Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 90: Yêu Và Không Yêu
CHƯƠNG 89: Yêu và không yêu
Edit: Foxpii
Cam Điềm Điềm tránh tai mắt của người lặng lẽ rời đi, Trần Miên ngáp một cái, đang muốn từ trên giường đứng dậy: “Chúng ta đi tìm Vi Phong Đăng đi dạo thêm một lần nữa hồ Ô Thang đi, ngày hôm qua khi đi dạo trên hồ sắc trời đã tối, không thể cẩn thận quan sát tình huống của hồ Ô Thang. Chúng ta cùng Vi Phong Đăng đi, cũng thuận tiện cho Cam Điềm Điềm đến tìm Đổng Tiểu Uyển bên kia tìm hiểu tình huống.”
Nhưng Trần Miên còn chưa ngồi dậy, Giang Vấn Nguyên liền nhẹ nhàng đè bả vai hắn lại, không để cho hắn cự tuyệt mà đè trở lại giường: “Chờ em nghỉ ngơi nửa tiếng, chúng ta lại đi tìm Vi Phong Đăng. Trật tự bản đồ thế giới trò chơi này vững chắc, tương đối yên bình, những người chơi khác không dễ dàng có được vàng để trả thù lao cho Vi Phong Đăng. Chúng ta đi tìm Vi Phong Đăng muộn nửa giờ, hắn ta chắc chắn vẫn còn ở đó.”
Trần Miên nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của Giang Vấn, ý đồ biện giải, “Chúng ta phải nắm chặt thời gian ——”
“Trần Miên, anh câm miệng lại cho em.” Giang Vấn Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, dù sao trò chơi bàn tròn cũng đã dùng vại ngói nói rõ ràng cho cậu biết Trần Miên dùng phương thức linh hồn phụ thân canh giữ bên cạnh Giang Vấn Nguyên, vậy cậu cũng không cần phải che giấu nữa.
“Anh và em đã trải qua rất nhiều vòng chơi. Ngay cả trong thời gian nghỉ ngơi cần thiết, anh đều đợi cho tất cả mọi người nằm xuống anh mới có thể nằm xuống, khi anh thức dậy vào ngày hôm sau, anh cũng sẽ thức dậy sớm hơn tất cả mọi người. Anh không thích nằm trên giường trước mặt người khác, bởi vì tư thế nằm trên giường lộ ra tất cả các sơ hở hoặc làm cho anh cảm thấy không an toàn. Nhưng vừa rồi ở trước mặt Cam Điềm Điềm, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới muốn rời giường. Đừng nói bởi vì Cam Điềm Điềm không có uy hiếp cho nên anh mới tiếp tục nằm, em sẽ không tin.
Em biết thời gian của chúng ta là cấp bách, nhưng làm việc quá mức có thể dẫn đến tiêu thụ năng lượng cao hơn. Em sẽ ở lại với anh, nếu có bất kỳ điều gì đó không ổn, em sẽ đánh thức anh dậy ngay lập tức. Trần Miên, anh đáp ứng em nghỉ ngơi một chút đi có được không, đừng để em lo lắng…”
Trần Miên kéo tay Giang Vấn Nguyên qua, cùng mười ngón tay cậu đan chéo một chỗ, cảm giác hạnh phúc nơi đáy mắt hắn tràn đầy, “Anh đã nói Đổng Tiểu Uyển mang đến cho chúng ta hai cái vại ngói không phải tất cả đều là chuyện xấu. Nguyên Nguyên, anh cảm giác đã lâu không được nghe em gọi tên anh, gọi thêm mấy lần đi, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nghỉ ngơi một lúc.”
Giang Vấn Nguyên nắm chặt bàn tay mảnh khảnh thuộc về phụ nữ trong tay, trong lòng hơi chua xót. Cho dù sau khi hai người gặp nhau trong trò chơi, Trần Miên cũng chưa bao giờ nói chuyện về tình huống sau khi hắn chết ở bàn tròn, Giang Vấn Nguyên không biết Trần Miên khi cùng trò chơi bàn tròn chơi trốn tìm rốt cuộc đã trải qua bao lâu năm tháng, chịu bao nhiêu khổ cực. Giang Vấn Nguyên nhìn chăm chú vào ánh mắt Trần Miên, nói ra cái tên đã đọc trong lòng ngàn vạn lần, “Trần Miên, Trần Miên, anh là Trần Miên của em…”
Nếu như cảm xúc của một người vẫn luôn ở trong trạng thái áp lực cực độ, lúc này cảm xúc trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng bài tiết, hồng tuyến phát cảm xúc rất dễ sẽ vỡ đê. Giang Vấn Nguyên có chút không thu lại được cảm xúc, nhưng cậu không làm càn mà suy sụp cảm xúc, cậu khàn khàn nói với Trần Miên: “Trần Miên, anh nên thực hiện lời hứa nghỉ ngơi đi. Nửa tiếng, ít hơn một giây em cũng sẽ không để anh ra khỏi giường.”
Trần Miên cũng không đi an ủi Giang Vấn Nguyên, hắn kéo tay Giang Vấn Nguyên tiến đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Giang Vấn Nguyên, cười loạn mặt mày dùng giọng điệu ngọt ngào chết người không đền mạng nói: “Tuân mệnh, lão bà đại nhân!”
Trần Miên tích lũy quá nhiều mệt mỏi, dường như ngay khi hắn nói xong, liền nhắm hai mắt lại rơi vào giấc ngủ say. Giang Vấn Nguyên vẫn nắm tay Trần Miên, trầm mặc canh giữ bên cạnh hắn.
Nửa tiếng đồng hồ vừa đến, Giang Vấn Nguyên còn chưa có động tác, Trần Miên liền tự mình tỉnh lại. Nửa giờ nghỉ ngơi không cách nào triệt để giảm bớt sự mệt mỏi của Trần Miên, nhưng cũng đủ để cho hắn hơi thở dốc. Trần Miên duỗi thắt lưng dài, mệt mỏi đã không còn thấy: “Anh thoải mái hơn nhiều rồi, Nguyên Nguyên chúng ta đi làm việc đi.”
Khi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên xách Vi Phong Đăng đi du hồ, Cam Điềm Điềm đã sớm xoa tay cũng bắt đầu làm việc.
Ba người chia làm hai tổ, song quản đồng loạt đi xuống đánh hạ hai vợ chồng Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển.
Hồ Ô Thang chạng vạng dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu, giống như một khối bảo thạch rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Ban ngày ánh sáng sung túc, tầm nhìn rộng mở, một chiếc thuyền phẳng trong hồ Ô Thang màu xanh biếc, phảng phất như đang ở trong tiên cảnh, gọi người tâm sinh hướng về.
Vi Phong Đăng đã nắm vững chắc bài học, khi giới thiệu bối cảnh nhân văn của hồ Ô Thang, cũng không phải một mực rao giảng, mà là gia nhập một số điển cố, điển tích sinh động thú vị, khiến Giang Vấn Nguyên nghe mà có loại cảm giác như cậu thật sự đến du lịch.
Vi Phong Đăng chèo thuyền nhỏ đến giữa hồ Ô Thang liền dừng mái chèo lại.
“Nguyên nhân hồ được đặt tên Ô Thang, thứ nhất, từ xưa đến nay vùng sông nước gần chúng ta lấy Ô làm danh hiệu. Thứ hai, hai người xem hình dạng bên hồ Ô Thang, có phải là vô cùng tròn trịa hay không, người xưa lấy thang thay thế tròn, đối với hồ Ô Thang gửi gắm nguyện cảnh cơm áo không lo. Tên hồ Ô Thang từ đó mà đến. Ngoài ra hồ Ô Thang cũng có một hóa thân khác, thần quy. Nguồn gốc của thần quy, không chỉ vì hồ Ô Thang rất giàu rùa, mà còn bởi vì sáu con sông nối liền với hồ Ô Thang. Từ vị trí giữa hồ của chúng tôi nhìn lại, vị trí của sáu dòng sông kia, vừa vặn có thể cùng đầu đuôi, tứ chi của con rùa nhất nhất tương ứng, tựa như một con rùa thần khổng lồ nằm ở trong hồ Ô Thang, thủ hộ sự bình yên của Trang Hương.”
Trần Miên ngồi ở mũi thuyền, vô cùng sát phong cảnh hỏi: “Hôm qua chúng ta xem vở kịch đèn chiếu, nơi Ngọc Hà, Yến Nhi và Kim Lư bị ngâm trong lồng heo, rốt cuộc ở đâu ở hồ Ô Thang? Nếu là Trang Hương trung trinh truyện, như vậy nơi ngâm lồng heo hẳn là hồ Ô Thang nhỉ, chắc chắn cùng lịch sử nhân văn có liên quan mới đúng.”
Ngay khi Trần Miên hỏi, một dòng nước quái dị từ dưới đáy thuyền bọn họ tràn qua, thuyền nhỏ lắc lư vài cái. Trần Miên nắm chặt tay Giang Vấn Nguyên, tay kia ném ra một con rối NPC không nhìn thấy phát hiện dị động trong nước. Nếu có dị vật nào uy hiếp đến Giang Vấn Nguyên, hắn sẽ lập tức hóa thành La Sát, diệt trừ tất cả bọn họ. Có lẽ là cảm nhận được khí thế cường đại của Trần Miên, Giang Vấn Nguyên đối với nước cũng không sợ hãi sâu như vậy, có Trần Miên bảo hộ, so với áo phao trên người cậu còn hữu dụng hơn.
Vi Phong Đăng liên tục chèo thuyền vài lần, nhìn xuống nước vài lần, chờ mặt nước bình tĩnh lại, nói với Giang Vấn Nguyên và Trần Miên: “Vừa rồi có một con rùa khổng lồ đi ngang qua dưới thuyền chúng ta, nó có thể sống ít nhất trăm tuổi. Đây là một dấu hiệu tốt, hai người không cần phải lo lắng. Không có sinh vật nước nguy hiểm trong hồ Ô Thang, sẽ không nguy hiểm.”
“Vừa rồi hai người hỏi vấn đề. Sử dụng con rùa để so sánh với hình dạng của hồ Ô Thang, đại diện cho đầu rùa và hai bàn chân trước của dòng sông, là một con sông thượng nguồn của hồ Ô Thang, cung cấp nước liên tục cho hồ Ô Thang. Con sông đại diện cho đuôi rùa và hai bàn chân sau là một con sông hạ lưu của hồ Ô Thang, trong đó lượng nước chảy nhiều nhất là sông Minh Kính đại diện cho đuôi. Không chỉ là nơi mà mấy người Ngọc Hà ngâm mình trong câu chuyện trung trinh, trên thực tế Trang Hương cũng đã từng diễn ra hình phạt ngâm lồng lợn trong nước, ngay tại ngã ba hồ Ô Thang và sông Minh Kính.” Vi Phong Đăng trả lời rất chi tiết câu hỏi của Trần Miên.
Dựa theo vị trí Cam Điềm Điềm miêu tả, nơi cô phát hiện thi thể người chơi nam tóc bím, chính là ở sông Minh Kính.
Giang Vấn Nguyên ngồi bên cạnh Trần Miên, nói với Vi Phong Đăng: “Dẫn chúng tôi đi sông Minh Kính xem một chút đi.”
Vi Phong Đăng vẫn luôn có tiền tất ứng, nhưng đối với yêu cầu này của Giang Vấn Nguyên, hắn lại trực tiếp cự tuyệt: “Hồ Minh Kính là con sông hạ lưu lớn nhất của hồ Ổ Thang, phải có thuyền lớn mới có thể đi tới. Thuyền nhỏ của tôi là do nhân lực điều khiển, hơn nữa thân thuyền cũng không chịu nổi dòng nước chảy xiết, không thể đi sông Minh Kính.”
Giang Vấn Nguyên tiếp tục hỏi: “Cứ đến gần sông Minh Kính xem một chút cũng không được sao?”
Vi Phong Đăng kiên định lắc đầu, “Vì sự an toàn của hai vị mà suy nghĩ, không thể đi.”
Vi Phong Đăng nói đường hoàng, kỳ thật hắn căn bản là đang nói dối, nếu như sông Minh Kính thật sự nguy hiểm như vậy, thì tại sao sau khi người chơi đem thi thể của người chơi nam trở về, thế nào cũng không đề cập đến chỗ nguy hiểm của sông Minh Kính? Huống chi vết máu lưu lại trên lồng lợn của người chơi nam tóc bím, nếu như nước chảy xiết, làm sao có thể không rửa được?
Tuy rằng con rối phát hiện kết quả dưới đáy nước không có gì bất thường, nhưng mái chèo ở trong tay Vi Phong Đăng, Giang Vấn Nguyên lại sợ nước, Trần Miên không muốn cùng Vi Phong đăng xung đột. Hơn nữa bọn họ còn cần vì Cam Điềm Điềm tranh thủ thời gian, không thể dễ dàng thả Vi Phong Đăng trở về. “Vậy anh lại dẫn chúng tôi tùy tiện đi xem cảnh trí của hồ Ô Thang đi, tốt nhất là thuận tiện vớt hai con rùa về làm bữa tối. Chúng tôi chưa bao giờ thấy hiện trường đánh bắt tại chỗ.”