Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 93: Nhiệm Kỳ Thứ Ba


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 93: Nhiệm Kỳ Thứ Ba

CHƯƠNG 92: Nhiệm kỳ thứ ba

Edit: Foxpii

Giang Vấn Nguyên bồi hồi thật lâu trong bóng đêm, cậu bị một giọng nam nghiêm túc cao vút đánh thức. Thanh âm lúc xa lúc gần, nói những lời Giang Vấn Nguyên nghe không hiểu, làm cậu có chút đau đầu, muốn đối phương câm miệng. Vì thế Giang Vấn Nguyên đi về phía ngồn âm thanh kia, đi rồi đi, theo thanh âm phá tan bóng tối, từ trong hôn mê tỉnh lại.

“Anh Giang, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Lữ Kỳ Diệu mặc quần áo bảo hộ đã tiến hành xử lý khử trùng, hai tay đeo găng tay bảo hộ, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động đựng trong túi niêm phong khử trùng trong suốt. Giọng nói đánh thức Giang Vấn Nguyên chính là từ trong điện thoại di động của Lữ Kỳ Diệu phát ra, thì ra lúc ở bên giường Lữ Kỳ Diệu cũng không nhàn rỗi, đang dùng điện thoại di động nghe các bài học trực tuyến liên quan đến y học tích lũy kiến thức.

Giang Vấn Nguyên không lập tức mở miệng nói chuyện, cậu cảm giác được cổ họng có chút ngứa ngáy, nhưng đôi môi lại không có dấu hiệu khô nứt, trên xe khay y tế bên cạnh đầu giường đặt một ly nước, trong nước ngâm mấy cây tăm bông. Khi cậu hôn mê không có biện pháp uống nước, thường xuyên có người dùng tăm bông làm ướt đôi môi cho cậu. Từ chi tiết này có thể thấy, trong quá trình hôn mê Giang Vấn Nguyên được chăm sóc rất tốt.

Lữ Kỳ Diệu ấn chuông gọi ở đầu giường, cho Giang Vấn Nguyên uống một ít nước, xác nhận cậu có thể suy nghĩ bình thường và phản ứng chính xác với câu hỏi cơ bản của cô, đại não không vì mất máu nhiều mà tạo thành tổn thương do thiếu oxy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đối với Giang Vấn Nguyên lộ ra nụ cười có chút thả lỏng: “Chờ bác sĩ tới, em lại đi nói cho những người khác biết tin tức anh đã tỉnh lại.”


Các bác sĩ đã kiểm tra sức khỏe cho Giang Vấn Nguyên, cho rằng cậu đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, có thể chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh thông thường. Sau khi làm sạch vết thương, băng bó một lần nữa, giải quyết nhu cầu sinh lý và vệ sinh cá nhân, hoàn thành một loạt các biện pháp xử lý, Giang Vấn Nguyên cuối cùng đã gặp mọi người trong phòng bệnh bình thường.

Tất cả mọi người trong Thanh Điểu đã đến đông đủ.

Giang Vấn Nguyên suy yếu nằm trên giường, mỗi người ở đây đều có thể dễ dàng hạ gục Giang Vấn Nguyên hiện tại, nhưng ánh mắt Giang Vấn Nguyên không mang theo một tia mê mang, trong suốt mà kiên định, đó là ánh mắt thuộc về cường giả. Giang Vấn Nguyên vẫn là Giang Vấn Nguyên cường đại bất khả chiến bại kia, không thể nghi ngờ, cậu chính là lãnh đạo của Thanh Điểu, uy hiếp tử vong từ trò chơi bàn tròn cũng không thể mảy may dao động cậu. Giang Vấn Nguyên từ trong hôn mê tỉnh lại, Thanh Điểu cũng tìm lại được định hải thần châm của nó, trái tim mọi người treo lơ lửng rốt cục cũng có thể an tâm thả trở lại trong bụng.

Giang Vấn Nguyên dạo một vòng quanh quỷ môn quan, tuy rằng đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng tinh thần vẫn có chút không tốt, vì thế mọi người không quấy rầy nhiều, chỉ có ba thành viên nòng cốt là Lý Na, Dịch Khinh Chu và Lữ Kỳ Diệu lưu lại, những người khác đều bị đuổi đi.

Dịch Khinh Chu trải qua hai năm mài giũa, tính tình so với trước kia trầm ổn hơn một chút, hắn vẫn nhẫn nhịn đến khi những người khác đều rút lui, mới đem đầy bụng oán giận đổ cho Giang Vấn Nguyên. Đối mặt với bệnh nhân vừa mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, còn có thể không hề cố kỵ mà làm tăng thêm gánh nặng tâm lý của đối phương, Dịch Khinh Chu cũng là tương đối ma quỷ.

“Ngày 28 tháng Chạp anh mới vừa mới vào trò chơi, theo đạo lý mà nói sẽ không nhanh như vậy lại vào trò chơi, hơn nữa còn là ngày mùng một tết. Anh có cố ý vào trò chơi trước bằng đạo cụ không? Những người khác không biết thực lực gì của anh, nhưng tôi còn không biết sao? Rốt cuộc ở trong trò chơi anh đã làm cái gì mà lại trúng nhiều thương tích như vậy, chẳng lẽ không có một con rối nào có thể phát huy tác dụng sao? Giang Vấn Nguyên anh có biết mình là nhân vật linh hồn không thể thiếu của Thanh Điểu hay không, lấy mạng mình chơi đùa vui vẻ hả? Đại lão, anh làm việc cẩn thận một chút đi!” Dịch Khinh Chu thật sự là càng nói càng tức giận.


Giang Vấn Nguyên đối với lời nói của Dịch Khinh Chu còn chưa có phản ứng gì, Lý Na và Lữ Kỳ Diệu không hẹn mà cùng vèo vèo đâm vào người Dịch Khinh Chu. Lý Na không muốn ở trước giường bệnh Giang Vấn Nguyên dẫn đến cãi vã, cô ấn huyệt thái dương bị Dịch Khinh Chu làm tức giận đến mức giật giật, hung hăng trừng mắt nhìn Dịch Khinh Chu một cái, có chút nghiêm khắc nhắc nhở: “Chúng ta đến để an ủi anh Giang.”

Giang Vấn Nguyên kỳ thật có thể đoán được vì sao Dịch Khinh Chu lại tức giận như vậy, cậu dựa vào nửa giường bệnh trước: “Lý Na, không sao, để Dịch Khinh Chu nói. Cậu đã thấy một bài đăng kỳ lạ trên diễn đàn người chơi?”

Dịch Khinh Chu bị Lý Na trừng mắt, dáng vẻ bệ vệ lại một lần nữa dấy lên, hắn lấy điện thoại di động ra mở bài viết sưu tầm ra, đem tiêu đề trưng bày cho ba người xem, “Này, các người xem đi!”

Tiêu đề bài viết rất dài: “Điên rồ, tám một tám* người chơi để làm hài lòng bạn gái trong một vòng trò chơi đã điên cuồng tiêu thụ hơn một trăm con rối, cuối cùng suýt nữa chết trong trò chơi người chơi đại lão!”

(*Chính là bát quái một chút, bát quái là xuất phát từ tiếng Quảng Đông, chỉ đối với tin tức tiểu đạo say sưa nói.)

Bài đăng này được phát hành vào ngày mùng hai tết, một khi nhấp chuột đã phát triển điên cuồng không ngừng. Người bình thường nhìn thấy thổ hào hoa thức rải tiền huyễn phú đều sẽ nhấp vào xem. Tương tự, bài viết về trò chơi này càng thêm mạnh mẽ. Đôi khi, một con rối tương đương với một mạng sống, lãng phí hàng trăm cơ hội có thể cứu mạng, ai sẽ không nhấp vào xem?


Trong bài đăng này có hơn mười id diễn đàn tự xưng là đương sự, phát biểu với nhau, khôi phục lại tất cả những gì đã xảy ra trong trò chơi, đem người chơi đại lão vì thỏa mãn tâm nguyện muốn xem huỳnh quang của bạn gái mà điên cuồng tiêu hao con rối, cuối cùng toàn bộ quá trình trúng nhiều phát súng ghi lại chi tiết. Id diễn đàn của đại lão trò chơi và bạn gái trong bài đăng này đều chưa từng xuất hiện.

Đại đa số người chơi ăn dưa đều không tin những gì trong bài viết nói, cho rằng đây là một sự kiện ngu ngốc lớn. Một số ít người chơi hoài nghi và bắt đầu suy đoán về id diễn đàn nào đang hoạt động trong diễn đàn trò chơi có thể có hơn một trăm con rối. Mọi người tranh cãi mấy ngàn bình luận đối với danh sách trăm con rối, phần lớn id diễn đàn trong danh sách đều có tranh cãi vo cùng lớn, chỉ có hai id diễn đàn từ đầu đến cuối đều không có ai nghi ngờ qua, một là Ajiwy đã sớm biến mất, người còn lại chính là Miên Miên.

Bài viết phía sau đã hoàn toàn lệch thành id diễn đàn của người chơi, 818 người chơi có thể được gọi là đại lão.

Về phần chuyện tiêu hao trăm con rối, kết luận cuối cùng là những người chơi kia không nói dối, nhưng bọn họ bị người chơi đối tác kia dùng một loại thủ đoạn che mắt nào đó lừa gạt. Người chơi nhất trí cho rằng không có kẻ ngốc nào sẽ tiêu hao con rối với số lượng lớn dưới tình huống tính mạng vô ưu, huống chi nghe người chơi trong cuộc miêu tả, hai người chơi kia có kinh nghiệm đại lão, chắc chắn là người chơi cũ. Làm sao một người chơi như vậy có thể làm một cái gì đó ngớ ngẩn như vậy chứ?

Bởi vì bài viết quá dài, Dịch Khinh Chu không cho mọi người xem xong bài viết, hắn đại khái tổng kết nội dung bài viết, sau đó hỏi Giang Vấn Nguyên: “Giang Vấn Nguyên, tôi hỏi anh, người trong bài viết này có phải là anh hay không! Nói dối vô ích, tất cả chúng tôi đều biết rằng anh có rất nhiều con rối, nếu anh từ chối, đem rối ra đây cho chúng tôi xem một cút, chứng minh cách nói của anh.”

Lý Na cầm điện thoại di động của Dịch Khinh Chu nhanh chóng lật xem bài viết, mấy ngày nay sau khi Giang Vấn Nguyên tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt, cô vẫn rất bận rộn, cũng không có thời gian lên diễn đàn trò chơi, cô cũng không biết có bài viết như vậy. Lý Na không thể tin được thật sự sẽ có người làm ra chuyện như trong bài viết, “Bài viết này là giả đi, cho dù xác thực có chuyện như vậy, anh Giang hiện tại cũng không có bạn đời, hơn nữa còn không phải dị tính, làm sao anh ấy có thể vì một người bạn gái tạm thời tổ đội mà tiêu hao một lượng lớn con rối. Lấy một bài giải trí giả đăng lên yêu cầu anh Giang cho anh xem con rối, Dịch Khinh Chu anh không cảm thấy mình vô lý gây sự sao?”


Lữ Kỳ Diệu không nói gì, nhưng hai mắt cô nhìn Giang Vấn Nguyên, cũng đủ để nói rõ thái độ của cô. Tuy rằng phân tích của Lý Na vô cùng có đạo lý, nhưng Lữ Kỳ Diệu vẫn có chút bị Dịch Khinh Chu nói dao động.

Giang Vấn Nguyên ho nhẹ hai tiếng, lập tức tất cả mọi người đều an tĩnh lại, tầm mắt đều tập trung vào người cậu. Giang Vấn Nguyên bình thản nói: “Người trong bài viết là tôi. Tôi đã tiêu thụ gần như tất cả những con rối tôi sở hữu trong vòng chơi đầu tiên của năm mới.”

Lý Na hít một hơi khí lạnh, không cách nào lý giải vì sao Giang Vấn Nguyên lại làm ra chuyện như vậy, “Vì sao…”

Dịch Khinh Chu hừ lạnh một tiếng, “Không phải là vì tế Tả Tri Ngôn chứ, điên mất tim rồi!”

(*Điên mất tim là một bệnh tâm lý, phát triển từ dây thần kinh não, là do khả năng chịu đựng tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, tạo ra tâm lý, hành động, ý chí và như vậy biến dạng. Thường xuyên xảy ra ở một số những người bị căng thẳng. Tình trạng này thường xuất hiện trong các trò chơi, tiểu thuyết, phim ảnh và phim truyền hình.)

“Tôi tin tưởng anh Giang, anh ấy làm như vậy nhất định có lý do của anh ấy.” Chỉ có Lữ Kỳ Diệu, từ đầu đến cuối đều vô cùng tin tưởng Giang Vấn Nguyên, có lẽ là bởi vì bọn họ đều bởi vì trò chơi bàn tròn mà mất đi người quan trọng, trong tình cảm có thể cộng hưởng.

Giang Vấn Nguyên nói: “Chuyện này cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi xa cách với mọi người. Tôi tiêu hao rất nhiều con rối trong trò chơi, là vì làm nền tảng cho trò chơi cuối cùng của tôi, sự tình có chút phức tạp. Tôi không thể giải thích chi tiết cho mọi người, nếu mọi người biết quá nhiều, có thể nguy hiểm sẽ sớm tìm đến mọi người, mang đến phiền toái không cần thiết. Ví dụ như diễn đàn trò chơi đã có hơn mười năm lịch sử, lại chưa từng có bất kỳ bài viết nào liên quan đến thông quan trò chơi bàn tròn, lại lưu truyền cách nói làm bàn tròn ngồi đầy người chính là trò chơi cuối cùng. Một số thông tin, chỉ có thời gian đến mới có thể biết, biết trước là họa không phải phúc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.