Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 39.2
…
Thời gian trôi qua, tôi mới biết là bản thân đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của quản gia Kyuuma. Nghĩ về kẻ mà cô muốn báo thù là ai, tại sao cô sẽ chết, và lý do mà bác quản gia yêu cầu tôi giúp cô ấy. Có khi…bác không biết những gì Sakura đã gây cho tôi thật.
Dù tiểu thư đã làm gì cháu, nếu nghĩ thoáng hơn một chút, cháu sẽ thấy, tất cả những điều mà nó làm đều muốn tốt cho cháu cả.
Tôi không rõ rằng bác có nghĩ kĩ trước khi nói ra câu này không. Dù Sakura đã làm gì tôi thì cô ấy cũng đều muốn tốt cho tôi cả sao? Tốt ở chỗ nào cơ chứ? Đem cơ thể tôi tra tấn như thế này gọi là muốn tốt cho tôi sao?
Sakura đã ghét đến mức muốn bóp nát tôi, sự thật rõ rành rành trước mắt như vậy, quản gia Kyumma lại nhờ tôi đi giải cứu cô, trong khi bản thân tôi chẳng có gì như thế ư?
Yosuke, cháu là đồ thất hứa.
Tôi đã hứa với bác, rằng sẽ đem Sakura trước kia trở lại với cô. Nhưng ngay cả Sakura trước kia là như thế nào, tôi cũng chẳng rõ, và tôi cũng không biết nó có khác gì so với Sakura ở hiện tại – hay tất cả chỉ đều do quản gia Kyuuma nhìn nhận từ một góc, như thế thì, thiết nghĩ làm sao tôi có thể khiến Sakura không còn lạnh lùng hung tàn nữa? Đó là còn chưa kể, hiện tại giờ đây, chuyện tôi và cô gặp nhau cũng là một vấn đề.
Tóm lại, việc vì tôi mà lớp băng của cô tan chảy là một chuyện bất khả thi. Và Sakura sống hay chết đều không can dự gì đến tôi.
Tạm gác lại chuyện này, hôm nay tôi và Shirin sẽ cùng nhau leo núi với đoàn trường. Dĩ nhiên sức khoẻ tôi chỉ mới bình phục trở lại không lâu, lại vừa xuất viện cách đây 3 hôm, leo núi quả là một cực hình.
Vốn dĩ hai chúng tôi cùng đi theo đoàn, lại không hiểu vì mải mê ham chơi hay vì lý do gì khác, chúng tôi đã để lạc mất. Dẫu vậy, chúng tôi không phải những đứa trẻ vì lạc mẹ mà khóc la ỏm tỏi, tách đoàn leo núi đã chẳng là chuyện trọng đại gì.
Dừng chân ở một trạm nghỉ, chị Shirin xoa xoa cái bụng mốc meo, luôn miệng bảo đói. Tôi cũng cảm thấy đói, cũng may là bác Hondo chu toàn, có chuẩn bị đầy đủ món ngon cho tôi.
Shirin lục tìm thức ăn trong balo của tôi – vì chị đã không đem theo gì. Nhưng trong lúc tìm kiếm, có vẻ như chị không thể giữ im lặng được. “Oa~ Kuro, em mang nhiều đồ quá.” Rồi chị lôi ra ba cái lọ nhỏ. “Những cái này là gì?”
“Thuốc đau bụng, thuốc cảm, thuốc hạ sốt.”
“Vậy còn cái này ?”
“Êi!~” Tôi vẫy tay loạn xạ, mặt đỏ như cà chua. “Shirin, cái đó là quần trong của em…”
Và rồi chị lại tiếp tục lục lọi tìm tòi.
Vẫn còn cảm thấy hơi xấu hổ, tôi đảo mắt đi nơi khác, không ngờ lại bắt gặp cảnh mà mình không mong muốn.
Cách tôi độ chừng chục bước chân, Sakura và Henry mặc bộ đồ leo núi, đang đứng mua nước giải khát. Dù là bộ đồ không đẹp đẽ gì như vậy, nhưng hào quang toả ra xung quanh người họ vẫn không bị lu mờ. Tôi lặng thinh nhìn họ một lúc, cơn sóng trong lòng lại dần dần dâng lên. Chạm mắt với tôi đầu tiên là Henry, anh liếc nhìn về phía này, gương mặt vẫn vô cùng lãnh cảm.
“Trước đó anh vẫn thắc mắc, không rõ vì sao lão cha lại cử chúng ta đến đây bàn chuyện làm ăn. Giờ thì…anh cũng đã hiểu được một phần.” Vừa nhìn chăm chăm vào tôi, Henry vừa nói với Sakura. Vì khoảng cách không xa nên tôi có thể nghe rất rõ.
Sakura nhìn Henry, sau đó theo ánh mắt anh để tìm đến tôi. Thấy tôi rồi, trên mặt cô chẳng hề biểu lộ một sắc cảm nào ngoài hai chữ lạnh băng.
Trước khi leo núi, tôi đã quay trở lại trường Harrod và hay tin Sakura đã rút học bạ kể từ sau khi lễ hội Bunkasai kết thúc không lâu. Saito Suichi – tên “thuộc hạ” của cô cũng không ngoại lệ – vì hắn luôn theo cô. Lúc ấy, tôi có hơi chấn động một lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã tỏ ra hững hờ, đem chuyện ấy không thèm để mắt đến.
“Kuro, em nghe chị nói không? Cái này là gì vậy?”
Lời nói của chị Shirin kéo tôi lại thế giới hiện thực. Tôi quay lại, ngây ngốc nhìn chị một lát, sau đó mới cười khì giải thích. “À, đó là thuốc kìm hãm độc tố của các loài rắn. Rất công hiệu đó.”
Đồng thời, ở phía bên kia, tôi thoáng nghe thấy tông giọng trầm thấp, du dương của Sakura. “Họ đang nóng lòng chờ chúng ta. Đi thôi.”
“Cũng có loại thuốc này nữa sao?” Dường như chị Shirin đã không biết, hay không hề để ý gì đến sự tồn tại của hai người bọn họ. Như vậy cũng thật tốt.
“Phải, ông nội Yosuke cho em đó, mà chẳng khi nào dùng đến nó cả.” Tôi cười, nhưng trong lòng đã sớm không thể cười tươi được như thế.
Sau khi kết thúc bữa ăn, chúng tôi tiếp tục men theo con đường mòn lên trên núi. Trông thấy một thác nước phía xa, chị vẫy tay tôi tới tấp.
“Kuro, chụp hình cho chị nhé?”
“Ừ.” Tôi gật đầu một cái, nhận lấy từ Shirin chiếc máy ảnh. Theo chị đến vị trí thuận tiện, đẹp mắt nhất để chụp một pô hình, tôi giơ máy ảnh lên cao và bắt đầu chụp.
“Em cầm ngược rồi kìa?” Chị nhắc nhở tôi với ánh mắt kì lạ.
Sau khi đã ngộ ra, tôi cười trừ, đồng thời chỉnh lại cách cầm cho phù hợp, trong lòng lại khẽ thở ra một hơi.
Shirin đứng trên một phiến đá, tay giơ hình chữ V chiến thắng, miệng cười ngoác tự nhiên. Phía sau là khung cảnh thác nước trắng xoá. Người đẹp, cảnh đẹp như vậy, chắc chắn bức ảnh cũng sẽ rất đẹp.
“Oái!” Nhưng không ngờ, có ai đó chạy sượt qua chị ngay lúc tôi định bấm tách, phiến đá ẩm ướt phản tác dụng khi giữ thăng bằng cho Shirin. Thành quả của sự việc là, tôi đã chụp được tư thế khi chị đang chuẩn bị bắt ếch.
*Ùm!*
Nước văng tung toé lên gương mặt mếu máo của Shirin, vì tôi đứng gần đó nên cũng hưởng sái không ít.
“Chết giẫm!” Chị rủa. Cái kẻ kia đụng người, không xin lỗi đã chạy thẳng một mạch. Giờ nhìn lại chỉ thấy cái bóng phía xa xa. Tôi tự thắc mắc trong lòng, không biết người đó đi đâu mà vội thế nhỉ?
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Shirin ở hiện tại, và cả trong bức ảnh, tôi bật lên tiếng cười sảng khoái. Chị tức giận, đập tay vào nước đành đạch, hồi sau chị đưa tay lên miệng và “suỵt” một cái.
“Kuro có nghe thấy gì không?”
Tôi ngưng cười, nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêm trọng của Shirin. Những tưởng chị pha trò, không ngờ chính tai tôi lại nghe được âm thanh mà chị đã nói.
Tiếng bước chân rầm rầm, tiếng người la hét thúc giục vội vã, vang vọng hơn cả là tiếng súng. Tôi cứng đờ người. Rất nhanh sau đó, tôi kéo Shirin đứng dậy rồi chạy đến giữa thác – nơi có một người đang hớt hải chạy qua.
“Đã có chuyện gì vậy?”
“Chạy mau! Bọn họ có súng…”
*Pằng! Pằng! Pằng!*
“Á!” Shirin la lên thất thanh.
Cũng là ngay lúc ấy, trên mặt tôi cảm nhận được chất lỏng tanh đặc và ấm nóng, nó chắc chắn không phải là nước suối. Tôi trố mắt, trời tròng nhìn con người mới vài giây trước vừa nói chuyện với mình, nay lại đổ rầm xuống, màu đỏ của máu trên cơ thể anh ta pha lẫn với màu nước trong xanh, tạo thành sắc hồng hồng rợn người.
…