Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 64: Tặng Quà
CHƯƠNG 63: Tặng quà
Edit: Foxpii
Giang Vấn Nguyên lấy lại chức năng thận của mình trong không gian bàn tròn, ôm con rối cậu bé chọn trở về thế giới thực.
Thời gian trong thế giới thực là 5:15 sáng, Giang Vấn Nguyên mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, cởi bỏ sợi xích vàng vừa dài vừa nặng trên cổ tay nói với Đan Hiểu Nhiễm ở đầu kia phòng: “Phiến tử, cô đã trở lại chưa? Cảm thấy thế nào?”
Đan Hiểu Nhiễm đối với lời nói của Giang Vấn Nguyên không có lấy nửa điểm phản ứng, cô ngơ ngác ngồi trên giường, một hồi lâu sau, bỗng nhiên bắt đầu vừa khóc vừa cười, tâm tình kích động dị thường. Giang Vấn Nguyên thắp sáng đèn pha trong phòng, ấn nút chuông cửa thiết bị ở phòng bên cạnh thông báo cho Vĩnh Tiền đang chờ ở phòng bên, lúc này cậu mới cầm một đống giấy đi tới bên giường Đan Hiểu Nhiễm, nhét cả đống vào trong ngực Đan Hiểu Nhiễm, để cô khóc thống khoái.
Vĩnh Tiền đến rất nhanh, hắn khống chế xe lăn điện xông vào trong phòng, vòng qua chướng ngại vật đồ đạc, nhanh chóng đi tới bên giường Đan Hiểu Nhiễm. Vĩnh Tiền lái xe lăn điện như đang đua xe, mức độ thành thạo khiến người ta không thể không nghi ngờ hắn thường xuyên bị thương. Thân thể Vĩnh Tiền còn chưa khôi phục, thức cả đêm không ngủ, đáy mắt một mảnh xanh đen, trên mặt không che giấu được dung mạo mệt mỏi. Hắn gian nan từ xe lăn di chuyển lên giường, vô cùng khẩn trương kiểm tra tình huống của Đan Hiểu Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, em bị thương ở đâu?”
Đan Hiểu Nhiễm lắc đầu, cô ôm hộp giấy, thoải mái khóc một hồi đem toàn bộ cảm xúc phát tiết ra, mới chậm rãi ngừng nước mắt: “Anh yêu, em ổn. Em không bị thương, em chỉ cảm thấy không đủ tinh thần một chút thôi.”
Thần kinh căng thẳng của Vĩnh Tiền cuối cùng cũng thả lỏng xuống, hắn cầm tay phải Đan Hiểu Nhiễm, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay: “Vậy là tốt rồi, em không có việc gì là tốt rồi. Nhiễm Nhiễm, cám ơn em đã bình an trở lại bên cạnh anh…”
Trong lúc Vĩnh Tiền và Đan Hiểu Nhiễm vuốt ve an ủi, Giang Vấn Nguyên đã đem năm con rối Vĩnh Tiền đưa cho cậu bỏ vào trong vali. Đợi tâm tình hai người có chút hòa hoãn, Giang Vấn Nguyên mới đưa vali cho Vĩnh Tiền: “Đây là con rối anh đưa cho tôi trước khi vào trò chơi, hiện tại tôi trả lại nguyên số ban đầu. “
Vĩnh Tiền mở vali ra, bên trong sắp xếp gọn gàng năm con rối, đúng là một con cũng không ít đi. Vĩnh Tiền khép lại vali lại, cứng rắn nhét vào tay Giang Vấn Nguyên: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu một con rối cũng không sử dụng thì năm con rối này tôi đều tặng cậu. Tôi làm người vĩnh viễn không bao giờ nuốt lời.”
Giang Vấn Nguyên ngẩn người, có chút giật mình nói với Vĩnh Tiền: “Tôi không sử dụng con rối anh đưa, nhưng Phiến tử đã dùng, cô ấy đã dùng hai con rối. Như vậy có thể tính là một con rối cũng không sử dụng sao?”
Vĩnh Tiền so với Giang Vấn Nguyên còn khiếp sợ hơn: “Vừa rồi tôi nghe ảo sao, cậu nói Nhiễm Nhiễm chỉ dùng hai con rối?!”
Đan Hiểu Nhiễm có chút tức giận vặn một nắm thịt mềm trên eo Vĩnh Tiền, Vĩnh Tiền chịu đau lại cam tâm như không: “Nhiễm Nhiễm của tôi thật tuyệt vời! Giang Vấn Nguyên, năm con rối này cậu mang đi đi. Theo thỏa thuận của chúng ta thì bây giờ nó thuộc về cậu.”
Đan Hiểu Nhiễm đồng ý gật gật đầu, ánh mắt cô còn có chút sưng đỏ: “Giang Vấn Nguyên, anh cứ nhận phần lễ vật này đi. Nếu như anh cảm thấy áy náy thì tôi có một phần ủy thác muốn giao cho anh, anh tận tâm lực nhiều hơn thu ít giúp tôi một chút phí là được rồi.”
“Ủy thác gì?” Giang Vấn Nguyên cũng không một mực đáp ứng.
Đan Hiểu Nhiễm nghiêm túc nói: “Tôi muốn bái anh làm thầy, theo anh rời khỏi Thất Tinh huấn luyện một thời gian, chờ sau khi tôi có thể độc lập vào trò chơi mới lại trở lại Thất Tinh. Tôi không muốn mãi mãi là người cản trở.”
Vĩnh Tiền vừa cao hứng vừa khổ sở: “Nhiễm Nhiễm, anh có thể bảo vệ em, em không cần phải…”
Giang Vấn Nguyên ở trong lòng yên lặng tính toán, nếu đặt Đan Hiểu Nhiễm bên cạnh mình, Vĩnh Tiền hẳn là sẽ càng thêm tận tâm đi điều tra tình huống tổ chức CJ, cậu không đợi Vĩnh Tiền cùng Đan Hiểu Nhiễm chậm rãi thương lượng mà trực tiếp đồng ý: “Thì ra là ủy thác này, đương nhiên có thể. Phiến tử và anh Vĩnh từng vào nhiều trò chơi như vậy, tuy rằng vẫn luôn ở trong trạng thái được bảo vệ, nhưng cô đã rèn luyện ra cường độ tinh thần có thể thích ứng với trò chơi, vòng trò chơi này cũng giúp đỡ không ít. Thứ cho tôi nói thẳng, Phiến tử không thể tự lập trong trò chơi một phần lớn nguyên nhân đều do anh Vĩnh, anh bảo vệ Phiến tử quá tốt rồi. Anh Vĩnh, anh mãnh liệt hy vọng mình có thể bảo vệ Phiến tử, Phiến tử muốn bảo vệ tâm tình của anh cũng giống nhau, vậy nên xin anh đừng bỏ qua tâm ý của cô ấy.”
Đan Hiểu Nhiễm không cho Vĩnh Tiền cơ hội phản bác, kiên quyết nói: “Những gì Giang Vấn Nguyên nói cũng chính là những gì em muốn nói. Anh yêu, em không muốn mãi mãi chỉ là gánh nặng của anh. Lần này cùng Giang Vấn Nguyên vào trò chơi, em còn quen biết hai người chơi, bọn họ làm cho em hiểu được một đạo lý, trò chơi bàn tròn cũng không đáng sợ như em tưởng tượng, em muốn giống như bọn họ, trở nên mạnh mẽ.”
Vĩnh Tiền có thể cảm giác được thái độ kiên định của Đan Hiểu Nhiễm: “Chuyện này, để tôi ngẫm lại đi. Nhiễm Nhiễm vừa trở về từ trò chơi, chắc em phải rất mệt mỏi. Em đi tắm rửa sau đó ngủ một giấc đi, anh còn có chuyện khác muốn cùng Giang Vấn Nguyên thương lượng.”
Đan Hiểu Nhiễm biết Vĩnh Tiền đang khẩn trương với cô, cho nên cũng không cực lực yêu cầu hiện tại quyết định chuyện ủy thác. Chờ Đan Hiểu Nhiễm rời đi, Vĩnh Tiền một lần nữa trở lại xe lăn, hắn trở mặt trong nháy mắt, một bộ biểu tình lạnh như băng sương, bộ dáng cười ngây ngô vừa rồi với Đan Hiểu Nhiễm dường như là ảo giác của Giang Vấn Nguyên. “Bàn tính* của cậu đánh rất vang mà, đem Nhiễm Nhiễm lưu lại bên cạnh cậu, làm cho tôi không thể không vì cậu mà tận tâm làm việc. Cậu muốn ủy thác Thất Tinh điều tra sự tình rốt cuộc là cái gì?”
(*bàn tính: Bàn tính là một công cụ tính toán được sử dụng chủ yếu ở châu Á để thực hiện các phép toán số học. Ngày nay bàn tính được làm bằng khung tre với các hạt trượt trên dây trong khi những bàn tính ban đầu chỉ là hạt đậu hoặc đá di chuyển trong rãnh trên cát hoặc bàn gỗ, đá hay kim loại)
Giang Vấn Nguyên không thèm để ý mà mỉm cười trả lời “Tôi càng muốn gọi nó là đôi bên cùng có lợi. Về phần ủy thác điều tra… Nếu anh không phiền thì bây giờ chưa đến 6 giờ sáng, chúng ta sẽ nói chuyện ở một nơi khác, đúng không?”
Vĩnh Tiền một đêm không ngủ, tinh thần chắc chắn rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn muốn mau chóng đem sự tình làm cho ổn thỏa, liền dẫn Giang Vấn Nguyên đến phòng tiếp khách của Thất Tinh.
Bởi vì Vĩnh Tiền hành động không thuận tiện, Giang Vấn Nguyên rất tự giác gánh vác công việc pha trà, Vĩnh Tiền trễ một chút nữa còn phải nghỉ ngơi cho nên cậu pha trà hoa ôn hòa, sau khi rót cho Vĩnh Tiền và mình mội người một chén trà hoa, Giang Vấn Nguyên mới nói: “Tôi muốn ủy thác cho Thất Tinh điều tra tổ chức CJ, phương hướng điều tra chủ yếu là bọn họ tự mình giữ lại con rối, rốt cuộc dùng ở chỗ nào. Các phương diện tình báo khác cũng càng nhiều càng tốt.”
Chỉ cần người chơi theo dõi diễn đàn trong một thời gian dài thì không ai không biết tên tuổi của tổ chức CJ. Vĩnh Tiền đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn nhướng mày, “Giang Vấn Nguyên, khẩu vị của cậu cũng không nhỏ nha!”
Giang Vấn Nguyên cũng không quan tâm Vĩnh Tiền đối xử với cậu như thế nào: “Tôi còn có một yêu cầu, mong mọi người nhất định không thể để bại lộ tin tức người điều tra là tôi. Mức độ ưu tiên của yêu cầu này là trên kết quả điều tra. Tôi chấp nhận Thất Tinh không thể điều tra được gì nhưng tuyệt đối không thể để lộ tôi là khách hàng.”
Vĩnh Tiền vì để đạt được đủ lực lượng bảo hộ Đan Hiểu Nhiễm cho nên Thất Tinh đã không ít lần tiếp nhận công việc bẩn thỉu, Giang Vấn Nguyên vẫn là người đầu tiên dám nhắm mục tiêu vào CJ, yêu cầu của cậu đương nhiên cũng không khó lý giải. Vĩnh Tiền chậm rãi nói: “Dựa theo ước định trước đó của chúng ta, ủy thác của anh, tôi tiếp nhận, không thu phí ủy thác. Nhưng dựa theo yêu cầu của cậu, tôi không thể để Nhiễm Nhiễm đi với cậu, lấy quan hệ của Nhiễm Nhiễm với tôi, lỡ như chuyện Thất Tinh điều tra CJ bị bại lộ thì bọn họ rất dễ dàng tra được trên người cậu.”
Vĩnh Tiền đưa ra lý do rất hợp tình hợp lý, nhưng Giang Vấn Nguyên cũng hiểu được nguyên nhân chân chính mà Vĩnh Tiền không muốn Đan Hiểu Nhiễm đi cùng cậu, hay là bởi vì cậu đối với CJ có mục đích không thể nói cho người khác biết. Giang Vấn Nguyên cũng không miễn cưỡng, cậu và Vĩnh Tiền ký hai bản ủy quyền điều tra, uống xong một chén trà hoa sau đó đứng dậy cáo từ Vĩnh Tiền.
Giang Vấn Nguyên không chào tạm biệt Đan Hiểu Nhiễm, trên người cậu mang theo bảy con rối, không nên ở bên ngoài quá lâu. Sau khi cậu rời khỏi Thất Tinh, bữa sáng cũng không ăn mà trực tiếp đến bãi đỗ xe lái xe về biệt thự sơn trang của Tả Tri Ngôn.
Đúng lúc Giang Vấn Nguyên chân trước mới dừng xe lại, chân sau xe Tả Tri Ngôn liền đến.
Hôm nay Tả Tri Ngôn không cho tài xế lái xe giúp mình, Giang Vấn Nguyên liền ở bãi đậu xe chờ hắn đỗ xe. Từ sau khi trở về quê hương Giang Vấn Nguyên vẫn chưa từng gặp Tả Tri Ngôn, hơn nữa ba ngày trong trò chơi, Giang Vấn Nguyên luôn cảm thấy mình đã lâu không gặp Tả Tri Ngôn. Tả Tri Ngôn vẫn giống như bộ dáng trong trí nhớ của cậu, mỗi một chi tiết trên dưới toàn thân đều đang giải thích cái gì gọi là tinh anh xã hội.
Tả Tri Ngôn biết Giang Vấn Nguyên đi Thất Tinh tiếp nhận nhiệm vụ dẫn người qua trò chơi: “Trò chơi thuận lợi thông quan?”
Giang Vấn Nguyên khẳng định gật gật đầu, “Đương nhiên.”
Tả Tri Ngôn nói: “Lần sau đừng xúc động như vậy, tổ chức của chúng ta còn chưa trưởng thành, cậu tùy tiện đi đại bản doanh của người khác, lỡ như nhiệm vụ thất bại thì cậu phải toàn thân trở ra như thế nào.”
“Phải, phải, phải ” Tả Tri Ngôn dạy dỗ người khác luôn không dứt lời, Giang Vấn Nguyên lập tức chuyển đề tài: “Chuyến này tôi về quê, anh đã bận rộn tôi không ít, tôi có một phần quà muốn tặng cho anh, anh đi theo tôi.”
Giang Vấn Nguyên mang Tả Tri Ngôn đến phòng mình: “Anh đợi tôi ở cửa một lúc.”
Ở trong phòng mỗi người Tả Tri Ngôn đều lắp đặt két sắt bảo vệ, chuyên dùng để cất giữ con rối cá nhân. Giang Vấn Nguyên đem túi xách và vali cùng nhau bỏ vào két sắt sau đó từ trong đó lấy ra con rối robot thu được trong trò chơi trước đó, Giang Vấn Nguyên đem con rối robot giao cho Tả Tri Ngôn: “Cho anh, quà tặng.”
Khi Tả Tri Ngôn lấy được con rối robot, năng lực đặc biệt của nó lập tức khắc sâu trong đầu, trên mặt hắn khó có được lộ ra biểu tình sững sờ: “Cậu xác định muốn đem con rối có năng lực đặc biệt như vậy tặng cho tôi?”
“Anh nghĩ tôi đã nhận được con rối này bao lâu rồi?” Đây là con rối tôi có được trong vòng trước của trò chơi. Giang Vấn Nguyên hào phóng nói: “Lúc lấy được nó, tôi đã muốn tặng nó cho anh rồi, cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho tôi.”
Tả Tri Ngôn không phải là người giả tạo nhưng lúc này đây hắn cũng không thể ngoại lệ, trên mặt lộ ra nụ cười rõ ràng: “Vậy tôi liền nhận món quà này của cậu.”
Hai người vừa nói vừa đi tới phòng ăn, Lý Na cùng Dịch Khinh Chu đều ở đây. Tin tức của Dịch Khinh Chu vô cùng nhanh, Giang Vấn Nguyên vừa mới trở về hắn đã biết hết thảy chuyện phát sinh trong Thất Tinh: “Giang Vấn Nguyên, anh thật trâu bò, tôi nghe nói, anh thế mà từ trên người thần giữ của Vĩnh Tiền nhổ được năm con búp bê, thật sự là phát tài!”
Giang Vấn Nguyên mỉm cười: “Đây đã là cái gì, tôi còn tìm được thành viên mới cho tổ chức chúng ta trong vòng này. Nhưng muốn đưa em ấy đến Kinh thị còn có chút phiền toái. Lữ Kỳ Diệu chưa thành niên, cha mẹ, anh trai của em ấy đều đã chết, chúng ta phải nghĩ biện pháp lấy được quyền giám hộ của em ấy, mới có thể đem em ấy mang đến Kinh thị.”
Dịch Khinh Chu hoài nghi nhìn Giang Vấn Nguyên: “Anh muốn một đứa trẻ vị thành niên gia nhập tổ chức của chúng ta, muốn chúng ta mang theo một đứa bé? Giang Vấn Nguyên, anh thật sự không phải đánh mất tâm tính mà điên rồi sao?”
“Cậu cũng đừng xem thường vị thành niên.” Giang Vấn Nguyên đem biểu hiện hung tàn của Lữ Kỳ Diệu trong trò chơi nói cho ba người một lần.
Trong không khí yên tĩnh như chết, không còn ai dám xem thường Lữ Kỳ Diệu là vị thành niên mười bốn tuổi nữa.
Nhiệm vụ lấy được quyền giám hộ của Lữ Kỳ Diệu đương nhiên rơi trên người Tả Tri Ngôn. Nhưng vô cùng kỳ quái chính là, lấy quyền thế mà Tả Tri Ngôn có được, thời gian đã qua nửa tháng nhưng chuyện lấy quyền giám hộ của Lữ Kỳ Diệu lại không có nửa điểm tiến triển.
Trong lúc này, Dịch Kinh Chu tìm đến những ứng cử viên được đề cử cho tổ chức nhưng cũng bị các tổ chức khác chặn râu, hắn tức giận đến mức trên mặt toát ra một cục mụn rất lớn. Không chỉ Dịch Khinh Chu, ngay cả Tả Tri Ngôn và Lý Na cũng không mò được bóng dáng của một nửa thành viên mới.
Một bữa ăn sáng đã lâu không gặp.
Bốn người Giang Vấn Nguyên ngồi ở vị trí cũ của mình trong tư thế của người tư tưởng, người nào người nấy đều trầm như nước.
Dịch Khinh Chu nặng nề nói: “Bây giờ, mọi người nên thừa nhận những gì tôi đã nói đi.”
Lý Na có chút suy sụp: “Sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy?”
Giang Vấn Nguyên có chút không đồng ý: “Sự tồn tại của trò chơi bàn tròn không phải càng vớ vẩn hơn sao, tổ chức của chúng ta có linh thì có cái gì kỳ quái.”
Trong từ điển cuộc sống của Tả Tri Ngôn lần đầu tiên từ thỏa hiệp xuất hiện: “Tổ chức của chúng ta dù sao cũng không thể luôn luôn chỉ có bốn thành viên. Người tìm thành viên mới trước tiên sẽ có quyền đặt tên tổ chức, cái canh bạc này hủy bỏ đi. Tên tổ chức của chúng ta, tôi sẽ yêu cầu một đội ngũ chuyên môn nghệ thuật cung cấp một danh sách các tên tổ chức, sau đó chúng ta sẽ rút thăm để quyết định.”
Dịch Khinh Chu đối với chuyện này vô cùng hoài nghi: “Anh xác định làm như vậy thì chúng ta có thể thoát khỏi nguyền rủa?”
“Thử xem không phải là biết sao.” Tả Tri Ngôn bình tĩnh nói.
Ngày đầu tiên bị hủy kèo đặt tên, đội ngũ nghệ thuật mà Tả Tri Ngôn thuê vừa mới bắt đầu lập danh sách tên tổ chức. Tả Tri Ngôn liền nhận được tin tức, chuyện hắn xin quyền giám hộ của Lữ Kỳ Diệu rốt cuộc cũng có tiến triển. Chỉ cần nửa tháng, chờ sau khi thủ tục hoàn tất thì quyền giám hộ của Lữ Kỳ Diệu sẽ thuộc về Tả Tri Ngôn.
Qua một ngày nữa, người chơi lúc trước Dịch Khinh Chu bị tổ chức khác chặn đường lại thay đổi chủ ý, muốn gia nhập tổ chức của bọn họ. Nhưng lúc này Dịch Khinh Chu đã chướng mắt hắn, loại người chơi triều tam mộ tứ này, không phải người tổ chức bọn họ cần.
Chờ đội nghệ thuật đưa danh sách đã chuẩn bị đến tay Tả Tri Ngôn, Giang Vấn Nguyên mang đến cho tổ chức của bọn họ một thành viên ngoài biên chế, Đan Hiểu Nhiễm. Dịch Khinh Chu cùng Đan Hiểu Nhiễm giao tình cũng không tệ lắm, hắn quen thuộc hỏi Đan Hiểu Nhiễm: “Chị dâu, sao chị lại đến tổ chức của chúng em? Cãi nhau với anh Vĩnh à?”
Sự tức giận trên mặt Đan Hiểu Nhiễm vẫn chưa phai, “Bọn chị không có cãi nhau, chỉ là quan niệm của nhau có xung đột. Chờ sau khi chị cùng sư phụ học thành, anh ấy sẽ hiểu chị thôi.”
Dịch Khinh Chu khó hiểu, “Sư phụ? Sư phụ của chị là ai?”
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói: “Đương nhiên là tôi. Phiến tử, qua vài ngày nữa Lữ Kỳ Diệu cũng muốn đến Kinh thị.”
Đan Hiểu Nhiễm vẻ mặt kinh hỉ: “Hai người có được quyền giám hộ Kỳ Diệu rồi sao? Điều đó thật tuyệt!”
Tả Tri Ngôn ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang mấy người nói chuyện phiếm, hắn đứng trước một cái đĩa thẳng đứng phủ lụa đỏ: “Vừa lúc toàn bộ mọi người đều ở đây, cũng nên quyết định tên tổ chức của chúng ta thôi.”
Tả Tri Ngôn xốc tấm vải đỏ lên, lộ ra một cái bàn xoay chia đều thành chín mươi chín khối quạt, trên mỗi khối quạt đều viết một cái tên, “Đến đây, bốn người chúng ta, mỗi người ném phi tiêu một lần. Sau khi chọn ngẫu nhiên bốn cái tên bằng phi tiêu thì bốn người trong chúng ta sẽ bỏ phiếu cho cái tên cuối cùng.”
Bốn người Tả Tri Ngôn đều bày ra thái độ vô cùng nghiêm túc, thấy vậy Đan Hiểu Nhiễm có chút khó hiểu, để tránh sụp đổ thiết lập, cô chỉ có thể ở trong nội tâm điên cuồng chửi bới vì sao tên tổ chức lại dùng phương thức này để quyết định?
Kết quả bốn người Giang Vấn Nguyên lần lượt ném phi tiêu lên bàn xoay tròn đang xoay nhanh, sau khi bàn xoay dừng lại, Đan Hiểu Nhiễm quả thực sợ ngây người. Bốn phi tiêu, toàn bộ đều rơi vào cùng một hình quạt, đều không cần bỏ phiếu quyết định.
Tên hình quạt đó, không phải là những cái tên tuyệt đẹp nhất cũng không phải là âm thanh khí thế nhất, nó chỉ là một cái tên rất bình thường: Thanh Điểu. (Chim xanh)
Thanh Điểu là một loài chim nhỏ phổ biến, kích thước cơ thể tương tự như chim sẻ, lông chủ yếu là màu xanh, âm thanh rõ ràng và uyển chuyển.
Trong thần thoại và truyền thuyết, Thanh Điểu là một con chim thần dùng để truyền tin của Tây Vương Mẫu.
Đối với kết quả này, bốn người Giang Vấn Nguyên đương nhiên cũng rất kinh ngạc.
Nhưng so sánh với Đan Hiểu Nhiễm, bọn họ lại có thêm một loại cảm giác khác. Giang Vấn Nguyên nhìn thấy hai chữ Thanh Điểu liền tán thành cái tên này. Ba người còn lại cũng vậy, tuy rằng Dịch Khinh Chu thoáng có chút không hài lòng với khí thế của Thanh Điểu, nhưng cũng là từ đáy lòng tiếp nhận Thanh Điểu làm tên tổ chức.
Là người đứng đầu tổ chức, Tả Tri Ngôn trịnh trọng tuyên bố với những người có mặt: “Từ hôm nay trở đi, tổ chức của chúng ta chính là Thanh Điểu!”
Sau khi quyết định tên tổ chức, Tả Tri Ngôn nhận được điện thoại của hội đồng quản trị, không thể ở lại biệt thự sơn trang lâu ngày liền rời đi. Thiếu một người, ba người Giang Vấn Nguyên cũng không tiện bỏ qua Tả Tri Ngôn để đi chúc mừng tên tổ chức, liền hoãn lễ kỷ niệm lại. Lý Na và Dịch Khinh Chu mỗi người đi làm việc của mình.
Trong đại sảnh lập tức chỉ còn lại Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm, Giang Vấn Nguyên nói với Đan Hiểu Nhiễm: “Cô phải ở trong biệt thự sơn trang một thời gian rất dài, tôi dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh một chút.”
“Anh chờ một chút.” Đan Hiểu Nhiễm từ trong vali mang theo lấy ra một cái túi lưu trữ, “Trước khi anh dẫn tôi đi xem con đường phía trước, tôi có một phần tư liệu muốn giao cho anh. Đây là Vĩnh Tiền để tôi chuyển cho anh.”
Giang Vấn Nguyên nhận lấy túi hồ sơ, trên túi hồ sơ được niêm phong, không có dấu vết bị mở ra. Ở góc dưới bên trái của túi lưu trữ, một chữ cái nhỏ c, c tức là tổ chức cj. Giang Vấn Nguyên cân nhắc túi hồ sơ một chút, trọng lượng bên trong cũng không nhẹ, đây là Vĩnh Tiền đang nhắc nhở cậu, hy vọng cậu đối xử tử tế với Đan Hiểu Nhiễm.
Hết chương 63