Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 73: Vòng Thứ Tám
CHƯƠNG 72: Vòng thứ tám
Edit: Foxpii
Giang Vấn Nguyên biết rõ trò chơi bàn tròn nhắm vào mình, nhìn thấy Tả Tri Ngôn và mình cùng tiến vào một vòng trò chơi, trong đầu Giang Vấn Nguyên toát ra ý nghĩ đầu tiên chính là trò chơi bàn tròn có âm mưu. Nhưng Giang Vấn Nguyên rất nhanh liền tỉnh táo lại, bọn họ đeo lắc tay cộng trận doanh phiên bản mới nhất, hơn nữa Tả Tri Ngôn còn cầm con rối robot cậu tặng, bọn họ nhất định sẽ được phân đến thân phận người chơi bình thường cùng trận doanh. Giang Vấn Nguyên loại trừ tạp niệm trong lòng, bắt đầu chú ý tình huống trên bàn tròn.
Vòng này số lượng người chơi không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có mười hai người chơi. Nhưng đáng chú ý là, cho dù mấy người chơi thực lực tổng hợp xếp ở cuối cùng, cũng đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh còn có quần áo chỉnh tề cùng hành lý trên người bọn họ, đủ để chứng minh thân phận người chơi cũ của bọn họ. Vòng trò chơi này lại không có người mới.
Dưới ánh đèn ở giữa bàn tròn tối đen truyền đến một loạt tiếng violin du dương, một con rối gỗ mặc váy dài màu đen thiếu chi tiết mặt, tay và chân đặt xuống violin mini đặt trên vai. Nó trầm mặc đi tới chỗ trống, cẩn thận buông violin và cầm cung xuống, sau đó hai tay xách làn váy xoay người, làn váy xẹt qua độ cong duyên dáng trên không trung, cô đi về phía người chơi có đánh giá tổng hợp thấp nhất trong trò chơi.
Phương pháp thu vé của con rối mặc lễ phục là loại chạm phổ biến nhất, không biết có liên quan đến thiết lập người chơi violin của nó hay không, nó sẽ không thu vé ảnh hưởng đến chức năng chơi nhạc cụ, tất cả các chức năng như thị giác, thính giác, tim phổi và chức năng tay chân của người chơi đều được giữ lại. Điều này làm cho tỷ lệ sống sót của tổng thể của người chơi được cải thiện rất nhiều.
Vé vào cửa Giang Vấn Nguyên bị thu đi là một phần hai chức năng gan và toàn bộ chức năng mật, cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến năng lực hành động của cậu. Sau khi được tự do cử động, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đã xác nhận vị trí nhẫn của nhau.
Con rối mặc lễ phục trở lại chỗ trống trên bàn tròn, nhặt cây violin mini của nó và bắt đầu chơi nhạc một lần nữa. Âm nhạc du dương rõ ràng truyền đến tai mỗi người chơi, con rối từ đầu đến cuối chưa từng nói một câu, chơi cho đến khi kết thúc sáu mươi giây đếm ngược, nó dùng khúc violin kỳ diệu này để tiễn đưa người chơi.
Sau khi chuyển sang thế giới trò chơi, khúc violin mà con rối chơi vẫn còn vang vọng bên tai Giang Vấn Nguyên, vô cùng kích động lòng người. Giang Vấn Nguyên nhìn về phía người chơi xung quanh, từ biểu tình của bọn họ có thể thấy được, tâm tình của họ và Giang Vấn Nguyên tương tự nhau.
Người chơi tập trung đứng trước một ngôi trường bỏ hoang đã lâu, trên cổng trường đã mọc đầy thảm thực vật dây leo, treo một tấm bảng đã mờ sơn, trường trung học âm nhạc Thường Thanh.
“Cảm ơn các cựu sinh viên đã sẵn sàng tham gia vào hoạt động hồi ức của trường cũ! Tôi là người đứng đầu sự kiện này, khóa 76 của Chu Chương.” một người đàn ông mặc vest, sống mũi đeo kính không gọng nói với người chơi. Hắn thoạt nhìn tuổi chừng ba mươi, tướng mặt nho nhã, thái độ nói chuyện khéo léo rất dễ làm cho người ta sinh hảo cảm.
Chu Chương giàu cảm xúc nói: “Bất tri bất giác trong lúc đó, trường cũ của chúng ta đã bị bỏ hoang mười năm. Để nhớ lại sự huy hoàng của trường trung học âm nhạc Thường Thanh. Lần này tham gia vào hoạt động hồi ức của trường cũ, chúng ta sẽ sống năm ngày ở trường cũ bị bỏ hoang, ngoại trừ hoạt động cố định hàng ngày, thời gian còn lại có thể tự do hoạt động. Xin vui lòng ghi lại năm ngày này bằng cách sử dụng video, âm thanh hoặc văn bản. Sau khi sự kiện kết thúc, chúng tôi sẽ thu thập tài liệu của bạn và sản xuất thành một chương trình kỷ niệm được công bố trực tuyến.”
“Xin mọi người yên tâm, chúng tôi đã lấy được giấy phép vào trường, mấy ngày trước đã dọn dẹp xong ký túc xá, điện và nước được cung cấp đầy đủ không thành vấn đề, nguyên liệu nấu ăn cùng điều kiện bếp núc cũng đầy đủ. Chỉ là bởi vì vấn đề ngân sách nên chúng tôi không thuê đầu bếp nấu cơm, một ngày ba bữa đều cần chúng ta tự mình động thủ. Nhưng tôi tin tưởng, chút khó khăn nho nhỏ này khẳng định không làm khó được chúng ta!” Chu Chương sắp xếp vô cùng thỏa đáng, trên cơ bản mọi phương diện đều đặc biệt chú ý.
Nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn luôn nhớ rõ nơi này là thế giới trò chơi, vị trí cậu đứng vừa vặn cách Chu Chương tương đối gần. Sau khi cẩn thận quan sát hai tay Chu Chương, Giang Vấn Nguyên phát hiện trên tay hắn có mấy chỗ vết chai, hơn nữa cello* còn đặt ở bên chân hắn, cũng không khó đoán được công việc hiện tại của Chu Chương.
(*cello: hay Violoncelle, còn được gọi trung vĩ cầm, là một loại đàn cùng họ với violin, thuộc họ nhạc cụ dây dùng cây vĩ. Giống như violin, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa, kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu.)
Chu Chương cầm lấy cello bên chân, nói với người chơi: “Đi thôi nào các cựu sinh viên, chúng ta hãy cùng nhau trở lại trường trung học âm nhạc Thường Thanh, ngôi trường đã giáo dục chúng ta thành tài!”
Giang Vấn Nguyên cũng không lập tức đuổi theo, người chơi lục tục đi vào cổng trường, cho đến khi mọi người đều đi hết, Giang Vấn Nguyên còn chưa nhúc nhích, Tả Tri Ngôn đi tới bên cạnh cậu: “Xuất thần như vậy, đang suy nghĩ gì sao?”
“Tôi đang suy nghĩ về đoạn violin mà con rối chơi, bài hát này vẫn quanh quẩn trong đầu tôi, hơn nữa bản đồ của trò chơi này là trường trung học âm nhạc, NPC dẫn dắt lại là một người chơi violin. Tôi không nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, trong đó chắc chắn phải có cái gì đó.” Giang Vấn Nguyên đem lo lắng của mình nói cho Tả Tri Ngôn.
Giang Vấn Nguyên nhìn ra được thứ gì đó, Tả Tri Ngôn đương nhiên cũng có thể nhận ra, cho nên hắn mới không thúc giục Giang Vấn Nguyên vào trường: “Vậy cậu định làm sao bây giờ?”
Có đồng bạn đáng tin cậy ở đây, thuộc tính cuồng dữ liệu thông tin của Giang Vấn Nguyên lại rục rịch: “Nếu thân phận của chúng ta là sinh viên tốt nghiệp trường âm nhạc, vậy chúng ta hẳn là sẽ đều chơi loại nhạc cụ nào đó mới đúng. Con rối chơi violin không lấy đi các chức năng sinh lý cần thiết để chơi nhạc cụ, chúng ta có thể tự tạo điều kiện để không thể chơi nhạc cụ. Chúng ta hãy làm một nhóm đối chiếu.”
Giang Vấn Nguyên lấy dao quân đội Thụy Sĩ, cồn khử trùng cùng với băng cầm máu từ trong túi xách ra: “Tôi sẽ cắt một vết thương trên ngón trỏ tay trái của anh, yên tâm, kỹ thuật của tôi rất đúng chỗ, sẽ không làm cho anh cảm thấy quá đau đớn. Sau khi ngón tay bị thương, trong thời gian năm ngày trong trò chơi, anh sẽ không có cách nào để chơi nhạc cụ trong điều kiện tiên quyết, vừa vặn có thể hình thành một nhóm đối chiếu với tôi.”
Khi Giang Vấn Nguyên phân ra hai tổ đối chiếu này, kỳ thật trong lòng cậu đã thiên về trạng thái không thể diễn tấu nhạc cụ sẽ càng thêm an toàn. Cùng Tả Tri Ngôn tổ đội hành động, rủi ro cùng gánh vác, Giang Vấn Nguyên không quan trọng ai an toàn hơn một chút. Huống chi còn có thể nhân cơ hội nhỏ bé trả thù Tả Tri Ngôn cuồng công việc này, cớ sao không làm.
Tả Tri Ngôn đoạt lấy toàn bộ đồ đạc trong tay Giang Vấn Nguyên: “Vẫn là cậu đến làm tổ tham chiếu không thể diễn tấu nhạc cụ đi. Lỡ như xuất hiện tình cảnh cần diễn tấu cụ nhạc, thay vì để người chưa từng học diễn tấu nhạc cụ như cậu tra tấn lỗ tai, còn không bằng để chính mình đến.”
“Cái này…” Giang Vấn Nguyên không cách nào phản bác, biệt thự sơn trang còn có một phòng hòa nhạc nhỏ, piano, violin cùng cello, kèn Ô-boa, v.v các loại nhạc cụ dàn nhạc đầy đủ, trong đó hơn phân nửa Tả Tri Ngôn đều biết diễn tấu, hơn nữa còn rất tinh thông. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể vươn ngón trỏ trái về phía Tả Tri Ngôn: “Vậy anh nhẹ một chút, đừng cắt quá sâu. Chờ sau khi trò chơi thông quan trở lại thực tế, vẫn còn rất nhiều công việc đang chờ tôi.”
“Cậu cho rằng tôi là cậu sao?” Tả Tri Ngôn vô tình đâm thủng tâm tư nhỏ bé của Giang Vấn Nguyên, dùng cồn khử trùng ngón trỏ trái và dao Thụy Sĩ của Giang Vấn Nguyên, ở đốt thứ nhất, thứ hai của ngón trỏ bên tay trái hắn rạch ra một vết thương liên tục, sâu khoảng 1mm. Có vết thương này, trong vòng năm ngày Giang Vấn Nguyên chắc chắn sẽ không thể diễn tấu nhạc cụ. Cho dù bị cưỡng chế bắt buộc chơi nhạc cụ thì khi vết thương ở ngón tay đau đớn cũng có thể nhắc nhở Giang Vấn Nguyên tình huống khác thường.
Động tác hạ đao của Tả Tri Hành rất nhanh, Giang Vấn Nguyên còn chưa cảm thấy đau đớn đã kết thúc. Chờ Giang Vấn Nguyên cầm máu quấn băng, Chu Chương đã dẫn người chơi khác đi xa. Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn thu dọn xong xuôi liền chạy theo đội ngũ.
Chu Chương không hề phát hiện trong đội có hai người tụt lại phía sau, lúc này hắn đang chính diện mỉm cười cùng một người chơi nữ game: “Thường Thanh bị bỏ hoang mười năm, sơ suất bảo trì, mạch điện đã sớm biến chất không thể sử dụng được, đường ống nước cũng rỉ sét vỡ ra, điện nước đều là do chúng tôi kéo lại. Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi đã đặt ký túc xá trong một tòa nhà ký túc xá nam gần tổng mạch nước. Không thể tách ra ký túc xá nam và nữ, mà còn đặt ký túc xá trong ký túc xá nam, khiến các cô gái tiếc nuối khi nhớ lại kỉ niệm sống ở trường trung học năm xưa, tôi cảm thấy rất tiếc.”
Nam thần ấm áp của Chu Chương có khí thế cực kỳ cường đại, người chơi nữ trẻ tuổi được hắn đáp lời, có chút thẹn thùng cúi đầu: “Học trưởng, ngài không cần phải vì thế mà xin lỗi. Chúng tôi rất vinh dự khi được tham gia vào hoạt động hồi ức trường cũ này. Năm đó khi học trung học, chúng tôi không có cơ hội đến ký túc xá nam tìm hiểu, hiện tại có cơ hội này cũng rất tốt.”