Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 77: Bài Hát Thiêng Liêng Nhất


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 77: Bài Hát Thiêng Liêng Nhất

CHƯƠNG 76: Bài hát thiêng liêng nhất

Edit: Foxpii

Giang Vấn Nguyên ấn huyệt thái dương lại bắt đầu co rút. Cậu chỉ nhìn thấy hình ảnh tay kèn Trumpet của dàn nhạc diễu hành Thường Thanh đang thổi tấu trong đoạn video trên điện thoại di động mà thôi, thế nhưng khúc violin của con rối thỉnh thoảng sẽ phát lại trong đầu, vang lên bên tai Giang Vấn Nguyên, thậm chí còn xuất hiện ảo giác giống như trong ảnh. Tay thổi kèn dẫn đầu dàn nhạc có thể đi từ mép ảnh vào vị trí trung tâm bất cứ lúc nào.

Tiếng violin bên tai Giang Vấn Nguyên không ngừng thay đổi, dần dần từ dây violin trở thành bản nhạc bộ gõ của dàn nhạc diễu hành. Trong khi chơi, nhạc cụ dần dần được thay thế, một số nốt nhạc của đoạn nhạc này bị bóp méo, thời lượng âm nhạc tuần hoàn đơn lẻ cũng tăng từ 60 giây ban đầu lên 80 giây, 90 giây, giống như có ai đó ở trong đầu Giang Vấn Nguyên liên tục sáng tác lung tung, khiến cậu nghe vô cùng khó chịu. Tồi tệ nhất chính là, âm lượng của đoạn nhạc đang dần dần lớn lên, lúc này âm lượng đã lớn đến mức cho dù đang ở trong một con phố sầm uất cũng có thể nghe rõ ràng, chấn động đến mức Giang Vấn Nguyên đau não.

Mặc dù chưa được kiểm chứng nhưng Giang Vấn Nguyên đã có thể kết luận, khúc violin con rối chơi trong không gian bàn tròn, là một đoạn giao hưởng ngất xỉu của dàn nhạc diễu hành Thường Thanh!

Nếu để mặc cho bản giao hưởng ngất xỉu tiếp tục hoành hành trong đầu, Giang Vấn Nguyên sớm muộn gì cũng sẽ đi theo con đường của những người chơi bị ảnh hưởng tinh thần trước đó. Giang Vấn Nguyên tắt màn hình điện thoại di động, hai tay dùng sức che lỗ tai, tiếng nhạc của bản giao hưởng ngất xỉu càng ngày càng quỷ dị, âm thanh càng lúc càng lớn, nếu không có hành động hữu hiệu kịp thời, cậu chắc chắn sẽ nguy hiểm.

Tả Tri Ngôn lo lắng nhìn Giang Vấn Nguyên, miệng khép mở nói chuyện với Giang Vấn Nguyên, nhưng bản giao hưởng ngất xỉu đã chiếm cứ đại não cậu, cậu căn bản không nghe được Tả Tri Ngôn đang nói cái gì, thậm chí ngay cả việc phân ra một phần lực chú ý khẩu ngữ của Tả Tri Ngôn cũng không làm được.


Tinh thần Giang Vấn Nguyên bị bức đến cực hạn, nhưng cậu vẫn không móc ra con rối có thể giải trừ trạng thái dị thường kia, ngược lại vô cùng bình tĩnh suy nghĩ một vấn đề. Thứ có thể chống lại âm nhạc, cũng chỉ có âm nhạc. Loại tài năng âm nhạc nào đủ để trở thành vũ khí đây, không phải bài hát mới của ca sĩ cậu yêu thích, cũng không phải là bài hát mang theo những kỷ niệm ngọt ngào của cậu và Trần Miên, mà là một bài hát vô cùng thiêng liêng…

Ngay cả đường lui Giang Vấn Nguyên cũng không để lại cho mình, cậu hoàn toàn không chạm vào không gian đặc biệt để cất giữ con rối, buông cổ họng ra, cao giọng hát quốc ca. Quốc ca là âm nhạc bắt nguồn từ linh hồn của mỗi người, đó là âm nhạc tuyệt vời mang tới niềm tin, cũng chỉ có bài hát này có thể xứng đáng với từ kho báu. Giang Vấn Nguyên hết lần này đến lần khác hát quốc ca, quốc ca chính là một thanh bảo kiếm bất khả xâm phạm, chặt đứt toàn bộ âm nhạc quỷ dị như chông gai đâm vào và muốn chiếm cứ đại não cậu!

Giang Vấn Nguyên hát quốc ca suốt mười lần, thẳng đến khi giọng cậu khàn khàn, thẳng đến khi tiếng nhạc hỗn độn hỗn độn của bản giao hưởng ngất xỉu bị giai điệu quốc ca thay thế, mới rốt cục dừng lại. Giang Vấn Nguyên buông tay bịt lỗ tai xuống, ho khan vài tiếng, lộ ra một nụ cười tái nhợt với Tả Tri Ngôn đang ôm một con rối ở bên cạnh bảo vệ cậu. Trước tiên chia sẻ niềm vui với hắn: “Tôi rất ổn, tôi không sao, anh không cần lo lắng cho tôi. Tôi đã thành công trong việc chống lại bản giao hưởng ngất xỉu bằng quốc ca.”

Tả Tri Ngôn nhét con rối hươu cao cổ trong tay vào lòng Giang Vấn Nguyên, sau khi Giang Vấn Nguyên đụng phải con rối hươu cao cổ, chức năng của nó lập tức hiện lên trong đầu, năng lực đặc biệt của con rối hươu cao cổ tương đối kinh người, năng lực của nó cũng có quan hệ với trạng thái.

Khả năng đặc biệt của con rối hươu cao cổ: Khôi phục trạng thái của một mục tiêu cụ thể (có thể là bất kỳ vật phẩm hoặc sinh vật nào) về trạng thái 3 giây – 29 giây trước, chỉ được sử dụng trong thế giới trò chơi. Về phần cụ thể sẽ khôi phục lại trạng thái trước bao nhiêu giây, xem tâm tình con rối này mà quyết định, chủ nhân ngài tự cầu đa phúc đi.

Con rối hươu cao cổ nếu sử dụng không đúng cách thì chỉ là một đống chất thải nhưng nếu sử dụng tốt, thậm chí có thể làm sống lại người chết đã trắng xương. Con rối đặc biệt như vậy, vì sao Tả Tri Ngôn phải giao cho cậu. Giang Vấn Nguyên không rõ nguyên nhân cầm con rối hươu cao cổ, nói với Tả Tri Ngôn: “Anh đem nó cho tôi làm gì?”

Tả Tri Ngôn bình tĩnh giải thích: “Cậu không phát hiện dáng vẻ của mình khi cùng bản giao hưởng ngất xỉu đối kháng đâu. Cho nên cậu cũng không biết bộ dáng vừa rồi của mình dữ tợn giống như một kẻ mắc bệnh thần kinh. Tôi không thể bị mất mặt được. Cậu giữ nó đi, nếu tôi không may trúng phải, rơi vào trạng thái bị ảnh hưởng tinh thần thì cậu hãy sử dụng nó trên người tôi. Bởi vì năng lực đặc biệt của nó không dễ dàng khống chế thời gian cho nên ở thế giới này cũng không thích hợp dùng trên người mình.”


Giang Vấn Nguyên chỉ có thể yên lặng thu hồi con rối hươu cao cổ về không gian đặc biệt của mình: “Vừa rồi khi anh xem video, không sinh ra sự khó chịu với hình ảnh đang ở điểm tới hạn kia sao? Đó là hình ảnh điểm tới hạn cảm xúc của ba nạn nhân chuyển từ thoải mái, dễ chịu sang lúng túng, khó chịu. Khi anh nhìn thấy hình ảnh đó, trong đầu anh không nghe thấy đoạn violin của con rối trên bàn tròn ư?”

Tả Tri Ngôn lắc đầu: “Tần suất tôi sinh ra ảo giác về đoạn violin cũng không thường xuyên, một ngày chỉ có ba bốn lần. Tôi không cảm thấy tinh thần mình khó chịu khi xem video.”

Giang Vấn Nguyên trầm tư một hồi, so sánh với Tả Tri Ngôn cậu tiếp nhận nhiều tin tức vô cùng rõ ràng, chỉ có duy nhất một thứ: “Vì vậy, vấn đề của tôi bắt nguồn từ một trong những bức ảnh chung của dàn nhạc diễu hành Thường Thanh mà chúng ta đã nhìn thấy ngày hôm qua trong phòng hiệu trưởng. Nhưng xác nhận chuyện của dàn nhạc diễu hành Thường Thanh sau đi, trước tiên chúng ta đi xem tình huống của ba nạn nhân xem lưu bút lớp 76. Đi thôi.”

Vừa rồi Tả Tri Ngôn tìm kiếm ba người chơi nọ đã mất không ít thời gian, lại phải chạy về phòng học lớp 76 cùng Giang Vấn Nguyên tập hợp trong vòng mười lăm phút, chỉ kịp xác nhận sự thật về cái chết của ba người, còn chưa kiểm tra kỹ tình huống thi thể bọn họ.

Khi Tả Tri Ngôn dẫn Giang Vấn Nguyên đến nơi hắn phát hiện thi thể ba nạn nhân thì thi thể lại không cánh mà bay. Nếu thi thể bị dời đi, vậy còn có thể dùng khả năng có người chơi nhiệt tình đi ngang thấy thi thể hỗ trợ thu thập để giải thích. Nhưng dấu vết lưu lại trên mặt đất, lại hoàn toàn không phải là dấu vết người khác mang thi thể đi.

Trên mặt đất có rất nhiều vết máu, nội tạng vỡ vụn, cùng với não trắng hồng, còn có một tay áo trắng bị máu thấm ướt. Những vết máu này không hình thành vũng máu mà là hiện ra dấu vết lôi kéo, còn có một dấu tay máu. Nói cách khác thi thể bọn họ không phải là bị người mang đi mà là sau khi bị thương ngã xuống đất, lập tức bò về phía vết máu kéo, cho nên mới không lưu lại vũng máu.


Hành động của ba nạn nhân quỷ dị như thế, Tả Tri Ngôn lại không nói với Giang Vấn Nguyên, ánh mắt Giang Vấn Nguyên rơi xuống trên người Tả Tri Ngôn, chờ hắn giải thích. Tả Tri Ngôn đi về phía vết máu kéo dài, lạnh lùng nói: “Khi tôi nhìn thấy ba người bọn họ, bọn họ đang tàn sát lẫn nhau. Vạn Liên mổ bụng Kiều Tứ, Kiều Tứ cắt nửa đầu của Bặc Đao Đao, Bặc Đao Đao đâm vào người Vạn Liên, chém đứt cánh tay của cô ta. Tôi phán đoán thương thế của bọn họ đã không còn cách nào cứu vãn, hơn nữa ước định mười lăm phút cũng sắp tới, cho nên tôi liền trở về lớp 76 tìm cậu. Nếu tôi biết bọn họ sau khi bị thương trí mạng ngã xuống đất còn có thể liều chết bò đi, tôi khẳng định sẽ không trở về tìm cậu.”

Giang Vấn Nguyên thở dài, thay đổi tư duy, kỳ thật cậu cũng không muốn quan sát quá trình ba người sống chết đau đớn, điều này cũng không thể trách Tả Tri Ngôn xác định bọn họ phải chết liền trực tiếp rời đi. Chỉ là Tả Tri Ngôn vẫn có chút tàn khốc, khi hắn nói với Giang Vấn Nguyên mình tìm được bọn họ, trực tiếp định nghĩa ba người chơi sắp chết mà hắn nhìn thấy là đã chết.

Hai người trầm mặc dọc theo vết máu đi một đoạn đường không xa, vết máu kéo dài cuối cùng ở trước cửa thính phòng âm nhạc độc lập của trường trung học âm nhạc Thường Thanh. Cửa thính phòng âm nhạc khép hờ nhưng Giang Vấn Nguyên đứng cách thính phòng âm nhạc vài chục mét cũng đã có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái.

Giang Vấn Nguyên cự tuyệt giọng nói trong lòng không ngừng thúc giục cậu vào thính phòng âm nhạc xem, một bên lặng lẽ hát quốc ca, một bên nói với Tả Tri Ngôn: “Thế giới này dị thường như vậy rất có thể là do bản giao hưởng ngất xỉu gây ra, thính phòng âm nhạc này chính là địa bàn mà bản giao hưởng ngất xỉu chiếm ưu thế tuyệt đối. Trong hoàn cảnh đó, chúng ta có thể ngay cả khống chế ý chí của mình để hát quốc ca cũng không thể làm được. Tôi nghĩ rằng trước khi tìm thấy một rào cản để bảo vệ tinh thần khỏi bị ảnh hưởng thì tốt nhất là không vội vào thính phòng âm nhạc, anh nghĩ thế nào?”

Tả Tri Ngôn thần sắc nghiêm khắc lắc đầu: “Trong thính phòng âm nhạc chắc chắn có manh mối quan trọng, tôi vẫn muốn đi vào xem một chút. Tôi chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với các nguồn ảnh hưởng tinh thần liên quan trực tiếp đến dàn nhạc diễu hành Thường Thanh. Cậu đã xác minh rằng quốc ca có tác dụng phòng thủ nhất định đối với bản giao hưởng ngất xỉu kia. Cho nên tôi có ưu thế rõ ràng, không đi vào nhìn tôi không cam lòng.”

Nếu Giang Vấn Nguyên ở trong trạng thái hiện tại của Tả Tri Ngôn, chắc chắn cũng sẽ thử tiến vào thính phòng âm nhạc tìm hiểu đến tột cùng, cho nên cậu cũng không khuyên nhiều: “Vậy chúng ta làm một ước định đi. Tôi hy vọng anh đi vào thính phòng âm nhạc phải bảo trì im lặng hoặc là hát quốc ca. Bất kể bên trong có bao nhiêu thứ đáng giá để tìm tòi nghiên cứu gì đó thì trong vòng năm phút, anh nhất định phải đi ra. Tinh thần ảnh hưởng có thể dẫn đến giết chết lẫn nhau hoặc tự tử, anh phải bàn giao tất cả các vũ khí và công cụ có thể gây tử vong trên cơ thể của anh, chỉ để lại một dùi cui để phòng vệ là đủ. Dùi cui có thể sử dụng để giết người nhưng tự tử thì rất khó khăn, rất thích hợp để cho anh mang vào.”

Tả Tri Ngôn nghe Giang Vấn Nguyên lải nhải dặn dò hắn những điều cần chú ý, khóe miệng lơ đãng nhếch lên một nụ cười. Khi Giang Vấn Nguyên còn chưa chú ý tới, nụ cười này rất nhanh đã biến mất. Tả Tri Ngôn giao toàn bộ vũ khí và công cụ bén nhọn trên người cho Giang Vấn Nguyên tạm thời bảo quản, cầm một cây dùi cui đi về phía thính phòng âm nhạc.

Nhận thức của con người về thời gian là vô cùng kỳ diệu, thời gian hạnh phúc trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, thời gian thống khổ sống một ngày bằng suốt một năm.


Khi Giang Vấn Nguyên chờ Tả Tri Ngôn, cậu tạm thời không đem những thứ Tả Tri Ngôn đưa cho mình bảo quản bỏ vào túi xách, mà để những công cụ nguy hiểm có thể một kích mất mạng trên người mình sửa sang lại, hai con rối có thể tiêu trừ ảnh hưởng tinh thần cũng lấy ra trước. Nếu năm phút sau Tả Tri Ngôn không đi ra, cậu sẽ tiến vào thính phòng âm nhạc tìm hắn. Ba người chơi là nạn nhân của lưu bút lớp 76 kia, Giang Vấn Nguyên có thể lãnh khốc thấy chết mà không cứu, nhưng Tả Tri Ngôn thì khác, nếu Tả Tri Ngôn gặp nạn trong thính phòng âm nhạc, bất kể trong đó có nguồn ảnh hưởng tinh thần khủng bố đến cỡ nào thì Giang Vấn Nguyên cũng sẽ không lùi bước.

Trong những giây cuối cùng của năm phút đếm ngược trên đồng hồ bấm giờ, Giang Vấn Nguyên nín thở, sẵn sàng bước vào thính phòng âm nhạc.

Ngay sau khi những giây đếm ngược kết thúc, tay Giang Vấn Nguyên sắp chạm vào cánh cửa khép hờ của thính phòng âm nhạc thì Tả Tri Ngôn từ bên trong mở cửa ra. Sau khi đi ra khỏi thính phòng âm nhạc, hắn lập tức nặng nề khép cửa lại.

Thời gian mở cửa thính phòng âm nhạc rất ngắn, Giang Vấn Nguyên cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy bên trong thính phòng âm nhạc tựa hồ có vài người. Nhưng Giang Vấn Nguyên mặc kệ tình huống trong thính phòng âm nhạc, Tả Tri Ngôn sau khi đi ra sắc mặt cực kém, hắn chống vách tường đi một đoạn đường, đi tới bồn hoa bên cạnh, khom lưng kịch liệt nôn mửa. Thường ngày cho dù Tả Tri Ngôn nhìn thấy thi thể chết vô cùng khủng bố cũng có thể mặt không đổi sắc mà ăn uống nhưng hiện tại hắn lại đem toàn bộ bữa sáng hôm nay nôn ra, từ đó có thể thấy rõ mức độ nguy hiểm của nguồn ảnh hưởng tinh thần trong thính phòng âm nhạc.

Giang Vấn Nguyên chờ Tả Tri Ngôn nôn ra hết mới dẫn hắn rời khỏi thính phòng âm nhạc một khoảng. Thẳng đến khi cảm giác sởn gai ốc biến mất trong đầu, Giang Vấn Nguyên mới đỡ Tả Tri Ngôn ngồi xuống ghế đá bên đường, đem quốc ca vừa mới dùng điện thoại ghi lại phát ra ngoài, một bên im lặng quan sát trạng thái của Tả Tri Ngôn, một bên hỏi hắn: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”

Cũng không biết có phải quốc ca có tác dụng triệt tiêu trạng thái tiêu cực hay không mà sắc mặt Tả Tri Ngôn đã tốt hơn một chút: “Vẫn ổn. Trong thính phòng âm nhạc không chỉ có ba người chơi vừa mới chết mà còn có Trương Thiết Ngưu, Liên Thành và Kim Hâm. Bon họ ngồi trên ghế khán giả và tất cả đều đã chết. Trên bục biểu diễn có ba mươi chiếc ghế, mỗi chiếc ghế có một nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành.”

Trong thế giới trò chơi này, người chơi là những người nghe bản giao hưởng ngất xỉu ——

Hết chương 76


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.