Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 43: Ném Đá Dấu Tay
*Pằng!*
Vẫn còn trong cơn hoảng loạn, phản xạ của tôi không tốt cho lắm. Tôi quay người chạy đi, lập tức bị một phát đạn bắn trúng lưng. Nhưng mà…tôi đã không bị thương, cũng không cảm thấy mấy đau đớn.
Đây thật sự là áo chống đạn ư? Thế thì tại sao…nó lại có thể bị cắt rách?
Chỉ có một cậu trả lời thích hợp, ấy là con dao kia sắc bén đến độ giải quyết luôn được áo chống đạn.
May mắn thay, tôi có mặc theo áo chống đạn trước khi đi ngủ. Viên đạn kia trúng người chỉ gây ra một áp lực nhỏ đến lưng, toàn bộ sức va chạm đã được cái áo lan khắp, giảm bớt hầu hết sự đau đớn có thể gặp phải. Quả thật là một cái áo tốt!
“Là áo chống đạn. Không thể nào!” Nhân lúc đối phương đang trong vài giây thất thần, tôi đã chạy vào trong phòng và khoá chốt. Bọn họ đuổi theo liền bị tôi nhốt ở bên ngoài.
Tiếng thuỳnh thuỳnh đá vào cánh cửa cứ thế vang lên, tôi đứng tựa cửa cũng có thể cảm nhận được một nguồn lực lớn. Cố gắng ổn định lại nhịp thở, tôi nhanh chóng kéo chiếc bàn gần đó, chắn ngang cửa, ngăn mọi lối đi.
Thay thế tiếng đạp cửa là tiếng đạn pằng pằng, phát hiện vị trí khoá cửa đã có vài cái lỗ, tôi đổ mồ hôi lạnh.
Cánh cửa chỉ có thể trụ được trong thời gian ngắn. Dù chẳng rõ bọn họ là ai, nhưng chắc chắn ý định của bọn họ là muốn lấy mạng tôi, tôi dĩ nhiên sẽ không ngồi yên ở đây chờ họ bỏ đi với cái sách lược tạm thời này.
Tôi vớ tay lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn từ trước, mở toang cửa sổ và nhảy ra ngoài. Trước khi leo tường tẩu thoát, tôi đã ném hành lý qua hàng rào. Cuối cùng, tôi chạy thẳng đến con đường chính gần ngay đó, vẫy vẫy taxi và trèo tót lên xe. Tất cả sự việc chỉ diễn ra chưa đến 30s, kể từ khi phát hiện có kẻ đột nhập cho đến hiện tại.
Sau khi đã rời bỏ ngôi nhà kia được một đoạn, tôi quay lưng về phía sau để thâu tóm cục diện trước mắt. Bọn người ấy đã đuổi đến cổng, rồi nhanh nhạy leo lên một chiếc xe và da diết đuổi theo tôi.
“Tài xế, làm ơn lái nhanh hơn một chút.”
Tài xế không nói gì, nhưng vẫn tăng tốc theo yêu cầu của tôi, vận tốc đạt quá giới hạn cho phép của một chiếc taxi đi trên đường. Dù có hơi lắc lư, nhưng nếu anh tài xế này không khiến tôi bị tông xe mà có thể cắt được bọn người kia, có nhanh hơn chút nữa cũng chẳng sao.
“Bị truy sát?” Đó là giọng của tài xế.
Tuy vẫn đang trong tâm trạng hồi hộp thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, tôi cố đảo mắt đến vị trí tài xế. Có lẽ vì thấy được đám người xã hội đen đuổi theo phía sau, anh ta tò mò buộc miệng hỏi một câu.
Tôi “ừ” một tiếng. Cuộc truy đuổi chưa kết thúc, nhưng tâm tình của tôi lúc này đã dần bình ổn trở lại. Khi nhận ra có điều bất thường, tôi cau mày trầm ngâm, tay vê vê cằm.
Điều phi lý ở đây không chỉ có một. Ấy là: Sau khi bước lên taxi, dường như tôi chưa hề nói là bản thân sẽ đi đâu, nhưng anh ta vẫn tự động lái; Và tại sao…2h sáng cũng có dịch vụ taxi làm việc? Tôi nuốt ực nước miếng, trong lòng bỗng không rét mà run.
“Tài xế này, dừng ở đây được rồi.”
“Tại sao?” Qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn gương mặt lo lắng xen lẫn hoài nghi của tôi, miệng cười cười. “Chẳng phải cậu đang chạy trốn đám người kia, nếu dừng lại, không chừng cậu sẽ chết không toàn thây ?”
“Anh là ai?”
“Là tài xế taxi, vô tình bắt gặp cậu đang gặp nguy hiểm nên ra tay tương trợ.”
“Không đúng!” Thâm tâm tôi vang lên một hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Tôi nhìn chằm chằm vào người tài xế này, ánh mắt cảnh giác cực độ, và tay thì chậm rãi lần mò vào trong chiếc túi. “Anh thật sự là ai?”
Trước khi tôi nhận được câu trả lời từ miệng người tài xế, một nòng súng đã được đặt vào thái dương tôi. Bấy giờ tôi mới để ý đến sự tồn tại của một kẻ khác ngồi ở hàng ghế trước. Gương mặt của anh ta cùng anh tài xế giống nhau như hai giọt nước, có thể đoán ra được đây là một cặp song sinh. “Ngồi im.”
Tôi lập tức ngoan ngoãn ngồi im. Nếu có biện pháp chống đối, không chừng găm vào đầu tôi là một viên kẹo đồng lành lạnh ngay sau đó.
“Thông minh thật.” Anh tài xế mà tôi xem là giả mạo mở miệng nói. “Mới chừng ấy đã đánh hơi được mùi nguy hiểm. Đúng thật là tâm phúc của chủ nhân.” Anh ta cười cảm thán.
Nếu là trong trường hợp bình thường, tôi sẽ mừng rỡ vì được khen. Nhưng trong trường hợp này, miệng tôi như đã được đông cứng lại, muốn cong lên để tạo một nụ cười cũng vô cùng khó khăn.
“Chủ nhân? Chủ nhân của các anh là Sakura?”
“Sakura?” Anh ta nhún nhún vai, tay vẫn mượt mà điều khiển vô lăng. “Lần đầu tiên tôi được nghe đến cái tên này.”
Tôi nhíu mi, trông anh ta có vẻ không giống với việc đang nói dối. Nhưng ngoài Sakura thì còn có ai khác nữa? Đang trong hồi suy tư, anh tài xế bỗng lãnh đạm cất giọng với kẻ ngồi bên cạnh mình. “Bọn này dai như đỉa, xử lí nhanh gọn đi!”
Con người thâm trầm kia liếc tôi một cái, rồi hừ nhẹ và chui tọt đầu qua cửa kính, giương súng nhắm thẳng vào hai chiếc xe phía sau.
Đây là cơ hội để thoát khỏi cả hai người này cùng đám người kia. Tôi tìm đến khẩu súng trong túi, toan tính dùng nó để uy hiếp tài xế, nhưng còn chưa kịp hành động, đã bị giọng nói của anh ta làm cho giật mình. “Đừng chống đối. Cậu nhất định sẽ chịu thiệt thòi.”
Điều anh ta nói không hẳn là sai, nếu tôi đe doạ người này, anh ta ngược lại không làm theo tôi, tôi cũng không thể một phát bắn chết anh ta được. Bởi vì quan trọng nhất ấy chính là, tôi chưa bao giờ giết người cả, tôi cũng không có cái lá gan lớn như thế.
Vì sợ phải giết người nên tôi không thể làm chủ được tình thế, khiến tôi không thể nào thoát khỏi hình bóng một con người yếu đuối. Hay là… đi giết người để trở nên mạnh mẽ nhỉ? [@@ muốn mạnh mẽ đến độ thần kinh không ổn định luôn rồi sao? Chậc, hảo đáng thương a~]
Bộp một tiếng, chiếc xe bám đuôi đầu tiên đã bị lủng một bánh xe, mất thế thăng bằng mà chao đảo trên con đường rộng rãi. Chiếc xe thứ hai đang trên đà chạy nhanh, bất ngờ bị chắn đường nên đâm sầm vào chiếc xe thứ nhất, gây ra một cuộc đụng độ không hề nhỏ.
Loại bỏ được đám xã hội đen, tôi vẫn chưa thể nhẹ nhõm được. Bởi vì trước mặt tôi còn hai con người cũng thuộc vào dạng cao tay, bằng sức lực của một mình tôi, chẳng rõ có thể thắng được họ hay không, nhưng hiện tại thì tôi đang chiếm thế bị động, xem như gặp phải một loại nguy hiểm khác. Thật là, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Anh bạn cầm súng đã yên vị trở lại, tiếp tục chĩa súng vào đầu tôi. Thế là tôi đã mất đi một thời cơ tốt.
Qua gương chiếu hậu, anh tài xế xem xét phân tích trạng thái trên mặt tôi. “Hai người kia đã chết, nhưng xem ra cậu vẫn rất bình tĩnh.”
Đương nhiên cái bình tĩnh mà anh ta nhắc đến chỉ là vẻ bề ngoài. Nghĩ đến Wynne cùng mẹ của cô ấy, họ đã tiếp đón tôi nồng hậu, còn giúp đỡ tôi rất nhiều. Chưa kịp trả ơn gì thì họ đã chết thảm, cũng chính vì tôi đã liên luỵ đến họ.
Tôi chắc chắn, ai đó đang cố tình truy sát tôi, và Wynne cùng mẹ của cô ấy chẳng may vướng vào vụ này.
Sống mũi tôi cay cay, cõi lòng nhuốm một màu xót xa trong tội lỗi. Ai nói tôi chưa từng giết người? Vừa mới lúc nãy thôi, dù chỉ là gián tiếp, nhưng tôi đã thật sự giết chết hai mạng người. Vốn dĩ họ đang sống trong những tháng ngày bình yên. Rồi ngày nọ, tôi như một tử thần đến nhà họ, dương thẳng lưỡi hái để cướp đoạt mạng sống của họ.
Tôi đã gián tiếp giết người…
…Bắt đầu từ đây, sắc màu tăm tối xuất hiện và dần nhen nhóm trong tâm hồn tôi, một tâm hồn đã từng thánh thiện trong sáng…
“Anh nói xem, tôi phải như thế nào đây?”
Anh ta cười như không cười. “Mặc kệ họ.”
Mặc kệ ư? Tôi không thể. Tôi không phải là con người máu lạnh, đối với kẻ đã giúp đỡ mình lại vô tình vô nghĩa như thế, huống hồ chi, chính tôi đã khiến họ chết oan.
Nhất định, tôi sẽ quay lại nơi ấy, chí ít cũng phải nhận xác và hoả thiêu bọn họ một cách thoả đáng. Như vậy, tôi mới có thể nhẹ lòng được đôi chút.
Việc trước mắt là tôi có thể thoát khỏi tay đám người này không đã.
“Bọn họ cũng đã được huấn luyện nghiêm khắc. Thoát khỏi tay bọn họ, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh.” Anh ta gật gù, giơ ngón cái về phía tôi.
Lại nghĩ đến, nếu không có áo chống đạn mà Henry gửi cho, tôi sẽ vì trúng đạn mà ngã xuống, bọn áo đen kia tiếp tục bắn thêm vài phát nữa khiến người tôi lủng những mấy lỗ, kết cục cuối cùng cũng giống như Wynne và mẹ của cô. Dừng suy nghĩ này lại ở đây, tôi rùng rùng mình.
“Nhưng cậu có thể sẽ chết dưới tay chúng tôi.”
“…”
“Không cầu xin tha mạng?”
Hạ mình cầu xin địch? Chẳng hạn như khóc lóc, quỳ gối, dập đầu? Đó là một việc làm mà tôi cho là nhục nhã nhất. Nếu tôi không có khả năng thoát khỏi tay bọn người này, tôi cũng không thể cầu xin họ.
“Không.” Tôi trầm trầm giọng đáp, mang đậm vẻ quả quyết.
“Cũng không sợ?”
Có thể giải thích rằng, suốt từ nãy đến giờ, tôi đã lo sợ rất nhiều rồi, vì thế mà sự lo sợ kia hiện chỉ còn tồn tại trong lòng, không tồn tại ngoài mặt nữa. Vì thế mà anh ta không thể nhìn thấy được sự hoảng sợ trong tôi hiện tại.
Sợ hãi cũng là một nhược điểm to lớn, biến ta thành kẻ đáng bị đối phương xem thường. Nếu giấu được nỗi sợ hãi được thì cứ việc giấu. Nhờ đó, tôi khẽ lắc đầu.
“A? Thật bản lĩnh.”
Bẵng qua lời khen của hắn, tôi quay trở về với vấn đề ban nãy. “Chủ nhân của các anh là ai?”
“Cậu không nhất thiết phải biết.”
“Vậy các anh là ai?”
“Cậu cũng không cần thiết phải biết.”
Tôi cảm thấy khó chịu trong người. Một câu trả lời lặp lại những hai lần, không lần nào là tôi vừa lòng cả. “Tại sao lại muốn giết tôi?”
Anh “tài xế giả mạo” không hề đáp trả. Cái con người đang chĩa súng vào tôi thì khỏi phải nói, nếu như không có hai chữ “ngồi im” được phát ra từ miệng anh ta lúc đầu, tôi còn tưởng rằng anh ta bị khuyết tật về khả năng nói.
Tuy nhiên, việc tự độc thoại như thế này, trước kia tôi đã được một tay Sakura “huấn luyện”, mãi rồi cũng quen. “Không phải chứ? Muốn giết tôi, lại cứu tôi từ đám người kia, không lập tức nhả đạn mà còn cùng tôi nói chuyện. Là vì sao?”
“Đoán thử xem.” Anh tài xế nhún vai.
“Cứu tôi. Một là, vì chủ nhân các người muốn tự tay kết liễu mạng sống của tôi. Hai là, chủ nhân các người muốn cứu tôi, các người chỉ là đang đe doạ thử lòng. Tôi nghĩ điều thứ hai đúng, cũng do anh đã nói tôi là người thân cận của chủ nhân các anh. Một người không thể đi giết người mình xem là thân thiết được.” Điều tôi thắc mắc là, ngoài Sakura ra, còn ai thân thiết với tôi đến như vậy cơ chứ?
Chiếc xe đã lăn bánh chậm lại, vì thế mà tài xế giả mạo kia có thể buông thỏng hai tay khỏi vô lăng, vỗ bộp bộp tán thưởng tôi. “Không tệ.”
Đồng thời, anh bạn còn lại cũng đã thu súng về. Được giải phóng, tôi thầm thở phào, cái cảm giác có một viên đạn chực chờ găm vào đầu thật quá khó chịu.
“Các anh có biết vì sao tôi bị truy sát không?”
“Cái này phải hỏi cậu. Làm sao chúng tôi biết được?!” Anh ta không nhanh không chậm trả lời, tay rút từ trong hộp xe ra một điếu thuốc lá, đưa lên kẽ miệng ngậm, và châm lửa từ một chiếc hộp quẹt. Khói toả lên, tuy cửa kính đã được hạ xuống nhưng khói thuốc vẫn ám vào trong xe một mùi vô cùng khó chịu. Thấy tôi ho lên sặc sụa hai ba tiếng, anh ta nhanh chóng hiểu ra vấn đề và vứt điếu thuốc ra khỏi cửa xe.
Tôi nhíu mày. “Anh này, sao lại xả rác như thế? Nhặt lên rồi quăng vào thùng rác.” Hành động của anh ta đang góp phần khiến tôi đánh đồng người Mỹ không biết giữ gìn vệ sinh môi trường là gì đấy.
Anh ta liếc tôi một cái, tuy không nói gì nhưng cũng xuống xe làm theo lời tôi. Một cảm giác chinh phục và sai khiến dần hiện hữu trong tâm trí, tôi như nở rộ trong lòng.
Quay trở lại vấn đề chính. Ban đầu, tôi xác định đi tìm Sakura là sẽ bị bủa vây bởi những mối nguy hiểm đáng lo ngại. Nhưng tôi chỉ nghĩ, nguy hiểm ấy xảy ra khi cô đi trả thù kẻ mà cô ghét, đại loại như sẽ bùng nổ một cuộc chiến đẫm máu giữa hai bên, tôi vì không ngăn được Sakura nên tham gia cùng cô,… sẽ có cảnh giết chóc như phim bom tấn. Chẳng ngờ được, tôi lại bị truy sát khi đang trong chuyến hành trình đi tìm cô.
Sợ rằng, tôi chưa kịp tìm thấy Sakura thì đã chết mất xác.
Có lẽ kẻ đuổi giết tôi đã nghĩ rằng, tôi là một mối lo ngại khi có ý định tìm kiếm tung tích Nữ hoàng bóng đêm – nữ chủ nhân của họ. Cũng bởi lẽ đó mà bọn họ ra tay tàn độc như vậy.
“Chủ nhân các người không phải Sakura thật ư?” Thêm một lần nữa, tôi nghi hoặc dò xét anh tài xế. Tôi đang suy tính đến chuyện, nếu bọn người đuổi giết tôi nằm trong tổ chức của Sakura, hai người cứu tôi này nhất định sẽ không thuộc trong tổ chức đó nữa. Vậy thì là ai???
Đáp lại tôi là một cái nhún vai với thái độ vô cùng dửng dưng.
Người tài xế giả mạo này đã nói, Sakura là cái tên mà anh ta được nghe lần đầu. Cái tên…?
“Vậy…chủ nhân các người là White Cherry?” Tôi quên mất việc, Kobayashi Sakura chỉ là cái danh cô đặt khi sang Nhật, những người này chưa bao giờ nghe tới cũng là lẽ đương nhiên.
Anh ta đã khựng người trong một giây, người anh em song sinh thâm trầm của anh ta cũng không khác gì. Nhưng qua đến giây sau, thần sắc của họ lại trở về bình thường.
“Chủ nhân không thích tiết lộ thân phận mình. Nhưng nếu…”
“Câm miệng lại!” Đột nhiên, người anh em song sinh của anh tài xế cất giọng nạt nộ, khiến cả tôi và anh ta đều giật bắn mình.
“Thái độ này…” Tôi mỉm cười, lòng thầm cảm ơn anh bạn tài xế nói nhiều đã cho tôi manh mối để đoán ra. “…nghĩa là tôi đã đoán trúng?”
Anh bạn thâm trầm liếc xéo tôi, hừ mạnh một tiếng rõ ràng, sau đó lại chuyển ánh mắt đến anh tài xế, tiếp tục mắng. “Đều là tại mày, cái gì mà tâm phúc với tâm phúc. Bớt một cái miệng không sống nổi sao?? Chỉ giao có việc im miệng và tiếp cận, bây giờ đã đổ bể một nửa. Nếu chủ nhân tra cứu chuyện này, mày phải trả lời như thế nào đây?”
Không ngờ người thâm trầm như anh ta lại mở miệng nói một câu dài đến như vậy.
Phàm là hai anh em, nhưng một người hay cười, nói nhiều vô kể, một người thâm trầm, muốn nghe và ghi nhớ giọng nói cũng không xong. Nếu hai khuôn mặt kia không giống nhau, tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ họ có cùng máu mủ.
Anh tài xế sau khi bị quát nạt không thể nào trưng ra nổi một nụ cười, anh nhìn tôi, khuôn mặt bị gượng ép làm cho vặn vẹo méo mó. “Tôi không biết tên của chủ nhân, nhưng nghe đến cái họ này thì chắc Cherry là tên của nàng thật.”
Quả thật Sakura đã cử người đến giúp tôi, đồng nghĩa với việc cô biết tôi hiện giờ đang ở nơi này. Cớ gì cô lại không chịu gặp mặt tôi? Sakura ~?
“Sak…chủ nhân của các người hiện tại đang ở đâu?”
Anh “tài xế nói nhiều” lắc đầu. “Không biết. Không ai trong chúng tôi có thể điều tra, cũng không ai dám điều tra hành tung của nàng. Một việc này, mong cậu hãy xem như không biết chủ nhân chúng tôi là ai…” Câu sau, anh ta đã pha trong thanh âm một chút sự khẩn cầu.
Tôi miễn cưỡng gật gật chấp thuận.
Ngay cả bọn họ cũng không biết Sakura đang ở đâu, xem ra, tôi lại phải quay về bước đầu tiên, trông chờ vào Henry thôi.
“Dù sao cũng…cảm ơn các anh vì đã cứu tôi. Ân tình này về sau tôi sẽ báo đáp. Hiện tại, các anh cho tôi xuống xe đã.”
“Xuống xe? Cậu định ngủ ở đâu?”
“…”
“Chi bằng ngủ trên xe, dù không thoải mái lắm, nhưng chúng tôi sẽ canh chừng và bảo vệ cho cậu. Nếu như cậu có biến, chúng tôi cũng có kết cục không mấy đẹp đẽ gì.”
Suy nghĩ một lúc, tôi cũng quyết định gật đầu. Nói trắng ra thì, sau khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc, tôi đã được mở mang và cảnh tỉnh đầu óc hơn rất nhiều. Hiện tại, đâu đâu với tôi cũng đều là sự nguy hiểm. Nói không chừng, tôi sẽ bị vây bắt ngay khi vừa mới đặt chân xuống xe.
Xe chuyển động chầm chậm rồi dừng hẳn lại. Chúng tôi bây giờ đang tấp vào một bãi đỗ xe, quanh cảnh u tối lạ lẫm vô cùng. Là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi đây, có lẽ chúng tôi đã đi một quãng đường khá xa rồi.
Ở cạnh hai người này, tôi vẫn luôn trong tư thế phòng bị. Những lời nói của bọn họ không chừng chỉ là một màn kịch được dựng lên, nhằm đưa tôi vào tròng chẳng hạn. Tuy vậy, có lẽ lựa chọn bên cạnh họ vẫn là biện pháp tốt nhất, cũng vì bọn họ chưa hoặc không thể hạ thủ với tôi tại thời điểm này. Nếu muốn, họ sẽ ra tay từ lâu chứ không rãnh rổi đến độ lãng phí thời gian suốt từ nãy đến giờ.
Tôi ngã lưng xuống ghế. Trải qua một đêm đầy rẫy chuyện kích thích như thế, tôi gần như kiệt sức. “Phiền các anh, đặt hộ tôi một vé đi New York vào ngày mai, càng sớm càng tốt. Rất cảm kích.”
Bọn họ đảo mắt nhìn nhau, nhất thời không mở miệng nói gì. Mãi một lúc sau, khi mà tôi đã nhắm mắt bình tâm, giọng của anh tài xế nói nhiều vang lên. “Nhất thiết phải là New York sao?”
“Làm sao?” Tôi hấp hé đôi mắt. “Chẳng phải New York là nơi nữ chủ nhân của các anh sinh ra? Tôi đến đó tìm cô ấy liệu có gì sai?”
Anh tài xế nói nhiều lắc lắc cái đầu, mà gương mặt qua kính chiếu hậu kia tỏ vẻ nhún nhường. “Dám truy tìm nàng, xem ra lá gan cậu cũng thật lớn. Lạ một điều, nàng ngược lại không giết cậu, lại muốn chúng tôi bảo vệ cho cậu. Hình tượng nữ chủ nhân lãnh khốc, tàn bạo trong mắt tôi có chút lung lay. Hoặc do, nàng đối với cậu thực không tầm thường.” Nhận được ánh nhìn cảnh cáo từ anh bạn thâm trầm, anh tài xế nói nhiều lập tức biết điều ngậm miệng lại.
Nàng đối với cậu thực không tầm thường – Chính cái lúc câu nói này truyền đến tai, trong lòng tôi dâng lên một cỗ ngọt ngào, mà cũng đăng đắng, như thanh kẹo socola tinh khiết. Tôi cùng cô là thật lòng, cớ gì lại phải chịu cảnh mỗi người một nơi?
Vì không chịu được cái “số phận” này, tôi phải làm một việc gì đó to lớn hơn. Dù là như thế nào, tôi cũng phải nhanh chóng tìm ra Sakura. Sau khi giải quyết mọi ân oán khúc mắc, tôi nhất định sẽ đem Sakura nắm chặt trong tay, chôn chặt vào trong tim, mãi mãi không cho cô có cơ hội tuỳ ý vùng vẫy ở bên ngoài nữa.
Trầm mặc một lúc lâu, khoé môi tôi cũng cong cong, vẽ lên nụ cười ngẩn ngơ.
Ba giờ sáng, tôi tranh thủ chợp mắt được một lúc. Vì sự cảnh giác cứ lẽo đẽo quẩn quanh trong tâm trí, giấc ngủ của tôi không được sâu cho lắm.
Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Anh tài xế nói nhiều đang gục đầu xuống, có vẻ như đã ngủ thiếp đi được một lúc lâu. Bằng chứng là tôi gọi khẽ lần đầu, anh ta không nhúc nhích. Đến lần thứ hai mới vươn vai, ngáp dài một cái và nhìn tôi với gương mặt ngái ngủ vô bờ bến.
Tôi bật cười. Cũng vì bất kì ai khi nhắc đến sát thủ, họ đều sẽ nghĩ sát thủ là kẻ khát máu, coi mạng người như rơm rạ, mà quên mất họ cũng chỉ xuất phát từ những con người bình thường. Đám sát thủ này tuy đã bị tẩy não từ lâu, nhưng trong họ vẫn tồn tại những nét giống với bao người khác. Như bây giờ chẳng hạn, nhìn chàng trai trước mắt này, tôi chẳng thể nghĩ được đó là một sát nhân có khuôn mặt hờ hững khi đi cướp đoạt mạng sống kẻ khác.
Hay…như Sakura vậy. Tôi đã bị cô che đậy sự thật suốt một quãng thời gian. Trước đây, tôi khi nào cũng nghĩ cô mạnh mẽ, song vẫn yếu đuối, trẻ con, cô độc vô cùng, khiến bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng muốn ôm trong lòng mà bảo vệ chở che. Dù ngày này qua tháng nọ, cô dần thể hiện được cốt cách cùng bản lĩnh vượt trội của mình, nhưng tôi vẫn không thể ngờ Sakura là một sát thủ, lại còn là vô địch của sát thủ, kẻ mà cả thế giới đang lùng sục tìm kiếm.
Nhưng, tôi sẽ không lấy cớ đó rời xa Sakura, dẫu cho cô là ai, xuất thân không bình thường đến cỡ nào, tôi cũng đều hướng trái tim mình đến cô.
“Anh em song sinh của anh đâu rồi nhỉ?” Lúc này tôi mới ngộ ra, anh bạn thâm trầm kia đã không còn trong xe nữa. Cũng vì anh ta quá thâm trầm, thâm trầm đến độ mờ mờ ảo ảnh, như hoá vào trong không khí, khiến tôi không thể lập tức nhận ra anh ta đang đi hay ở.
“Đặt vé máy bay giúp cậu rồi.”
Tôi gật gật đầu, buộc miệng nói “cảm ơn.”
Ngoài kia, con người đã rộn rạo tất bật với một ngày làm việc mới, nhịp sống vẫn chậm rãi trôi qua, yên bình, thường nhật, làm cho tôi dần quên mất đi mọi sự nguy hiểm, và cả bản chất tàn khốc khi màn đêm buông xuống – thời điểm kẻ thống trị máu lạnh lại một lần nữa lên ngôi.
Nhưng càng nhìn đến bóng dáng những con người đang đi lại trên đường, tôi càng nhìn rõ được một sự thật khác. Xoáy sâu vào sự thật ấy, tôi nhận ra thế giới này không như vẻ bề ngoài của nó – yên bình, vui vẻ, mà phía sau còn là những thế lực tiềm ẩn, như con sóng ngầm đập vào vách đá, dần dần, từ từ, lại dai dẳng, mãnh liệt.
Tôi mở cửa bước xuống xe, động tác chậm rãi mà dứt khoát. Liền ngay sau đó, trước mặt tôi là một vật thể từ chiếc ghế tài xế trong xe phóng ra. “Cậu định đi đâu?”
Tôi nhìn anh ta một lúc, ánh mắt thận trọng từng li từng tí. Sau cùng, tôi nở một nụ cười hoà nhã. “Kiếm nơi có thể vệ sinh thân thể. Mới sáng ra, tôi mà không tắm thì cảm thấy trong người khó chịu lắm.”
Anh ta không chút nghi hoặc, gật đầu và để tôi chầm chậm rời đi.
Câu mà tôi nói ra chỉ mới là một nửa. Bởi vì nếu anh tài xế nói nhiều này nghe được vế sau, nhất định anh ta sẽ không cho tôi rời đi nửa bước.
Vệ sinh thân thể cư nhiên là điều cần thiết. Nhưng sau đó, tôi không trở về xe cùng bọn người này ngay, mà ý định của tôi là phải… tìm về căn nhà của Wynne, hoàn thành nốt thủ tục cuối cùng mà tôi cho là cần thiết đối với người đã khuất.
Tuy tôi với Wynne không thân quen, cùng lắm chỉ là bạn xã giao thông thường. Nhưng cô ấy không những đã giúp đỡ tôi chẳng cần báo đáp, mà còn chết đi vì tôi, cả mẹ cô cũng thế. Về chôn cất giúp họ, dĩ nhiên vẫn chưa thể nào gỡ được tội lỗi tôi đã gây ra cho họ. Nhưng nếu không làm vậy, lương tâm tôi nhất định sẽ cắn rứt không yên.
Có thể bọn người kia chưa rời đi, vẫn còn rà soát vị trí của tôi, dù lường trước việc này, nhưng tôi vẫn không thay đổi quyết định. Tôi như vậy nghĩa là sắp sửa trở thành một con người biết giữ vững lập trường, hay bảo thủ nhỉ?
Bước xuống từ chiếc taxi vừa bắt được, tôi đảo mắt một vòng quanh vị trí ngôi nhà. Im thin thít, cố lắng tai nghe đến đâu cũng không lấy một tiếng động. Hiện tại là thời điểm ban ngày, không phải ban đêm, yên ắng như vậy tức có điều bất ổn.
Nên hay không nên vào bên trong?
“Bác tài này, bác nghĩ xem, tôi có nên vào trong ngôi nhà này không?”
Người tài xế kia nhìn tôi với ánh mắt kì dị, ngơ ngơ ngẩn ngẩn được một lúc vẫn không biết mở miệng nói câu gì. Có lẽ ông ta không hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của tôi.
Tôi cười khổ. Hỏi bác tài xế? Tôi là đang bị gì vậy chứ?
“Bác này, đợi cháu ở đây. Khi nào nghe thấy tiếng súng, bác nổ máy khởi động, thấy cháu đã đạp vỡ kính bay vào trong xe, bác lái đi ngay nhé!” Tôi tinh quái nháy nháy mắt.
Không ngoài dự đoán, ông ta hãi kinh nhìn tôi, ánh mắt siêu siêu kì dị hơn rất nhiều lần lúc nãy. Sau khi xoay người bước, tôi liền nghe tiếng động cơ, một giây sau, chiếc xe đã phóng mất dạng.
Tôi khanh khách cười thành tiếng. Quả thật, người ta đã bị tôi đem ra doạ chết khiếp rồi. Đương nhiên, tôi nói như vậy là vì đã quyết định bước vào bên trong, lại không muốn liên luỵ thêm người nào khác.
Dường như càng lớn, tôi càng trở nên liều lĩnh. Nhưng máu liều xem chừng cũng không phải là điều xấu.
Từ trong phía tay áo, tôi có giấu một khẩu súng. Tuy không rành rọt về khoản này, nhưng cầm súng vẫn tốt hơn là tay không. Tôi không thể tuỳ tiện giao mạng sống của mình cho kẻ khác nắm giữ được.
Tôi chậm rãi đẩy cổng bước vào, không dám phát ra tiếng động, bước chân có nhiều phần nhẹ nhàng, dạng như sợ đất sẽ đau. Những hành vi này trong tình cảnh thường sẽ được xếp vào loại hành vi bất chính, lén lút khả nghi, còn ở tình cảnh hiện giờ, đó chỉ là một loại cẩn thận cùng tự vệ.
Cửa không khoá, tôi khẽ khàng mở ra, con mắt căng hết cỡ len lén liếc nhìn tứ phía. Trống trong tim tôi bỗng nhiên đập bình bình, mồ hôi từ trên trán nhiễu xuống gương mặt vạn phần căng thẳng. Nếu có kẻ bất thình lình xông ra, hay có kẻ từ phía sau tiến tới, liệu tôi có thể phản xạ nhanh chóng được hay không? Đây chính là điều mà tôi lo lắng nhất.
…
—-END CHAP 43—-