Băng Tan

Chương 8.1: Bữa Ăn Tối Kì Quái


Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 8.1: Bữa Ăn Tối Kì Quái

.
Ngày hôm sau, tôi lại phải đến trường.
Lững thững trên vỉa hè, tôi nghĩ đến chuyện sáng qua và cảm thấy ấm ức không thôi. Tôi đã vẫy cờ trắng đầu hàng sau khi nghe Sakura nói một câu: ‘cậu về đi, tôi không muốn vì mình mà hình tượng Hoàng tử đẹp trai, bảnh bao thường ngày của các bé fan biến thành một CON VỊT xấu xí, tiều tuỵ như thế đâu’, và kết thúc câu cô còn tặng miễn phí nụ cười nửa miệng quái đản.
Băm, tôi băm, băm cho nát bét cái nụ cười của cô. Tôi là tức không thể nhịn được. Nếu cô không “quan tâm” tôi một chút qua lời nói gai gốc kia, tôi sẽ không lẳng lặng bỏ đi như vậy, mà… khiến cho báo phải đưa tin: ‘Vào sáng ngày…, có một nữ sinh trung học đã bị ám sát thảm hại trong bệnh viện trực thuộc Tokyo, thi thể của cô đã bị băm vằm thành trăm ngàn mảnh, máu me trải đầy phòng và chui tọt qua dãy hành lang’.
“Ahahahaha~” Tôi cười man rợ.
Bất chợt, người đi đường xung quanh liên tục chỉ trỏ đến tôi, ánh mắt giống với kiểu khi nhìn người ngoài hành tinh vừa bay xuống trái đất. Họ không khỏi rùng mình, mà chính tôi đây cũng cảm thấy rùng mình. Tôi thật là muốn đào một chiếc lỗ nẻ nào đó mà chui xuống cho xong chuyện.
Nhận ra cánh cửa cổng trường đang dần khép lại, tôi sực tỉnh. Không thể nào, trong lịch sử của tôi chưa bao giờ có khái niệm gọi là đi trễ.
*Rầm!*
Cánh cửa sắt thô lỗ đóng chặt, để tôi lạc lõng bên ngoài một mình. Trong lòng tôi thầm oán trách Sakura, vì theo lý sự cùn, cô là nguyên nhân chính khiến tôi đi học trễ như vậy. Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đem mối thù này mà trả hết lên người cô.
Đi dọc theo hàng rào của trường, tôi tìm một chỗ khuất tất. Trông thấy nơi lý tưởng, vắng người qua lại, tôi mừng rỡ như vớ được vàng. Trước khi trèo tường, tôi đã ném chiếc cặp của mình vào bên trong để tránh khỏi vướng víu.
Không ngờ gặp phải một sự cố.
“A~ … Yosuke Kuro! Cậu làm gì ngoài đó?”
Đã là giờ vào học, nếu có người ở ngoài lớp thì phần trăm là bảo vệ đều cao hơn cả. Tôi khóc thầm trong lòng cho số phận bản thân quá hẩm hiu. Nếu bị dắt lên phòng giáo vụ, e rằng hình tượng của Hoàng tử tôi được một phen lung lay.
Nhưng chợt cảm thấy có gì đó không hợp lý, tôi tròn mắt chớp. Phải rồi, giọng nói lúc nãy là của…Sakura. Tôi thầm thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Tớ đây.” Nhớ ra hoàn cảnh đáng xấu hổ của mình, tôi tự cúi xuống mặc niệm, dù Sakura không thể nhìn thấy gương mặt của tôi lúc này vì bị bức tường bao phủ.
“Đi trễ sao?” Tuy không thấy được vẻ mặt Sakura, nhưng tôi chắc rằng cô đang cười chế giễu tôi. “Leo vào đi, đây là lãnh địa của cậu nên chẳng có bóng dáng kẻ nào đâu.” Tất nhiên là trừ Sakura ra. Có lẽ là cô đang đi dạo quanh vườn.
Tôi ừ một tiếng rồi lập tức trèo vào, thấy rừng hoa anh đào và Sakura đang đứng trước mặt, lòng liền nhẹ hẳn đi. Quả là trong cái rủi có cái may. Tuy nhiên, lần đầu làm một chuyện xấu nên tôi không tránh khỏi áy náy.
“… nhưng,?” Tôi chớp chớp mắt ngay khi vừa nhớ ra điều gì đó. “Chẳng phải giờ này cậu đang ở bệnh viện sao?”

“Xuất viện rồi.” Sakura tiếp tục ngồi xuống, tay qua cổ, chân duỗi thẳng, cả lưng chọn gốc Anh đào vĩnh cửu làm điểm tựa.
“Từ khi nào? Sao cậu không báo tớ biết?”
“Hôm qua. Tôi chẳng phận sự gì phải báo cho cậu biết.”
Cô đã chẳng hề đề cập đến vấn đề này khi tôi ở bên cạnh cô vào sáng hôm qua. Trong lòng tôi bỗng sinh ra một cỗ buồn buồn vô bờ, cảm giác như rằng Sakura chẳng xem người bạn này đáng là gì cả.
Mà…có lẽ dễ hiểu thôi, tôi vẫn chưa được cô chấp nhận là bạn.
Thấy tôi cứ đứng thừ ra, cô khẽ hắng giọng. “Tôi nghĩ giáo viên đã lên lớp rồi đấy.”
“Ừ, cũng phải.” Sau khi đã gật đầu, tôi lao thẳng đi. Nhưng khi đột nhiên nhớ ra bản thân đã bỏ sót một thứ, tôi đành quay đầu lại. “Đi cùng với tớ.” Tôi vẫy tay.
“Không đi.” Sakura vẫn điềm đạm trả lời.
Tiết đầu đã trốn học, trong khi tôi vẫn còn đang đứng ở đây, cô thật là không nể mặt tôi gì cả. Tôi nhất định sẽ không để cô hoàn thành mục đích cá nhân khi đã bắt gặp.
“Đi thôi~” Tôi chạy lại, nắm tay cô kéo đi. Không, thực chất là LÔI đi, bởi vì cô không hề nhấc chân.
“Buông.” Sakura giằng hòng thoát khỏi tôi. Nhưng vì là con gái, so với sức trai của tôi thì cô có kém hơn một phần. Và cũng nhờ đó, chúng tôi đã làm huyên náo dọc trên dãy hành lang – cô cứ giằng, tôi càng nắm chặt, cô cố không bước đi, tôi lại kéo cô đi nhanh hơn. Tôi nháy mắt thách thức. Đây là bài học trừng phạt cho Sakura mà lúc nãy tôi đã thầm nhủ trước cổng trường.
Tuy vậy, Sakura cũng thật khoẻ. Đối với thân hình nhỏ nhắn như vậy, sức lực đó chẳng có một chút gì là hợp với cô.
Cả hai chúng tôi cùng lướt qua các lớp học trên dãy hành lang khu khối 11, đi tới đâu, tiếng ồn lại phát ra tới đấy. Dám chắc họ đang bàn tán việc Hoàng tử mặt trời tôi đi trễ.
“Hoàng tử, hoàng tử kìa?”
“Đã vào học rồi sao cậu ấy vẫn ở ngoài hành lang nhỉ?”
“Con nhỏ đó là ai?”
“Hình như Kobayashi Sakura thì phải?”

“A, chính là kẻ hèn hạ đã ăn cắp đề thi trường để thắng Shirin dạo đầu sao?”
“Hừ, Kobayashi, dám nắm tay Hoàng tử thế kia, thật gan cùng mình…”
“Kobayashi, mi đi chết đi!”
“Lại quyến rũ Hoàng tử nữa sao??”
“Cậu…dám hành hạ người bệnh… tôi đang đau…” Mặt Sakura lúc này đã hơi nhăn nhúm lại vì khó chịu.
Tôi quay người lại phía sau, gương mặt vạn phần tươi tỉnh. Phải thế chứ, tôi tin chắc bên cạnh tôi một thời gian, Sakura sẽ học được những-cảm-xúc-cơ-bản-của-con-người, chứ không phải mỗi một khuôn mặt vô cảm, hay chỉ cái nhíu mày hoặc nụ cười nửa miệng kia.
“Như vậy mà cũng là hành hạ à? Tớ đang giúp cậu mà.” Tôi cười ma mãnh rồi tiếp tục kéo Sakura đi.
Biết “con mồi” của mình không mắc bẫy nên cô giãy nãy cả lên.
“Cứ đứng im để tớ kéo đi thôi. Ngoan cố như thế này, thật chẳng giống cậu mọi khi chút nào.” Tôi thì thầm khe khẽ vào tai Sakura.
Tôi nghĩ, nếu là mọi khi, cô sẽ đứng im tỏ vẻ không quan tâm để mặc tôi muốn làm gì thì tuỳ, nhưng hôm nay lại ra sức chống đối. “Chẳng lẽ cậu ngại sao? Tớ không nghĩ tảng băng như cậu biết ngại là gì đâu.”
Sau câu nói chế giễu của tôi, Sakura có vẻ như đã chịu “quy hàng”. Bất chợt, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh về chuẩn mực một người bạn gái lý tưởng – ngoan, hiền, biết vâng lời, như Sakura bây giờ vậy. Nhưng ý nghĩ đó đã chỉ tồn tại một lúc cho đến khi hai chúng tôi đứng trước cửa lớp 2A cuối dãy hành lang.
“Xin lỗi thầy…” Tôi làm bộ mặt rưng rưng hối lỗi với vị thầy giáo già đang ngồi trong lớp, nhưng tay vẫn nắm chặt bàn tay của Sakura. “Hôm nay chúng em đến muộn vì một số lý do, mong thầy thứ lỗi cho.”
“Ô, Kuro-kun? Em vào đi, không cần câu nệ gì đâu.” Thầy giáo cười nhìn tôi, và nhìn cả người con gái đang đứng sau tôi.
Tôi vênh mặt đắc ý bởi sức mạnh của bản thân – một Hoàng tử mặt trời, rồi từ từ tiến lại phía chỗ ngồi của mình và bỏ qua những ánh mắt đang săm soi. Có lẽ chuyện tôi đi trễ, cả trường sẽ biết sớm thôi. Đây là lần đầu tiên tôi gạt bỏ sự rạn nứt trong hình tượng của mình để đắm chìm trong cơn huênh hoang tự đắc, vì đã thắng được cô trong ván bài ban nãy.
.
Tôi đến căn tin mua nước cho cả mình và Sakura. Trông thấy tôi, những bạn học sinh thường rủ rỉ tai nhau với thắc mắc, vì sao dạo gần đây tôi lại lui tới căn-tin nhiều như thế. Đối với những câu hỏi trực tiếp, tôi chỉ cười nhẹ và trả lời: Thói quen thôi. Thật sự vậy, việc mua nước cho cả hai dường như đã trở thành một trong số những thói quen của tôi từ khi nào.

“Ô, Kuro~” Tôi quay lại khi nghe đến tên mình, là chị Shirin đang gọi. “Kuro đi đến căn tin à?”
“Ừ.” Tôi nheo mắt cười. Nhưng chợt nhớ đến những gì chị đã làm cho Sakura, nụ cười trên môi tôi không lâu cũng bị vụt tắt.
“Thế chị đi cùng nhá?!” Shirin hình như không quan tâm đến thái độ của tôi là mấy, dửng dưng xin đi cùng.
“À, ừ.” Tôi gật đầu cho có lệ. Sự thật thì tôi vẫn đang giận chị, giận những việc làm mà chị đã gây ra cho Sakura. Cũng may là cô xuất viện sớm, tôi còn kìm chế được. Nếu không, có lẽ tôi đã đến tìm Shirin mà mắng cho xối xả rồi.
“Nó kể Kuro nghe rồi à?” Shirin như nhìn thấu tâm can tôi.
“…”
“Hừ,…chắc là nhỏ lại đi thêm mắm thêm muối để Kuro giận chị thế này đây.” Shirin cắn môi, làm bộ oán trách. “Chị đâu có cố ý đẩy nó xuống đâu. Chỉ là vô tình quệt người trúng để nó phải lăn xuống đồi thôi.”
Chí ít thì tôi cũng đã ở cạnh Shirin lúc nhỏ nên rất rõ rồi. Vô tình ư? Thế tại sao khi Sakura rơi xuống đồi, chị không nhờ người đến cứu, cho đến tận lúc về đích vẫn không hó hé một lời? Tôi đã giận, nghe chị nói, tôi càng giận thêm. Dẫu sao, Sakura cũng là người bạn thân tương lai của tôi. Tôi bỏ đi nhanh hơn khi cảm thấy mình không thể nói thêm được gì nữa.
“Kuro à!” Chị gọi vội. “Chị xin lỗi, đừng giận chị nữa nhé!”
Tôi chỉ hừ nhẹ rồi đi thẳng, nhưng chị vẫn kiên trì nài nỉ từ phía sau lưng tôi. “7h tối nay đến nhà hàng Tune ăn cơm tối với chị đi, chị sẽ chờ Kuro đấy!”
Tuy tôi cũng thường đi ăn tối với chị tại nhà hàng Tune – một nhà hàng của gia đình tôi, nhưng tôi không có ý gì là muốn đi vào hôm nay cả. Shirin sẽ “leo cây” một bữa, đó là hậu quả mà chị phải nhận lấy từ tôi.
10 phút sau.
Ném chai nước cho Sakura, tôi uể oải ngồi xuống ghế. “Tớ không sao…”
Tôi thở dài thườn thượt, chuyện của chị Shirin ban nãy khiến tôi suy nghĩ. Tôi đã không còn giận Shirin nữa. Nhớ lại vẻ mặt thành khẩn của chị, tôi thấy mình có lỗi ghê gớm khi quay lưng bỏ đi mà không nói lấy một lời.
Lần này, sự tức giận của tôi chỉ kéo dài 10 phút.
“Gì?” Sakura nhíu mày nhìn tôi. “Cậu đang nói chuyện với tôi?”
“Ừ, còn ai vào đây nữa.” Tôi tiu nghỉu. Nghe cái giọng trầm trầm mang ý nghĩ không quan tâm kia của cô, tâm trạng tôi càng trở nên tồi tệ.
“Vui thật đấy.” Sakura cười như không cười, vuốt những sợi tóc mái loà xoà trước mặt lên đến đỉnh đầu và ngược về phía sau. “Tôi đã có nói gì với cậu ư?”
“…Vậy á ?” Tôi hơi chột dạ, nhếch một bên mày lên nhìn cô khó hiểu. Tôi lại còn nhớ rõ ràng lúc nãy Sakura có hỏi tôi ‘cậu làm gì mà trông ủ rũ thế?’ nữa kia.
Sakura cười khinh khỉnh, nhìn tôi như nhìn một thằng bệnh. Có lẽ việc quyết định tối nay có nên đi hay không, và sự mong đợi một câu quan tâm chủ động từ phía cô đã làm tôi trở nên hoang tưởng. “Chắc vậy.”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Nhìn thái độ ủ dột của tôi, Sakura không thể không hỏi. Tôi chẳng rõ Sakura đang “tò mò” hay “quan tâm” đến mình. Tò mò không phải tính cách của cô, quan tâm lại càng không. “Liên quan đến Shirin?”
Tôi chớp mắt nhìn Sakura. Tôi có thể cam đoan rằng, suốt từ nãy đến giờ tôi chưa hề hé miệng đề cập đến một vấn đề gì đến chị cả. Nếu trên mặt tôi không viết lên chữ Shirin, tôi chẳng nghĩ ra lý do nào để cô có thể đoán trúng phóc như vậy.
Sakura chách lưỡi, rồi búng tay cái chóc ra lệnh cho tôi. “Chuyện của chị ta, tôi sẵn sàng nghe. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Kể.”
“Cậu lợi dụng tớ để moi móc tin của chị ấy à?” Tôi cảm thấy mặt mình đang bầm lên như trái cà tím thối, núi lửa trong người sắp phun trào. Dám lợi dụng tôi, cô giỏi lắm. Tôi biết ngay rằng cô chả tốt lành gì khi “quan tâm” tôi mà.
Hình như Sakura đã thấy bộ dạng hết sức kỳ quặc của tôi, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, lưng duỗi thẳng và làm tư thế vươn vai. “Cứ cho là tôi đang quan tâm đến cậu đi.”
“Sao cơ? Quan tâm á?” Tôi nhìn cô giống như vừa bị đánh trúng yếu điểm, cho dù cô có nói “cứ cho là” đi chăng nữa. Cũng do từ trước đến nay, dường như Sakura chưa bao giờ quan tâm đến những vấn đề xung quanh tôi. Nói nặng ra thì, có lẽ Sakura vẫn luôn xem tôi chỉ là một cái đuôi phiền phức thôi.
Sakura gật đầu, rồi vặn nắp chai nước mà tôi vừa ném cho cô, tu một ngụm nhỏ, sau quay mặt lại nhìn tôi. “Kể tôi nghe, tôi nghĩ mình có thể giúp được cậu.”
Tôi quay lại trạng thái ban đầu – vô vùng mệt mỏi, uể oải. Thở dài thườn thượt một hơi, tôi mới đi vào trọng tâm. “Chị ấy mời tớ đi ăn tối.”
Cứ nghĩ rằng Sakura sẽ không còn cảm thấy hứng thú như trước đó, ngờ đâu cô vẫn cao giọng hỏi tiếp. “Khi nào?”
“Lúc 7h tối nay, ở nhà hàng Tune.”
“Vậy thì cứ việc đi.” Sakura dửng dưng nói, kèm theo là nụ cười gian xảo.
“Sao cơ?”
Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm trong câu nói, liền đem ánh mắt đề phòng dán chặt vào người cô. Chấp nhận để tôi đi dễ dàng vậy, cũng có thể là Sakura chẳng thật sự bận tâm đến việc tôi đi hay ở, cũng có thể là cô đang có một âm mưu gì đó mà tôi chưa thể đoán ra.
“Với một yêu cầu…” Điều này không nằm ngoài dự đoán của tôi. Sakura chẳng có lý do gì để đưa ra một lời khuyên suông như thế được.
Mặc dù đáp lại yêu cầu của cô, tôi chẳng được thứ gì cả, thế nhưng tôi vẫn đồng ý, có thể là vì tôi muốn thoã mãn sự tò mò trong lòng bản thân. “Đó là gì?”
“…”
……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.