. “Tất nhiên.”
Sau một lúc bần thần, tôi bỗng nhận ra được sự ngớ ngẩn của mình và bật cười thành tiếng. Tại sao tôi lại không nghĩ rằng, Sakura là con nhà giàu, nhưng vì tính cách giản dị của mình nên cô không khoác lên người những bộ đồ chạy mốt như Shirin?
Quả thật là không thể đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài của họ.
Bỗng thấy Sakura rời chỗ, mọi người lại cứ nhìn chăm chăm về phía cô, tôi cũng không ngoại lệ. “Cậu đi đâu thế? Đang là giờ tự học mà?”
May cho Sakura đây chỉ là giờ tự học, nếu có thầy cô giáo nào đó đang ngồi trong lớp, nhất định họ sẽ tức sôi gan mà khép Sakura vào tội vô lễ với giáo viên. Đương nhiên tội vô lễ với giáo viên nặng hơn tội trốn tiết rất nhiều lần. Cô có thể sẽ phải quét hết cái sân trường Harrod mất. Sân trường rộng lớn như một con phố thu nhỏ, nếu chỉ có một người quét, e rằng cho đến tháng sau cũng không thể nào xong.
“Trả điện thoại.” Chí ít thì cô ấy cũng đã trả lời câu hỏi của tôi, chứ không bỏ đi thẳng và chẳng nói lời nào như mọi khi.
Định tuôn ra một lời khuyên ra chơi rồi hẳn đi, nhưng thiết nghĩ đến việc ‘những con ruồi nhặng sẽ bu lấy’ – cách mà Sakura luôn gọi những kẻ tọc mạch, tò mò, cụ thể hơn là fan của tôi – tôi lại thôi.
“Theo tôi làm gì?” Sakura dừng lại một chút nhìn tôi, hàm ý khó chịu.
“Tớ nghĩ những chuyện như thế này tớ nên có mặt.” Sau khi tôi trả lời, cô ấy cũng không nói gì thêm, để yên cho tôi bước bên cạnh.
“Tối qua cậu đi chỉ vì chọc giận chị thôi à?” Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không biết “âm mưu” của cô là gì. Đơn thuần chỉ là trả thù bằng cách đó thì Sakura lỗ rồi, tuy chọc giận chị được một chút, nhưng lại phải tốn một khoản tiền không hề nhỏ để đền điện thoại cho chị.
“Chỉ là quăng tiền qua cửa sổ.”
“…” Trông cô ấy rất giống đang nói thật, nhưng tôi chẳng hề nghĩ là cô ấy đang nói thật.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi cũng đã đứng trước tầng lầu khối 12. Mọi người học rất chăm chú – cả dãy im phăng phắc không mảy may một tiếng động, hoạ chăng chỉ là tiếng thầy cô giảng dạy, tiếng quạt thông gió hay tiếng phấn tì vào bảng thôi. Cũng phải, năm nay là năm cuối cấp nên mọi người chú mục vào chuyện học tập nhiều hơn. (Thế nhưng lúc tan học, mấy chị gái xinh đẹp vẫn còn rảnh rỗi để bám lấy tôi K .)
Lớp học của Shirin là lớp 3A, nằm ngay căn phòng đầu tiên. Tôi thoáng thấy chị ấy đang cắm cúi chép bài, nhìn lại cô, tôi khẽ thở dài. “Người ta chăm chỉ vậy đó, còn ai đây thì có chép bài thôi cũng không xong.”
Biết là đang bị tôi nói móc, Sakura lườm tôi rõ dài. Tôi mỉm cười ngây ngốc để tỏ ra mình ‘rất vô tội’.
“Gọi chị ta đi.” Cô đứng khoanh tay tựa cửa, quắc mắt nhìn tôi.
Không chần chừ, tôi gọi chị. “Hey hey~ Chị Shirin.” Vì sợ làm ồn lớp học, tôi chỉ gọi thều thào, kèm theo là hành động vẫy vẫy để mong chị có thể chú ý. Cuối cùng, chị cũng nhìn thấy tôi, nhưng không chỉ mình chị mà còn có nhiều người khác nữa. Thế là cả căn phòng được dịp huyên náo. Tôi gãi gãi đầu.
“Hoàng tử đến đây làm gì nhỉ?”
“Oa~ Hoàng tử vẫy tay với tui kìa.”
“Điên hả bà! gọi Hanazuki đấy.”
…
Shirin cười rồi xin phép giáo viên bộ môn được bước ra ngoài. Đến cửa lớp, lúc này chị mới bắt gặp Sakura. Cũng vì vậy mà rất nhanh sau đó, chị không cười nữa.
“Mày đến làm gì?” Hẳn là Shirin vẫn còn ấm ức vụ việc tối hôm qua. Cũng đúng thôi, bị đổ hết ly nước cam vào người, bị huỷ mất một buổi ăn tối với tôi như thế, làm sao chị tránh khỏi sự tức giận.
“Đền cho chị.” Sakura chìa chiếc điện thoại ra trước mặt chị, trả lời một cách hờ hững.
Ở phía bên này, Shirin giống như phản ứng của tôi ban đầu, không, chị còn ngạc nhiên hơn cả tôi. “Mày…đã mua rồi ư?”
Sakura nhún vai lơ đi bộ mặt ngạc nhiên tột độ của Shirin. Chị lấy tay xoa xoa chiếc điện thoại mới để cố tìm kiếm một vài đặc điểm chứng minh nó là hàng giả. Nhưng không, thật 100%.
“Là Kuro mua giúp nó phải không?” Shirin hằm hằm quay lại phía tôi. Như chỉ chực chờ câu trả lời “đúng vậy” của tôi, chị sẽ xé xác tôi thành trăm mảnh.
Nhưng thật may là tôi không có.
“Không có, cậu ấy tự mua đấy.”
Dường như vẫn không tin lời tôi nói, Shirin nhíu mày nghi hoặc. Cũng nực cười thật, tại sao hai chị em chúng tôi lại không nghĩ xuất thân của Sakura có thể thuộc vào loại khá giả, chỉ vì bị phong cách giản dị ấy đánh lừa thôi sao? Không chừng Sakura còn là con gái của tay tài phiệt nào nữa ấy chứ!
Đã mấy lần tôi hỏi về gia đình của Sakura, nhưng cô chỉ thường im lặng. Sợ cô phát cáu, tôi cũng không dám hỏi nhiều. Nhờ vậy mà cho đến giờ, tôi vẫn còn chưa rõ “xuất xứ” của cô bạn này ra sao. Việc này có lẽ đáng buồn nhỉ? Tôi thầm thở dài trong lòng.
“Thế còn bộ váy thì sao?”
“Bây giờ chắc nó cũng đã được chuyển đến nhà chị an toàn rồi.” Cô lười nhác mở miệng.
Dĩ nhiên tức càng thêm tức. Shirin cứ nghĩ rằng mình đã có thể chơi Sakura một vố thật đau, không ngờ cô lại giải quyết được một cách nhẹ tênh như không có gì xảy ra.
“Hừ, lần này tao tạm tha ày.” Shirin nắm chặt chiếc điện thoại mới trong tay, như kiểu muốn bóp nát nó vậy. Tất nhiên là điện thoại không thể nát như quả cam được.
“Chị cẩn thận đấy ~” Sakura nháy mắt, cười nụ cười rợn người. Một sự thật mà tôi phải nói, nếu đem nụ cười này của Sakura so sánh với thần chết, cô thắng là lẽ dĩ nhiên.
Sau đó Sakura quay lưng thong thả bước đi, để lại bộ mặt hết sức ngố tàu của Shirin. Tôi biết rằng chị đã không hiểu những gì cô ấy vừa nói, vì đơn giản, tôi cũng không hiểu.
…..
[Kobayashi Sakura Focus]
Trời nhá nhem tối. Cô gái khoác lớp áo mỏng tanh đi đến bên bậu cửa sổ, trên tay là một ly cafe đen ngòm. Cô chậm rãi đảo mắt xuống con đường vắng vẻ phía bên dưới, chỉ lâu lâu mới bắt gặp được một vài bóng người hay một vài chiếc xe đi ngang qua. Nói thẳng ra, đây là một con hẻm vắng.
Vắng lặng đến đáng sợ.
Sau đó, cô hướng mắt nhìn về phía bầu trời thăm thẳm cao. Đêm nay không trăng, chỉ có vô số vì sao nhỏ bé, nhưng hầu hết đều bị lấp sau những toà nhà cao tầng kia.
“Mẹ~ cuộc sống mới này thích hợp với con hơn, phải không?…” Cô đưa ly cafe lên ngang cổ để hương thơm từ trong cốc bay vào mũi của mình, nó có thể làm cô phần nào sảng khoái.
“Ring ring”
Chuông điện thoại từ chiếc bàn gần đó vang lên âm thanh quen thuộc. Cô nhấc chân tiến lại và áp chiếc điện thoại lên tai.
“Alo, Mitsuhiko Toyama xin nghe.” Là giọng của một người đàn ông trung niên.
Cô chậm rãi tiến từng bước trở lại vị trí cửa sổ.
“Vâng, tôi là Hanazuki Shirin, ông nhận ra chứ?” Cô gái từ một đầu dây khác lanh lảnh nói.
“Cô có phải là…” Tiếng của người đàn ông đó e dè, ngập ngừng.
“Phải, tôi đây.” Ả đáp. “Tôi muốn làm một vài thoả thuận với ông.”
“Về việc gì?” Ông ta hỏi với giọng khản đặc.
“Việc liên quan đến cuộc khiêu chiến vòng 3 của tôi sắp tới. Phiền ông có thể sắp xếp thời gian gặp tôi.”
Sakura đảo qua đảo lại thật nhẹ nhàng cốc cafe trên tay, cô vẫn chăm chú lắng tai nghe cuộc trò chuyện đầy thú vị này.
“Được. Một chốc nữa tại nhà hàng Tune nhé?”
“Cảm ơn ông.” Dù không thể nhìn thấy tận mặt, nhưng cô biết rằng, ả Hanazuki đang cười vì mừng rỡ.
Cô khẽ đặt chiếc điện thoại xuống và hớp lấy một ngụm cafe. Vị đắng ngắt của nó không khiến cô phải khó chịu. Ngược lại, cô còn cười – một nụ cười gian tà, đến tuỷ sống cũng phải nhuốm lấy băng lạnh.
“Cuối cùng thì…con cá đã hoàn toàn cắn phải câu.” Cô chép miệng, đặt ly cafe xuống rồi khoác thêm lên cơ thể một chiếc áo. Rất nhanh, cô đã rời khỏi phòng.
[End Sakura focus]
….
—-END CHAP 9—-