Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 63: Vòng Thứ Sáu Kết Thúc
CHƯƠNG 62: Vòng thứ sáu kết thúc
Edit: Foxpii
Mắt trái của Vân Hạc bị dùi đâm vào không ngừng chảy máu, không lâu sau, máu tươi liền dính đầy hai má trái của hắn, theo cằm nhỏ xuống vạt áo, biến thành từng đóa hồng mai. Nhưng dường như Vân Hạc không cảm giác được đau đớn, khuôn mặt hắn vặn vẹo, khóe miệng lộ ra ý cười điên cuồng, chặn ở cửa cầu thang, hai tay chống ở mép cửa hai bên, đem lối ra duy nhất trên sân thượng bịt kín: “Tôi muốn tất cả các người chôn cùng con gái tôi!”
Vân Hạc hơi cúi đầu, mắt trái chảy máu rơi xuống đất, mấy đoạn thịt dài hơn một thước. Những vết máu vây quanh mặt đất, vặn vẹo như một con rắn hình thành bên cạnh Vân Hạc. Các vết nứt nứt ra và một vài nhãn cầu khổng lồ. Trong khe hở lộ ra con ngươi xoay vài cái, phân biệt nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người trên sân thượng.
Khi Vân Hạc nói về con gái, Giang Vấn Nguyên lập tức lấy điện thoại di động của Vân Hạc ra, màn hình khóa của hắn chính là một cô bé tươi cười ngây thơ, cô bé mặc váy bồng bềnh màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Mục Miên Miên nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thay đổi của Vân Hạc: “Tôi ngay cả con gái của thầy cũng chưa từng thấy qua thì làm sao hại chết em ấy?”
“Các người một người hai người, đều sắp trưởng thành, còn chưa có một đứa con gái sáu tuổi hiểu chuyện. Con gái tôi ấy, nó biết năm nay Giang Đại phụ thuộc sẽ phải bình chọn trường trung học trọng điểm kiểu mẫu quốc gia, công việc của tôi rất bận rộn, cho nên vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi lần tôi về nhà nó đều rót nước cho tôi hỏi tôi có vất vả hay không, nó bị bệnh cũng tự mình chịu đựng không muốn để tôi bận tâm. Nhưng các người thì sao, ha ha ha, các người nhìn xem, yêu yêu đương đương tự cho mình là đúng, các người rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường! Con gái thích con gái, anh trai thích em gái, Mục Miên Miên em càng lợi hại hơn, bắt nạt bính từ em đều làm được!” Lúc Vân Hạc mắng chửi người, đôi mắt to bên chân hắn dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn, tập thể dùng ánh mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn Mục Miên Miên, Tư Đồ Tĩnh cùng Tư Đồ Khiêm.
Giang Vấn Nguyên cau mày nhìn Vân Hạc đã hoàn toàn biến thành người điên, hắn không tiếc dùng mắt hiến tế, Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, bị áp chế đến gắt gao. Chờ mấy người Mục Miên Miên bại trận thì nhóm người tiếp theo gặp nạn chính là bọn họ, nhất định phải nghĩ biện pháp mới được!
Vân Hạc vì báo thù cho con gái mà đến, Giang Vấn Nguyên lập tức nghĩ đến đồ vật có thể kiềm chế Vân Hạc, chính là di vật của con gái hắn. Hiện tại mùa hè nóng nực, Vân Hạc ăn mặc nhẹ nhàng, có thể nhìn ra trên người hắn không có gì khác. Có lẽ Vân Hạc sẽ coi di vật của con gái mình như một tưởng niệm và đặt nó trong văn phòng.
Thừa lúc thầy trò Vân Hạc và ba người Mục Miên Miên đang giằng co, Giang Vấn Nguyên lặng lẽ tới gần Tề Tư Viễn.
Cậu hỏi Tề Tư Viễn bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Cậu có thể leo núi không?”
Tề Tư Viễn quay lại phủ định: “Tôi sợ độ cao.”
Tề Tư Viễn không biết leo núi, vậy Giang Vấn Nguyên chỉ có thể tự mình đi một chuyến. Giang Vấn Nguyên hơi dùng sức bóp cánh tay Đan Hiểu Nhiễm một cái, Đan Hiểu Nhiễm đau đớn, mới từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần lại. Giang Vấn Nguyên nói với cô: “Phiến tử, lấy con rối ra bảo vệ chính mình. Tôi muốn đến văn phòng giáo viên lớp 11 một chuyến, tôi sẽ nghĩ cách nhanh chóng trở lại, cô phải cẩn thận.”
Đan Hiểu Nhiễm nghe lời lấy ra ba con rối, có chút bối rối nói với Giang Vấn Nguyên: “Anh mau đi rồi trở về.”
Vân Hạc không bỏ qua động tác nhỏ của mấy người Giang Vấn Nguyên, hắn oán độc nhìn qua: “Mấy vị điều tra viên tổ chức Z Quốc Long, các người rỉ tai thì thầm nói cái gì vậy?”
“Chúng ta đang thương lượng——” Giang Vấn Nguyên từ bên cạnh ba người Đan Hiểu Nhiễm rời đi, cậu lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong túi, chờ Vân Hạc thấy rõ bộ dáng vỏ điện thoại di động, cậu mới mạnh mẽ ném điện thoại di động về phía mặt đất bên cửa sổ tòa nhà giảng dạy, điện thoại di động vừa vặn rơi vào vị trí cách Vân Hạc năm sáu mét, “Vừa rồi chúng tôi mượn điện thoại di động của ngài, hiện tại trả lại điện thoại cho ngài!”
Khi toàn bộ sự chú ý của Vân Hạc va vào điện thoại di động, Giang Vấn Nguyên nhanh chóng chạy đến hành lang tòa nhà giảng dạy trái ngược với chỗ điện thoại di động, lấy dây leo núi ra khỏi túi xách, khóa móc thắt dây thừng vào lan can bên cạnh nóc nhà, nhẹ người trèo ra khỏi mép mái nhà, mượn lực kéo của dây leo núi, hai chân đạp hai cái lên tường, phối hợp buông tay trượt xuống, dưới tình huống không có bất kỳ biện pháp bảo hộ an toàn nào Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng đáp xuống hành lang lầu sáu.
Tuy rằng Giang Vấn Nguyên thuận lợi vòng qua cầu thang Vân Hạc trông coi nhưng tầng sáu cũng có kinh hỉ đang chờ cậu. Ở hai đầu hành lang, mỗi bên chặn mười mấy học sinh mặc đồng phục cùng một hai giáo viên, một bộ phận người trong bọn họ động tác hơi tự nhiên một chút, cũng có người động tác cứng ngắc như tang thi. Tất cả họ đều là nạn nhân đã bị thay thế con mắt và được thao túng bởi Vân Hạc để chặn cậu.
Trong số những người này, có cả chủ nhiệm Thu vừa bị sát hại hôm qua. Chủ nhiệm Thu lộ ra nụ cười cứng ngắc, lưỡi cứng ngắc dẫn đến phát âm có chút không rõ ràng: “Mấy người là điều tra viên của tổ chức Z Quốc Long, làm sao tôi có thể cậy lớn mà cho rằng có thể dựa vào lực lượng của một mình tôi đem mấy người chặn ở trên sân thượng?”
Giang Vấn Nguyên ở trong lòng mắng Tề Tư Viễn tám trăm lần, nếu không phải Tề Tư Viễn làm loạn nghĩ ra thiết lập như vậy cho bọn họ thì Vân Hạc cũng sẽ không kiêng kỵ câu như bây giờ. Từ biểu hiện của chủ nhiệm Thu mà nói, không khó để phán đoán rằng Vân Hạc có thể mượn con mắt của bà ta để nhìn thấy tình huống ở lầu sáu.
Giang Vấn Nguyên từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động, nhắm màn hình vào chủ nhiệm Thu, mở sáng màn hình khóa, cô bé mặc váy bồng bềnh màu hồng, chính là con gái của Vân Hạc: “Vừa rồi tôi ném điện thoại di động ra, vỏ điện thoại di động là của ông, nhưng nội dung điện thoại di động là của tôi. Điện thoại của ông ở đây với tôi. Điện thoại di động này nhất định phải chứa đầy những kỷ niệm của ông và con gái mình, nếu ông không để cho tôi đi, tôi sẽ định dạng điện thoại di động sau đó yêu cầu các nhà khai thác điện thoại đăng xuất tài khoản của ông, đem tất cả các thông tin liên quan đến ông và con gái của trên đám mây làm cho trống rỗng.”
Sau khi Giang Vấn Nguyên một cước đá vào thái dương của học sinh công kích cậu, chỉ dùng một chiêu đã khiến hắn mất đi năng lực hành động, Vân Hạc hoàn toàn sợ hãi uy hiếp của Giang Vấn Nguyên. Học sinh và giáo viên chặn ở hành lang chậm rãi nhường ra một lối đi, khi Giang Vấn Nguyên đi qua thông đạo, ánh mắt dừng lại trên người chủ nhiệm Thu mấy giây rồi mới đi xuống dưới lầu.
Chủ nhiệm Thu không phải do Mục Miên Miên giết, cũng không phải do Tư Đồ Khiêm giết vậy thì đó chỉ có thể là do Vân Hạc hại chết.
Tại sao Vân Hạc lại giết chết chủ nhiệm Thu? Giang Vấn Nguyên không cho rằng ông ta vì đối phó với Tư Đồ Tĩnh mới làm như vậy, chủ nhiệm Thu rất có thể cũng là một trong những kẻ thù của Vân Hạc.
Vân Hạc chỉ trích ba người Mục Miên Miên làm việc hoang đường, làm chậm trễ việc Giang Đại bình chọn trường trung học trọng điểm kiểu mẫu quốc gia. Từ đó liên quan đến việc mở rộng, Giang Hỏi Nguyên nhớ tới một đơn xin nghỉ phép của giáo viên trong hệ thống giáo dục. Người xin nghỉ phép là Vân Hạc, lý do xin nghỉ là con gái không khỏe, cần được chăm sóc. Người phê duyệt là chủ nhiệm Thu, bà ta đã từ chối đơn xin nghỉ phép của Vân Hạc, đồng thời đề nghị Vân Hạc đưa con về phía mẹ nghỉ ngơi vài ngày. Ngày là ngày 12 tháng 2 năm 2022, hai ngày trước sự kiện tiện tiện nữ.
Bởi vì Vân Hạc là giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10, lúc đó Giang Vấn Nguyên nhìn thấy đơn xin nghỉ này, liền tùy ý nhìn hai lần nội dung ghi chép, thậm chí cậu còn không đem đơn xin nghỉ này sao chép vào điện thoại di động làm tư liệu quan trọng.
Ai có thể ngờ rằng, đằng sau đơn xin nghỉ phép này là một câu chuyện chua xót đến cùng cực.
Giang Vấn Nguyên không ở lại trên sân thượng nghe Vân Hạc cáo buộc ba người Mục Miên Miên phạm tội nhưng kết hợp với kết luận Vân Hạc cho rằng bọn họ hại chết con gái hắn, không khó đoán được chuyện xảy ra ở giữa.
Học kỳ tiếp theo năm 2022, Giang Đại trực thuộc bình chọn trường trung học trọng điểm kiểu mẫu quốc gia, chắc chắn trong tất cả các công việc đều đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt, đặc biệt là phương diện quản lý giảng dạy càng là ưu tiên hàng đầu của tất cả các công việc.
Mục Miên Miên lại ở thời điểm mấu chốt nhất, nháo ra vụ bắt nạt bính tử, hơn nữa Tư Đồ Tĩnh lại mặc kệ, còn Tư Đồ Khiêm ở sau lưng giúp đỡ, sự kiện bắt nạt liên tục thăng cấp. Bạo lực học đường là một vấn đề rất khó khăn cho các nhà quản lý giáo dục, nếu nó được xử lý một cách bất cẩn sẽ có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Vân Hạc là giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10, hắn không thể không quản mà còn phải quản lý tốt chuyện này.
Nhưng lực lượng cá nhân của Vân Hạc có hạn, hơn nữa Mục Miên Miên và những người khác mang kế hoạch nham hiểm, hắn căn bản không có cách nào giải quyết tốt chuyện bắt nạt ở lớp 11-10. Mấy ngày trước ngày 14 tháng 2, vừa vặn là thời điểm Mục Miên Miên bị bắt nạt tương đối tàn nhẫn. Vân Hạc không thể giải quyết được vụ bắt nạt trong lớp còn xin nghỉ ngày 10 tháng 2 để chăm sóc con, chủ nhiệm Thu vì tức giận nên đã từ chối đơn xin nghỉ phép của hắn.
Trước khi Mục Miên Miên tự sát Vân Hạc đã bắt đầu tính kế cô, cái chết của con gái Vân Hạc hẳn là từ ngày 10 tháng 2 đến trước khi Mục Miên Miên nhảy lầu.
Trong đơn xin nghỉ phép, Vân Hạc nói rằng con gái của hắn không khỏe nhưng hắn đã không thể chăm sóc con gái của mình một cách kịp thời và thích hợp vì không ngừng làm thêm giờ, dẫn đến tình hình bệnh tật của con gái chuyển sang cấp bách và cuối cùng đã chết. Nguyên nhân cái chết trực tiếp của con gái Vân Hạc không liên quan gì đến tất cả những người thuộc phụ thuộc Giang Đại nhưng các học sinh Mục Miên Miên, chủ nhiệm Thu cùng với một bộ phận giáo viên, không thể nghi ngờ chính là hung thủ gián tiếp hại chết con gái Vân Hạc.
Bởi vì Vân Hạc không dám ngăn cản nên Giang Vấn Nguyên đã thuận lợi đi đến lầu bốn. Giang Vấn Nguyên vốn tưởng rằng nhân số dưới lầu bốn sẽ đông đảo, sẽ khó đi hơn tầng năm, sáu. Kết quả tình huống tầng bốn rất yên tĩnh, bây giờ là giờ lên lớp, học sinh đều ở trong lớp học bình thường.
Trong văn phòng giáo viên lớp 11, có một số giáo viên không có nhiệm vụ giảng dạy ngồi ở trong.
Biểu hiện của bọn họ đối với Giang Vấn Nguyên có chút lãnh đạm, một nữ giáo viên ngồi gần cửa hỏi Giang Vấn Nguyên: “Xin hỏi anh đến tìm giáo viên nào?”
Giang Vấn Nguyên chỉ vào vị trí của Vân Hạc: “Vân Hạc lão sư bảo tôi đến lấy một chút đồ giúp ông ấy.”
Nữ giáo viên thấy Giang Vấn Nguyên chỉ đúng vị trí liền không tiếp tục nghiên cứu sâu: “À, vậy động tác của anh nhẹ một chút, đừng làm ra tiếng quá lớn, miễn anh đừng can thiệp vào công việc của mọi người là được.”
Ở thế giới này ngây người mấy ngày, Giang Vấn Nguyên đã có thể phân biệt chính xác người bình thường và người bị thay thế mắt. Khi cậu ngồi xuống vị trí của Vân Hạc, im lặng quan sát các giáo viên trong phòng làm việc một lần, mắt của bọn họ đều không bị thay thế, tất cả đều là người bình thường.
Giang Vấn Nguyên tùy ý lục lọi ngăn kéo của Vân Hạc, giả bộ nhà văn thường tán gẫu, hỏi nữ giáo viên đã chào hỏi cậu: “Cô cảm thấy Vân Hạc là người như thế nào?”
Nữ giáo viên thở dài, xúc động nói: “Vân Hạc là một người tốt, văn phòng của chúng tôi không ai không thích anh ấy. Anh ấy cũng là một người đáng thương, điều xui xẻo nhất trong cuộc sống của anh ấy là trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10.”
Giang Vấn Nguyên còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng nữ giáo viên đã không để ý tới cậu nữa. Giang Vấn Nguyên lật lại toàn bộ đồ đạc của Vân Hạc nhưng không tìm được thứ gì có giá trị, cậu ngẩng đầu nhìn quanh các thầy cô trong văn phòng một lần, vẫn luôn cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.
Nếu như Vân Hạc một lòng vì con gái báo thù, tại thời điểm thù lớn sắp được báo thì cần gì phải bận tâm duy trì sự bình yên bên ngoài trường học chứ? Trong đó chắc chắn phải có điều gì đó kỳ quái.
Trừ khi ——
Ngoại trừ báo thù cho con gái ra, Vân Hạc còn có mục đích khác!
Bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại, Vân Hạc không ra tay với những người không liên quan đến sự kiện bắt nạt, về phần Vân Hạc báo thù những người khác liên quan đến sự kiện bắt nạt, xem toàn bộ người trong lớp 11-10 chết, hoặc xem những người khác bị thay thế mắt. Ngược lại, Vân Hạc báo thù Mục Miên Miên, Tư Đồ Tĩnh và Tư Đồ Khiêm thật sự quá phức tạp.
Vân Hạc tỉ mỉ lựa chọn thời cơ thích hợp đem chuyện Tư Đồ Khiêm thích Tư Đồ Tĩnh tiết lộ cho Mục Miên Miên, thiết kế Mục Miên Miên ở trung tâm thành phố gặp phải mấy nam sinh hay bắt nạt cô nhất. Nam sinh ở độ tuổi này cho dù có bắt nạt người như thế nào thì bình thường cũng sẽ không tăng lên mức độ xúc phạm tình dục, bọn họ đối xử quá mức với Mục Miên Miên như thế rất có thể là do Vân Hạc đã giữ bọn họ giáo dục bằng miệng trong thời gian dài, buộc bọn họ phải viết kiểm điểm v.v, khiến cho bọn họ ở trung tâm thành phố vừa nhìn thấy Mục Miên Miên liền bộc phát.
Chờ Mục Miên Miên tâm như tro tàn, nảy sinh ý niệm muốn tự sát trong đầu, Vân Hạc liền khéo léo đem phương pháp nguyền rủa bằng con mắt đến tay Mục Miên Miên. Mục Miên Miên yêu Tư Đồ Khiêm đến mức mất đi lòng tự trọng, cô muốn trở thành Tư Đồ Tĩnh, muốn trở thành người Tư Đồ Khiêm yêu, cô đã nghĩ đến mức cử chỉ điên rồ rồi.
Khi Mục Miên Miên hạ quyết tâm trở thành Tư Đồ Tĩnh, cũng đem lời nguyền con mắt đã sửa đổi đặt ở nơi Tư Đồ Tĩnh có thể phát hiện, sau đó liền tự sát. Mục Miên Miên biết mình sẽ thành công, cô yêu Tư Đồ Khiêm bao nhiêu, Tư Đồ Tĩnh liền yêu cô bấy nhiêu.
Vân Hạc thờ ơ lạnh nhạt bàng quan tất cả, không quên đem Tư Đồ Khiêm cũng thêm vào. Sau khi Tư Đồ Tĩnh dùng đũa của Tư Đồ Khiêm đâm xuyên qua mắt của Mục Miên Miên, Vân Hạc mới đem phương pháp nguyền rủa chân chính tiết lộ cho Tư Đồ Khiêm, người sẽ bị mắt thay thế là người đem dị vật đâm vào mắt hơn nữa một khi nguyền rủa bắt đầu, liền không có cách nào dừng lại. Tư Đồ Khiêm biết được chân tướng tất sẽ thay Tư Đồ Tĩnh hiến thân.
Vân Hạc vì sao lại tiến hành tra tấn biến thái như vậy đối với ba người Mục Miên Miên?
Giang Vấn Nguyên lập tức nghĩ đến hiệu quả nguyền rủa của mắt, người dùng dị vật đâm thủng con mắt sẽ bị đôi mắt kia thay thế! Dùng con mắt nguyền rủa để báo thù quả thật rất thích hợp, nhưng từ một góc độ khác mà nghĩ đây cũng coi như là một phương pháp hồi sinh người chết. Vân Hạc vừa có thể lợi dụng nguyền rủa báo thù, thuận tiện cũng có thể khảo nghiệm hiệu quả phục sinh, đối tượng thí nghiệm vừa vặn chính là ba người Mục Miên Miên. Cũng chính vì có hy vọng khiến con gái sống lại cho nên Vân Hạc mới tận lực duy trì sự bình yên bên ngoài trường học.
Nghĩ rõ quan hệ trong đó, Giang Vấn Nguyên lập tức khởi hành, trực tiếp dùng tay vịn trượt từ lầu bốn xuống lầu một.
Vân Hạc vẫn dùng con mắt khác lưu ý hướng đi của Giang Vấn Nguyên, khi hắn nhận thấy Giang Vấn Nguyên di chuyển về phía thư viện thứ hai, toàn bộ khuôn mặt nhất thời trở nên trắng bệch, nhưng mắt trái của hắn đã bị đâm thủng, với thể lực hiện tại của hắn căn bản không thể vận động cường độ cao. Ở nơi Giang Vấn Nguyên không nhìn thấy, Vân Hạc cầm cái dùi xuyên thấu mắt trái, tàn nhẫn khuấy động nửa vòng, nhãn cầu hoàn toàn bị phá hư, máu tươi phun đầy đất như đài phun nước.
Những người chơi có đôi mắt bị thay thế và công nhân trang trí thư viện thứ hai nhận được mệnh lệnh mãnh liệt từ Vân Hạc, tất cả đều đuổi theo Giang Vấn Nguyên chạy về phía thư viện thứ hai.
Hiện giờ Mục Miên Miên cùng Tư Đồ Khiêm đã phát hiện Vân Hạc đột nhiên dời mục tiêu liền cảm thấy cơ hội đã đến. Người chơi và công nhân trang trí không liên quan gì đến cái chết của con gái Vân Hạc, bọn họ bị Mục Miên Miên giết chết, cho nên Mục Miên Miên đối với bọn họ càng có lực khống chế hơn. Hai cỗ lực lượng giao phong trong cơ thể những người có đôi mắt bị thay thế, liền cho Giang Vấn Nguyên cơ hội.
Giang Vấn Nguyên đánh ngất mấy người chơi bị mắt thay thế, xông vào thư viện thứ hai, cậu không chút do dự chạy tới quầy mượn sách. Vân Hạc muốn bảo đảm “hồi sinh” con gái không có sơ hở thì tất nhiên sẽ tham khảo Mục Miên Miên là ví dụ phục sinh đã thành công này, đem đôi mắt của con gái giấu ở cùng một chỗ, chờ đợi thời cơ phục sinh.
Bên trong quầy mượn sách, gạch mà Giang Vấn Nguyên cạy tối hôm qua đã được đặt trở lại vị trí cũ, là tư Đồ Khiêm hoặc Mục Miên Miên ra lệnh cho người bị thay thế mắt một lần nữa đắp lại. Giang Vấn Nguyên một lần nữa cạy viên gạch ra, cái hộp vẫn còn, đôi mắt trong hộp cũng không bị dời đi.
Tư Đồ Khiêm, Mục Miên Miên cùng Vân Hạc đấu pháp đến nhiệt huyết ngất trời, đều không phân ra được lực lượng để đối phó Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên muốn tìm cũng không phải con mắt Mục Miên Miên, cậu cạy bê tông xung quanh hộp, lấy toàn bộ cái hộp ra. Bên dưới cái hộp này còn có một cái hộp khác. Giang Vấn Nguyên xốc nắp hộp lên, lộ ra đồ vật bên trong ——
Liếc mắt nhìn lại, đó là hai lọ thủy tinh giống hệt với bình niêm phong dung dịch Formalin chứa đôi mắt của Mục Miên Miên, trong lọ thủy tinh, một đôi mắt nhỏ thuộc về một đứa trẻ trôi nổi trong dung dịch Formalin. Đôi mắt này không bị bất cứ thứ gì đâm thủng, cũng không có vết thương sau khi bị dị vật đâm thủng rồi rút đi, hai nhãn cầu nho nhỏ còn nguyên vẹn không tổn hao gì, hẳn là đôi mắt của con gái Vân Hạc.
Có lẽ phá hư đôi mắt của con gái Vân Hạc thì vòng này có thể thông quan nhưng Giang Vấn Nguyên không dám mạo hiểm, lỡ như phá hư đôi mắt của con gái Vân Hạc cũng không cách nào chấm dứt trò chơi, vậy thì ba người Tề Tư Viễn đang đối đầu với Vân Hạc trên nóc nhà sẽ vô cùng nguy hiểm. Giang Vấn Nguyên suy nghĩ một hồi, lấy đôi mắt của con gái Vân Hạc bỏ vào túi xách, sau đó cũng mang theo đôi mắt của Mục Miên Miên.
Khi Giang Vấn Nguyên đi ra thư viện thứ hai, Tư Đồ Khiêm, Mục Miên Miên cùng Vân Hạc đấu đến lưỡng bại câu thương* mới hối hận biết thế đã chẳng làm. Hiện tại huyết mạch của mọi người đều nằm trong tay Giang Vấn Nguyên, phàm là bọn họ dám có một chút động tác, chỉ sợ Giang Vấn Nguyên sẽ không chút do dự mà phá hư con mắt trọng yếu của bọn họ.
(*lưỡng bại câu thương: đôi bên đều thiệt hại)
Cho dù có mục tiêu chung nhưng Tư Đồ Khiêm, Mục Miên Miên cùng Vân Hạc song phương cũng không có khả năng hợp tác, bọn họ mỗi người một phương, đem ba người Tề Tư Viễn vây ở giữa sân thượng, chờ Giang Vấn Nguyên đến.
Khi Giang Vấn Nguyên một lần nữa trở lại sân thượng, cậu không nói hai lời, trước tiên ném lọ thủy tinh đựng mắt của Mục Miên Miên vào trong ngực Vân Hạc: “Vân Hạc, vì con gái của ông, ông quản tốt bọ họ cho tôi.”
Khi đã đồng thời kiềm chế Vân Hạc và ba người Mục Miên Miên, Giang Vấn Nguyên mới lướt qua Vân Hạc đi tới bên cạnh đồng đội, hỏi bọn họ: “Mọi người vẫn khỏe chứ?”
Tề Tư Viễn mở mắt trái, mắt phải nhắm nghiền, có máu chảy ra. “Tôi không có vấn đề gì lớn, trở về kiểm tra mắt phải một chút là được rồi. Trần Miên, anh rất được nha, thế mà bắt được mệnh môn của Vân Hạc, anh chắc chắn không biết lúc anh tiến vào thư viện thứ hai Vân Hạc có bao nhiêu kích động đâu nha.”
Tề Tư Viễn nói nhiều như vậy, còn trung khí mười phần, xem ra thật sự không có vấn đề gì. Giang Vấn Nguyên lại chuyển tầm mắt sang Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu, Tề Tư Viễn bảo vệ hai người rất tốt, bề ngoài thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại. Đan Hiểu Nhiễm nói: “Tôi đã dùng một con búp bê để tự bảo vệ đội mình rồi, không có vấn đề gì.”
Sau khi xác nhận tình trạng của đồng đội xong, Giang Vấn Nguyên mới chuyển sang Vân Hạc và ba người Mục Miên Miên, “Hiện tại, nên suy nghĩ xem làm thế nào để kết thúc bi kịch này.”
Giang Vấn Nguyên nghiêm túc nói bậy với Vân Hạc: “Như ông đã biết, chúng tôi là điều tra viên của tổ chức Z Quốc Long. Mấy người sử dụng lời nguyền con mắt, đó là một cách làm mạo phạm vào điều cấm kỵ. Chúng tôi có nghĩa vụ ngăn chặn mấy người và tiêu diệt tà vật. Vân Hạc, bây giờ ông có thể phá hư đôi mắt Mục Miên Miên, đồng thời giết chết Mục Miên Miên cùng Tư Đồ Khiêm, báo thù cho con gái của ông.”
Vân Hạc cũng không lập tức động thủ, mà hỏi Giang Vấn Nguyên: “Sau khi giết chết Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm thì mấy người tính làm gì với tôi và Tư Đồ Tĩnh?”
Giang Vấn Nguyên tiếp tục nói dối: “Các người dùng con mắt nguyền rủa hại hơn trăm người chết, sau khi sự tình chấm dứt, các người sẽ được đưa vào một nhà tù đặc biệt để phục vụ cải tạo.”
Tư Đồ Tĩnh đã không còn hy vọng gì, người cô thích lại muốn cô chết, người cô ghét nhất lại từ rất lâu trước kia đã bảo vệ cô, mà cô lại bởi vì tùy hứng làm việc, dẫn đến Vân Hạc lão sư ngày ngày tăng ca đến khuya làm chậm trễ bệnh tình của con gái hắn, cuối cùng không trị bỏ mình. Tư Đồ Tĩnh sống mười bảy năm, thật sự sống vô cùng hồ đồ. Cô nói với Giang Vấn Nguyên: “Tôi sẽ gánh vác tội nghiệt của mình, nhưng Tư Đồ Khiêm vô tội. Tôi bởi vì Mục Miên Miên tự sát mà bị đả kích, cho nên mới dùng con mắt nguyền rủa. Nguyền rủa một khi bắt đầu, liền không cách nào dừng lại, cho nên Tư Đồ Khiêm mới có thể thay tôi trở thành tế phẩm. Anh có thể cho anh ấy một con đường sống không?”
Tư Đồ Khiêm đối với Tư Đồ Tĩnh lắc đầu, “Anh có thể cảm giác được mình cùng Mục Miên Miên có liên hệ, bọn anh đã là một thể cộng đồng, em ấy chết thì anh cũng chết. Em ấy không chết thì anh cũng có thể chết. Để cho anh và Mục Miên Miên cùng nhau rời khỏi thế giới này đi.”
Mục Miên Miên khuôn mặt vặn vẹo: “Tôi không đồng ý, dựa vào cái gì mà muốn tôi chết! Các ngươi phải chết tự mình đi chết đi, tôi muốn sống, tôi không cần chết lần thứ hai nữa!”
Nhưng Mục Miên Miên kháng nghị cũng vô dụng, Vân Hạc đã mở ra hai cái bình thủy tinh kín, đem nhãn cầu của Mục Miên Miên nối liền với dung dịch Formalin cùng nhau đổ ra, hắn nhặt hai viên nhãn cầu Mục Miên Miên bị đâm thủng lên, nhẹ nhàng nhéo một cái, hai con mắt vỡ vụn liền hóa thành hai vũng máu trong tay hắn. Nhìn thấy hai vũng máu, ánh mắt Giang Vấn Nguyên hơi lóe lên.
“A——! Không——!!!! “Mục Miên Miên che hai mắt, từ cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, đôi mắt của cô bị thiêu đốt, rất nhanh lan tràn đến toàn bộ khuôn mặt, toàn bộ đầu, sau đó là thân thể, từ trong cơ thể đến bên ngoài thân thể, toàn bộ đều bị thiêu đốt, Mục Miên Miên thoát lực quỳ trên mặt đất: “Tôi không muốn chết, không muốn chết ——!!!”
Thân thể Tư Đồ Khiêm đồng thời cũng đang bị thiêu đốt, Tư Đồ Khiêm đứng xa xa không dám tiếp cận Tư Đồ Tĩnh, thân ảnh của hắn cũng đang dần dần biến mất. Khi Mục Miên Miên triệt để bị thiêu đốt thành một đống tro tàn, Tư Đồ Khiêm cuối cùng nói với Tư Đồ Tĩnh một câu, “Xin lỗi…”
Tư Đồ Tĩnh lệ rơi đầy mặt, những người cô từng yêu, hận đều đã đi rồi, bản thân cô cũng đã gián tiếp hại chết bạn học của mình, đối với tương lai cô thật sự vô cùng mê mang.
Vân Hạc không để ý tới Tư Đồ Tĩnh đang khóc, hắn quỳ xuống đất, bò về phía Giang Vấn Nguyên: “Điều tra viên đại ca, tôi biết mình nghiệp chướng nặng nề, chết không đáng tiếc, nhưng con gái của tôi, nó mới sáu tuổi, nó còn không biết thế giới này có bao nhiêu đặc sắc đã rời khỏi nhân thế. Tôi cầu xin anh, hãy để cho tôi hồi sinh con gái. Tôi hứa sẽ không bao giờ có một cái chết vô tội nào nữa. “
Tư Đồ Tĩnh nghe Vân Hạc nói, cô lau nước mắt nói với Giang Vấn Nguyên: “Thầy không nói dối, tôi cũng tham gia vào lời nguyền. Con gái của thầy hồi sinh không cần sự hy sinh nào nữa. Hãy để con gái của thầy sống lại với cơ thể của tôi. Dù sao tôi sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa chính là bởi vì chúng tôi đã làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy cho nên con gái của thầy mới chết, không kịp trị mà bỏ mình.”
Giang Vấn Nguyên phủ định thỉnh cầu của Tư Đồ Tĩnh: “Em là tiểu thư nhà Tư Đồ còn con gái Vân Hạc mới sáu tuổi, sau khi em ấy trở về, chỉ biết bị coi là bệnh tâm thần, đưa đến bệnh viện tâm thần, Vân Hạc cũng không có tư cách ấy thăm em ấy. Đây là một hậu quả tương đối nhẹ, lỡ như người nhà Tư Đồ cho rằng đây là một hồi nguyền rủa, lặng lẽ đem con gái Vân Hạc giết chết lần nữa thì sao?”
“Không cần thân thể Tư Đồ Tĩnh, dùng thân thể của tôi để làm con gái tôi sống lại. Tôi không cha không mẹ, cũng đã ly hôn, hiện tại một thân một mình, cho dù có gì dị thường cũng sẽ không có người tới hỏi thăm.” Vân Hạc nhìn về phía Tư Đồ Tĩnh: “Tư Đồ Tĩnh, nếu em muốn chuộc tội thì chờ tôi đi rồi, hãy chiếu cố con gái của tôi thật tốt!”
Tư Đồ Tĩnh căn bản không do dự, trực tiếp đáp ứng.
Giang Vấn Nguyên nhìn trái nhìn phải nhìn hai thầy trò này: “Hai người cũng không hỏi ý kiến của tôi trước sao?”
Vân Hạc cùng Tư Đồ Tĩnh song song quỳ gối trước mặt Giang Vấn Nguyên: “Cầu xin ngài đại phát từ bi!”
Giang Vấn Nguyên suy nghĩ một chút: “Được rồi, tôi có thể đồng ý cho hai người làm sống lại con gái Vân Hạc, nhưng có một điều kiện, các người phải dùng thứ tôi cung cấp tiến hành đâm thủng mắt. Đó là thành quả nghiên cứu của tổ chức Z Quốc Long chúng tôi, nếu như con gái của Vân Hạc muốn dùng lực lượng nguyền rủa để giết người thì em ấy sẽ bị cắn trả, chết bất đắc kỳ tử.”
Vân Hạc do dự một hồi, “Trước tiên cậu đem đồ đạc cho tôi xem một chút.”
Giang Vấn Nguyên lấy ra hai cái dùi từ trong túi xách, đưa cho Vân Hạc.
Vân Hạc lấy được dùi, sau khi quan sát một hồi, dùng dùi vẽ ra một vết thương trên cánh tay. Hắn quan sát một hồi, xác nhận vết thương chảy ra máu màu đỏ tươi, cũng không có gì khác thường. Vân Hạc cắn răng: “Tôi đồng ý với cậu.”
Giang Vấn Nguyên làm ra hiệu mời: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Vân Hạc cẩn thận lau sạch hai tay, lấy nhãn cầu của con gái từ trong lọ thủy tinh ra, hắn hít sâu một hơi, đâm dùi vào trong đồng tử. Nhưng lúc này đây, lại phát sinh dị biến! Nhãn cầu bắt đầu chuyển sang màu đen từ vị trí dùi đâm và nhanh chóng lan rộng khắp nhãn cầu.
Trong lúc Vân Hạc ngẩn người, Giang Vấn Nguyên thuận thế đá vào bình thủy tinh chứa một viên nhãn cầu khác của con gái Vân Hạc, nắm tay Vân Hạc đâm xuyên qua mắt con gái mình. Vân Hạc tức giận công tâm, mắt trái chảy ra rất nhiều máu tươi: “Con gái của tôi —— a a a a a a!!!!”
Giang Vấn Nguyên buông tay Vân Hạc ra, lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt ngũ vị tạp trần của ba người Tề Tư Viễn, bình tĩnh nói: “Trò chơi cũng gần như nên kết thúc rồi. Chúng ta hãy chờ một chút.”
Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu đều không dám phát biểu ý nghĩ, Tề Tư Viễn vô cùng không sợ chết đối với Giang Vấn Nguyên cảm khái nói: “Trần Miên a Trần Miên, vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Tôi cũng đâu có tàn nhẫn, nếu như có thể, tôi cũng hy vọng Vân Hạc có thể làm sống lại con gái của hắn.” Giang Vấn Nguyên lắc đầu: “Trước khi tôi lên sân thượng, đã đến phòng thí nghiệm hóa học một chuyến. Ngoài việc lấy hóa chất ra thì tôi đã thực hiện một thí nghiệm nhỏ. Tôi đem hai lọ thủy tinh chứa đôi mắt của Mục Miên Miên và đôi mắt của con gái Vân Hạc dựa vào nhau. Đoán xem chuyện gì đã xảy ra?”
Giang Vấn Nguyên bắt nguồn từ câu hỏi sau đó tự tiếp tục trả lời: “Đôi mắt của Mục Miên Miên dần dần di chuyển trong dung dịch Formalin, di chuyển theo hướng cách xa mắt con gái của Vân Hạc. Lặp lại nhiều lần kết quả đèu tương tự. Đôi mắt của Mục Miên Miên sợ hãi đôi mắt của con gái Vân Hạc. Đôi mắt của con gái Vân Hạc không có dấu vết bị thủng, theo lý mà nói hẳn là mắt bình thường ngâm trong Formalin. Nếu như đôi mắt của con gái Vân Hạc là mắt bình thường vậy thì đôi mắt của Mục Miên Miên vì sao mà phải sợ nó?”
Đan Hiểu Nhiễm kinh ngạc hỏi: “Cho nên đôi mắt của con gái Vân Hạc không bình thường…”
Giang Vấn Nguyên trầm ổn gật gật đầu: “Bản thân Vân Hạc cũng không bình thường. Tư Đồ Tĩnh cũng tham dự vào nguyền rủa, tuy rằng người cuối cùng bị thay thế không phải là cô ta, nhưng cô ta quả thật là một vòng trong nguyền rủa, cô ta cũng không đạt được năng lực khống chế con mắt. Nhưng Vân Hạc thì sao, lấy biểu hiện khống chế đôi mắt của hắn, thậm chí có thể vượt qua Tư Đồ Khiêm cùng Mục Miên Miên, hắn lại là một vòng nào trong nguyền rủa.”
Thiện Hiểu Nhiễm nhìn Vân Hạc thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, trong lòng có chút không đành lòng: “Tôi cảm thấy Vân Hạc không có nói dối, hắn thật lòng muốn làm sống lại con gái của mình. Trần Miên có phải anh đa tâm không?”
Giang Vấn Nguyên khẳng định lắc đầu: “Không phải tôi đa tâm. Tồn tại sự bất thường trong đôi mắt của con gái Vân Hạc là một thực tế khách quan. Có thể mong muốn của Vân Hạc thực sự là hồi sinh con gái, nhưng đó là nhận thức sai lầm sau khi hắn bị nguyền rủa lừa dối. Cũng chính vì vậy, người có thể phá vỡ lời nguyền cũng chỉ có Vân Hạc.”
Hiện tại trong lòng Giang Vấn Nguyên còn có chút sợ hãi, nếu cuối cùng cậu không thể phát hiện ra đôi mắt của con gái Vân Hạc có điểm dị thường, không thể hủy diệt đôi mắt mà là để Vân Hạc thực hiện nguyện vọng làm sống lại con gái thì rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì…
Đầu óc Tề Tư Viễn chuyển nhanh, một hồi liền nghĩ ra cạm bẫy ở đâu, hắn không khỏi hít sâu vào: “Ai —— trò chơi bàn tròn bây giờ đều khó như vậy sao?!”
Giang Vấn Nguyên có một loại trực giác mãnh liệt, cậu cho rằng Tề Tư Viễn nói cũng không đúng. Cậu phảng phất biết câu chuyện này, nhân vật chính là Vân Hạc, sau khi con gái của Vân Hạc không trị được mà chết, Vân Hạc tiến hành báo thù một loạt kẻ thù, cuối cùng thành công hồi sinh con gái. Cho đến nay, toàn bộ dòng câu chuyện đã được hoàn thành. Trò chơi bàn tròn vì sao lại phải chôn thêm một tầng ám tuyến vô cùng dư thừa, đem đôi mắt của con gái Vân Hạc đặt thành boss ẩn.
Giang Vấn Nguyên có loại cảm giác mình bị trò chơi bàn tròn nhắm vào, trong lòng cậu có chút lo âu, không khỏi nghĩ đến Trần Miên mà cậu tìm kiếm khắp thế giới này. Với tính cách dính người của Trần Miên thì làm sao hắn ta lại không đi theo cậu ở thế giới này, chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì?
Trong tiếng khóc của Vân Hạc, Vân Hạc và Tư Đồ Tĩnh cùng nhau hóa thành một đám huỳnh quang, một con rối cậu bé xuất hiện trong huỳnh quang.
Lúc này đây, Giang Vấn Nguyên không cần hỏi bất cứ ai, cậu trực tiếp khom lưng nhặt con rối cậu bé lên. Con búp bê này thuộc về cậu …
Hết chương 62