Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 39.1: Cứu Rỗi, Hy Sinh
…
“Ái~ Một nước thôi. Chị chơi ăn gian vừa phải.”
“Đâu có đâu, Kuro nhìn sao vậy, chị đi đúng có một nước thôi mà~” Shirin mắt trong veo nhìn tôi, làm tôi khó tránh khỏi thở dài.
Nhướn người lên phía trước, chị búng vào chiếc tai đã tấy đỏ của tôi một cái thật đau. Tôi vì không nhìn được nên xuýt xoa lên một tiếng “a”.
Ở trong bệnh viện mãi, tôi nảy sinh chán chường, chán một cách khủng khiếp. Cũng may là vẫn còn Shirin, ngày ngày đều đến thăm tôi, cùng tôi bày ra những trò tiêu khiển như thế này, dù cho rất hiếm có dịp tôi thắng được chị.
“Ở trường có gì vui không?” Tôi cất giọng hỏi, trong khi còn đang nhai nhồm nhoàm miếng bánh gato mà Shirin vừa mới lấy từ chỗ của bác Hondo.
“A. Phải rồi.” Chị búng tay cái chóc. “Chủ nhật tuần sau có tổ chức leo núi. Chị có đăng kí cho Kuro rồi.”
“Huh?” Tôi méo miệng, chớp mắt liên hoàn nhìn chị. “Leo núi?”
“Ừ.” Chị gật mạnh đầu. “Có làm sao? Kuro chẳng phải đã hoàn toàn khoẻ rồi à?”
Phải, tôi đã hoàn-toàn-khoẻ, các vết thương đã gần lành lặn trở lại và không còn cảm giác đau nữa. Tôi cũng có ý định xuất viện từ lâu, nhưng pama lại bảo tôi nán lại vài ngày để kiểm tra. Nghe theo họ nán lại, để rồi họ bỏ mặc tôi bay đi đây đi đó bận công tác. Vì một lòng tin tưởng họ nên cho đến bây giờ, tôi vẫn còn ngồi đây như thế này đây. “Người mới khoẻ lại thôi, chị lại bắt em leo núi…nhỡ đâu em mệt mà chết thì bắt đền chị nhé!”
“Không có đâu!” Chị kề sát tôi, gương mặt bầm lại như quả cà tím thối. “Chưa đi mà đã nói xui xẻo, em mau rút lại lời!”
“Haha~” Tôi giơ hai tay lên đầu hàng, cười híp mí.
Chưa kịp nói thêm bất cứ lời nào, tiếng cạch mở cửa phòng bỗng dưng vang lên. Cánh cửa được mở rộng, một gương mặt trung niên dần dần hiện ra.
“Bác quản gia Kyuuma…?” Tôi trân mắt nhìn vào người đàn ông trước mặt.
“Chào cháu, Yosuke-sama.” Bác nhìn tôi cười đôn hậu. Sau khi gửi lời chào đến tôi, bác hướng mắt nhìn đến con người đang ngồi bên cạnh tôi. “Chào tiểu thư.”
Sự xuất hiện bất ngờ của bác Kyuuma – quản gia của Sakura tại nơi đây khiến tôi vẫn chưa thể thoát khỏi sửng sốt. Trong lúc ngồi im như pho tượng, Shirin đã khẽ lay tôi. “Kuro, người quen của em hả?”
“Tiểu thư không nhận ra tôi sao?” Bác khẽ cười.
Shirin chớp chớp nhìn bác vài cái, sau tròn mắt thốt lên một tiếng. “A, là quản gia của con nhỏ Kobayashi!” Có lẽ vì Shirin đã có một thời gian làm “gia nhân” không công trong nhà Sakura, chẳng mấy khó khăn để chị nhận ra được bác. Ngay sau đó, chị lập tức thay đổi thái độ, lời nói không còn lễ phép nữa mà tỏ ra ương ngạnh hơn. “Ông tới đây làm gì? À, định thay mặt cô chủ đến thăm Kuro sao?” Chị nghiến răng kèn kẹt, cuộn tay thành nắm đấm. “Con nhỏ xấc láo đó, bạn của em ư? Vậy mà lại đi cử quản gia đến thăm như thế này. Chị nói rồi, em hãy tránh xa nó ra.”
Tôi chớp hai cái nhìn chị, rồi cũng hướng mắt xuống, khuôn mặt vẻ buồn xo như nhà có đám tang. “Đúng là em nên nghe lời chị ngay từ đầu…”
Shirin lúc nào cũng thành kiến với Sakura, như rằng chị có dự cảm xấu về cô, còn hết lần này đến lần khác khuyên tôi tránh xa cô. Nếu tôi nghe lời chị ngay từ đầu, có lẽ ngày hôm nay, tôi sẽ không có mặt trong bệnh viện…
Quản gia Kyuuma khẽ thở dài một hơi, cất giọng buồn rầu giải thích. “Không phải như cô cậu nghĩ, tiểu thư nhà chúng tôi…” Lưỡng lự một hồi, bác quyết định đổi đề tài. “Yosuke-sama, bác có chuyện muốn nói với cháu.”
Tôi liếc nhìn Shirin ngay bên cạnh. Chị lại đang nhìn bác quản gia, thái độ gầm ghè như cún con canh cổng. “Kuro, đừng. Bọn họ không có dụng ý tốt.”
Trông thấy sự chân thành toả ra từ đáy mắt bác, tôi cảm thấy khó xử. Sakura cùng tôi đã chẳng còn liên hệ gì nữa, việc bác đến tìm tôi như vậy quả thật không hay. Nhưng, tôi rất tò mò cũng vì lý do này, chẳng lẽ giữa tôi và cô còn chuyện khúc mắc gì nữa sao? Nếu vẫn còn khúc mắc, xem như lần này tôi sẽ giải quyết nốt một thể.
“Em đi leo núi cùng chị là được chứ gì.” Tôi cao giọng.
Shirin bên cạnh tôi ngay lập tức thay đổi 1800, chị mắt long lanh nhìn tôi, để lộ một vẻ hân hoan vô bờ bến. “Là Kuro hứa rồi đó nhé!”
.
Sau khi đã giải quyết xong vấn đề Shirin, tôi khẽ thở một hơi. “Ở đây ngột ngạt thật, ra hoa viên bác nhé?” Tôi mỉm cười. Cho dù tôi ghét Sakura, cũng không đồng nghĩa với việc quản gia nhà cô, tôi cũng ghét.
Ráng chiều rực cháy nên ngọn lửa hung vàng. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua các kẽ thông, vẽ lên trên nền đất những hình thù mờ mờ kì lạ.
Không khí đã im lặng như vậy rất lâu. Vì nghĩ rằng bác quản gia không có ý định mở lời trước, cũng là cảm thấy bức bối khó chịu trong người, tôi quyết định cất giọng trầm nhỏ. “Bác tới tìm cháu là việc liên quan đến Sakura?”
“Đúng vậy.” Bác không do dự cất lời.
“Nếu là như thế, cháu không có gì để nói.”
“Nhưng, Yosuke. Cháu nghe bác nói hết đã.” Giọng của bác Kyuuma rất buồn rầu. Không hiểu vì sao, lòng tôi lại dâng lên một chút chua xót.
“Vâng ?”
“Sakura sắp bước vào đường cùng rồi,” Quản gia Kyuuma khẩn trương. “Cháu nhớ bác đã từng nói rằng, tiểu thư muốn trả thù một người mà vẫn chưa có cơ hội chứ?” Đợi cái gật đầu của tôi, bác lại nói tiếp. “Bây giờ, nó đã lên kế hoạch trả thù kẻ đó, nhưng… Yosuke à, đó là quyết định sai lầm, nó chưa đủ mạnh, và nó chắc chắn sẽ…chết.”
Trong một tích tắc, tôi đã hé miệng, đôi đồng tử co lại vì sự thật bàng hoàng này. Rất nhanh sau đó, tôi cười khẽ. “Vậy thì đã sao? Bác muốn nói với cháu để làm gì?”
Dù rằng cảm nhận được sự ca xách trong câu nói của tôi, nhưng bác vẫn kiên nhẫn tiếp tục mở miệng. “Bác có một thỉnh cầu, xin cháu hãy khuyên nó đừng tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết nữa. Hiện tại, chỉ có cháu mới khuyên giải được nó mà thôi.”
“Im đi.” Tôi gằn.
Nhận thấy sự vô lễ của mình, tôi thu nét mặt bực dọc lại, hờ hững cất giọng xin lỗi bác. Về phần quản gia Kyuuma, bác đã rất kinh ngạc, không thể mở miệng nói tiếp thêm một lời nào.
“Cháu và Kobayashi Sakura…à không, phải là Nữ hoàng bóng đêm mới đúng…Cháu và cô ấy chẳng còn gì liên quan. Cô ấy sống hay chết, cháu đều không quan tâm.” Tôi cúi người một góc 450. “Xin lỗi, cháu không thể giúp được bác. Chào bác, quản gia Kyuuma.”
Tôi ngoảnh mặt bước đi, để lại là gương mặt ngờ nghệch của quản gia Kyuuma. Độ chừng mươi bước, loáng thoáng tôi nghe thấy tiếng bác vọng ra. “Dù tiểu thư đã làm gì cháu, nếu nghĩ thoáng hơn một chút, cháu sẽ nhận ra, tất cả những điều mà nó làm đều muốn tốt cho cháu cả.”
Trong một giây, tôi đã khựng người lại. Có lẽ bác đã trông chờ và hy vọng, nhưng không may, tôi đã dập tắt sự hy vọng ấy của bác… bằng cách bước thẳng trên con đường dát gạch đầy những lá cây và bụi bặm.
Vì tôi ư? Nực cười…
Bác vẫn chưa có ý định bỏ cuộc. “Yosuke Kuro, cháu là đồ thất hứa!”
Một chiếc lá trên cành cao, khẽ khàng xoay xoay mấy vòng, rồi e lệ đáp xuống đất.
…