Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 52: Tiện Tiện Nữ


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 52: Tiện Tiện Nữ

CHƯƠNG 51: Tiện tiện nữ

Edit: Foxpii

Chờ Đan Hiểu Nhiễm ngừng khóc xong, cảm xúc sắp đến điểm cực hạn của Giang Vấn Nguyên rốt cuộc cũng chậm rãi bình phục trở lại. Giang Vấn Nguyên không cho Tề Tư Viễn cơ hội mở miệng, chính mình hỏi Lữ Kỳ Diệu rõ ràng chuyện cô gặp phải trong phòng vệ sinh.

Sau khi cửa phòng vệ sinh hoàn toàn khép lại, những con mắt xuất hiện, bọn chúng có thể đem người ở trong phong tỏa bằng những con mắt bao trùm bịt kín lối thoát, nhưng cũng không thể ngăn cách âm thanh từ bên ngoài không gian khép kín truyền đến, bởi vì Lữ Kỳ Diệu có thể nghe được tiếng Giang Vấn Nguyên gõ cửa; về phần có thể truyền được âm thanh từ trong không gian khép kín ra ngoài hay không, Lữ Kỳ Diệu sau khi bị nhốt không có ý đồ cầu cứu, cho nên vẫn chưa rõ ràng. Khi Giang Vấn Nguyên gõ cửa, những con mắt không bị phá hủy kia toàn bộ đều nhắm lại sau đó biến mất, phong tỏa trong phòng vệ sinh cũng không còn.

Lữ Kỳ Diệu ở trong phòng vệ sinh không bị những con mắt công kích vật lý, quá trình Lữ Anh Kỳ tử vong còn rõ ràng trước mắt, khi Lữ Kỳ Diệu điên cuồng công kích con mắt không tiếp xúc trực tiếp cho nên cũng không bị cướp đi sinh mệnh. Nhưng Lữ Kỳ Diệu cũng không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng, dưới những ánh mắt khủng bố nhìn chăm chú, Lữ Kỳ Diệu cảm thấy nội tâm tiêu cực kịch liệt bành trướng, cho đến bây giờ cũng không thể tiêu tan.

Giang Vấn Nguyên suy tư một lát, hỏi Lữ Kỳ Diệu: “Em có thể hình dung mức độ cảm xúc tiêu cực một chút không?”

Khi cậu hỏi ra vấn đề này, cũng không nghĩ tới từ trong miệng Lữ Kỳ Diệu sẽ lấy ra đáp án nặng nề như vậy ——


Giọng nói của Lữ Kỳ Diệu lạnh đến mức giống như từ một thế giới khác truyền đến.

“Mùa đông năm trước, ba mẹ và anh trai em lái xe về nhà thì xảy ra tai nạn giao thông. Tài xế gây tai nạn say xỉn lái xe vi phạm, tai nạn xe hơi này hắn ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Tài xế gây tai nạn chỉ bị thương nhẹ, bố mẹ em tử vong tại chỗ, anh trai bị liệt nặng. Nhưng gia đình tài xế gây tai nạn có quyền lực, luôn buộc chúng em đồng ý hòa giải, giảm án cho tài xế gây tai nạn.

Anh trai và em không chịu làm theo, gia đình hắn liền ra tay với người thân và bạn bè của chúng em. Người lớn hết hy vọng thăng chức, bị chuyển đến các vùng núi xa xôi để làm việc, thất nghiệp, phá sản hoặc sinh viên bị loại khỏi phòng thí nghiệm, học bổng bị thu hồi, bị bắt vì những sai lầm nhỏ mà bỏ học. Cuối cùng, anh trai và em một thân một mình và bị chính người thân trong gia đình buộc ký vào thư hòa giải.

Trong thời gian đen tối đó, em cảm thấy rằng mỗi ngày đều sống trong địa ngục, không chỉ một lần nghĩ đến việc tự sát, rời khỏi thế giới đáng ghê tởm này, đầu xuôi đuôi lọt. Anh trai em bị liệt nửa người, so với em, anh ấy khổ sở hơn nhiều, nhưng anh ấy lại chưa từng biểu hiện ra một chút tinh thần sa sút trước mặt em, luôn cố gắng bảo vệ em. Sau khi bỏ học, anh ấy cũng tìm được việc làm và mua cho em một cây bút mới bằng tháng lương đầu tiên.

Là anh trai cứu vớt em cho nên em mới có thể thoát khỏi cảm xúc cực kỳ âm u tiêu cực sống đến ngày hôm nay…”

Nghe Lữ Kỳ Diệu nói, Đan Hiểu Nhiễm lại muốn khóc nhưng lần này kỳ tích của cô đã xuất hiện, không dựa vào ngoại lực mà nhịn nước mắt xuống. Bởi vì Đan Hiểu Nhiễm sợ mình khóc sẽ bị Giang Vấn Nguyên buộc phải mở video hài lên. Nhưng hiện tại cô không muốn để cho Lữ Kỳ Diệu nghe được tiếng cười dưới bất kỳ hình thức nào, đứa nhỏ Lữ Kỳ Diệu này thật sự khiến người ta đau lòng.

Lữ Kỳ Diệu nắm chặt cây bút Lữ Anh Kỳ đưa cho mình, cúi đầu: “Cảm xúc tiêu cực hiện tại của em cùng với lúc bị ép ký vào thư hòa giải không sai biệt lắm. Nếu những người khác bị những con mắt theo dõi và có cùng mức độ tiêu cực với em thì không có gì đáng ngạc nhiên khi họ tự tử.”


Giang Vấn Nguyên thở dài một hơi thật sâu, nói với Lữ Kỳ Diệu: “Em vươn tay ra.”

Lữ Kỳ Diệu ngoan ngoãn nghe lời, vươn tay phải nho nhỏ của cô ra, Giang Vấn Nguyên đặt mấy viên kẹo trong lòng bàn tay cô: “Xin lỗi vì đã để em trả lời câu hỏi đau lòng như vậy. Nếu câu hỏi hoặc hướng dẫn hành động lần sau của anh làm cho em cảm thấy khó chịu, em phải nói cho anh biết.”

Lữ Kỳ Diệu đã hoàn toàn phong tỏa trái tim mình lại, tác dụng an ủi của Giang Vấn Nguyên cũng không lớn nhưng cô vẫn mở một viên kẹo ra, nhét viên kẹo ngọt ngào vào miệng. Kẹo hình tròn bị Lữ Kỳ Diệu nhét vào bên ngoài hàm răng bên phải, hai má bên phải hơi phồng lên, phối hợp với khuôn mặt thiếu biểu tình của cô lại có loại cảm giác đáng yêu nói không nên lời.

Bởi vì những con mắt kia rất có thể sẽ nhìn chằm chằm vào người bị lạc trong không gian kín mít cho nên Giang Vấn Nguyên ở phòng vệ sinh thay quần áo mùa hè cũng không đóng cửa lại, thay quần áo xong đi ra, chuyện gì cũng không phát sinh. Đến lượt Tề Tư Viễn thay quần, hắn vô cùng thích tìm đường chết mà đóng cửa lại. Hắn đóng cửa vô cùng quyết đoán, Giang Vấn Nguyên ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có.

Ước chừng mười giây sau, giọng nói của Tề Tư Viễn từ trong phòng vệ sinh truyền đến, ngữ khí của hắn có chút mất mát: “Con mắt không xuất hiện a…”

Giang Vấn Nguyên đứng ngoài cửa phòng vệ sinh: “…”


Tề Tư Viễn đứng đầu trong trò chơi lần này, ngoại trừ hạng nhất thực lực tổng hợp, cũng nhất định là hạng nhất tìm đường chết! Giang Vấn Nguyên chưa từng thấy ai tìm đường chết hơn Tề Tư Viễn.

Cả bốn người thay quần áo mùa hè xong liền đi đến văn phòng hành chính của trường theo kế hoạch.

Chủ nhiệm văn phòng họ Lưu, là một người đàn ông trung niên có tướng mạo hiền lành, dáng người hơi mập một chút. Sau khi Giang Vấn Nguyên đưa ra yêu cầu muốn xem tư liệu liên quan đến thư viện thứ hai, chủ nhiệm Lưu rất sảng khoái mà đưa tư liệu cho cậu.

Thư viện thứ hai do một phụ huynh học sinh tên là Tư Đồ Chinh quyên góp xây dựng, đất thư viện sử dụng, kiến trúc và các thiết bị lắp đặt, cùng với sách mới của thư viện, toàn bộ đều là tiền của Tư Đồ Chinh, trước mắt quyết toán cuối cùng chưa có nhưng ước tính trên kế hoạch, đầu tư đã vượt quá chín trăm vạn.

Thư viện thứ hai được bắt đầu xây dựng vào giữa tháng 3, hai đội xây dựng thay phiên ngày đêm cuối cùng được hoàn thành vào cuối tháng 5. Sau khi xây dựng kiến trúc bên ngoài của tòa nhà, đội ngũ trang hoàng thiết bị cũng nối vào liền mạch, bắt đầu trang trí nội thất của. Hiện tại đã tiến hành đến giai đoạn lắp đặt các thiết bị mềm, chờ công việc của người chơi chấm dứt, thì sách mới sẽ nhập kho.

Từ tư liệu này có thể nhìn ra, suy đoán trước đó của Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn cũng không sai, Tư Đồ Chinh vô cùng vội vàng muốn sớm khánh thành thư viện thứ hai. Về phần nguyên nhân trong đó, còn phải xem xét.

Giang Vấn Nguyên trả lại tư liệu cho chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm Lưu, chúng tôi muốn hỏi một chút, học kỳ này trường trung học trực thuộc Giang Đại có xảy ra sự kiện quần thể nào hay không?”

Nụ cười trên mặt Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng biến mất, thái độ cũng đột nhiên trở nên tệ hơn: “Tôi thấy các cậu là công nhân xây dựng của thư viện thứ hai mới đem tư liệu cho các cậu xem. Tôi kế tiếp còn có công việc. Các cậu không có gì khác thì xin vui lòng rời đi!”


Mấy người Giang Vấn Nguyên không thể lấy được thông tin về sự kiện quần chúng từ chủ nhiệm Lưu, nhưng thái độ của chủ nhiệm Lưu cũng phản ứng một khía cạnh, vấn đề của Giang Vấn Nguyên đã chọc trúng chân đau của hắn ta. Trường trung học trực thuộc Giang Đại quả thực đã từng xảy ra sự kiện quần thể nào đó. Điều này cũng tương xứng với tình huống Tề Tư Viễn nếm thử ra máu của nhiều người khác nhau.

Hiện tại chủ nhiệm Lưu đuổi mấy người Giang Vấn Nguyên ra, bọn họ cũng không thể lật lại tư liệu của công ty trước mắt hắn. Còn hơn một giờ nữa là đến giờ ăn tối, Giang Vấn Nguyên đề nghị: “Chúng ta đi vòng quanh phòng học lớp 12 đi, hiện tại kỳ thi đại học đã kết thúc, phòng học lớp 12 đều trống rỗng.”

Trường trung học cơ sở trực thuộc Giang Đại năm nay tổng cộng có mười hai lớp vừa tốt nghiệp lớp 12, chiếm tầng năm, sáu của tòa nhà giảng dạy, mỗi tầng sáu lớp. Nhà vệ sinh công cộng ở cả hai đầu của hành lang, nam trái nữ phải.

Sau khi học sinh lớp 12 rời trường, lớp học đã được dọn dẹp hoàn toàn, tất cả sách giáo khoa chất đống trên bàn học đã trống rỗng, ghế được sắp xếp gọn gàng đặt ngược trên bàn, nhưng dấu vết của học sinh trong lớp học suốt cả năm không được xóa hoàn toàn. Viết biểu ngữ đầy tham vọng, ghi lại những lời khích lệ ở bảng, [tôi thích học tập.jpg] biểu tượng cảm xúc đếm ngược kỳ thi tuyển sinh đại học, bức tranh vẽ trên bảng giả như có thể ném vào giỏ trông rất sống động.

Mấy người Giang Vấn Nguyên từ hành lang đi qua mười hai phòng học lớp 12 cũng không phát hiện ra tình huống đặc biệt gì.

Tề Tư Viễn không thể thỏa mãn tâm tưởng tìm đường chết trong phòng vệ sinh ký túc xá, hiện tại lại bắt đầu rục rịch: “Nếu không chúng ta đi nhà vệ sinh xem một chút đi. Nhà vệ sinh ở ký túc xá gồm cả chức năng tắm và đi vệ sinh, không gian vẫn còn hơi lớn một chút. Nhưng là nhà vệ sinh trong tòa nhà giảng dạy thì không gian ngăn cách của mỗi phòng vệ sinh là rất hạn chế, nếu trong không gian hẹp đột nhiên xuất hiện một số lượng con mắt lớn chắc chắn sẽ rất thú vị!”

Giang Vấn Nguyên hiện tại đã học được cách dùng từ ngữ làm bình phong của Tề Tư Viễn.

“Tề Tư Viễn nói đúng, con người khi ở trong không gian chật hẹp khép kín thì cảm xúc càng dễ bị ảnh hưởng, ảnh hưởng của những con mắt đối với cảm xúc sẽ được phóng đại trong bức ngăn cách nhà vệ sinh của tòa nhà giảng dạy. Hơn nữa bởi vì không gian có hạn, hoảng loạn, người bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh không thể rời đi càng dễ dàng tiếp xúc với những con mắt kia. Cho nên, sau khi chúng ta tiến vào nhà vệ sinh, Phiến tử canh giữ ở cửa nhà vệ sinh, đảm bảo cửa nhà vệ sinh ở trạng thái mở ra, tôi, Tề Tư Viễn và Lữ Kỳ Diệu cùng đi vào kiểm tra tất cả phòng vệ sinh. Nếu đã từng có nạn nhân của những con mắt trong đó, có thể sẽ để lại manh mối.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.