Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 50: Vòng Thứ Sáu


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 50: Vòng Thứ Sáu

CHƯƠNG 49: Vòng thứ sáu

Edit: Foxpii

Giang Vấn Nguyên biết con rối và linh hồn có một mối liên hệ đặc biệt nào đó, cậu không bài xích việc sử dụng con rối nhưng cũng tuyệt đối không nhiệt tình. Đối với con rối mà Vĩnh Tiền không nói lời nào nhét cho cậu, Giang Vấn Nguyên hỏi Vĩnh Tiền: “Vô công không thụ lộc, mấy con rối này vẫn nên giao cho cô Đan đi. Có con rối, hệ số an toàn của cô Đan cũng có thể tăng lên rất nhiều.”

Vĩnh Tiền ném về phía Giang Vấn Nguyên một cái còn dùng ánh mắt cậu nói: “Rối của Hiểu Nhiễm tôi đã sớm chuẩn bị xong. Cậu mang theo năm con rối này, nếu Hiểu Nhiễm gặp nguy hiểm không kịp thời sử dụng con rối thì cậu phải lập tức bổ sung. Tôi không cần cậu so đo có lãng phí con rối hay không, cho dù cậu và Hiểu Nhiễm đồng thời sử dụng năng lực của con rối cũng không sao, nhớ kỹ không nên chờ Hiểu Nhiễm sử dụng con rối. Nguy hiểm sẽ không chờ đợi ai.”

Vĩnh Tiền đã nói đến mức này, Giang Vấn Nguyên cũng chỉ có thể nhận con rối.

Khi Giang Vấn Nguyên và Vĩnh Tiền nói chuyện, Đan Hiểu Nhiễm đứng bên cạnh Vĩnh Tiền lại có xúc động muốn khóc. Vĩnh Tiền đem tất cả con rối của hắn giao cho cô, lỡ như cô chết trong trò chơi bàn tròn, những con rối gửi trong không gian đặc thù của trò chơi toàn bộ đều sẽ bị bàn tròn thu hồi, Vĩnh Tiền sẽ trở thành kẻ trắng tay. Đan Hiểu Nhiễm nghĩ ít nhất phải lưu lại một nửa con rối cho Vĩnh Tiền nhưng Vĩnh Tiền lại nửa điểm cũng không nhượng bộ. Ngay cả trước khi ra cửa, cô muốn vụng trộm giấu con rối ở nhà nhưng cũng bị Vĩnh Tiền nhìn thấu.

Đan Hiểu Nhiễm mang theo toàn bộ gia sản của Vĩnh Tiền, cô tuyệt đối không thể chết trong trò chơi, cô dùng khăn tay lau đi nước mắt cùng Vĩnh Tiền phất tay chào tạm biệt, tiến vào phòng nghỉ mà Vĩnh Tiền thường dùng trước khi vào trò chơi.

Vĩnh Tiền không thích cảm giác bị theo dõi nhưng vì muốn nghĩ đến cái mạng nhỏ, hắn lui về phía sau, dùng thiết bị nghe lén thay thế camera giám sát, đeo vòng đeo tay thể thao tải lên nhịp tim, oxy máu trong thời gian thực, cho dù từ trong trò chơi bị trọng thương hôn mê trở về cũng có thể nhanh chóng được cứu chữa. Trong phòng nghỉ nên có đầy đủ mọi thứ, đáng chú ý hơn là một giường đôi và một giường đơn, giường đôi có lẽ thường được sử dụng hơn do có vẻ cũ còn giường đơn trông hoàn toàn mới, ngay cả nhãn trên chăn bông cũng không được tháo rời, khoảng cách hai giường vượt quá năm mét. Vĩnh Tiền di chuyển giường đơn đến phòng ngủ, vừa nhìn cái là hiểu ngay.

Thời gian Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm tiến vào phòng nghỉ là tám giờ tối cách thời gian vừa dùng bữa tối không lâu.

Giang Vấn Nguyên chạm vào xác nhận năng lực đặc biệt của con rối mà Vĩnh Tiền đưa cho. Sau khi cùng Đan Hiểu Nhiễm làm xong công tác chuẩn bị dây vàng trói buộc, cậu nói với Đan Hiểu Nhiễm cuối cùng cũng đã ngừng rơi nước mắt: “Hiện tại cách lúc vào trò chơi hẳn là còn một khoảng thời gian, chúng ta trước tiên tìm hiểu lẫn nhau một chút đi. Cô có thể nói về tình hình của mình.”

Thái độ hỏi thăm của Giang Vấn Nguyên khiến Đan Hiểu Nhiễm có cảm giác như đang phỏng vấn, cô dồn co quắp cử động ngón tay: “Tôi không biết nên nói chuyện gì.”

Giang Vấn Nguyên cho cô một chút gợi ý: “Ví dụ như ưu điểm và nhược điểm của cô trong quá trình chơi bàn tròn, cho tôi biết những khía cạnh về thế mạnh và điểm yếu của cô. Cũng có thể trò chuyện về những tình huống trong trò chơi mà cô đã đối phó một cách độc lập và làm thế nào để thoát khỏi nguy hiểm. Hoặc nói về những khó khăn gặp phải mà cô cần sự giúp đỡ của tôi ngay lập tức tại chỗ?”

Đan Hiểu Nhiễm lên răng cắn môi đỏ, dùng sức đem huyết sắc trên môi đều nén đi, nghĩ tới nghĩ lui mới báo ra một ưu điểm của mình: “Tôi….Sức chịu đựng của tôi khá tốt, có thể chạy bộ trong ba giờ liên tiếp. Tôi có rất nhiều thiếu sót, những điều không giỏi cũng rất nhiều nhưng tôi sẽ cố gắng khắc phục!” Nói đến đoạn phía sau, giọng nói của Đan Hiểu Nhiễm trở nên rất nhẹ, máy nghe lén trong phòng nghỉ cũng không có biện pháp nghe được lời cô ấy nói: “Tôi cũng không thể vĩnh viễn kéo chân anh ấy.”

Giang Vấn Nguyên không ép Đan Hiểu Nhiễm nói ra khuyết điểm của cô, cậu chỉ mượn vấn đề này để thăm dò Đan Hiểu Nhiễm một chút mà thôi: “Cô muốn vượt qua chướng ngại sợ hãi, đây là một chuyện tốt. Nhưng chỉ mới ăn một miếng lớn thì chưa thể béo ngay được*, cao thủ cũng không thể một ngày luyện thành. Tôi sẽ tận lực phối hợp rèn luyện năng lực của cô nhưng nếu như cô chống đỡ không nổi, nhất định phải nhớ tới xin sự giúp đỡ từ tôi.”


(*Nghĩa của câu này là mọi thứ đều cần có thời gian xây dựng dần dần, đừng cố đốt cháy giai đoạn.)

Đan Hiểu Nhiễm nghĩ đến trò chơi khủng bố mình sắp phải đối mặt, trong lòng rất sợ hãi. Cô nghẹn ngào: “Tôi sẽ cố gắng thích nghi với trò chơi.”

Giang Vấn Nguyên nói: “Vậy chúng ta hãy ước định một tín hiệu xin giúp đỡ. Nếu cô cần sự giúp đỡ của tôi, hãy nói to hai từ haha. Nếu như vé vào cửa của cô bị thu đi là giọng nói vậy liền đổi thành dùng sức vỗ tay hai cái. Trước khi phát ra tín hiệu cầu cứu, bất kể cô sợ hãi như thế nào, chỉ cần không phải là tuyệt cảnh phải chết, tôi cũng sẽ không ra tay giúp cô.”

Đan Hiểu Nhiễm ngơ ngác phun ra một tiếng cười khẽ: “Ha ha?”

Giang Vấn Nguyên giải thích với cô: “Đúng vậy. Trong tình huống cực kỳ sợ hãi còn có thể cười ra, đây cũng là một loại rèn luyện.” Dùng ha ha thay thế lời cầu cứu, loại rèn luyện này, bị Tả Tri Ngôn, Lý Na cùng Dịch Khinh Chu ba phiếu toàn phiếu thông qua, được bầu làm danh hiệu rèn luyện ma tính nhất. Cảnh tượng vừa bị quỷ truy đuổi vừa ha ha ha ha, chỉ riêng bổ não thôi đã phi thường ma tính.

Đan Hiểu Nhiễm dùng khăn tay dụi dụi mắt: “Được, tôi nghe lời anh. Chỉ cần sử dụng haha như là một từ giúp đỡ.”

Giang Vấn Nguyên hài lòng gật đầu: “Tôi còn chuẩn bị cho cô một vũ khí bí mật vượt qua nỗi sợ hãi, tin tưởng trải qua một vòng trò chơi, cô chắc hẳn là có thể tiến bộ.”

“Vũ khí bí mật nào?” Đan Hiểu Nhiễm hỏi. Đừng nói Đan Hiểu Nhiễm, ngay cả Vĩnh Tiền nghe lén giám sát cũng rất tò mò về vũ khí bí mật của Giang Vấn Nguyên.

Nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không đưa ra đáp án: “Vũ khí bí mật đương nhiên trước khi sử dụng đều là bí mật.”

Thời gian hai người vào trò chơi là lúc năm giờ một khắc sáng. (một khắc = 15 phút)

Giang Vấn Nguyên đã rất quen với quá trình bị kéo vào không gian bàn tròn, ngồi xong một chuyến tàu lượn siêu tốc, đầu óc cũng tỉnh táo. Ở bàn tròn lần này Giang Vấn Nguyên không thể lấy được vị trí thứ nhất mà ngồi ở vị trí thứ hai.

Ngồi ở vị trí đầu tiên là một người đàn ông trẻ tuổi với biểu hiện thoải mái, một nụ cười, nhuộm tóc màu xám bạc, phong cách ăn mặc làm cho mọi người dễ dàng liên tưởng đến các ca sĩ nhạc rock. Giang Vấn Nguyên chú ý tới người đầu tiên ngậm miệng nhưng yết hầu lại liên tục lên xuống đều đặn. Cậu có một loại cảm giác khó tin, chẳng lẽ hắn ta đang ngâm nga bài hát sao?

Nhưng Giang Vấn Nguyên không tiếp tục lãng phí lực chú ý ở vị trí số một, cậu bắt đầu tìm kiếm vị trí của Đan Hiểu Nhiễm. Chỗ ngồi của Đan Hiểu Nhiễm so với Giang Vấn Nguyên tưởng tượng còn cao hơn rất nhiều, cô là người chơi bàn tròn được đánh giá ở vị trí thứ tư. Giang Vấn Nguyên không biết rốt cuộc Vĩnh Tiền nhét bao nhiêu con rối cho Đan Hiểu Nhiễm mà có thể đem tố chất tổng hợp cực kém đan Hiểu Nhiễm xếp thành vị trí thứ tư. Buổi tối Đan Hiểu Nhiễm vốn không được ngủ ngon, ánh mắt và mũi cô đỏ lên, không biết là do ngày hôm qua khóc quá lâu hay là nói cô chuẩn bị khóc.


Sau khi tìm được Đan Hiểu Nhiễm, Giang Vấn Nguyên tiếp tục bất động thanh sắc đảo qua những người chơi khác trên bàn tròn, một là để tìm kiếm thành viên mới cho tổ chức của bọn họ, hai là xem có ai có thể cho cậu một loại cảm giác quen thuộc hay không. Kết quả hai mục đích này đều không thể đạt được nhưng Giang Vấn Nguyên đã bị một người chơi ngồi đối diện hấp dẫn sự chú ý.

Người chơi nam thủ thân hình gầy gò, ăn mặc bình thường, tóc cũng là màu đen vừa phải. Hắn cúi đầu rất thấp, mái tóc che hơn phân nửa khuôn mặt làm cho người ta không thấy rõ bộ dáng của hắn nhưng khi Giang Vấn Nguyên nhìn thấy hắn lần đầu tiên, liền cảm thấy thập phần quen thuộc!

Con rối của trò chơi bàn tròn này là một con búp bê vải hình dạng một cậu bé, đôi mắt của con rối là hai chiếc khuy áo màu khác nhau, miệng được thêu màu đỏ thành răng cưa mỉm cười, không có mũi. Cách con rối cậu bé thu vé vào cửa rất độc đáo, nó tháo cánh tay phải của mình ra, tay trái cầm lấy cánh tay phải, dùng tay phải chạm vào người chơi để thu vé vào cửa.

Vé vào cửa mà con rối thu được ở vị trí thứ nhất và thứ hai đều do nằm sấp trên bàn tròn sau đó cúi hơn phân nửa thân thể và đầu, thò tay xuống dưới bàn tròn. Giang Vấn Nguyên bị con rối vải thu đi chức năng nửa bên thận, cái giá này cũng không quá tệ. Cũng không biết vị trí thứ nhất bên cạnh cậu bị thu đi cái gì.

Giang Vấn Nguyên khôi phục khả năng hoạt động tự do, sau khi xác nhận vị trí nhẫn của hai người chơi bên trái và bên phải liền tháo nhẫn ra chờ trò chơi bắt đầu. Con rối cậu bé ngồi trên bàn trước chỗ trống, vỗ cánh tay bị gãy của mình trên bàn theo nhịp điệu đếm ngược. Đại khái là bộ dáng của con búp bê cậu bé kia quá mức khủng bố, có một người chơi mới không chịu nổi áp lực, sụp đổ vọt vào trong bóng tối bên ngoài bàn tròn. Hắn bị gặm đến mức hoàn toàn thay đổi, những người chơi mới khác đều sợ tới mức sụp đổ khóc lớn, Đan Hiểu Nhiễm lá gan cực nhỏ, cũng sợ tới mức cùng bọn họ khóc lên.

Khi thời gian đếm ngược kết thúc, 22 người chơi còn sống đã được gửi vào trò chơi.

Người chơi tập trung đứng trước một thư viện, trên cây cột trước cửa thư viện dựng lên một vài con chữ được sơn mài màu vàng: “Thư viện thứ hai của trường trung học Giang Phụ.” Bên cạnh có một chiếc xe tải lớn, mấy công nhân bận rộn từ trong xe tải mang ra bảng composite, khung sắt và ghế, đây hẳn là giá sách của thư viện và bàn ghế trong phòng tự học.

Quản đốc vừa thúc giục công nhân nhanh chóng chuyển hàng, vừa nói với đám người chơi: “Sáu ngày nữa sách mới của thư viện sẽ được nhập vào kho, tất cả các người đã cho tôi thời gian để làm việc chăm chỉ, phải hoàn thành việc trang trí thư viện trong vòng sáu ngày. Hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, học sinh lớp 12 đã rời trường, nhà trường đã sắp xếp ký túc xá lớp 12 cho các bạn. Bữa ăn được cung cấp bởi nhà ăn của trường học, ba bữa ăn một ngày.”

Sau khi quản đốc dẫn người chơi nhận rõ chỗ ở và chỗ ăn liền vỗ mông ném người chơi đi dạo.

Trong thế giới trò chơi đang là thời điểm mùa hè nóng nực nhưng ngoài hiện thực đã vào đông, Đan Hiểu Nhiễm cởi áo khoác thể thao đi tới bên cạnh Giang Vấn Nguyên, cô đã lau nước mắt, chỉ là trên mặt còn lưu lại sợ hãi, xem ra bị cảnh tay gãy chân tàn ở không gian bàn tròn dọa không nhẹ, giọng nói của cô có chút run rẩy: “Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu…”

Giang Vấn Nguyên đi đến chỗ râm mát trước cửa thư viện: “Tạm thời ở lại chỗ này. “

Đan Hiểu Nhiễm cũng không hỏi Giang Vấn Nguyên ở chỗ này chờ gì, cô im lặng ở bên cạnh Giang Vấn Nguyên cố gắng bình phục tâm tình sợ hãi.

Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm ở cửa thư viện tránh nắng, cũng không để ý tới người chơi bắt chuyện với bọn họ.


Có người chơi ở chỗ Giang Vấn Nguyên đụng phải mấy cái đinh, những người chơi khác liền không tự tìm mất mặt nữa. Người chơi có kinh nghiệm đều đã tìm đối tác tốt cho vòng này, bọn họ hoặc là vào thư viện xem tình huống, hoặc là đi ký túc xá trước, lá gan lớn hơn một chút liền trực tiếp đến tòa nhà giảng dạy bên kia xem có người lên lớp hay không.

Trước cửa thư viện, lập tức chỉ còn lại Giang Vấn Nguyên, Đan Hiểu Nhiễm. Người đứng đầu như Giang Vấn Nguyên cự tuyệt lời mời tổ đội của mọi người, cùng với hai người chơi còn dừng lại dưới ánh mặt trời. Dưới ánh mặt trời, người chơi nam ngồi trên mặt đất, người chơi nữ quỳ xuống bên cạnh hắn, vịn vai người chơi nam, trên mặt tràn đầy thần sắc mờ mịt.

Giang Vấn Nguyên hai tay ôm ngực, chào hỏi người chơi nam thần sắc thống khổ dưới ánh mặt trời: “Đã lâu không gặp, Lữ Anh Kỳ.”

Lữ Anh Kỳ nghe Giang Vấn Nguyên nói, thân thể không ngừng run rẩy, hắn tránh khỏi cô gái đang đỡ mình nhào tới mặt đất bị mặt trời nướng nóng bỏng, dùng tay thay chân hướng tới chỗ Giang Vấn Nguyên bò qua, hắn vừa bò vừa cầu xin Giang Vấn Nguyên: “Trần Miên, anh giúp tôi. Tôi biết tôi cầu xin sự giúp đỡ của anh là rất mặt dày vô sỉ, nhưng tôi không có cách nào khác … Làm ơn, giúp đưa em gái tôi trở lại thực tế. Vòng trò chơi này rất nguy hiểm, dựa vào chính nó, khẳng định không sống nổi…”

Lữ Anh Kỳ kéo hai chân tàn phế, lấy tay chống thân thể leo lên bậc thang thư viện, hắn bò đến trước gót chân Giang Vấn Nguyên, một tay nắm chặt lấy ống quần Giang Vấn Nguyên, tay kia cong bên cạnh, chống nửa người trên, không ngừng dập đầu với Giang Vấn Nguyên, hắn dập đầu dập đầu rất mạnh, không bao nhiêu lâu trán liền chảy máu.

Lữ Anh kỳ hèn mọn lại tuyệt vọng nói: “Trần Miên, cầu xin anh đại phát từ bi, giúp tôi đi…”

“Anh ——!!” Người chơi nữ bị Lữ Anh Kỳ đẩy ra phản ứng lại, cô xông lên bậc thang, muốn đỡ Lữ Anh Kỳ dậy. Nhưng Lữ Anh Kỳ lại một phen hất cô ra, tiếp tục dập đầu với Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên vẫn nhớ rõ những người bị Lữ Anh Kỳ hại chết trong vòng của quái vật bóng đen, Dương Nghi còn thay hắn cõng tội danh mà bị người chơi giết chết. Giang Vấn Nguyên vốn tưởng rằng, nếu như cậu có cơ hội gặp lại Lữ Anh Kỳ bất kể Lữ Anh Kỳ làm ra chuyện gì cậu đều có thể thờ ơ mà giết chết hắn.

Nhưng mà, hiện tại Lữ Anh Kỳ cả người nằm sấp trước mặt Giang Vấn Nguyên, hắn không sám hối tội lỗi của mình mà là đem nhân cách cùng tôn nghiêm đều đưa đến dưới chân Giang Vấn Nguyên, mặc người chà đạp. Yêu cầu duy nhất của hắn chính là hy vọng Giang Vấn Nguyên có thể dẫn em gái của hắn rời khỏi trò chơi quỷ này.

Giang Vấn Nguyên cúi đầu nhìn Lữ Anh Kỳ chật vật, trong lời cầu xin của hắn tiết lộ ra tin tức kinh người. Bởi vì còn có người bên ngoài cho nên Giang Vấn Nguyên không trực tiếp vạch trần: “Vòng trò chơi này của cậu lại giống như ván trước?”

Lữ Anh Kỳ thấy Giang Vấn Nguyên rốt cục cũng để ý tới mình, liền ngẩng mạnh khuôn mặt đầy máu lên, hai mắt lập tức phát ra ánh sáng mãnh liệt: “Đúng vậy, đúng vậy! Tôi có thể cung cấp cho anh rất nhiều thông tin miễn là anh sẵn sàng bảo vệ em gái tôi khỏi con quái vật đó và đưa nó ra khỏi trò chơi! Con quái vật đó có khả năng nhìn, nó không chịu sự kiểm soát của tôi và ghét tất cả các mối quan hệ chặt chẽ. Tôi có thể cảm thấy rằng nó rõ ràng rất muốn giết em gái tôi. Trần Miên, anh phải cẩn thận chơi —— a a a a a——!!!!”

Lữ Anh Kỳ đột nhiên kêu thảm thiết thành tiếng, đau đớn kịch liệt bao trùm toàn thân hắn. Lữ Anh Kỳ đau đớn co thắt trên mặt đất, da toàn thân hắn nứt ra từng đạo thịt. Thịt nứt ra. Khe hở nứt thành hai đạo, mở rộng sang hai bên lộ ra đôi mắt thật lớn ở giữa. Những con mắt này lớn nhỏ khác nhau, trên mắt xám xịt phủ đầy tơ máu màu đỏ, con ngươi màu đen phảng phất ngưng tụ thù hận nồng đậm.

Trên người Lữ Anh Kỳ có đôi mắt mọc ra, đồng tử nhanh chóng chuyển động. Áo len hai tầng Lữ Anh Kỳ mặc nứt ra từ sau lưng, lộ ra đôi mắt to lớn bao trùm toàn bộ bả vai kia. Đôi mắt kia làm động tác híp lại, thù hận nhìn chằm chằm em gái Lữ Anh Kỳ.

Sinh mệnh của Lữ Anh Kỳ bị những con mắt bao trùm toàn thân nhanh chóng hút đi, hắn chống đỡ một hơi cuối cùng, nói với em gái của mình: “Đi theo Trần Miên, nghe lời hắn, rời khỏi trò chơi!”

Thân thể Lữ Anh Kỳ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng teo lại, khi hắn bị con mắt triệt để hút khô một tia sinh mệnh cuối cùng liền biến thành một cỗ thi thể khô cháy đen. Những con mắt kia thỏa mãn nhắm lại, từ trên người Lữ Anh Kỳ biến mất không hề lưu lại nửa điểm dấu vết nào.


Toàn bộ quá trình không đến hai mươi giây, em gái Lữ Anh Kỳ thậm chí còn không kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Lữ Anh Kỳ liền biến mất. Em gái Lữ Anh Kỳ kêu thảm thiết quỳ rạp bên cạnh thi thể hắn, run rẩy vươn tay về phía thi thể. Thi thể bị con mắt hút khô không có cách nào chịu được bất kỳ áp lực nào, em gái Lữ Anh Kỳ nhẹ nhàng chạm vào, thi thể liền triệt để vỡ thành bột phấn.

Người đứng đầu bàn tròn đứng dưới bóng râm xem xong một vở kịch hay lúc này mới thản nhiên đi về phía mấy người Giang Vấn Nguyên, khóe miệng hắn bật cười: “Kẻ phản bội này ngay cả quy định cấm kẻ phản bội tiết lộ nội dung trò chơi cho người chơi bình thường cũng không biết. Thật đúng là bia đỡ đạn tiêu chuẩn! Trần Miên, có hứng thú lập đội với tôi không? Tôi không ngại…” Hắn dừng một chút, nhìn Đan Hiểu Nhiễm và em gái Lữ Anh Kỳ hai lần, “Anh mang theo bình xăng*.”

(*bình xăng: con chồng trước; con ghẻ)

Người này vừa lên đã từng câu từng chữ mang theo đao, cho dù hắn xếp hạng nhất Giang Vấn Nguyên cũng không cảm thấy người như vậy thích hợp làm đồng đội. “Khách khí rồi, cậu vẫn nên đi tìm người khác lập đội đi.”

Nụ cười của người đứng đầu sụp đổ, hắn sờ sờ mũi: “Ai, có phải tôi lại nói sai cái gì không? Xin lỗi, tôi thực sự không có ý đó. Tôi có một người bạn tốt là người chơi, tên ngoài đời của anh ta là Trần Miên, anh ấy cũng thường xuyên ghét bỏ tôi nói chuyện mà đầu óc dễ đắc tội với người khác. Anh và Trần Miên cùng tên, tôi cảm thấy rất thân thiết với anh, tôi không muốn cùng người khác lập đội, chỉ muốn cùng với anh thôi!”

Giang Vấn Nguyên xem như nhìn ra vị trí thứ nhất có bao nhiêu không biết nói chuyện phiếm, mỗi một câu nói của hắn ta đều giống như đang tán gẫu. Tuy nhiên, Giang Vấn Nguyên vẫn thay đổi chủ ý bởi vì hắn nhắc tới Trần Miên: “Nếu muốn làm đồng đội, vậy cậu xưng hô thế nào?”

Người đứng đầu nói: “Nếu anh không đề cập đến thì tôi gần như quên giới thiệu bản thân mình rồi, tôi tên là Tề Tư Viễn.”

Giang Vấn Nguyên nhìn Đan Hiểu Nhiễm đang đứng khóc, lại nhìn em gái Lữ Anh Kỳ đang quỳ khóc, chỉ có thể tạm hoãn điều tra câu chuyện của trò chơi: “Chúng ta đến ký túc xá trước, nghỉ ngơi hồi phục rồi mới tính toán đi. Em gái Lữ Anh Kỳ, anh trai cô giao phó cô cho tôi, tôi hy vọng cô có thể nhớ di chúc của cậu ấy.”

Em gái Lữ Anh Kỳ quỳ trên mặt đất, lấy tay nâng lên một nắm tro tàn, nhìn những tro tàn này từng chút từng chút mai một trong không khí, lệ rơi đầy mặt: “Em muốn vì anh trai thu xác…”

Cái miệng có lực sát thương cực mạnh của Tề Tư Viễn lại bắt đầu: “Trong trò chơi không có thi thể của anh trai cô, nếu cô có thể sống sót thông quan trò chơi trở lại thế giới thực là có thể nhìn thấy thi thể của anh trai mình.”

“Tề Tư Viễn, cậu có thể nói ít một chút hay không!” Giang Vấn Nguyên đau đầu nhéo nhéo mi tâm, vòng trò chơi này cho dù kẻ mà Trần Miên phụ thân là Lữ Anh Kỳ đã chết thì cũng không thể là Tề Tư Viễn! Trần Miên ở bên cạnh cậu cho tới bây giờ chưa từng gây rối, còn có thể yên lặng vì cậu làm rất nhiều chuyện. Trong từ điển của Tề Tư Viễn không có từ uyển chuyển, mỗi lần hắn há miệng đều là tanh phong huyết vũ, rất có khả năng dẫn đến mâu thuẫn trong đoàn đội, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể hy vọng sau này hắn ít nói một chút.

Lời nói của Tề Tư Viễn tuy rằng rất trát tâm, nhưng lại là sự thật.

Em gái Lữ Anh Kỳ kiên cường lau nước mắt, cô ôm quần áo bị hỏng của Lữ Anh Kỳ đứng lên: “Em biết anh trai là vì em mà chết, em sẽ nghe theo di nguyện của anh ấy đi theo mọi người. Em tên là Lữ Kỳ Diệu, em đột nhiên ngồi trên bàn tròn, sau đó đột nhiên đi đến nơi kỳ lạ này, em không hiểu bất cứ điều gì, hy vọng anh có thể dạy cho em. Nhà chúng em chỉ còn lại em cùng anh trai nương tựa lẫn nhau, nếu như em không trở về sẽ không có ai vì anh trai mà thu thi.”

Lúc đứng lên chiều cao của Lữ Kỳ Diệu còn chưa tới bả vai Giang Vấn Nguyên, trên mặt nét mập mạp còn chưa tiêu, phỏng chừng tuổi cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, biểu hiện hiểu chuyện của cô làm cho người ta phải đau lòng. Đan Hiểu Nhiễm vừa sợ vừa khổ sở, Lữ Kỳ Diệu có thể nhanh chóng phấn chấn lên thì cô còn có tư cách gì để trì hoãn, cô nhịn xuống nước mắt đuổi theo Giang Vấn Nguyên.

Khi Giang Vấn Nguyên cùng bốn người rời khỏi thư viện, đi tới ký túc xá lớp 12, mấy con mắt người thật lớn mở ra trên cột thư viện, mấy con mắt màu đen lớn nhỏ, hướng dài không nhất quán, nhìn đống tro tàn Lữ Anh Kỳ hoàn toàn biến mất, lại nhìn bóng lưng bọn Giang Vấn Nguyên rời đi, cuối cùng chậm rãi khép mắt lại.

Hết chương 49


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.