Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 62: Bên Ngoài Tam Giác
CHƯƠNG 61: Bên ngoài tam giác
Edit: Foxpii
Vào tháng 9 năm 2021, lớp 11 của Trường Trung học Cơ sở Giang Đại sẽ tiến hành phân lớp văn học và khoa học theo nguyện vọng và thành tích của học sinh. Mục Miên Miên và Tư Đồ Tĩnh được phân vào lớp 11-10. Từ một học sinh cùng cấp xa lạ trở thành bạn học cùng lớp, duyên phận của hai người không cạn, học kỳ mới vừa mới bắt đầu đã trở thành bạn cùng bàn.
Trải qua thời kỳ tiếp xúc ngắn ngủi, tình bạn của Mục Miên Miên và Tư Đồ Tĩnh nhanh chóng nóng lên, quan hệ vô cùng tốt đẹp. Có đôi khi Mục Miên Miên cảm thấy Tư Đồ Tĩnh đối với mình quá tốt, tốt đến nỗi cô cũng có chút không chống đỡ nổi. Nhưng Mục Miên Miên vừa mới nảy ra loại ý niệm này trong đầu, lại lập tức bỏ đi. Tư Đồ Tĩnh gia thế tốt như vậy, cần gì phải đi lấy lòng người khác, Tư Đồ Tĩnh đối xử tốt với cô, coi cô là bạn tốt nhất. Mục Miên Miên thề nhất định phải quý trọng đoạn tình bạn này.
Mục Miên Miên biết Tư Đồ Tĩnh có một người anh trai trong một ngày ngẫu nhiên nói chuyện phiếm biết được.
Trong mắt Mục Miên Miên, Tư Đồ Tĩnh thành tích học tập, thành tích nghệ thuật, thể thao, khả năng giao tiếp, khả năng phối hợp tổ chức v.v, mọi thứ đều xuất chúng, nhưng cô lại không tham gia hội sinh viên, Mục Miên Miên cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Tư Đồ Tĩnh không giấu diếm Mục Miên Miên, nói thẳng rằng cô có một người anh cùng cha khác mẹ là Tư Đồ Khiêm, làm bộ trưởng ban văn nghệ ở hội sinh viên, cô không muốn cùng Tư Đồ Khiêm làm việc cho nên không gia nhập hội sinh viên.
Khi đó, Mục Miên Miên vốn có ý định xin gia nhập hội sinh viên nhưng cô và Tư Đồ Tĩnh cùng chung kẻ thù nên cuối cùng bỏ qua tính toán này.
Lớp 11-10 là nơi tụ tập của các sinh viên có năng khiếu nghệ thuật, hơn một nửa trong lớp có ý định phát triển theo hướng của các thí sinh nghệ thuật, có rất nhiều tài năng âm nhạc và mỹ thuật, hơn mữa tất cả mọi người rất hăng hai, đối với vị trí ủy viên văn học và nghệ thuật trong nửa sau của học kỳ như hổ rình mồi. Mục Miên Miên có thể trở thành ủy viên văn nghệ là nhờ Tư Đồ Tĩnh trực tiếp chỉ đích danh.
Tư Đồ Tĩnh ở lớp 11-10 có uy tín rất cao, cô đã chỉ đích danh một người thì không ai dám nghi ngờ. Mục Miên Miên sau đó lén hỏi Tư Đồ Tĩnh vì sao lại chỉ đích danh cô làm ủy viên văn nghệ, Tư Đồ Tĩnh cười nói với cô: “Cậu vì tớ mà từ bỏ gia nhập hội sinh viên, tớ sẽ trả lại cho cậu một chức ủy viên văn nghệ. Không phải trước đây cậu đã nói muốn trở thành ủy viên văn học nghệ thuật sao?”
Hiện tại hồi tưởng lại, đó chắc hẳn là là thời gian tốt nhất trong mối quan hệ giữa Mục Miên Miên và Tư Đồ Tĩnh.
Một lần nghỉ cuối tuần, Mục Miên Miên và Tư Đồ Tĩnh ở trong lớp vẽ bản báo mới. Tối hôm qua Mục Miên Miên nghĩ đến khuya, Tư Đồ Tĩnh thấy cô mệt mỏi không chịu nổi liền để cho cô nằm sấp trên bàn ngủ một lát.
Lúc Mục Miên Miên nằm sấp trên bàn học ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác được có người đang sờ mặt mình, cô lập tức tỉnh táo lại. Nhưng Mục Miên Miên không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên bàn giả vờ ngủ, trong phòng học chỉ có hai người cô và Tư Đồ Tĩnh, cô cho rằng Tư Đồ Tĩnh muốn trêu chọc mình, vẽ dấu hiệu trên mặt cô các loại. Mục Miên Miên liền nghĩ muốn ngược lại đùa giỡn với Tư Đồ Tĩnh, khi Tư Đồ Tĩnh động bút làm cô giật nảy mình.
Nhưng Mục Miên Miên chậm chạp đợi mãi không thấy Tư Đồ Tĩnh động bút, mà động tác Tư Đồ Tĩnh vuốt ve cô dần dần trở nên ái muội, từ hai má đến mắt, lại đến mũi cùng môi… Ngay sau đó, Mục Miên Miên cảm giác được một hơi thở ấm áp đang tới gần mình, hai mảnh mềm mại nóng bỏng dán lên gò má cô, khẽ chạm là thả. Tuy rằng lúc ấy Mục Miên Miên vẫn nhắm mắt lại, nhưng cô biết, thứ dán lên má mình là đôi môi của Tư Đồ Tĩnh.
Mục Miên Miên lúc ấy quả thực sợ ngây người, thì ra Tư Đồ Tĩnh đối tốt với cô không phải là tình bạn, mà là thích. Lập tức, Mục Miên Miên cảm thấy một trận ghê tởm, cô có loại cảm giác bị phản bội, có lẽ ngay từ đầu, động cơ Tư Đồ Tĩnh tiếp cận cô cũng không đơn thuần.
Nhưng Mục Miên Miên không trực tiếp cùng Tư Đồ Tĩnh cắt đứt, cũng không nhắc tới nụ hôn ái muội kia, cô tìm cho mình rất nhiều chuyện để làm, dần dần xa lánh Tư Đồ Tĩnh hơn nữa bắt đầu biểu hiện ra hứng thú đối với người khác phái, thường xuyên cùng các nữ sinh tụ tập cùng một chỗ thảo luận minh tinh cùng soái ca trong trường học.
Tư Đồ Tĩnh cùng Mục Miên Miên quan hệ thân mật, làm sao có thể không nhìn ra sự thay đổi của cô. Tư Đồ Tĩnh cái gì cũng không hỏi, vẫn là giống như trước kia đối tốt với Mục Miên Miên.
Tình bạn của hai người giống như là đi trên vách núi vạn trượng, miễn cưỡng duy trì cân bằng, một chút gió thổi cỏ lay liền có thể phá vỡ cân bằng tràn ngập nguy cơ này.
Tháng 12, Giang Đại phụ thuộc bắt đầu chuẩn bị cho đêm giao thừa, Mục Miên Miên gặp Tư Đồ Khiêm khi ban văn nghệ tổ chức cuộc họp. Đây là lần đầu tiên Mục Miên Miên nhìn thấy Tư Đồ Khiêm, cô cảm giác được mũi tên của thần tình yêu thẳng tắp bắn vào trái tim mình, Mục Miên Miên đối với Tư Đồ Khiêm nhất kiến chung tình. Loại tình cảm mãnh liệt này thậm chí đã che đậy lý trí của Mục Miên Miên, cô tự nhủ, Tư Đồ Tĩnh vô cùng chán ghét anh trai cùng cha khác mẹ, nếu như cô có thể cùng Tư Đồ Khiêm trở thành người yêu vậy thì Tư Đồ Tĩnh sẽ hoàn toàn hết hy vọng mà từ bỏ việc thích cô.
Tư Đồ Khiêm đối xử bình đẳng với bất cứ ai, công việc công vụ, thái độ có thể nói là lạnh như băng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng chính bởi vì năng lực xuất sắc của Tư Đồ Khiêm, cùng với gương mặt đẹp trai trên ngai vàng suốt ba năm mà hắn được phong danh là nam thần cao lãnh.
Nhưng không biết vì sao, Tư Đồ Khiêm đối với ai cũng rất cao lãnh duy chỉ có đối với Mục Miên Miên lại vô cùng kiên nhẫn, tuy rằng thái độ không thể nói là ôn nhu nhưng cũng tuyệt đối không lạnh. So sánh với những người khác, Mục Miên Miên khó tránh khỏi sinh ra ảo giác, cho rằng mình là một người vô cùng đặc biệt đối với Tư Đồ Khiêm.
Dần dần, quan hệ giữa Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm càng ngày càng gần.
Một lần cơ hội ngẫu nhiên, Mục Miên Miên nghe được Tư Đồ Khiêm cùng mẹ ruột của hắn nói chuyện điện thoại. Khi đó trong tay Tư Đồ Khiêm có rất nhiều công việc phải làm, liền đem điện thoại di động mở thành chế độ rảnh tay. Điện thoại vừa kết nối, mẹ ruột Tư Đồ Khiêm liền không ngừng khóc lóc, đem Tư Đồ Khiêm trở thành thùng rác để phát tiết năng lượng tiêu cực.
Bà đem tất cả những thứ không như ý trong cuộc sống đều đổ lên đầu Tư Đồ Khiêm. Bà oán giận Tư Đồ Khiêm không nhớ thương người làm mẹ như bả, nửa tháng mới đến thăm bà một lần; oán giận Tư Đồ Khiêm không chịu hăng hái tranh giành, luôn bị nha đầu chết tiệt Tư Đồ Tĩnh kia đè lên đầu, về sau ngay cả gia sản cũng không được chia; bà thậm chí còn oán giận vì sao phải sinh ra Tư Đồ Khiêm, nếu như hắn không sinh ra thì bà sẽ không bị liên lụy.
Có lẽ Tư Đồ Khiêm đã vô cùng quen với thái độ của mẹ ruột đối với hắn, cho dù bà nói ra những lời lẽ đả thương người như vậy nhưng hắn vẫn an ủi bà vài câu, chờ bà thật sự mắng không ra mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong, Tư Đồ Khiêm đi tới mở cửa phòng hoạt động của ban văn nghệ, hắn không trách cứ Mục Miên Miên nghe lén, chỉ lộ ra một nụ cười khổ mệt mỏi hy vọng cô có thể giữ bí mật. Ai cũng không thể lựa chọn xuất thân của mình, sai chính là mẹ ruột của Tư Đồ Khiêm làm tiểu tam chứ không phải Tư Đồ Khiêm. Trong khoảnh khắc đó, Mục Miên Miên hạ quyết tâm che chở nam sinh khiến người ta đau lòng này.
Sau bữa tiệc năm mới, Tư Đồ Khiêm từ chức bộ trưởng ban Văn học nghệ thuật nhưng quan hệ giữa Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm không có xa cách mà ngược lại càng ngày càng thân mật, có đôi khi thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi chỉ mười phút nhưng Mục Miên Miên cũng muốn đi lầu năm tìm Tư Đồ Khiêm nói mấy câu.
Quan hệ của hai người đương nhiên không thể gạt được Tư Đồ Tĩnh, Tư Đồ Tĩnh vốn còn có ý đồ dùng phương thức uyển chuyển để chia rẽ Mục Miên Miên cùng Tư Đồ Khiêm. Nhiều lần thử nhưng không có hiệu quả, cô dứt khoát nói rõ ràng với Mục Miên Miên, hy vọng Mục Miên Miên nể tình bạn giữa hai người, đừng qua lại cùng Tư Đồ Khiêm nữa.
Khi Tư Đồ Tĩnh nói ra những lời này, trong lòng Mục Miên Miên thật sự đối với Tư Đồ Tĩnh còn có một chút tình cảm bạn bè cuối cùng. Mục Miên Miên hiểu rõ tính cách của Tư Đồ Tĩnh, cô luôn nói một không hai, nếu như không đồng ý với cô thì tình bạn của hai người cũng sẽ đi đến hồi kết. Mục Miên Miên do dự thật lâu cũng không thể đưa ra quyết định. Cuối cùng, Mục Miên Miên vẫn quyết định nhịn đau chấm dứt đoạn tình bạn này, cô vừa mới mở miệng đã bị Tư Đồ Tĩnh cắt đứt. Tư Đồ Tĩnh không cho Mục Miên Miên cơ hội chấm dứt, trực tiếp xoay người rời đi.
Sau Tết Nguyên đán, rất nhanh sẽ chào đón kỳ thi cuối cùng. Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa Mục Miên Miên và Tư Đồ Tĩnh giảm xuống điểm đóng băng, hai người một câu cũng không nói qua. Kỳ nghỉ đông đã đến, vốn dĩ lúc quan hệ tốt đẹp hai người đã hẹn nhau cùng đi chơi vào kỳ nghỉ đông, kế hoạch đều đã định sẵn nhưng hiện tại tình bạn giữa hai người đã chấm dứt, kế hoạch tự nhiên cũng theo đó mà ngâm nước.
Mục Miên Miên không thể thực hiện ước định đi chơi cùng Tư Đồ Tĩnh nhưng ngược lại cùng Tư Đồ Khiêm đi chơi vài lần, còn theo lời mời của hắn mấy lần đến nhà Tư Đồ làm khách, ngẫu nhiên còn có thể ở Tư Đồ gia gặp được Tư Đồ Tĩnh. Từ đó trở đi, quan hệ giữa Mục Miên Miên và Tư Đồ Tĩnh bắt đầu trở nên ác liệt.
Sau Tết Nguyên đán, trường trung học cơ sở Giang Đại nghênh đón học kỳ mới.
Mục Miên Miên say đắm Tư Đồ Khiêm đến đầu óc choáng váng, hạ quyết tâm vì để Tư Đồ Khiêm giành được chỗ đứng ở Tư Đồ gia nên kế hoạch bắt nạt bính từ hoang đường kia liền ra đời.
Nhớ lại đến đây, Mục Miên Miên vẫn luôn cười điên cuồng không ngừng đột nhiên ngừng lại, cô dùng vẻ mặt không chút thay đổi của Tư Đồ Khiêm nhìn Tư Đồ Tĩnh: “Cậu còn nhớ rõ lúc khuyên tôi chuyển trường, cậu đã gì nói với tôi không? Cậu nói cho tôi biết, Tư Đồ Khiêm vốn dĩ không thích tôi, từ nhỏ anh ấy đã thích một nữ sinh, nhiều năm qua chưa bao giờ thay đổi. Cậu nói Tư Đồ Khiêm đối tốt với tôi là vì muốn lợi dụng quan hệ giữa tôi và cậu để đả kích, bôi nhọ cậu, từ đó cướp đi thân phận người thừa kế Tư Đồ gia. Cho nên, cậu hy vọng tôi chuyển trường, từ nay về sau đoạn tuyệt liên lạc với Tư Đồ Khiêm.”
Tư Đồ Tĩnh nhìn Mục Miên Miên thần sắc lạnh như băng, cô hít sâu nói: “Tớ nhớ rõ đã nói toàn bộ với cậu, tớ thề với trời, tớ không hề nói dối cậu.”
“Đúng, cậu không nói dối. Bởi vì ngay cả cậu cũng không biết sự thật là gì…” Mục Miên Miên quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó, ở phương hướng kia, một thân ảnh mặc váy đồng phục dần dần hình thành, cô ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh, ngũ quan khác trên mặt vẫn là ngũ quan của Mục Miên Miên nhưng ánh mắt trên mặt cô, rõ ràng có thể nhìn ra là thuộc về Tư Đồ Khiêm đôi mắt phượng độc đáo kia. Tư Đồ Khiêm đứng ở mép mái nhà, trầm mặc nhìn mọi người.
Mục Miên Miên cười lạnh tiếp tục nói: “Tư Đồ Khiêm thích cậu nha, Tư Đồ Tĩnh! Tư Đồ Khiêm anh thật ghê tởm, lại đi thích em gái ruột của mình! Anh còn ghen tị khi Tư Đồ Tĩnh thích tôi. Khi anh phát hiện tôi có hảo cảm đối với anh, anh liền cảm thấy cơ hội đã đến, anh lợi dụng hảo cảm của tôi, để cho tôi cùng Tư Đồ Tĩnh cắt đứt. Tôi ngu ngốc bao nhiêu mới có thể không tiếc tổn thương chính mình mà đi giúp anh hãm hại Tư Đồ Tĩnh!”
Tư Đồ Tĩnh vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tư Đồ Khiêm, cô nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ tới, người Tư Đồ Khiêm thích kia lại chính là mình. Mà Tư Đồ Khiêm vẫn thủy chung giữ im lặng rốt cuộc nhịn không được nữa bộc phát ra: “Mục Miên Miên, tôi thừa nhận mình là lợi dụng em, nhưng em không thể phỉ báng tình yêu của tôi đối với Tư Đồ Tĩnh! Chuyện cho tới bây giờ cũng không có gì không thể nói, Tư Đồ Tĩnh, em là đứa con do mẹ em ngoại tình sinh ra, chúng ta không có quan hệ huyết thống. Mẹ anh muốn lợi dụng thân thế của em để đuổi mẹ con hai người ra khỏi nhà Tư Đồ, là anh đã nghĩ biện pháp đem thân thế của em giấu đi. Tư Đồ Tĩnh, chúng ta không phải anh em, cho tới bây giờ em cũng không đối đãi anh như anh trai, vậy anh thích em thì có gì là sai!”
Tư Đồ Tĩnh ôm lấy đầu lắc lắc, cô hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận chân tướng sự tình. Bây giờ cô không muốn nghe gì cả. Tư Đồ lâm vào hỗn loạn nhưng Giang Vấn Nguyên không có: “Tư Đồ Khiêm, Mục Miên Miên, tôi có chuyện muốn hỏi hai người. Chủ nhiệm Thu đã bị con mắt trái trang điểm thiếu nữ ký sinh, bà ấy đã hai lần thay đổi quyết định bình chọn học sinh ba tốt của Tư Đồ Tĩnh. Những con mắt trong trường học, là do hai người đang điều khiển sao? Quyết định bình chọn học sinh giỏi của Tư Đồ Tĩnh cũng là kết quả của hai người?”
Trên người Mục Miên Miên toát ra tử khí vô hình, không khí quanh thân phát sinh vặn vẹo mắt thường có thể thấy được: “Tư Đồ Tĩnh còn tham gia bình chọn học sinh ba tốt? Tư Đồ Tĩnh, mày thật lòng cho rằng nhân phẩm của mình xứng đáng với danh hiệu học sinh giỏi sao, mày thật sự làm cho tao mở rộng tầm mắt nha!”
Ý tứ trong lời nói của Mục Miên Miên rất rõ ràng, cô ta cũng không thừa nhận động tay động chân với danh hiệu học sinh ba tốt của Tư Đồ Tĩnh. Tư Đồ Khiêm lạnh lùng nhìn cô ta: “Không phải cô thì còn có ai? Chủ nhiệm Thu định đem danh sách đi, cô còn muốn để cho con mắt bao trùm trên người chủ nhiệm Thu, bức bách bà ấy rút xuống tên Tư Đồ Tĩnh từ trong danh sách. Sau khi tôi sửa lại mệnh lệnh cho con mắt trái trang điểm thiếu nữ thì chủ nhiệm Thu mới đưa danh sách ban đầu lên, kết quả sáng nay, cô lại sửa lại mệnh lệnh, bảo chủ nhiệm Thu đến phòng giáo vụ lấy tư liệu tư liệu của Tư Đồ Tĩnh về.”
Mục Miên Miên đi về phía Tư Đồ Khiêm vài bước, lửa giận của cô gần như có thể làm tổn thương người.
“Tư Đồ Khiêm, thì ra anh nghĩ tôi là người như vậy sao? May mà tôi còn thật lòng thích anh! Tôi nói, tôi không ra tay với chủ nhiệm Thu và sẽ không ra tay với chủ nhiệm Thu! Chủ nhiệm Thu lại không có chỗ có lỗi với tôi thì tại sao tôi phải dùng con mắt để thay thế bà ấy? Chẳng lẽ tôi sẽ vì không để Tư Đồ Tĩnh được bình chọn học sinh ba tốt, mà giết chết chủ nhiệm Thu vô tội sao?”
Giang Vấn Nguyên ra hiệu tạm dừng với hai người: “Tôi tin hai người đều không nói dối. Bi kịch này, lấy ba người làm trung tâm thì tôi cảm thấy còn có người thứ tư tồn tại. Tôi nghĩ rằng điều kỳ lạ nhất là, tại sao cả ba người đều biết cách nguyền rủa bằng con mắt?”
Giang Vấn Nguyên chuyển hướng Mục Miên Miên: “Còn nữa, Mục Miên Miên, em làm sao phát hiện ra Tư Đồ Khiêm thích Tư Đồ Tĩnh, ngay cả Tư Đồ Tĩnh cũng không biết thì chứng minh cho tới nay Tư Đồ Khiêm đã giấu diếm rất tốt. Khi đó trạng thái tinh thần của em vô cùng không ổn, với tính cách của Tư Đồ Khiêm không tiếc tính mạng của mình cũng phải bảo vệ Tư Đồ Tĩnh thì hắn nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bại lộ chuyện mình thích Tư Đồ Tĩnh, miễn cho em bất lợi với em ấy.”
Giang Vấn Nguyên phân tích quá có đạo lý, trong bóng tối, phảng phất có một bàn tay vô hình thao túng bi kịch này.
Mục Miên Miên cau mày, khoảng thời gian cô bị toàn trường giễu cợt làm tiện tiện nữ kia, tinh thần quả thật có chút ngây ngô dại dột. Cô cố gắng hồi tưởng lại chuyện sau khi Tư Đồ Tĩnh tới tìm mình: “Tôi không nhớ rõ, hình như là tôi nhận được tin nhắn ai đó gửi cho hay là trong lúc vô tình nghe ai nói. Tôi chỉ nhớ mình có được chứng cứ xác thực Tư Đồ Khiêm thích Tư Đồ Tĩnh.”
Mục Miên Miên nói quá mập mờ, những người khác muốn truy vấn chi tiết lại bị Giang Vấn Nguyên ngăn cản, cậu tiếp tục hỏi tiếp: “Vậy em còn nhớ hay không, lúc em biết Tư Đồ Khiêm thích Tư Đồ Tĩnh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại tự sát?”
Nghe được vấn đề của Giang Vấn Nguyên, hốc mắt Mục Miên Miên đỏ lên: “Ngày đó là thứ bảy, sau khi tôi biết được Tư Đồ Khiêm chưa từng thích tôi, tôi liền gọi điện thoại cho Tư Đồ Khiêm hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt. Nhưng không đợi tôi nhìn thấy Tư Đồ Khiêm thì đã gặp phải mấy nam sinh trong lớp hay bắt nạt tôi nhất. Họ, họ kéo tôi vào một con hẻm, lột quần áo của tôi và chụp rất nhiều ảnh trần truồng của tôi. Ảnh chụp. Nếu như không phải Vân Hạc lão sư vừa vặn đi qua, tôi chỉ sợ…”
“Vân Hạc?” Giang Vấn Nguyên lặp đi lặp lại, “Có thể nói cụ thể tình huống lúc đó không?”
Mục Miên Miên lau đi máu và nước mắt trên mặt: “Tôi không phải là một học sinh giỏi nhưng Vân Hạc lão sư là một giáo viên tốt. Tôi nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rằng đó là thứ bảy lúc 10:00 tối, gần trung tâm thành phố. Vân Hạc lão sư đã ra mặt cứu tôi khi tôi bị bắt nạt.”
Giang Hỏi Nguyên đã chuyển hồ sơ giáo viên vào điện thoại di động. Vân Hạc, bố mẹ mất sớm, ly hôn, là bố đơn thân, con gái năm nay mới học lớp một, hai bố con nương tựa lẫn nhau. “Vân Hạc có điểm kỳ lạ, khi đó mười giờ tối thì sao ông ta không ở nhà chăm con gái mà lại xuất hiện ở trung tâm thành phố?”
Một thanh âm giống như đến từ địa ngục từ đầu cầu thang truyền đến: “Bởi vì tôi đã không còn con gái nữa, là mấy người hại chết nó.”
Chính giữa mắt trái của Vân Hạc cắm vào một cây dùi sắc bén, máu tươi chảy ròng ròng.
Hết chương 61