Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 35.2
Sakura chỉ lặng lẽ đứng im như một bức tượng, ánh mắt thâm trầm nhìn mông lung nơi nào đó. Độ chừng mươi giây sau, khi nhận ra tôi vẫn đang chờ đợi, Sakura khe khẽ mở lời, nhưng cô chẳng hề đi vào vấn đề mà tôi đang quan tâm đến nhất.
“Ông ta đã từng là cha tôi, và tôi rất ghét ông ta.” Một lời giải thích ngắn gọn, nhưng đủ để yôi có thể hiểu mọi thứ một cách tương đối. Sakura ghét hắn ta, vì thế mà cô đã không muốn nhận đó là cha mình. Dẫu ai có hỏi – bao gồm cả tôi – thì cô cũng chỉ trả lời một câu ‘cha tôi chết rồi’ như thế.
“Tại sao cậu lại ghét ông ấy?” Dù gì thì đó cũng là cha cô.
“Đây là chuyện của riêng tôi, tôi không muốn nói.”
Tôi hơi cười. Ý nghĩa của nụ cười ấy là một sự chua xót không thể diễn tả hết thành lời.
Đứa nhỏ này sẽ không kể hay hó hé bất cứ một lời nào về cuộc đời mình đối với những người nó xem là quan trọng. Bởi vì nó sợ phải cuốn họ vào vòng xoay nghiệt ngã đó. Nhưng một khi cháu đã thấu hiểu con người Sakura, cháu cũng sẽ rõ mọi thứ xung quanh nó.
Sakura đúng thật đã không nói theo lời của bác quản gia Kyuuma. Nhưng…liệu có phải vì Sakura xem trọng tôi nên mới không nói ra, hay là…vì cô không xem tôi là gì nên chẳng muốn người ngoài biết đến tâm sự của bản thân?
Và cả…Một khi cháu đã thấu hiểu con người Sakura, cháu cũng sẽ rõ mọi thứ xung quanh nó. Xem ra, tôi vẫn chưa thấu hiểu cô rồi…Tôi không biết gì, ngay cả xuất thân, gia đình gồm cha mẹ và người anh trai trong bức ảnh kia của cô, tôi cũng không biết…
Mãi chìm vào trong suy nghĩ của bản thân, tôi đã không nhận ra rằng, Sakura đã cứ nhìn tôi như thế rất lâu. Bất chợt, cô cất giọng, âm giọng thâm trầm, dịu dàng đến mê hoặc lòng người, nhưng lại không kém phần sắc bén, như một lưỡi dao được mài giũa nhiều thế kỉ. “Và…xin lỗi, tôi không thích cậu.”
Tôi lặng thinh nhìn Sakura, tôi đã nhìn cô ấy không tự chủ. Cuối cùng thì, cái điều mà tôi định liệu từ trước cũng đã xảy đến. Tôi không thích cậu, phải rồi, chính câu trả lời này, chính câu trả lời mà tôi đã phải dày công chuẩn bị tư tưởng, tâm lý để lòng trở nên thư thả nhất. Nhưng rồi sao? Lòng tôi vẫn đau như cắt. Nghe được từ “xin lỗi”, mọi hy vọng mong manh của tôi lập tức tan biến thành khói bụi, từ “tôi” thốt lên, tôi đã cảm thấy sự xa cách lạnh nhạt của cô ấy, tiếp đến từ “không thích”, trái tim tôi đã quằn quại nhói đau lên từng hồi, và từ “cậu” kết thúc câu, tôi lại lo sợ rằng, tình bạn mà tôi đã cố dày công xây dựng trong thời gian qua rồi cũng sẽ kết thúc.
Một tiếng từ chối, dù nhẹ nhàng lươn lẹo đến đâu cũng sẽ khiến kẻ như tôi tổn thương vô cùng, thương tổn ấy sẽ chẳng dễ gì có thể phai nhạt, huống chi là một lời từ chối thẳng thừng. Chuẩn bị tâm lý thì đã là gì chứ? Tôi có phải một khúc gỗ đâu mà lại không cảm thấy đau nhói trong tim ?
Tôi còn cứ nghĩ rằng, chuẩn bị tâm lý từ trước sẽ không đau nữa. Không ngờ, nghe bằng chính đôi tai mình như vậy, tôi mới cảm giác tường tận được như thế nào gọi là đau đớn.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy hối hận khôn cùng khi quyết định nói ra sự thật cho Sakura biết. Không chỉ vì tâm trạng khi tôi bị cô từ chối, mà còn là tình bạn giữa tôi và cô nữa.
Tại sao tôi lại không nghĩ đến việc, khi tôi quyết định nói ra, cả hai sẽ không còn được như trước?
Giờ đây, tôi mới có thể phát hiện ra một sự thật, rằng kẻ ngu ngốc không ở đâu xa, chính ngay đây, và chính bản thân tôi đây. Tôi là một kẻ ngu ngốc, vô cùng ngu ngốc. Mọi thứ mà tôi chỉ có thể làm ở hiện tại, đó chính là im lặng lắng nghe tiếng lòng đang gầm gào đau đớn của bản thân. Còn mọi thứ xung quanh Sakura, tôi…hoàn toàn bất lực.
Chẳng trách được, chính tôi là kẻ nhu nhược. Đòi thay đổi Sakura, đòi đem Sakura trước kia trở về với cô sao? Thật nực cười.
Sakura chậm rãi tiến lên một bước, ngước lên nhìn đôi mắt, và cái mũi đã đỏ lên của tôi với khoảng cách gần. Cho đến giờ phút này đây, tôi vẫn không hề thấy một biểu hiện nào trên gương mặt Sakura, ngoài sự bình thản như không. Ừ, cũng phải, kẻ máu lạnh là cô nhất định sẽ không để tâm đến cảm xúc của tôi đâu.
Trong một thoáng, Sakura đã mấp máy môi, định nói điều gì đó, nhưng lại thôi. Rồi cô quay lưng lại với tôi, đi được hai bước, cô mới cất giọng. “Kẻ lúc nãy, tốt nhất cậu nên tránh xa thật xa. Nếu không, ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng được hậu quả.”
Sakura bỏ đi, nhưng tôi không có ý định đuổi theo cô ấy. Dãy lầu không bật đèn, vì thế mà nhân ảnh kia ngày một chìm khuất trong cái màu đen của bóng đêm.
Trái với không khí nhộn nhịp ồn ào của lễ hội bên ngoài, hay với không khí ấm áp của những màn khiêu vũ trong hội trường, dãy lầu này vô cùng tĩnh mịch, sâu lắng, khiến tâm tư tôi càng thêm khuấy động những nỗi buồn mãnh liệt. Tôi đã đứng như thế một lúc…
Thật lâu…
…