Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 51: Đây Là Vũ Khí Bí Mật


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 51: Đây Là Vũ Khí Bí Mật

CHƯƠNG 50: Đây là vũ khí bí mật

Edit: Foxpii

Điều kiện ký túc xá của trường trung học Giang Đại khá tốt, phòng sáu người, sử dụng giường trên bàn dưới, được trang bị điều hòa không khí, ban công rộng rãi, có một phòng tắm riêng biệt. Nơi người chơi được phân bố tới là tầng một của ký túc xá nam sinh lớp 12, tầng một có mười hai ký túc xá, cầu thang dẫn lên tầng hai khóa cửa sắt, không thể đi qua.

Vòng này chỉ có sáu ngày, Giang Vấn Nguyên dự cảm không nên ôm hy vọng với hiệu quả hành động của đoàn đội mới, cho nên cậu trực tiếp lựa chọn ký túc xá số 1001 gần cửa nhất, ít nhất cũng có thể đi ít vài bước để tiết kiệm thời gian.

Sau khi xác nhận nhận phòng, trò chơi bàn tròn như thường lệ tạo ra quần áo phù hợp cho họ, trên giường đồ dùng cũng đầy đủ.

Trên người mấy người Giang Vấn Nguyên còn mặc quần áo thu đông, từ thư viện đến ký túc xá cũng chỉ cách năm sáu trăm mét nhưng bọn họ đã bị ánh mặt trời độc ác nướng đến mồ hôi đầm đìa. Giang Vấn Nguyên tìm được tủ quần áo của Lữ Kỳ Diệu, từ bên trong tùy tiện lấy ra một bộ trang phục mùa hè đưa cho cô: “Trong tủ quần áo này chứa quần áo của em, trước tiên đi thay quần áo mùa đông trên người đi.”

Lữ Kỳ Diệu giống như đối đãi với bảo vật trân quý vậy, nhẹ nhàng gấp quần áo bị nghiền nát của Lữ Anh Kỳ đặt lên bàn. Cô cũng không hỏi Giang Vấn Nguyên vì sao lại tìm được quần áo thích hợp cho mình, trầm mặc tiếp nhận quần áo, xuyên qua ban công đi vào phòng vệ sinh. Nhìn cánh cửa bằng thép nhựa chống thấm nước khép lại trong phòng vệ sinh, Giang Vấn Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lữ Kỳ Diệu tuổi còn nhỏ lại vừa mới chứng kiến người thân duy nhất dùng một phương thức quỷ dị mà tử vong, cậu vốn tưởng rằng chiếu cố Lữ Kỳ Diệu sẽ là một chuyện rất phiền toái, nhưng hiện tại xem ra, Lữ Kỳ Diệu không ồn ào không ầm ĩ nhu thuận nghe lời, trình độ thành thục hiểu chuyện của cô hoàn toàn vượt qua tuổi tác.

Phòng vệ sinh chỉ có một gian, Tề Tư Viễn không kịp thay phiên nhau vào phòng vệ sinh thay quần áo, rèm cửa sổ cũng không kéo, trực tiếp cởi toàn bộ áo khoác ra trong phòng, lộ ra dáng người tam giác ngược hoàn mỹ. Vốn Tề Tư Viễn định ngay cả quần cũng cởi ra nhưng dưới ánh mắt đáng sợ của Giang Vấn Nguyên, hắn mới không tiếp tục cởi. Trò chơi bàn tròn đã đủ tuyệt vọng đủ khủng bố rồi, Giang Vấn Nguyên không hy vọng Đan Hiểu Nhiễm lại bị kích thích không cần thiết.

Tề Tư Viễn mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xám, dùng điều khiển từ xa bật điều hòa lên, đứng ở nơi gió thổi đến, vẻ mặt hắn thỏa mãn rốt cục cũng sống lại: “Bây giờ là ba giờ chiều, cách lúc trời tối còn mấy tiếng đồng hồ. Trần Miên, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu đây?”

Giang Vấn Nguyên từ trong tủ quần áo của mình tìm ra một bộ trang phục mùa hè màu đen thuần khiết, gắp quần áo lên cánh tay: “Tôi muốn đến văn phòng hành chính hoặc phòng hiệu trưởng một chuyến, chủ yếu điều tra tình hình xây dựng thư viện thứ hai, thuận tiện tìm hiểu một chút về những sự kiện ảnh hưởng không tốt lắm xảy ra trong trường học trong những năm gần đây.”

Tề Tư Viễn tươi cười, say sưa phân tích, thái độ thoải mái quá mức của hắn giống như đối mặt với tuyệt cảnh sống không phải là cửa tử, mà là một trò chơi có thể tận tình hưởng thụ vui vẻ.

“Tư tưởng lớn gặp nhau, tôi cũng cảm thấy thư viện thứ hai có vấn đề!

Quản đốc nói, hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc. Thông thường các trường sẽ sắp xếp thời gian xây dựng công trình vào mùa đông và mùa hè, cho dù thời hạn xây dựng dài cũng sẽ cố gắng sắp xếp trong học kỳ, trước học kỳ, hoặc nửa đầu học kỳ tiếp theo. Tuy nhiên, thời gian xây dựng của thư viện thứ hai lại là trong nửa sau của học kỳ tiếp theo, cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn còn trong giai đoạn cải tạo mềm, tiếng ồn xây dựng, bụi và ô nhiễm sẽ ảnh hưởng đến việc học sinh lớp 12 ôn tập, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể dẫn đến việc học sinh trượt trong kỳ thi tuyển sinh đại học.


Nơi bất thường không chỉ là thời gian làm việc mà còn có thời gian thư viện nhập sách mới. Còn chưa đầy một tháng nữa sẽ đón kỳ nghỉ hè, học sinh cũng tập trung ôn tập cuối kỳ, nhu cầu đến thư viện mới không cao. Nhà trường hoàn toàn có thể tận dụng kỳ nghỉ hè để nghiên cứu chi tiết cách bố trí thư mục của thư viện, không cần phải vội vàng để đưa vào sử dụng.

Các trường học sẽ không vô cớ đưa ra quyết định như vậy, việc thư viện thứ hai được xây dựng rất có giá trị điều tra!”

Tề Tư Viễn phân tích rất toàn diện, Giang Vấn Nguyên cơ bản không cần bổ sung, nhìn về phía Đan Hiểu Nhiễm: “Phiến tử*, đợi lát nữa chúng ta đến văn phòng hành chính cô và Lữ Kỳ Diệu hãy tận lực điều tra tài liệu liên quan đến thư viện thứ hai. Hãy nhớ từ yêu cầu giúp đỡ mà chúng tôi đã ước định, nếu gặp nguy hiểm cô hãy hét lên từ trợ giúp, tôi sẽ mau chóng đuổi tới.”

(*gốc là 扇子 (phiến tử) = cây quạt. Trên Baidu giải thích thế này: Bởi vì “quạt” 扇 【 shàn 】 và “tốt” 善 【 shàn 】 đồng âm nên quạt cũng ngụ ý là “lòng tốt”, “hành động tốt” . Ở câu trên dùng để gọi Đan Hiểu Nhiễm là bởi vì cô gái này “rất tốt, đối với ai cũng rất hòa khí, là một đại thiên sứ chữa bệnh” như đã giới thiệu ở những chương trước )

Đan Hiểu Nhiễm gật gật đầu, trước kia cô và Vĩnh Tiền cùng nhau vào trò chơi đều là được Vĩnh Tiền che chở, cái gì cũng không phải làm liền thông quan trò chơi. Giang Vấn Nguyên giao cho cô nhiệm vụ, từ ý nghĩa nào đó mà nói đây là lần đầu tiên Đan Hiểu Nhiễm chân chính đối mặt với trò chơi bàn tròn. Cô run rẩy môi: “Tôi có một vấn đề…”

Tề Tư Viễn đã sớm nhìn ra tật xấu của Đan Hiểu Nhiễm là ỷ lại vào người khác, nói chuyện lại bắt đầu quá não: “Phiến tử tiểu thư, không phải ngay cả tìm kiếm tư liệu lưu trữ cũng cần Trần Miên đi cùng chứ? Nếu cô không thoát khỏi tật xấu phụ thuộc vào người khác, nếu như người cô có thể dựa dẫm đã chết, vậy thì không phải cô chỉ có thể chờ chết sao?”

Giang Vấn Nguyên, người được cho là đã chết: “…”

Có thể dùng một câu đắc tội với hai người, lực sát thương của Tề Tư Viễn thật sự là tuyệt cường.

Đan Hiểu Nhiễm kiềm chế thật sự rất tốt, cô một chút cũng không vì lời lẽ của Tề Tư Viễn mà tức giận: “Không phải, tôi đang suy nghĩ vì sao Lữ Kỳ Diệu lâu như vậy còn chưa đi ra, thay quần áo thôi mà đã gần ba phút rồi, tôi có hơi lo lắng cho em ấy.”

Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn lập tức vọt ra ban công, Đan Hiểu Nhiễm run rẩy chân đi theo phía sau bọn họ. Giang Vấn Nguyên đứng ở cửa phòng vệ sinh, dùng sức gõ cửa chống thấm bằng thép nhựa trong phòng vệ sinh: “Lữ Kỳ Diệu, mở cửa!”

Giang Vấn Nguyên đập cửa rung trời nhưng Lữ Kỳ Diệu cũng không đáp lại, cậu cũng bất chấp phòng bị nam nữ, nhấc chân muốn đá văng cửa. Giang Vấn Nguyên vừa nhấc chân lên, chỉ thấy một cây bút máy từ bên trong cửa bằng thép nhựa đâm xuyên qua cánh cửa, đầu bút dính máu bị kẹt ở chính giữa cửa nhựa, dưới ánh mặt trời rải vào ban công phản chiếu quang mang quỷ dị.

Cây bút bị kẹt trên cửa thép nhựa di chuyển sau đó được rút ra từ bên trong. Cánh cửa phòng tắm mở ra. Trên người Lữ Kỳ Diệu còn mặc quần áo mùa đông, trang phục mùa hè thay thế rơi trên mặt đất, trên mặt và trên người cô tràn đầy vết máu, tay phải cầm cây bút vừa mới xuyên thấu tấm cửa bằng thép, cả cánh tay phải bị máu tươi thấm ướt, máu nhỏ tí tách đầu ngón tay rơi xuống.


Đan Hiểu Nhiễm bị bộ dáng khủng bố của Lữ Kỳ Diệu dọa khóc, cô vừa khóc vừa đưa tay mò mẫm giữa không trung: “Lữ Kỳ Diệu, em, em, chị có một con rối có chức năng trị liệu, em chờ chị tìm một chút…”

Lữ Kỳ Diệu biểu tình thoạt nhìn rất bình tĩnh: “Em không bị thương, những máu này đều không phải của em.”

Giang Vấn Nguyên đưa Lữ Kỳ Diệu ra khỏi phòng vệ sinh, sau khi xác nhận cô quả thật không bị thương, mới hỏi: “Em gặp phải gì trong phòng vệ sinh, là âm thanh bị phong bế hay là em không cầu cứu bọn anh?”

“Em…” Lữ Kỳ Diệu nắm chặt cây bút: “Sau khi em tiến vào phòng vệ sinh liền có loại cảm giác bị người khác nhìn trộm, không thoải mái. Em muốn mở cửa và rời khỏi phòng tắm, nhưng cánh cửa giống như một bức tường vững chắc, em không thể mở nó với tất cả sức mạnh của mình. Sau đó, đôi mắt trên người anh trai của em xuất hiện, chúng xuất hiện liên tiếp trên tường, trên mặt đất và trần nhà. Em thấy chúng liền nhớ đến cái chết của anh trai, không cẩn thận mà mất đi lý trí, lấy bút ra để đâm thủng một con mắt. Sau khi em nghiền nát một mắt bằng bút thì nó biến mất. Lúc ấy trong đầu em đều là thay anh trai báo thù cho nên không nhớ tới việc cầu cứu, xin lỗi.”

Tề Tư Viễn đi tới cửa phòng vệ sinh, tầm mắt đảo qua bức tường đầy vết máu. Nếu như mỗi một khối máu đều là một con mắt bị Lữ Kỳ Diệu đâm thủng thì tính sơ sơ, em gái này trong vòng ba phút ít nhất phải chọc nát hai mươi con mắt, quả thực không phải hung tàn bình thường.

Giang Vấn Nguyên thở dài: “Lữ Kỳ Diệu, trước tiên em rửa sạch máu trên người đi. Nhà vệ sinh tạm thời không thể sử dụng được cho đến khi điều tra tình hình rõ ràng. Phiến tử, đừng khóc. Sau khi Lữ Kỳ Diệu rửa sạch sẽ máu, cô cùng em ấy ở trong phòng hỗ trợ lẫn nhau dùng chăn chắn một chút để thay quần áo.”

Sau khi được Giang Vấn Nguyên cho phép, Lữ Kỳ Diệu cúi đầu nhỏ giọng đáp ứng một tiếng. Cô đi đến bên cạnh bồn rửa chén ở ban công, cũng mặc kệ vết máu trên người, cẩn thận tháo bút trong tay ra rửa sạch sẽ sau đó cầm bút vào ký túc xá, từ trong tủ quần áo tìm một cái khăn khô hút nước trên bút rồi lắp ráp lại.

Lữ Kỳ Diệu rất coi trọng cây bút, chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra.

Đan Hiểu Nhiễm đi theo vào trong, cô lau sạch lệ trên mặt, khàn giọng hỏi Lữ Kỳ Diệu: “Chị có sổ tay ở đây, em có muốn thử bút một chút không?”

Lữ Kỳ Diệu nhanh chóng gật đầu, từ trong tay Đan Hiểu Nhiễm nhận lấy quyển sổ tay: “Cám ơn chị Phiến Tử.”

Lúc cô rửa bút không vắt mực ra, khi viết ba chữ Lữ Anh Kỳ lên giấy, từ đầu bút trượt ra còn trộn lẫn máu của mấy con mắt kia, thoạt nhìn thập phần quỷ dị. Bút cũng có thể viết nhưng đầu bút đã bị biến dạng do nhiều cú va chạm, các từ viết được đều rất kém.

Khuôn mặt liệt của Lữ Kỳ Diệu chậm rãi hiện ra biểu tình khổ sở, Đan Hiểu Nhiễm an ủi cô: “Cây bút này đối với em hẳn là rất quan trọng nhỉ. Không sao, bút có thể sửa, tìm một sư phụ hiểu biết thì có thể biến nó trở lại bộ dáng ban đầu rồi.”


Lữ Kỳ Diệu rầu rĩ nói một tiếng: “Đây là sau khi anh trai em bị tê liệt trong tai nạn xe hơi, dùng tiền lương đầu tiên của anh ấy để mua bút cho em. Với nó, em có thể tiếp tục học mười bốn giờ một ngày. Học kỳ tiếp theo em sẽ nhảy lên lớp 12, tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm tới. Em đã vô tình ngủ trong khi làm bài tập ở nhà đêm qua, vì vậy em đã mang bút vào trò chơi. Em có thể phá nát mấy con mắt kia bằng bút chắc chắn là vì anh trai đã bảo vệ em.”

Đan Hiểu Nhiễm quay mặt đi, lau nước mắt tràn ra, “Kỳ Diệu, chị giúp em mở ga trải giường ra, em thay quần áo trên người trước đi.” Chờ Lữ Kỳ Diệu thay quần áo xong, Đan Hiểu Nhiễm đã khóc một trận.

Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn ở trên ban công, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào phòng vệ sinh, không để ý đến sự tương tác của Lữ Kỳ Diệu và Đan Hiểu Nhiễm. Tề Tư Viễn lá gan rất lớn, hắn mở rộng cửa thép nhựa dùng khóa trên tường móc lại sau đó trực tiếp đi vào phòng vệ sinh đẫm máu. Hắn đưa tay dính một chút máu còn sót lại trên tường, dùng ngón cái và ngón trỏ đẫm máu cảm nhận độ nhớt, còn rất muốn tìm đường chết mà liếm một cái: “Theo kinh nghiệm của tôi, đây hẳn là máu người, hương vị thiên về nam giới, có thể là loại nhóm máu B hoặc AB.”

Giang Vấn Nguyên: “…”

Tuy rằng năng lực của Tề Tư Viễn rất hữu dụng trong trò chơi nhưng Giang Vấn Nguyên một chút cũng không cảm thấy lợi hại. Cậu chỉ muốn chửi bới, năng lực này của Tề Tư Viễn chẳng lẽ là do tổ tiên có huyết thống Hấp Huyết Quỷ?! (Quỷ hút máu)

Tề Tư Viễn lại chọn một vết máu sâu cạn khác nhau so với vết máu vừa nếm qua, nếm thử lại một lần nữa, hắn tràn đầy kinh hỉ: “Trần Miên, quầy máu này hẳn là của nữ giới, khẳng định là nhóm máu O! Những đôi mắt này đến từ những người khác nhau! Lúc chúng ta điều tra các tai nạn xảy ra trong trường học trong những năm gần đây có thể thu hẹp phạm vi và chỉ tìm kiếm các trường hợp tử vong hàng loạt.”

Giang Vấn Nguyên ở trong lòng khuyên mình nên bình tĩnh, muốn hải nạp bách xuyên*, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được: “Tề Tư Viễn, cậu ra ngoài một chút.”

(*Hải nạp bách xuyên: Ý nghĩa : sự rộng lớn của biển có thể tiếp nhận vô số dòng sông nhỏ dù các dòng sông nhỏ có sạch hay bẩn, có màu xanh hay màu vàng. Câu thành ngữ này muốn nói lên sự rộng lớn của một con người có thể bao dung tất cả . Trong cuộc sống , chúng ta ắt sẽ gặp phải những người tốt , người xấu, nhưng nếu chúng ta có thể bao dung cho những điều xấu mà người khác làm cho mình thì mỗi chúng ta sẽ như vùng biển rộng lớn kia , rất vĩ đại và cao cả.)

Tề Tư Viễn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Vấn Nguyên, cho rằng cậu có phát hiện quan trọng gì, kết quả vừa đi ra, liền nhìn thấy Giang Vấn Nguyên tháo vòi hoa sen trong phòng vệ sinh xuống rửa sạch toàn bộ vết máu.

Tề Tư Viễn: “…”

Tủi thân, khổ sở.

Tề Tư Viễn vốn còn muốn nhốt mình vào phòng vệ sinh sau đó đóng cửa lại, xem con mắt có xuất hiện lần nữa hay không, nhưng bị Giang Vấn Nguyên quả quyết cự tuyệt. Giang Vấn Nguyên cho rằng nên hỏi rõ ràng tình huống với Lữ Kỳ Diệu rồi mới quyết định. Chờ hai người chấm dứt điều tra trở lại gian trong, Lữ Kỳ Diệu cùng Đan Hiểu Nhiễm đã thay quần áo xong. Lữ Kỳ Diệu ngơ ngác ngồi trên ghế nhìn cây bút và quần áo của Lữ Anh Kỳ, Đan Hiểu Nhiễm thì nhìn Lữ Kỳ Diệu không ngừng lau nước mắt.

Giang Vấn Nguyên nhìn Đan Hiểu Nhiễm khóc không ngừng, lại nhìn về phía Lữ Kỳ Diệu mặt ngoài nhu thuận nghe lời, kì thực không nói một lời liền lấy bút ra hung tàn đâm vào mắt, phía sau cậu còn có Tề Tư Viễn năng lực tìm chết cũng rất mạnh. Giang Vấn Nguyên chỉ cần nghĩ đến đội hình này liền sốt ruột, trong lòng thiêu đốt một trận tà hỏa, nếu đồng đội đã không thể thay đổi, vậy thì thay đổi bản thân đồng đội đi!

Giang Vấn Nguyên từ trong túi lấy ra một cái máy tính bảng đầy pin, trên máy tính bảng buộc một sợi dây thừng, có thể đeo trên cổ. Giang Vấn Nguyên đi tới bên cạnh Đan Hiểu Nhiễm, đưa máy tính đã bật xong cho cô: “Từ giờ trở đi, chỉ cần cảm thấy muốn khóc thì mở nó ra xem video.”


“Đây là cái gì…” Đan Hiểu Nhiễm mở video do Giang Vấn Nguyên chuẩn bị.

Chỉ thấy đoạn video có tên là NGƯỜI DẪN CHƯƠNG TRÌNH Live livestream bật cười.

Hình ảnh đầu tiên là một câu nói sai: “Bây giờ, chúng ta hãy nói chuyện với anh ấy thông qua đường dây dẫn.”

Trong một tiếng cười, hình ảnh thứ hai đến ngay lập tức, đó là một chương trình giới thiệu các điểm tham quan du lịch, người dẫn chương trình đứng trước màn hình lớn, nói: “Dưới đây xin vui lòng xem điểm tham quan tiếp theo.” Nhưng màn hình lớn chiếu ra lại là biểu tượng chương trình. Dưới vẻ mặt ngây thơ của người dẫn chương trình, tiếng cười càng lớn…

Tiếng cười bật cười, hơn nữa khi chỉnh sửa lại kèm theo phụ đề, cười đúng là vô cùng mãnh liệt.

Giang Vấn Nguyên nói với Đan Hiểu Nhiễm: “Cô rất dễ rơi vào cảm xúc tiêu cực, rất dễ khóc, đây là tính cách của chính cô không phải việc có thể xoay chuyển trong thời gian ngắn. Vì vậy, tôi muốn sử dụng các phương tiện ngoại lực để can thiệp vào cảm xúc của cô. Trên thực tế khóc cũng cần bầu không khí, đây là video hài hước mà tôi cẩn thận lựa chọn. Miễn là cô cảm thấy muốn khóc, bất cứ hoàn cảnh gì cứ mở video tôi cho để xem. Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm thì cô cứ đọc những từ khóa yêu cầu giúp mà chúng ta đã ước định và xem video.”

Đan Hiểu Nhiễm: “………”

Khi Giang Vấn Nguyên nói chuyện, người dẫn chương trình trong video đọc ra dòng chữ trên màn hình: ” Vận động viên Xx mắt cá chân trái xuất hiện gãy xương cứng, trở lại thi đấu còn xa, không hẹn, thật đáng tiếc, cũng chúc mừng xx…”

Tề Tư Viễn ở bên cạnh cũng xem video hài hước vài lần, nghe được đoạn này rốt cục hắn cũng không nhịn được phốc cười ra tiếng.

Nước mắt Đan Hiểu Nhiễm đã thu lại: Tôi! Không! Thể! Khóc! Nữa!

——

Quái vật: Ta sẽ ăn thịt ngươi

Đan Hiểu Nhiễm: Ha ha ha ha

Editor: Nhân tiện đây mình muốn hỏi một chút. Mọi người muốn mình để chú thích giống như hiện tại hay chuyển tất cả xuống dưới? Mọi người nhớ trả lời mình nhó, củm ơn <3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.