Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 78: Thính Phòng Âm Nhạc
CHƯƠNG 77: Thính phòng âm nhạc
Edit: Foxpii
Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên nói mấy câu, liền lâm vào trầm mặc thời gian dài. Tuy rằng biểu tình của hắn không biểu hiện ra thống khổ cực độ, cũng không có hành vi dị thường tự hại mình, nhưng từ ánh mắt mất tập trung của hắn có thể thấy được, hắn đang ở trong thế giới nội tâm cùng một thứ gì đó tiến hành đối kháng.
Giang Vấn Nguyên biết rõ nỗi đau liên tục bị ảnh hưởng tinh thần, cũng rất hiểu rằng ảnh hưởng tinh thần cần phải dựa vào sức mạnh của chính mình để chiến thắng. Muốn dùng ngoại lực mạnh mẽ can thiệp, cũng chỉ có thể sử dụng năng lực đặc biệt của con rối, nếu không chỉ càng dẫn đến tình huống tồi tệ thêm mà thôi. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể tạm thời buông bỏ rất nhiều nghi vấn trong lòng về thính phòng âm nhạc, cầm con rối ở bên cạnh chờ Tả Tri Ngôn.
Ước chừng qua hơn mười phút sau, ánh mắt Tả Tri Ngôn mới dần dần trở nên trấn tĩnh trở lại, nhưng sắc mặt của hắn vẫn rất kém, trạng thái tinh thần cũng không tốt. Tả Tri Ngôn một lần nữa sửa sang biểu tình trên mặt một chút: “Trần Miên, hiện tại đầu tôi rất đau, tôi nghĩ có thể mình cần nghỉ ngơi cả buổi chiều.”
“Không sao, anh chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. Buổi chiều tôi đi một mình là được, tôi sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với các nguồn ảnh hưởng tinh thần, chống lại ảnh hưởng tinh thần tôi cũng được coi là tương đối có kinh nghiệm, anh không cần phải lo lắng cho tôi.” Giang Vấn Nguyên giúp kéo Tả Tri Ngôn từ ghế đá lên, đề nghị với hắn: “Ký túc xá của chúng ta mùi máu tanh quá nồng, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, phòng ngủ nam cách vách hiện tại ít nhất cũng trống ba giường. Nếu không buổi chiều chúng ta chuyển sang phòng bên cạnh đi.”
“Không chuyển.” Tả Tri Ngôn thốt ra, sau khi dừng lại vài giây hắn mới bổ sung lý do không chuyển đi, “Hiện tại trạng thái tinh thần của tôi không tốt, nếu tiếp xúc với nguồn gây ảnh hưởng tinh thần, có thể sẽ không kéo trở lại được. Người chơi nam ngủ cách vách, nói không chừng cũng có người giống như Liên Thành, Kim Hâm, lấy được nguồn vận chuyển gây ảnh hưởng tinh thần. Những người chơi có nguồn gốc gây ảnh hưởng tinh thần trong tay nguy hiểm hơn nhiều so với mùi máu trong ký túc xá của chúng ta.”
Giang Vấn Nguyên trầm mặc một hồi, cậu đương nhiên biết phòng ngủ bên cạnh chắc chắn có nạn nhân bị ảnh hưởng tinh thần. Cậu hy vọng Tả Tri Ngôn chuyển đến phòng bên cạnh là vì nghĩ đến lúc Tả Tri Ngôn nghỉ ngơi vào buổi chiều, thuận tiện có thể quan sát người chơi ra vào phòng ngủ, xem rốt cuộc có bao nhiêu người bị ảnh hưởng tinh thần, mức độ ảnh hưởng như thế nào, hơn nữa còn có thể tập trung chú ý tình huống của Chu Chương. Khi mới vào trò chơi, Chu Chương đã giới thiệu với họ mình là học sinh trường trung học âm nhạc Thường Thanh khóa 76. Nhạc cụ Chu Chương mang đến Thường Thanh là cello, cello không thuộc về nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành, nhưng con số 76 quá nhạy cảm, Giang Vấn Nguyên cho rằng trên người hắn còn có manh mối đáng để lột sâu, cho nên cậu muốn đóng gói công việc này cho Tả Tri Ngôn.
Khụ, giao phó nhiệm vụ gian khổ như vậy cho Tả Tri Ngôn cần nghỉ ngơi thật tốt, Giang Vấn Nguyên thừa nhận mình có chút quỷ súc. Nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn muốn ngụy biện một câu, Tả Tri Ngôn ở ngoài đời là kẻ cuồng công việc, trong trò chơi cũng là kẻ cuồng trò chơi, từ cốt lõi ấn tượng của người khác đối với hắn chính là hiệu quả cao, Giang Vấn Nguyên cũng dựa trên ấn tượng đối với Tả Tri Ngôn mà đề nghị, nhưng Tả Tri Ngôn không muốn tiếp nhận thì Giang Vấn Nguyên cũng sẽ không cưỡng cầu: “Vậy chúng ta cứ tiếp tục nghỉ ngơi trong ký túc xá cũ đi. Anh nói thi thể của Liên Thành bị người chuyển vào thính phòng âm nhạc, vậy chúng ta trở về đem giường của hắn dọn dẹp sạch sẽ, lại cho thông gió đi mùi hôi là được.”
Hôm nay lúc ăn trưa, Giang Vấn Nguyên yên lặng đếm số người trên bàn ăn. Người chơi tử vong mà cậu biết là Trương Thiết Ngưu bị sát hại, Liên Thành và Kim Hâm bị tấm ảnh đám thiếu niên mê hoặc, còn có Vạn Liên, Kiều Tứ và Bặc Đao Đao bị cuốn vào vòng xoáy ảnh hưởng tinh thần với lưu bút lớp 76, tổng cộng có sáu người chơi. Người chơi của vòng này tổng cộng có mười hai người, hiện tại Tả Tri Ngôn đang nghỉ ngơi ở ký túc xá, người chơi trên bàn ăn tổng cộng có năm người, so với số đầu người chết thì không có nhiều người chơi chết ở nơi Giang Vấn Nguyên không biết.
Tình hình hiện tại của trò chơi vẫn vô cùng không lạc quan, hôm nay mới là ngày thứ hai của trò chơi nhưng số lượng người chơi đã giảm mạnh một nửa. Tệ hơn nữa là trên bàn cơm bao gồm cả Chu Chương tổng cộng có sáu người, ngoại trừ Giang Vấn Nguyên ra thì những người khác đều nhiệt liệt thảo luận về hồi ức thời trung học, bọn họ hưởng thụ cảm giác thể hiện tình cảm cá nhân, khi lắng nghe kinh nghiệm của người khác cũng say sưa, bầu không khí trên bàn cơm vô cùng hòa hợp. Đổi địa điểm thành nhà ăn, đổi đồng phục màu xanh lá cây non nớt trên người mọi người thành trang phục bình thường, hoàn toàn chính là hiện trường tụ tập bạn học, nửa điểm cảm giác bất hòa cũng không có.
Trương Thiết Ngưu chưa từng học trung học, ảnh hưởng tinh thần ở vòng này đối với hắn không có hiệu quả. Nếu Trương Thiết Ngưu hiện tại còn sống, hắn chắc chắn có thể bảo trì tỉnh táo, cũng thử dùng kinh nghiệm của mình để đánh thức mọi người. Nước cờ giết chết Trương Thiết Ngưu của kẻ phản bội, thật sự là rất tài tình.
Lúc ăn cơm, Giang Vấn Nguyên không tham gia thảo luận với người chơi, nhưng cậu cũng không nhàn rỗi, cậu cẩn thận quan sát bộ dáng của từng người chơi, loại bỏ chính mình và Tả Tri Ngôn thì người chơi còn sống chỉ còn lại bốn người trước mặt cậu, kẻ phản bội giấu trong mấy người này. Khi số lượng người chơi sống sót giảm, nơi ẩn náu của kẻ phản bội cũng dần dần bị nén lại. Giang Vấn Nguyên có chút hoài nghi Phương Thuần vẫn luôn đi theo Chu Chương, nhưng cậu cũng không có ý định lãng phí thời gian phân biệt ai mới là kẻ phản bội.
Kẻ phản bội là ai không quan trọng, chỉ cần Giang Vấn Nguyên thông quan trò chơi thì chính là cửa tử cho kẻ phản bội!
Sau khi ăn trưa, Giang Vấn Nguyên mang bữa trưa của Tả Tri Ngôn về ký túc xá. Tả Tri Ngôn đưa một tờ giấy cho Giang Vấn Nguyên: “Tôi sửa sang lại một lần nữa những gì tôi đã nhìn thấy trong thính phòng âm nhạc, tôi đã viết tất cả những gì tôi có thể nhớ. Hiện tượng bất thường của lưu bút lớp 76 bắt đầu với hình ảnh của dàn nhạc diễu hành, khi cậu tiếp tục tìm kiếm, cậu có thể tập trung vào những nơi khác xem có bất kỳ manh mối nào liên quan đến dàn nhạc diễu hành, thính phòng âm nhạc hay không. Manh mối liên quan đến những thứ trong dàn nhạc, thính phòng âm nhạc. Nhưng hãy nhớ rằng, cho đến khi tôi khỏe mạnh, cậu không bao giờ được đi vào thính phòng âm nhạc một mình.”
Giang Vấn Nguyên đơn giản duyệt qua thông tin trong thính phòng âm nhạc do Tả Tri Ngôn sắp xếp, cậu đem bố cục tổng thể của thính phòng âm nhạc, chỗ ngồi trưng bày, nhạc cụ cùng biểu diễn diễn tấu đều chỉnh lý ra, nhưng không viết ra tình huống của sáu người chết trong thính phòng âm nhạc. Giang Vấn Nguyên xác định Tả Tri Ngôn bỏ qua sáu người chết không phải là di chứng do ảnh hưởng tinh thần gây ra, bởi vì một trong những khâu gây ảnh hưởng tinh thần chính là để cho đối tượng bị ảnh hưởng quên đi sự nguy hiểm của nó. Giống như mấy người chơi bình thường còn sống kia, bọn họ hoàn toàn quên mất nơi này là trò chơi bàn tròn sinh tử khó lường, tiến độ trò chơi trì trệ không tiến, trong đầu tất cả đều là ngọt ngào cay đắng thời trung học.
Tả Tri Ngôn còn có thể nhớ rõ mục tiêu của bọn họ là thông quan trò chơi bàn tròn, chứng minh nội tâm của hắn vẫn là của hắn. Giang Vấn Nguyên tin rằng trong lòng Tả Tri Ngôn có đủ sức mạnh để vượt qua ảnh hưởng tinh thần, cậu không muốn can thiệp vào thế giới tinh thần của Tả Tri Ngôn, cho nên không truy vấn tình huống của sáu nạn nhân trong thính phòng âm nhạc. Cậu gấp tờ giấy Tả Tri Ngôn viết lại bỏ vào trong túi xách: “Anh yên tâm, tôi có chừng mực. Anh nghỉ ngơi cho khỏe, tôi sẽ mang bữa ăn cho anh vào buổi tối.”
Sau khi Giang Vấn Nguyên rời khỏi ký túc xá, nơi đầu tiên cậu đến chính là phòng ăn.
Chu Chương và Phương Thuần còn chưa rời đi, bọn họ đang thu dọn bát đũa, quét dọn vệ sinh phòng bếp. Cửa phòng bếp mở rộng, hơn nữa tiếng ồn làm sạch cộng với động tác Giang Vấn Nguyên đi vào phòng bếp rất nhẹ nhàng, hai người kia cũng không chú ý tới trong phòng ăn có thêm một người, bọn họ vẫn đang nói chuyện rất vui vẻ về hồi ức thời trung học.
“Lúc ấy tôi ngây thơ, bức thư tình tôi nhận được, vậy mà trải qua ba nam sinh chuyển giao mới đến tay tôi. Khi tôi lúng túng hỏi một vòng mới phát hiện ra rằng bức thư tình đó là từ nam thần của tôi!” Phương Thuần sinh động như thật nói.
Chu Chương hỏi: “Sau đó, hai người ở bên nhau?”
“Không có…” Phương Thuần đau đớn nói, “Khi ấy lớp chúng tôi còn có một nam sinh cùng tên với tôi, thư tình của nam thần là viết cho nam sinh kia. Bất ngờ không kịp đề phòng tôi liền thất tình.”
Chu Chương bị bộ dáng đáng thương của Phương Thuần chọc cười, hắn rất nhanh thu lại ý cười, “Tên nam sinh là Phương Thuần, rất hiếm thấy.”
Phương Thuần không nói tiếp, cô giống như bị ấn nút tạm dừng, động tác và lời nói đều dừng lại, ánh mắt toát ra một tia mờ mịt. Sự kiện bức thư tình trung học vô lý đó, tên của nam sinh kia không phải là Phương Thuần. Phương Thuần là tên giả trong trò chơi của cô, tên ngoài đời của cô không phải là Phương Thuần.
Giang Vấn Nguyên không biết Phương Thuần có phải là kẻ phản bội hay không, có phải vì biết cậu tới nên mới cố ý mang dáng vẻ ý thức và tinh thần bị ảnh hưởng sinh ra xung đột cho cậu xem hay không. Nhưng Giang Vấn Nguyên không biểu hiện suy nghĩ nội tâm ra ngoài, hơn nữa mục đích cậu tới đây cũng không phải là vì để chứng thực thân phận của Phương Thuần, chuyến đi này cậu tới tìm Chu Chương. Giang Vấn Nguyên giơ tay gõ gõ cửa phòng bếp, khi hai người đồng thời nhìn về phía này, cậu mới mở miệng nói: “Quấy rầy hai người một chút, tôi có việc muốn tìm Chu Chương thương lượng, hy vọng có thể chiếm một chút thời gian của anh cùng tôi đi đến một chỗ.”
Công việc trong nhà bếp đã cơ bản hoàn thành, Chu Chương cẩn thận lau sạch tay, nhiệt tình nói với Giang Vấn Nguyên: “Đi đâu? Nửa giờ sau tôi cần ngủ trưa một chút, bây giờ đúng lúc đi lại có thể tiêu cơm. Chỉ cần không quá xa thì tôi có thể đi cùng cậu một chuyến.”
“Không xa lắm, ngay tại thính phòng âm nhạc của trường trung học chúng ta.” Khi Giang Vấn Nguyên nói những lời này, người cậu nhìn không phải Chu Chương mà là Phương Thuần. Ngoại trừ thời gian ngủ ra, Phương Thuần hai ngày nay vẫn độc chiếm Chu Chương, khi Chu Chương đáp ứng thỉnh cầu của Giang Vấn Nguyên, cô mơ hồ biểu hiện ra cảm xúc không vui. Giang Vấn Nguyên bỏ qua địch ý rõ ràng của Phương Thuần, nói với cô: “Phương Thuần cô có muốn đi cùng không?”
Phương Thuần hừ lạnh một tiếng: “Tôi không đi. Ai biết được cậu có ý xấu hay không?”
Phương Thuần không đi, cũng hợp ý Giang Vấn Vguyên. Sau khi vệ sinh phòng bếp quét sạch sẽ, ba người liền tách ra khỏi phòng ăn, Phương Thuần đi về phía ký túc xá, Giang Vấn Nguyên và Chu Chương thì đi đến thính phòng âm nhạc. Trên đường đến thính phòng âm nhạc, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Giang Vấn Nguyên hỏi Chu Chương: “Chu Chương, anh là học sinh khóa 76. Vậy anh có biết kế hoạch diễu hành của dàn nhạc diễu hành được khởi xướng bởi Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh vào kỳ nghỉ hè năm 1976 không?”
Chu Chương hoài niệm nói: “Tất nhiên là tôi nhớ! Tôi cũng là một trong những thành viên của dàn nhạc diễu hành, nhưng tôi nhập học vào năm 1973, vào mùa hè năm 1976 khi dàn nhạc diễu hành đi diễn tấu thì tôi đã tốt nghiệp và rời khỏi dàn nhạc mất rồi. Không thể tham gia diễu hành để truyền bá danh tiếng cho trường cũ là một điều tôi rất tiếc.”
Giang Hỏi Nguyên tiếp tục đặt câu hỏi: “Nhưng sau kế hoạch biểu diễn diễu hành, trường trung học âm nhạc Thường Thanh không mở rộng tuyển sinh, ngược lại ngưng dạy học. Anh có biết biến cố đó không?”
Chu Chương có chút không vui, nhưng hắn biểu hiện vô cùng khắc chế: “Chúng ta tới để hoài niệm trường cũ, không phải tới chơi trò thám tử. Nếu cậu tò mò về vấn đề này, có thể chờ chúng tôi tổ chức hoạt động hồi tưởng trường cũ xong, sau đó mới đi điều tra. Hơn nữa thời gian trường trung học âm nhạc Thường Thanh ngưng dạy học tôi đã tiếp tục học tập ở nước ngoài, cho nên tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.”
“Thật xin lỗi, là tôi lỡ lời.” Giang Vấn Nguyên lập tức xin lỗi Chu Chương: “Tôi hỏi anh câu này là bởi vì khi đi khám phá khuôn viên trường, trong văn phòng hiệu trưởng, tôi đã thấy một nhóm nhạc diễu hành viết đơn cho hiệu trưởng, những người nọ hy vọng sẽ có thể chơi bản giao hưởng ngất xỉu trong thính phòng âm nhạc nhưng đã bị hiệu trưởng từ chối. Trong ký ức của tôi, dàn nhạc diễu hành đã chơi bản giao hưởng ngất xỉu ở nơi công cộng, đó là một bài hát rất tệ. Mãi cho đến khi tôi thấy đơn từ chối dàn nhạc diễu hành của hiệu trưởng, tôi mới hiểu rằng dàn nhạc diễu hành đã buộc phải chơi bản giao hưởng ngất xỉu bất chấp sự phản đối của hiệu trưởng. Cho nên tôi mới có thể nói những nghi ngờ này với anh.”
Chu Chương trầm mặc hồi lâu, “Cậu muốn tôi cùng đi đến thính phòng âm nhạc, chỉ vì muốn nói chuyện với tôi về dàn nhạc diễu hành và bản giao hưởng ngất xỉu sao?”
“Không hoàn toàn.” Giang Vấn Nguyên nhìn ra Chu Chương cũng không muốn nói về hai đề tài này, liền chuyển đề tài sang thính phòng âm nhạc: “Tôi muốn biết, thính phòng âm nhạc trong hoạt động hồi ức trường cũ đảm nhận vai trò gì. Anh đã khôi phục lại thính phòng âm nhạc như ban đầu và chi tiêu rất nhiều tiền. Tôi hy vọng các hoạt động của chúng ta sẽ kết thúc thành công, vì vậy tôi muốn thảo luận với anh về việc có nên thực hiện một số hoạt động đặc biệt hay không.”
Chu Chương dừng bước, nhíu mày thật sâu, “Trần Miên, hôm nay không phải ngày cá tháng Tư, cậu không cần đùa giỡn với tôi. Kinh phí hoạt động của chúng tôi khá eo hẹp, làm sao chúng tôi có thể ném tiền vào thính phòng âm nhạc. Huống chi nơi đó sau này cơ bản không có khả năng tổ chức biểu diễn, trang trí lại cũng chỉ làm lãng phí tiền bạc mà thôi.”
“Vậy rốt cuộc là ai đã bỏ tiền ra sửa chữa thính phòng âm nhạc?” Giang Vấn Nguyên diễn bộ dáng khiếp sợ: “Chu Chương, nếu như tôi đang lừa gạt anh thì anh tự mình vào thính phòng âm nhạc xem một chút sẽ lập tức biết chân tướng. Sao tôi có thể dễ dàng vạch trần lời nói dối của mình vậy chứ?”
Chu Chương bị lời nói của Giang Vấn Nguyên thuyết phục, hắn quyết định đi vào thính phòng âm nhạc tìm hiểu đến tột cùng: “Chúng ta mau đi xem một chút.”
Mục đích của Giang Vấn Nguyên đã thành công đạt được một nửa, còn có một nửa chính là để Chu Chương mang theo điện thoại di động của cậu đi vào thính phòng âm nhạc một vòng, đem cảnh tượng bên trong ghi lại. Nhưng thiết lập của Chu Chương là người năm 1986, cho dù Giang Vấn Nguyên có giải thích cho hắn ta cách sử dụng điện thoại di động đi nữa thì hắn cũng hoàn toàn không thể hiểu được điện thoại di động của Giang Vấn Nguyên là cái gì, cũng không hiểu nên sử dụng nó như thế nào.
Cuối cùng Giang Vấn Nguyên tìm cớ không vào thính phòng âm nhạc, Chu Chương cũng không mang theo điện thoại di động của Giang Vấn Nguyên, một mình tiến vào thính phòng âm nhạc. Giang Vấn Nguyên ở bên ngoài chờ đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Chu Chương mới từ bên trong đi ra. Chu Chương biểu tình thả lỏng, bước đi chậm chạp, cả người giống như giẫm lên mây, tinh thần hoảng hốt. Bức ảnh chụp chung của đám thiếu niên hại chết Liên Thành và Kim Hâm, vốn là do Chu Chương nắm giữ, hắn miễn dịch với bức ảnh kia nhưng kết quả sau khi vào thính phòng âm nhạc đi qua đi lại một vòng thì cả người đều không bình thường. Nguồn ảnh hưởng tinh thần của thính phòng âm nhạc vậy mà lại kinh khủng như vậy.
Chu Chương là NPC, Giang Vấn Nguyên sẽ không dùng sự dịu dàng đối đãi với Tả Tri Ngôn để đối đãi với Chu Chương. Chu Chương hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Giang Vấn Nguyên, lướt qua cậu đi về phía ký túc xá, Giang Vấn Nguyên trực tiếp giữ chặt cánh tay Chu Chương: “Bây giờ anh đi đâu vậy? Chuyện gì đã xảy ra trong thính phòng âm nhạc?”
Ánh mắt Chu Chương ngơ ngác nhìn Giang Vấn Nguyên: “Thính phòng âm nhạc hôm qua tái hiện vô cùng hoàn mỹ, giống hệt khi tôi tốt nghiệp năm 1976. Tôi sẽ trở lại ký túc xá để lấy cello của tôi, khi dàn nhạc diễu hành biểu diễn, tôi cũng muốn tham gia. Đã có những khán giả khác trong thính phòng âm nhạc đang chờ đợi một buổi biểu diễn và họ cũng muốn chơi như tôi, tôi phải tham gia với họ.”
Biểu hiện ảnh hưởng tinh thần của Chu Chương và Tả Tri Ngôn hoàn toàn không giống nhau, vấn đề này tạm thời thả ra phía sau. Thứ Giang Vấn Nguyên hiện tại muốn biết nhất vẫn là tình huống của mấy thi thể kia: “Chu Chương, mấy thính giả anh nhìn thấy rốt cuộc là như thế nào, có thể nói với tôi không?”
Nhưng Chu Chương hoàn toàn không để ý tới vấn đề của Giang Vấn Nguyên, trực tiếp gỡ tay cậu ra, tăng nhanh tốc độ trở về ký túc xá.
Giang Vấn Nguyên không đi theo mà ở bên ngoài thính phòng âm nhạc chờ đợi, không bao lâu sau, Chu Chương quả nhiên đã trở lại, hắn còn mang theo cello của mình. Chu Chương hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Giang Vấn Nguyên, mang theo cello đi vào thính phòng âm nhạc. Sau một trận tiếng va chạm, trong thính phòng âm nhạc truyền đến tiếng cello điều âm. Sau khi cello được điều âm chuẩn xác, bên trong liền yên tĩnh trở lại.
Cả buổi chiều Giang Vấn Nguyên không đi đâu cả, cậu vẫn canh giữ bên ngoài thính phòng âm nhạc.
Thính phòng âm nhạc không lớn, bên trong không có nhà vệ sinh, người có ba cái gấp, chỉ cần Chu Chương vẫn còn sống thì hắn sẽ luôn có thời điểm có nhu cầu, khi đó hắn sẽ từ bên trong đi ra. Giang Vấn Nguyên đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần Chu Chương vừa đi ra, cậu sẽ có thể lập tức khống chế. Nhưng đợi cả buổi chiều, Chu Chương vẫn không đi ra. Trong thính phòng âm nhạc không thể tùy tiện giải quyết nhu cầu, Chu Chương tỏ ra rất háo hức với màn trình diễn của dàn nhạc diễu hành, cho nên hắn ta sẽ không thể làm những điều xúc phạm đến thính phòng âm nhạc.
Giang Vấn Nguyên chỉ có thể nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, Chu Chương cũng đã chết trong thính phòng âm nhạc.
Giang Vấn Nguyên nhìn sắc trời đã gần chạng vạng, Tả Tri Ngôn nghỉ ngơi cả buổi chiều cũng không tới tìm cậu, có lẽ tình huống ảnh hưởng tinh thần của hắn khẳng định cũng vô cùng nghiêm trọng. Không thể tiếp tục phí thời gian nữa, Giang Vấn Nguyên lại lấy hai con rối có thể loại bỏ trạng thái dị thường ra khỏi không gian đặc biệt. Cậu đứng ở ngoài cửa thính phòng âm nhạc, hít sâu một hơi, hai tay đẩy cửa ra ——
Hết chương 77