Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 91: Đêm Du Hồ Ô Thang


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 91: Đêm Du Hồ Ô Thang

CHƯƠNG 90: Đêm du hồ Ô Thang

Edit: Foxpii

Sau khi ước định thời gian buổi tối gặp mặt, Cam Điềm Điềm hào phóng rời khỏi phòng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, hoàn toàn không ngại tầm mắt quái dị của những người chơi khác. Chỉ là một người chơi nào đó trong số những người chơi này, Cam Điềm Điềm muốn xem nhẹ cũng không thể xem nhẹ. Mạc Phàm bị Giang Vấn Nguyên hung hăng đánh bầm dập một trận trên bàn ăn sáng, ngăn cản đường của Cam Điềm Điềm: “Lúc hai người vừa mới vào trò chơi xảy ra xung đột, là cố ý diễn cho tôi xem sao? Một đoàn thể cố ý quyết liệt chia ra hai trận doanh cho tôi hạ bộ, các người đến tột cùng là có rắp tâm gì?!”

Lúc ăn sáng Cam Điềm Điềm đã cảm thấy Mạc Phàm có chút không thích hợp, hắn không phải là một người tốt sẵn sàng giúp đỡ người khác sao, làm sao lại dẫn đầu đẩy hai vị đại lão đến đầu sóng ngọn gió. Cam Điềm Điềm còn tưởng rằng mình suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghe Mạc Phàm nói một phen, cô xác định Mạc Phàm thật sự là đầu óc có vấn đề.

Cam Điềm Điềm dùng ánh mắt quan tâm não tàn nhìn Mạc Phàm, “Tôi và hai vị đại lão trước vòng này căn bản không quen biết, chúng tôi sau xung đột còn có thể hợp tác, đó là bởi vì hai vị đại lão có phong độ, không so đo với kẻ bình thường như tôi, tha thứ cho tôi. Anh nói chúng tôi tính kế để cho anh hạ bộ, tự ý thức cũng thừa quá mức đi? Trước không nói đến tôi cùng hai vị đại lão nhận ra vấn đề hay không, anh rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình có chỗ nào đáng giá để hai vị đại lão đi tính kế?”

Sau khi đem lời nói đập xuống, Cam Điềm Điềm cũng mặc kệ biểu tình vặn vẹo của Mạc Phàm, quay đầu giương đuôi ngựa rời đi. Mạc Phàm âm trầm nhìn chăm chú bóng lưng Cam Điềm Điềm rời đi, hắn căn bản cũng không tin lời Cam Điềm Điềm nói, một lòng nhận định Cam Điềm Điềm cùng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên ba người là một nhóm, cố ý tính kế làm hắn xấu mặt…

Bệnh trạng suy nghĩ vặn vẹo của Mạc Phàm, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên cũng không rõ ràng lắm. Nhưng cho dù bọn họ biết suy nghĩ của Mạc Phàm, cũng sẽ không để ở trong lòng, trò chơi bàn tròn lúc nào cũng hành hạ tinh thần và thân thể của người chơi, khiến cho sức khỏe tâm thần của người chơi có vấn đề, cuối cùng dẫn đến tình huống tâm lý biến thái cũng không hiếm thấy.

Hành vi chơi trò chơi của những người này không thể dùng lẽ thường phỏng đoán, trong diễn đàn trò chơi đã ghi lại một vụ việc tâm lý biến thái nghiêm trọng nhất, một người chơi bình thường nào đó đã phát hiện trong trò chơi có tình huống kẻ phản bội, không chỉ không thông báo cho người chơi bình thường khác có tồn tại kẻ phản bội, ngược lại còn giúp kẻ phản bội săn giết người chơi bình thường, cuối cùng còn chủ động thay kẻ phản bội cõng hắc ám mà bị người chơi khác giết chết. Vòng trò chơi kia nếu không phải có một người chơi bình thường vô cùng lợi hại, thật sự sẽ bị kẻ phản bội thực hiện được thông quan. Trải qua vòng trò chơi kia người chơi bình thường còn sống sót biết được, kẻ phản bội cùng người chơi bình thường giúp hắn kia, hai người bình thủy tương phùng, trong xã hội hiện thực không có bất kỳ liên quan gì.

Bởi vì tình hình của người chơi thực sự dễ dàng dẫn đến trạng thái tinh thần có vấn đề, vì vậy các mảng tư vấn tâm lý của diễn đàn trò chơi đã phát triển mạnh. Khi người chơi gặp phải người chơi có trạng thái tinh thần bất thường trong trò chơi, sau khi xác nhận rằng đối phương không phải là kẻ phản bội, trừ khi đối phương chủ động làm hại sự tiến triển của trò chơi hoặc tấn công người chơi bình thường, nếu không người chơi thường sẽ có chiến lược bỏ qua họ.


Giang Vấn Nguyên đã sớm phát hiện trạng thái tâm lý không lành mạnh của Mạc Phàm, nhưng thời gian của bọn họ rất quý báu, hơn nữa còn có chuyện quan trọng hơn để làm, không có khả năng lãng phí thời gian lên người Mạc Phàm.

Sau khi hai người lấy được đồ Cam Điềm Điềm cho bọn họ, cả ngày vẫn nằm trong phòng, ngay cả cơm trưa cùng cơm chiều cũng do Cam Điềm Điềm đóng gói mang vào trong phòng cho bọn họ. Hai người sóng vai ngồi trên giường, Giang Vấn Nguyên kỳ thật không có việc gì để làm, liền cầm tư liệu Đổng Tiểu Uyển điều tra chuyện cũ của cha mẹ tùy ý lật xem, cũng thời khắc lưu ý Trần Miên ngồi bên cạnh cậu.

Giang Vấn Nguyên chỉ để lại mấy con rối có thể dùng khi khẩn cấp trong không gian đặc biệt, những con rối còn lại toàn bộ đều lấy ra. Hơn ba mươi con rối chất đống toàn bộ giường. Trần Miên đem tất cả đồ Cam Điềm Điềm lục soát ra từ dưới gối Vi Phong Đăng tất cả mọi thứ đều gộp lại trước mặt. Khi nghiên cứu những thứ này tản ra hơi thở không rõ, Trần Miên thỉnh thoảng sẽ lấy một con rối, kích hoạt năng lực đặc biệt của nó. Trong suốt quá trình này, số lần thời gian trao đổi giữa Trần Miên và Giang Vấn Nguyên rất hạn chế.

Bình thường khi Trần Miên và Giang Vấn Nguyên trao đổi đều thích nhìn ánh mắt hắn, bởi vì hắn đã không còn dung nhan của Trần Miên nữa, hắn hy vọng thông qua ánh mắt trao đổi trực tiếp sẽ khiến Giang Vấn Nguyên cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Nhưng hôm nay khi Trần Miên và Giang Vấn Nguyên trao đổi, hắn rất ít khi tiếp xúc ánh mắt với Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên có thể cảm nhận được sự cấp bách của Trần Miên, nhưng cậu không nhìn thấy thứ gì trong mắt Trần Miên, không thể lý giải trạng thái linh hồn của Trần Miên rốt cuộc đang phải chịu đựng thống khổ gì trong trò chơi này, cậu không thể giúp đỡ Trần Miên. Điều duy nhất Giang Vấn Nguyên có thể làm chính là trầm mặc canh giữ bên cạnh Trần Miên.

Đem toàn bộ con rối trên giường tiêu hao hết, Trần Miên mệt mỏi nhắm mắt lại, đem trọng lượng cơ thể đều dựa vào vai Giang Vấn Nguyên: “Em không hỏi tình huống của anh thế nào sao?”

Giang Vấn Nguyên thay Trần Miên trả lời câu hỏi của hắn: “Xem anh còn có tâm trạng hỏi em vấn đề này, em đoán anh tiến triển khá thuận lợi. Nhưng kết quả như thế nào, cũng cần phải xem hành động tối nay, vì vậy anh vô thức ở trong trạng thái căng thẳng, cơ thể rất cứng nhắc, chứng minh rằng anh đang khẩn trương.”

Trần Miên hừ nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế tựa vào người Giang Vấn Nguyên, mang theo ám chỉ mãnh liệt nói với Giang Vấn Nguyên: “Cám ơn đã khen ngợi, vẫn là em hiểu anh, anh cũng cứng rồi.”

Giang Vấn Nguyên: “…..” Từ khi nào còn không đứng đắn như vậy!


Gần rạng sáng, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên rốt cục cũng ra khỏi phòng.

So với bọn họ, Cam Điềm Điềm ra hơi muộn một chút, cô ra khỏi cửa, lần đầu tiên hành động vào ban đêm nguy hiểm, tâm tình của cô vẫn vô cùng thấp thỏm.

Cùng đến bến sông tập hợp còn có Vi Phong Đăng, hắn là do Giang Vấn Nguyên dùng vàng nguyên chất gọi ra, dùng lý do là muốn du ngoạn hồ Ô Thang. Mới chỉ đi qua ban ngày và hoàng hôn đều, còn lại du ngoạn vào ban đêm chưa có thử qua, tập hợp đủ ba loại trạng thái ở hồ Ổ Thang, chuyến du lịch này mới coi như hoàn chỉnh. Vi Phong Đăng vốn vẫn có chút do dự, nhưng ở Giang Vấn Nguyên đem toàn bộ vàng nguyên chất còn lại của cậu lấy ra. Nhìn số vàng nguyên chất nặng trịch kia, Vi Phong Đăng cắn răng đáp ứng.

Giang Vấn Nguyên chỉ yêu cầu Vi Phong Đăng dẫn bọn họ đi du hồ, nhưng Vi Phong Đăng cũng không có đi tay không đến, hắn còn vì ba người Giang Vấn Nguyên làm ấm một bầu rượu, còn có một vài dồ nhắm. Mái thuyền nhỏ che mưa gió cũng tháo xuống, ngồi trong bụng thuyền liền có thể nhìn lên bầu trời đầy sao, tận mắt nhìn hồ Ô Thang hoàn mỹ hòa làm một thể với đêm tối.

Vi Phong Đăng bưng rượu và thức ăn lên thuyền nhỏ trước, thắp sáng đèn đầu trên thuyền chiếu sáng dòng sông tối đen như mực, nói với ba người Giang Vấn Nguyên còn đứng ở cửa bến: “Hiện tại sắc trời đã tối, lúc mọi người xuống cẩn thận một chút, đừng vấp chân.”

Giang Vấn Nguyên và Trần Miên thoải mái leo lên thuyền nhỏ, Cam Điềm Điềm còn do dự không biết nên xuống chân như thế nào: “Ách, tôi có chút chứng mù đêm, có thể giúp đỡ tôi một chút không?”

Cam Điềm Điềm không chỉ đích danh gọi ai đi giúp cô, nhưng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đã đi tới bụng thuyền, sắp ngồi xuống. Vi Phong Đăng đứng ở đuôi thuyền, cách cửa bến lại là gần nhất, hắn vẫn biểu hiện ra thái độ phục vụ tốt, thế nào cũng thuận tay đỡ Cam Điềm Điềm một phen. Nhưng Vi Phong Đăng giống như không nghe thấy lời cầu xin giúp đỡ của Cam Điềm Điềm, không đi giúp đỡ cô, hắn quay đầu đùa nghịch neo thuyền buộc ở bến tàu.

Cam Điềm Điềm bĩu môi, “Mau giúp tôi, tôi không thấy rõ lắm.”


Giang Vấn Nguyên vốn tưởng rằng Vi Phong Đăng sẽ đi giúp Cam Điềm Điềm, cho nên đã cùng Trần Miên ngồi xuống, ai ngờ Vi Phong Đăng căn bản không đi hỗ trợ. Giang Vấn Nguyên không một lần nữa đứng lên giúp Cam Điềm Điềm, mà từ trong túi xách lấy ra đèn pin cường quang, chiếu sáng con đường dưới chân.

Cam Điềm Điềm dừng lại vài giây, có chút khô rát nói: “Cám ơn.”

Đó là một lời cảm ơn không có linh hồn. Nhưng cô cũng không phải có ý kiến với sự giúp đỡ qua loa của Giang Vấn Nguyên, mà là cảm nhận được Giang Vấn Nguyên lại cho cô ăn một ngụm thức ăn cho chó. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên như keo như sơn, ngay cả hỗ trợ giúp đỡ, Giang Vấn Nguyên cũng không muốn rời khỏi Trần Miên.

Ôi, chờ đã, vậy Vi Phong đăng không tới hỗ trợ thì là đã xãy ra chuyện gì? Âm lượng của Cam Điềm Điềm là bình thường, chỉ cần không phải người khiếm thính đều có thể nghe được. Vi Phong Đăng không muốn cùng cô sinh ra tiếp xúc chân tay, điều này làm cho Cam Điềm Điềm nghĩ đến Đổng Tiểu Uyển không muốn tiếp xúc trao đổi với người chơi khác.

Nhưng Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển lại có một sự khác biệt rất nhỏ, Đổng Tiểu Uyển không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, 6có thể biết tuổi của những người cô từng nhìn thấy, sau khi xác nhận Cam Điềm Điềm là vị thành niên, Đổng Tiểu Uyển nguyện ý cùng cô nói chuyện, cũng có thể cùng cô sinh ra tiếp xúc chân tay rất nhỏ. Nếu như Vi Phong Đăng cũng có năng lực tương tự vậy hắn không cần cố ý tránh tiếp xúc với Cam Điềm Điềm mới đúng. Ngược đẩy trở về, liền có thể kết luận được trạng thái Vi Phong Đăng là người bình thường.

Vi Phong Đăng tránh tiếp xúc bình thường với Cam Điềm Điềm, chứng minh hắn đối với trạng thái quy nhân của Đổng Tiểu Uyển là biết rõ.

Vậy rốt cuộc là sau khi Đổng Tiểu Uyển biến thành quy nhân, Vi Phong Đăng không thể không trung thủy với Đổng Tiểu Uyển để bảo vệ tính mạng; hay là Vi Phong Đăng vì báo thù cho cha mẹ mà biến Đổng Tiểu Uyển thành quy nhân, kết quả biến khéo thành vụng, dẫn đến hắn phải bảo trì trung thủy với Đổng Tiểu Uyển?

Suy nghĩ của Cam Điềm Điềm rơi vào ngõ cụt, cô ngồi xuống đối diện Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, nói với Giang Vấn Nguyên: “Đại lão, trước đây tôi không nghĩ tới muốn đi đêm, cho nên không chuẩn bị đèn pin cường quang. Anh cho tôi mượn đèn pin một chút.”

Giang Vấn Nguyên và Trần Miên muốn quan sát Vi Phong Đăng, cho nên ngồi đối diện với Vi Phong Đăng đang đứng ở đuôi thuyền chèo thuyền. Cam Điềm Điềm quay lưng lại với Vi Phong Đăng, lúc lấy được đèn pin của Giang Vấn Nguyên, thuận tiện đem ngôn ngữ ký hiệu nghi hoặc của mình nói cho Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. Cam Điềm Điềm đem ý nghĩ của mình biểu đạt xong, lấy gương lặng lẽ nhìn Vi Phong Đăng ở đuôi thuyền, sau khi xác định hắn không có dị động, mới mở miệng hỏi: “Hai vị đại lão cảm thấy tình huống của hắn là trước hay là sau đây?”


“Chờ một chút nữa không phải cô sẽ biết sao?” Trần Miên có chút lười biếng nói, hắn cùng Giang Vấn Nguyên giống nhau, trong quá trình chơi trò chơi cũng không dính rượu, nhưng tối nay hắn lại rót cho mình một chén rượu ấm. Nồng độ rượu không cao, Trần Miên uống hết chén rượu, có chút hạnh phúc nheo mắt lại, “Đã lâu không nếm qua mùi rượu, thật tốt.”

Cam Điềm Điềm không thể nhận được câu trả lời cô muốn, liền không có cách nào phán đoán Vi Phong Đăng đứng sau lưng cô chèo thuyền đến tột cùng là người tốt hay người xấu. Mà trong lòng cô cũng nghiêng về phía Vi Phong Đăng là một người xấu, bằng không hắn làm sao có thể không ngừng tra tấn Đổng Tiểu Uyển gặp chuyện suốt ba năm.

Cam Điềm Điềm sợ Vi Phong Đăng sẽ đột nhiên từ phía sau cho cô một phát, nhìn thấy Trần Miên uống rượu, cũng uống mấy chén lấy thêm can đảm. Về phần quy định vị thành niên không thể uống rượu, kệ nó đi! Cô làm không tốt một hồi sẽ mất mạng, trước khi đi uống hai chén rượu thì sao?

Khi thuyền nhỏ theo dòng sông tiến vào hồ Ô Thang, Trần Miên cắn cắn lỗ tai Giang Vấn Nguyên: “Em ngồi ở đây, lấy con rối đối thủy ra. Nếu em rơi xuống nước, anh sẽ cứu em, đừng sợ.”

Trong đêm tối, cảm giác hồ Ổ Thang cho Giang Vấn Nguyên càng thêm kinh khủng, phảng phất nếu rơi xuống nước sẽ bị hút vào trong vòng xoáy đen kịt hít thở không thông mà chết. Tim Giang Vấn Nguyên vẫn không an tĩnh lại được, nhưng cậu vẫn gật gật đầu, buông tay vẫn đang nắm tay Trần Miên ra, “Anh đi đi, cẩn thận một chút.”

Trần Miên buông tay Giang Vấn Nguyên ra, đứng dậy đi đến bên cạnh Vi Phong Đăng, “Tôi đã thấy anh chèo thuyền ba ngày, cảm giác cũng không khó khăn lắm, cũng để tôi thử một chút đi. Chuyến đi của chúng tôi đã chi tiêu rất nhiều tiền, yêu cầu nhỏ này không phải anh sẽ không đồng ý chứ?”

“Cái này…” Vi Phong Đăng có chút khó xử, “Vạn nhất xảy ra tai nạn, sẽ rất nguy hiểm.”

“Sợ cái gì, mọi người đều mặc áo phao. Hơn nữa khi tôi điều khiển thuyền, anh không đứng bên cạnh tôi nhìn sao, có anh ở đây làm sao chúng tôi có thể xảy ra tai nạn chứ?” Trần Miên chắc chắn Vi Phong Đăng không dám tiếp xúc với thân thể hắn, thật sự đoạt lấy mái chèo.

Trần Miên dùng hơn phân nửa thân thể chặn mái chèo, Vi Phong Đăng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Miên chèo thuyền nhỏ về phía sông Minh Kính.

Hết chương 90


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.