Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 72: Năm Mới


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 72: Năm Mới

CHƯƠNG 71: Năm mới

Edit: Foxpii

Thành quả nghiên cứu của Trần Miên đối với con rối rất nguy hiểm, hơn nữa lai lịch không sạch sẽ, Giang Vấn Nguyên không có ý định để cho những người khác của Thanh Điểu biết chuyện này, nhưng có một người là Giang Vấn Nguyên không có cách nào giấu được.

Ông chủ đội công nghệ thông tin là Tả Tri Ngôn, tài khoản trốn thuế không minh bạch của Giang Vấn Nguyên cũng là do Tả Tri Ngôn hỗ trợ xử lý. Chuyện Giang Vấn Nguyên sử dụng đội ngũ công nghệ thông tin và tài khoản không minh bạch, Tả Tri Ngôn chắc chắn biết. Không chỉ có thế, bởi vì Giang Vấn Nguyên trước đó đã ủy thác cho Tả Tri Ngôn điều tra chuyện của Trần Miên, Tả Tri Ngôn còn biết quan hệ giữa Trần Miên và ajwy. Hiện tại cũng không cần Giang Vấn Nguyên chủ động thẳng thắn, Tả Tri Ngôn cũng đã hiểu rõ tất cả những việc Giang Vấn Nguyên làm.

Trong Thanh Điểu, mỗi khi tất cả các thành viên trở về từ trò chơi, sau khi phục hồi sức khỏe về thể chất và tinh thần, cần phải viết một bản báo cáo trò chơi lưu trữ trong cơ sở dữ liệu trò chơi để làm tài liệu tham khảo sau này. Hiện tại trong cơ sở dữ liệu trò chơi cơ bản đều là báo cáo trước đó của Tả Tri Ngôn, đang dần thêm báo cáo của những người khác.

Sau khi tốt nghiệp đại học Dịch Khinh Chu liền không động bút, đối với những báo cáo văn tự này là không kiên nhẫn nhất, nhưng Tả Tri Ngôn nói rõ ràng cho hắn biết, người không viết báo cáo trò chơi không có quyền sử dụng cơ sở dữ liệu trò chơi. Dịch Khinh Chu cho dù vô tâm vô phế, cũng hiểu được hàm lượng vàng của cơ sở tư liệu, chỉ có thể không tình nguyện viết báo cáo trò chơi. So với Dịch Khinh Chu, thái độ của Giang Vấn Nguyên tích cực hơn rất nhiều, cậu không chỉ ghi chép quá trình trò chơi càng chi tiết càng tốt, hơn nữa còn quen với việc trao đổi cùng Tả Tri Ngôn sau khi thông quan trò chơi.

Lần trước sau khi Giang Vấn Nguyên từ trong trò chơi con mắt trở về, khi trao đổi với Tả Tri Ngôn, còn nhắc tới chuyện Tề Tư Viễn nhiều lần gặp phải kẻ phản bội, hỏi Tả Tri Ngôn có muốn bỏ ra một khoản tiền mua tình báo kẻ phản bội từ Tề Tư Viễn hay không. Tả Tri Ngôn chuyển cho Giang Vấn Nguyên một khoản tiền vô cùng khả quan, nhưng sau khi Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn kết bạn trên diễn đàn, Tề Tư Viễn vẫn chưa từng lên mạng. Hiện tại trong kho tình báo kẻ phản bội của bọn họ, cũng chỉ thêm được tin tức: “Kẻ phản bội không được chủ động tiết lộ thân phận và cốt truyện trò chơi cho người chơi bình thường” mà thôi.

Lần này từ trò chơi không NPC trở về, Giang Vấn Nguyên tạm thời trì hoãn báo cáo trò chơi và công việc. Sau khi âm thầm làm chuyện bí mật, Giang Vấn Nguyên có chút chột dạ dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành công việc, viết ra một bản báo cáo trò chơi vô cùng đẹp mắt, lúc này mới có lá gan đi tìm Tả Tri Ngôn sau đó trao đổi.

Bởi vì hôm nay Giang Vấn Nguyên vào trò chơi, cho nên Tả Tri Ngôn cả ngày đều ở trong biệt thự sơn trang. Lúc Giang Vấn Nguyên tìm được Tả Tri Ngôn, hắn đang bơi trong bể bơi nước nóng của phòng tập thể dục.

Giang Vấn Nguyên là một con vịt khô, nếu sử dụng phao cứu sinh, cậu vẫn có thể xuống nước bơi. Nhưng Giang Vấn Nguyên rất ghét cảm giác trên đỉnh đầu tràn đầy nước, bác sĩ tâm lý cũng không khuyên cậu nên dùng phương pháp lấy độc trị độc để học bơi. Cho nên Giang Vấn Nguyên đến Kinh thị mấy tháng nhưng đây là lần đầu tiên cậu bước vào hồ bơi.

Tả Tri Ngôn mặc quần bơi bốn góc màu đen, đầu đội mũ bơi cùng màu và kính bơi. Tả Tri Ngôn đang tiến hành bơi tự do tốc độ trung bình trong đường bơi hai trăm mét, quanh năm hắn kiên trì rèn luyện và bảo dưỡng vóc người hoàn mỹ, ở trong bọt nước như ẩn như hiện, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Giang Vấn Nguyên ngồi xuống ghế dài bên hồ bơi, kiên nhẫn chờ bốn loại tư thế bơi lội của Tả Tri Ngôn đều luân phiên một lần, lúc Tả Tri Ngôn lên bờ, vô cùng ân cần đưa cho hắn khăn tắm lớn.

Tả Tri Ngôn cởi mũ và kính bơi xuống, tùy ý lắc lắc nước trên mái tóc ngắn, hắn khoác khăn tắm màu xám, lồng ngực còn đang phập phồng kịch liệt, biết rõ vẫn cố hỏi: “Chuyện cậu xin nghỉ xong rồi sao?”

Da mặt Giang Vấn Nguyên đã rèn luyện vô cùng dày dặn, “Làm là làm xong rồi. Nhưng vẫn còn một số cái đuôi, có thể vẫn cần phiền anh giúp đỡ.”

Giang Vấn Nguyên nói thật, vì muốn có được tin tình báo của Trần Miên nên cậu đã không để ý đường lui liên lạc với Lâm Chí Thành. Cuộc điện thoại giữa Giang Vấn Nguyên và Lâm Chí Thành không biết có bị ghi âm hay không, hồ sơ ghi chép liên lạc cho Lâm Chí Thành cũng là có tồn tại. Chờ đến khi Lâm Chí Thành bất hạnh bị người của CJ bắt được thì người xui xẻo tiếp theo chính là Giang Vấn Nguyên đã mua đi kết quả nghiên cứu của ajwy.

Tả Tri Ngôn nhàn nhạt liếc Giang Vấn Nguyên một cái: “Trần Miên đã chết, những thành viên nòng cốt thề chết đi theo hắn cũng chết, CJ một triều thiên tử một triều thần, cho dù cậu và Trần Miên là quan hệ yêu đương nhưng cậu muốn lấy đi thành quả nghiên cứu của ajwy, chỉ sợ CJ cũng sẽ không đồng ý. Thanh Điểu vừa mới là chim non giương cánh, còn chưa có tư cách chống lại CJ, cậu chính là biết tôi lau mông cho cậu, mới không kiêng nể gì mà xuống tay với thành quả nghiên cứu của ajwy.”

Tâm cơ đùa giỡn của Giang Vấn Nguyên đều bị Tả Tri Ngôn nhìn thấu, cậu còn có thể nói cái gì, đúng, cậu còn có thể cổ vũ cho Tả Tri Ngôn: “Cái gì cũng không thể gạt được anh, đại lão anh minh! Vậy vấn đề an toàn của tôi đã được giải quyết chưa?”

Tả Tri Ngôn bị hành vi cổ vũ đùa giỡn của Giang Vấn Nguyên chọc trúng huyệt cười, không khỏi bật cười: “Bên đội ngũ công nghệ thông tin đã hack vào điện thoại di động của Lâm Chí Thành, xóa bản ghi âm của cậu, hồ sơ liên lạc bên công ty truyền thông cũng xóa đi rồi. Cậu vứt máy dự phòng đi, đổi lại cái mới. Còn có tài khoản không minh bạch của cậu, tiền bên trong không nhiều lắm, nên tôi không lấy ra, miễn cho lưu lại manh mối, hiện tại đã hủy tài khoản. Chỉ cần cậu khi tiếp xúc với Lâm Chí Thành không bị bại lộ thân phận thì bên CJ sẽ không tra ra được cậu.”

“Tôi làm việc, anh yên tâm.” Giang Vấn Nguyên nói: “Khi tôi nói chuyện với Lâm Chí Thành khi đã dùng biến âm. Xe hơi cũng được sử dụng thương hiệu Volkswagen, biển số xe cũng được thay thế thành giả mạo. Biển số xe, rác và thùng rác được ném đến những nơi không liên quan đến chúng ta, vật liệu con rối tôi đã kiểm tra, không có thiết bị theo dõi.”

Tả Tri Ngôn một lần nữa khẳng định, Giang Vấn Nguyên chính là cố ý lưu lại chút rối rắm để hắn xử lý, lúc trước hắn rốt cuộc là nhìn trúng Giang Vấn Nguyên ở điểm nào mới có thể cùng cái tên thích đùa giỡn vô lại này thành đoàn đội? Quên đi, không tức giận, tự làm tự chịu, bị lừa cũng phải tiếp tục. Hơn nữa Tả Tri Ngôn cũng có lòng hiếu kỳ, hắn một bên lau khô thân thể, một bên đi về phía phòng tắm: “Cậu bỏ ra 10 triệu lấy được đồ đạc như thế nào?”


Giang Vấn Nguyên đi theo Tả Tri Hành vào phòng tắm, ở bên ngoài phòng tắm chờ Tả Tri Ngôn: “Trần Miên lấy mấy trăm con rối mà anh ấy thu được để tiến hành thí nghiệm, Lâm Chí Thành trộm cắp một phần tay chân bị gãy của con rối và một trong những người nghiên cứu đã ghi chép tùy bút thí nghiệm về con rối. Phần tay chân con rối đó có thể được sử dụng tiếp tục để làm thí nghiệm của chúng ta. Đối với nội dung ghi chép tùy bút của các nhà nghiên cứu, tôi nghĩ rằng tuyên bố chính thức của CJ không nói dối, điều đó thực sự nguy hiểm.”

Dù biết rõ hồ sơ tùy bút sẽ nguy hiểm đến tính mạng nhưng Giang Vấn Nguyên cũng muốn đi xem. Tả Tri Ngôn nhớ tới nguyện vọng của hai người khi bọn họ thẳng thắn công khai, Giang Vấn Nguyên nói hắn là vì truy tìm cái chết của bạn trai mà tiến vào trò chơi, vốn dĩ Tả Tri Ngôn còn cảm thấy có chút vớ vẩn, nhưng hiện tại xem ra thật sự chính là chuyện như vậy.

Tả Tri Ngôn không điên cuồng như Giang Vấn Nguyên, hắn không tiếp tục truy vấn nội dung trong ghi chép tùy bút, đề tài này dừng lại ở đây: “Cậu cầm báo cáo trò chơi tới đây, vòng này có phát hiện gì mới không?”

Giang Vấn Nguyên ừ một tiếng, “Còn nhớ bài treo thưởng của ajwy mà tôi đã thảo luận với anh trước đây không?”

Tả Tri Ngôn thoáng hồi tưởng lại một lát: “Bài viết thu thập thông tin trò chơi không NPC kia sao.”

“Đúng vậy. Trò chơi tôi vừa kết thúc là trò chơi không có NPC.” Giang Vấn Nguyên nói.

Giang Vấn Nguyên vừa dứt lời, Tả Tri Hành lập tức tăng nhanh tốc độ tắm rửa, hai phút sau liền khoác khăn tắm đi ra phòng tắm, đi vào phòng thay đồ mặc quần áo, hắn vừa đi vừa nói: “Nói chi tiết về trải nghiệm của cậu đi.”

Giang Vấn Nguyên ẩn đi thân phận thật sự của Lục Vũ, kể rằng đã tìm đại một người để hợp tác, tránh một ít đối thoại của cậu và Lục Vũ, đem tình huống khác nói tỉ mỉ với Tả Tri Ngôn một lần.

Trong quá trình Giang Vấn Nguyên kể lại, Tả Tri Ngôn vẫn giữ im lặng. Chờ Giang Vấn Nguyên nói xong, Tả Tri Ngôn mới cảm khái nói: “Loại thế giới trò chơi này là một bộ phận thân thể của quái vật, quả thật không giống với những trò chơi bình thường chúng ta trải qua. Con rối cừu lần này thích cậu nhỉ?”

Giang Vấn Nguyên chỉ cần nhớ lại mấy ngày sống trong bóng tối, liền cảm thấy là một cơn ác mộng khủng bố, nếu không có Lục Vũ ở đó thì cơ hội sống sót của hắn tuyệt đối không tới 5%. “Đem toàn bộ thị lực của tôi thu đi, làm sao có thể thích tôi…”

“Nếu như không phải hai mắt cậu mù thì Lục Vũ cũng sẽ không chặt cành cây ở vị trí trung tâm con đường làm gậy cho cậu. Khi cậu đi dọc theo con đường vào miệng của quái vật, cho dù các cậu có thể đi bộ nhiều lần, xác nhận rằng thời gian trở về ngôi nhà cũ trở nên ngắn hơn, do đó khám phá ra sự thật về những ngôi nhà đang di chuyển. Nhưng các cậu sẽ không biết rằng trung tâm của con đường có cây nhiệt độ bình thường, cũng không thể tìm thấy đường đến trung tâm con đường nhỏ bằng cách dùng con rối. Khoảng thời gian trò chơi không có NPC và không nhắc nhở giới hạn thời gian, cậu cần bao lâu để tìm cách thoát khỏi khó khăn?” Tả Tri Ngôn chắc chắn phân tích, “Nhưng sau khi hai mắt cậu bị mù, tất cả khó khăn đều được giải quyết dễ dàng. Các cậu biết trong rừng có cây nhiệt độ thường, lại có phương pháp tìm được cái cây đó, còn lo không thể thông quan trò chơi sao?”

Phân tích của Tả Tri Ngôn vô cùng có đạo lý, Giang Vấn Nguyên cũng không nghĩ tới có thể trực tiếp phản bác lời nói của hắn: “Đây hẳn là trùng hợp đi, con rối sao có thể có hỉ ác với người chơi chứ. Trong trò chơi của quái vật bóng đen, trên người tôi đã bị hoa tiên tử rắc rất nhiều bột huỳnh quang. Con quái trong thế giới kia cũng chính là thông qua ánh sáng nhận thức con mồi. Dựa theo cách nói của anh thì hoa tiên tử rất chán ghét tôi.”

Tả Tri Ngôn suy nghĩ một chút, Giang Vấn Nguyên nói tựa hồ cũng không sai: “Nói tóm lại, trò chơi không có NPC hoàn toàn thoát khỏi nhận thức bình thường của chúng ta về trò chơi bàn tròn, hình thức của trò chơi không có NPC có thể không chỉ có một loại mà cậu đã trải qua, cho nên mới dẫn đến kết cục thường xuyên xuất hiện người chơi toàn diệt, cho đến bây giờ thông tin về trò chơi không có NPC trên diễn đàn rất ít.”

Giang Vấn Nguyên có chút nặng nề gật gật đầu, bây giờ anh biết Trần Miên làm thí nghiệm với con rối, chắc chắn đã bị trò chơi bàn tròn coi là cái gai trong mắt, cậu không dám tưởng tượng trò chơi tiếp theo rốt cuộc sẽ khó khăn đến mức nào.

Mặc dù như thế, Giang Vấn Nguyên cũng không hối hận khi mua thành quả nghiên cứu của Trần Miên, cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, quan sát Tả Tri Ngôn từ trên xuống dưới một hồi, phát hiện thần sắc Tả Tri Ngôn quả nhiên mang theo vẻ mệt mỏi: “Tả tổng thân mến của tôi ơi, hôm nay tôi đến bệnh viện kiểm tra da, cùng bác sĩ Mã nói chuyện một hồi. Bác sĩ Ma nói rằng anh làm việc quá chăm chỉ, cơ thể tích lũy rất nhiều mệt mỏi và khuyên anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Tiền có thể không kiếm cũng được, cơ thể quan trọng hơn. Nếu công việc quá bận rộn, anh có thể xem xét đề bạt những người có năng lực từ công ty, nếu không có người phù hợp trong công ty cũng có thể tìm công ty săn đầu người để thuê người quản lý chuyên nghiệp. Đừng làm mệt mỏi chính mình, anh là sự tồn tại không thể thiếu của Thanh Điểu.”

Tả Tri Ngôn thản nhiên nói: “Tôi không tin được người ngoài.”

Không tin được người ngoài thì đáng mệt chết! Những lời này Giang Vấn Nguyên không dám nói, cậu chỉ có thể uyển chuyển nói: “Vậy tôi cũng không tính là người ngoài đi, Lý Na và Dịch Khinh Chu cũng không phải người ngoài, nếu anh quá bận rộn cũng có thể chia sẻ một ít công việc với chúng tôi.”

Giang Vấn Nguyên vốn có ý định để Tả Tri Ngôn cảm nhận được năng lực làm việc của người mình một chút. Với chủ nghĩa hoàn mỹ của Tả Tri Ngôn, sau khi chứng kiến năng lực làm việc thấp kém của bọn họ, nhất định sẽ đau đớn suy nghĩ đến việc lựa chọn người ngoài chuyên nghiệp hơn để giúp hắn chia sẻ một phần công việc vĩnh viễn không hoàn thành. Nhưng Tả Tri Ngôn khẳng định là cắt câu lấy nghĩa, từ hôm nay trở đi, Lý Na và Dịch Khinh Chu vẫn không có việc gì, công việc của Giang Vấn Nguyên lại tăng gấp đôi so với ban đầu, hơn nữa công việc mới có không ít đều có liên quan đến quyết định của công ty.

Giang Vấn Nguyên vốn là kỹ thuật viên, chỉ có thể kiên trì vừa học vừa làm việc. Cũng may đầu óc cậu thông minh, học rất nhanh. Kết quả cuối cùng chính là, thời gian rảnh rỗi của Tả Tri Ngôn nhiều hơn, Giang Vấn Nguyên từ một tuần làm việc ba ngày biến thành một tuần làm việc sáu ngày, còn phải dành thời gian để rèn luyện thân thể, còn phải chiếu cố tiến độ học tập của Đan Hiểu Nhiễm, bận rộn đến không thể giải quyết.


Gần giao thừa, ngày giỗ một năm của Trần Miên sắp đến, Giang Vấn Nguyên đã gầy đi ba cân.

Tả Tri Hành đâu? Sống quá thoải mái, tăng một cân.

Giang Vấn Nguyên cầm phiếu khám sức khỏe định kỳ im lặng không nói gì: “…”

Bác sĩ Ma, ông lừa tôi!

Chú Trần và dì Trần sắp đón ngày giỗ của con trai và đêm giao thừa thứ hai không có con trai. Đối với hai vị lão nhân mà nói, đây là một khó khăn, Giang Vấn Nguyên muốn trở về làm bạn với bọn họ, nhân tiện cũng chúc tết ba Giang cùng mẹ kế đã lâu không gặp. Giang Vấn Nguyên xin nghỉ mười lăm ngày với Tả Trai ngôn sau đó mang theo hành lý đơn giản bay về Giang Thành.

Sau khi Giang Vấn Nguyên bay về Giang Thành, cậu không về nhà trước mà trực tiếp mang theo hành lý, mua một bó hoa hướng dương trái mùa trong nhà kính, đi tới nghĩa trang của Trần Miên. Giang Vấn Nguyên cũng không nghĩ tới, lại gặp chú Trần, dì Trần trước bia mộ của Trần Miên.

Giang Vấn Nguyên đặt hoa hướng dương xuống trước bia mộ: “Chú Trần, dì Trần, đã lâu không gặp.”

Dì Trần thường ngày thích cười nhưng ở trước bia mộ của con trai cũng không cười nổi, bà đang muốn chào hỏi Giang Vấn Nguyên, lại bị chú Trần đột nhiên phát cuồng cắt ngang. Chú Trần một cước đá văng hoa hướng dương của Giang Vấn Nguyên, từ cổ họng nặn ra một chữ: “Cút!”

Giang Vấn Nguyên cho dù ở trong trò chơi bàn tròn đối với quái vật khủng bố cũng không có luống cuống tay chân như bây giờ.

Dì Trần vội vàng kéo chú Trần muốn hung hăng đánh Giang Vấn Nguyên một trận: “Bạn già, ông làm sao vậy? Chuyện của con trai chúng ta là ngoài ý muốn, lần trước chúng ta mời Tiểu Nguyên đến nhà ăn cơm không phải đã nói rồi sao? Quá khứ để cho nó trôi qua, chúng ta luôn luôn nhìn về phía trước.”

“Chúng ta mời Giang Vấn Nguyên ăn cơm? Bạn già, trí nhớ của bà rối loạn rồi hả, cho dù tôi chết cũng sẽ không ăn cơm cùng bàn với Giang Vấn Nguyên!” Chú Trần hung hăng nhổ nước bọt lên người Giang Vấn Nguyên, từ trong xương tủy ông ta căm hận Giang Vấn Nguyên rất sâu: “Trần Miên chết như thế nào, dì Trần cậu không biết, nhưng Giang Vấn Nguyên chính cậu còn không rõ ràng sao? Sau này đừng để tôi gặp lại cậu, cậu cũng không có tư cách đến tảo mộ Trần Miên. Cậu cút ngay cho tôi!”

Dì Trần hai tay ôm chú Trần: “Tình trạng chú Trần không được tốt lắm, Tiểu Nguyên, con đi trước đi.”

Giang Vấn Nguyên tay cầm vali, xoay người rời khỏi nghĩa trang. Lần trước cậu vì cái chết của Nam Duệ mà trở về Giang Thành, chú Trần cũng đã buông bỏ khúc mắc trong lòng, cùng dì Trần mời cậu đến nhà ăn cơm. Giang Vấn Nguyên vốn tưởng rằng cho dù cậu không thể hoàn toàn được chú Trần tha thứ nhưng ít nhất cũng có thể hòa hoãn quan hệ một chút, bảo cậu thay Trần Miên chiếu cố hai vị lão nhân.

Nhưng biểu hiện hiện tại của chú Trần lại giống như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện bọn họ đã cùng nhau ăn cơm, chuyện ăn cơm dì Trần cũng nhớ rõ, cũng không phải Giang Vấn Nguyên tượng tưởng ra. Vậy thì tại sao chú Trần lại hoàn toàn không nhớ …

Giang Vấn Nguyên bỗng nhiên nhớ lại những lời chú Trần nói trên bàn ăn, ông nói: Nếu bàn có thể ngồi đầy thì tốt rồi.

Lúc ấy Giang Vấn Nguyên cho rằng lời nói tiềm ẩn trong lời của chú Trần là “Nếu Trần Miên còn sống thì tốt rồi”, nhưng bây giờ nhớ lại, tình huống ngồi đầy bàn cũng không chỉ có loại bàn ăn ngồi đầy, còn có …

Chỗ trống cuối cùng của bàn tròn cũng đầy.

Sự dị thường của chú Trần, Giang Vấn Nguyên cũng từng gặp qua.


Trong vòng trò chơi của máy cờ vua tự động, sử dụng khả năng đặc biệt của con rối để giả vờ là Trần Miên của Quan Sơn. Trạng thái lúc ấy của Quan Sơn rất kỳ quái, hắn hỏi Giang Vấn Nguyên, có muốn ước nguyện với bàn tròn để làm sống lại Trần Miên hay không. Khi Giang Vấn Nguyên đưa ra đáp án tiêu cực, Quan Sơn tỏ ra vô cùng tức giận. Kỳ thật lúc ấy lấy lập trường của Quan Sơn, hắn làm sao có lá gan cùng tư cách tức giận với Giang Vấn Nguyên?

Hóa ra từ lâu, gm* của trò chơi bàn tròn đã thâm nhập vào anh ta.

(*Game Manager: quản lý trò chơi)

Với trạng thái tinh thần hiện tại của chú Trần, kế hoạch đón năm mới cùng bọn họ Giang Vấn Nguyên chỉ có thể hủy bỏ, cậu trở về nhà mình, ba Giang và mẹ kế đã được cấp giấy chứng nhận, trở thành vợ chồng hợp pháp. Mẹ kế còn có một đứa con gái, vừa học năm nhất, kỳ nghỉ đông về đến nhà, tuy rằng phòng vừa đủ ở nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn cảm thấy không thể thích ứng được. Ngây người ba ngày, liền lấy lý do còn có công việc, đêm giao thừa cũng không đón, liền trực tiếp bay tới Kinh thị.

Bất tri bất giác, Thanh Điểu đã trở thành một phần vô cùng quan trọng trong lòng Giang Vấn Nguyên. So với nhà ba Giang, Thanh Điểu thậm chí làm cho cậu càng có cảm giác thuộc về.

Giang Vấn Nguyên trăm triệu lần không nghĩ tới, khi cậu trở lại biệt thự sơn trang, không chỉ có Tả Tri Ngôn cùng Lữ Kỳ Diệu ở đây mà trong nhà cũng có Dịch Khinh Chu, ngay cả Lý Na cũng giống như cậu về nhà ăn tết cũng ở đây. Bọn họ đem nguyên liệu nấu ăn đến phòng ăn cùng nhau làm sủi cảo.

Thường ngày Tả Tri Ngôn – Tả tổng cao cao tại thượng, hiện tại chính là một người thợ làm bột, còn chưa nói, thủ pháp rất chuyên nghiệp.

Dịch Khinh Chu là một tên ngũ cốc bất phân tứ thể bất cần, thế nhưng lại phụ trách cán bột, mỗi cái hắn cán không đều, Lý Na đều phải cán lại một lần nữa.

Nhưng Lý Na cũng không đuổi Dịch Kinh Chu, cô không ngại biểu diễn phương pháp cán bột chính xác cho Dịch Khinh Chu, sau khi cán đủ bột liền cùng Lữ Kỳ Diệu băm nhỏ nhân gói sủi cảo.

Lữ Kỳ Diệu nếm qua những ngày tháng khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô biểu tình nghiêm túc, thật sự nghiêm túc gói sủi cảo, động tác giống như đúc, sủi cảo cô gói so với Lý Na gói còn tốt hơn một chút.

Mấy người nghe được động tĩnh Giang Vấn Nguyên trở về, đồng thời nhìn về phía cậu, lại đồng thanh cười nói: “Giang ca, Giang Vấn Nguyên, hoan nghênh trở về!”

Giang Vấn Nguyên ngẩn người, hướng bọn họ tươi cười trả lời: “Tôi về rồi đây.”

Không cần phải nói nhiều, họ đấu tranh để tồn tại trong trò chơi bàn tròn, cố gắng tiếp cận mong muốn của chính mình để trả giá bằng sinh mạng. Sự đồng cảm đặc biệt này, ngay cả gia đình cùng chung huyết thống cũng không thể cho họ. Chỉ có Thanh Điểu thì nội tâm sợ hãi bất an của bọn họ mới có thể được trấn an.

Giang Vấn Nguyên cất hành lý xong, liền trở lại phòng ăn cùng mọi người làm sủi cảo. Tài nấu nướng của Giang Vấn Nguyên cũng không tệ lắm, có cậu gia nhập, tất cả mọi người đều có thể ra tay làm sủi cảo. Dưới sự lao động chung của năm đôi tay, rất nhanh đã gói xong sủi cảo.

Giang Vấn Nguyên dùng tay dính đầy bột mì rút điện thoại ra, chụp ảnh bày đầy sủi cảo kỳ kỳ quái quái: “Không bằng chúng ta chọn sủi cảo đẹp nhất đi.”

Giang Vấn Nguyên vốn tưởng rằng mình chắc chắn có thể đạt được vị trí thứ nhất, kết quả danh tiếng sủi cảo đẹp nhất, bị một cái sủi cảo bọc thành hình thỏ cướp đi. Lữ Kỳ Diệu hiếm khi lộ ra nụ cười thuộc về đứa nhỏ: “Thỏ thật đáng yêu, là ai gói vậy?”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại thủy chung không thấy có người thừa nhận. Bị bọn họ loại trừ đối tượng, Dịch Khinh Chu mài răng, “Cái sủi cảo này là do tôi gói.”

Lý Na vẻ mặt không tin, “Làm sao có thể được, anh ngay cả cán bột cũng không làm tốt.”

Dịch Khinh Chu hừ một tiếng, “Đây là mẹ tôi dạy gói.”

Người ở đây ngoại trừ Lữ Kỳ Diệu đến sau còn chưa hiểu rõ, những người khác đều biết, mẹ của Dịch Khinh Chu đã qua đời từ rất sớm. Nhưng cũng chính là như thế, Lữ Kỳ Diệu mới có thể nhanh chóng làm cho bầu không khí ấm lên, cô khao khát nhìn Dịch Khinh Chu: “Dịch ca, có thể giúp em gói một cái sủi cảo thỏ hay không? Con thỏ rất dễ thương, em cũng muốn một con.”

“Không thành vấn đề.” Dịch Khinh Chu vẫn luôn vô cùng khoan dung với Lữ Kỳ Diệu đã mất đi tất cả người nhà, cho dù Lữ Kỳ Diệu có đôi khi rất hung tàn. Động tác của hắn nhanh nhẹn dùng hai tấm vỏ sủi cảo cùng nhau bọc ra một cái sủi cảo thỏ lớn hơn: “Đây, con thỏ lớn này là của em.”

Tối nay, Giang Vấn Nguyên hiếm khi quên hết nỗi buồn và nỗi đau ra sau đầu, sống vô cùng vui vẻ.


Sau khi ăn sủi cảo, họ chuyển trận địa đến phòng chiếu phim gia đình, một bên hưởng thụ, một bên tán ngẫu.

Có một chuyện, Giang Vấn Nguyên đã muốn nói từ rất sớm, nhưng trước khi về nhà cậu vẫn luôn bận rộn xoay quanh, không phân ra tinh lực để nói, hiện tại vừa vặn có thể lấy ra để nói chuyện phiếm. “Nói đi, nói lúc trước khi chúng ta tranh giành quyền đặt tên tổ chức, mấy người không phải đều rất tích cực tìm kiếm thành viên mới sao? Sau khi tên của Thanh Điểu được định ra, mấy người một người hai người như thế nào lại biến thành lười biếng rồi? Thành viên mới nhất vẫn là Lữ Kỳ Diệu do tôi tìm tới.”

Dịch Khinh Chu lười biếng nói: “Tìm lâu như vậy vẫn không tìm được, tôi chán rồi.”

Lý Na bĩu môi, “Người muốn tìm em gia nhập tổ chức, em lại chướng mắt. Người em để ý thì người ta lại chướng mắt em. Làm sao em có thể tìm một người khinh miệt mình làm đồng đội?”

Tả Tri Ngôn cũng rất tuyệt, “Đều là kẻ thù.”

Lữ Kỳ Diệu nghiêm trang đá một cước: “Kỳ thi đại học tháng sáu.”

Giang Vấn Nguyên: “…”

Thời gian vui vẻ cũng không kéo dài, ngày 28 tháng Chạp, Tả Tri Ngôn cảm nhận được một vòng trò chơi bàn tròn mới của hắn sắp tới, ngay mùng một Tết. Vào đêm giao thừa, Giang Vấn Nguyên cũng cảm nhận được, trò chơi của cậu cũng vào ngày mùng một Tết. Một số người chơi trò chơi dày đặc, một số người chơi chỉ có hai hoặc ba vòng một năm, điều này là không cố định.

Đêm giao thừa, không khí của Thanh Điểu ngược lại không tốt như mấy ngày trước khi Giang Vấn Nguyên vừa trở về.

Trong lòng Giang Vấn Nguyên có chênh lệch, Tả Tri Ngôn lại thích ứng rất tốt, hắn lấy ra một cái hộp gỗ, ngồi xuống bên cạnh Giang Vấn Nguyên đang xem hội xuân: “Cho cậu.”

Giang Vấn Nguyên mở hộp gỗ ra, bên trong chứa một chiếc lắc tay dệt bằng dây thừng màu vàng, tầm mắt của cậu dừng trên cổ tay trái của Tả Tri Ngôn, một chiếc lắc tay khác đang đeo trên cổ tay trái Tả Tri Ngôn.

Tả Tri Ngôn buông gánh nặng tinh anh xã hội ba tấn xuống, chậm rãi ngồi xuống trên sô pha: “Đây là lắc tay cộng trận doanh làm từ vật liệu con rối cậu cung cấp, hiệu quả thí nghiệm không rõ. Lần này cũng không biết chúng ta sẽ vào cùng một trò chơi hay là tiến vào trò chơi khác nhau, trước tiên cứ đeo như vậy đi.”

Giang Vấn Nguyên yên lặng đeo lắc tay dây thừng màu vàng lên cổ tay phải, 60 giây cuối cùng đêm giao thừa kết thúc, trong tiếng cười nói vui vẻ, nhẹ giọng nói với Tả Tri Ngôn: “Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới.” Tả Tri Ngôn từ trên sô pha đứng lên, lại khôi phục bộ dáng thường ngày làm việc mạnh mẽ phong hành: “Tôi đến phòng chuẩn bị trò chơi của mình, gặp lại khi trở lại.”

Giang Vấn Nguyên cũng nói với những người khác sau đó trở lại phòng chuẩn bị trò chơi của mình. Cậu không ngủ được, lại đem đồ đạc trong túi xách sửa sang lại một lần nữa. Chờ tâm tình hơi bình phục lại, Giang Vấn Nguyên mới đeo túi xách, mang giày nằm trên giường, nhắm mắt lại.

4 giờ 22 phút sáng.

Giang Vấn Nguyên giống như ý thức được cái gì, từ trong mộng bừng tỉnh, cậu chợt mở hai mắt ra, cảm giác không trọng lượng quen thuộc lại đánh úp, bàn tay vô hình hung hăng kéo cậu xuống vực sâu tối tăm. Sau khi tầm nhìn khôi phục, Giang Vấn Nguyên không để ý mình còn ở trạng thái choáng váng, lập tức ở trên bàn tròn tìm kiếm bóng dáng Tả Tri Ngôn.

Giang Vấn Nguyên ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn tròn, cậu nghiêng đầu nhìn lại, Tả Tri Ngôn thế mà lại ngồi bên cạnh cậu!

Tả Tri Ngôn nghiêng đầu, mỉm cười với cậu, vì giọng nói của người chơi bị ngăn cách với nhau, hắn dùng khẩu hình cảm khái nói với cậu: “Giang Vấn Nguyên, cậu đã hoàn toàn vượt qua tôi rồi…”

Khi Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên lần đầu tiên gặp nhau, Giang Vấn Nguyên lấy thân phận người mới, xếp thứ hai trên bàn tròn.

Nhưng hơn nửa năm, Giang Vấn Nguyên dùng một loại tốc độ trưởng thành vô cùng khủng bố. Hiện tại, đánh giá toàn diện trò chơi bàn tròn của cậu, đã ở trên Tả Tri Ngôn.

Hết chương 71


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.