Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 46: Có Xứng Đáng Không?


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 46: Có Xứng Đáng Không?

CHƯƠNG 45: Có xứng đáng không?

Edit: Foxpii

Sau khi Giang Vấn Nguyên đưa ra yêu cầu muốn trao đổi tên tuổi, võ sĩ áo giáp đặt hai tay trên đầu gối, không nhúc nhích ngồi đối diện Giang Vấn Nguyên. Quân cờ trên bàn cờ tự động động đậy, dùng quân cờ bày ra một hình trái tim, hình trái tim bao gồm một nửa cờ đen và nửa cờ trắng tạo thành. Ở bên cạnh hình trái tim, đặt quân hậu cờ đen và quân hậu cờ trắng.

Con gái sinh đôi của kỳ thủ Giả tên là Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, tên của các cô đều có thể dùng quân hậu hình trái tim trên bàn cờ để biểu đạt, mà hai màu đen trắng lại đại diện cho cái tên này thuộc về hai người. Hạt nhân điều khiển của máy cờ vua tự động khi sửa chữa lần thứ hai, quả nhiên là hai chị em sinh đôi bị lấy xương bỏ não.

Giang Vấn Nguyên nhìn quân cờ xương một lần nữa khôi phục vị trí ban đầu: “Duyệt Kỳ tiểu thư, Ái kỳ tiểu thư, ván cờ sinh tử này, nếu như tôi thua thì hai người có thể lấy đi xương cốt cùng đại não của tôi. Nhưng nếu tôi thắng, tôi cũng có một yêu cầu cho hai người, rằng hãy cho tôi biết kẻ đã giết chết hai người là ai. Nếu hai người đồng ý thì xin vui lòng đi lượt đầu tiên.”

Trong quy tắc cờ vua, cờ trắng đi trước, cờ đen sau. Máy cờ vua tự động có cách nhận dạng quân cờ là nhờ cảm ứng trọng lượng của cờ vua đối với bàn cờ tạo thành áp lực mạnh mẽ, cờ đen tổng thể nặng hơn so với cờ trắng, máy cờ vua tự động luôn giữ cờ đen. Rèn luyện năng lực cờ vua, trước sau đều cần tăng cường, cho nên máy cờ vua tự động không áp dụng quy tắc tiên thủ cờ trắng.

Hai giây sau, quân tốt cờ đen E5 bắt đầu, máy cờ vua tự động tiếp nhận ván cờ sinh tử của Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên lấy quân tốt cờ trắng E4 phòng thủ, đây là kỹ xảo mở màn mà người mới đều có thể nắm giữ, nhưng ván cờ phát triển đồng nghĩa với thế cục sẽ trở nên phức tạp hơn, với lực cờ của Giang Vấn Nguyên, làm sao có thể là đối thủ của máy cờ vua tự động. Khi cờ trắng của Giang Vấn Nguyên liên tiếp bị cờ đen đánh hạ, thế cục trên mặt bàn cờ hoàn toàn nghiêng về phía cờ đen, phần thắng của Giang Vấn Nguyên dần dần giảm bớt, mắt thấy sắp rơi vào đường cùng.

Trần Nhan đứng sau lưng Giang Vấn Nguyên, đưa tay khoác lên lưng ghế của cậu, muốn dùng ngón tay viết cờ trên vai Giang Vấn Nguyên, chỉ huy cậu tranh thủ đảo ngược tình thế xấu trên bàn. Nhưng động tác của Trần Nhan lại bị võ sĩ áo giáp phát hiện. Võ sĩ áo giáp vẫn im lặng ngồi trên ghế, đưa tay khoác lên hông võ sĩ. Đao, cứng ngắc vặn vẹo cổ, dùng mặt nạ dữ tợn đối diện Trần Nhan, mãi đến khi Trần Nhan buông tay đặt trên lưng ghế ra, võ sĩ áo giáp mới buông đao ra, một lần nữa ném sự chú ý trở lại trò chơi cờ vua.

Võ sĩ áo giáp và bàn cờ đều là một phần của máy cờ vua tự động, nhưng từ ván cờ sinh tử này có thể thấy võ sĩ áo giáp và bộ não của hai chị em sinh đôi đặt bên trong bàn cờ, tựa hồ là hai ý thức hoạt động độc lập.

Phát hiện này vô cùng có giá trị, nhưng hiện tại Trần Nhan nào còn có tâm tư chú ý đến chuyện này nữa, thế cục cờ trắng đã tràn ngập nguy cơ, Giang Vấn Nguyên kiên trì không được mấy bước sẽ bị cờ đen bức đến đường cùng. Cho dù là kỳ thủ cờ vua số một thế giới đến tiếp nhận ván cờ, cũng vô lực hồi thiên*.

(* vô lực hồi thiên: không có sức lực xoay chuyển trời đất)

Giang Vấn Nguyên, chắc chắn thua!

Trần Nhan không có con rối, thực lực cứng rắn cũng chỉ sợ không liều lại được áo giáp võ sĩ. Biện pháp duy nhất chỉ có thể là chạy trốn, chỉ cần có thể kiên trì đến ban ngày, ở cùng một chỗ với những vị khách trong nhà chính ở biệt thự thì võ sĩ áo giáp cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hai phần ba chức năng tim phổi của Giang Vấn Nguyên đã bị lấy đi, bên ngoài lại gió tuyết đan xen, thời tiết cực kỳ ác liệt, thể lực của cậu căn bản không thể cùng võ sĩ áo giáp chơi truy đuổi chạy chiến.

Trần Nhan nhìn gương mặt bình tĩnh của Giang Vấn Nguyên, đặt tay lên vị trí trái tim, cô hơi dùng sức đè về phía trái tim mình. Bất kể phải trả giá như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không để Giang Vấn Nguyên chết ở chỗ này…

Quân hậu cờ đen, đẩy vua cờ trắng đến đường cùng, chiếu tướng!

Ván cờ thắng bại đã định, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể nhận thua.

Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Trần Nhan sắc mặt trắng bệch. Quan Sơn trốn ở góc phòng lạnh run, Tần Khải Nguyệt là người mới không biết nói môi. Giang Vấn Nguyên nói môi, là nói cho Trần Nhan biết: “Cảm thấy tuyệt vọng sao? Cảm nhận của anh bây giờ chính là thứ mà từ ngày Trần Miên chết đã tra tấn tôi. Hương vị này có dễ chịu không?”


Giang Vấn Nguyên vươn hai tay ra, ôm về phía bàn cờ, một con rối hoa tiên tử đáng yêu liền xuất hiện trong ngực cậu.

Khả năng đặc biệt của hoa tiên tử: “Gian lận tuyệt đối, sử dụng năng lực với đối tượng (chỉ npc trong thế giới trò chơi) sẽ có thể hoàn mỹ giấu diếm hoặc lừa gạt một chuyện nào đó đến cùng.”

Sau khi Giang Vấn Nguyên kích hoạt năng lực của Hoa tiên tử, Hoa tiên tử từ trong ngực Giang Vấn Nguyên bay lên, huỳnh quang trên cánh rơi trên bàn cờ và võ sĩ áo giáp. Sau khi bay một vòng, nó hướng về phía Giang Vấn Nguyên lộ ra một nụ cười đáng yêu, rồi hóa thành huỳnh quang biến mất trong không trung.

Giang Vấn Nguyên tùy ý cầm lấy một quân xe, lấy cách đi hoàn toàn không phù hợp với quy định của cờ vua, trực tiếp đẩy ngã quốc vương cờ đen, đem quân xe màu trắng đặt lên ngai vàng của cờ đen: “Chiếu tướng, tôi thắng rồi!”

Máy cờ vua tự động lại thừa nhận thắng lợi vớ vẩn của Giang Vấn Nguyên, võ sĩ áo giáp đem số quân cờ bị ăn một lần nữa bày trở lại trên bàn cờ, hệ thống bên trong bàn cờ vận chuyển, đem quân cờ sai vị trí trên bàn cờ trở về chỗ cũ.

Trần Nhan nhìn Giang Vấn Nguyên mỉm cười, tâm tình giống như vừa mới chơi nhảy bungee: “……”

Giang Vấn Nguyên cố ý giấu diếm công năng của con rối hoa tiên tử, chính là để cho hắn đồng cảm với tâm tình lúc trước của Giang Vấn Nguyên khi chứng kiến hiện trường tử vong của hắn. Giang Vấn Nguyên dịu dàng săn sóc đã không còn nữa, hiện tại cậu quả thực là lòng đen lại quỷ súc. Nhưng ai bảo cậu là Giang Vấn Nguyên cho nên Trần Nhan không dám có nửa điểm bất mãn.

Giang Vấn Nguyên đợi đến khi quân cờ hoàn toàn chỉnh sửa xong, mới hỏi máy cờ vua tự động: “Hiện tại hai người nên thực hiện lời hứa rồi, nói cho tôi biết, là ai đã giết chết hai người?”

Cờ đen trên bàn cờ động di chuyển lên trước, bày ra một nét phẩy ngắn trên bàn cờ. Tiếp theo là cờ trắng, bày ra một nét mác. Cờ đen và cờ trắng lại di chuyển quân cờ chéo nhau, dưới bàn tay lại bày ra hai nét, giống như hai chị em luân phiên động bút, cùng nhau viết thành một chữ duy nhất —— phụ (父)*

(*phụ trong phụ thân = cha, bố)

Sau khi hoàn thành lời hứa của ván cờ sinh tử, võ sĩ áo giáp từ trên ghế đứng lên, hắn đem những quân cờ xương trên bàn cờ cất đi sau đó kéo bàn cờ rời khỏi phòng Hà.

Sau khi cửa phòng khép lại, Tần Khải Nguyệt phun ra một thở dài, vừa rồi khi Giang Vấn Nguyên cùng máy cờ vua tự động chơi cờ, hắn bị khí thế khủng bố của võ sĩ áo giáp chụp lại, không thể động đậy. Có vẻ như hắn vẫn còn quá coi thường trò chơi bàn tròn. Tần Khải Nguyệt rót cho Giang Vấn Nguyên một ly nước: “Anh Giang, anh vất vả rồi. Có vẻ như lý luận của chúng ta là đúng, người giết chị em sinh đôi chính là cha của họ!”

Giang Vấn Nguyên không khẳng định kết luận của Tần Khải Nguyệt, cậu uống hai ngụm nước sau đó nhìn Trần Nhan: “Em cảm thấy thế nào? “

Trần Nhan vừa mới bị giáo huấn trước mặt mọi người một trận, tuy rằng ngoại trừ Giang Vấn Nguyên thì không ai biết cô bị giáo huấn nhưng thái độ hiện tại của cô hoàn toàn có thể dùng từ nhu thuận này để hình dung.

Trần Nhan nghiêm túc phân tích: “Em cảm thấy đằng sau chữ phụ còn có bí mật chúng ta chưa khai quật được. Chị em sinh đôi mới mười hai tuổi, kỳ thủ Giả hoàn toàn có biện pháp để cho các cô lặng lẽ chết đi mà không khiến người ta hoài nghi. Giang ca trước đó đã nói với kỳ thủ Giả, nếu như hắn muốn dùng xương cốt và não bộ của con gái để sửa chữa máy cờ vua tự động thì không cần phải động thủ tại yến hội của các cô, còn quang minh chính đại đem quân cờ làm bằng xương của con gái mình trưng bày ở trong phòng ăn. Điều này rất dễ để khiến cho cuộc sống của kỳ thủ Giả bị phá hủy trong một thời gian ngắn, hắn ta sẽ không còn cơ hội để đạt được tham vọng trở thành kỳ thủ cờ vua số một thế giới.”

Giang Vấn Nguyên hài lòng gật gật đầu: “Thi thể của hai chị em sinh đôi bị vứt bỏ trong thùng rác, thi thể bốn người Lang ca ở trên giường. So sánh hai lần đó có thấy rõ hung thủ có hận thù, chán ghét và có loại tình cảm tiêu cực đối với chị em sinh đôi. Nếu như kỳ thủ Giả ghen tị với thiên phú cờ vua của con gái mình, vậy thì sao hắn còn phải hao tâm tổn sức để tổ chức bữa tiệc này?”

Dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, Tần Khải Nguyệt cố gắng suy nghĩ: “Nhưng Phụ không phải là phụ thân sao? Chẳng lẽ là kỳ thủ Giả có nhân cách thứ hai? Hay là nói bởi vì quân cờ không bày ra được chữ tổphức tạp như vậy, cho nên chỉ có thể dùng từ phụ để thay thế hai chữ tổ phụ, hung thủ là Giả Thường Thắng?!”

“Hiện tại hung thủ đã tập trung vào hai người là kỳ thủ Giả có khả năng có nhân cách thứ hai và Giả Thường Thắng.” Giang Vấn Nguyên buông ly nước xuống, “Đi theo hai manh mối này để điều tra, thì hẳn là không cần bao nhiêu ngày nữa là có thể thông quan.”


Buổi tối Giang Vấn Nguyên đã uống cháo, bây giờ lại uống thêm một ly nước, trong phòng lại không có nhà vệ sinh riêng biệt cho nên Giang Vấn Nguyên chỉ có thể đến nhà vệ sinh trong nhà tắm bên cạnh biệt thự để giải quyết nhu cầu sinh lý. Khi Giang Vấn Nguyên trở về phòng chữ Hà, ở hành lang va chạm với võ sĩ áo giáp, võ sĩ áo giáp một tay kéo máy cờ vua tự động, một tay cầm túi vải nhỏ máu, từ đường viền túi vải bị kéo ra, bên trong chính là xương người. Võ sĩ áo giáp không thể lấy được xương ở chỗ Giang Vấn Nguyên cho nên lại đi phòng khác để tìm nạn nhân mới. Võ sĩ áo giáp không để ý tới Giang Vấn Nguyên, kéo máy cờ vua tự động rời khỏi nhà bên biệt thự.

Giang Vấn Nguyên trở lại gian chữ Hà, cũng không nói đến chuyện võ sĩ áo giáp lại tập kích người chơi khác. Nhưng Trần Nhan nhạy bén nhận ra sự trầm mặc của Giang Vấn Nguyên, lúc ngủ, cô ôm Giang Vấn Nguyên có vóc dáng cao hơn mình không ít, để Giang Vấn Nguyên nghe tiếng tim đập của cô, nói cho cậu biết, bất cứ khi nào, anh đều sẽ ở đây.

Sáng hôm sau, khi Giang Vấn Nguyên tỉnh lại, Quan Sơn đã không còn ở gian phòng chữ Hà nữa. Quan Sơn dùng ác ý để tính toán với Giang Vấn Nguyên, nhưng ngày hôm qua cậu còn không tính toán chuyện cũ mà bảo vệ hắn một mạng. Cho dù da mặt Quan Sơn có dày hơn nữa, thì hắn cũng không có mặt mũi nào mà tiếp tục bám Giang Vấn Nguyên không buông.

Gian phòng chữ Hà còn lại ba người, bọn họ dọn dẹp sớm một chút sau đó dùng cơm. Giang Vấn Nguyên không đề nghị đi xem người chơi tối hôm qua chết trong tay võ sĩ áo giáp, mà nói với Trần Nhan và Tần Khải Nguyệt: “Chúng ta sửa sang lại manh mối từ đầu đến giờ về cha con Giả Thường Thắng và kỳ thù Giả xem có thiếu sót gì không.”

Trên đường từ ngôi nhà phía đông biệt thự đến nhà chính của biệt thự, ba người Giang Vấn Nguyên hơi đi đường xa một chút. Một lần nữa đi tới đài phun nước mà bọn họ đi qua vào ngày đầu tiên. Đài phun nước vẫn đóng băng như cũ nhưng thứ Giang Vấn Nguyên muốn xem chính là pho tượng của Giả Thường Thắng.

Tần Khải Nguyệt giẫm lên tuyết lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với pho tượng Giả Thường Thắng: “Kỳ thật từ lần đầu tiên em nhìn thấy kỳ thủ Giả, liền cảm thấy hắn và Giả Thường Thắng rất giống nhau. Hai cha con có bộ dạng giống nhau như vậy, trong đó lại có một người là ma quỷ ngay cả người thân của mình cũng hạ sát, thật không biết hung thủ sẽ là ai.”

Giang Vấn Nguyên chỉ chỉ chân tượng Giả Thường Thắng, Trần Nhan bên cạnh cậu lập tức hiểu ý. Cô ngồi xổm xuống, đem chân bước lên tuyết đọng toàn bộ thanh lý sạch sẽ. Sau khi dọn sạch tuyết đọng xong Trần Nhan tháo găng tay tay phải, dùng ngón tay chạm vào chữ khắc trên chân, trên đó viết tên Giả Thường Thắng và năm sinh năm mất của hắn.

Giang Vấn Nguyên ngồi xổm dễ khiến cho đầu óc choáng váng cho nên cậu chỉ có thể đứng bên cạnh Trần Nhan quan sát chân tượng, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có gì khác thường: “Em phát hiện cái gì vậy?”

Trần Nhan một lần nữa đeo găng tay vào, vỗ vỗ tuyết trên người sau đó đứng dậy: “Chỗ tên Giả Thường Thắng có một phần diện tích nhỏ bị lõm xuống, nhìn không ra, phải dùng tay sờ mới có thể cảm nhận được, những cái khác cũng không có gì dị thường. Đi thôi, chúng ta đi đến nhà chính biệt thự đi, bây giờ môi anh vì lạnh tím tái đi rồi kìa.”

Ba người đi đến nhà chính biệt thự, không trực tiếp đi tìm kỳ thủ Giả mà là đi tìm Giả phu nhân.

Đây là lần đầu tiên Giang Vấn Nguyên đối mặt với Giả phu nhân, ngày hôm qua khi nhắc đến Giả phu nhân, Trần Nhan và Tần Khải Nguyệt dùng từ hiền lành để hình dung bà. Nhưng Giang Vấn Nguyên lại cảm thấy, hiền lành chỉ có thể hình dung được một phần mười trạng thái của Giả phu nhân. Cảm giác bà ấy cho Giang Vấn Nguyên giống như một con rối dây cót không có linh hồn, chỉ cần dây cót tiếp tục xoay tròn thì bà ấy sẽ dựa theo tuyến đường đã định mà đi vận động. Bà Giả có thể hoàn thành công việc của mình là một người vợ và một bà mẹ kế một cách hoàn hảo từ ngày này qua ngày khác, nhưng trạng thái tinh thần của bà chỉ sợ là không khỏe mạnh. Kỳ thủ Giả rốt cuộc xuất phát từ tâm tính gì mới lựa chọn một người phụ nữ như vậy tái hôn.

Giang Vấn Nguyên đi thẳng vào vấn đề hỏi bà Giả: “Chúng tôi cho rằng trạng thái tinh thần của kỳ thủ Giả không được ổn, có thể ông ấy có nhân cách thứ hai. Bà và ông ấy đã kết hôn được 10 năm, bà có cảm thấy kỳ thủ Giả có hành vi gì khác thường không?”

“Chồng tôi thực sự có một cái gì đó rất kỳ lạ.” Giả phu nhân đối với lời nói của Giang Vấn Nguyên liên tục gật đầu. Có thể làm cho Giả phu nhân có vấn đề về tinh thần cảm thấy kỳ lạ thì chỉ sợ vấn đề của kỳ thủ Giả so với Giả phu nhân còn nghiêm trọng hơn.

“Trước khi cầu hôn tôi, ông ấy và chị họ của tôi đang ở trong một mối quan hệ nam nữ mờ ám. Lúc tôi đến nhà chị họ có gặp ông ấy vài lần, ông ấy và chị họ của tôi ở trong trạng thái vô cùng hòa hợp, tôi vẫn cho rằng họ sẽ kết hôn. Nhưng có một ngày ông ấy đột nhiên cầu hôn tôi, khi đó tôi và ông ấy nói với nhau tổng cộng không quá năm câu, hơn nữa với mối quan hệ của ông ấy và chị họ tôi, tôi cũng không muốn gả cho ông ấy. Cha mẹ tôi cảm thấy tính cách của tôi là xấu, nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này thì có thể sẽ không bao giờ kết hôn. Quyết tâm từ chối kết hôn của tôi đã bị lung lay bởi cha mẹ mình và tôi đã đặt câu hỏi cho chồng của mình rằng tại sao lại chọn tôi thay vì chị họ của tôi. Ông ấy nói rằng mặc dù ông ấy và chị họ của tôi rất hạnh phúc nhưng ông ấy muốn trở thành một kỳ thủ cờ vua số một thế giới, cho nên ông ấy càng cần một người vợ hiền lành như tôi.”

Vẻ mặt Giả phu nhân có chút chết lặng: “Tôi bị lời nói của chồng mình đả động, cho nên liền tiếp nhận lời cầu hôn của ông ấy. Nhưng đêm đám cưới của chúng tôi, chồng tôi đã say rượu và tôi chăm sóc cho ông ấy. Khi ngủ trên giường, ông ấy đột nhiên tỉnh lại, hỏi tôi vì sao trễ như vậy mà vẫn còn ở nhà anh, ông ấy nói vì nể mặt chị họ tôi nên mới tha thứ cho tôi một lần, để tôi nhanh chóng rời đi, đừng tạo thành hiểu lầm. Đó là đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời của tôi, tôi đã giải thích với chồng mình trong một thời gian dài, nhưng ông ấy không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã chia tay với chị họ của tôi và sau đó kết hôn với tôi. Giống như người đàn ông cầu hôn tôi và tổ chức đám cưới với tôi không phải là ông ấy mà là một người khác. Nếu ông ấy có nhân cách thứ hai thì điều này thực sự hợp lý.”

Hôn nhân của kỳ thủ Giả và Giả phu nhân tương đối phức tạp, ly hôn rất khó vì vậy kỳ thủ Giả liền toàn tâm toàn ý vào cờ vua, lâu dần ở chung với Cổ phu nhân cũng cảm thấy có thể cùng nhau sinh hoạt. Hai người từ đó về sau liền sống cuộc sống vợ chồng tương kính như tân, cũng không có muốn có con.


Mỗi lần kỳ thủ Giả xuất hiện dị thường, đều là lúc hắn mất lòng tin vào việc tranh đoạt vị trí số một thế giới, muốn buông tha mục tiêu này. Từ 40 đến 42 tuổi, hai năm nay năng lực cờ vua của kỳ thủ Giả liên tiếp thụt lùi, hắn rối rắm thống khổ thật lâu nhưng trạng thái tinh thần vẫn thất thường. Mãi đến năm 42 tuổi, kỳ thủ Giả mới hạ quyết tâm từ bỏ mục tiêu số 1 thế giới, đặt trọng tâm lên người hai cô con gái thiên tài của mình, chờ mong các cô có thể hoàn thành mục tiêu mà hắn và Giả Thường Thắng đều không thể hoàn thành.

Bây giờ bộ não và xương của chị em sinh đôi đều được dùng để sửa chữa lại máy cờ vua tự động và kỳ thủ Giả lại nhắm đến mục tiêu số một thế giới một lần nữa. Bất kể suy nghĩ như thế nào thì kỳ thủ Giả đều rất khả nghi.

Sau khi nói lời tạm biệt với Giả phu nhân, Giang Vấn Nguyên suy nghĩ một chút: “Chúng ta đi tìm kỳ thủ Giả đi.”

Khi bọn họ tìm được kỳ thủ Giả là lúc hắn đang ở trong phòng ăn, hắn không chơi cờ với máy cờ vua tự động mà ngồi ở chỗ gần bàn cờ, xuất thần nhìn máy cờ vua tự động.

Mấy người Giang Vấn Nguyên đang chuẩn bị đi qua tán gẫu với kỳ thủ Giả thì thấy thấy một người chơi nữ tinh thần hoảng hốt từ phía sau lưng tới gần kỳ thủ Giả, cô ta lấy ra con dao găm giấu trong ống tay áo, đâm mạnh vào tim kỳ thủ Giả. Con dao găm xuyên thấu ngực của kỳ thủ Giả, mũi dao sắc bén xuyên qua ngực, chính giữa vị trí trái tim, kỳ thủ Giả hơn phân nửa là không cứu được. Người chơi nữ kia vừa khóc vừa cười: “Chết đi, quái vật! Cùng anh trai tôi xuống địa ngục!”

Kỳ thủ Giả đau đớn che ngực, ngã về phía trước. Khi dưới thân hắn hình thành một vũng máu nhỏ, võ sĩ áo giáp ngồi trên bàn cờ đen chuyển động. Nó dùng tốc độ mắt thường không bắt được di chuyển đến bên cạnh kỳ thủ Giả, rút đao ra chém người chơi nữ vừa khóc vừa cười kia thành hai nửa.

Giết chết người chơi nữ kia chỉ là khởi đầu mà thôi. Võ sĩ áo giáp nổi điên chĩa dao vào từng người sống trong phòng ăn, lập tức chân tay gãy cùng máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Trần Nhan đẩy Giang Vấn Nguyên và Tần Khải Nguyệt ra khỏi phòng ăn: “Hai người đến đài phun nước chờ em! Đi mau!”

Sức chiến đấu của võ sĩ áo giáp cực kỳ khủng bố, thể lực của Giang Vấn Nguyên lại bị suy yếu, tiếp tục ở lại phòng ăn chỉ biết kéo chân. Cậu không chút do dự, chạy ra ngoài phòng chính của biệt thự. Tần Khải Nguyệt bị hình ảnh võ sĩ áo giáp mở rộng sát giới làm cho run rẩy, nhưng Trần Nhan cũng ở lại, nếu hắn chạy trốn thì có phải là quá hèn nhát hay không. Tần Khải Nguyệt do dự nhưng vẫn bị Giang Vấn Nguyên kéo ra khỏi nhà chính biệt thự.

Giang Vấn Nguyên và Tần Khải Nguyệt chờ bên cạnh pho tượng của Giả Thường Thắng một lúc, lại thấy Trần Nhan đỡ kỳ thủ Giả từ nhà chính của biệt thự đi về phía đài phun nước. Con dao găm trong ngực kỳ thủ Giả vẫn còn ở phía trên, đang tí tách nhỏ máu, máu của hắn chảy rất nhanh, lưu lại một phiến hồng mai trên tuyết.

Trần Nhan và Tần Khải Nguyệt đỡ kỳ thủ Giả, để cho hắn chậm rãi dựa vào đài phun nước mà ngồi xuống. Hôm nay tuyết đã ngừng rơi, kỳ thủ Giả nhìn thấy bức tượng của Giả Thường Thắng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ba chữ Giả Thường Thắng đập vào mắt. Kỳ thủ Giả trong họng ngứa ngáy, liên tục ho ra hai ngụm máu, vẻ mặt hắn hoảng sợ: “Lúc trước tôi không nên đồng ý tiếp nhận kế hoạch phản nhân loại của cha tôi. Nếu như không có kế hoạch kia thì Duyệt Kỳ và Ái Kỳ sẽ không chết, cũng sẽ không phát sinh bi kịch như ngày hôm nay…”

Trần Nhan trộm kỳ thủ Giả, võ sĩ áo giáp phát cuồng vì kỳ thủ Giả rất nhanh phát hiện ra có gì đó không ổn, nó đã bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm kỳ thủ Giả mất tích. Võ sĩ áo giáp từ cửa sổ nhìn thấy kỳ thủ Giả ngồi bên đài phun nước liền ôm máy cờ vua tự động, đập vỡ cửa sổ từ phòng ăn sau đó nhảy ra ngoài trời.

Võ sĩ áo giáp kéo máy cờ vua tự động dọc theo vết máu của kỳ thủ Giả, từng bước đi về phía đài phun nước.

Kỳ Thủ Giả có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi qua rất nhanh, hắn nhìn võ sĩ áo giáp, trong ánh mắt tràn đầy bi thương: “Cha, con cầu xin cha đừng giết người nữa!”

Võ sĩ áo giáp giống như không nghe thấy lời nói của hắn, vùi đầu đi về phía bọn họ.

Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống bên cạnh kỳ thủ Giả, đưa tay từ dưới tai vuốt tóc của hắn lên. Khi cậu nhìn thấy dấu vết mở hộp sọ không hề tái tạo trên đầu của kỳ thủ Giả, ánh mắt hơi trầm xuống: “Kỳ thủ Giả, tôi cảm thấy ông không nên gọi võ sĩ áo giáp là cha…”

Kỳ thủ Giả khiếp sợ nhìn Giang Vấn Nguyên, lời Giang Vấn Nguyên nói giống như một cái chìa khóa, mở hộp ký ức bị phong ấn của kỳ thủ Giả. Rất nhiều hình ảnh lập tức xông vào đầu kỳ thủ Giả, cú sốc thật lớn khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi. Kỳ thủ Giả lệ rơi đầy mặt: “Xin lỗi, Tranh Nhất, là cha có lỗi với con…”

Giả Tranh Nhất, đây là tên của kỳ thủ Giả.

Lời nói này của kỳ thủ Giả thành công khiến võ sĩ áo giáp dừng bước. Võ sĩ áo giáp kéo máy cờ vua tự động đứng cách xa hơn mười mét cùng kỳ thủ Giả nhìn nhau.

Áo giáp trên người võ sĩ rung động phát ra tiếng ong ong: “Cha, con đem thân thể của con nhường cho cha, vì sao cha luôn luôn muốn từ bỏ mục tiêu đứng đầu thế giới?”

22 năm trước, Giả Thường Thắng qua đời.


Giả Thường Thắng dừng lại ở vị trí thứ hai trên thế giới, đối với vị trí số một có chấp niệm rất sâu sắc. Thậm chí ông ta còn đặt cho con trai duy nhất của mình cái tên Tranh Nhất là vì hy vọng con trai có thể kế thừa nguyện vọng của ông ta, trở thành kỳ thủ cờ vua số một thế giới. Bởi vì chấp niệm của Giả Thường Thắng quá sâu cho nên ông ta đã yêu cầu các nhà khoa học nghiên cứu bộ não con người để chế tạo máy cờ vua tự động, kết hợp bộ não con người và máy móc thành một hệ thống trung tâm mạnh mẽ hơn, nâng cấp toàn diện sức mạnh cờ vua của máy cờ vua tự động.

Nghiên cứu của các nhà khoa học đã thành công nhưng mô não phải tươi mới có thể sử dụng được. Vì vậy Giả Thường Thắng đã quyết định chết sớm và lấy não của mình ra khi còn sống. Tàn nhẫn nhất chính là, Giả Thường Thắng còn yêu cầu Giả Tranh Nhất xem toàn bộ quá trình phẫu thuật lúc qua đời của ông ta. Để truyền cảm hứng cho con trai mình tiến bộ, ông ta còn yêu cầu các nhà khoa học loại bỏ xương trong quá trình phẫu thuật sau đó làm ra những quân cờ xương và yêu cầu con trai mình chơi cờ vua mỗi ngày.

Ca phẫu thuật đã thành công, máy cờ vua tự động được nâng cấp hoàn toàn mới, vô cùng mạnh mẽ.

Giả Thường Thắng đem tất cả hy vọng đều gửi gắm trên người Giả Tranh Nhất nhưng Giả Tranh Nhất biết rõ tư chất của mình, hắn đã cảm giác được cực hạn của mình. Đừng nói là đệ nhất thế giới, hắn chỉ sợ vị trí thứ một trăm mình cũng không thể đặt chân lên được. Hình ảnh ca phẫu thuật của cha ngày đêm hành hạ Giả Tranh Nhất, cuối cùng hắn không thể chịu nổi áp lực, tinh thần suy sụp.

Giả Tranh Nhất tìm được nhà khoa học đã làm phẫu thuật cho cha, hắn yêu cầu nhà khoa học nọ phẫu thuật thêm một lần nữa. Nhưng lần phẫu thuật lần này không phải là để chế tạo máy cờ vua tự động, mà là phẫu thuật thay não. Giả Tranh Nhất hy vọng cha dùng thân thể của hắn để tiếp tục sống sót còn bộ não của hắn thì đặt ở trong máy cờ vua tự động, chờ cha lên vị trí số 1 thế giới.

Trước khi phẫu thuật, Giả Tranh đã đặt mua một bức tượng, đó chính là bức tượng đứng ở đài phun nước. Pho tượng và thân thể của Giả Tranh Nhất có bộ dạng giống nhau nhưng không phải là do cha con Giả Thường Thắng và Giả Tranh nhất giống nhau, mà là Giả Tranh Nhất tự mình dựng pho tượng nọ. Phần bị lõm trên bảng tên Giả Thường Thắng vốn được viết là Giả Tranh Nhất.

Phẫu thuật thay não tiến hành thuận lợi nhưng lại xảy ra một chút sự việc ngoài ý muốn. Đại não của Giả Thường Thắng sống trong thân thể Giả Tranh Nhất quên mất mình là Giả Thường Thắng mà hoàn toàn coi mình là Giả Tranh Nhất.

Sau khi Giả Thường Thắng tiếp quản thân thể của con trai thì ban đầu tiến bộ rất nhanh. Mỗi ngày ở trong máy cờ vua tự động cùng cha chơi cờ, Giả Tranh Nhất cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Nhưng không bao lâu sau, Giả Thường Thắng lấy thân thể của con trai mình đi yêu đương với mẹ của Duyệt Kỳ và Ái Kỳ. Sau khi Giả Thường Thắng chia một phần tinh lực đi nơi khác, năng lực cờ vua dần dần tiến bộ chậm lại, thậm chí trì trệ không tiến.

Sau khi Duyệt Kỳ và Ái Kỳ được sinh ra, Giả Thường Thắng sống một cuộc sống hạnh phúc của một gia đình bốn người, ngay cả máy cờ vua tự động cũng bị bỏ hoang. Đầu óc của Giả Tranh Nhất cũng không chịu nổi thử thách của tháng năm, không thể tiếp tục làm việc. Nhưng ý thức của Giả Tranh Nhất thì vẫn còn tồn tại, hắn nhìn cha dùng thân thể của mình nhưng không hề có trí tiến thủ, trải qua một cuộc sống bình thường, vậy thì việc hắn thay não còn có ý nghĩa gì?

Giả Tranh Nhất và võ sĩ áo giáp cùng với thân thể của mình đều có một loại liên hệ nào đó, hắn giết chết người vợ gây ảnh hưởng đến việc cha tiếp tục nghiên cứu cờ vua, cũng cấy ghép ký ức giả dối cho cha, khiến cho ông ta nghĩ rằng mình và vợ đã ly hôn.

Cuộc sống của Giả Thường Thắng mang theo hai đứa con gái gào khóc nức nở vô cùng tồi tệ, Giả Tranh Nhất cho rằng Giả Thường Thắng vẫn cần một người vợ vì mình mà lo liệu cuộc sống. Giả phu nhân chính là người vợ mà Giả Tranh Nhất lựa chọn cho cha của mình. Có Giả phu nhân gánh vác chuyện gia đình, Giả Thường Thắng lại tiếp tục nghiên cứu cờ vua.

Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân phẫu thuật lần thứ hai hay không, dẫn đến việc đầu óc bị thương, bảng xếp hạng thế giới của Giả Thường Thắng vẫn luôn chỉ quanh quẩn ở vị trí thứ mười, ngay cả thực lực ở vị trí thứ hai lúc trước cũng không đạt được. Không chỉ vậy, Giả Thường Thắng còn bắt đầu xuống dốc, chuyển ánh mắt sang Duyệt Kỳ và Ái Kỳ.

Vào giờ khắc này, hận ý của Giả Tranh Nhất đối với Giả Thường Thắng đã đạt tới đỉnh điểm. Chẳng lẽ ông ấy còn muốn lặp lại bi kịch năm đó, đem đại não của mình làm máy cờ vua tự động, để Duyệt Kỳ và Ái Kỳ kế thừa di nguyện của mình hay sao?

Giả Tranh Nhất sẽ không cho Giả Thường Thắng có được cơ hội này. Trước khi Giả Thường Thắng biến mình thành máy cờ vua tự động, Giả Tranh Nhất đã ra tay giết hại Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, biến các cô thành máy cờ vua tự động. Như vậy, Giả Thường Thắng sẽ không có đường lui, hắn chỉ có thể tiếp tục leo lên vị trí số 1 thế giới…

Chỉ có Giả Thường Thắng trở thành kỳ thủ cờ vua số 1 thế giới thì sự hy sinh của Giả Tranh Nhất mới có giá trị!

Giả Thường Thắng buông tay che miệng vết thương ra, hắn vươn hai tay về phía võ sĩ áo giáp: “Con trai, là lỗi của cha. Cha không nên áp đặt mong muốn của mình lên con và làm cho con đau đớn như vậy. Cha xin lỗi… Con có thể tha thứ cho cha không…”

Giả Tranh Nhất dùng hành động của hắn để trả lời cho câu hỏi của Giả Thường Thắng, hắn một đao chém đầu thân thể mình. Nhìn đầu mình chứa đại não của cha lăn xa như quả bóng, nội tâm Giả Tranh Nhất không hề có nửa điểm gợn sóng. Võ sĩ áo giáp chậm rãi nhìn về phía ba người Giang Vấn Nguyên, hắn oán hắn hận, vẫn không thể được bình ổn.

Giang Vấn Nguyên nhìn võ sĩ áo giáp bất cứ lúc nào cũng muốn xông tới chém người, ở giữa trời băng tuyết cũng có thể toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh: “Ân oán giữa anh và cha của anh đã chấm dứt rồi. Vậy anh có nghĩ tới Duyệt Kỳ và Ái Kỳ hay không? Vào thời điểm đó, tôi đã hỏi rằng ai là kẻ giết họ. Anh có nhớ câu trả lời của họ hay không?!”

Động tác của Giả Tranh Nhất hơi dừng lại ——

|Hết chương 45|


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.