Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 65: Vòng Thứ Bảy


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 65: Vòng Thứ Bảy

CHƯƠNG 64: Vòng thứ bảy

Edit: Foxpii

Giang Vấn Nguyên đưa Đan Hiểu Nhiễm đi sơ lược một vòng biệt thự sơn trang, để cô quen thuộc với hoàn cảnh sau đó đưa cô đến phòng đã được sắp xếp trước đó, phòng 208: “Sau này cô sẽ ở lại đây. Chờ Lữ Kỳ Diệu đến Kinh thị, em ấy sẽ ở phòng 209 bên cạnh cô, hai người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Lý Na, người vừa gặp ở sảnh đợi, ở số phòng 201 gần cầu thang nhất. Dù sao chúng ta cũng có giới tính khác nhau, nếu như trong cuộc sống có chỗ bất tiện gì thì có thể đi tìm Lý Na hỗ trợ.”

Đan Hiểu Nhiễm và Lý Na chỉ gặp mặt một lần, đối với cảm quan của cô còn rất tốt, “Như vậy có thể quá phiền toái cho Lý Na hay không…”

Giang Vấn Nguyên giúp Đan Hiểu Nhiễm xách hành lý vào trong phòng, “Không. Tôi đã cùng Lý Na nói chuyện về vấn đề chiếu cố cô rồi. Sau này Lữ Kỳ Diệu tới cũng là do Lý Na phụ trách chăm sóc, nhiều một người cũng không có gì khác nhau.”

Đan Hiểu Nhiễm còn phải sửa sang lại hành lý của cô, Giang Vấn Nguyên cũng không quấy rầy nhiều, cậu giao một bản kế hoạch cho Đan Hiểu Nhiễm: “Từ ngày mai trở đi, mỗi buổi sáng đều huấn luyện thể lực, cô và Lý Na cùng huấn luyện viên tiến hành huấn luyện tăng cường. Buổi chiều là để tìm hiểu về các dự án khác nhau của trò chơi, tôi đã thiết lập một bảng kế hoạch học tập buổi chiều cho cô, cô hãy theo kế hoạch để tự học. Mỗi tuần tôi sẽ đánh giá kết quả học tập của cô và tập trung vào những chỗ cô không thể hiện tốt.”

Đan Hiểu Nhiễm lật mấy trang kế hoạch Giang Vấn Nguyên viết cho cô, nội dung bên trong vô cùng tường tận, tổng cộng có ba mươi hai trang, hơn nữa rất nhiều đều là dự án huấn luyện được thiết lập cho tình huống đặc thù của cô, bản kế hoạch này dành riêng cho cô, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành.

Đan Hiểu Nhiễm nhớ tới hôm trước cô nói chuyện với Giang Vấn Nguyên, nhắc lại Vĩnh Tiền làm khó dễ mà không giải quyết được vấn đề bái sư ủy thác, cũng chỉ mới hai ngày, căn bản không đủ để Giang Vấn Nguyên hoàn thành kế hoạch này. Cho nên nói, Giang Vấn Nguyên khi còn chưa xác định được cô có nhắc lại lời bái sư ủy thác hay không đã tận tâm tận lực vì cô mà xây dựng kế hoạch. Đan Hiểu Nhiễm cảm động vô cùng: “Giang Vấn Nguyên, không, sư phụ, tôi nhất định cố gắng huấn luyện, sẽ không phụ sự mong đợi của anh đối với tôi!”

Cảm giác bị người ta gọi sư phụ còn rất toan sảng*, Giang Vấn Nguyên lại dặn dò Đan Hiểu Nhiễm vài câu sau đó trở lại khu phòng ở của nam nằm ở phía bên kia cầu thang. Giang Vấn Nguyên đi vào phòng mình, đóng cửa lại sau đó khẩn cấp lấy tư liệu điều tra mà Vĩnh Tiền chuyển cho cậu.

(*toan sảng: Đây là một loại cảm giác rất phức tạp, có chút chua đến tê liệt thần kinh, sau đó lại có thể cảm giác được còn có một chút thần thanh khí sảng.)

Tư liệu điều tra của Vĩnh Tiền cũng rất dày, nhưng nội dung bên trong lại là một bài báo xử lý ô nhiễm môi trường, thoạt nhìn, không hề liên quan đến CJ. Đây là do Giang Vấn Nguyên yêu cầu, tất cả thông tin phải tiến hành mã hóa đặc biệt. Họ có hai hệ thống giải mã, cách giải mã là hai bộ văn học cổ điển nổi tiếng của Trung Quốc và nước ngoài. Nếu số trang của tài liệu được gửi và ngày được viết trên trang tiêu đề là số lẻ, thì các trang lẻ của tài liệu được giải mã bằng văn học cổ điển của đất nước, các trang chẵn được giải mã bằng văn học cổ điển nước ngoài. Nếu tổng số trang và ngày là số chẵn, thì các trang số lẻ sử dụng văn học cổ điển nước ngoài để giải mã, và các trang chẵn sử dụng văn học cổ điển của đất nước để giải mã.

Bởi vì đặc thù của CJ nên cũng giảm bớt khả năng tiết lộ bí mật, Vĩnh Tiền không để cho người thứ ba tiến hành mã hóa tình báo mà là tự mình tiến hành mã hóa. Giang Vấn Nguyên lấy ra hai quyển văn học cổ điển mới mua kia đối chiếu với luận văn Vĩnh Tiền đưa tới tiến hành giải mã. Hai mươi bảy trang giấy sau khi giải mã chỉ có vài trăm từ ngắn ngủi:

“Chúng tôi tìm thấy một thành viên bên ngoài bị CJ loại bỏ, anh ta chỉ nhớ rằng lý do mình bị xóa tên là vì vi phạm điều cấm kỵ của CJ nhưng anh ta hoàn toàn không thể nhớ khi nào và cụ thể đã làm gì. Người chơi trong Thất Tinh của chúng tôi có người là bác sĩ tâm lý, hắn phán đoán thành viên bên ngoài của CJ đã bị thôi miên sâu cho nên mới quên mình đã vi phạm điều cấm kỵ gì. Chúng tôi đã cố gắng để giảm thôi miên của anh ta nhưng anh ta đã được ngụ ý tâm lý và tự tử ngay lập tức một khi anh ta muốn tiết lộ bí mật cho người khác.

Chúng tôi chỉ hỏi một lượng nhỏ nội dung mà anh ta đã cố gắng cắn lưỡi tự sát, suýt chút nữa anh ta đã tự sát thành công. Sau khi chúng tôi cứu hắn trở lại, chúng tôi đã tiến hành thôi miên anh ta lần thứ hai để làm cho anh ta quên đi những gì chúng tôi đã hỏi anh ta. Ngoài ra, chúng tôi cũng ủy thác cho các tổ chức khác để điều tra CJ nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào.

Từ thành viên bên ngoài CJ kia, chúng tôi đã hỏi ra được: lão đại của CJ là cuồng ma trò chơi bàn tròn, ngoại trừ những con rối đã bán ra hắn còn có mấy trăm con rối khác. Nhưng lão đại của CJ khi vào trò chơi cũng không mang theo con rối, toàn bộ con rối của hắn bị khóa trong kho ngầm. Dưới sự hiếu kỳ thúc đẩy, thành viên bên ngoài CJ đã lặng lẽ đi theo phía sau vài thành viên hạch tâm tiến vào kho hàng nhìn trộm tình huống bên trong, hắn nhìn thấy con rối trong kho toàn bộ đã bị cắt đứt ——


Sau đó thành viên bên ngoài CJ kia liền có ý đồ tự sát, thông tin bị cắt đứt.

Báo cáo đã hoàn tất.”

Giang Vấn Nguyên đọc xong thông tin giải mã do cậu viết tay ra, thở ra một ngụm loạn khí, đem luận văn xử lý ô nhiễm môi trường và thông tin giải mã vào nhà vệ sinh, châm lửa đốt hai phần tư liệu này thành tro tàn sau đó đổ vào cống rãnh, không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Trần Miên không sử dụng con rối và cắt đứt tất cả chúng, Giang Vấn Nguyên cũng có thể nghĩ ra một phần. Người chơi bán hàng giả với lắc tay cùng trận doanh kia, dùng thủ đoạn tương tự, hắn chế tác tài liệu của lắc tay là lấy từ vải vóc trên người con rối. Hiện tại người chơi này bị Tả Tri Ngôn giam giữ, ngày đêm nghiên cứu chế tạo như thế nào mới có thể chế ra vòng tay có thể ràng buộc cùng trận doanh chân chính, đến nay vẫn chưa có thành quả.

Giang Vấn Nguyên nhớ tới lắc tay dây đỏ mà cậu và Bạch Mai đeo trước khi vào trò chơi, quả thật có hiệu quả. Trần Miên không tiếc hủy diệt mấy trăm đạo cụ có thể bảo mệnh, ngoại trừ nghiên cứu ra đôi lắc tay dây đỏ thì hẳn là còn có thành quả nghiên cứu khác. Về phần thành quả nghiên cứu là gì, Giang Vấn Nguyên lập tức liên tưởng đến trạng thái hiện tại của Trần Miên, giữa hai người không thể nghi ngờ có tồn tại liên hệ.

Người chơi trò chơi bàn tròn không khác với những người bình thường, họ không trở nên thông minh hơn, mạnh mẽ hơn và không đạt được bất kỳ khả năng đặc biệt nào khi họ bước vào trò chơi. Người chơi trong thực tế như thế nào thì sau khi vào trò chơi là như thế đấy, người chơi muốn đối kháng với ma quỷ trong trò chơi chỉ có thể dựa vào con rối có năng lực đặc biệt mà thôi.

Chính vì vậy, trạng thái của Trần Miên giống như u linh phụ thể mới có vẻ dị thường quỷ dị. Hiện tại Giang Vấn Nguyên vô cùng cấp bách muốn biết thành quả nghiên cứu của Trần Miên đối với con rối là gì, chỉ có hiểu rõ mối quan hệ giữa con rối và trạng thái hộ thể linh hồn của Trần Miên thì cậu mới có thể nghĩ biện pháp trợ giúp hắn. Nhưng muốn hiểu rõ chân tướng trong đó cũng không dễ dàng như vậy, bất luận tâm tình Giang Vấn Nguyên hiện tại có bao nhiêu nóng nảy thì đều chỉ có thể bình tĩnh lại, kiên nhẫn chờ đợi kết quả điều tra bên Thất Tinh.

Tính cách Đan Hiểu Nhiễm cực tốt, cô đến Thanh Điểu mới chỉ ba ngày ngắn ngủi nhưng đã chiếm được trái tim Lý Na, hai người mỗi ngày cùng ra vào như keo như sơn. Nếu không phải Giang Vấn Nguyên đã xác định quan hệ tình nhân của Đan Hiểu Nhiễm và Vĩnh Tiền, thì cậu đều phải hoài nghi Đan Hiểu Nhiễm và Lý Na có phải là bách hợp hay không. Cũng chính là bởi vì Đan Hiểu Nhiễm chiếm hết thời gian của Lý Na nên Dịch Khinh Chu rốt cuộc mới hiểu được vì sao mình luôn thích bắt nạt Lý Na nhưng khi nhìn thấy cô khóc trong lòng lại khó chịu, thì ra hắn thích Lý Na.

Sau khi Dịch Khinh Chu hiểu được tâm tình của mình, ngược lại hắn đối đãi với Lý Na trở nên rụt rè. Lý Na đối với Dịch Khinh Chu hoàn toàn không có tình cảm nam nữ, cô không rõ vì sao Dịch Khinh Chu lại trốn tránh mình, nhưng cô cảm thấy như vậy càng tốt, không cần lãng phí tinh lực ứng phó Dịch Khinh Chu.

Giang Vấn Nguyên để ý quan hệ của hai người nhưng cũng không muốn đẩy bọn họ một cái. Bọn họ đều có nguyện vọng có thể đánh cược tính mạng cho nên mới tiến vào trò chơi bàn tròn, nếu như bọn họ trở thành tình nhân nhỡ may một ngày nào đó một người trong đó bất hạnh chết trong trò chơi bàn tròn, vậy thì người kia nên làm gì bây giờ, tiếp tục kiên trì nguyện vọng ban đầu của mình, hay là đem nguyện vọng thay đổi thành phục sinh người yêu? Bất kể là lựa chọn nguyện vọng nào thì cũng sẽ rất khó chịu.

Giang Vấn Nguyên đặc biệt ghét nguyện vọng hồi sinh một người nào đó, cho nên đối với sự thay đổi quan hệ giữa Dịch Khinh Chu và Lý Na cậu làm như không thấy. Đan Hiểu Nhiễm cũng mẫn cảm, thấy được tình cảm nào đó giữa Dịch Khinh Chu và Lý Na, đồng thời cô cũng nhận ra thái độ của Giang Vấn Nguyên, liền giữ im lặng như Giang Vấn Nguyên. Về phần Tả Tri Ngôn, hắn nhất lý vạn cơ*, cả ngày bận rộn đến mức không thấy bóng người, chút nữ nhi tình trường này hắn căn bản cũng không nhận ra.

(*nhất lý vạn cơ: mô tả chính vụ bận rộn, công việc vất vả)

Hôm nay Tả Tri Ngôn hiếm khi trở lại biệt thự sơn trang là bởi vì Thanh Điểu chính thức có thành viên mới sắp tới.

Quê của Lữ Kỳ Diệu cách Kinh thị không xa, cô đã tròn mười bốn tuổi, chứng minh thư mới cũng đã làm xong. Cô từ chối Giang Vấn Nguyên đi qua đón mình, tự mình mua vé xe, tự mình đi xe, thuận lợi đến ga Kinh thị, Đan Hiểu Nhiễm và tài xế biệt thự sơn trang cùng nhau đến ga kinh thị đón cô.

Khi Đan Hiểu Nhiễm nắm tay Lữ Kỳ Diệu đi vào đại sảnh biệt thự, Giang Vấn Nguyên nhìn thấy Lữ Kỳ Diệu đã gầy hơn trong trò chơi một vòng lớn, cậu từng nếm qua nỗi đau mất đi tình yêu chân thành, đó là một loại đau đớn sâu sắc bất kể người khác an ủi như thế nào cũng sẽ không giảm bớt, Lữ Kỳ Diệu mất đi người thân cuối cùng, thống khổ của cô một chút cũng sẽ không ít hơn Giang Vấn Nguyên.


Giang Vấn Nguyên không an ủi cô mà vươn tay về phía Lữ Kỳ Diệu: “Mục tiêu của Thanh Điểu là thu thập con rối, sống đến cuối cùng, thông quan trò chơi, đạt được cơ hội ước nguyện vạn năng! Lữ Kỳ Diệu, hoan nghênh em gia nhập Thanh Điểu.”

Lữ Kỳ Diệu vươn tay, nhẹ nhàng cùng Giang Vấn Nguyên nắm chặt, ánh mắt nàng vô cùng kiên định, “Cám ơn anh, Vấn Nguyên ca.”

Lữ Kỳ Diệu tuổi tuy còn nhỏ nhưng trên người cô có một loại khí chất sắc bén không thể chịu nổi, hơn nữa tác phong làm việc sạch sẽ gọn gàng, ngắn ngủi nửa ngày liền đạt được tín nhiệm của những người khác ở Thanh Điểu, không hề bởi vì tuổi tác của cô mà xem thường.

Tả Tri Ngôn đối với Lữ Kỳ Diệu cũng vô cùng hài lòng, hắn vốn định gặp Lữ Kỳ Diệu một lần liền bắt Giang Vấn Nguyên tiếp tục đi làm. Kết quả sau khi cùng Lữ Kỳ Diệu gặp mặt, hắn thay đổi chủ ý, quyết định hủy bỏ công việc hôm nay, cùng đối tượng giám hộ của hắn bồi dưỡng ăn ý.

Lữ Kỳ Diệu mang theo rất ít hành lý, quần áo trên người cũng rất cũ cũng đã không vừa người. Mắt thấy sắp đến Tết nguyên đán, Tả Tri Ngôn lập tức đưa ra quyết định, hoãn buổi tiệc chào mừng của Lữ Kỳ Diệu, trước tiên đi đến trung tâm mua sắm gần biệt thự sơn trang, giúp Lữ Kỳ Diệu đem tất cả những thứ cần thiết mua thêm một lần, đồ dùng hàng ngày trong biệt thự sơn trang đều có. Tả Tri Ngôn vô cùng hào phóng mua cho Lữ Kỳ Diệu quần áo, giày dép, khăn quàng cổ, mũ, điện thoại di động, máy tính, đồng hồ đeo tay cùng một ít sách hướng dẫn thi đại học mà Lữ Kỳ Diệu muốn.

Giang Vấn Nguyên lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được mở mang chứng kiến phương thức Mua quần áo của Tả Tri Ngôn.

Tả Tri Ngôn đứng trước một quầy chuyên bán quần áo thiếu nữ, hỏi Lữ Kỳ Diệu: “Em thích kiểu quần áo nào.”

Lữ Kỳ Diệu đã rất lâu không mua quần áo mới, hơn nữa sau khi cha mẹ, anh trai qua đời cô đã làm tốt giác ngộ cuộc sống, cố ý tránh chú ý đến tất cả quần áo đẹp mắt. Vấn đề Tả Tri Ngôn, thật sự làm cho cô khó chịu, Lữ Kỳ Diệu có chút bối rối: “Kiểu quần áo gì cũng được.”

Tả Tri Ngôn suy nghĩ một chút, hắn không thích lãng phí thời gian vào chuyện vô nghĩa, thay vì lãng phí thời gian đi chọn ra kiểu dáng thích hợp cho Lữ Kỳ Diệu, không bằng trực tiếp bao trọn. Tả Tri Ngôn nói với nhân viên hướng dẫn của quầy đặc biệt: “Toàn bộ số đồ mới của quầy hàng năm nay, dựa theo kích thước của em ấy chuẩn bị một bộ, sau đó đưa đến địa chỉ được chỉ định.”

Nhân viên hướng dẫn bị đơn hàng khổng lồ đập trúng rất bối rối, khi cô và Tả Tri Ngôn ký xong danh sách tặng quần áo, quẹt thẻ nhận lấy một vạn tiền đặt cọc của Tả Tri Ngôn, mới rốt cuộc có loại cảm giác chân thật.

Tả Tri Ngôn dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm, dễ dàng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, khi hắn dựa theo phương thức mua quần áo, mua giày cho Lữ Kỳ Diệu trong tủ giày thể thao nào đó. Nhân viên nữ hướng dẫn mua hàng bị Tả Tri Ngôn vô hình trêu chọc đến tim loạn tâm, cô thẹn thùng nhẹ giọng hỏi Tả Tri Ngôn: “Tiên sinh, ngài đối với em gái mình thật tốt.”

Tả Tri Ngôn liếc cô một cái: “Đây là con gái tôi.”

Nụ cười của nhân viên nữ nhất thời cứng đờ: “Tiên sinh ngài bảo dưỡng thật tốt, thoạt nhìn thật trẻ tuổi. Hoàn toàn không nhìn ra ngài đã có một người con gái mười mấy tuổi…”

Mấy người Giang Vấn Nguyên ở bên cạnh nhìn một màn này đều sắp cười đến phát điên. Ở cùng một chỗ với người của Thanh Điểu, khói mù vô tận trong lòng Giang Vấn Nguyên cũng trở nên không quá nặng nề, đối với năm mới sắp tới cũng có chút chờ mong.


Trước khi tổ chức tân sinh Thanh Điểu sắp đón năm mới đầu tiên, Giang Vấn Nguyên còn có hai cửa ải khó khăn phải vượt qua.

Cửa ái khó khăn đầu tiên, sắp tới trò chơi bàn tròn của cậu.

Cửa ải khó thứ hai, sau khi trò chơi bàn tròn kết thúc, là ngày giỗ một năm của Trần Miên.

Tính cả năm con rối mà Vĩnh Tiền tặng, còn có con rối đầu chim và con rối cậu bé mà Giang Vấn Nguyên tự mình lấy được trong trò chơi, vòng trò chơi này, cậu sẽ mang theo cả bảy con cùng tiến vào trò chơi.

Thí nghiệm vòng đeo tay ràng buộc chung trận doanh vẫn chưa thành công, vòng trò chơi này, Giang Vấn Nguyên vẫn một mình vào trò chơi.

Cùng ngày vào trò chơi, Tả Tri Ngôn cuồng công việc trước khi vào trò chơi không muốn lãng phí thời gian thì thôi, còn vô cùng ma quỷ mà ngay cả ngày Giang Vấn Nguyên vào trò chơi hắn cũng bố trí cho cậu một đống nhiệm vụ công tác. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể coi những công việc này là rèn luyện tinh thần, ở trong phòng chuẩn bị vào trò chơi gõ gõ máy tính, đúng lúc này, cảm giác không trọng lượng quen thuộc ập đến.

Mặc kệ đã từng vào trò chơi bàn tròn bao nhiêu lần, Giang Vấn Nguyên vẫn rất khó thích ứng với cảm giác rơi xuống khi vào và rời khỏi trò chơi. Sau khi choáng váng, Giang Vấn Nguyên im lặng quan sát tình huống trên bàn tròn. Vòng này trò chơi vẫn tồn tại chỗ trống, tổng cộng có hai mươi bảy người chơi, xem như là trò chơi có độ khó cao hơn. Xếp hạng tổng hợp trò chơi vòng này Giang Vấn Nguyên đứng đầu.

Dưới ánh đèn chùm bàn tròn tối đen, một con rối cừu đạp đạp chân, chậm rãi nói: “A ~ ~ ~ chào đón tất cả người chơi đến trò chơi bàn tròn – 112745.”

Sau khi nói xong lời hoan nghênh, con cừu này trực tiếp đi về phía Giang Vấn Nguyên. Nó không chạm vào Giang Vấn Nguyên, mà hét lên với cậu. Con rối cừu kêu đại khái năm giây mới dừng lại, khi tiếng kêu của nó biến mất, trói buộc thân thể Giang Vấn Nguyên được cởi bỏ, cùng lúc đó cảnh tượng trước mắt cậu trong nháy mắt lâm vào trong bóng tối, thị lực hai mắt của cậu bị lấy làm vé vào cửa!

Cho dù Giang Vấn Nguyên ở ngoài đời được huấn luyện viên đi cùng tiến hành huấn luyện bị mù mắt hàng ngày, nhưng giờ phút này, Giang Vấn Nguyên vẫn trở nên hoảng hốt, cậu nghe tiếng cừu kêu dần dần rời xa, lại dần dần tiếp cận, cuối cùng con rối cừu đạp móng guốc vừa vặn đứng ở chỗ trống bên cạnh Giang Vấn Nguyên, “Sáu mươi giây kết thúc, trò chơi bắt đầu. Chúc tất cả các người chơi chết trong trò chơi! Yo ~~~”

Từ ngoài đời tiến vào không gian bàn tròn sẽ có cảm giác không trọng lượng, nhưng từ không gian bàn tròn tiến vào trong trò chơi lại liền mạch chuyển đổi, Giang Vấn Nguyên không nhìn thấy giây đếm ngược, nhưng cậu có thể rõ ràng cảm giác được mình đã tiến vào trò chơi ——

Trên bầu trời mưa phùn, những giọt mưa lạnh lẽo đánh vào mặt Giang Vấn Nguyên. Cậu đứng trong mưa, nơi này đã là trong trò chơi.

Giang Vấn Nguyên đứng tại chỗ chờ một hồi, nhưng không thể đợi được NPC lên tiếng, ngược lại người chơi bắt đầu xôn xao.

“Tại sao không có NPC hướng dẫn?”

“Vậy chúng ta có nên tiếp tục đi theo con đường này không?”

“Đi hướng nào? Con đường này trước sau cũng không nhìn thấy điểm cuối, người chơi cũng không phải đồng thời hướng về một phương hướng.”

“Vậy… Chúng ta nên đi sang trái. “

“Dựa vào cái gì mà muốn mọi người đi theo phương hướng của cậu?”


“Vẫn đứng ở chỗ này dầm mưa cũng không phải là chuyện gì a.”

Vòng trò chơi này không có NPC dẫn dắt.

Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, vòng trước Trần Miên không có ở đây, vòng này Trần Miên cũng không nhất định sẽ ở đây, bất kể như thế nào cậu cũng không thể chết ở chỗ này, cậu chỉ có thể nghĩ biện pháp tự cứu mình. Đầu óc Giang Vấn Nguyên bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, mục tiêu của cậu trong vòng này không phải là thông quan trò chơi, mà là sống đến lúc người chơi khác thông quan trò chơi. Bằng cách này, cậu có thể sử dụng con rối như một con bài, tìm kiếm một người bạn đồng hành dẫn đường. Cùng lúc đó, cậu phải biểu hiện ra thực lực cho dù có bị mất đi thị lực cũng không dễ chọc, đồng thời phải cảnh giác không để bị đồng bạn dẫn đường cắn trả.

Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, “Tôi là người đứng đầu trò chơi bàn tròn này…”

Lời nói của cậu vẫn chưa kết thúc đã cảm thấy có một người đàn ông đi qua mưa đến chỗ cậu. Người đàn ông dùng tay trái ướt đẫm nước mưa, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên nhớ rõ phương thức nắm tay của người nọ, cách hắn nắm tay giống như người nào đó trong trí nhớ của Giang Vấn Nguyên.

Bởi vì hai khớp đầu tiên ngón tay cái của Giang Vấn Nguyên thỉnh thoảng sẽ đau đớn vô cớ nhưng đi khám cũng không kiểm tra được thứ gì. Khi Trần Miên nắm tay cậu, thích bao lấy toàn bộ bàn tay của cậu, nhưng mỗi lần Trần Miên đều cố gắng để ngón cái của cậu ở bên ngoài, không chạm vào khớp ngón cái.

Giang Vấn Nguyên ướt đẫm khóe mắt, nước mắt trà trộn vào trong nước mưa, cậu dùng sức nắm tay trái người nọ.

“Tôi là Trần Miên, xin hỏi tên anh là gì?”

Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai Giang Vấn Nguyên: “Tôi tên là Lục Vũ. Vừa lúc chúng ta ở trên con đường nhỏ trong rừng thống nhất phương hướng, không bằng chúng ta lập đội cùng nhau hành động đi.”

Khi Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ trao đổi tên, những người chơi khác rốt cục cũng cãi nhau ra một kết quả. Nếu bây giờ không nhìn thấy NPC dẫn dắt mà số lượng người chơi hướng mặt về hai hướng đường nhỏ đều không sai biệt lắm, vậy thì người chơi dứt khoát chia làm hai nhóm, dựa theo phương hướng của mình mà đi.

Giang Vấn Nguyên cảm giác được người chơi phân ra hai phương hướng khẳng định có ý nghĩa đặc biệt nhưng cậu cái gì cũng không nhìn thấy, không cách nào căn cứ vào giới tính, tuổi tác và hoàn cảnh xung quanh của người chơi mà phân tích hiện trạng.

Giang Vấn Nguyên chỉ có thể nhờ Lục Vũ giúp đỡ: “Lục Vũ, anh nhìn thấy cái gì vậy?”

Lục Vũ nghiêm túc nói: “Xem cậu có đẹp không.”

Giang Vấn Nguyên phát bực.

Hết chương 64

Editor: Đường trộn thủy tinh huhu 🙁 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.