Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 45: Áo Giáp Samurai
CHƯƠNG 44: Áo giáp samurai
Edit: Foxpii
Giang Vấn Nguyên ngồi trên giường nhìn Trần Miên sụp đổ ngã xuống đất, cho dù biểu hiện hiện tại của Trần Miên so với trong trí nhớ của cậu cách xa vạn dặm, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn tán thành người trước mắt này chính là người yêu Trần Miên của cậu. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, cậu rất nhanh sẽ quên đi chỗ bất hòa trên người Trần Miên, cho rằng hành vi của Trần Miên là hợp lý.
Từ tất cả các loại dấu hiệu trên, không khó để suy ra khả năng đặc biệt của con rối của Trần Miên: thôi miên một người cụ thể, làm cho chủ sở hữu của con rối trở thành người quan trọng nhất trong trái tim của họ và cũng làm cho người bị thôi miên bảo vệ chủ sở hữu của con rối. Khi cần thiết, người bị thôi miên thậm chí có thể trả giá bằng sinh mạng cho chủ sở hữu con rối.
Năng lực của con rối này đối với tiềm thức ảnh hưởng vô cùng kinh khủng. Giang Vấn Nguyên có thể tránh thoát bị thôi miên, cũng không phải dựa vào việc sử dụng con rối chống lại. Giang Vấn Nguyên dùng dư quang liếc mắt nhìn Trần Nhan không biết từ lúc nào yên lặng ngồi xuống bên cạnh mình. Năng lực của con rối chỉ tác dụng vào chuỗi quan hệ giữa cậu và Trần Miên, nhưng không có biện pháp liên quan đến bên thứ ba, chính là Trần Nhan đã giúp cậu lúc nào cũng duy trì hoài nghi đối với Trần Miên.
Giang Soái, Trần Nhan, đây là tên đôi tình nhân mà Giang Vấn Nguyên và Trần Miên từng sử dụng trong một thời gian dài. Khi Giang Vấn Nguyên nói với Tần Khải Nguyệt cái tên Giang Soái thì cũng là lúc cậu đang chờ cái tên Trần Nhan này. Người nói ra cái tên Trần Nhan này, không phải là người ngồi thứ hai có được diện mạo của Trần Miên, mà lại là một người chơi nữ xinh đẹp đáng yêu.
Hôm qua Giang Vấn Nguyên ở nhà ăn chính của biệt thự nói với Trần Miên, kỳ thật cũng là thử thăm dò nói với Trần Nhan.
Hôm qua lúc dùng cơm, bất kể là Trần Miên hay là Trần Nhan thì thói quen dùng cơm của hai người bọn họ cũng không giống với Trần Miên trong trí nhớ của Giang Vấn Nguyên. Nhưng trên đĩa ăn của Trần Nhan chứa toàn là rau, tất cả đều là thức ăn mà trong trí nhớ của cậu, Trần Miên không thích ăn.
Trần Nhan vẻ mặt đau khổ ăn hết đĩa thức ăn kia, trong mắt Trần Miên và Tần Khải Nguyệt thì Trần Nhan là bởi vì vừa nhìn thấy thi thể hai chị em sinh đôi mà nuốt không trôi. Nhưng trong mắt Giang Vấn Nguyên, lại là câu trả lời của Trần Nhan đối với câu hỏi của cậu: “Anh không biết đây có phải là lần cuối cùng em dùng bữa hay không, nhưng anh vẫn muốn cùng em ăn những thứ em thích.”
Ngoài ra, khi Trần Nhan suy nghĩ vấn đề sẽ vô thức véo vành tai, đây cũng là thói quen nhỏ của Trần Miên trong trí nhớ của Giang Vấn Nguyên. Trần Nhan luôn thích tìm Giang Vấn Nguyên nói chuyện, để Giang Vấn Nguyên nhiều lần nói ra cái tên Trần Nhan này. Trần Nhan còn lặp đi lặp lại việc sử dụng động tác nhỏ này trước mặt Giang Vấn Nguyên, cô lặng lẽ ám chỉ Giang Vấn Nguyên: “Tôi mới là thanh mai trúc mã là người yêu 5 năm của em.”
Trong cùng một không gian và thời gian, không thể có hai Trần Miên.
Chính vì nhờ vào điểm mâu thuẫn này mà Giang Vấn Nguyên mới có thể luôn duy trì sự hoài nghi đối với Trần Miên, không bị năng lực đặc biệt của con rối hoàn toàn thôi miên.
Trong lúc duy trì sự tỉnh táo, Giang Vấn Nguyên mất đi hai phần ba chức năng của trái tim, nhưng cậu lại cảm thấy đau đớn gấp mười gấp trăm lần.
Trong những thế giới trước đó, Giang Vấn Nguyên vẫn luôn thông qua thói quen ăn uống mà tập trung vào Trần Miên, bởi vì Giang Vấn Nguyên từ Trương Thần, Lộ Viễn, Bạch Mai và Tưởng Chiến tìm được thói quen dùng cơm giống Trần Miên, ngoại trừ điểm đó ra, bọn họ và Trần Miên cũng không có điểm gì chung. Trần Nhan thì ngược lại, ở thế giới này bọn họ cùng nhau ăn ba bữa cơm, thói quen ăn uống của Trần Nhan hoàn toàn không giống Trần Miên trong trí nhớ của Giang Vấn Nguyên nhưng điểm chung của Trần Nhan và Trần Miên lại thể hiện ở nơi khác.
Trần Miên hoàn toàn có thể tự nhiên đem tất cả thói quen của hắn sửa bỏ toàn bộ, cũng có thể cố ý giữ lại thói quen khi còn sống. Giang Vấn Nguyên có thể phát hiện ra sự tồn tại của Trần Miên, hoàn toàn là kết quả của việc Trần Miên cố ý dẫn dắt. Nếu Trần Miên cố ý lưu lại sơ hở, hy vọng Giang Vấn Nguyên phát hiện ra hắn, vậy thì vì sao không trực tiếp nói ra?
Cho dù là ở vòng chơi này Giang Vấn Nguyên lâm vào nguy cơ bị thôi miên, thế nhưng Trần Nhan cũng không trực tiếp vạch trần thân phận của Trần Miên giả, mà lại vòng quanh thông qua thủ đoạn khác giúp Giang Vấn Nguyên chống lại thôi miên. Giang Vấn Nguyên không thể không hoài nghi, Trần Nhan không phải là sợ trực tiếp thú nhận với cậu, mà là hắn không có cách nào trực tiếp thừa nhận.
Giang Vấn Nguyên không biết Trần Nhan vì nguyên nhân gì mới làm như vậy nhưng Giang Vấn Nguyên có thể khẳng định, tình cảnh của Trần Miên nhất định là rất nguy hiểm. Trần Miên giả có con rối thôi miên kia, rất có thể chính là do trò chơi bàn tròn dùng để thăm dò Trần Miên, nó muốn thăm dò xem Trần Miên có ở bên cạnh Giang Vấn Nguyên hay không. Nếu Giang Vấn Nguyên không thể dựa vào ý chí cường đại của mình để thoát khỏi thôi miên, chỉ sợ âm mưu của trò chơi bàn tròn sẽ thành công.
Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, đem suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu đè xuống, cậu nhìn Trần Miên nơm nớp lo sợ ngồi trên mặt đất. Trần Miên giả trong không gian bàn tròn và trò chơi đều nói: “Tôi là Trần Miên”, đây hẳn là từ ngữ mấu chốt của thuật thôi miên. Giang Vấn Nguyên hỏi Trần Miên giả: “Tôi hỏi lại anh lại một lần nữa, rốt cuộc anh là ai? Nhưng đừng để tôi nghe câu Tôi là Trần Miên.”
Trần Miên giả sụp đổ cúi đầu không dám nhìn vào Giang Vấn Nguyên, toàn thân phảng phất như phủ đầy bóng ma u ám: “Ngay cả lời thôi miên cũng biết, cậu nhất định là dùng năng lực đặc thù của con rối để nhìn thấu thôi miên…” Hắn ta cắn răng, rất không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu với Giang Vấn Nguyên. “Chỉ cần cậu cam đoan tối nay tôi không chết thì ngày mai tôi sẽ giải trừ thôi miên!”
Tần Khải Nguyệt cũng không biết con rối Trần Miên giả nói là cái gì, nhưng cũng không cản trở hắn lý giải chuyện đang xảy ra hiện tại. Tần Khải Nguyệt phẫn nộ một quyền đánh vào mặt Trần Miên giả: “Anh tự thôi miên mình thành người yêu của Giang Soái, muốn anh ấy bán mạng cho anh, anh không cảm thấy hành vi của mình rất đáng xấu hổ sao?!”
Trần Miên giả bị đánh vỡ đầu lưỡi, hắn phun ra một ngụm máu, đã là một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi, chết không buông lỏng: “Trò chơi bàn tròn sinh ra con rối có năng lực thôi miên đặc biệt không phải là để cho người chơi lấy ra dùng hay sao? Người không vì mình trời tru đất diệt, tôi muốn sống sót thì có cái gì không đúng!”
Cho dù tim phổi cung cấp oxy không đủ nhưng đầu óc Giang Vấn Nguyên vẫn xoay chuyển rất nhanh, cậu bắt đầu lừa dối Trần Miên: ” Anh đã sử dụng con rối trước khi vào trò chơi hoặc trong không gian bàn tròn, vậy thì anh cảm thấy vì sao tôi có thể nhận ra dị thường, sau đó sử dụng con rối để cân bằng con rối của anh đây? Bởi vì Trần Miên đã chết. Trần Miên còn sống vốn là một chuyện không hợp lý. Nếu không chúng ta tiếp tục duy trì trạng thái thôi miên đi, sau đó tôi bảo anh cùng Trần Miên trong hiện thực duy trì trạng thái thống nhất, thế nào?”
Giang Vấn Nguyên bởi vì thân thể mệt mỏi mà trong lời nói có vẻ có chút mềm mại, nhưng mỗi một câu nghe vào tai của Trần Miên giả đều mang theo sát ý nồng đậm. Duy trì trạng thái giống như Trần Miên trong hiện thực? Giang Vấn Nguyên còn chưa thông quan trò chơi lấy được cơ hội ước nguyện vạn năng, người chết không cách nào sống lại, vậy chỉ có thể là hắn đi chết đi sao? Trần Miên giả run rẩy cuộn tròn thân thể, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng hắn vẫn không chịu buông lỏng, hắn sợ khi giải trừ thôi miên xong thì mình có thể chết nhanh hơn.
Giang Vấn Nguyên đánh Trần Miên giả xong một gậy, lại ném ra một quả táo không ngọt lắm: “Tình tiết của câu chuyện trong trò chơi này tôi đã có một chút thông suốt, cũng đã có manh mối trên hung thủ giết chết bốn người Lang ca, sớm muộn gì tôi cũng phải gặp hắn ta một lần. Nếu anh giải trừ thôi miên, tôi không thể đảm bảo anh sẽ sống sót. Nhưng nếu không giải trừ thôi miên, bây giờ anh có thể để lại di ngôn chuẩn bị chết.”
Trần Miên giả đối với vấn đề sinh tử rất mẫn cảm, hắn có thể cảm giác được Giang Vấn Nguyên không phải đang hù dọa mà là thật sự muốn giết chết hắn! Trần Miên giả cảm giác cổ họng mình giống như bị bóp chặt, thở cũng không thở nổi: “Tôi không phải Trần Miên, tôi không phải Trần Miên! Tên tôi là Quan Sơn! Đại lão, anh tha cho tôi đi! Tôi thật sự không muốn chết…”
Sau khi Quan Sơn nói ra khẩu lệnh giải trừ thôi miên, trong mắt Giang Vấn Nguyên, thân hình Quan Sơn dần dần thu nhỏ lại một vòng, khuôn mặt kia nhiều lần vặn vẹo biến dạng, cuối cùng hoàn toàn biến thành một gã đàn ông ba mươi tuổi dáng người gầy đến mức có chút quá phận, bộ dạng lấm la lấm lét. Giang Vấn Nguyên chớp chớp mắt, hỏi Trần Nhan bên cạnh: “Em xem Quan Sơn này có xảy ra biến hóa gì không?”
Trần Nhan cẩn thận quan sát Quan Sơn một hồi: “Không nhìn ra biến hóa gì hết, hắn ta vẫn luôn luôn là bộ dạng này.”
Giang Vấn Nguyên: “……” Thật sự là khó khăn cho anh rồi, nhìn thấy mình bị người như vậy mạo danh thay thế, còn có thể bảo trì bình tĩnh.
Thời khắc cùng thôi miên duy trì trạng thái đối kháng là một chuyện vô cùng hao tâm tổn sức. Sau khi giải trừ thôi miên, thần kinh căng thẳng của Giang Vấn Nguyên rốt cuộc cũng được thả lỏng nhưng rất nhanh sau đó di chứng liền xuất hiện, cậu cảm thấy đầu co rút đau đớn mình từng đợt, cậu nói với Trần Nhan: “Tôi ngủ một lát, hai tiếng sau đánh thức tôi dậy.”
Giang Vấn Nguyên ngủ rất sâu, chờ cậu tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đều đã tối sầm lại.
Trần Nhan không biết đã đi đâu lấy một cái bếp than kiểu cũ đặt bên cửa sổ, cửa sổ mở ra một khe thông khí, trên bếp có một cái nồi hầm, trong nồi có cháo, trong cháo có thêm không ít nguyên liệu, trong phòng đều là mùi cháo nhàn nhạt.
Trần Nhan ngồi canh bên cạnh nồi cháo, vẫn luôn để ý tình huống của Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên bên này vừa có động tĩnh, cô liền đi tới bên giường, cầm lấy áo khoác trên tủ đầu giường khoác lên người Giang Vấn Nguyên: “Anh tỉnh rồi, đúng lúc cháo cũng chín, hơi nguội một chút là có thể ăn.”
“Vì sao không đánh thức tôi?” Giang Vấn Nguyên yên lặng trong lòng rung chuông cảnh báo cho mình. Bởi vì có Trần Nhan ở đây, cho nên cậu liền buông lỏng cảnh giác, ngay cả đồng hồ báo thức cũng không đặt một cái liền trực tiếp ngủ đi.
“Giang ca ngài nói vậy là rất oan uổng cho Trần Nhan. Vào giờ ăn trưa, Trần Nhan đã gọi anh thức dậy, nhưng anh ngủ rất sâu, hoàn toàn không thể kêu tỉnh.” Tần Khải Nguyệt canh giữ bên cạnh bếp lò, nhìn về phía góc xa giường nhất của Giang Vấn Nguyên. Quan Sơn âm trầm ngồi trong góc, nhìn thấy Giang Vấn Nguyên tỉnh cũng không nhúc nhích, trên mặt và trên người hắn ta đều có vết thương. Ngoại trừ một quyền trên mặt là Tần Khải Nguyệt đánh ra thì những chỗ khác đều là bị Trần Nhan đánh. Tần Khải Nguyệt không ngờ Trần Nhan là một tiểu cô nương nũng nịu lúc đánh người lại hung ác như vậy, Quan Sơn thiếu chút nữa đem nửa mạng giao cho Trần Nhan.
Giang Vấn Nguyên mặc quần áo chống rét, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ, cháo nóng hổi liền đưa đến tay cậu, dịch vụ của Trần Nhan có thể nói là chu đáo đến cực điểm. Giang Vấn Nguyên từng ngụm nhỏ uống cháo bát tươi, cậu đã hơn chín tháng không được ăn một bát cháo nào ngon như vậy. Trước kia mỗi khi cậu bị bệnh khó chịu, luôn không thèm ăn, Trần Miên cân nhắc trêu ghẹo mãi thật lâu sau mới luyện được một tay nghề nấu cháo cho cậu ăn, mỗi lần bị bệnh anh đều cho cậu ăn một bát cháo tươi, vừa dễ ăn vừa bổ dưỡng.
Giang Vấn Nguyên vừa ăn được mấy miếng cháo, mùi vị tươi ngon quen thuộc không ngừng kích thích vị giác. Cậu cảm thấy hốc mắt cay cay, tuyến lệ không khống chế được mà tuôn ra nước mắt. Trần Nhan lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, trên mặt mang theo ý cười chế nhạo: “Anh Giang có phải lưỡi mèo hay không, mà bị bỏng đến rơi nước mắt rồi. Anh uống chậm một chút, chúng em đều ăn tối rồi, cả nồi cháo này đều là của anh hết.”
Giang Vấn Nguyên biết Trần Nhan đây là đang nhắc nhở cậu không được lộ sơ hở, bọn họ rõ ràng là người có quan hệ mật thiết nhất trong sinh mệnh của nhau. Sau khi trải qua ly biệt âm dương, lại có kỳ tích gặp nhau ở thế giới giống như địa ngục này, nhưng bọn họ lại không thể cư xử quá mức thân cận, cũng không thể không làm bộ như người xa lạ.
Giang Vấn Nguyên trong lòng khó chịu đến lợi hại, cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Trần Nhan, muốn biết vì sao Trần Nhan lại xuất hiện trong trò chơi với hình thái giống như quỷ phụ thân*, muốn biết Trần Nhan hiện tại rốt cuộc sống như thế nào, nhưng cậu cái gì cũng không thể hỏi, còn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. “Tôi ngủ cả ngày. Mấy người cũng đừng nói cho tôi là hai người vẫn luôn ở bên cạnh tôi, không thu hoạch được gì nhé?”
(*phụ thân: phụ thuộc – thân thể)
Giang Vấn Nguyên và Trần Nhan đều kiềm chế quá tốt, Tần Khải Nguyệt có cái nhìn sâu sắc đối với lòng người cũng không phát hiện dị thường. Tần Khải Nguyệt ngồi xuống đối diện Giang Vấn Nguyên, trong giọng nói mang theo cảm giác hưng phấn nho nhỏ: “Để em nói! Chúng em đã có một khám phá lớn chiều nay!”
Tần Khải Nguyệt nói: “Trên tay kỳ thủ Giả có vết thương do dao trổ để lại, tuy rằng hắn giải thích là vết thương do khắc bài vị cho con gái để lại, nhưng em vẫn duy trì hoài nghi đối với hắn. Kỳ thủ Giả không cho phép chúng ta tiếp tục điều tra máy cờ vua tự động, không nói không cho chúng ta điều tra chuyện khác, cho nên chúng em đã chuyển ánh mắt về phía vợ và vợ cũ của kỳ thủ Giả, hy vọng có thể tìm được manh mối trên hai người này…”
Giả phu nhân là một người phụ nữ hiền lành, bà ấy làm cho người ta có cảm giác so với Giả quản gia bà ấy còn giống một vị quản gia có nề nếp hơn. Giả phu nhân không có chủ kiến, cuộc sống của bà đều xoay quanh hai con gái riêng của kỳ thủ Giả là Duyệt Kỳ và Ái Kỳ. So sánh với cách xưng hô Giả phu nhân này thì có lẽ từ bảo mẫu thích hợp hơn để hình dung trạng thái của Giả phu nhân ở Giả gia.
Giữa Giả phu nhân và người vợ cũ sinh ra cặp chị em sinh đôi, thật ra kỳ thủ Giả còn có hai đoạn tình cảm nữa, hai người một người nhiệt tình như lửa, một người là tiểu công chúa nũng nịu, so với Giả phu nhân hiền lành thì hai cô gái kia càng có thể khiến đàn ông thích thú, kỳ thủ Giả hai người lui tới cũng rất vui vẻ. Nhưng không biết vì cái gì mà kỳ thủ Giả cũng không thể cùng các cô tu thành chính quả, cuối cùng hắn lựa chọn Giả phu nhân chỉ gặp mặt qua hai lần, không hề thú vị trở thành vợ của hắn.
Quan hệ vợ chồng giữa kỳ thủ Giả và Giả phu nhân tương kính như tân*, Giả phu nhân cũng quản lý Giả gia gọn gàng ngăn nắp, để cho kỳ thủ Giả có thể toàn tâm toàn ý tham gia vào cờ vua. Cho dù thường xuyên bị chồng lạnh nhạt nhưng Giả phu nhân cũng không oán giận, bà âm thầm vì Giả gia trả giá toàn bộ cuộc đời mình.
(*tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách)
Bởi vì trời sinh hiền lành mà việc nói chuyện với Giả phu nhân rất dễ dàng. Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan từ trong miệng bà đưa ra không ít manh mối đáng cân nhắc.
Giả phu nhân trở thành vợ của kỳ thủ Giả đã mười năm nhưng bà lại chưa một lần nào gặp qua vợ cũ của kỳ thủ Giả. Vợ cũ của kỳ thủ Giả chưa từng đến thăm hai cô con gái của mình.
Lần này, kỳ thủ Giả đã tổ chức một bữa tiệc long trọng cho hai cô con gái của mình bằng cách mời bạn bè trong giới cờ vua. Người vợ cũ chưa từng lộ diện của kỳ thủ Giả rốt cục truyền đến tin tức, nói là tìm được hậu nhân của nhà khoa học năm đó chế tạo máy cờ vua tự động, muốn sửa xong cái máy cờ vua tự động kia làm quà tặng cho hai cô con gái.
Nhân cơ hội này, Giả phu nhân đã đề nghị kỳ thủ Giả mời vợ cũ của hắn đến dự tiệc. Bữa tiệc này tiệc công bố Duyệt Kỳ và Ái Kỳ tham gia giải cờ vua thế giới, rất quan trọng đối với bọn họ. Kỳ thủ Giả và vợ cũ ly hôn đã hơn mười năm, Giả phu nhân đối với quan hệ vợ chồng trước kia của bọn họ đã sớm không còn để ý.
Nhưng kỳ thủ Giả cũng không đáp ứng đề nghị của Giả phu nhân, vợ cũ của kỳ thủ Giả không tham dự yến hội. Kỳ quái hơn chính là, Giả phu nhân cũng chưa từng gặp qua Chu kỹ sư cùng trợ lý Đàm sửa chữa máy cờ vua tự động.
Tối hôm qua khi Tần Khải Nguyệt, Trần Nhan và Quan Sơn nói lời tạm biệt với Giả phu nhân, Tần Khải Nguyệt lơ đãng nhắc tới chuyện kỳ thủ Giả điêu khắc bài vị cho con gái: “Sáng nay khi tôi gặp kỳ thủ Giả thì nhìn thấy trên tay ông ấy có một vết thương rất sâu do dao trổ. Kỳ thủ Giả vì con gái mà tự tay khắc bài vị tiếc thương vong hồn, tình phụ tử của bọn họ thật làm cho người ta cảm động. Nhưng hiện tại tuyết rơi dày, nhất định vết thương của kỳ thủ Giả sẽ bị uốn ván, chỉ sợ vong hồn của hai vị tiểu thư cũng không được bình an.”
Cổ phu nhân lần đầu tiên xuất hiện thần sắc lo lắng: “Đều do tối hôm qua tôi không kiên trì ở bên cạnh ông ấy, tay nghề điêu khắc của ông ấy vẫn tốt lắm. Từ lúc tôi kết hôn cùng ông ấy tới nay chưa từng thấy ông ấy điêu khắc bị thương. Chắc chắn là sau khi tôi đi ngủ, ông ấy phải một mình đối mặt với bài vị của Duyệt Kỳ và Ái Kỳ cho nên mới dẫn đến mất kiểm soát cảm xúc mà làm tổn thương bàn tay của mình.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Giả phu nhân đang vội vã rời đi, ba người Tần Khải Nguyệt lại nói chuyện với khách của kỳ thủ Giả. Từ trong miệng những vị khách này, có thể chứng minh Giả phu nhân cũng không nói dối về chuyện vợ cũ của Giả kỳ thủ, Chu kỹ sư cùng trợ lý Đàm, không ai gặp qua ba người này trong bữa tiệc.
Có một kỳ thủ họ Trác có giao tình với kỳ thủ Giả đã hơn hai mươi năm. Khi nói đến vợ cũ của kỳ thủ Giả ông ta còn cảm khái rất nhiều. Kỳ thủ Trác cùng kỳ thủ Giả, vợ cũ kỳ thủ Giả hai người đều là bạn tốt, năm đó khi kỳ thủ Giả và vợ cũ cử hành hôn lễ, kỳ thủ Trác là phù rể của bọn họ. Kỳ thủ Trác cho rằng kỳ thủ Giả và vợ cũ sẽ ở bên nhau đến cuối đời, nhưng bọn họ lại đột nhiên ly hôn, hơn nữa sau khi ly hôn, kỳ thủ Trác cũng không gặp lại vợ cũ của kỳ thủ Giả.
Kỳ thủ Trác và Kỳ thủ Giả cùng nhau lang bạt trên bàn cờ vua, vừa là đồng bạn vừa là đối thủ cạnh tranh, hắn đối với thực lực của kỳ thủ Giả biến hóa như trở lòng bàn tay. Năng lực cờ vua của kỳ thủ Giả đã thay đổi ba lần rõ rệt. Lần đầu tiên là sau khi Giả Thường Thắng qua đời, kỳ thủ Giả đột nhiên tăng lên một bậc thang; lần thứ hai là sau khi kỳ thủ Giả và vợ cũ ly hôn, hắn toàn tâm toàn ý tham gia cờ vua, năng lực tăng lên rất nhanh; lần thứ ba là một năm trước khi cử hành yến hội này. Sau đó kỳ thủ Giả bắt đầu xuống dốc, năng lực liên tiếp lùi lại, cho nên hắn mới phân ra một phần tinh lực trên người hai chị em sinh đôi, đem nguyện vọng trở thành người đứng đầu thế giới đặt lên người các cô.
Sau khi nói xong những thông tin cần báo cáo, Trần Nhan một lần nữa múc chén cháo cho Giang Vấn Nguyên, nâng mặt dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Vấn Nguyên, ngôi sao nhỏ trong mắt lấp lánh tỏa sáng: “Giang đại lão, anh cảm thấy hung thủ giết chết hai chị em sinh đôi rốt cuộc là ai?”
Giang Vấn Nguyên nhìn Trần Nhan tiến vào chế độ fan hâm mộ thần tượng, hơn nữa không hề có cảm giác bất hòa, hoàn toàn là dựa vào ý chí cường đại mới khống chế được khóe miệng muốn co giật. Tần Khải Nguyệt là người mới, Quan Sơn chính là một người vô dụng, bọn họ một ngày có thể thu thập được nhiều tình báo hữu dụng như vậy, phỏng chừng là do Trần Nhan không ít lần dẫn dắt bọn họ, tựa như Giang Vấn Nguyên ở thế giới trước kia được nhắc nhở.
Trần Nhan hỏi Giang Vấn Nguyên nhưng Giang Vấn Nguyên lại không cảm thấy Trần Nhan biết ít hơn cậu. Giang Vấn Nguyên tiếp tục ăn bát cháo thứ hai, nồi cháo kia đều là của cậu, cậu sẽ ăn hết. “Bây giờ tôi còn có chút nghi vấn, chờ đêm nay gặp hung thủ giết chết Lang ca rồi nói sau.”
Sau nửa đêm, Quan Sơn trong lúc hoảng sợ không cách nào ngủ yên, hắn lăn qua lộn lại trên giường, bất kể như thế nào cũng không ngủ được. Hắn dứt khoát ngồi dậy, nhìn về phía Giang Vấn Nguyên ở giường cách vách. Giang Vấn Nguyên ngủ cả ngày cho nên buổi tối không buồn ngủ nữa. Cậu dùng gối đệm ở vị trí sau lưng, cầm điện thoại lật xem một đống tài liệu học tập Tả Tri Ngôn ném cho mình. Trần Nhan ôm lấy thắt lưng Giang Vấn Nguyên, hơn phân nửa người gác trên đùi cậu, đang ngủ say.
Có lẽ là do giá trị sợ hãi đối với hung thủ quá cao cho nên mức độ sợ hãi của Quan Sơn đối với Giang Vấn Nguyên giảm xuống rất nhiều. Hắn tính toán chủ động nói chuyện với Giang Vấn Nguyên: “Sau khi trở thành một người chơi bàn tròn, tôi đã không thể thích nghi với thế giới tàn nhẫn này. Kể từ khi tôi có được con rối thôi miên đó thì mỗi lần vào trò chơi tôi đều sẽ sử dụng khả năng của con rối đầu tiên. Nhưng sau một vài vòng trò chơi, khả năng thôi miên của con rối vẫn không thể kích hoạt, bởi vì không có người chơi đủ điều kiện để thôi miên. Giang Soái, cậu là người đầu tiên mà tôi gặp sẵn sàng hy sinh mạng sống cho những người quan trọng trong lòng. Cậu tiến vào trò chơi là vì muốn hồi sinh Trần Miên sao?”
Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn về phía Quan Sơn, trạng thái của Quan Sơn thoạt nhìn cũng không thích hợp. Lúc này thay vì quan tâm nguyện vọng của người khác, còn không bằng lo lắng mạng nhỏ của mình. Giang Vấn Nguyên buông điện thoại xuống, kéo chăn trùm lên mặt Trần Nhan dưới chăn bông: “Muốn nói tôi không nghĩ tới việc muốn Trần Miên sống lại, vậy thì đó nhất định là đang gạt người. Tôi do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ phục sinh Trần Miên.”
Quan Sơn vô cùng khó hiểu, hắn đặt tay lên mép giường, nghiêng người về phía Giang Vấn Nguyên: “Vì sao phải từ bỏ việc Trần Miên sống lại? Trò chơi bàn tròn có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào, cậu lợi hại như vậy, sau khi thông quan trò chơi, hồi sinh Trần Miên, cùng Trần Miên hạnh phúc sống chung một chỗ, kết cục đoàn tụ như vậy không tốt sao?”
Giang Vấn Nguyên nương theo ánh sáng của đèn đầu giường, nhìn thấy đôi mắt đục ngầu của Quan Sơn: “Không tốt, nguyện vọng mong muốn Trần Miên sống lại cho tôi một loại cảm giác rất không tốt. Vì vậy, tôi sẽ không ước nguyện để hồi sinh Trần Miên.”
Quan Sơn chỉ vào Giang Vấn Nguyên, tức giận nói: “Quả thực không thể hiểu nổi cậu!”
Quan Sơn vừa nói xong câu đó, một tiếng vang lớn đập lên nóc nhà bọn họ, tiếng kéo lê vang lên. Quan Sơn giật mình một cái, trạng thái tà kinh chất vấn Giang Vấn Nguyên vừa rồi biến mất không thấy đâu, vẻ mặt hắn kinh hoảng, phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo: “A a a! Có phải kẻ giết người đó đang đến không!”
Tiếng kêu thảm thiết của Quan Sơn đánh thức Trần Nhan và Tần Khải Nguyệt, còn tiết kiệm thời gian Giang Vấn Nguyên đánh thức bọn họ.
Tiếng kéo lê đi theo con đường tối hôm qua, dưới ống khói lò sưởi, mấy người Giang Vấn Nguyên chuẩn bị cho hắn một cái bẫy đầy gai nhọn. Nếu là người sống nhảy xuống, cơ bản xác đã lạnh rồi. Nhưng tiếng kéo kia chỉ là kẹt lại một hồi, sau đó lại bắt đầu kéo lê, thẳng tiến đến cửa phòng của mấy người Giang Vấn Nguyên, tiếng động kia mới dừng lại.
Cộc, cộc, cộc!
Ba tiếng gõ cửa chầm chậm vang lên.
Quan Sơn sợ hãi chảy nước mắt khóc rống lên, nhưng sau khi tiếng gõ cửa vang lên, hắn lại chủ động đi về phía cửa. Động tác của hắn giống như là con rối dây bị khống chế, cứng ngắc mở cửa phòng cho vị khách đến muộn.
Cái bóng cao lớn đứng ngoài cửa là bộ áo giáp võ sĩ đặt trên ghế ở máy cờ vua tự động. Áo giáp samurai có một võ sĩ bên hông. Là đao, hắn đi vào phòng, lộ ra cỗ máy cờ vua tự động phía sau, hóa ra tiếng kéo lê chính là do võ sĩ áo giáp kéo bàn cờ vang lên.
Võ sĩ áo giáp kéo máy cờ vua tự động vào phòng sau đó đóng cửa lại, bày bàn cờ và quân cờ ra. Hắn ngồi ở mặt cờ đen, lặng lẽ chỉ vào bàn cờ. Ý tứ của võ sĩ áo giáp rất rõ ràng, hắn ta muốn chơi cờ vua.
Quan Sơn tuyệt vọng phát hiện thân thể của hắn không khống chế được mà đi về phía bàn cờ. Ngay cả quy tắc cờ vua hắn cũng không hiểu thì làm sao có thể thắng được? Thua thì cũng sẽ giống như mấy người Lang ca kia bị cắt thịt, nghiền não.
Quan Sơn bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, khi hắn sắp ngồi lên ghế đối diện với võ sĩ áo giáp, Giang Vấn Nguyên đẩy hắn ra, thong dong ngồi xuống ghế, Trần Nhan muốn ngăn cản cũng không kịp.
Giang Vấn Nguyên nói với võ sĩ áo giáp: “Tôi có thể chấp nhận cùng ngài tiến hành ván cờ sinh tử. Nếu là ván cờ sinh tử, tôi là Giang Soái, báo lên tên ngài đi.”
|Hết chương 44|
~~~~~~~~~~
“Giang Vấn Nguyên biết Trần Nhan đây là đang nhắc nhở cậu không được lộ sơ hở, bọn họ rõ ràng là người có quan hệ mật thiết nhất trong sinh mệnh của nhau. Sau khi trải qua ly biệt âm dương, lại có kỳ tích gặp nhau ở thế giới giống như địa ngục này, nhưng bọn họ lại không thể cư xử quá mức thân cận, cũng không thể không làm bộ như người xa lạ.”
Editor: Lòng tôi chua xót quá huhu 🙁