Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 35.3
…
Ngày hôm sau đến trường, cô với tôi vẫn là thái độ ban đầu, không chút thay đổi, không tìm cơ hội xa lánh.
Ngày tiếp theo, cô vẫn không hề tạo khoảng cách với tôi.
Ngày kế tiếp, cũng vậy. Cứ như rằng, tôi đã chưa bao giờ mở miệng thốt ra 3 chữ kia.
Tôi tuy mừng, nhưng cũng hụt hẫng. Thậm chí là, hụt hẫng còn nhiều hơn cả thế.
Lững thững bước dọc theo công viên, lòng tôi nhẹ hẳn. Đã là quá trễ để công viên có thể còn người như tôi vào. Ừ, yên tĩnh vắng lặng vậy cũng tốt. Chỉ có điều, tôi lại cảm thấy vô cùng cô đơn.
Chỉ là, tôi đang suy nghĩ đến lời từ chối thẳng thừng của Sakura. Đã vài ngày từ khi mà lời từ chối ấy được thốt ra, nhưng bất kể khi nào, nó cũng khiến tôi phải nghĩ đến. Cũng may là Sakura đối với tôi vẫn như lúc trước, không né tránh hay tạo không khí căng thẳng gì nhiều. Xem như đó là niềm an ủi duy nhất cho tôi.
Đây chỉ là một biến cố tâm lý nhỏ thôi, đối với người luôn vui vẻ như tôi, chắc chắn sẽ thật nhanh để vượt qua…Tôi đang tự an ủi bản thân.
Đang trong cơn suy nghĩ miên man, bất thình lình, một tốp áo đen khoảng 7,8 người từ đâu tiến đến, đứng bao vây xung quanh tôi. Tôi sửng sốt kinh ngạc, cố lục lại trí nhớ, xem bản thân đã làm gì đắc tội với bọn người này từ trước đó. Nhưng kết quả đáp lại là không có gì cả. Vậy thì lý do gì chứ? Hay họ lại muốn trấn lột tôi?
“Chạy mau đi!” Nghe được giọng nói quen thuộc của ai đó, tôi theo phản xạ quay đầu lại. Càng trở nên kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Sakura đứng bên ngoài vòng vây, đang chạy nhanh về phía này.
Sakura bảo tôi chạy ư? Bị bao vây như thế này thì tôi có thể chạy theo đằng nào đây. Huống chi, cô vẫn còn đang đứng đó, tôi không thể để cô gặp nguy hiểm được.
Sakura bất giác cau mày, sau khi đã cân nhắc thật kĩ, cô tung người lên cao, đạp thẳng vào mặt hai kẻ gần nhất để phá vòng vây. Nhanh chóng, cô đã đứng bên cạnh tôi.
Tôi há ngoác miệng, như không thể tin vào mắt mình. Hình ảnh Sakura bị Shirin đánh tàn tạ, và hình ảnh Sakura trong đêm gần nhất ngồi một chỗ với gương mặt sợ hãi khi bị lũ yêu râu xanh chạm vào người lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi. Sakura ở hiện tại, với Sakura khi ấy tựa như hai con người khác. Mặc dù vẻ mặt cô vẫn băng lãnh như thường, nhưng sự yếu đuối cùng với sự không thể tự bảo vệ thân thể mình của cô bay biến đi đâu rồi? Sakura cô có võ sao?
“Cậu…”
“Đừng hỏi nhiều.” Trước ánh nhìn đầy kinh ngạc của tôi, Sakura buông ra ba từ lãnh cảm. Mắt cô như một lưỡi dao sắc bén, quét một loạt những vị khách không mời mà đến ở trước mặt.
Tôi rất muốn hỏi. Tại sao trước giờ Sakura vẫn luôn tỏ ra mình yếu đuối, không dùng võ chống trả chị Shirin hay những tên dâm tặc kia? Và, tại sao cô ấy lại có mặt ở đây, vào lúc này? Tôi rất muốn hỏi, rất rất muốn hỏi.
“Cô gái nhỏ nhắn nguy hiểm đã xuất hiện. Không vũ khí. Điều động thêm 30 người.” Một tên nói dõng dạc vào bộ đàm khiến tôi trơ mắt ra ngạc nhiên. ‘Cô gái nhỏ nhắn nguy hiểm’ là Sakura? Cả 30 người nữa sẽ xuất hiện? 7 người trước mặt chúng tôi đây vẫn chưa đủ hay sao?
“Tấn công đi, Kuro!” Sakura lãnh cảm ra lệnh, hai tay cùng hai chân đã ở sẵn tư thế thủ.
Nghe theo Sakura, tôi nhanh chóng gạt qua mọi khúc mắc, cả cơ thể cũng bắt đầu ở trạng thái sẵn sàng nghênh chiến. Dù không rõ bọn người này có ý đồ gì, nhưng đều có mục đích không tốt lành cả.
Sau khi đã giao pha một lượt, tôi vừa đánh trả vừa hướng ánh mắt nhìn đến Sakura. Thân thủ của cô nhanh không thể tả nỗi, cứ như ngọn gió viu víu xẹt qua vậy. Trên tay lại không có bất cứ vật dụng gì – tức chiến đấu bằng tay không, vậy mà tiếng kêu la oai oái từ phía bên kia vẫn cứ thế vang lên, đôi khi còn là tiếng xương gãy rắc rắc. Sức mạnh của Sakura thật sự rất kinh người, một sức mạnh mà những cô gái khác không thể nào có được. Đem so sánh với bọn đàn ông cường tráng, có lẽ Sakura cũng không kém bao nhiêu, thậm chí là hơn.
Tại sao cô lại không hề nói cho tôi biết việc này? Nhất định sau hôm nay, tôi phải hỏi cô cho ra lẽ mới được.
Sakura đánh trả từng người, tìm cách tiếp cận tôi. Khi đã đến gần tôi rồi, cô mở miệng với giọng dõng dạc và vội vàng. “Mục tiêu của bọn họ là cậu, mau tìm cơ hội thoát thân!” Hạ tiếp một kẻ áo đen to lớn, cô lại bổ sung thêm vào lời nói của mình khi đã chợt hiểu ra ý của tôi. “Tôi không sao.”
Đùa chứ? Tôi làm sao có thể thoát thân một mình và bỏ mặc Sakura ở nơi này được! Ý đã rõ, tôi sẽ ở lại cùng cô giải quyết đám người này.
Chẳng bao lâu sau, một tốp có lẽ là 30 người nữa kéo đến. Tôi chỉ nghe loáng thoáng tiếng nghiến răng trèo trẹo của Sakura. Những người đứng trước mặt chúng tôi đây đều là những người trong nghề cả. Lực lưỡng, tinh anh là những ưu thế vốn có của họ. So với đám du côn ở con hẻm số 13 kia thì bọn người này khó trị hơn gấp bội lần. Trong khi tôi và Sakura đơn giản chỉ là “oắt con” trung học với một chút tài năng. Hai đấu ba mươi bảy, cân gánh quả là nghiêng toàn bộ về một phía.
“Khốn kiếp!” Vì không nhịn được lòng, Sakura bất thình lình thốt lên tiếng chửi thề đầy tức giận. “Mau chạy đi Kuro! Bọn họ không dám làm gì tôi đâu!”
Tôi đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và vì thế mà câu từ Sakura nói, tôi đều không thể nghe theo. Chí nam nhi trong tôi không cho phép bản thân có thể bỏ chạy, khi mà Sakura đang còn đứng ở nơi này chiến đấu. Để con gái bảo vệ mình như thế, liệu còn đáng mặt con trai không? Nói cách khác, tôi không thể rời khỏi khi cô vẫn còn lưu lại nơi này được. “Yosuke Kuro! Lời tôi là một mệnh lệnh! Yêu cầu cậu phải thực hiện ngay lập tức – Mau rời khỏi nơi này!” Sakura gần như đã hét lên.
…