Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 42: “du Lịch”
Anchorage, bán đảo Alaska, Hoa Kì.
Sau gần một ngày ngồi trên máy bay, tôi tức tốc tìm ngay khách sạn để nghỉ ngơi. Cũng vì múi giờ hai nơi quá chênh lệch, tôi là kiệt sức không còn gì để nói. Vừa bước vào trong phòng, tôi không suy nghĩ gì liền ngã lưng xuống chiếc giường êm ái, mắt nhắm lại tận hưởng.
Sau đó, tôi trực tiếp đi vào một giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ của tôi kéo dài cho tới 11 giờ đêm. Cũng vì cơn đói bụng ào ạt kéo tới, không thể nào ngủ thêm nữa, tôi đành thức dậy gọi suất ăn khuya. Trong khi chờ đợi thức ăn, tôi đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân sạch sẽ.
Vừa được một lúc, phía cửa đã có tiếng gọi cửa cộc cộc vang lên. Tôi nhíu nhíu mày lạ lẫm. Nhanh vậy đã có thức ăn rồi sao?
Tôi xả hết bọt sữa tắm trên thân thể, quấn đại một chiếc khăn tắm ngang hông và nhanh chóng thẳng hướng cánh cửa mà tiến. Qua mắt mèo trên cửa, tôi thấy được một bóng dáng đen, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, trên tay là một hộp bìa các tông. Con gái hay con trai, tôi cũng không cách nào phân biệt. Nhưng nhìn người này rất thấp, cộng thêm dáng người nhỏ bé, chắc là con gái.
Hắn đứng đây chờ tôi được một lúc rồi, kiên nhẫn đến vậy, tôi không nên phụ người ta làm gì. Và cũng là không ngửi thấy mùi nguy hiểm trên con người này, tôi chậm rãi mở cửa.
Hiện tại, tôi có dịp nhìn thấy được làn da trắng nõn hấp hé dưới chiếc mũ lưỡi trai, cộng thêm đôi gò má hơi ửng đỏ của hắn khi trông thấy con trai bán khoả thân. Tôi chắc chắn một trăm phần trăm, người trước mặt là con gái.
Cớ gì bộ ngực lại “phẳng lì” đến vậy? Cải trang thành nam nhân sao? A~ cô gái này thật thú vị.
Cô ta không để tôi mở miệng, lập tức đẩy chiếc hộp kia đến trước ngực tôi. Tôi theo phản xạ đỡ lấy nó.
Hai bàn tay cô gái lúc này đã trống trải, cô giơ tay lên múa múa trong không trung. Bấy giờ, tôi mới biết là cô gái này bị câm. Cũng may, trước đây tôi đã được học qua ngôn ngữ ký hiệu. Hiện tại có thể dịch ra hàm ý của cô gái là: Có người nhờ tôi gửi cái này cho anh.
“Của ai cơ?” Dĩ nhiên là tôi dùng thứ Anh ngữ để giao tiếp.
Cô ấy lại tiếp tục múa tay: Tôi không biết.
“Không rõ xuất xứ?” Tôi nhíu nhíu mày. “Tôi làm sao có thể mở nó ra, chẳng may trong đó là bom thì làm sao đây?”
Cô ta ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đeo lens vàng nâu có phần hơi giả, khuôn mặt thanh tú, có thể chấp nhận thuộc vào dạng xinh xắn. Đương nhiên là so với Sakura, cái gì cũng không bằng. Cô ta cứ thế nhìn tôi một lúc, sau nở một nụ cười nửa miệng. Nụ cười ấy lập tức khiến hình tượng xinh xắn đáng yêu trong mắt tôi lúc nãy đều bay biến hết cả, xung quanh chỉ còn lại tia nguy hiểm.
Tôi ngây dại, mắt không thể rời khỏi khuôn miệng kia. Nụ cười ấy, có gì đó rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc!
“Đó là chuyện của anh, không phải của tôi.” là ý nghĩa của động tác mà cô đang diễn tả.
Dứt hành động, cô gái xoay người bỏ đi. Được một đoạn thì bị tôi gọi lại, cô ta dừng bước chân.
“Chúng ta trước đây có phải đã gặp nhau ?” Nụ cười nửa miệng ấy, rõ ràng là tôi đã bắt gặp trên môi ai rồi.
Cô ta không xoay người lại, ký hiệu tay đều được diễn tả ở một bên vai: “Nhầm lẫn rồi.” Sau đó, cô ta chụp lấy chiếc nón áo khoác lên đầu, nhẹ nhàng bước thẳng.
Tôi quay trở vào trong phòng, trên tay vẫn là hộp các tông đáng nghi hoặc. Liệu tôi mở nó ra, có khi nào bùmm một tiếng, tôi sẽ banh xác luôn không? Cơn ớn lạnh từ đâu bỗng dưng ập tới, tôi lắc đầu một cái. Quyết định vì sự an toàn của bản thân, tôi không thể tuỳ tiện mở nó ra.
Thức ăn khuya được đem đến không lâu sau đó. Tuy cơn đói vẫn còn rạo rực trong người, nhưng khi nhìn mớ đồ ăn ấy, tôi lập tức không có thiện cảm.
Tôi dùng hai bàn tay, vuốt khuôn mặt mình dọc từ trên xuống dưới. Kì thực, đây là lần đầu tiên trong suốt 18 năm tồn tại, tôi đi du lịch xa một mình. Vì vậy mà tôi đã quên khuấy đi một vấn đề vô cùng quan trọng. Ấy là…không có ai nấu cho tôi ăn cả!
Chưa bao giờ tôi cảm thấy hận cái căn bệnh quái quỉ này của mình như vậy!
Tôi dĩ nhiên phải tự nấu tự ăn, dù gì, tôi cũng đã trải qua một khoá luyện tập trong một khoảng thời gian. Nhưng trước mắt, phòng khách sạn này không có phòng bếp, muốn ăn đều phải đi gọi. Chẳng lẽ…cả đêm này tôi sẽ phải nhịn đói sao?
Điện thoại của tôi bất chợt rung lên.
“Con trai, đã ngủ hay còn thức? Đói thì lấy thức ăn mẹ đã nhét vào trong vali. Không đem theo Hondo Tanaka-san, xem như những ngày sau, con hãy tự xoay xở.” Là tin nhắn của mẹ Yosuke.
Cứu tinh xuất hiện, tôi cảm động mãi không thôi. Sau khi đáp trả bởi dòng tin “cảm ơn mẹ”, tôi lập tức tìm đến vali. Bên trong hiển nhiên có sự xuất hiện của vài hộp thức ăn.
Tôi vừa nhai nhóp nhép miếng bánh gato, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc hộp bí ẩn. Suy cho cùng, không có người nào ghét tôi đến độ gửi quà bom hãm hại tôi ở chốn này. Có thể đơn thuần chỉ là những món đồ gì đó, đều là do tôi hoá lên cả mà thôi.
Cũng vì sự tò mò, tôi tiến đến gần chiếc hộp đặt trên giường. Nhìn vào nó một lúc trước khi mở ra. Tôi chậm chạp và nhẹ nhàng nhất có thể, nếu bên trong không chứa bom mà chứa thứ nguy hiểm khác, tôi còn bảo toàn được tính mạng.
Tôi sững người nhìn vào trong hộp. Quả thật không phải bom, nhưng là… đồ nguy hiểm.
Thứ mà tôi cầm lên đầu tiên là một khẩu súng ngắn, có cấu trúc phức tạp hơn các loại súng mà tôi từng thấy rất nhiều. Chẳng rõ là nó có tính năng gì khác, tôi thật sự muốn thử. Nhưng có lẽ thử trong khách sạn không an toàn một chút nào, tôi đành dẹp đi ý nghĩ ấy.
Không chỉ súng, bên trong còn có dao găm, bom khói, bom sáng, một chiếc áo, một chiếc mắt kính, một chiếc giày, một sợi dây,… Chiếc dao găm kia được bao bọc trong một lớp vỏ chắc chắn, trên chính giữa lưỡi dao có khắc một đoá anh đào, phủ dọc theo từng đường nét thanh mảnh là một lớp màu hồng, trông vô cùng tinh xảo.
Còn chiếc áo này? Hình dạng chẳng khác gì áo ba lỗ, chỉ là dày hơn một chút, màu đen. Chất liệu vải cũng vô cùng lạ, vừa nhẹ vừa dai vừa cứng. Xoay xoay cái áo một hồi, tôi liếc nhìn đến con dao găm bên cạnh. Độ chừng vài giây suy nghĩ, tôi vớ nhanh con dao và rạch một góc vô cùng nhỏ trên chiếc áo. Kết quả là… nó đã bị rách.
Ban đầu, tôi còn nghĩ nó là áo chống đạn, nhưng vẫn có thể bị dao rạch rách, có lẽ là không phải rồi.
Nhưng nhìn chung, thẩm mĩ của cái áo không tệ, tôi đem cái áo ấy mặc lên người. Giải quyết xong vấn đề khúc mắc về áo, tôi lại đảo mắt tinh ý quan sát đôi giày. Trong lòng tôi thầm tán thưởng cái người gửi tới món đồ này. Ấy là giày, cụ thể hơn là giày trượt patanh. Với tốc độ cùng kĩ thuật trượt của tôi, đương nhiên đôi giày này khiến tôi có nhiều lợi thế hơn so với người chạy bình thường.
Sợi dây kia thì sao? Tôi cầm sợi dây, soi soi, ném ném lên không trung một hồi vẫn không thấy có gì đặc biệt, nó chỉ dài ngang chiều cao của tôi. Hay là dùng để quất người như roi nhỉ? Tôi thử quất vào tay, dĩ nhiên là rất đau, nhưng chưa thể nào so sánh được với roi.
Nhưng… sợi dây này co giãn được! Nó như dây thun vậy, có thể tuỳ tiện giãn ra dễ dàng.
Động não lúc lâu, tôi cũng quyết định đứng dậy. Tôi buộc sợi dây vào khoá cửa, rồi kéo giãn nó và luồn qua cửa tủ, tiếp tục kéo giãn, vòng một vòng vào chân giường, tay cầm tủ lạnh, cánh cửa phòng tắm, bắc lên đèn chùm, khiến chiếc đèn hơi chao đảo một chút, lại thêm một vòng qua chân giường khác. Tôi dụng sức và dừng lại khi cảm thấy không thể bằng sức của mình kéo giãn thêm được nữa.
Tôi đem ánh mắt hài lòng lướt quanh căn phòng được giăng hỗn độn chỉ bởi một sợi dây, tưởng tượng nên thảm cảnh sau đó, tôi cười cười yêu dị. Hai bàn tay vẫn giữ chặt sợi dây bỗng dưng buông thỏng.
*Rầm! Rầm! Rầm! Uỳnh!*
*rầm!*
Tôi đã ngây ngốc đứng lặng một chỗ, miệng hơi hé ra, mắt đảo qua đảo lại đường đi của sợi dây. Sợi dây ấy co lại, đi đến đâu, đồ vật đổ ngã đến đó. Cánh cửa phòng tắm cùng cửa tủ đều bung ra khỏi bản lề, cửa tủ lạnh cũng chung số phận, kéo theo cái tủ lạnh kia đổ rầm xuống. Chiếc giường bị xê dịch một đoạn không hề nhỏ. Riêng chiếc cửa chính của căn phòng – nơi trực tiếp chịu ảnh hưởng của sức co dây, không chỉ chệch bản lề, mà còn trực tiếp văng ra, dính vào cửa phòng bên cạnh và ngã “uỳnh” xuống.
“Hơ hơ~”
*Uỳnh!*
Chiếc đèn chùm trên cao lúc nãy chỉ là lung lay, hiện tại đã đổ ầm xuống nền gạch lát đá, khiến nền gạch kia bị bể vỡ, mảnh gạch vụn bắn toé tứ tung. Nguồn ánh sáng chính của căn phòng nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại là những đốm đèn con. Cũng may là tôi lường trước việc này nên đứng xa chỗ ấy ra một đoạn, không thì gậy ông đập lưng ông rồi.
Tôi vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nuốt ực nước miếng nhìn đám tàn tích trước mặt. Lúc đầu cũng có nghĩ đến, nhưng không nghĩ thảm cảnh sẽ “đồ sộ” như vậy. Quả là một sức mạnh khủng khiếp đi.
“Có chuyện gì vậy???”
“…”
Đêm ấy, sau khi đền xong mọi thứ, tôi trực tiếp bị “tống cổ” khỏi khách sạn. (_ __~)
Sớm biết là độ co giãn của sợi dây kia có sức công phá lớn như vậy, tôi nhất định sẽ không thử nghiệm. Ban đầu tôi còn nghĩ cùng lắm thì đèn chùm sẽ rơi xuống, mấy cánh cửa kia biến dạng một chút mà thôi~.
[Aut: Không biết ngoài đời có sợi dây nào như thế này không, vì đây chỉ là sản phẩm tưởng tượng của mình thôi. Mình nghĩ tập gần cuối cần đến nó, nên mới cho thêm vào :]]
Dẫu sao, tôi vẫn chưa thể thích nghi được múi giờ ở đây, đồng hồ sinh học chưa thể thay đổi, cả đêm này chắc chắn tôi sẽ không cảm thấy buồn ngủ. Vì thế, việc tìm khách sạn cứ tính sau, trước hết, tôi phải đi thong dong hít thở không khí cái đã.
Nghĩ là làm, tôi gắn đôi giày patanh vào chân, lượn lượn vài vòng trên con đường yên ắng tịch mịch. Ai chẳng rõ, trước cơn bão là một bầu trời trong xanh yên ắng, trời càng trong, cơn bão sau đó càng mạnh mẽ. Dự cảm trong tôi không lúc nào có thể nguôi ngoai…
Những vật dụng kia có thể là Henry đã đưa đến. Sự có mặt của chúng càng chứng minh rằng, nguy hiểm như lời cảnh báo của anh nhất định vẫn đang chờ đợi tôi, không sớm thì muộn.
Đối với những thứ ấy, tôi luôn có một sự lo sợ nhất thời…
.
0 giờ đêm, muốn tìm kiếm một bóng người ngoài đường lúc này cũng thật khó, không gian bốn bề yên bình cô tịch. Chỉ riêng tôi chiếm hữu một bầu trời tự do như vậy, thật chẳng còn gì có thể thoải mái hơn.
Tôi tự tiện nằm xuống một chiếc ghế ngoài đường, gối đầu lên hai tay, một chân vắt lên đầu gối của chân kia. Trong tư thế ung dung nhàn hạ, tôi ngửa cổ lên nhìn ngắm bầu trời đêm. Bầu trời hôm nay không trăng, nhưng rất nhiều sao, lung linh huyền ảo vô cùng. Sương đêm nhẹ nhàng rơi xuống, phả ra hơi lành lạnh, khiến tâm trạng vốn dĩ nặng nề của tôi ít nhiều trở nên thư thái.
Thấy một ngôi sao sáng xẹt qua, tôi chớp chớp mắt. Thứ kia là sao đổi ngôi ư? Sống trên đời, tôi cũng từng nghe người ta tương truyền rằng, những điều ước được cầu nguyện dưới sao băng đều sẽ trở thành hiện thực. Tuy cảm thấy lời ấy không đáng để tin tưởng, kia chỉ là thiên thể bốc cháy khi va chạm với khí quyển mà thôi, nhưng tôi vẫn cứ thử giả bộ tin vào tâm linh, dù sao cũng không mất mát thứ gì. Vì thế mà khi thấy ba ngôi sao xẹt chiếu sáng tiếp, tôi nhắm mắt lại nguyện cầu, tư thế vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
Tôi đã ước rằng: Tôi và Sakura có thể gặp lại nhau, có thể yêu nhau. Sau này có thể cưới nhau, sinh con nối dõi dòng họ nhà Yosuke, sống hạnh phúc với nhau,…À, tình cảm mà tôi dành cho Sakura, cũng như Sakura dành cho tôi không lúc nào phai cạn. Còn nữa, mọi người còn phải thật khoẻ mạnh, đứa con trong tương lai phải thông minh xuất chúng hơn cha mẹ nó,… Vì ước nhiều quá, tôi chẳng rõ được ba ngôi sao kia đã bay biến về phương trời nào.
Trước khi mở mắt, tôi bỗng bật cười khanh khách. Mọi chuyện cứ tiến triển như điều ước kia, chắc chắn tôi sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.
Vì muốn chìm đắm trong tưởng tượng của mình, tôi quyết định không mở mắt ra nữa. Bởi lý do đó nên tôi ngủ lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại thì thấy trời đã hừng hừng sáng. Đương nhiên là tôi không tự dưng mà tỉnh như vậy.
“Cậu trai này, bị đuổi khỏi nhà sao?”
Tôi mở mắt trước khi chớp chớp mấy cái nhìn người con gái trước mặt. Cô ta niềm nở với tôi, nhưng lời nói cùng ngữ điệu kia, tôi cực kì không cảm thấy thích. Đuổi khỏi nhà? Trông bộ dạng tôi cũng đâu thê thảm đến cỡ đó!
“À, không phải…”
Cô ta mỉm cười, gật gật đầu, mái tóc vàng vì thế mà lắc lư theo. “Cậu là người phương Đông sao? Phương Đông tại sao lại có người đẹp trai như vậy? Ngay cả lúc ngủ cũng vô cùng đẹp. Tôi có thể cùng cậu chụp một pô ảnh không?”
Khoé môi tôi giật giật, sau cũng nặn ra một nụ cười. Cô gái này thật sự rất thẳng thắn, khiến tôi không có lý do gì mà từ chối cho xong. Tôi giơ tay ra dấu ok. Sau đó cùng cô gái làm kiểu tạo dáng trước máy chụp hình.
“Thật là đẹp!” Cô gái tấm tắc khen ngợi khi xem lại bức ảnh. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn tôi. “Cậu trai, nếu không có nhà, hay là về nhà tôi? Tôi có thể tiếp đãi nồng hậu với cậu.”
Tôi cứng đờ người, trân trân nhìn cô gái. Mới đó mà đã mời về nhà rồi sao? “Như vậy…được chứ?”
“Ừm.” Cô nhún vai. “Nhà tôi rất rộng, mẹ tôi rất mến khách, bà sẽ nấu món ngon cho cậu thưởng thức. Cậu trai xinh đẹp này, cùng tôi về nhà đi.”
Như thế này…có khác gì gạ gẫm đâu cơ chứ?
Tôi đưa ánh mắt dò xét lẫn hoài nghi nhìn cô gái. Người này cùng tôi chỉ mới gặp mặt nhau vài phút, làm sao có thể an tâm về nhà cô cho được? Nhỡ đâu, đây chỉ là một cái bẫy?
“Cảm ơn vì thành ý. Nhưng tôi còn có việc phải…” Chưa kịp dứt lời, tôi đã thấy cô gái đã cầm điện thoại và nói chuyện với ai ở bên trong. Tôi sững sờ, cố kiềm nén cảm xúc đang từ từ bộc phát.
Rõ ràng là chưa hỏi qua ý kiến của tôi, cô gái đã gọi thông báo. “Mom! Chuẩn bị thức ăn đi ạ. Hôm nay chúng ta có khách. Phải, một người rất đẹp trai.”
Tạm gạt qua mọi rủi ro cùng tình huống xấu nhất, tôi không mấy tự nguyện đi theo cô.
Nghĩ kĩ thì, tôi đã tốn một khoản không nhỏ để đền bù vật liệu trong khách sạn, nào là cửa chính, cửa phòng tắm, tủ lạnh, nền gạch, đèn chùm, so với dự tính ban đầu – chỉ cần đền cái đèn chùm thôi – quả thật là tổn thất lớn hơn khá nhiều. Tôi lại không chỉ đi “du lịch” nơi đây. Cần phải tiết kiệm một cách triệt để mới được.
Sớm biết như thế, tôi sẽ không bày ra cái trò kia. -_-
Nếu về nhà cô gái này, tôi sẽ tiết kiệm được một khoản đi khách sạn, nhân tiện, tôi có thể nhờ cô tìm giúp Sakura. Nghĩ như thế, tôi cảm thấy bản thân không còn quá gượng ép nữa.
Trên đường về nhà cô gái, cô đã tự giới thiệu mình là Wynne, du học sinh Brazil. Buổi sáng này vì đang đi tập thể dục, lại bắt gặp tôi đang nằm thư thả trên ghế nên muốn bắt chuyện. Tôi cũng giới thiệu mình với Wynne. Nghe tôi nói bản thân đến đây là muốn tìm người, cô gái liền tỏ ra phấn khích.
“Oh~ Là người trong mộng của cậu sao?”
Tôi gật đầu, miệng cười tủm tỉm. “Cô ấy rất xinh đẹp, rất nổi tiếng…”
“Người nổi tiếng? Ca sĩ? Diễn viên?”
Tôi liếc nhìn trạng thái kích động của cô gái, miệng vẫn nở nụ cười. Tôi đang nghĩ rằng, nếu nói ra Sakura nổi tiếng vì là một sát thủ giết người không chớp mắt, tự là Nữ hoàng bóng đêm vang danh khắp thế giới, nhất định cô gái này sẽ bị tôi đem ra doạ cho ngất xỉu.
Không rõ vì sao, Sakura là kẻ sát nhân, tôi lại cảm thấy tự hào? Đầu óc của tôi dần vì cô ấy mà trở nên mụ mị mất rồi.
Chẳng mấy chốc, tôi cùng người bạn mới quen đã đứng trước một căn nhà to lớn, so với biệt thự của tôi, ngôi nhà này chỉ hơn chứ không kém. Có vẻ như cô gái này cũng thuộc vào lại khá giả, thế thì có thể khả năng giúp ích tôi trong việc tìm kiếm Sakura càng được nâng cao. Trong lòng tôi như mở thêm nhiều tia hy vọng, có lẽ tôi đã đúng khi quyết định ở trọ nhà Wynne.
Vừa bước vào bên trong, mẹ Wynne đã dang tay chào đón tôi. Hai người này thật giống nhau, từ ngoại hình cho đến sự nhiệt tình, sự hiếu khách, một nét lo lắng khi cho người lạ vào đến cửa cũng không hề xuất hiện. Quả thật khiến tôi ngưỡng mộ mãi không thôi.
Khi tôi nói, bản thân có thể ở trọ một vài ngày, tiền nong nhất định sẽ trả đủ. Bác gái lập tức xua xua tay. “Không cần khách sáo! Cậu là bạn con gái tôi, nhân lúc khó khăn thì giúp đỡ một chút, chỉ thế thôi.”
Câu nói ấy của bác khiến tôi vừa cảm động, lại vừa cảm thấy khó xử. Tôi và Wynne chỉ mới quen nhau chưa đầy một ngày, từ khi nào biến thành thân thiết đến như vậy?
Nói thì nói thế, cho đến khi rời khỏi đây, tôi dĩ nhiên vẫn phải mua gì đó thay phí cho mẹ Wynne mới xong chuyện. Không khéo tôi sẽ biến thành một kẻ ăn vạ mất.
.
Hai ngày ở trong ngôi nhà xa lạ, tôi có cảm giác không thoải mái cho lắm, cho dù ngôi nhà rất tiện nghi. Nhưng dẫu sao tôi cũng phải chấp nhận, có chỗ ở đã tốt lắm rồi.
Sao tôi cảm thấy bản thân thật giống với…dân tị nạn.
Buổi tối ở đây, sương rơi thật nhiều. Tôi hé mắt nhìn ra cửa sổ, tựa hồ như nhìn xa vạn dặm để tìm kiếm bóng hình ai kia. Nhưng tiếc là tôi không có được năng lực như thế…
Tôi thở dài một hơi và nằm ườn xuống giường.
Trong hai ngày này, tôi đã tìm nhiều cách để liên lạc với Sakura hay Henry, tất cả đều không thành công. Điều này khiến tôi vô cùng sốt ruột. Sakura có thể không nói tới, nhưng ngay cả Henry – người đồng ý giúp đỡ tôi lúc này đã bặt vô âm tín. Chẳng lẽ anh muốn tôi lục tung cái tiểu bang to lớn này để tìm một người sao?
*Cộc cộc*
Ngay sau tiếng gõ cửa, Wynne bước vào trong phòng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống giường và nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu. “Yosuke Kuro, tôi đã đi hỏi rồi. Không có ai tên Kobayashi Sakura vừa mới nhập cảnh sang đây cả.”
“White Cherry thì sao?” Tôi ngồi bật dậy để đối diện mặt với cô. Đáp lại tôi là một cái lắc đầu mệt mỏi.
Thất vọng lẫn khó hiểu đang tràn ngập trong đầu óc tôi hiện tại. Sakura không ở đây, thế tại sao tôi lại xuất hiện ở đây? Đối với tôi, tôi có thể gặp được Sakura sớm được chừng nào hay chừng ấy, lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu thật là một điều cấm kỵ. Nếu Henry đang cố tình cùng tôi chơi trò mèo vờn chuột, tôi nhất định sẽ không bỏ qua, dù cho anh ta có là Tân chúa tể bóng đêm máu lạnh vô tình đi chăng nữa.
Tôi vuốt trán, cái miệng cố cong lên một nụ cười. “Đã vất vả nhiều rồi. Cảm ơn Wynne nhé.”
“Cậu trai xinh đẹp này, không cần phải khách sáo như vậy, chỉ là tiện tay thôi.” Wynne bật cười khúc khích. Cô không phải là người xuất chúng gì, nhưng khi cô cười để lộ lúm đồng tiền, trông cũng khá đáng yêu.
“Wynne này, cậu tốt bụng và nhiệt tình như vậy, nhất định sẽ sớm kiếm được người yêu tốt.” Tôi ha hả cười.
Sau khi nghe được lời trêu chọc này, Wynne đấm vào ngực tôi một cái, khuôn mặt vì thẹn thùng mà đỏ lên. Trông thấy gương mặt này, tôi lại liên tưởng đến Sakura. Nếu Sakura dùng hành động e lệ ngại ngùng như vậy đứng trước mặt tôi, liệu rằng tôi sẽ cắn trúng lưỡi mà chết không? Tôi lắc lắc đầu, đem dáng dấp tiểu bạch thỏ gán ghép cho khuôn mặt băng lãnh của Sakura, quả thật là một thảm hoạ!
Nghĩ cũng lạ, những chuyện liên quan đến Sakura, tôi liền liên tưởng đến cô. Những chuyện không liên quan đến Sakura, tôi vẫn cố gắng liên tưởng đến cô cho kì được. Đây chính là tương tư trong truyền thuyết sao?
Tôi miễn cưỡng cười nhẹ. Xét về phương diện độ tuổi ăn chơi 18 mà nói, tôi đã quá tương tư, quá chung thuỷ với một người rồi.
“Wynne, có lẽ ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Cậu định đi đâu?” Wynne nhăn mặt, lập tức đáp trả.
Ừ phải, tôi sẽ đi đâu?
Đi đâu về đâu cũng được, miễn là bản thân không chỉ ngồi im một chỗ, mong chờ Sakura sẽ tự động xuất hiện trước mặt mình. Tôi muốn làm một cái gì đó lớn lao, cao cả, xứng đáng với danh hiệu con người mạnh mẽ kiên cường, tôi không muốn cụp đuôi một góc, chờ kỳ tích xuất hiện với bản thân. Tôi sẽ đi…
“New York.” Tôi hít một hơi sâu và thở ra nhè nhẹ.
“Sớm biết như vậy, nhất định tôi sẽ không nói cho cậu biết.” Wynne trề môi, thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
Tôi không đáp lại, chỉ cười nhẹ và đứng dậy, tiến về phía tủ để chuẩn bị thu dọn hành lý. Vì ngày mai đi sớm, lúc này đây còn đang rãnh rỗi, tôi phải cực kì tranh thủ. Trông thấy tôi “nói thật làm thật”, Wynne có chút thoảng thốt. “Cậu định đi thật sao?”
“Ừ.”
Tôi mở chiếc vali, sắp xếp mọi thứ một cách trật tự và ngăn nắp, riêng những món đồ nguy hiểm kia đều đã được tôi cất giữ vào một thứ khác. Bởi vì máy bay cấm đem theo những thứ này, không khéo vừa đến cổng kiểm soát lại bị cảnh sát bất chợt còng tay, nên tôi bắt buộc vận chuyển chúng bằng con đường ngầm khác.
“Nhanh quá.” Wynne thở dài. “Chúng ta liệu còn có thể gặp nhau không?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi cong miệng vẽ lên một nụ cười bán nguyệt. “Chẳng phải đã trao đổi số điện thoại cùng email rồi sao? Có thời gian, hãy đến Nhật Bản tìm tớ.”
Wynne trầm ngâm một lúc rồi cũng gật đầu. “Nhất định.”
.
[White Henry’s focus]
Henry ngồi trên chiếc ghế lớn trong phòng làm việc riêng của anh, cằm tựa lên hai mu bàn tay đang đan chéo đặt ở trên bàn, ánh mắt băng lãnh chiếu thẳng đến kẻ đối diện.
“Nói.”
Con người mặc vest đen trước mặt anh tỏ vẻ biết điều. “White thiếu gia, vĩ độ 59011’ Nam, quả thật có kẻ đang muốn điều tra về tung tích của White tiểu thư.”
“Nữ chủ nhân của các người bị dò la tung tích, nói xem, nên xử trí thế nào cho phải?” Nụ cười dần nở rộ trên khuôn mặt lãnh cảm. Gọi là cười, nhưng thực chất ấy là điềm báo cho mọi sự chết chóc.
“Thưa, vô luận đối phương là ai, trừ khử tất cả, không cho bất kì kẻ nào có cơ hội trốn thoát.”
“Nếu vẫn có kẻ trốn thoát được?” Anh nhướn một bên mày, tư thế vẫn không thay đổi.
Anh ta liếc nhìn đến khuôn mặt của Henry, kiên quyết đáp. “Sẽ không có chuyện đó xảy ra.”
“Anh có thật sự hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi?”
Trông thấy khí lạnh toả ra từ chàng trai trẻ tuổi trước mặt, kẻ mặt vest đen kinh hãi trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thường. Anh ta toát ra dáng dấp của một con người khảng khái mà trung thành, điềm nhiên nói. “Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, xin tuỳ chủ tử định đoạt.”
Nụ cười trên môi anh càng trở nên đậm hơn, nổi bật trên gương mặt lạnh như băng khiến cho người ta nhìn vào đều cảm thấy vô cùng quỷ quyệt. “Chuyện nhỏ nhặt này đừng làm phiền đến White tiểu thư. Đợi sau khi xử lí gọn ghẽ, chỉ cần báo lại cho em ấy kết quả đạt được…”
…
[End Henry’s focus]
.
Quãng thời gian mà vạn vật đã đi vào cuộc nghỉ ngơi, tôi lại mở mắt thao láo nhìn trần nhà, muốn ngủ một lúc thôi cũng thật khó. Chẳng hiểu sao lòng tôi nặng trĩu cảm giác rằng, tôi đang bị dắt mũi, tất cả những điều, những hành động mà tôi đang làm như đều nằm trong định liệu của ai đó, tôi chỉ là một con rối để mặc họ điều khiển…
Tôi rất không thích cảm giác mất đi vị thế làm chủ như vậy.
Nhưng…tôi không cần phải lo lắng đến nó, bởi vì suy nghĩ và quyết định đều do tôi chọn, cái kia chỉ là cảm giác nhất thời. Dẫu cho tôi có nằm trong kế hoạch của ai đó thật, tôi sẽ vẫn có thể tự làm chủ được quyết định của bản thân, không chịu sự ảnh hưởng của những kẻ khác. Đây là con đường tôi đi, con đường tôi lựa chọn, tôi nhất định sẽ không để người khác giật dây…
“AA‼”
Tiếng thét chói tai từ bên ngoài vọng vào khiến tôi giật mình bừng tỉnh. Tôi choàng người dậy, lao nhanh ra cửa và thẳng đến phòng khách. Tại đây, tôi trố mắt phát hiện một cảnh tượng kinh hoàng.
Nằm bất động trong vũng máu là Wynne và mẹ của cô, Wynne nằm đè ngang lên cơ thể mẹ mình, tóc tai rũ rượi che mất gương mặt. Tôi không chần chừ đến gần kiểm tra trong nỗi sợ hãi tột độ. Kết quả là…cả hai bọn họ đã không còn hơi thở.
Tôi cả kinh lùi về phía sau vài bước, mắt không thể rời hai thi thể ở ngay phía trước. Chuyện gì đang diễn ra?
“Còn một kẻ.”
Phát hiện tiếng động lạ, tôi lập tức tập trung ánh nhìn về hướng ấy, bắt gặp lẫn vào trong bóng đêm là khoảng 4 người mặt bộ y phục màu đen. Không cần suy nghĩ nhiều, tôi có thể nhận ra ngay đối phương không phải là bạn.
*Pằng!*
…
—-END CHAP 42—-