Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 92: Kết Thúc Vòng N+9
CHƯƠNG 91: Kết thúc vòng N+9
Edit: Foxpii
Thuyền nhỏ nằm trong hồ Ô Thang, càng ngày càng gần sông Minh Kính, Trần Miên nói với Vi Phong Đăng: “Ngày hôm qua khi chúng ta du ngoạn, thuyền nhỏ lắc lư một chút, anh nói đó là do một con rùa đi qua đáy thuyền của chúng ta. Anh nói dối chúng tôi, con rùa kia không phải là đi ngang qua, mà là từ đầu đến cuối đều đi theo thuyền nhỏ của chúng ta, chính xác hơn mà nói, là đang đi theo anh, Vi Phong Đăng. Anh nghĩ tối nay nó có theo chúng ta không?”
Vi Phong nghiêm mặt trầm mặc không nói, không có nửa điểm ý tứ tiếp lời. Vừa vặn hắn chuẩn bị một món ăn có món thịt bò kho tương, Giang Vấn Nguyên thuận tay gắp một đũa thịt bò, ném vào trong nước. Mấy miếng thịt bò gọt rất mỏng còn chưa hoàn toàn chìm xuống, liền nhìn thấy đầu một con rùa khổng lồ từ trong nước trồi lên, hợp nước cùng nhau nuốt từng ngụm từng ngụm thịt bò vào trong bụng. Hình thể của con rùa có chút khổng lồ, nó bơi kéo theo động hồ nước, thuyền nhỏ theo đó lắc lư hai cái.
Trần Miên vội vàng dùng mái chèo ép nước, để thuyền nhỏ ổn định trong hồ nước, miễn cho Giang Vấn Nguyên sợ hãi: “Vi Phong Đăng, anh xem, con rùa này quả nhiên vẫn luôn đi theo anh. Anh có biết tại sao nó theo anh không?”
Vi Phong Đăng bình thường có thể nói chuyện thiện đạo, lúc này lại quyết tâm cái gì cũng không chịu nói. Cam Điềm Điềm vừa rồi trong lúc bối rối chỉ nhìn thấy một cái bóng thật lớn, cái bóng kia so với hai nắm tay của cô còn lớn hơn. Rùa cắn rất mạnh, hiện tại nếu bọn họ bị con rùa trong nước cắn một miếng, nhất định nó có thể ngay cả xương thắt lưng cũng gặm xuống. Cam Điềm Điềm hoảng hốt dùng đèn pin cường quang chiếu lên mặt nước chỗ con rùa nổi lên, nhưng con rùa kia sau khi ăn thịt bò xong lại lặn xuống nước, Cam Điềm Điềm căn bản không tìm được bóng dáng của nó.
Cam Điềm Điềm có chút sụp đổ hô: “Hai vị đại lão, tại sao chúng ta lại đến hồ Ô Thang. Ưu thế của chúng ta trên đất liền là bình đẳng, nhưng đến hồ Ổ Thang, chính là sân nhà của Vi Phong Đăng! Hiện tại con rùa lớn kia cũng không thấy đâu, nếu Vi Phong Đăng ra lệnh cho nó phục kích chúng ta, hai người có thể đáp ứng được, còn tôi phải làm sao bây giờ, phản ứng của tôi luôn luôn tương đối chậm chạp…”
Cam Điềm Điềm cũng coi như kiếm tẩu thiên phong*, Trần Miên cùng Giang Vấn Nguyên mấy lần thăm dò cũng không thể cạy miệng Vi Phong Đăng ra, Cam Điềm Điềm lại làm được. Vi Phong Đăng không thể chịu đựng được nói: “Nếu con rùa đó thực sự tấn công cô thì đó không phải là do tôi thao túng!”
(*kiếm tẩu thiên phong: không đi theo thói quen, tìm một số biện pháp mới, khác nhau để giải quyết vấn đề, để giành chiến thắng bất ngờ)
Trần Miên chèo thuyền tiếp tục hướng về phía thiên kim sông Minh Kính, “Cam Điềm Điềm, cô thật sự muốn để tôi cười chết mới cam tâm hay sao? Hồ Ô Thang làm sao có thể là sân nhà của Vi Phong Đăng, nơi này là địa bàn của Đổng Tiểu Uyển mới đúng!”
Cam Điềm Điềm vẻ mặt dấu chấm hỏi, nhưng cô không muốn hỏi Trần Miên lúc nào cũng trêu chọc cô, mà quay đầu nhìn về phía Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên từ khi thấy đầu rùa, liền dùng một tay nắm chặt mép thuyền, giải đáp nghi vấn của Cam Điềm Điềm có thể khiến cậu dời đi một chút lực chú ý, liền không thể không giải thích.
“Cô còn nhớ rõ cái chết của người chơi nữ đầu húi cua và người chơi nam tóc bím không? Tử pháp của bọn họ cùng cái chết của cha mẹ Vi Phong Đăng là giống nhau. Với sức mạnh của một người phụ nữ, việc ngâm một người đàn ông vào lồng lợn vẫn còn rất khó khăn. Huống chi cái chết quỷ dị đem một người sống nhét vào trong vại, đó căn bản không phải là chuyện con người có thể làm được. Lúc Đổng Tiểu Uyển báo thù cho cha mẹ, cô ấy cũng không còn là người nữa.”
Cam Điềm Điềm ban đầu không nghĩ tới vấn đề thời gian, hiện tại Giang Vấn Nguyên đã làm cô tỉnh lại, “Cho nên chủ nhân của con rùa già này không phải Vi Phong Đăng, mà là Đổng Tiểu Uyển! Nó là Đổng Tiểu Uyển dùng để giám thị Vi Phong Đăng, giám thị hắn có kiên trì trung thủy hay không. Lúc ở nhà dân không thấy có rùa đi theo Vi Phong Đăng, đó là bởi vì Vi Phong Đăng ở ngay trước mắt Đổng Tiểu Uyển, không cần phái con rùa hành động chậm chạp trên đất liền đi theo dõi hắn.”
Cam Điềm Điềm biết Vi Phong Đăng chỉ là người bình thường, không thể thao túng con rùa làm gì với cô, liền thay đổi thái độ cố kỵ lúc trước, vô cùng độc miệng phân tích.
“Sau khi Đổng Tiểu Uyển giết chết cha mẹ Vi Phong Đăng, Vi Phong Đăng cũng muốn báo thù Đổng Tiểu Uyển, nhưng trạng thái quy nhân của Đổng Tiểu Uyển quá mức quỷ dị, Vi Phong Đăng không biết nên dùng phương pháp gì mới có thể giết chết Đổng Tiểu Uyển, cho nên tiến hành nghiên cứu cấm thuật. Mà Vi Phong Đăng ngược đãi Đổng Tiểu Uyển, để cho cô ấy quanh năm làm việc không nghỉ, nguyên nhân là bởi vì Đổng Tiểu Uyển từ trạng thái quy nhân đạt được lực lượng, đồng thời cũng bị trạng thái quy nhân ước thúc. Trước khi Vi Phong Đăng phạm sai lầm trung thủy, cô phải đảm bảo lòng trung thủy với Vi Phong Đăng, ngay cả khi bị Vi Phong Đăng ngược đãi cũng không thể rời bỏ hắn.”
Vi Phong Đăng trầm mặc hồi lâu, nhìn sông Minh Kính gần trong gang tấc, bình tĩnh nói: “Các người chở tôi đến sông Minh Kính, chính là muốn vì Tiểu Uyển đòi công đạo sao? Các người phân tích không sai, Tiểu Uyển được thần quy che chở, cho nên cô ấy có thể giết chết cha mẹ tôi báo thù cho cha mẹ cô ấy. Nhưng tôi chưa bao giờ có lỗi với Tiểu Uyển, Tiểu Uyển đưởng nhiên phải tuân thủ đạo nghĩa trung trinh của thần quy, không thể thương tổn tôi. Phương pháp duy nhất các người có thể giúp Tiểu Uyển giải thoát khỏi tay tôi, chính là chế tạo ra giả dối tôi không trung thủy với Tiểu Uyển. Nhưng các người cũng phải suy nghĩ kỹ, nếu như Tiểu Uyển nhận định tôi ngoại tình, vậy thì đối tượng cô ấy nhận định cùng tôi ngoại tình cũng sẽ bị trừng phạt. Cho nên các người ngoan ngoãn buông tha đi, Tiểu Uyển vĩnh viễn cũng chỉ có thể là nô lệ của tôi.”
Cam Điềm Điềm giận đến mức chỉ vào Vi Phong Đăng chửi hét lên, “Cặn bã! Đổng Tiểu Uyển giết không được anh, chúng tôi cũng không bị thần quy ước thúc, chúng tôi có thể thay Đổng Tiểu Uyển giết anh!”
“Vô dụng.” Trần Miên dừng mái chèo, “Vi Phong Đăng hiện tại đang bị Đổng Tiểu Uyển dùng rùa giám thị, con rùa kia không có cách nào truyền đạt tin tức quá phức tạp, nhưng truyền đạt ai giết chết Vi Phong Đăng vẫn có thể làm được. Chúng ta giết chết Vi Phong Đăng, chẳng những không thể để Đổng Tiểu Uyển giải thoát mà dưới yêu cầu trung trinh, cô ấy còn có thể giết chúng ta thay Vi Phong Đăng báo thù, sau đó canh giữ nhà dân Vi Phong Đăng lưu lại, cô độc đến cuối đời.”
Thật ra Trần Miên đã che giấu một phần lời không nói, nhưng Cam Điềm Điềm lại thần kỳ nghe hiểu. Nếu như bọn họ đi theo lộ tuyến thông quan tự tay giết chết Vi Phong Đăng, vậy trò chơi sẽ thông quan sau khi ba người bọn họ bị Đổng Tiểu Uyển giết chết, bọn họ liền trở thành bước đệm cho những người chơi khác. Cam Điềm Điềm điên cuồng vò mái tóc của cô, “Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ, làm sao để trợ giúp Đổng Tiểu Uyển giải thoát.”
“Cho nên chúng ta còn có một loại phương pháp thông quan khác, nếu mặc kệ chúng ta làm như thế nào đều phải chống lại Đổng Tiểu Uyển, vậy không bằng chúng ta cùng Vi Phong Đăng hợp tác, trợ giúp Vi Phong Đăng giết chết Đổng Tiểu Uyển báo thù đi.” Trần Miên nói ra những lời này, vẫn luôn quan sát biểu tình của Vi Phong Đăng.
Vi Phong Đăng không thể nhịn được nữa nói: “Các người nói đủ chưa, chuyện của tôi và Tiểu Uyển, mấy người ngoài các người có tư cách gì mà bình luận? Tôi không cần các người hỗ trợ, Tiểu Uyển hiện tại còn sống rất tốt, cô ấy rất nghe lời, homestay của chúng tôi còn phải dựa vào tay nghề của cô ấy mà quản lý.”
Ngọt ngào quả thực muốn ghê tởm Vi Phong Đăng, “Hai vị đại lão, hai người thật sự muốn trợ giúp tên cặn bã Vi Phong Đăng này sao? Tôi vẫn muốn đứng ở bên Đổng Tiểu Uyển.”
Trần Miên vỗ tay vỗ tay Cam Điềm Điềm, “Cô nói rất hay. Nếu Vi Phong Đăng không thức thời như vậy, vậy chúng ta cũng không có đạo lý mặt dày mày rạn chạy tới giúp hắn. Chúng ta trợ giúp Đổng Tiểu Uyển đạt được giải thoát đi. Cam Điềm Điềm, cô đi bắt lấy tay Vi Phong Đăng đi, tôi có biện pháp tạm thời mê hoặc Đổng Tiểu Uyển, làm cho cô ấy cho rằng Vi Phong Đăng ngoại tình. Cô là trẻ vị thành niên, đến lúc đó Đổng Tiểu Uyển trừng phạt Vi Phong Đăng xong, cô vẫn an toàn.”
Cam Điềm Điềm thở hổn hển nói: “Đồ ngốc! Cô đều nói ra mất rồi, Vi Phong Đăng sẽ chạy trốn! Hắn nhảy xuống nước bơi đi còn như thế nào nữa…”
Lời truy hỏi của Cam Điềm Điềm còn chưa kịp nói ra miệng, đã bị Vi Phong Đăng chặn ở trong miệng, hắn giành trước một bước ——
Nắm lấy bàn tay Cam Điềm Điềm.
Cam Điềm Điềm kinh ngạc nhìn Vi Phong Đăng chủ động đến chịu chết, căn bản không kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy trước mắt hiện lên con rối kích hoạt huỳnh quang.
Mấy giây sau, kèm theo một trận bọt nước khổng lồ đánh về phía thuyền nhỏ, một thân ảnh khổng lồ nào đó từ trong hồ nhảy ra, nặng nề nện lên người Vi Phong Đăng. Thân ảnh kia là một con rùa lớn hơn con rùa vừa giám thị Vi Phong Đăng, trên người nó còn bọc quần áo nghiền nát, chính là quần áo hôm nay Đổng Tiểu Uyển mặc trên người. Thân thể Đổng Tiểu Uyển hoàn toàn biến thành rùa, đã tìm không thấy một chút hình người.
Con rùa khổng lồ đè lên người Vi Phong Đăng, nó mở miệng thật lớn, một ngụm cắn đứt đầu Vi Phong Đăng!
Cam Điềm Điềm bị văng lên một thân toàn là máu, cô căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, con rùa kia liền từng ngụm từng ngụm đem toàn bộ thân thể Vi Phong Đăng nuốt vào trong bụng, chỉ còn lại bàn tay lưu lại nhiệt độ cơ thể trong tay Cam Điềm Điềm.
Cam Điềm Điềm bị con rùa gần trong gang tấc dọa vỡ mật, ném tay Vi Phong Đăng ra ngoài. Con rùa kia ngẩng đầu lên, dùng miệng tiếp nhận bàn tay từ giữa không trung bay tới, nhai cũng không nhai, ùng ục liền nuốt vào trong bụng. Ngắn ngủi mấy chục giây, Vi Phong Đăng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, chỉ còn lại một vũng máu trên thuyền chứng minh hắn đã từng tồn tại.
Con rùa to lớn sau khi nuốt toàn bộ Vi Phong Đăng vào bụng, còn chưa thỏa mãn liếm vết máu còn sót lại trên thuyền. Trong quá trình này, con rùa khổng lồ nằm trên mặt đất, vỏ lưng từ từ thu hẹp, dần dần trở bằng phẳng trở lại; chân tay trở nên mảnh mai và dài, làm nổi bật làn da bình thường của con người; khuôn mặt và cổ của nó cũng đang co lại, từ khuôn mặt rùa trở thành khuôn mặt con người.
Đổng Tiểu Uyển liếm xong một ngụm máu cuối cùng của Vi Phong Đăng, thong thả chống đỡ thân thể ngồi dậy, thần sắc của cô mờ mịt, phảng phất căn bản không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì: “Các người là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi muốn về nhà, bây giờ đã muộn như vậy, Phong Đăng thấy tôi không ở nhà, nhất định sẽ lo lắng cho tôi…”
“Chúng tôi là bằng hữu của Vi Phong Đăng.” Khi con rùa gặm nhấm Vi Phong Đăng, Giang Vấn Nguyên vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, sau khi Cam Điềm Điềm ném tay Vi Phong Đăng chạy đến mũi thuyền, cậu chính là người cách Đổng Tiểu Uyển gần nhất, “Cô và Vi Phong Đăng kết hôn bao lâu rồi?”
Nghe Giang Vấn Nguyên nói, Đổng Tiểu Uyển thoáng cái liền thả lỏng, cô có chút thẹn thùng nói: “Tôi và Phong Đăng vừa mới kết hôn một tháng, hai người là bạn của Phong Đăng ở bên ngoài Trang Hương sao? Cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua các người.”
Cam Điềm Điềm thoát lực ngã ngồi trên thuyền nhỏ, Đổng Tiểu Uyển ăn Vi Phong Đăng xong thế nhưng lại quên hết thống khổ, ngược lại trở về quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Đôi môi Cam Điềm Điềm nhẹ nhàng run rẩy, không thể nói ra tiếng, cô dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên: “Mục đích của Vi Phong Đăng cho tới bây giờ cũng không phải là muốn báo thù Đổng Tiểu Uyển, hắn muốn cứu Đổng Tiểu Uyển, đúng không?”
Qua một con rối có khả năng phiên dịch giải thích, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên phát hiện trong nghiên cứu của Vi Phong Đăng, có hai phương hướng. Đầu tiên, làm thế nào để giết một con rùa. Thứ hai, làm thế nào để làm cho người rùa trở lại bình thường.
Ngoài ra còn có một số nghiên cứu rải rác về cách kéo dài hoặc ngăn chặn người hóa rùa. Một khi con người trở thành một con rùa, nó sẽ tiếp tục thay đổi liên tục, không thể đảo ngược, không thể dừng lại, kết quả cuối cùng là hoàn toàn biến thành rùa, không thể khôi phục lại hình dạng con người. Chỉ bằng cách duy trì hoạt động của con người càng lâu càng tốt, não hoạt động, quá trình người hóa rùa mới có thể được kéo dài.
Trần Miên nhiều lần thăm dò Vi Phong Đăng, chính là muốn xác định lựa chọn của Vi Phong Đăng. Bởi vì vô luận là phương pháp giết chết quy nhân, hay là phương pháp để cho quy nhân khôi phục bình thường, Vi Phong Đăng đều nghiên cứu vô cùng thấu triệt. Hiện tại sự thật đã chứng minh, Vi Phong Đăng lựa chọn cái sau, quy nhân chỉ có thể giết chết đối tác phản bội lời thề trung thủy, mới có thể thoát khỏi trạng thái của quy nhân.
Nếu bọn họ lựa chọn giết chết quy nhân, xác suất lớn sẽ bị phán định thông quan thất bại, liền chỉ còn lại nguyện vọng thành toàn cho Vi Phong Đăng. Mà nguyên nhân Vi Phong Đăng kéo dài đến bây giờ cũng không thể hy sinh, là bởi vì hắn không muốn liên lụy người vô tội cùng hắn chết. Mà con rối Giang Vấn Nguyên sở hữu có thể tạo ra ảo giác, chỉ có thể lấy người chơi làm trung tâm phát huy tác dụng, nếu trong số người chơi không có vị thành niên, bọn họ lại không thể sử dụng con rối đối với NPC vị thành niên, vậy bọn họ chỉ có thể đối mặt với việc hy sinh một người chơi trưởng thành để thông quan trò chơi.
Trần Miên cảm thấy điểm này rất quỷ dị, trò chơi bàn tròn rõ ràng biết bọn họ có con rối gây ảo giác, vì sao còn muốn đem sát khí thông quan Cam Điềm Điềm này đưa đến tay bọn họ? Kết hợp với thông tin hắn tiêu hao rất nhiều con rối trong trò chơi này đem thế giới trò chơi chồng chất đến điểm bão hòa linh hồn, Trần Miên đã mơ hồ biết được “hộp thủy tinh sinh thái” của bọn họ rốt cuộc ở nơi nào.
Nói đi cũng phải nói lại, Đổng Tiểu Uyển trong đêm tối khôi phục hình người, nhưng trò chơi còn chưa phán định thông quan.
Cam Điềm Điềm ở trên thuyền nhỏ vừa mới phát sinh thảm án ăn thịt người, toàn thân đều vô cùng không được tự nhiên. Cam Điềm Điềm tránh đổng Tiểu Uyển đần độn, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: “Chúng ta phải làm như thế nào mới tính là thông quan?”
Giang Vấn Nguyên trả lời: “Đại khái là còn phải đưa Đổng Tiểu Uyển về nhà mới được.”
Cam Điềm Điềm có chút không nói nên lời: “Vậy hơn nửa đêm chúng ta đến sông Minh Kính làm gì? Không ra ngoài không phải là tốt hơn sao?”
Trần Miên chèo thuyền trở về, môi nói ra một trận: “Tuy rằng Vi Phong Đăng quyết tâm vì Đổng Tiểu Uyển hiến dâng sinh mệnh, nhưng hắn vẫn có chút sợ cách chết khi bị Đổng Tiểu Uyển ăn vào trong bụng, cho nên trong nghiên cứu của hắn, hắn tránh đi thông tin quy nhân giết chết bạn tình như thế nào. Hoặc là Vi Phong Đăng căn bản không biết mình sẽ chết theo cách nào, cho nên mới không có ghi chép. Tôi đương nhiên cho rằng Đổng Tiểu Uyển sẽ đem Vi Phong cho vào lồng heo, nên mới đi tới sông Minh Kính.
Cam Điềm Điềm tiếp nhận cách nói của Trần Miên, liền không hỏi nữa.
Giang Vấn Nguyên lại không cách nào bình tĩnh, Trần Miên suy đoán Vi Phong Đăng sợ cái chết thảm thiết như vậy, đây rốt cuộc là suy đoán Vi Phong Đăng, hay là đang nói tiếng lòng của chính hắn?
Ba người mang theo Đổng Tiểu Uyển trở lại bến nhà dân.
Đổng Tiểu Uyển ngồi trên thuyền nhỏ, dưới ánh đèn chiếu rọi ở mũi thuyền, nhìn những cái bến thuyền vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trí nhớ của Đổng Tiểu Uyển bỏ trống vài năm, đương nhiên sẽ cảm thấy bộ dáng không thích hợp lắm. Nhưng cuỗi cùng cô vẫn nhận ra bộ dáng của cửa bến, chính là ngôi nhà trong trí nhớ của mình.
Đổng Tiểu Uyển từng bước một leo lên cửa bến, đẩy cửa sau ra, đi vào trong nhà.
Nhà dân bị lấy đi ba năm thời gian, đã cùng bộ dáng trong trí nhớ của Đổng Tiểu Uyển xuất hiện sai lệch rất lớn. Đổng Tiểu Uyển đi đến vị trí sân thẳng, nhìn quanh mấy vòng, không biết là ở vòng mấy, trên mặt Đổng Tiểu Uyển treo đầy nước mắt, “Đây là nhà của tôi, là nhà của tôi và Phong Đăng. Tôi đã có một cơn ác mộng thật dài, bây giờ tôi đã tỉnh, tôi rốt cuộc cũng đã tỉnh mộng. Phong Đăng, em về rồi.”
Đổng Tiểu Uyển chậm rãi ngồi xổm xuống. Ôm chặt lấy thân mình, tuy rằng cô bị rửa sạch trí nhớ, nhưng đã mơ hồ đã hiểu được Vi Phong Đăng không còn nữa. Đổng Tiểu Uyển yên lặng rơi lệ, ở trong một mảnh huỳnh quang, lộ ra một con rối bác sĩ cầm ống tiêm.
Cam Điềm Điềm giơ cao hai tay, “Con rối này cùng tôi không có quan hệ gì, hai vị đại lão lấy đi.”
“Cam Điềm Điềm, mau tìm chỗ có vật che chắn nằm sấp xuống!” Giang Vấn Nguyên đột nhiên hô lên, cậu đưa lưng về phía sân khấu hiện lên hàn quang, bảo vệ Trần Miên vững vàng ở phía sau thân thể cậu. Một trận tiếng súng vang lên, phản ứng của Giang Vấn Nguyên đã đủ nhanh, nhưng thắt lưng cậu vẫn trúng hai viên đạn. Giang Vấn Nguyên cũng không quan tâm mình có bị thương hay không, chỉ cần Trần Miên không có việc gì là được. Trạng thái của Trần Miên đã tràn ngập nguy cơ, cậu không dám tưởng tượng nếu lại để thân thể Trần Miên bị trọng thương, thì sẽ là kết quả như thế nào.
Súng ở ngoài thực tế không thể được đưa vào trò chơi, nhưng súng trong trò chơi có thể được sử dụng được. Hai người trốn đến hoa viên nhỏ gần cửa khẩu, dùng một tảng đá lớn ngăn trở thân hình. Trần Miên ấn vết thương chảy máu của Giang Vấn Nguyên, hai mắt đỏ lên, “Là súng săn!”
Người nổ súng kia giơ súng từ chỗ tối đi ra, “Các người cũng đừng nhúc nhích, kỹ thuật bắn súng của tôi không tốt, nếu không cẩn thận làm các người vỡ tung đầu, cũng đừng trách tôi.”
Cam Điềm Điềm vừa kinh vừa sợ, cô oán hận trừng mắt nhìn người đi tới, ở trong lòng mắng hắn trăm ngàn lần, nhưng cô là thân thể máu thịt, không có biện pháp đối cứng với súng săn, chỉ có thể đem tất cả chửi bới hội tụ thành hai chữ hôi thối, “Mạc Phàm!”
Mạc Phàm căn bản xem thường Cam Điềm Điềm, phương hướng hắn nhắm tới thủy chung đều là Giang Vấn Nguyên cùng Trần Miên: “Kỳ thật tôi cũng không muốn phát sinh chuyện đổ máu, nhưng hai vị đại lão không cho tôi cơ hội, vậy tôi cũng chỉ có thể chủ động cướp thôi. Hai vị đại lão thà lãng phí hàng trăm con rối cũng muốn có được con rối của trò chơi này, con rối này chắc chắn là rất đặc biệt. Nói cho tôi biết, có hai người đã sử dụng con rối bói toán để phát hiện ra con rối của trò chơi này không bình thường? Có được nó có thể trực tiếp thông quan trò chơi bàn tròn?”
Mạc Phàm cầm súng hướng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên tiếp cận, trước tiên giết chết hai người này, sau đó giết chết Cam Điềm Điềm, hắn có thể độc chiếm con rối bác sĩ trân quý kia. Nhưng Mạc Phàm cũng có thời gian hạn chế, nhiều nhất là một phút, nhất định phải giải quyết ba người bọn họ, nếu không những người chơi khác bị tiếng súng kinh động sẽ đi ra: “Hừ, không chịu trả lời sao. Dù sao tôi có được con rối cũng sẽ biết năng lực đặc thù của nó, không cần những người sắp chết như các người trả lời. Ồ, đúng rồi, tôi nhát gan, các ngươi ngàn vạn lần đừng dùng con rối đối phó tôi, nếu không một khi tôi bị dọa đến mức không cẩn thận giết chết tất cả các người.”
Mạc Phàm chỉ sợ là thật sự điên rồi, nói chuyện lộn xộn, thế nào cũng chết, ai sẽ khoanh tay chịu trói?!
Cam Điềm Điềm trốn sau một cái cây lấy ra súng điện phòng sói, nhìn về phía Giang Vấn Nguyên và Trần Miên trốn đang trốn. Cam Điềm Điềm cho rằng cô sẽ nhìn thấy hai gương mặt hoảng hốt giống như mình, nhưng không có. Sau khi Trần Miên cầm máu đơn giản cho Giang Vấn Nguyên, hai người mỗi người lấy ra một thanh đao, chuẩn bị cùng Mạc Phàm liều chết một trận. Biểu tình của hai người đều vô cùng bình tĩnh, trong lúc Trần Miên bình tĩnh lại xen lẫn một tia phẫn nộ, bọn họ đã không còn con rối có thể đối phó với vũ khí, phải dựa vào lực lượng của mình để chế phục Mạc Phàm, chỉ là tranh cãi ai làm mồi nhử, ai cho Mạc Phàm một kích cuối cùng.
Mạc Phàm rất nhanh sẽ tấn công tới, thời gian lưu lại cho hai bên bọn họ cũng đã không còn nhiều lắm. Cuối cùng Giang Vấn Nguyên một câu thắng Trần Miên, “Anh không thể bị thương nữa, chẳng lẽ anh muốn lại một lần nữa bỏ lại em sao?”
Giang Vấn Nguyên từ trong không gian đặc biệt lấy ra một con rối quý ông mặt mèo, năng lực đặc biệt của con rối này là đạt được năng lực hô hấp ngắn ngủi dưới nước, đối mặt với súng săn của Mạc Phàm căn bản vô dụng. Nhưng như một mồi nhử thì nó đủ điều kiện. Mạc Phàm nhìn con rối quý ông mặt mèo mà Giang Vấn Nguyên ném ra biến thành huỳnh quang, theo bản năng xoay họng súng bắn hai phát vào con rối, tức giận quát: “Các người muốn chết!”
Thừa dịp họng súng Mạc Phàm mở ra, Giang Vấn Nguyên từ tảng đá chạy ra, dùng khí thế đồng quy vu tận công về phía Mạc Phàm. Khoảng cách hai người hơn hai mươi thước, hoàn toàn đủ để Mạc Phàm xoay họng súng bắn bốn năm phát súng vào Giang Vấn Nguyên. Mạc Phàm bị khí thế của Giang Vấn Nguyên làm cho kinh hãi, điên cuồng bắn ba phát về phía Giang Vấn Nguyên, một phát trúng hai phát không, “Đừng tới đây, lại tới tao liền đánh nát đầu mày!”
Đối với sự uy hiếp thiếu thốn của Mạc Phàm, Giang Vấn Nguyên căn bản không hề động đậy, hắn mượn hầm trú ẩn trên đường tiếp tục tiếp cận Mạc Phàm. Lực chú ý của Mạc Phàm hoàn toàn bị Giang Vấn Nguyên hấp dẫn, không biết lưỡi liềm tử thần cũng không ở trong tay Giang Vấn Nguyên, mà là ở Trần Miên hắn đã bỏ qua. Không biết từ khi nào, Mạc Phàm cảm giác được da đầu bị người ta túm lấy dùng sức kéo về phía sau, hắn bị ép ngẩng đầu lên, cổ họng xẹt qua xúc giác lạnh lẽo. Sau một trận lắc lư kịch liệt, tầm nhìn đột nhiên phát sinh sai vị trí. Mạc Phàm phảng phất từ chính diện nhìn thấy thân thể không đầu đang cầm súng săn của mình, tiếp theo là hai chân, sau đó là chân…
Trần Miên ném đầu Mạc Phàm xuống, hắn dùng tốc độ nhanh nhất một lần nữa cầm máu hai vết thương mới trên người Giang Vấn Nguyên, có chỗ bởi vì khoảng cách quá gần mà trực tiếp bị đâm thủng gan. Trần Miên thậm chí còn không có thời gian để nói lời tạm biệt với Giang Vấn Nguyên, hắn chạy về phía con rối bác sĩ, trong nháy mắt chạm vào nó, kích hoạt năng lực của con rối.
Trong nháy mắt con rối bác sĩ được kích hoạt, huỳnh quang từ bên trong con rối nổ tung ra, cuối cùng lại hướng một hướng nào đó giống nhau mà bay đi, Trần Miên nhìn huỳnh quang dần dần tiêu tán, rốt cục nhận được đáp án mà hắn khổ sở tìm kiếm.
Nhưng câu trả lời cho câu hỏi này, Giang Vấn Nguyên đã rơi vào hôn mê không thể nghe thấy.
Trò chơi bàn tròn có một quy định rất nhân văn, khi người chơi thông quan trò chơi đang trong tình trạng hôn mê, thương tích nghiêm trọng, v.v. được cho là không thể tiếp tục vòng tiếp theo của trò chơi, trò chơi bàn tròn sẽ trực tiếp trả lại chức năng sinh lý và buộc người chơi trở lại thực tế.
Bởi vì thời gian trong không gian bàn tròn là tĩnh, người chơi cho dù có trúng thương thế, bị vây trong không gian bàn tròn cũng sẽ không chết. Mà người chơi ở trạng thái hôn mê, tinh thần ở trạng thái tiêu cực, không thể tiến vào trò chơi bàn tròn. Cho nên kết quả cuối cùng là, trò chơi bàn tròn không thể từ đó làm khó Giang Vấn Nguyên, chỉ có thể dựa theo quy tắc đưa Giang Vấn Nguyên trở về hiện thực.
Giang Vấn Nguyên bị thương khắp nơi nằm trên ghế salon, khiến các thành viên còn ở lại Thanh Điểu trong năm mới sợ hãi. Thanh Điểu vừa mới thành lập ngày mùng 1 Tết, bọn họ liền mất đi vị lão đại đầu tiên. Chẳng lẽ Thanh Điểu muốn mất đi vị lão đại thứ hai vào ngày mùng 1 Tết thứ ba sao?
Vô cùng may mắn, Trần Miên đã kịp thời xử lý vết thương cho Giang Vấn Nguyên, viên đạn trong trò chơi tự động biến mất không mang về hiện thực, mà bác sĩ được Thanh Điểu chuyên môn thuê cũng đủ lực, Giang Vấn Nguyên giữ được một mạng, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt nửa tháng mới tỉnh lại.
Hết chương 91