Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 35.4
“Nhưng cậu không có quyền gì để ra mệnh lệnh cho tớ!” Cuối cùng thì tôi cũng có thể mở miệng đáp trả lời Sakura, với giọng nói cứng nhắc đầy cương quyết.
Sakura hơi dừng động tác, quay mặt và nhìn thẳng vào mắt tôi. Đương nhiên, cô vẫn không cho bất kì ai nhân cơ hội để tấn công. Bất giác, khoé môi của cô khẽ cong lên một đường hoàn mỹ.
“Cậu thật sự rất ngốc.”
*Pằng!*
Thậm chí còn chưa kịp phản ứng với lời nhận xét khiếm nhã kia của Sakura, tiếng đạn vang lên trong không gian khiến tôi giật bắn mình cả kinh, thần sắc hoàn toàn không ổn định. Bọn họ có súng? Bọn họ là những ai mà lại ngang nhiên dùng súng nơi này?
Một cách tài tình, Sakura đã né tránh được đường đạn ấy. Khi nghe tiếng đạn, không những tôi sững người, mà cả đám người kia cũng dừng lại đôi chút xem tiếng súng phát ra từ đâu.
Sau khi đã định thần lại, tôi trông thấy Sakura đang từng bước chậm rãi tiến về một kẻ, khoé miệng nhếch lên nụ cười tử thần. “Chủ nhân của các ngươi đã dặn dò thật kĩ, rằng các ngươi không được đem theo vũ khí, ấy thế mà vẫn có kẻ sợ chết nhưng lại không nghe theo lời ông ta.”
“Sao cô biết chủ nhân của chúng tôi căn dặn không được đem theo vũ khí?” Kẻ đó đưa ánh nhìn nghi hoặc về phía Sakura.
“Bởi vì…” Cô lại tiếp tục nhếch mép, chạy về phía kẻ đó với tốc độ thậm chí còn nhanh hơn đạn bắn. “Ông ta đã lường trước được sẽ có cảnh này!” Vừa nói, Sakura vừa tung người lên cao, tay phải vịn lấy vai hắn làm đà, tay trái giật lấy cây súng, đồng thời gối phải nhằm vào ngực hắn mà lên. Sức lực và vận tốc vô cùng lớn, vì thế mà kẻ đó đã nhanh chóng ngã khuỵu xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Sakura liếc nhìn về gương mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên của tôi, trên tay vẫn là cây súng vừa mới đoạt được, ánh mắt ẩn chứa một điều lưỡng lự. Sau cùng, Sakura cũng cầm súng lên, nhắm vào bọn người kia mà bắn.
*Pằng! Pằng! Pằng*
Nhưng dường như chủ đích của cô chỉ là để kiềm bước chạy của bọn họ, vì thế mà những viên đạn đều trúng vào chân.
Điều quan trọng là, Sakura đã từng là người tôi xếp vào dạng ‘liễu yếu đào tơ’, nay lại có thể sử dụng thuần thục súng – một loại vũ khí chẳng mấy ai được sử dụng. Nó đã vượt quá sức tưởng tượng của Kuro tôi rồi!
*Cạch!* Đó là tiếng súng đã hết đạn.
Sakura mang vẻ mặt khá bực dọc, ném cây súng lên cao, rồi dùng chân đá ngang nó thẳng vào đầu một tên, khiến hắn hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, máu trên trán từ từ chảy ra.
Tôi cố nuốt ực một ngụm nước bọt.
“Thật tiếc!” Tên lúc nãy bị Sakura huých vào ngực lên tiếng. “Tôi đã nhả gần hết đạn, bên trong chỉ còn lại vài viên phòng hờ thôi.”
Hiện tại vẫn còn mười mấy kẻ đang đứng, mà sức lực của tôi và cô dường như không đủ, lại chẳng vũ khí nào có thể sử dụng được trong tình cảnh này. Cơ hồ, tôi và cô gần như đã thua trận.
“Điều động thêm 30 người, không được đem theo vũ khí.”
30 người nữa? Bọn họ có cần làm quá như vậy không? Chỉ bắt 2 nhóc con lại cần tới 67 người? 67 người, một con số vô cùng khủng khiếp rồi. Ắt hẳn thế lực đằng sau bọn chúng phải rất rất lớn. Tôi toát mồ hôi lạnh, thầm than cho số phận thảm hại của mình, đụng đâu không đụng lại đụng trúng bọn xã hội đen. E là, những tổ chức xã hội đen nhỏ đã chưa thể có một lực lượng lớn như thế này nữa.
Lâm vào tình thế bức bách, Sakura cất giọng lạnh thúc giục. “Kuro! Nếu cậu không mau chạy đi, e rằng sau này, tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại cậu!”
Tuy tay chân vẫn đang cố gắng ra đòn, nhưng lòng tôi hiện tại đã bàng hoàng khôn cùng. Không bao giờ có thể gặp lại? Tôi nhìn Sakura, ánh mắt cương nghị và nghiêm túc ấy đã minh chứng cho tôi thấy, lời cô ấy nói hoàn toàn là đúng sự thật, không mảy may một chút phóng đại nào.
Nhưng…nhưng…bỏ Sakura lại một mình sao?
Như thấu hiểu tâm can tôi, Sakura cất giọng. “Tôi đã nói, bọn họ sẽ không dám động đến sợi tóc của tôi đâu. Nhưng cậu thì khác. Nếu cậu không đi mau, tôi sẽ tuyệt giao với cậu, ngay-bây-giờ!”
Ầm một tiếng, tôi nghe thấy sét đánh ngang tai. Tuyệt giao?
“Nếu cậu thoát, ngày mai chúng ta sẽ lại gặp nhau, tôi sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho cậu. Tôi… có thể hứa bằng chính danh dự của mình”. Sakura mỉm cười trấn tĩnh, tiếp theo lại thêm vào một câu. “Cậu có tin tưởng tôi không, Kuro ?”
“Tớ… tin tưởng cậu.” Nói rồi tôi vụt chạy thật nhanh, phía sau là một toán người có ý định đuổi theo, nhưng nhanh chóng bị Sakura chặn lại. Phải rồi, tôi đã luôn đặt niềm tin vào Sakura, dù có đôi lúc phải thất vọng, nhưng tôi vẫn ngoan cố tin tưởng. Sakura đã hứa, nhất định ngày mai chúng tôi sẽ lại gặp mặt nhau, và Sakura vẫn lành lạnh như thường.
Sakura vẫn còn đang nợ tôi một lời giải thích. Vì thế, ngày mai nhất định tôi phải được nghe lời giải thích của cô.
Sau khi đã chạy đến một ngách nhỏ, tôi dừng lại, chống tay vào tường mà thở dốc. Dường như bọn họ đã hoàn toàn bị Sakura ngáng đường rồi.
Người con gái này, quả thật rất bản lĩnh, mà cũng rất…bí ẩn. Thế nhưng từ trước đó, tôi chỉ nghĩ rằng cô đơn giản chỉ là một bông hoa hồng xinh đẹp, lạnh lùng, một tảng băng trôi nơi Bắc Cực mà thôi. Hừ, Sakura quả thật đã che giấu tôi cái gì đó trong một thời gian dài, nhờ thế mà ranh giới giữa tôi và cô được thiết lập. Ngày mai khi Sakura đã nói rõ tất cả mọi chuyện cho tôi nghe, hy vọng cái ranh giới giữa chúng tôi không còn nữa.
Tôi khẽ bóp trán, thở ra một hơi ảo não. Hy vọng để làm gì chứ? Sakura cũng đã có người trong mộng rồi. nếu ranh giới bị xoá đi thì cô có thể về bên cạnh tôi được sao?
*Bộp!*
Tôi bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ đều tối om như mực, phần sau gáy đau nhức dữ dội, như vừa bị một lực nào đó thật mạnh đánh vào. Trước khi bất tỉnh, tôi cố gắng quay về phía sau, loáng thoáng thấy được gương mặt của kẻ đó.
“Saito Su…ichi…”
…
—-END CHAP 35—-