Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 39.3
Dù có chút sợ hãi, tôi vẫn cúi người xuống kiểm tra. Cảm nhận hơi thở anh ta đã không còn, tôi đành tỏ ra bất lực.
Tôi ngó về phía cánh rừng. Tiếng súng kia vẫn còn tồn tại, âm thanh cho biết có lẽ vị trí của đám người náo loạn ấy đang rất gần đây. Nếu tôi không nhanh chân, e rằng kết cục sẽ giống con người đang nửa mình ngâm trong nước này. Không kịp phỏng đoán đến nguyên nhân nổ súng, tôi nhanh chóng hối thúc Shirin. “Shirin! Chạy mau thôi!”
Shirin dường như không nghe thấy lời tôi, chị đang trân trân nhìn vào cái xác chết và liên tục lùi lại phía sau. “Shirin! Phía sau nguy hiểm lắm!” Tôi sốt ruột. Chúng tôi đã chạy đến giữa thác, nước chảy xiết dần, tuy độ nguy hiểm chưa cao, nhưng đã không còn ai dám tiến đến. Và nếu chị cứ tiếp tục lùi, không khéo sẽ rơi vào vòng xoáy nước.
“Chị Shirin! Em xin chị đấy, đừng lùi nữa!” Tôi dần trở nên phát hoảng, nhìn chị với ánh mắt khẩn thiết. Tôi có thể cảm giác được rằng nước dưới chân mình đã bắt đầu cuộn lên những cơn sóng, tạo một lực đẩy về phía trước.
Dù cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng tôi vẫn liều lĩnh băng lên, kéo tay chị Shirin trở lại. Không may bước trúng chỗ sâu hơn, vì hụt chân nên chị đã ngã nhào và bì bõm trong nước.
Bây giờ, có muốn quay trở lại cũng là một vấn đề nan giải.
Bị lực nước đẩy lên phía trước, bước đi của tôi cũng trở nên nhanh hơn, nhưng cũng vì lẽ đó mà Shirin ngày càng trôi xa tôi hơn.
Trong một khắc, tôi đã lưỡng lự, dù khoảng thời gian rất ngắn nhưng tôi vẫn có thể nhận ra sự tồn tại của nó. Tôi lưỡng lự trong việc cố giải thoát Shirin khỏi nơi đây, trong khi tính mạng chị chỉ như sợi chỉ treo ngang ngọn nến? Nếu đổi lại là Sakura, liệu tôi có chần chừ lưỡng lự như thế này không? Hay chưa kịp suy nghĩ đã xông đến, hoặc bỏ mặc?
Không, trong tình huống này, tôi không thể nghĩ về cô, Sakura không liên quan gì đến tôi cả.
“Kuro, giúp chị với!”
“Shirin, bình tĩnh bơi lại đây, nắm lấy tay em!” Thuận đà, tôi cố gắng bước nhanh hơn. Shirin là chị của tôi, cũng quan trọng với tôi. Đây không phải là thấy chết thì cứu, mà là có thể đánh đổi mạng sống của mình để cứu chị.
Tôi lại vô tình ngáng lên vết xe đổ của Shirin, bước tới chỗ sâu hơn ban nãy, không may lại hụt chân, cả người tôi liền bị nhấn chìm trong sự giận dữ của nước.
Bây giờ thì vận tốc bơi của người đã hoàn toàn bị bỏ xa bởi vận tốc của nước. Chỉ trong phút chốc nữa thôi, tôi cùng chị Shirin sẽ rơi vào vòng xoáy. Trong đầu tôi rạo rực mơ hồ giữa sự sống và cái chết, tuy đối mặt với nó không chỉ một lần, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Nhưng tôi không hề nhụt chí mà tiếp tục tiến lên.
Một chút nữa, tôi đã nắm lấy được bàn tay Shirin. Nhưng rồi chị vụt đi mất, trước con mắt ngỡ ngàng của tôi. Ngay sau đó, chính tôi cũng đã không thể kháng cự được sức nước, cả người tôi cùng theo lực rơi thẳng xuống phía dưới thác.
Mở mắt, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh bầu trời xanh trong, bên cạnh là tiếng suối chảy róc rách.
Tôi thoáng cảm thấy mừng rỡ khi biết mình vẫn còn sống. Rơi xuống từ độ cao như thế, lại còn chìm sâu trong vòng xoáy và bị cuốn phăng đi, không chết vì đuối nước cũng chết vì đập đầu vào mấy hòn đá lớn. Xem ra tôi ăn ở quá tốt, được trời nương tình phù hộ.
Nhưng buồn thay, tôi đã không thấy chị Shirin đâu cả. Không những không thấy chị, mà còn là không thấy một ai. Trong lòng tôi hoang mang hiện rõ, Shirin mà có mệnh hệ gì thì nhất định ba Hanazuki và mẹ Hanazuki sẽ không tha cho tôi, ba Yosuke và mẹ Yosuke cũng không tha cho tôi. Hơn thế nữa, lương tâm tôi sẽ vô cùng vô cùng cắn rứt.
Nhưng hiện tại, thứ tôi cần nhất là sự bình tĩnh. Tôi hít mạnh rồi thở ra một hơi, sau đó đứng thẳng dậy. Với bộ đồ bết lấy người vì chưa kịp hong khô, tôi dọc theo con suối đi xuống, mắt liên tục ngó dáo dác hai bên bờ. Loại trừ ý nghĩ Shirin còn kẹt dưới nước thì nhất định chị chỉ bị tạt ở đâu đó giống tôi quanh đây thôi.
Trông thấy chiếc balo của mình nằm trơ trọi trên mặt đất cách chỗ lúc nãy không xa, tôi nhặt lên như một phản xạ vốn có mà chẳng thêm chút cảm xúc nào. Trong đó chỉ có những thứ linh tinh, mệnh giá lớn nhất cũng là chiếc điện thoại. Tuy được bọc một lớp bảo vệ không thấm nước, điện thoại không hư, nhưng trong rừng không có sóng, nó hiển nhiên vô tác dụng. Quan trọng hơn nữa là, balo không phải Shirin.
Đến đoạn suối rẽ làm đôi, tôi khựng bước, ánh mắt tỏ vẻ bế tắc hy hữu. Có hai lối để đi, nhưng tôi lại chỉ có một và không thể phân thân được. Quyết định cuối cùng là tôi chọn lối mà mình đang đứng, đỡ phải mất công lội suối băng sang bên kia.
Nếu không thấy Shirin, tôi sẽ quay trở lại. Cho dù khó khăn đến mấy, tôi cũng phải tìm ra chị.
Không hiểu vì sao… đang từ bờ suối, vị trí của tôi đã chuyển sang rừng. Tôi cứ thế tiến lên phía trước thăm dò con suối ban nãy, lại cảm thấy bước chân mình dần được nâng cao.
Có vẻ như…tôi đang đi lên núi.
Tôi khẽ lắc đầu buồn rầu, Shirin không thể trôi ngược lên núi được. Nhờ đó mà tôi quay đầu lại, và cũng nhờ đó mà càng ngày tôi càng sâu vào trong rừng hơn.
Tôi thở dài bất lực. Cái vẻ lúi húi nhếch nhác của tôi là minh chứng thuyết phục nhất cho việc tôi vẫn chưa thể nào thoát khỏi cái vỏ bọc của cha mẹ. Đột nhiên tôi lại cảm thấy ân hận và khao khát bản thân mình có được sự tự lập biết bao!?
*Pằng!*
Viên đạn sượt trước mắt tôi nhanh như chớp, thân cây bên cạnh xuất hiện một lỗ hổng. Tôi chớp chớp mắt kinh hoàng, chân đã hoàn toàn chôn xuống đất.
Theo bản năng của con người trước sự nguy hiểm, tôi quay phắt đầu theo hướng phát ra tiếng động. Càng thấy kinh hoàng hơn nữa khi nhận ra hai cái bóng ấy là của Sakura…à không, Cherry và Henry.
Trong tích tắc, đầu tôi đã loé lên suy nghĩ, tên họ thật có vần, như hai anh em vậy, nhưng suy nghĩ đó cũng trong tích tắc đã hoàn toàn bị dập tắt.
Henry tay vẫn chưa hạ súng xuống, Sakura đứng phía sau anh. Cả hai người họ cùng nhìn tôi một lát, sau tỏ ra thờ ơ, bỏ đi xem như người dưng. Tôi hơi ngập ngừng đôi chút, cuối cùng vẫn quyết định đi theo họ, lý do duy nhất là vì tôi lợi dụng đường đi của họ để tìm lối ra cho mình.
“Cậu định theo chúng tôi?” Chất giọng đầy dư vị lạnh lùng xa cách của Henry vang lên, đánh thức sự lo sợ trong tôi hiện tại.
“…” Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn chưa thể ra được câu đáp trả. Nếu nói tôi đang bị lạc thì thật nhục nhã quá.
“Cậu đang bị lạc?”
“…” Quả thật là anh ta rất nhạy bén.
Anh hừ một tiếng, quay người đi mà không hề nói gì nữa.
Sakura dừng chân trước tán cây dại, đứng lặng đi một lúc. Ở vị trí đằng sau như thế này, tôi không thể nào thấy được gương mặt cùng cảm xúc của cô, nhưng tôi có thể nhận diện được…sự nguy hiểm xung quanh cô.
Thấy một con rắn rơi tự do từ trên cành cao xuống phía dưới, ngay chỗ Sakura đang đứng, tôi không cần suy nghĩ, lập tức lao đến và đẩy cô ngã nhào ra đất.
Ánh mắt Sakura phảng phất sự thoảng thốt và bối rối. Nhanh chóng, cô có ý định đẩy tôi ra. Tôi vẫn kìm chặt, không dám thở mạnh. “Đừng nhúc nhích.”
Cảm nhận được sự tồn tại của con vật gớm ghiếc kia đang bò trườn trên cơ thể mình, sống lưng tôi lạnh toát. Đó là một con rắn màu xanh lá, nổi bật trên lưng là các mảng đỏ.
“Ưm…” Tôi hơi nhăn mặt vì sự đau nhói bất chợt ở chân. Cũng may sau đó, con rắn kia đã hoàn toàn bị Henry bóp nát đầu.
Sakura đẩy tôi sang một bên, nhanh chóng đứng dậy và nắm lấy bàn tay của anh ta. “Henry, anh…”
“Anh bị nó cắn rồi.” Cơ miệng Henry hơi cong lên một nụ cười khẽ. Trông thấy nụ cười ân cần mà anh dành cho cô, tôi mới bắt đầu sực tỉnh.
Tôi vừa mới cứu cái người mà đáng lẽ ra tôi phải vô cùng hận đó sao?
Thì ra đây chính là điểm khác biệt giữa vị trí của Sakura và Shirin trong lòng tôi. Đối với chị, tôi có thể tỏ ra chần chừ lưỡng lự, ấy vậy mà đối với Sakura, tôi thậm chí không cần phải suy nghĩ đã có thể đánh đổi sinh mạng của mình để cứu cô.
Thì ra tôi đã yêu cô như vậy.
Nhưng lúc này nói ra việc đó thì đâu còn ý nghĩa gì nữa nhỉ…?
“Trông thấy em nằm dưới cậu ta, anh đã hơi tức giận nên thành ra thế này đây.” Giọng nói của anh pha lẫn giữa sự khiển trách và hờn dỗi.
Ở khoảng cách này, tôi có thể thấy được vết thương kia đã bắt đầu tấy đỏ, bầm tím và rỉ chút máu, đương nhiên Sakura cũng thấy. “Em xin lỗi, là do em không tốt, do em không tinh ý nhận ra nguy hiểm đang đến gần.” Nói ra câu đó, khuôn mặt cô vẫn giữ một trạng thái không cảm xúc, mặc cho lời nói ấy đậm chất thành khẩn, lo lắng.
Anh gõ gõ lên đầu cô. “Cher ngốc. Em lại vì cảm xúc mãnh liệt nào để phân tâm?” Chỉ cần nghe cách anh xưng hô gần gũi ôn nhu với cô, tôi cũng thấy được trong đó chứa đựng dạt dào tình cảm yêu thương.
“…”
“Anh thấy khó thở quá, cảm giác này thật tệ.”
Tôi đây cũng đang cảm thấy rất khó thở.
“Đừng nói nữa, cứ tiếp tục nói, anh sẽ chết đấy.” Sakura làm mặt nghiêm trọng. Lời cô nói không phải là phóng đại, bởi vì loài rắn ấy có chứa độc tố, không sớm giải độc, người bị cắn nhất định sẽ mất mạng.
Sự lo lắng hiện rõ mồn một trên gương mặt Sakura kia đã trở thành món vũ khí lợi hại nhất khiến trái tim tôi tổn thương vô cùng.
Sakura quay phắt lại phía tôi. “Kuro, cậu bảo cậu có đem thuốc kìm hãm độc các loại rắn, cậu có thể cho tôi không?”
Trong ý niệm sâu xa, tôi đã mong Sakura có thể quan tâm đến mình một chút, nhưng tất cả chỉ là viễn vông… Nếu không vì lọ thuốc kia, nhất định cô sẽ không thèm nhìn mặt tôi một cái.
Đến giờ phút hiện tại, tôi vẫn ước được quan tâm từ phía cô, xem ra trên thế giới này không còn ai ngu ngốc hơn tôi nữa.
“…Tôi chỉ có một.”
“Một thôi cũng đủ.”
Vốn dĩ tôi định nói rằng: ‘Sakura, là cậu đang cầu xin tôi cứu mạng anh ấy, cầu xin một người mà cậu đã xem như món đồ chơi, phá tanh bành rồi vứt đi như thế ư?’, ‘Cậu có nghĩ cảm giác của tôi bây giờ không?’ Hay, ‘dựa vào gì mà tôi phải đưa cho cậu?’ Và, ‘tôi cũng cần đến nó…’, nhưng tất cả những lời lẽ ấy đều bị tôi câm lặng nuốt trọn.
“Tôi cần gấp, cậu mau lấy lọ thuốc ra đây!” Lời nói cô mơ hồ chấp chứa sự khó xử, nhưng cũng rất dứt khoát. Có lẽ là cô lo sợ tôi sẽ không chấp nhận khiến tính mạng Henry bị đe doạ, rằng cô sẽ mất đi người mình yêu thương nhất.
“Tôi không muốn…” Tôi nhỏ giọng. Bỗng dưng, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự ích kỷ của bản thân. Nếu cứu anh ta, tôi sẽ trở thành người đáng thương nhất, tôi không hề muốn như thế. Nhưng Henry là người mà Sakura yêu sâu đậm, nếu anh ấy chết, có lẽ cô sẽ đau buồn lắm…
Henry nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, phức tạp nhất từ trước đến nay tôi từng gặp.
Sakura tiến tới, xốc cổ áo tôi và cười giễu. “Cậu nghĩ là tôi không thể lấy từ cậu ư?”
Hơi thở tôi như đông cứng, ánh mắt vẫn nhìn cô với tia cảm xúc nào đó chưa rõ. Tôi lặng đi, không phải vì bị lời nói kia đe doạ hay vì sự đau đớn thể xác. Tôi lặng đi, vì sự nhức nhối khôn cùng trong tâm can.
Chính tôi đây…cũng bị rắn độc cắn mà…Là cô không nhận ra, hay là cô cố gạt mạng sống của tôi qua một bên để cứu anh ta?
Lý do thứ hai có lẽ đúng hơn cả.
Chưa bao giờ, tôi lại xem thường mạng sống của mình như ngày hôm nay. Tôi lặng im nhìn Sakura lục lọi trong chiếc balo của mình, không ra tay ngăn cản, cũng chẳng cố dành giật lại. Chỉ là tôi không đủ nhẫn tâm để làm việc đó.
Xem ra đây là lần cuối tôi có thể ngu ngốc, thế thì ngu ngốc cho trót lọt vậy. Được ghi nhận làm sự hy sinh ngu ngốc nhất hành tinh, coi như tôi cũng cảm thấy vinh hạnh đôi chút.
Sakura nhanh nhạy lấy từ trong balo của tôi ra một lọ thuốc. Lọ thuốc ấy chẳng rõ ông Yosuke lấy từ đâu ra, trên thị trường không hề bán. Bên trong lọ chỉ có một viên thuốc, với tác dụng ngăn chặn và đẩy lùi độc tố di chuyển về phía tim trong một thời gian. Đương nhiên thời gian ấy dư giả để chúng tôi thoát ra khỏi đây và tìm đến bệnh viện. Chẳng rõ là có nên tin cậy ông nội của mình hay không, cho dù thế thì trong trường hợp này, tôi có hay không tin cũng đều như nhau.
Lúc Henry nuốt viên thuốc ấy, cũng là lúc tôi cảm thấy như có ai đó đang cố tình bịt kín van thở, ngăn sự hô hấp của tôi lại. Gương mặt trắng bệch vã nhiều mồ hôi, mạch đập yếu ớt dội đến tận tai, vết thương nơi chân dần trở nên ươn ướt và bỏng rát nhiều hơn.
Cuối cùng thì, tôi cũng gục xuống.
Sakura ngẩng đầu nhìn tôi, thần sắc không rõ ràng. “Kuro… cậu làm sao vậy?”
“Giờ… mới nhận ra sao…?” Không, lời nói của tôi đáng lẽ phải được chỉnh lại: ‘Cậu cũng chịu quan tâm tôi rồi sao?’, như thế mới thật trùng khớp với ngữ cảnh.
Sakura lướt nhìn dọc thân thể và dừng lại ở chân tôi. Cô xé toạc ống quần đen thấp thoáng màu máu chìm, phải rất tinh mắt mới có thể nhận ra. “Cậu cũng…” Ánh mắt cô loé lên tia kinh sợ, nhanh lắm, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy. Chỉ không rõ rằng, tại sao cô lại dùng ánh mắt ấy với tôi.
“…” Tôi không trả lời, vì đau lòng hay vì vết thương làm cho hô hấp không ổn định đều đúng.
“Cậu ta bắt đầu suy hô hấp rồi.” Henry khoanh tay, lãnh cảm nhìn tôi.
“Cậu hết thuốc chữa rồi sao?!” Sakura khẩn trương quàng tay ôm lấy đầu tôi, cũng là lần đầu tiên, tôi thấy được sự khẩn trương hiện rõ trên gương mặt cô như vậy. “Tại sao cậu không nói cho tôi biết? Tại sao cậu lại cứ im ỉm như thế? Và tại sao lại chấp nhận đưa lọ thuốc kia cho tôi?”
“Nói cho cậu nghe…để làm gì…?”
“…” Sakura đờ người nhìn tôi, ánh mắt tròn tròn xanh biết đã hơi ửng đỏ.
Tôi nhắm mắt, biết là kết quả dẫu sao cũng chỉ có vậy. Sakura dù biết vẫn sẽ giật lấy lọ thuốc, chấp nhận hy sinh tôi để cứu mạng cho Henry. Có khi cô còn vui mừng và hành động mau lẹ, đơn giản vì tôi là kẻ mà cô vô cùng căm ghét.
“Nếu tôi biết…” Cô hơi ngập ngừng. “…nếu tôi biết, nhất định tôi sẽ cứu cậu.”
“Cứu?” Tôi có nghe lầm không? Cô còn muốn giết tôi không được nữa kia mà?…
“Phải, đúng vậy. Tôi sẽ cứu cậu.” Sakura đáp chắc nịch, hơi thở dần trở nên nặng nề, sự hoảng loạn hiếm hoi thấp thoáng hiện lên trong đáy mắt.
Tôi hơi cười. Giết, rồi lại cứu sống, sau đó tiếp tục muốn giết, cô đang xem tôi là một món đồ chơi không hơn không kém – gỡ banh ra, rồi lắp lại và tiếp tục gỡ banh ra ?
“Cậu đừng cử động, ráng chịu đựng một lát, nhất định tôi sẽ cứu cậu.” Sakura ôm tôi, giọng hơi nghẹn ngào. Câu sau là dành để nói cho anh. “Henry, trực thăng đã đến chưa? Tại sao lại lâu như vậy?”
Đáp lại cô, Henry im lặng không trả lời.
“Vừa đấm vừa xoa…thì được ích lợi gì chứ?…Cậu đang cố khiến tôi mủi lòng… rồi lại một lần nữa rơi vào trò chơi của cậu sao…?” Tôi nhắm mắt, cố ổn định lại nhịp thở.
“…” Sakura không trả lời vội.
Bỗng một giọt nước từ trên trời rơi xuống đuôi mắt tôi. Nó ấm nóng lắm, nó không đơn thuần chỉ là giọt mưa. Tôi mở mắt, thất thần với những gì mình nhìn thấy. Tôi đã trông thấy…gương mặt ửng đỏ cùng đôi mắt long lanh ngân ngấn lệ của cô, dưới tán rừng rộng lớn, hiếm lắm mới có chỗ cho ánh nắng vàng nhàn nhạt xuyên qua.
Là cô đang khóc sao?
Hay là vì tôi đã cứu cô nên cô cảm động mà khóc?
Điên rồ, cái giả thiết mà tôi đặt ra hoàn toàn phi lý.
Tôi đã từng mong, dù ý nghĩ có hơi lạ lùng, đó là cô sẽ một lần khóc vì tôi. Lại không ngờ được những giọt nước mắt ấy của cô có tính xát thương cao như vậy, khiến bản thân tôi phải đi đến tận cùng của sự đau đớn.
“Tôi yêu cậu…” Giọng thì thào.
Tiếp nhận đôi mắt tròn xoe vì kinh ngạc của tôi xong, cô lại cất giọng nói. “Trò chơi là giả, tình yêu là thật. Cậu có thể không tin… nhưng tôi yêu cậu…”
Nhói, ở ngay vị trí tim, không biết là do kịch độc đã lan truyền đến, hay vì những lời lẽ có mơ tôi cũng không gặp kia nữa.
“Vì thế, cậu nhất định phải sống. Yosuke Kuro, nếu không có sự đồng ý của tôi, cậu vĩnh viễn cũng không được phép rời xa tôi.” Sakura cứng cỏi tuyên bố, nước mắt trên gương mặt cô bắt đầu rơi lã chã, mỗi lúc một nhiều.
“…” Tôi có thể nhận ra rằng, bản thân đang dần dần trôi dạt vào trong tiềm thức mông lung.
“Nếu cậu không thể thở nữa, tôisẽgiúpcậu…” Cảm nhận cuối cùng của tôi chính là sự ấm áp lan toả từ đôi môi mềm mỏng của cô, cùng những luồng khí mãnh liệt tràn vào hai lá phổi.
Nắng vẫn chiếu, chim vẫn hót, xa kia là tiếng suối chảy róc rách, thiên nhiên mang sắc yên bình, vậy mà khung cảnh con người giờ đây chỉ hiện hữu một màu ảm đạm thê lương.
…
—-END CHAP 39—-