Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 74: Kẻ Phản Bội Kỳ Cựu
CHƯƠNG 73: Kẻ phản bội kỳ cựu
Edit: Foxpii
Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đeo găng tay, hợp tác lật thi thể Trương Thiết Ngưu lên.
Mặt và ngực Trương Thiết Ngưu ngâm trên vũng máu, dính đầy máu tươi. Giang Vấn Nguyên dùng khăn tay sạch sẽ vết máu trên mặt và vết thương của hắn, Tả Tri Ngôn thì nhanh chóng kiểm tra trên người Trương Thiết Ngưu có vết thương nào khác hay không.
“Trên người Trương Thiết Ngưu không còn dấu vết bị thương nào khác.” Tả Tri Ngôn đi tới bên cạnh Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống, cùng cậu nhìn gương mặt thống khổ mà hoảng sợ của Trương Thiết Ngưu. Vết thương trên cổ Trương Thiết Ngưu nằm ở nửa bên trái cổ, từ phía dưới bên trái cắt đứt động mạch cổ, lại nghiêng lên trên cắt qua yết hầu mới thôi, trí mạng, lại hoàn mỹ ngăn cản triệt để Trương Thiết Ngưu kêu to cầu cứu trước khi chết, dẫn người chơi khác tới. Trên mặt đất, ngoại trừ vũng máu sau khi Trương Thiết Ngưu ngã xuống đất ra, còn có vết máu bắn tung tóe bên cạnh thi thể, hẳn là vết máu mà Trương Thiết Ngưu phun ra khi bị cắt cổ. Sau đó Trương Thiết Ngưu ngay lập tức ngã trên mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy, im hơi lặng tiếng mất máu mà chết.
Giang Vấn Nguyên chỉ vào dấu tay quanh môi Trương Thiết Ngưu, khách quan phân tích: “Hung thủ thuận tay phải, hắn từ phía sau tập kích Trương Thiết Ngưu, tay trái che miệng, cũng áp lực ép hắn ngẩng đầu, cho nên mới lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy. Sau đó hung thủ dùng dao găm hoặc vật sắc nhọn khác cắt đứt động mạch cổ và cổ họng của Trương Thiết Ngưu, dấu vết máu phun tung tóe trên mặt đất rất hoàn chỉnh, toàn bộ quá trình hung thủ giết người chỉ sợ trên người không dính một chút máu. Cắt cổ cũng không lập tức mất mạng, Trương Thiết Ngưu hoàn toàn không có dấu vết giãy dụa, hung thủ rất có thể đã bôi thuốc tê lên hung khí. “
Tả Tri Ngôn vô cùng đồng ý với phân tích của Giang Vấn Nguyên: “Trần Miên, cậu có cảm thấy thủ pháp giết người của hung thủ không giống như do quỷ quái gây ra…”
Giang Vấn Nguyên gật gật đầu: “Quả thật không giống như thủ pháp của quỷ quái, nhưng cũng không thể loại trừ 100% khả năng này, có lẽ đây chính là chỗ cao tay của quỷ quái, sử dụng thủ pháp gây án của con người để khiến người chơi nghi thần nghi quỷ với nhau. Tuy nhiên, khả năng này tương đối thấp, chỉ chiếm 20% “
Còn có 80% khả năng, giống như Tả Tri Ngôn nói, cái chết của Trương Thiết Ngưu là do người chơi gây ra.
Trong trò chơi, người chơi bình thường trừ khi kết huyết hải thâm cừu, nếu không cũng sẽ không hạ sát với nhau. Bởi vì trong trò chơi có sự tồn tại của kẻ phản bội, dưới tình huống trạng thái tinh thần của tất cả người chơi đều căng thẳng đến cực hạn, một khi xuất hiện sự kiện chết người giữa người chơi với người chơi, kẻ giết người rất có thể ngay cả cơ hội tự chứng minh trong sạch cũng không có, đã bị người chơi khác coi là kẻ phản bội, bị bao vây công kích đến chết ngay tại chỗ.
Vòng này chỉ có một mình Trương Thiết Ngưu là lao động chân tay cường độ cao, với thân phận xã hội của người chơi khác thì cơ bản sẽ không cùng Trương Thiết Ngưu có tiếp xúc quá nhiều ở thực tế, tiếp xúc cũng không có càng đừng nói đến mâu thuẫn giết người trút giận. Về phần có kết thù đại hận trong trò chơi hay không, Giang Vấn Nguyên cẩn thận quan sát người chơi trong phòng ăn, cũng không cảm nhận được Trương Thiết Ngưu đối với người chơi nào có sự chú ý đặc biệt.
Lúc đó, Trương Thiết Ngưu chỉ tỏ ra vô cùng bất mãn với hành vi của những người chơi khác khi họ chia sẻ kỷ niệm kỳ nghỉ hè trung học với nhau…
“Tả Tri Hành, nếu Trương Thiết Ngưu chết thật sự là do người chơi gây ra, vậy anh cảm thấy nguyên nhân người chơi kia giết chết Trương Thiết Ngưu là gì?” Giang Vấn Nguyên hỏi Tả Tri Ngôn.
Tả Tri Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy cậu nghĩ như thế nào?”
“Trương Thiết Ngưu chưa từng học trung học, cậu ta không muốn ở lại phòng ăn nghe những người chơi hoài niệm kỳ nghỉ hè trung học, nhưng vì an toàn, cậu ta cũng không đi xa mà trốn ở góc phòng ăn, dùng bóng râm che chắn mình. Khi Trương Thiết Ngưu rời đi đến khi chúng ta phát hiện thi thể của hắn tổng cộng gần hai giờ, người chơi hoài niệm lại hứng thú về kỳ nghỉ hè trung học bị Trương Thiết Ngưu bại hoại, hai phần ba người chơi đều ra vào phòng ăn. Thừa dịp còn chưa tới giờ cơm, chúng ta đi tìm kiếm gần đây … xem có manh mối giá trị gì hay không.” Giang Vấn Nguyên dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Người chơi ra vào phòng ăn thường xuyên như vậy, chỗ Trương Thiết Ngưu trốn cách phòng ăn cũng không xa. Kẻ giết chết Trương Thiết Ngưu kia, không tiếc mạo hiểm bị phát hiện cũng muốn đặt Trương Thiết Ngưu vào chỗ chết, nhất định có nguyên nhân đặc biệt nào đó.”
Tả Tri Ngôn không hàm súc như Giang Vấn Nguyên, hắn trực tiếp nói ra thân phận kẻ giết chết Trương Thiết Ngưu trong miệng Giang Vấn Nguyên: “Bởi vì Trương Thiết Ngưu tồn tại làm cho kẻ phản bội cảm thấy bị uy hiếp, cho nên tình nguyện gánh chịu nguy cơ thân phận bị bại lộ cũng phải khẩn cấp giết chết Trương Thiết Ngưu.”
Ở vòng trò chơi bàn tròn này xếp hạng ở trình độ của Trương Thiết Ngưu ở mức trung bình thấp, chưa từng học trung học, trình độ văn hóa không cao, trên người hắn rốt cuộc có cái gì đặc biệt? Đại não Giang Vấn Nguyên chuyển động với tốc độ cao: “Sự khác biệt lớn nhất giữa Trương Thiết Ngưu và chúng ta hẳn là chưa từng học trung học. Cẩn thận nhớ lại những gì Trương Thiết Ngưu đã nói trong phòng ăn, hắn nói, Mấy người rốt cuộc có kết thúc hay không? Chúng ta đến đây để thông quan trò chơi, không phải để hoài niệm thời trung học!”
Giang Vấn Nguyên lặp đi lặp lại lời nói của Trương Thiết Ngưu ba bốn lần, tháo găng tay dính đầy vết máu, xoa bóp từng trận đau đớn trên huyệt thái dương, sau khi cơn đau giảm bớt một chút, cậu lập tức lấy ra quyển sổ nhỏ bằng bàn tay, chép lại lời Trương Thiết Ngưu xuống. Giang Vấn Nguyên nhìn câu chữ trong quyển sổ: “Không thích hợp, chuyện này không đúng. Sau khi Liên Thành lấy được tấm ảnh chụp chung của mấy thiếu niên trong kỳ nghỉ hè, người chơi bắt đầu nhiệt liệt thảo luận hồi ức kỳ nghỉ hè trung học. Không chỉ có thế, người chơi chủ động thảo luận về hồi ức kỳ nghỉ hè cũng giống như Liên Thành, hồi ức của bọn họ đều để lại tiếc nuối, còn rất nhất trí tỏ vẻ hối hận vì đã không tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp kia. Tôi không có mong muốn tham gia vào cuộc thảo luận bởi vì kỳ nghỉ hè của tôi hoàn hảo. Nhưng tôi đã nghe họ thảo luận về kỷ niệm trong kỳ nghỉ hè, cũng nghe rất say mê. Nhưng điều đó không đúng, tất cả chúng ta đều sai rồi!”
“Lời nói của Trương Thiết Ngưu mới là chính xác.” Dưới di ngôn quý giá của Trương Thiết Ngưu, Giang Vấn Nguyên đánh dấu “Đúng”, “Chân lý” , dấu tích cùng dùng dấu chấm than để nhấn mạnh. “Muốn nhớ lại cuộc sống trung học thì chờ sau khi trò chơi thông quan rồi hãy nhớ, thời gian thông quan chỉ có năm ngày, nào có thời gian có thể lãng phí vào những chuyện không quan trọng. Trạng thái tinh thần của chúng tôi đã bị ảnh hưởng, nguồn ảnh hưởng chắc chắn là bức ảnh mà Liên Thành đã lấy đi. Bởi vì Trương Thiết Ngưu chưa từng học trung học cho nên ảnh chụp mới không thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của hắn. Tôi nghĩ rằng nguồn ảnh hưởng tinh thần không chỉ là một trong những bức ảnh đó, bài hát mà con rối chơi đến bây giờ vẫn còn liên tục vang lên trong tâm trí của tôi. Nếu Trương Thiết Ngưu không chết thì với đặc thù chống ảnh hưởng tinh thần của hắn, độ khó thông quan của trò chơi sẽ giảm theo cấp số nhân. Một khi người chơi bình thường thông quan trò chơi thì nhiệm vụ của kẻ phản bội sẽ thất bại, cho nên hắn mới có thể trong lúc bối rối mà giết chết Trương Thiết Ngưu.”
Giọng nói của Giang Vấn Nguyên không lớn nhưng lại hung hăng gõ vào đầu Tả Tri Ngôn như một cái búa tạ. Tả Tri Ngôn trầm mặc một hồi, mới cảm khái nói với Giang Vấn Nguyên: “Sau khi tổ chức chúng ta thành lập, rốt cuộc cậu đã trải qua những gì trong trò chơi?” Tốc độ trưởng thành của Giang Vấn Nguyên thật sự quá khủng bố, vào giờ khắc này Tả Tri Ngôn mới thực sự cảm nhận được sự chính xác của bảng xếp hạng thực lực tổng hợp trên bàn tròn, thực lực tổng hợp của Giang Vấn Nguyên quả thực đã vượt qua hắn.
Giang Vấn Nguyên khép lại quyển sổ, cẩn thận bỏ nó vào tầng lửng an toàn nhất của túi xách: “Không phải mỗi lần trở về từ trò chơi đều báo cáo tình huống cho anh sao? Ngoại trừ bản thân tôi ra…” Giang Vấn Nguyên hơi dừng lại: “Người hiểu rõ nhất trải nghiệm của tôi trong trò chơi bàn tròn không phải là anh hay sao? Đi thôi, chúng ta rời khỏi lâu như vậy, trở về phòng ăn xem tình huống. Chuyện có kẻ phản bội tạm thời đừng nói cho người chơi khác biết, để tránh đánh rắn động cỏ. Sau khi Trương Thiết Ngưu rời đi, tôi đều đem sự chú ý đặt vào tư liệu Chu Chương mang đến, không nhìn kỹ là người chơi nào đã rời khỏi phòng ăn, anh cũng nhìn mặt bọn họ hồi tưởng một chút, chờ buổi tối chúng ta sẽ nghĩ biện pháp chỉnh lý danh sách nghi phạm.”
Khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đùa nghịch thi thể, trên người dính một chút vết máu. Khi bọn họ đi vào phòng ăn lại không thấy bóng dáng Trương Thiết Ngưu đi theo, người chơi chú ý tới chi tiết này sắc mặt đều khẽ biến động, bọn họ đã hiểu được kết cục của Trương Thiết Ngưu.
Ấn tượng của NPC đối với người chơi bị trò chơi bàn tròn xử lý quá nhạt nhẽo, bọn họ chỉ có phản ứng với người chơi còn sống có năng lực hành động cơ bản, về phần người chơi đã chết hoặc sắp chết, NPC đều coi như không tồn tại. Đây là cách xử trí hợp lý, nếu không một khi có người chơi chết đi, bối cảnh câu chuyện lại vừa vặn là xã hội pháp quyền, vậy toàn bộ người chơi sẽ đều bị đưa đến đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra, thậm chí có thể bị coi là nghi phạm giam giữ, tự do đều bị hạn chế, còn làm sao thăm dò chân tướng câu chuyện trong trò chơi bàn tròn.
Lúc này trong lòng Chu Chương, Trương Thiết Ngưu đã không còn tồn tại nữa. Hắn đứng dậy, lộ ra nụ cười ôn hòa với Giang Vấn Nguyên cùng Tả Tri Ngôn: “Hai người đã trở lại rồi! Bây giờ mọi người đều ở đông đủ, chúng ta hãy ăn tối thôi. Hãy đến và nếm thử các món ăn tôi nấu, tôi vẫn rất tự tin vào kỹ năng nấu nướng của mình.”
Phương Thuần ngồi bên cạnh Chu Chương, cố ý chọc giận hừ hừ nói: “Học trưởng, chẳng lẽ em không hỗ trợ hay sao?”
Chu Chương bật cười nói: “Đúng, còn có Phương Thuần học muội hỗ trợ, em ấy đã xào hai đĩa rau cải xanh, mọi người nếm thử xem.”
Ba chiếc bàn ăn cùng kê vào thành một cái bàn rộng rãi, phía trên bày mười hai món ăn, năm món mặn, năm món chay mặn, hai món chay. Một bữa cơm ăn xong, tài nấu nướng của Chu Chương quả nhiên rất giỏi, không thua kém món ăn mà Giang Vấn Nguyên từng ăn ở nhà hàng tinh cấp. Về phần Phương Thuần bị Chu Chương rất không nể mặt mà chỉ ra hai món ăn chay kia, chính hai món cô làm chỉ dùng dầu muối thêm nước nấu chín, không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật nào.
Vốn dĩ người chơi trong trò chơi bàn tròn có thể ăn được thức ăn bình thường cũng đã là vô cùng may mắn, cho nên yêu cầu về hương vị của thức ăn cũng sẽ không cao. Thế nhưng đối tượng so sánh rau xanh luộc nước của Phương Thuần lại là mười món ăn màu sắc hương vị đầy đủ mà Chu Chương làm. Có so sánh thì mới có đau thương, tài nấu nướng của Phương Thuần thua cực kỳ thảm hại, nhưng cô ta cũng lợi hại, tìm được một cái cớ vô cùng thuyết phục: “Học trưởng nấu ăn còn ngon hơn đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng chúng ta trở về trường cũ trải nghiệm cuộc sống trong trường học nên món ăn tôi làm là khôi phục lại nồi nước luộc của nhà ăn năm đó, nhà ăn trung học cũng là một trong những khâu của cuộc sống học đường nha!”
Dưới sự dẫn dắt của Phương Thuần, một bộ phận người chơi bắt đầu phun nước đắng đối với thức ăn trong nhà ăn trung học, trứng xào cà chua chỉ có cà chua không có trứng, cát trong phòng ăn làm sao có thể trộn gạo, v. v cũng có cảm giác sâu sắc. Nhưng đại bộ phận người chơi cũng không có tâm tình tham gia thảo luận, bọn họ còn nhớ rõ cái chết của Trương Thiết Ngưu. Sau khi Chu Chương thu dọn bát đũa rời đi, mấy người chơi tìm Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn, hỏi tình huống của Trương Thiết Ngưu.
Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đã triệt để kiểm tra thi thể Trương Thiết Ngưu, cũng chụp ảnh lưu lại chứng cứ, hung thủ muốn trở lại hiện trường phá hoại chứng cứ cơ bản là chuyện không thể. Cho nên Giang Vấn Nguyên trực tiếp nói cho bọn họ biết chỗ Trương Thiết Ngưu ở, về phần Trương Thiết Ngưu không phải là học sinh trung học, tình báo có thể miễn dịch ảnh hưởng tinh thần, Giang Vấn Nguyên cũng không tiết lộ cho bọn họ, bởi vì thân phận kẻ phản bội còn chưa rõ ràng, địch tối ta sáng, tùy tiện bại lộ tình báo sẽ làm hắn suy luận ra người chơi khác, rất dễ dẫn tới họa sát thân.
Sau bữa trưa là thời gian tự do hành động, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn không lãng phí thời gian đi nghỉ trưa mà đến văn phòng giảng dạy xem xét tình hình.
Hướng điều tra chính là nguyên nhân trường trung học âm nhạc Thường Thanh ngưng dạy học.
Theo Chu Chương nói, hắn ta là sinh viên tốt nghiệp năm 1976, năm nay là năm 1986, kỷ niệm 10 năm trường ngưng dạy học.
Bức ảnh mà Liên Thành lấy đi được chụp bằng máy ảnh trong kỳ nghỉ hè năm 1976. Nếu bức ảnh này cũng thuộc về tư liệu của trường Thường Thanh thì có nghĩa là kỳ nghỉ hè năm 1976 ngôi trường này vẫn hoạt động bình thường, cũng tổ chức các hoạt động trong kỳ nghỉ hè của học sinh. Trường trung học âm nhạc Thường Thanh gặp chuyện không may dẫn đến ngưng giảng dạy, hẳn là xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm 1976.
Sau khi xác định được phạm vi điều tra trọng điểm, Giang Vấn Nguyên tích cực triển khai tìm kiếm với Tả Tri Ngôn.
Trong văn phòng hiệu trưởng bụi bặm, họ tìm thấy một tài liệu về kế hoạch biểu diễn của dàn nhạc diễu hành Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh từ ngày 15 tháng 7 năm 1976 đến ngày 30 tháng 8 năm 1976. Kế hoạch ghi lại chi tiết về các nhóm nhạc diễu hành, kèm theo một bức ảnh tập thể của họ tại thính phòng âm nhạc của trường, bao gồm ba mươi thành viên mặc đồng phục thống nhất, cầm nhạc cụ của riêng họ và nhìn về phía ống kính. Vì họ là dàn nhạc diễu hành chứ không phải dàn nhạc thông thường nên để thuận tiện cho việc diễu hành và đảm bảo âm lượng, dàn nhạc diễu hành sử dụng các nhạc cụ như kèn Trumpet, kèn Cor và kèn Trombone, cũng như các loại nhạc cụ bộ gõ khác nhau.
Tốc độ lan tỏa thông tin của năm 1976 không phát triển như bây giờ, trường trung học âm nhạc Thường Thanh muốn sử dụng các buổi biểu diễn của ban nhạc diễu hành để quảng bá trường học, thu hút nhiều học sinh hơn. Vì vậy, nhiệm vụ biểu diễn của dàn nhạc diễu hành không phải là dễ dàng, từ tháng 7 đến tháng 8, họ có tổng cộng 12 buổi biểu diễn, mười cuộc diễu hành và hai buổi biểu diễn tại thính phòng âm nhạc của trường. Trung bình, dàn nhạc diễu hành có một buổi biểu diễn trong vòng chưa đầy bốn ngày.
Có lẽ nhiệm vụ biểu diễn quá nặng nề, dàn nhạc diễu hành đã gửi một thông báo cho hiệu trưởng rằng trong buổi biểu diễn tại thính phòng âm nhạc vào ngày 30 tháng 8, họ sẽ chơi một bài hát mới: Bản giao hưởng ngất xỉu. Thông báo được ban hành vào ngày 20 tháng 8 năm 1976.
Trong thư thông báo hiệu trưởng đã đưa ra phê duyệt rõ ràng, bác bỏ việc chơi bản giao hưởng ngất xỉu, phê duyệt dưới đây viết tay. Tuy nhiên, thông báo này đã không được gửi đi. Cũng không biết là ban nhạc diễu hành từ chối tiếp nhận phê duyệt của hiệu trưởng, hay là khi hiệu trưởng đem phê duyệt gửi lại thì xảy ra chuyện.
Giang Vấn Nguyên lấy ảnh chụp chung của dàn nhạc diễu hành kẹp trong bản kế hoạch ra, đem mỗi khuôn mặt của từng thành viên trong ban nhạc nhìn qua một lần, sau khi xác nhận trong đám người này không có Chu Chương, liền lập tức để nó trở lại bản trong kế hoạch. Giang Vấn Nguyên nhắm mắt lại, sau khi cậu nhìn qua bức ảnh chụp chung của thiếu niên Liên Thành, đối với bức ảnh liền sinh ra cảnh giác, hơn nữa Trương Thiết Ngưu đã chết, Giang Vấn Nguyên liền xây dựng cho mình một bức tường tinh thần hộ bích. Tinh thần hộ bích của cậu không nói là không thể phá vỡ, nhưng đối mặt với sự ảnh hưởng tới tinh thần Giang Vấn Nguyên vẫn có tự tin có thể chống cự một phần.
Thế nhưng khi Giang Vấn Nguyên xem ảnh của dàn nhạc diễu hành, đoạn nhạc do con rối biểu diễn lại vang lên trong đầu cậu. Không chỉ vậy, trong đoạn nhạc violin sôi động này có một phần giai điệu đã thay đổi, còn có thêm giai điệu của kèn. Những cảm xúc được thể hiện trong đoạn nhạc này đang dần thay đổi. Hơn nữa Giang Vấn Nguyên thậm chí còn có loại cảm giác, dường như cậu đã từng nghe dàn nhạc diễu hành biểu diễn tại hiện trường. Cho nên, Giang Vấn Nguyên mới không thể không buông tấm ảnh của dàn nhạc giao hưởng xuống, tiếp tục xem, trạng thái tinh thần của cậu nhất định sẽ bị ảnh hưởng!
Giang Vấn Nguyên lấy ra quyển sổ nhỏ của cậu, mở di ngôn của Trương Thiết Ngưu ra, ở trong đầu mô phỏng giọng nói của Trương Thiết Ngưu đọc di ngôn của hắn một lần nữa, thẳng đến khi đoạn nhạc con rối diễn tấu biến mất trong đầu, Giang Vấn Nguyên mới buông quyển sổ nhỏ xuống. Giang Vấn Nguyên thở dài một hơi, lưng cậu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cậu nói với Tả Tri Ngôn: “Bức ảnh tiếp theo, anh đến xem đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Tả Tri Ngôn chỉ đọc một phần tư liệu văn tự trong kế hoạch, cũng không xem ảnh chụp, đây là ước định trước đó giữa hắn và Giang Vấn Nguyên. Bởi vì những bức ảnh liên quan đến trường trung học âm nhạc Thường Thanh có thể là nguồn gây ảnh hưởng tới tinh thần, cả hai phải có một người giữ tỉnh táo. Vì vậy mỗi khi bắt gặp hình ảnh mới, chỉ một người có thể xem, người kia chịu trách nhiệm theo dõi trạng thái tinh thần của người còn lại và khi tinh thần của người nọ bị ảnh hưởng phải tìm cách để đánh thức nhau một cách kịp thời.
Tả Tri Ngôn quan sát Giang Vấn Nguyên một lát: “Muốn nói chuyện với tôi về quan điểm của cậu về dàn nhạc diễu hành không?”
“Cám ơn, vẫn là miễn đi. Cũng may tôi rút lui kịp thời, không bị cuốn vào.” Ánh mắt Giang Vấn Nguyên trong suốt, phun chữ rõ ràng nói: “Tả Tri Hành, vòng trò chơi này của chúng ta chỉ sợ sẽ rất gian nan…”
Giang Vấn Nguyên đem các loại phản ứng của mình khi xem ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành nói cho Tả Tri Ngôn: “Đoạn violin do con rối biểu diễn cùng với bản giao hưởng ngất xỉu của dàn nhạc diễu hành chắc chắn có liên quan. Tôi nghĩ đoạn violin con rối chơi trong sáu mươi giây đếm ngược chính là chỉ thị của kẻ phản bội dành cho con rối. Kẻ phản bội mà chúng ta phải đối mặt trong vòng này có thể là một người cao cấp sống sót từ nhiều vòng trò chơi phản bội.”
Kẻ phản bội và người chơi bình thường có một tuyến đường chơi hoàn toàn khác nhau, mục tiêu thông quan trò chơi của họ là giết chết tất cả người chơi bình thường. Và kẻ phản bội trong quá trình chơi trò chơi sẽ phải chịu rất nhiều ràng buộc, nhưng cũng tận hưởng rất nhiều quyền lực. Nhưng trò chơi bàn tròn cũng không phải ngay từ đầu đem những ràng buộc cùng quyền lực này thông báo toàn bộ cho kẻ phản bội, trải qua nhiều vòng tích lũy trò chơi phản bội, kẻ phản bội mới có thể dần dần nắm giữ những thông tin này.
Gần giao thừa, Tề Tư Viễn cùng Giang Vấn Nguyên thêm bạn bè trên diễn đàn xong thì hắn không còn lên mạng nữa.
Vài tháng trước, Giang Vấn Nguyên viết trên trang cá nhân về việc muốn mua tình báo về kẻ phản bội, đồng thời để lại thông tin liên lạc cho Tề Tư Viễn. Tề Tư Viễn căn cứ vào tin nhắn gọi điện thoại cho cậu, bán tình báo của hắn cho Giang Vấn Nguyên với giá cả vô cùng phải chăng nhưng hắn có yêu cầu đối với Giang Vấn Nguyên, phải đảm bảo tính cơ mật của tư liệu này, tuyệt đối không thể chia sẻ cho người chơi khác. Một khi tư liệu bị tiết lộ rất dễ dẫn đến thực lực kẻ phản bội tăng lên rất nhiều, tạo thành khốn cảnh của người chơi bình thường. Về phần vì sao Tề Tư Viễn lại nguyện ý đem tư liệu chia sẻ cho Giang Vấn Nguyên, đó là do kinh nghiệm của hắn, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra Lữ Anh Kỳ là trò chơi bàn tròn làm ra nhằm vào Giang Vấn Nguyên, Giang Vấn Nguyên có nguyện vọng bất lương cho nên cậu sẽ không trở thành kẻ phản bội.
Giang Vấn Nguyên lấy được tình báo về kẻ phản bội, ở Thanh Điểu chỉ có hai người là cậu và Tả Tri Ngôn biết.
Về phần vì sao cậu không giấu diếm Tả Tri Ngôn, đó là bởi vì lúc trước Giang Vấn Nguyên cũng không biết tính kinh khủng của tình báo kẻ phản bội nên đã đem chuyện của Tề Tư Viễn tiết lộ cho Tả Tri Ngôn. Hơn nữa với đội ngũ công nghệ thông tin mà Tả Tri Ngôn có thì nếu hắn có ý muốn biết nội dung tư liệu, Giang Vấn Nguyên căn bản không ngăn cản được, cho nên cậu dứt khoát xóa một phần nội dung tương đối khủng bố, đem tình báo kẻ phản bội bị cắt giảm giao cho Tả Tri Ngôn.
Kẻ phản bội trước khi bước vào trò chơi bàn tròn đã biết câu chuyện nền của trò chơi. Trên bàn tròn, kẻ phản bội có thể ra lệnh đơn giản cho con rối. Nếu con rối có thể hiểu được mệnh lệnh thì nó sẽ hành động theo lệnh của kẻ phản bội, nhưng con rối không thể giao tiếp với kẻ phản bội.
Tình báo này nằm ngay trên bản thông tin đã cắt giảm về kẻ phản bội.
Giang Vấn Nguyên nói với Tả Tri Ngôn: “Con rối bình thường sẽ chỉ biết thu vé vào cửa nhưng con rối của vòng này lại có quan hệ với bản giao hưởng ngất xỉu. Tôi cho rằng đây là mệnh lệnh của kẻ phản bội đối với con rối. Bởi vì con rối hữu violin nên mệnh lệnh của hắn đã được thực hiện trơn tru. Kẻ phản bội của vòng này nhất định là kẻ phản bội kỳ cựu. Chúng ta phải hành động cẩn thận hơn!”
Tả Tri Ngôn khẽ cười một tiếng: “Vậy cậu chưa từng hoài nghi đến kẻ phản bội tân thủ nắm giữ vô số tình báo về kẻ phản bội sao?”
Tình báo về kẻ phản bội lưu truyền trên diễn đàn rất ít, đối tượng hoài nghi mà Tả Tri Ngôn nói rõ ràng chính là bọn họ.
Giang Vấn Nguyên nói thẳng: “Nhẫn tay trái của anh ở trên ngón áp út, nhẫn ngọc thạch. Còn câu trả lời của anh thì sao?”
“Tay phải, ngón trỏ. Nhẫn kim loại.” Tả Tri Ngôn cũng nhanh chóng đáp.
Sau khi xác nhận câu trả lời của nhau là chính xác, cảnh báo nguy hiểm đã được dỡ bỏ, bầu không khí trong phòng đã được nới lỏng.
Bữa tối của người chơi vẫn là do đầu bếp Chu Chương đảm nhiệm. Có đầu bếp Chu Chương NPC ở đây, người chơi là kẻ ngốc mới đi tranh giành nấu ăn với hắn. Bị Phương Thuần ra sức lừa gạt, Chu Chương quyết định ký hợp đồng cơm nước bốn ngày tiếp theo khiến một đám người chơi khen ngợi.
Sau khi ăn uống no đủ, Giang Vấn Nguyên thật sự không muốn tiếp tục hành động nữa, tiến hành đối kháng với ảnh hưởng tinh thần, kỳ thật đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi. Cậu dự định sớm tắm rửa đi ngủ, chờ ngày mai tiếp tục thăm dò trò chơi. Tả Tri Ngôn chưa xem qua ảnh chụp của dàn nhạc diễu hành, tinh lực còn đủ, hắn liền bỏ Giang Vấn Nguyên lại một mình đi tìm kiếm. Bởi vì không phải là hai người thống nhất hành động nên Tả Tri Ngôn vẫn chưa xem bất kỳ ảnh chụp nào, chỉ là tiến hành giẫm đạp toàn bộ khuôn viên trường, cho nên cũng không có nhiều thu hoạch.
Khi Tả Tri Ngôn trở lại ký túc xá, hắn nhìn thấy Giang Vấn Nguyên dựa vào gối đầu và chăn bông xếp chồng lên nhau, không khỏi phốc cười ra tiếng: “Bộ quần áo này thật không thích hợp với cậu.”
Giang Vấn Nguyên mặt lạnh lùng: “Anh cho rằng tôi không cần mặc sao? Đây chính là —— đồng phục học sinh a!”
Đồng phục của trường trung học âm nhạc Thường Thanh rất độc, quần áo cắt theo phong cách Tôn Trung Sơn nhưng màu sắc là màu xanh lá cây mềm mại.
Để phân biệt với người đưa thư, quân nhân, màu sắc của đồng phục học sinh vô cùng khó nói, hơn nữa còn có một chiếc mũ học sinh cùng màu, cùng ảnh hưởng tinh thần hoàn toàn không có sự khác biệt.
Hai người tiếp tục lục soát tòa nhà văn phòng một lần nữa nhưng không có nhiều phát hiện có giá trị.
Hết chương 73
pii: omg, tui có linh cảm xấu lắm :(((