Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 49: Đưa Người Vào Trò Chơi
Đưa người vào trò chơi
Giang Vấn Nguyên buông bát đũa xuống, hai mắt nhìn chăm chăm chú Trần, đang muốn nói chuyện nhưng dì Trần lại giành trước một bước, bà đá đá chân người bạn già dưới gầm bàn, cười nói với Giang Vấn Nguyên: “Tiểu Nguyên, ý của chú Trần của con là để lần sau con mang theo bạn gái cùng đến nhà chúng ta làm khách! Tiểu Nguyên à, năm nay con cũng đã 24 tuổi rồi, tuổi này vừa vặn thích hợp để tìm đối tượng yêu đương nha.”
Chú Trần có lẽ là do chịu áp lực của dì Trần cho nên không tiếp tục quấn lấy Giang Vấn Nguyên hỏi chuyện bàn ngồi đầy nữa. Cậu bưng bát canh lên, thổi thổi hơi nóng sau đó chậm rãi uống canh.
Trên bàn cơm, dì Trần hỏi Giang Vấn Nguyên rằng có thể thích ứng với cuộc sống ở Kinh thị hay không, công việc mới thế nào, có mệt hay không, bà luôn có nhiều vấn đề hỏi không hết. Giang Vấn Nguyên giấu đi nội dung có liên quan đến trò chơi bàn tròn, đối với vấn đề của dì Trần đều biết không gì. Cũng may dì Trần có nhiều vấn đề mới không để bữa cơm này nguội lạnh.
Giang Vấn Nguyên xác định thân thể của dì Trần và chú Trần đều khỏe mạnh, tinh thần cũng không có vấn đề gì quá lớn mới lấy lý do còn có công việc, hơn tám giờ tối rời khỏi nhà họ Trần.
Trong nhà ông Giang có phòng của Giang Vấn Nguyên nhưng ông Giang và vị hôn thê của ông đã ở chung, hiện tại bọn họ lại ra ngoài du lịch. Để tránh gặp phải xấu hổ không cần thiết, Giang Vấn Nguyên cũng không có ý định về nhà, cậu liền đặt một phòng giường lớn ở khách sạn gần nhà họ Trần, tạm thời ở lại.
Giang Vấn Nguyên trong thời gian ngắn không có ý định rời khỏi Giang Thành.
Nam Duệ không may qua đời trong trò chơi bàn tròn, tai nạn ngoài ý muốn này thật sự quá quỷ dị.
Nói chung, trở thành người chơi bàn tròn càng lâu, số lượng trò chơi tích lũy càng nhiều thì người chơi sẽ nắm bắt được khoảng thời gian mà trò chơi sắp tới càng ngày càng chính xác.
Công tác chuẩn bị trước khi người chơi bước vào trò chơi cũng có những yêu cầu đáng kể.
Khi vào trò chơi, từ trường đặc biệt xung quanh sẽ thay đổi mạnh mẽ. Trước khi vào trò chơi nên ở một khu vực khép kín nhất có thể hoặc đảm bảo rằng khu vực công cộng không có những người chơi bàn tròn khác, nếu không có thể dẫn đến từ trường loại trừ lẫn nhau gây ra bạo lực từ tính. Nếu có ý định để hai hoặc nhiều người chơi cùng nhau vào trò chơi, phải sử dụng đạo cụ vàng hoặc bạc để trói buộc, liên kết, đảm bảo rằng từ trường giữa người chơi không xảy ra loại trừ lẫn nhau.
Nếu người chơi có được con rối từ các trò chơi trong quá khứ và muốn đưa nó vào vòng mới của trò chơi để dự phòng thì người chơi phải đặt con rối trong bán kính 10 mét với nó làm trung tâm và đảm bảo rằng người cuối cùng chạm vào những con rối này là chính mình để đảm bảo thành công trong việc đưa con rối vào trò chơi bàn tròn.
Như đã nêu ở trên, vì lý do an toàn cho nên về cơ bản không có người chơi nào chọn chờ đợi trò chơi bàn tròn bắt đầu ở nơi công cộng.
Nam Duệ có thể đạt được quyền quản lý tài khoản ajwy thì địa vị của hắn trong CJ khẳng định là không thấp. Từ đó không khó để suy đoán thân phận người chơi kỳ cựu của hắn, cùng với tin tức xác suất hắn có con rối. Nam Duệ tuyệt đối sẽ không lựa chọn ở đoạn đường phồn hoa như đường Trung Sơn để chờ đợi trò chơi bàn tròn bắt đầu, hắn rất có thể là bị kéo vào trò chơi bàn tròn mà không hề chuẩn bị!
Trò chơi bàn tròn có thể thực hiện bất kỳ mong muốn thực tế nào của người chơi, Giang Vấn Nguyên không nghi ngờ gì đến việc nó có thể ảnh hưởng đến thế giới thực. Ảnh hưởng của trò chơi bàn tròn đối với thực tế nên bị hạn chế, nếu không đứng ở đầu chuỗi thức ăn thế giới này không phải là con người, mà là trò chơi bàn tròn toàn năng.
Trò chơi bàn tròn có thể phải trả một cái giá nhất định để vi phạm giới hạn, cũng có thể trong giới hạn, ảnh hưởng đến thực tế, kéo Nam Duệ không có chút chuẩn bị nào vào trò chơi. Giang Vấn Nguyên bỗng nhiên có một loại suy nghĩ vớ vẩn, trò chơi bàn tròn không hy vọng cậu từ chỗ Nam Duệ nhận được một số tin tức bất lợi cho nó, cho nên mới xuống tay với Nam Duệ.
Trần Miên chết trong trò chơi bàn tròn, nhưng hắn tình nguyện buông tha sử dụng con rối vô diện cũng phải tiếp tục ở lại trò chơi bàn tròn. Trò chơi bàn tròn chỉ có thể xem như là nguyên nhân dẫn đến, Trần Miên thà rằng không muốn sống cũng muốn thực hiện nguyện vọng mới là nguyên nhân cơ bản dẫn đến cái chết của hắn. Giang Vấn Nguyên đối với trò chơi bàn tròn có ấn tượng cực kém, nhưng cũng không có ý nghĩ hủy diệt trò chơi bàn tròn, cậu chỉ là muốn biết Trần Miên đến tột cùng là vì nguyện vọng gì mà chết. Giang Vấn Nguyên chưa từng nghĩ, trò chơi bàn tròn lại kiêng kỵ nguyện vọng của hắn như thế, thậm chí còn đem kiêng kỵ trên nguyện vọng của hắn tăng lên trên người người ước nguyện Giang Vấn Nguyên này.
Trong trò chơi, Trần Miên mỗi lần đều lấy tính cách khác nhau, ngoại hình cũng hoàn toàn khác nhau xuất hiện bên cạnh Giang Vấn Nguyên để tránh gây chú ý với trò chơi bàn tròn. Giang Vấn Nguyên chính là ý thức được tình cảnh của Trần Miên cho nên mới muốn ở trong hiện thực điều tra rõ ràng Trần Miên rốt cuộc đang làm chuyện nguy hiểm gì. Nhưng hiện tại con đường hiện thực cũng bị trò chơi bàn tròn chặn lại. Giang Vấn Nguyên không có khả năng tiếp tục giẫm lên bờ vực hạn chế của bàn tròn để thăm dò, bởi vì sự thăm dò của cậu, có thể sẽ mang lại hậu quả không tốt.
Nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không có ý định buông tha như vậy. Trò chơi bàn tròn cũng không phải là không gì không làm được, nếu không Trần Miên cũng sẽ không bình an vô sự chui vào nhiều vòng trống như vậy. Giang Vấn Nguyên định giấu diếm mục đích của mình, ủy thác cho người khác điều tra CJ, để cho người tiếp nhận ủy thác lại tìm người khác điều tra CJ, quan hệ ủy thác nhiều tầng, tầng tầng lớp lớp tiến lên sẽ khiến cho trò chơi bàn tròn rất khó mà phát hiện ra người điều tra chân tướng là cậu. Bởi vì đối tượng điều tra vẫn là tổ chức CJ do ajwy thành lập, Giang Vấn Nguyên tưởng tượng thao tác này rất thử thách quan hệ nhân duyên, muốn thực sự thực hiện chỉ sợ còn rất lâu nữa.
Giang Vấn Nguyên dự định ở lại Giang Thành thêm hai ngày nữa, đi dạo một vòng nơi cậu và Trần Miên lưu lại ký ức. Chờ ba cậu đi du lịch trở về sẽ chính thức cùng mẹ kế tương lai gặp mặt ăn cơm một lần, để cho bọn họ buông bỏ băn khoăn mà an tâm kết hôn, sau đó cậu sẽ trở về Kinh thị
Rất nhiều nơi ở Giang Thành đều mang theo hồi ức của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. Giang Vấn Nguyên một mình một mình du ngoạn, rất nhiều ký ức bị cậu đặt ở một góc đều hiện lên.
Giang Vấn Nguyên và Trần Miên cùng tuổi, ở cùng một sân, quan hệ trúc mã trúc mã của hai người đặc biệt tốt. Còn chưa đến tuổi đi học đã thường xuyên chơi đùa cùng nhau, sau khi đi học từ mầm non đến tiểu học năm ba đều là bạn học cùng lớp, thẳng đến khi cha mẹ Giang Vấn Nguyên ly hôn, bọn họ mới không thể không chấm dứt quan hệ bạn học.
Giang Vấn Nguyên còn nhớ rõ ngày mình chuyển nhà, cậu và Trần Miên không nỡ tay cầm tay, oa oa khóc lớn, có lẽ đây chính là thời điểm cậu thích Trần Miên. Công việc của ông Giang rất bận rộn, mẹ cậu lại yêu mình nhiều hơn yêu thương con cái, là người vô cùng tự làm trung tâm. Trần Miên khóc vô cùng thương tâm, nắm chặt tay Giang Vấn Nguyên không chịu buông ra, đó là lần đầu tiên Giang Vấn Nguyên cảm nhận rõ ràng mình được người ta coi trọng.
Học các trường tiểu học và trung học cơ sở khác nhau cũng không thể tách Giang Vấn Nguyên và Trần Miên ra. Bọn họ dường như đem tất cả thời gian nghỉ ngơi đều dành cho đối phương, từ Trần gia đến Giang gia rồi lại từ Giang gia đến Trần gia, trên con đường này tràn ngập hồi ức của bọn họ. Bọn họ chứng kiến đường phố trong vài năm ngắn ngủi phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, đường phố cũng chứng kiến bọn họ từ học sinh tiểu học biến thành học sinh trung học.
Sau khi trải qua sự chia ly giữa tiểu học và trung học cơ sở, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên cuối cùng cũng lại trở thành bạn học trung học, bọn họ cùng lớp, cùng ngủ, thay phiên nhau làm nam thần. Thiếu niên thanh xuân luôn rất dễ dàng nảy sinh cảm tình, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đều được không ít nữ sinh tỏ tình. Bốn nam sinh khác trong ký túc xá của bọn họ đều đã từng yêu đương thất tình nhưng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên là hai nam thần nổi tiếng lại độc thân cả mấy năm trung học.
Giữa bọn họ, là Trần Miên mở ra then chốt. Ngày bọn họ điền nguyện vọng thi đại học vào cùng một trường, Trần Miên tỏ tình với Giang Vấn Nguyên ngay trong khu rừng tình yêu ở trường trung học của hai người. Lúc ấy cây non trong rừng tình yêu còn chưa mọc đã có truyền thuyết về đôi tình nhân ở chỗ này tỏ tình là có thể bạc đầu đến già. Bây giờ Giang Vấn Nguyên về lại vùng đất cũ, những cây non đều đã mọc thành rừng rậm rạp.
Khu rừng này, đã chứng kiến nụ hôn đầu tiên của cậu và Trần Miên. Khi đó hai người đều không có kinh nghiệm, lại có chút sốt ruột, kết quả lúc Trần Miên tiến lại gần quá dùng sức, tư vị gì cũng không nếm được, chỉ nhớ rõ môi đều bị dập nát. Nụ hôn đầu tiên không để lại những kỷ niệm đẹp mà chỉ lưu lại một hương vị rỉ sét. Nhưng nhớ tới đoạn hồi ức này, Giang Vấn Nguyên lại vô thức mà treo lên một nụ cười nhợt nhạt.
Giang Vấn Nguyên và Trần Miên không học đại học ở Giang Thành, bọn họ thuê phòng ở chung gần trường đại học. Bởi vì hai người giấu cha mẹ yêu đương nên mỗi năm chỉ về nhà vào thời gian nghỉ Tết. Mãi đến gần năm cuối đại học thực tập, bọn họ mới một lần nữa trở lại Giang Thành. Hai người tràn đầy hy vọng về tương lai thế nhưng Trần Miên lại dùng một phương thức Giang Vấn Nguyên không thể tiếp nhận rời khỏi nhân thế ——
Cho đến khi Giang Vấn Nguyên bị cuốn vào trò chơi bàn tròn.
Giang Vấn Nguyên dạo quanh Giang Thành cả ngày, lại ngồi ở quầy hàng ma lạt thang lúc trước Trần Miên gặp chuyện không may. Bởi vì Trần Miên tử vong nên ông chủ quầy hàng ma lạt thang đã đổi người, đổi thành một quán nướng, hơn nữa ở vị trí sạp hàng và ven đường còn dựng hàng rào bảo hộ. Giang Vấn Nguyên gọi bữa tối xong liền gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý của cậu, bác sĩ tâm lý họ Lý, có rất nhiều thành tựu nghiên cứu về trí nhớ và tiềm thức, là bác sĩ tâm lý có thẩm quyền mà Tả Tri Ngôn giới thiệu cho cậu theo yêu cầu của Giang Vấn Nguyên tối hôm qua.
Giang Vấn Nguyên nói với bác sĩ Lý: “Bác sĩ Lý, tôi dựa theo đề nghị của ông, căn cứ vào dòng thời gian tôi lớn lên để nhớ lại những kỷ niệm tôi có thể nhớ. Những kỷ niệm này không làm cho tôi cảm thấy mâu thuẫn và hàng xóm cũ của tôi, giáo viên cũ vẫn còn nhớ tôi, họ không có biểu hiện sai lệch trong những ức của tôi, những dấu vết còn lại trên cây trong trí nhớ của tôi vẫn còn cho đến bây giờ. Từ thông tin này, có thể chứng minh rằng tôi không bị thôi miên và trí nhớ của tôi đã không bị sửa đổi có đúng không?”
Giọng nói già nua của bác sĩ Lý từ trong ống nghe truyền đến: “Bộ não con người là kho báu của nghiên cứu khoa học, nghiên cứu hiện tại của chúng ta về trí nhớ và tiềm thức chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Từ mô tả của cậu, sự kiện tăng trưởng có căn cứ thực tế, nhân vật căn cứ, tổng thể bộ nhớ hoàn chỉnh cũng không xuất hiện mâu thuẫn hoặc khoảng trống quá dài. Nói một cách nghiêm túc, tôi nghĩ rằng tính xác thực của bộ nhớ của cậu là hơn 88%, khả năng bị thôi miên, sửa đổi bộ nhớ là thấp.”
Sau khi nghe được đáp án bác sĩ Lý đưa ra Giang Vấn Nguyên trầm mặc một hồi: “Tôi đã từng nói một câu nào đó, sinh ra cảm giác mãnh liệt rằng mình đã từng nghe qua hoặc nói qua những lời này, nhưng tôi cẩn thận nhớ lại cũng không tìm được ký ức liên quan đến những lời nói đó. Tôi cũng đã điều tra và không tìm thấy nó trên nguồn thông tin tôi có thể chấp nhận câu này.”
Tiến sĩ Li hỏi: “Có thuận tiện cho tôi biết nội dung của câu này không?”
Câu nói kia của Giang Vấn Nguyên là nói ở trong trò chơi của quái vật bóng đêm, cậu đã đến trong thế giới trò chơi, lấy được cành lá tươi ngon, không ăn không ăn. Lời này nhất định là không thể nói với bác sĩ Lý: “Không tiện lắm.”
Bác sĩ Lý cũng không cưỡng cầu, hắn hướng Giang Vấn Nguyên êm tai nói.
“Những việc cậu từng trải qua trong nghiên cứu của chúng tôi được gọi là hiện tượng thị giác ngay lập tức, còn được gọi là cảm giác thị giác (Déjà vu), đề cập đến những điều hoặc cảnh chưa từng trải qua giống như một cảm giác quen thuộc đã trải qua ở một nơi nào đó. Theo nghiên cứu, hai phần ba người lớn đều đã có ít nhất một trải qua cảm giác này.
Sự xuất hiện của cảm giác thị giác là do mọi người chấp nhận quá nhiều thông tin mà không chú ý tới nguồn gốc của thông tin phát ra. Cảm giác quen thuộc sẽ đến từ các đường khác nhau, chẳng hạn như một câu của một cuốn tiểu thuyết, một đoạn phim, đôi khi không cần nhớ thực sự nhưng bộ não con người có thể tạo ra một cảm giác quen thuộc.
“Cậu có một cảm giác thị giác với một câu nhất định nào đó nhưng không thể tìm thấy nguồn gốc của nó, trên thực tế là một chuyện bình thường.”
Lời giải thích của bác sĩ Lý cũng không làm cho Giang Vấn Nguyên cảm thấy rộng mở sáng sủa, cậu vẫn cảm thấy mình đã từng nghe hoặc nói câu đó trong một cảnh nào đó.
Ngày hôm sau, ông Giang và bà Phương đi du lịch trở về. Hai người và Giang Vấn Nguyên chính thức gặp nhau một lần, bọn họ mang về cho Giang Vấn Nguyên rất nhiều đặc sản địa phương, bà Phương còn tặng Giang Vấn Nguyên một bao lì xì lớn. Giang Vấn Nguyên rất cảm thấy vui mừng cho cha, nhưng cậu đã khéo léo cự tuyệt hai người giữ lại, sau khi ăn trưa xong liền bắt chuyến bay gần nhất bay về Kinh thị.
Lúc Giang Vấn Nguyên lái xe trở lại biệt thự sơn trang, Tả Tri Ngôn không có ở đây, phỏng chừng không phải ở công ty mà là đi công tác, một phút mấy chục triệu người bận rộn. Lý Na và Dịch Khinh Chu đang ăn tối, thiếu Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn, hai người cùng nhau ăn cơm lại có chút cảm giác hẹn hò.
Lý Na lần phát hiện Giang Vấn Nguyên sớm nhất, cô lập tức buông bát đũa đứng lên: “Anh Giang, anh về rồi! Anh có ăn cơm tối không? Nếu không em đi nhà bếp gọi cho anh một phần nhé.”
Dịch Khinh Chu ngồi vẫn ngồi ở vị trí, mông cũng không dịch một chút. Hắn dùng chén cơm che mặt, bĩu môi, không mặn không nhạt phun ra hai chữ ăn cơm với Giang Vấn Nguyên, coi như là đã chào hỏi.
“Tôi đã về rồi đây.” Giang Vấn Nguyên ý bảo Lý Na ngồi xuống: “Buổi trưa tôi ăn cơm với ba, ông ấy chê tôi quá gầy nên tôi đều ăn no rồi. Buổi tối tôi lại ăn khuya, lúc này cần nghỉ ngơi một chút.”
Lý Na chỉ có thể bỏ qua, tiếp tục trở lại chỗ ngồi dùng cơm.
Giang Vấn Nguyên không có ý định ăn cơm nhưng cũng không đi, cậu ngồi xuống bên cạnh Lý Na, một tay chống cằm nhìn Dịch Khinh Chu đối diện Lý Na. Dịch Khinh Chu bị Giang Vấn Nguyên nhìn trong lòng có chút xù lông: “Anh muốn làm gì?”
Giang Hỏi Nguyên nói: “Chờ cậu ăn xong rồi nói sau, không vội.”
Dịch Khinh Chu trong lòng tự nhủ bị anh nhìn như vậy có thể tiếp tục ăn liền có quỷ, hắn nặng nề hừ một tiếng: “Anh không gấp gáp nhưng tôi sốt ruột. Có chuyện gì nhanh chóng nói!”
Giang Hỏi Nguyên nói: “Tôi muốn hỏi cậu, có quan hệ tốt với tổ chức người chơi có năng lực hành động tương đối mạnh nào hay không.”
Dịch Khinh Chu có chút hứng thú: “Chỉ cần năng lực hành động mạnh là được rồi sao?”
Giang Vấn Nguyên khẳng định: “Vậy là đủ rồi. Tôi có một ủy thác điều tra liên quan đến khu vực màu xám và cần một tổ chức người chơi đủ mạnh để thực hiện.”
Giang Vấn Nguyên tìm Dịch Khinh Chu liền tìm đúng người, vừa nhìn đã cảm thấy có nhiều âm mưu ủy thác điều tra tổ chức CJ, nhiệm vụ này Tả Tri Ngôn cũng không nhất định tìm được tổ chức thích hợp. Nhưng Dịch Khinh Chu làm chuyện ranh mãnh thì hoàn toàn không có áp lực, lúc trước hắn có thể để mắt tới Tiết Hựu và Lam Trân Trân, hoàn mỹ giả tạo ra thân phận Giản Dịch. Muốn nói đó là công lao của một mình hắn, vậy khẳng định là không có khả năng, nói tóm lại, sau lưng Dịch Khinh Chu cũng có người giúp đỡ.
Dịch Khinh Chu cũng không hỏi Giang Vấn Nguyên là loại ủy thác điều tra gì, hắn buông bát đũa xuống, trước mặt Giang Vấn Nguyên và Lý Na trực tiếp gọi điện thoại liên lạc cho Vĩnh Tiền, còn đặt chế độ rảnh tay. Sau khi hàn huyên với đối phương một hồi, hắn liền đi thẳng đến chủ đề: “Anh Vĩnh, bạn tôi có một ủy thác điều tra, muốn ủy thác cho Thất Tinh.”
Vĩnh Tiền cười rộ lên: “Giản lão đệ chính là sảng khoái, điều tra ủy thác tôi có thể nhận nhưng mà thù lao tôi muốn không phải là tiền.”
Dịch Khinh Chu và Giang Vấn Nguyên yên lặng trao đổi một ánh mắt, sau khi Giang Vấn Nguyên gật đầu, hắn nói với Vĩnh Tiền: “Anh Vĩnh muốn thù lao gì, anh nói đi?”
Vĩnh Tiền dùng giọng điệu không cần nghi ngờ nói: “Tôi bị trọng thương trong trò chơi trước, vài ngày nữa là thời gian chị dâu cậu vào trò chơi, tôi không có cách nào cùng cô ấy qua trò chơi này. Gần đây tôi nhận được tin tức, cậu và Tả Tri Hành trên diễn đàn liên lạc rất thân thiết, hơn nữa các cậu đều ở trên diễn đàn tìm người mới, khẳng định là lập tổ chức mới đi. Năng lực của Tả Tri Hành mọi người đều thấy rõ, tổ chức các cậu sau này phát triển nhất định là không kém thất tinh chúng ta. Trong tổ chức các cậu khẳng định đều là nhân tài, giúp tôi mang chị dâu cậu bình an từ trong trò chơi trở về, tôi sẽ miễn phí nhận ủy thác điều tra của cậu, thế nào?”
Khi Vĩnh Tiền nhắc đến từ chị dâu, Dịch Khinh Chu lập tức dùng ngôn ngữ ký hiệu miêu tả bạn gái của anh Vĩnh. Em gái kia rất tốt, đối với ai cũng rất hòa khí, là một đại thiên sứ chữa bệnh nhưng cô cũng tồn tại một vấn đề rất nghiêm trọng, lá gan rất nhỏ, rất dễ khóc, khả năng vận động cực kém. Nói thật, cô ấy có thể sống đến hôm nay hoàn toàn chính là kỳ tích Vĩnh Tiền đem mạng đổi lấy.
Dẫn người ủy thác vào trò chơi, khách hàng chết đều là chuyện thường, tất cả mọi người thấy nhưng không thể trách.
Nhưng Vĩnh Tiền vô cùng yêu bạn gái của hắn, lỡ như bạn gái của hắn chết trong trò chơi, Vĩnh Tiền tuyệt đối có thể đuổi giết người tiếp nhận ủy thác đến chân trời góc biển. Phỏng chừng chính là bởi vì mọi người đều biết tính cách của Vĩnh Tiền, hơn nữa người bạn gái vĩnh viễn chỉ có thể làm vật cản trở lại không có một chút triển vọng kia mới là lý do không ai dám nhận ủy thác của Vĩnh Tiền.
Vĩnh Tiền ở đầu dây bên kia đợi một hồi không thấy Dịch Khinh Chu trả lời, tiếp tục nói: “Tôi cũng không phải là người không nói lý lẽ. Chị dâu cậu tâm địa thiện lương, cô ấy tình nguyện chết cũng không chấp nhận trở thành kẻ phản bội sống sót. Vì vậy, nếu cô ấy trở thành kẻ phản bội hãy đem di động về cho tôi, cô ấy sẽ viết ám hiệu mà chúng tôi đã ước định trên điện thoại di động. Chỉ cần ám hiệu chính xác, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các cậu.”
Giang Vấn Nguyên gật gật đầu với Dịch Khinh Chu, Dịch Khinh Chu lúc này mới nói với Vĩnh Tiền: “Xem anh nói, chị dâu làm sao có thể trở thành kẻ phản bội! Đưa chị dâu qua, ủy thác trò chơi chúng tôi nhận, anh cứ an tâm dưỡng thương, chờ chúng tôi đem chị dâu an toàn từ trong trò chơi mang về!”
Dịch Khinh Chu lại cùng Vĩnh Tiền hàn huyên vài câu, sau đó cúp điện thoại, hắn nói với Giang Vấn Nguyên: “Giang Vấn Nguyên, không phải tôi muốn hắt nước lạnh vào anh nhưng tôi cảm thấy sau khi anh và Đan Hiểu Nhiễm tiếp xúc, tốt nhất là nghĩ biện pháp lấy được ám hiệu từ miệng cô ấy ra, cũng là để giữ cho mình một đường lui.”
Lý Na hung hăng trừng mắt nhìn Dịch Khinh Chu một cái, trái tim Dịch Khinh Chu thật sự rất bẩn, nhưng cô cũng rất lo lắng cho Giang Vấn Nguyên: “Năng lực và tố chất của Đan Hiểu Nhiễm kém như vậy, anh Giang thật sự muốn nhận phần ủy thác này sao? Chẳng lẽ thật sự như lời Dịch Khinh Chu nói…”
“Vĩnh Tiền nói là viết ra một câu ngầm hai người liền tin? Điều này rất có thể là một vỏ bọc, họ có thể đã đồng ý xóa một tin nhắn hoặc xóa một tấm ảnh hoặc gỡ bỏ cài đặt một ứng dụng.” Giang Vấn Nguyên trầm ổn nói: “Cho nên, cũng không có đường lui gì, chỉ cần Đan Hiểu Nhiễm không phải kẻ phản bội, tôi nhất định phải mang cô ấy từ trong trò chơi trở về.”
Một ngày trước khi Đan Hiểu Nhiễm vào trò chơi, Giang Vấn Nguyên mang theo con rối đầu chim duy nhất còn lại của mình đi đến Thất Tinh cùng ở Kinh thị gặp Vĩnh Tiền và Đan Hiểu Nhiễm. Vĩnh Tiền vừa mới xuất viện còn phải ngồi trên xe lăn, hắn đeo kính, thoạt nhìn rất nhã nhặn, hoàn toàn khác với ấn tượng trong điện thoại của Giang Vấn Nguyên. Về phần Đan Hiểu Nhiễm, cô buộc đuôi ngựa dài, mặc đồ và giày thể thao, cô rất xinh đẹp, hình thể có rèn luyện thể lực tăng cường nhưng điều duy nhất khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy chính là, ngày mai mới là ngày vào trò chơi, nhưng hôm nay cô đã khóc sưng mắt.
Vĩnh Tiền nhìn ba lô đơn giản của Giang Vấn Nguyên, sắc mặt trắng bệch càng thêm khó coi, ngữ khí của anh cũng rất kém cỏi: “Cậu không mang theo con rối à? Hay chỉ có một con? Túi này của cậu tuyệt đối không chứa được hai con rối.”
Giang Vấn Nguyên đặt tay lên túi xách, bình tĩnh nói: “Tôi có một con rối.”
Vĩnh Tiền không muốn nói chuyện với Giang Vấn Nguyên, ném năm con rối cho cậu.
#không có rối, cậu còn muốn bảo vệ thiên sứ của tôi, có phải là chưa tỉnh ngủ không #
#Nếu cậu có thể đem thiên sứ của tôi an toàn trở về, mấy con rối này tặng không cho cậu đều được #
Hết chương 48