Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 76: Lưu Bút Lớp 76
CHƯƠNG 75: Lưu bút lớp 76
Edit: Foxpii
Bức ảnh này thật sự quá nguy hiểm, ánh mắt Giang Vấn Nguyên cùng Tả Tri Ngôn tiếp xúc ngắn ngủi, đồng thời hướng Kim Hâm tấn công tới, bọn họ nhất định phải mau chóng tiêu hủy bức ảnh này! Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Ngôn vs Kim Hâm, nhân số 2-1, hơn nữa hai người đã cùng nhau huấn luyện lâu dài, đấu chính diện Kim Hâm đương nhiên không cần phải nói. Nhưng lực lượng và tốc độ của Kim Hâm không rõ nguyên nhân tăng vọt, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đều vướng một chút, hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới có thể khống chế được Kim Hâm, cướp đi bức ảnh quỷ dị kia.
Kim Hâm bị Giang Vấn Nguyên dùng dây leo núi trói cứng lại, hắn nằm sấp trên mặt đất, vặn vẹo thân thể trên phạm vi lớn, kịch liệt giãy dụa, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào thét như dã thú: “Trả lại ảnh cho tôi! Đó là bức ảnh tôi chụp trong kỳ nghỉ hè trung học! Các người không có quyền lấy nó! Tiện nhân, cướp bóc, kẻ trộm, không chết tử tế!”
Trên người Giang Vấn Nguyên có vài chỗ bị Kim Hâm đánh trúng đều mơ hồ đau đớn, cậu trực tiếp lơ lời nói của Kim Hâm, cũng không nhặt bức ảnh rơi xuống đất trong lúc đánh nhau lên mà lấy khăn gối ngày hôm qua phủ lên tấm ảnh, dùng bật lửa chống thấm nước đốt một góc khăn gối sau đó trực tiếp ném nó vào chỗ tấm ảnh.
Khi ngọn lửa lan từ khăn gối sang tấm ảnh, sự thay đổi đã xảy ra.
Kim Hâm còn đang điên cuồng mắng Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đột nhiên kêu gào thảm thiết, làn da của hắn biến đỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sinh ra phản ứng bỏng, hắn điên cuồng lăn lộn trên mặt đất: “A a a! Nóng quá! Để tôi yên, tôi không muốn chết, nóng ah!”
Giang Vấn Nguyên bị phản ứng trên thân thể của Kim Hâm làm hoảng sợ, cậu vội vàng đá chiếc khăn gối đang cháy trên ảnh ra.
Bức ảnh vốn là mặt sau hướng lên trên, không biết từ khi nào lại biến thành chính diện hướng lên trên. Bức ảnh bị lửa thiêu đốt vẫn còn nguyên vẹn nhưng Kim Hâm phiên bản thiếu niên trong ảnh không còn là vẻ mặt tươi cười mà trở nên vô cùng thống khổ, cánh tay và mặt đều xuất hiện dấu vết bỏng, những dấu vết này hoàn toàn giống hệt với vị trí bỏng của Kim Hâm bên ngoài ảnh.
Bức ảnh kỳ lạ này không chỉ chiếm giữ linh hồn của Kim Hâm, mà còn ăn mòn cơ thể của hắn.
Tả Tri Ngôn liên tục phát ra tiếng thở dài, đến bên cạnh Kim Hâm ngồi xổm xuống, một bên kiểm tra thương thế của hắn, một bên giải thích cho Giang Vấn Nguyên: “Trần Miên, cậu không cần cảm thấy lương tâm bất an. Cho dù cậu không tiêu hủy bức ảnh kia thì kết cục của Kim Hâm cũng là chết.”
Giang Vấn Nguyên hơi ổn định tâm tình, lấy con dao quân đội Thụy Sĩ của mình ra khỏi túi xách. Nếu đốt ảnh sẽ dẫn đến việc xây dựng kết nối giữa tinh thần, thể xác với hình ảnh. Cơ thể Kim Hâm liên hệ sinh ra phản ứng bỏng, vậy dưới tiền đề giữ lại sự toàn vẹn của thiếu niên áo bông ngắn tay màu đỏ trong ảnh, chỉ cắt nhỏ ảnh thì có thể bảo vệ sự an toàn của Kim Hâm hay không? Trong lòng Giang Vấn Nguyên cũng không yên tâm, nhưng Tả Tri Ngôn nói đúng, nếu không tiêu hủy ảnh chụp thì Kim Hâm tuyệt đối chỉ có con đường chết, vậy cũng chỉ có thể ra sức đánh một trận.
Thoạt nhìn tấm ảnh này cũ nát tùy tiện có thể xé nát, Giang Vấn Nguyên rạch xuống, giống như có thể nghe được tiếng kim loại va chạm, cậu gây áp lực lên chuôi dao, vẽ ra một vết rạch trên bức ảnh, chất lỏng màu đỏ đen sền sệt từ đầu dao chảy ra. Tiếng rên rỉ bên kia vừa mới giảm xuống, Kim Hâm lại thét chói tai: “Đau quá, tôi đau quá——!!! Cầu xin các người cho tôi một đao thống khoái, đừng sử dụng thiên đao vạn quả cực hình với tôi, đừng tra tấn tôi nữa. Tôi chỉ muốn bảo vệ bức ảnh của tôi mà thôi, ô ô ô ô…”
Giang Vấn Nguyên thu hồi con dao Thụy Sĩ, nơi cậu vừa rạch xuống chỉ là một phần trống ở rìa ảnh, ngay cả phần màu sắc của ảnh cũng chưa đụng tới. Trên người Giang Vấn Nguyên có một con rối có thể giải trừ trạng thái dị thường, sử dụng con rối có thể làm Kim Hâm khôi phục bình thường, nhưng con rối chỉ có một, cho dù cứu được Kim Hâm một lần thì có thể cam đoan kế tiếp hắn ta sẽ không bị ảnh hưởng tinh thần sao?
“Thương thế của hắn thế nào?” Giang Vấn Nguyên đứng lên, hỏi Tả Tri Ngôn.
Tả Tri Ngôn đại khái đã kiểm tra thân thể Kim Hâm một lần: “Không tính là rất nghiêm trọng, chỉ cần không bị thương nghiêm trọng hơn, hắn có thể chống đỡ đến khi trở về hiện thực trị liệu khỏi hẳn, di chứng nghiêm trọng nhất chính là để lại sẹo mà thôi.”
“Vậy thì tiếp tục trói hắn lại đi.” Giang Vấn Nguyên quay lưng về phía Kim Hâm, hướng Tả Tri Ngôn làm ngôn ngữ ký hiệu: “Bức ảnh không thể bị tiêu hủy, trả lại cho Chu Chương rất có thể sẽ lại rơi vào tay người chơi khác, chúng ta mang theo bên người cũng có nguy cơ bị ảnh hưởng tinh thần. Trước khi tìm được phương pháp xử lý thỏa đáng, tạm thời để nó ở lại đây đi.”
Song song ngôn ngữ ký hiệu, ngoài miệng Giang Vấn Nguyên lại nói một câu khác: “Bức ảnh này chúng ta vẫn nên trả lại cho Chu Chương đi. Còn nữa, hiện tại tình huống đặc biệt, nơi này thật sự không có biện pháp ở lại, chúng ta đi tìm nhóm người chơi nữ thương lượng một chút, cùng các cô ấy ở chung đi, giường bên đó còn đủ dùng.”
Tả Tri Ngôn khiêng Kim Hâm tay chân bị trói về giường của hắn, Giang Vấn Nguyên cúi người giả vờ nhặt ảnh lên nhưng trên thực tế lại đem ảnh chụp đặt dưới gầm giường nào đó. Trong ánh mắt kinh khủng của Kim Hâm, cậu làm ra động tác bỏ đồ vào túi xách, khiến hắn lầm tưởng rằng cậu đã lấy ảnh đi. Giang Vấn Nguyên không để ý tới Kim Hâm, cùng Tả Tri Ngôn dùng một tấm chăn bông che lại thi thể Liên Thành sau đó để Kim Hâm ở lại còn hai người thì rời khỏi phòng ngủ. Khi bọn họ đi ra khỏi phòng ngủ, tầm mắt khủng bố của Kim Hâm vẫn tập trung trên người Giang Vấn Nguyên, trong miệng không ngừng phát ra tiếng mắng chửi.
Thời gian Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn trì hoãn trong phòng ngủ không ngắn, khi bọn họ đến phòng ăn, bữa sáng cũng không còn bao nhiêu. Hiện tại Giang Vấn Nguyên đã hoàn toàn thích ứng với thi thể, trừ phi là thi thể chết đặc biệt ghê tởm, nếu không cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự thèm ăn của cậu.
Hai người rất nhanh dùng xong bữa sáng, Tả Tri Ngôn thu dọn đồ ăn: “Chúng ta tiếp tục đi thăm dò bản đồ đi. Tối hôm qua tôi phát hiện một chỗ, hôm nay muốn đi xem lại.”
Tả Tri Ngôn cảm thấy Kim Hâm đói một bữa sáng cũng không thành vấn đề, nhưng Giang Vấn Nguyên xuất phát từ việc vô tình làm tổn thương đến Kim Hâm mà áy náy nên cậu vẫn mang theo một phần bữa sáng về ký túc xá cho Kim Hâm, thuận tiện xem tình huống của hắn có thay đổi hay không. “Ký túc xá không xa, trở về một chuyến cũng sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian.”
Dưới sự kiên trì của Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Ngôn liền không phản đối, hai người mang theo bữa sáng của Kim Hâm trở về phòng ngủ. Cửa phòng ngủ bọn họ khóa trái trước khi ra khỏi nhưng hiện tại cửa lại khép hờ, bên trong cũng không nghe được tiếng của Kim Hâm. Giang Vấn Nguyên đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra, phòng ngủ đâu còn bóng dáng Kim Hâm, trên giường chỉ còn lại một sợi dây leo núi tán loạn, không thấy Kim Hâm đâu!
Giang Vấn Nguyên lập tức vọt vào trong phòng ngủ, cúi người nhìn xuống đáy giường nơi bức ảnh nằm, bức ảnh cũng không thấy đâu!
Khi rời khỏi phòng Giang Vấn Nguyên đã dùng một vở kịch để đánh lừa Kim Hâm, khiến hắn cho rằng bức ảnh nằm trên người cậu. Khi đó Kim Hâm chỉ hận không thể ăn thịt uống máu của cậu, có thể chứng minh kỹ năng diễn xuất của Giang Vấn Nguyên đã thành công lừa gạt hắn, cũng gián tiếp chứng minh bức ảnh khống chế tinh thần và thể xác của Kim Hâm, Kim Hâm lại không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của bức ảnh. Giang Vấn Nguyên diễn trò này chính là để đề phòng xuất hiện tình huống Kim Hâm thoát khỏi sự trói buộc của dây leo núi. Theo lý thuyết, dựa vào mức độ cuồng nhiệt của Kim Hâm đối với tấm ảnh kia thì sau khi được tự do, hắn nhất định phải lập tức tới tìm Giang Vấn Nguyên mà không chú ý tới bức ảnh dưới gầm giường mới đúng.
Nhưng Kim Hâm không tới tìm Giang Vấn Nguyên, bức ảnh dưới gầm giường cũng không thấy đâu…
Trong lòng Giang Vấn Nguyên cao độ cảnh giác, đến tột cùng thì Kim Hâm đã trốn thoát như thế nào? Làm thế nào Kim Hâm có thể phát hiện ra bức ảnh ở dưới gầm giường chứ không phải bị cậu lấy đi?
Tả Tri Ngôn đi ra ban công: “Chúng ta đã quá sơ suất, tôi nghĩ đến Kim Hâm coi trọng bức ảnh kia đến mức độ nào, hắn ta không muốn bức ảnh bị nhiều người nhòm ngó cho nên sẽ không cầu cứu người khác. Chúng ta không cần bịt miệng hắn ta lại. Chắc hẳn là hắn đã cầu cứu người bên ngoài, cậu xem hàng rào ban công này, có dấu vết động tay động chân.”
Giang Vấn Nguyên đứng lên, đi theo ra ban công, ký túc xá của bọn họ nằm ở tầng một, hàng rào ước chừng đến độ cao của bụng. Từ trần nhà đến khu vực mở của hàng rào cũng không có lắp đặt cửa sổ chống trộm, nếu có người muốn từ bên ngoài tiến vào ký túc xá cũng dễ dàng có thể làm được. Trên hàng rào còn sót lại một mảnh dấu bùn bẩn, xem ra là đã có người vào nhà cứu Kim Hâm.
Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, Kim Hâm tránh thoát khỏi “bảo hộ” của cậu, cậu không có nghĩa vụ lãng phí thời gian đi tìm kiếm để bảo vệ Kim Hâm nữa. Không chỉ như thế, bọn họ còn phải cảnh giác Kim Hâm phản công: “Nếu chúng ta gặp lại Kim Hâm thì phải nghĩ biện pháp từ trong miệng hắn đào ra là ai cứu hắn. Người chơi kia có thể là kẻ phản bội, bởi vì hắn biết Kim Hâm được chúng ta bảo vệ, nếu như không giải phóng Kim Hâm, hắn rất có thể sẽ sống đến cuối cùng của trò chơi. Đây chính là điều mà kẻ phản bội không cho phép. Chuyện phản bội tạm thời đặt sang một bên. Tả Tri Hành, không phải tối hôm qua anh phát hiện ra một chỗ kỳ quái sao? Chúng ta đi xem đi.”
Tả Tri Ngôn đứng ở ban công, đưa tay chỉ về phía vị trí bọn họ có thể nhìn thấy một tòa nhà nhỏ hai tầng.
“Đó là tòa nhà giảng dạy của Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh. Trong những năm 1970, không có nhiều người có thể thi đậu trung học, hơn nữa Thường Thanh lại là trường trung học âm nhạc hiếm hoi trong số các trường trung học. Vì vậy, trường trung học âm nhạc Thường Thanh mỗi khối chỉ có một lớp, tầng một là lớp học bình thường, tầng hai là lớp học âm nhạc. Bởi vì mỗi khối chỉ có một lớp cho nên lớp học của họ trực tiếp sử dụng năm nhập học làm tên lớp. Lớp học ở tầng trên cùng bên trái tầng trệt là lớp 76, tôi đã sử dụng đèn pin để xem một cuốn sách trên bục giảng khi tôi đi ngang qua lớp 76 đêm qua.