Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 44: Giết Người
Tôi đã thuận lợi tiến vào bên trong.
Gian phòng to lớn một lần nữa tái hiện trước mắt, tĩnh lặng như tờ là những điều tôi có thể cảm nhận ở hiện tại.
Đứng ở phòng khách, tôi nhanh chóng hướng ánh nhìn về phía hai thi thể ngày hôm qua vốn dĩ vẫn còn ở đó, nhưng hôm nay, hoàn toàn sạch bóng, không có thi thể nào, không có vết máu, cũng không có dấu hiệu ẩu đả xô xát. Bọn chúng sau khi bỏ đi đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thật có tác phong của những lão luyện lâu năm trên chiến trường.
Lại nghĩ đến Tân chúa tể và Nữ hoàng bóng đêm, tôi cảm thấy đối lập đến độ không thể giải đáp nỗi. Tại sao bọn người này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liền đem mọi thứ dọn dẹp không để lại vết tích, còn hai kẻ kia thì hành sự bất cần đời, không thèm xử lí gì cả, để mặc cho các cục điều tra dòm ngó, dè chừng. Chẳng lẽ họ đang muốn ra oai? Hay là, đây là sự khác biệt giữa những sát thủ chuyên nghiệp bình thường cùng những bậc thiên tài sát thủ? Hiện thực duy nhất ta có thể thấy được, rằng họ không sợ bất kì luật pháp của quốc gia nào.
Tôi cũng có thể đoán, cho dù hai người này bị truy nã đến đâu, nếu có bị bắt, nhất định thế lực đằng sau họ sẽ thao túng toàn bộ cục diện, đổi trắng thay đen để giải thoát cho họ.
Tôi cúi người xuống, sờ sờ nền nhà không một hạt bụi. Sự việc trôi qua quá nhanh, khiến tâm trí tôi rối loạn, rất khó khăn để bắt kịp được với thực tế.
Chẳng rõ, Wynne và mẹ cô ấy đang ở nơi đâu, rơi vào tay họ, nhất định sẽ không thể nào nhận được kết cục tốt, có khi thây cũng không còn toàn vẹn. Nghĩ đến đây, đầu óc tôi nặng trĩu đến cực hạn.
Cùng lúc ấy, điện thoại của tôi chợt vang lên một âm báo. Lý do vì có một mail được gửi đến dưới dạng tin nhắn rác. Nhưng khi đọc đến nội dung bên trong, tôi mới phát hiện đó không phải. Và tôi càng khẳng định hơn nữa, tin nhắn kia là của Henry gửi đến: “Sakura đang ở Italia.” Nội dung đơn giản chỉ có thế.
Lần trước, Henry cũng liên lạc với tôi dưới dạng tin nhắn rác. Không hiểu vì sao anh phải chọn cách phức tạp như vậy, tôi chỉ biết một điều, rằng dạng này sẽ tự động biến mất sau khoảng thời gian ngắn. Bằng chứng là tin nhắn trước đó của tôi đã tự huỷ. Giống như lần trước kia, có người báo tôi bị đạn bắn ở con hẻm nhỏ cho mẹ Yosuke biết bằng một mẩu tin nhắn, sau cùng, bà không thể tìm lại tin nhắn ấy nữa.
Lục lại suy nghĩ, tôi mới chợt nhận ra rằng, lần ấy, người thông báo cho mẹ đến tìm tôi chắc chắn là Sakura. Nhưng tại sao lúc đó, cô ấy lại muốn hạ thủ với tôi? Hay là…có người muốn cô ấy phải làm như vậy?
Nhớ lại dáng vẻ khi đó, cô hành động hoàn toàn không dứt khoát, nhắm súng vào tim tôi, lại dùng ánh mắt lấp lánh như pha lê nhìn tôi hồi lâu, sau đó lại cứu tôi khỏi viên đạn bạc bay ra từ trong bóng đêm, cuối cùng là bỏ mặc.
Tôi chợt tỉnh ngộ. Khóc? Phải, lúc đó dường như cô đã khóc! Phải chăng…lần đó chính là lần đầu tiên tôi chứng kiến cô khóc, chứ không phải lúc ở trong Lãnh địa mặt trời ?
Sakura đã khóc, vậy có nghĩa là cô đã thích tôi từ lúc ấy?? Lại còn, cái bóng đen đứng trong bóng đêm suýt nữa bắn trúng tim tôi là ai? Tôi đã bị đuổi giết kể từ lúc đó rồi sao? Càng nghĩ, tôi càng thấy rối rắm.
Tạm gạt bỏ vấn đề này ra khỏi đầu, tôi quay trở lại vấn đề có tính cấp thiết nhất ở thời điểm hiện tại. Sakura đang ở Ý, đồng nghĩa với việc tôi phải đi đến đó một phen.
Không thể chậm trễ, tôi phải lập tức kêu hai anh em song sinh kia đặt lại vé máy bay mới được. Về phần mẹ con nhà Wynne, có lẽ… tôi trịnh trọng xin lỗi họ một lần nữa. Không phải tôi không muốn làm gì đó cho họ, mà là vì thế lực tôi quá nhỏ bé, chẳng thể lục tìm thi thể họ trở về bằng sức của mình.
Giống lúc vào đây, tôi cẩn trọng như đang bước trên không trung mà đi ra ngoài. Nhưng khi vừa mở cửa, tôi giật bắn mình nhìn vào những kẻ mặt áo đen thủi đang đứng thành tượng chắn trước mặt.
Tôi lùi từng bước về phía bên trong, đám sát thủ chầm chậm từng bước tiến tới. Có vẻ như, trông thấy sự sợ hãi tái hiện trên gương mặt con mồi, bọn họ cảm thấy rất hứng thú nên không động thủ ngay lập tức.
Tuy có chấn động, nhưng chỉ được vài giây. Vài giây sau, ánh mắt tôi đã nhuộm hận ý sâu sắc, chính bọn họ đã giết chết mẹ con Wynne. Tôi không thể không đem hận ý kia áp trả lên những kẻ này.
Bọn họ tuy đông, những 4 người, còn thuộc vào giới sát thủ hành tẩu giang hồ nhiều năm, vô cùng dày dặn kinh nghiệm như lời của anh tài xế nói nhiều đã nói. Huống hồ chi họ còn có súng. Mặc dù trên tay tôi cũng là súng, nhưng cứ nghĩ đến việc chính tôi sẽ bắn vào bọn họ, tôi lại cảm thấy sợ hãi. Phạm vi của tôi chỉ dừng lại ở mức độ đánh người, không dám vượt đến giết người. Căn bản, tôi không đủ can đảm để làm cái việc tày trời đó. Vì cây súng trong tay tôi không gặp đúng chủ nhân, nó bất đắc dĩ trở nên vô dụng, khiến tôi cũng ở thế yếu hơn hẳn đối phương.
Nhưng dù là thế nào, tôi vẫn nhất định không chịu thua thiệt, nhất định sống mái với bọn chúng, một sống hai chết, dù gì thì tôi cũng không còn con đường nào khác.
Chẳng rõ từ lúc nào, tôi lại liều mạng đến như vậy. Đứng trước nguy hiểm cùng chết chóc vẫn có thể làm ra một bộ mặt ngoan cường, không mảy may tia sợ sệt, mặc dù trong lòng thực sự vẫn cảm thấy sợ.
Không chần chừ thêm nữa, tôi lập tức nhào đến đạp người đứng đầu trong đám bọn họ một cú vào mặt. Có thể khiến cho sát thủ như họ chậm mất một nhịp bắn súng, xem ra thân thủ của tôi cũng không phải là dạng thường.
Bọn họ có lẽ đã hơi sững sờ một lúc, nhưng tác phong của sát thủ là không biểu lộ ra ngoài mặt mọi cảm xúc, và không để cảm xúc ngạc nhiên khống chế mình quá lâu, như Sakura vậy. Nhờ đó mà bọn họ không đùa bỡn thêm nữa, lập tức giương súng nhắm thẳng vào tôi, động tác vô cùng nhanh nhạy, làm cho tôi không thể nào nhìn nhận được, đã có một viên đạn được bắn ra, và rơi thẳng xuống ngực tôi.
Sau khi có một áp lực bị giảm xuống tối thiểu ập đến, tôi vẫn bình an vô sự. Bọn họ lại tiếp tục lần nữa sững người, vội thốt lên. “Là áo chống đạn 13 ly.” Sau đó, anh ta hướng ánh nhìn đến cây súng mà mình đang nắm giữ. Nhìn thái độ của bọn họ, tôi đoán đây là một tốp khác, chẳng phải tốp đêm qua, nếu không thì đáng lẽ ra họ đã biết tôi có mặc áo chống đạn ngay từ đầu rồi.
Điều khó hiểu là, tại sao bọn họ lại thể hiện ra mặt cái vẻ đó. Dù cái áo này tốt thật, phải nói là vô cùng tốt, nhưng không nhất thiết ngạc nhiên đến vậy.
Nhưng thời gian bọn họ ngạc nhiên rất ngắn, khiến tôi không kịp mượn thời cơ ấy mà tấn công, ngược lại, tôi còn bị đá một cú vào bụng khi đang trên đà lao đến, lực giáng xuống quá mạnh, đủ để tôi lăn một vòng dưới sàn nhà. Nhưng tôi cảm thấy không mấy đau đớn.
Bọn họ cũng không hề quan tâm, hỏi tôi một vài điều thủ tục như: ‘Cậu là ai? Vì sao lại muốn điều tra tung tích chủ nhân?’ Hay ‘những thứ này cậu lấy từ đâu ra?’, một vài câu khác tương tự thế. Mà trực tiếp ra đòn.
Tuy nhiên, đối thủ đang xem thường tôi chỉ là một cậu nhóc không biết điều, mặc cho tôi chậm rãi đứng dậy. Chờ tôi đứng dậy xong, họ lại một cú đạp thẳng vào vị trí ban nãy khiến tôi ngã lăn thêm một vòng, công việc gượng dậy càng trở nên khó khăn hơn.
Tôi cắn chặt môi, cơn phẫn uất trong lòng ngày một tăng. Đám sát thủ này vì xem thường nên cố tình giễu cợt tôi? Tuyệt. Tôi nhất định phải cho họ thấy, không nhanh gọn xử tôi mà liên tục đùa bỡn là một quyết định vô cùng sai lầm.
Tôi thêm một lần gượng dậy. Một khi chưa đứng thẳng người, bọn họ sẽ chưa tung chân đá tôi. Lợi dụng điều này, tôi chỉ vừa hơi khom lưng, đã lập tức giương súng lên, nhắm thẳng vào đầu kẻ đầu tiên.
Dù không gắn ống giảm thanh rời, nhưng đã chẳng có một tiếng đạn nào vang lên ngoại trừ tiếng bụp giòn giã va chạm xác thịt. Mà người kia đã gục xuống, mắt vẫn mở to.
Như một trận gió lạnh tạt qua, cả cơ thể tôi run rẩy, bàn tay cầm súng như không thể nào nắm chặt khẩu súng nữa. Ánh mắt trợn tròn dữ tợn kia chiếu thẳng vào tôi, thật quá đáng sợ.
Khi thấy một khẩu súng khác chỉ vừa nhắm vào đầu mình, theo bản năng sinh tồn, tôi nhanh chóng lăn sang một bên, tránh khỏi phát đạn trong gang tấc.
Những ánh mắt kia nhìn tôi, đã không còn mang vẻ xem thường nữa. Một cậu nhóc có thể làm trật nhịp bắn của họ, có thể tránh được đường đạn của họ trong gang tấc, lại còn dám bắn người của họ bằng một khẩu súng hiện đại, có thể họ đang xem tôi như một dạng nhân tài, không được huấn luyện vẫn có chút bản lĩnh.
Họ không biết rằng, phát súng kia bắn ra đã khiến tôi suy sụp đến mức độ nào. Phát súng ấy có ý nghĩa như một lời tuyên thệ rằng, bàn tay tôi đã chính thức vấy máu…
Một tên trong số ấy kiểm tra hơi thở đồng đội đang nằm trên mặt đất. Vào cái khoảnh khắc hắn lắc đầu ra hiệu cho kẻ đang đứng, tôi biết rằng…bản thân tôi đã thật, sự, giết, người!
Tôi ngây ngốc nhìn theo nòng súng đen ngóm chĩa thẳng vào mình từ tay kẻ áo đen. Nhận ra tôi không thể đem ra đùa cợt, bọn họ hành động càng trở nên quyết liệt. Ngay lúc tôi nghĩ mình sẽ chết, một phát súng từ góc độ nào đó đã vọt đến nhanh hơn, khiến kẻ chĩa súng vào tôi liền ngã xuống.
Khi định thần trở lại, tôi đã thấy hai kẻ còn lại cũng chung số phận. Tuy họ là sát thủ, có thể nhận diện nguy hiểm đang đến gần, nhưng hai anh em song sinh ấy cao tay hơn rất nhiều, không để lộ dấu vết nào cho bọn họ nhận thấy. Vì thế mà cho đến lúc chết, bốn người họ vẫn không biết vì sao mình chết.
Tôi nhìn vào bốn thi thể trước mặt không chớp mắt, miệng hơi hé, vòm họng đông cứng như nhiều năm chưa được uống nước, tư thế vẫn ngồi bất động tại chỗ.
“Này! Cậu Yosuke Kuro!” Anh tài xế nói nhiều khuỵu chân xuống trước mặt tôi, lay lay tôi tỉnh dậy.
Tôi chớp mặt nhìn anh ta, cơ miệng cứng ngắc vẫn chưa thể hoạt động trở lại. “Tôi…giết người rồi.”
“Là lần đầu giết người?” Anh ta nhăn tít cái trán lại, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi. Người anh em thâm trầm đứng ngay cửa cũng nhướn mày ngạc nhiên.
Vô thức, tôi gật đầu. Tâm trạng trong lòng tôi giờ đây vô cùng tồi tệ, một cảm xúc mãnh liệt nào đó đang bung trào trong tôi, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả bất thứ loại tình cảm nào của con người. Tôi không thể kìm chế được những ảnh hưởng từ nó đem lại với bản thân. Không thể…
…Nó chính là chất xúc tác, thổi bùng lên ngọn lửa tăm tối nơi thâm tâm…
Lần đầu giết người, con người ta thường sợ ba thứ: một là sự thật, hai là lương tâm, và ba là luật pháp. Ba loại sợ hãi ấy, hiện tại trong tôi đều hội tụ đủ. Bây giờ, tôi đã có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Shirin trước kia, khi chị nghĩ rằng bản thân đã giết chết Moda Akemi.
“Một học sinh trung học chưa bao giờ giết người, vậy mà tối qua vẫn có thể thoát khỏi đám sát thủ này từ trong nhà, lại còn cùng nhau giao chiến với bọn họ…” Hắn đảo mắt nhìn đến vết đá đỏ trên mặt một thi thể. “…dù không biết là cậu vô tình hay cố ý. Nhưng đối với cao thủ này, vô tình là không thể rồi. Cậu có bị trúng đạn không?” Hắn ngó ngang ngó dọc khắp cơ thể tôi, không thấy thương tích ngoài da, hắn thở phào. Sau lại thay đổi ánh mắt. “Đánh được đối phương mà không bị ăn đạn, a~ xem ra cậu thật lợi hại. Ngoại trừ cái thái độ thỏ đế này ra, cậu như đám sát thủ trong nghề vậy. Thật quá khó tin, có lẽ tôi nên thay đổi cách nhìn về cậu một chút.”
“Thật ra, tôi mặc áo chống đạn.”
“…”
Tuy là mặc áo chống đạn, nhưng lúc đánh tên kia, quả thật là tôi đã không cho hắn kịp trở tay mà bắn ra phát đạn nào, tức là tôi nhanh hơn cả sát thủ cao tay. Điểm này thì có lẽ anh tài xế nói nhiều đã nói đúng.
“Không sao là tốt rồi.” Anh ta trừng mắt. “Sau này không được tuỳ tiện hành động một mình. Cậu mà có làm sao, chúng tôi cũng toi đời theo luôn đấy!”
Sau khi có người cùng nói chuyện, tinh thần tôi đã hồi phục đôi chút. “Tôi vẫn thích tuỳ tiện hành động, anh có thể ngăn lại được sao?”
Anh ta câm nín. Rất nhanh đã đổi được đề tài. “Có vẻ như, cậu đã bình tĩnh chấp nhận hiện thực rồi thì phải?”
“…” Chưa hề. Và tôi nghĩ sau một vài ngày nữa, tâm trạng mình vẫn chưa thể nào khá lên.
“Thật ra chẳng ai có thể vượt qua lần đầu giết chóc của mình một cách dễ dàng. Tôi cũng đã từng sợ, mặc dù đã được huấn luyện và tiếp xúc nhiều lần trước khi ấy. Nhưng qua ngày hôm sau sẽ chẳng sao nữa. Cậu cũng không cần phải đặt điều suy nghĩ. Giết người chẳng là chuyện trọng đại gì, đơn giản chỉ là tiễn họ về thế giới bên kia nhanh hơn thôi. Cứ giết người một thời gian, cậu nhất định sẽ quen. Cái bãi này, tôi sẽ dọn dẹp giùm cậu. Cậu đừng phải lo lắng gì hết.”
Thật đáng để ù tai hoa mắt chóng mặt. ‘Cứ giết người một thời gian’??? Cũng may anh này hành nghề sát thủ, chứ không phải tâm lý học. Nếu không thì, có lẽ bệnh tình của bệnh nhân anh ta sẽ ngày càng nặng thêm mất.
Về phần tôi, một sát thủ như anh ta nhiệm vụ chỉ là bảo vệ tôi, nhưng vì tôi mà cố gắng an ủi như vậy thật là một việc cảm động rồi. Là người trong giới hắc đạo, sớm quen với mùi máu tanh tàn bạo, ấy vậy mà tính cách anh ta cũng thật tốt, không hề giống như sát thủ chân chính một chút nào.
“Ờ, cảm ơn.” Tôi gượng dậy, cơ mặt hơi co rúm vì cái đau ban nãy. Tuy cơn hoảng loạn vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi không thể tiếp tục phô bày tính yếu đuối của mình ra ngoài như thế.
Nhận ra điểm bất thường, anh ta vạch hai lớp áo của tôi lên xem. Kết quả là mức thương tổn chưa đáng, không hề có dấu vết tím bầm. “Không sao rồi. Cái áo này của cậu làm từ Dyneema – chất dẻo tổng hợp Polythen, và…” Anh ta gãi gãi đầu như đang lục lọi trí nhớ, sau cùng đành buông xuôi. “Tóm lại là nó và… một vài chất khác! (Aut: Cái đoạn nỳ, aut không nhớ => đổ tội cho anh “nói nhiều” không nhớ -_- =)) ) Chính tôi cũng không rõ công thức cụ thể, vì cái áo này rất hiếm. Nhưng tôi biết, Dyneema là dạng sợi cứng nhất hành tinh, hơn thép 15 lần, đặc điểm nữa là nhẹ hơn nước. Khi có lực tác dụng, cái áo sẽ làm nhiệm vụ lan truyền lực đó đến khắp áo, để giảm đi sức lực đối phương tác động lên cơ thể mình.” Hắn gật gù giải thích. “Vừa chống đạn vừa chống lực. Có cái áo này, xem như tôi yên tâm một phần. Nhưng…nó rất khan hiếm, trên thế giới này chỉ có vài cái, chủ nhân tôi đã đưa cho cậu ?”
Tôi tạm thời không biết rõ những thứ kia là ai đưa cho mình nữa. Một là Henry, hai là cô. Trong hai người này, ai cũng đều có khả năng cả. “Không biết.”
Anh ta dè chừng nhìn tôi, cảm thấy không tiếp tục nói thêm được gì, đành chuyển qua một chủ đề khác. “Nơi này không ở lại được lâu, chúng ta đi thôi.”
Tôi gật đầu. Chẳng mấy chốc đã chui vào trong chiếc xe đã chờ sẵn từ trước. Giờ thì anh tài xế nói nhiều không còn làm tài xế nữa, mà con người thâm trầm đã vào thay. Vì vậy, tôi chẳng biết phải xưng hô thế nào cho phải.
“Các anh tên là gì nhỉ?”
“Không quan trọng cái tên.”
Tạm quên đi nỗi sợ hãi ban nãy, tôi hậm hực nhìn bọn họ. Được rồi, đã có lòng “tốt” hỏi tên mà không được đáp trả, đã vậy, tôi sẽ gọi luôn là “anh Nói nhiều” và “anh Thâm trầm”.
“Anh Thâm trầm này, đến sân bay đi. Anh đã đặt vé giúp tôi rồi chứ?”
Anh ta nhíu nhíu mày nhìn tôi, có lẽ bởi vì cái từ “thâm trầm” thêm vào sau. Anh ta chưa kịp đáp trả điều gì, anh Nói nhiều từ hàng ghế trước đã giơ tay đưa tôi một vài tờ giấy.
Tôi nhìn lên để kiểm tra. Đó đích thực là vé máy bay, nhưng địa chỉ đến lại là… “Nhật Bản?”
Anh Nói nhiều nhoài người về phía sau, cố nhìn vào hàng chữ trong tờ giấy, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Không phải New York ư?”
“Xin lỗi, tôi đã không kiểm tra kĩ.” Anh Thâm trầm có nhìn tôi một chút, nét mặt vẫn mang mãi một kiểu. Anh Nói nhiều áy náy chêm vào một câu. “Đã lỡ rồi thì thôi… Có khi chủ nhân đang ở Nhật Bản, về đó tìm nàng cũng được.”
Tôi lườm lườm hai kẻ này khiến sống lưng bọn họ lạnh toát. Gì chứ, bọn họ đang muốn vâng theo lời Sakura đuổi tôi về nhà đây mà. Đặt vé máy bay nhưng không thèm kiểm tra lại ư? Bọn họ đang nghĩ tôi là trẻ lên ba rồi.
Có lẽ, Sakura không gặp mặt tôi, muốn đuổi tôi về, là vì cô sợ tôi sẽ đến khuyên nhủ, thuyết phục khiến cô có thể từ bỏ ý định, để rồi gặp phải nguy hiểm bất trắc. Cô không muốn liên luỵ đến tôi, như tôi không muốn liên luỵ đến Wynne, bác tài xế và những kẻ khác. Nhưng chắc cô cũng đã biết, tôi không phải dạng dễ dàng bỏ cuộc. Nếu cô trốn, tôi sẽ tìm, dù là ở chân trời góc bể nào, tôi cũng sẽ tìm ra được thôi.
“Không đi New York nữa.” Bọn họ nghe được liền mừng húm. Tôi cười hời hợt, tiếp tục hoàn thành câu nói. “Nhưng cũng phải đặt lại vé máy bay, tôi muốn đi Ý.” Có vẻ như, ở hiện tại, tôi chẳng khác gì chủ nhân của họ.
Bọn họ im lặng, nỗi thất vọng dần hiện lên trong đáy mắt. Bất quá, bọn họ không hề có ý định chống đối, chịu làm theo lời tôi như vâng lệnh chủ nhân của mình vậy.
…
Trải qua nhiều giờ đồng hồ chiến đấu mãnh liệt trong tư tưởng, tôi đã hạ cánh xuống sân bay Ý. Vừa rời khỏi sân bay, tôi liền tìm đến khách sạn gần nhất. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, tôi tranh thủ nghỉ ngơi một lúc, cố gắng gạt bỏ nỗi ám ảnh về cái chết mà tôi đã gây ra.
Hai anh em song sinh kia không đi cùng tôi, tôi cũng không quan tâm lắm họ làm cách nào có thể đến được đây, hoặc là họ có đi hay không. Tôi cũng chẳng để lại địa chỉ của mình, nếu bọn họ muốn theo bảo vệ, tự khắc sẽ tìm ra được tôi mà không cần địa chỉ.
Lại nghĩ đến, nước Ý là nơi trú ngụ của tổ chức Mafia khét tiếng nhất thế giới, nơi đây bao gồm các băng đảng lớn nhỏ hợp nhất thành một thể thống nhất, số lượng nhiều vô kể, khiến bất cứ nước nào nghe danh cũng phải khiếp sợ. Lần này, Sakura ở đây không biết là vì nguyên nhân gì.
Nhưng tôi có thể chắc chắn, ngày nào tôi còn ở lại đây, ngày ấy tôi vẫn còn gặp nguy hiểm.
Nghỉ ngơi trong khách sạn không lâu, có ai đó đã ở ngoài gõ cửa, khiến tôi hoài nghi hồi lâu. Lưỡng lự một hồi, tôi cũng bước đến cửa phòng. Cũng như lần trước, một nhân ảnh áo đen đang ôm một chiếc hộp bìa các tông, chỉ khác một điều, lần này tôi có thể nhận định là nam, không phải nữ.
Tôi mở cửa, anh ta liền đưa cho tôi một chiếc hộp, giọng nói không pha thêm chút sắc thái nào. “Chủ nhân đã nhờ tôi đưa cái này cho cậu.”
Lần trước, người con gái kia đã dùng ngôn ngữ kí hiệu để nói “có người đưa cái này cho cậu”. Lần này, người con trai lại nói khác. Tôi có thể khẳng định, hai lần là hai “chủ nhân” khác nhau.
Tôi nhanh tay nhận lấy chiếc hộp, nhanh chóng cảm ơn người con trai trước mặt. Khuôn mặt anh ta giống như con người “Thâm trầm”, không hề thay đổi bộ mặt.
Tôi đóng cửa lại, vào trong phòng và nhanh chóng kiểm tra những thứ bên trong chiếc hộp. Bên trong là một bộ trang phục, cùng một bộ đàm. Ngay sau đó, một tin nhắn rác được chuyển tới điện thoại tôi. “Tôi không thích cậu tìm kiếm Cherry, nên không muốn nói cho cậu biết tung tích của em ấy. Hãy tự bằng sức mình tìm kiếm. Tôi chỉ có thể dẫn lối cho cậu, đột nhập vào đội quân White gia, cậu sẽ dễ dàng nhận được những tin tức cần thiết, cùng cách tiếp cận.”
Henry đang gợi ý cho tôi. Những thứ này cũng là để cải trang thành một sát thủ trong nhóm hắc đạo. Nhưng chuyện trà trộn vào một tổ chức quả thật khó lường đến hậu quả. Cái cách này thật sự quá mạo hiểm. Không chừng, tôi sẽ như tấm bia, bị lủng chục lỗ trên người bằng những phát đạn. Chuyện này không đơn thuần chỉ là một trò chơi, tôi phải cân nhắc thật kỹ lưỡng trước khi quyết định bước đi tiếp theo.
…
—-END CHAP 44—-