Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 79: Tôi Nghi Ngờ Anh
CHƯƠNG 78: Tôi nghi ngờ anh
Edit: Foxpii
Từ đầu đến cuối chứng kiến phản ứng của Tả Tri Ngôn và Chu Chương sau khi tiến vào thính phòng âm nhạc, Giang Vấn Nguyên cảnh giác cao đến cực điểm. Vì vậy, cậu và các nguồn gây ảnh hưởng tinh thần trong thính phòng âm nhạc đã ở trong tình trạng đối đầu ngay từ đầu. Giang Vấn Nguyên vừa bước vào thính phòng âm nhạc, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người liền nổi da gà.
Bố cục thính phòng âm nhạc giống như Tả Tri Ngôn nói cho cậu biết.
Không gian bên trong tổng thể là một thính phòng âm nhạc hình chữ nhật, cắt thành hai phần, xa nhất cách cổng chính của thính phòng âm nhạc, chiếm một phần ba không gian chính là sân khấu biểu diễn. Lúc này trên sân khấu có ba hàng ghế, tổng cộng có ba mươi cái ghế, mỗi cái ghế đều đặt một nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành.
Hai phần ba không gian còn lại là chỗ dành cho khán giả. Chỗ ngồi đối diện với cửa chính trống rỗng một lối đi, hai bên lối di phân biệt xếp gọn gàng ghế gấp tựa lưng di động, tổng cộng ước chừng hai trăm cái ghế.
Bố trí trong thính phòng âm nhạc không thể bình thường hơn, thứ không bình thường chính là tình huống ở trên khán đài. Thi thể của sáu nạn nhân nằm rải rác ở các vị trí khác nhau trong khán phòng, bọn họ mặt hướng lên sân khấu ngồi ở trên ghế, dùng thi thể này sắm vai người nghe. Giang Vấn Nguyên đi dọc theo lối đi của khán giả, đi qua thi thể của người chơi.
Thi thể của ba nạn nhân xem lưu bút lớp 76 ngồi ở vị trí phía sau bên tay trái Giang Vấn Nguyên. Từ vết máu kéo dài trên mặt đất có thể nhìn ra một chuyện, bọn họ tự mình bò vào thính phòng âm nhạc, tự mình ngồi xuống ghế, sau đó nghênh đón cái chết cuối cùng. Họ xếp thành một hàng, dưới chân là vũng máu hội tụ lại với nhau.
Thi thể của Liên Thành và Trương Thiết Ngưu đều bị người khác chuyển vào, hơn nữa lúc bọn họ được chuyển vào thì xác đã cứng, bọn họ ngồi ở vị trí giữa khán phòng, tư thế ngồi cứng ngắc mà mất tự nhiên.
Duy chỉ có thi thể Kim Hâm là đặc biệt nhất, thi thể của hắn và Chu Chương đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hơn nữa trên tay bọn họ đều có nhạc cụ. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người này chính là Kim Hâm đã chết.
Giang Vấn Nguyên chịu đựng cảm xúc tiêu cực dời núi lấp biển mà đến, chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt cùng ghê tởm, đi tới trước mặt Chu Chương, tiến hành đối kháng với ảnh hưởng tinh thần bằng tất cả lực lượng của Giang Vấn Nguyên. Cậu đã không còn cách nào tiếp tục suy nghĩ, đơn giản thô bạo hỏi: “Chu Chương, anh muốn tự sát sao?”
Chu Chương lúc đầu căn bản không thèm để ý tới Giang Vấn Nguyên, toàn tâm toàn ý chăm sóc cầm cung của hắn. Cho đến khi Giang Vấn Nguyên lặp đi lặp lại câu hỏi năm lần, Chu Chương mới trở nên nóng nảy, hắn mắng Giang Vấn Nguyên một trận: “Cậu bị bệnh thần kinh hả? Câu hỏi ngu ngốc vậy mà cũng hỏi! Cậu có thể lăn bao xa thì lăn đi, đừng làm phiền tôi chăm sóc đàn!”
Sau khi bị ảnh hưởng tinh thần, Chu Chương lúc này cùng với Chu Chương trước khi tiến vào thính phòng âm nhạc đã không còn là cùng một người nữa. Chu Chương từ tao nhã biến thành gào thét chửi bới như sấm động, nhưng hắn không có khuynh hướng tự sát mà toàn tâm toàn ý mong chờ buổi biểu diễn của dàn nhạc diễu hành
Đối kháng với nguồn ảnh hưởng tinh thần khiến cơn đau đầu của Giang Vấn Nguyên càng thêm kịch liệt, đau đến mức trong tầm mắt của cậu thậm chí còn xuất hiện màn hình nhiễu sóng trên TV. Nhưng Giang Vấn Nguyên còn có rất nhiều nghi vấn, hiện giờ sử dụng con rối giải trừ trạng thái dị thường thì có thể rất nhanh sẽ nghênh đón trạng thái dị thường lần thứ hai. Giang Vấn Nguyên quyết định tiếp tục nhẫn nại một hồi, chờ đến khi thật sự không thể nhẫn nại được nữa mới lui về khu vực an toàn sử dụng con rối.
Giang Vấn Nguyên dọc theo hàng đầu tiên, chậm rãi từ bên cạnh Chu Chương di chuyển đến vị trí của Kim Hâm. Kim Hâm và Chu Chương không giống nhau, bọn họ đều cầm nhạc cụ nhưng Kim Hâm đã chết. Kim Hâm và những người chơi khác trong thính phòng âm nhạc không giống nhau, tuy rằng bọn họ đều đã chết nhưng trong tay những người chết khác không có nhạc cụ, người có nhạc cụ chỉ có một mình Kim Hâm.
Kim Hâm giống như là một cá thể độc lập, hắn và Chu Chương bất đồng, cũng không giống như những người chết khác, sự tồn tại của hắn là đặc biệt nhất trong thính phòng âm nhạc. Kim Hâm không phải là sau khi chết ở bên ngoài mới được đưa vào thính phòng âm nhạc, vũng máu dưới chân hắn so với ba nạn nhân xem lưu bút lớp 76 còn nhiều hơn, hơn nữa ranh giới vũng máu rõ ràng, không có dấu vết di chuyển qua. Nơi Kim Hâm tử vong là ở trong thính phòng âm nhạc, hắn ngồi trên ghế, dao găm đâm vào tim mà chết.
Tuy rằng Giang Vấn Nguyên mất đi phần lớn năng lực suy nghĩ nhưng cậu vẫn có thể phân biệt được, góc độ con dao đâm vào tim không giống như Kim Hâm tự sát mà thành, càng giống như người khác đâm vào ngực hắn. Nhưng vô cùng mâu thuẫn chính là, con dao đâm vào tim Kim Hâm không phải một kích trí mạng, nếu Kim Hâm không phải tự sát mà là bị sát hại, vậy thì vì sao hắn không tự cứu mình, vì sao không giãy dụa? Từ vũng máu dưới chân có thể thấy hắn đã hoàn toàn buông tha sinh mệnh.
Cái chết của Kim Hâm rất mơ hồ, Giang Vấn Nguyên không có nhiều thời gian để tiêu hao trên người hắn. Cậu tạm thời ghi nhớ dị thường trong đó sau đó xoay người lại, đi lên sân khấu thính phòng âm nhạc. Giang Vấn Nguyên đi dạo vài vòng trong khán phòng, đã sớm xác định được nguồn gây ô ảnh hưởng tinh thần đang ở trên sân khấu.
“Cậu muốn làm cái gì?!” Chu Chương nóng nảy vẫn luôn không để ý tới Giang Vấn Nguyên bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói.
Giang Vấn Nguyên cầm con dao quân đội Thụy Sĩ giấu dưới ống tay áo: “Mắt tôi không tốt lắm, muốn đến gần xem nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành. Xem liệu chúng có phải là những nhạc cụ mới được làm lại theo phong cách năm 1976 hay là nhạc cụ cũ được sử dụng bởi dàn nhạc diễu hành năm 1976.”
“Vậy cậu cẩn thận một chút, đừng đụng vào nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành.” Chu Chương nghiêm khắc cảnh cáo Giang Vấn Nguyên một câu, lại tiếp tục công việc điều dưỡng đàn của mình.
Giang Vấn Nguyên không nói dối, chỉ là cậu không nói hết, ngoại trừ nguyên nhân nói cho Chu Chương ra, việc cậu lên sân khấu còn có mục đích khác. Những nhạc cụ này không phải là nhạc cụ mới, những dấu vết mà năm tháng để lại trên chúng chắc chắn vượt quá mười năm và đặc biệt nhất, tất cả chúng đều có dấu ấn rất rõ ràng ở vị trí dễ thấy: “bản giao hưởng ngất xỉu.” Giang Vấn Nguyên đi tới trước một mặt trống nhỏ, trong tiếng gầm giận dữ của Chu Chương, trực tiếp dùng con dao quân đội Thụy Sĩ hung hăng cắt mặt trống!
Thế giới trò chơi này có rất nhiều nguồn ảnh hưởng nhưng nguyên nhân gốc rễ của nó chính là bản giao hưởng ngất xỉu.
Vòng này của trò chơi miễn là phá hủy nguyên nhân gốc rễ của sự ảnh hưởng tinh thần thì xác suất rất lớn có thể vượt qua trò chơi. Nhưng chuyện này nói thì dễ dàng, nhưng thực hành lại vô cùng khó khăn. Giang Vấn Nguyên chỉ mới xẹt qua một mặt trống nhỏ mà đầu óc đã giống như là bị búa tạ hung hăng đập xuống, tinh thần kịch liệt bị chấn động thậm chí gây ảnh hưởng trực tiếp đến thân thể, khiến Giang Vấn Nguyên tràn ra hai hàng máu mũi.
Nếu Giang Vấn Nguyên muốn một mình phá hư tất cả ba mươi món nhạc cụ thì chỉ sợ ngay cả một nửa cũng không kiên trì được liền xuất huyết não mà chết. Giang Vấn Nguyên chịu đựng sự tra tấn kép về tinh thần và thân thể, một cước đá văng Chu Chương đang điên cuồng nhào về phía cậu.
Ông trời phảng phất như nghe được lời cầu nguyện của Giang Vấn Nguyên, trong tiếng vang lớn của Chu Chương hung hăng đập vào mấy cái ghế, cửa thính phòng âm nhạc lại mở ra ——
Tả Tri Ngôn nghỉ ngơi cả buổi chiều đi vào.
Nhưng Giang Vấn Nguyên lại không bởi vì Tả Tri Ngôn đến mà toát ra nửa điểm vui vẻ, ngược lại lúc trợ thủ đến, cậu ôm lấy con rối đầu chim trong túi xách, kích hoạt năng lực đặc biệt của nó.
Khả năng đặc biệt của con rối đầu chim: loại bỏ tình trạng xấu của người sống (giới hạn sử dụng con rối: trạng thái rối loạn), chỉ sử dụng trong trò chơi.
Tả Tri Ngôn trầm mặc nhìn Giang Vấn Nguyên, Giang Vấn Nguyên dùng hành động thực tế nói với hắn: Tôi nghi ngờ anh.
“Cậu đã phát hiện ra từ lúc nào?” Tả Tri Ngôn bình tĩnh hỏi.
Hết chương 78