Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 44: Tôi Sẵn Sàng Hy Sinh Mạng Sống Của Mình Vì Anh Ấy
CHƯƠNG 43: Tôi sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì anh ấy
Edit: Foxpii
Hiện tại chức năng tim phổi của Giang Vấn Nguyên thấp, cậu vẫn cảm thấy thân thể mệt mỏi, muốn dời khỏi Trần Nhan đang quấn lấy tay chân mình nhưng lại bị khóa đến gắt gao không nhúc nhích được. Giang Vấn Nguyên mím môi thành một đường thẳng, đưa tay khoác lên thịt ngứa bên hông Trần Nhan, giọng nói vang lên bên tai Trần Nhan: “Em cứ tiếp tục giả bộ ngủ cho tôi xem.”
Lông mi dài rậm của Trần Nhan nhẹ nhàng rung động hai cái, mở hai mắt ra, cô không tình nguyện buông Giang Vấn Nguyên ra, thanh âm rất nhẹ: “Nhà bên biệt thự chúng ta ở chỉ có một tầng lầu, hiện tại bên ngoài gió tuyết đan xen, thứ có thể xuất hiện trên nóc nhà chúng ta, anh cảm thấy sẽ là cái gì?”
Giang Vấn Nguyên không tranh cãi với Trần Nhan, cậu ngồi dậy, cẩn thận nhận ra âm thanh kéo lê phía trên trần nhà, tiếng kéo chậm rãi di chuyển về phía bắc. Trần Nhan cũng chầm chậm ngồi dậy, cô ngáp một cái sau đó khoác một cái áo khoác, thuận tiện đưa áo khoác của Giang Vấn Nguyên cho cậu. Về phần Trần Miên và Tần Khải Nguyệt, thật khiến cho người ta hoài nghi bọn họ có phải là dùng thuốc ngủ cường lực hay không, hai người trùm đầu ngủ vù vù, không hề phát hiện vật đang di động trên trần nhà.
Tiếng kéo lê không bao lâu sau liền rời khỏi phòng bọn họ, Giang Vấn Nguyên cau mày, cậu nhớ rõ gian phòng chữ Hà ở hướng đông bắc, ở phòng nghỉ bên cạnh phòng ăn, có một lò sưởi với ống khói. Cái thứ trèo lên mái nhà kia, chẳng lẽ là muốn từ ống khói tiến vào trong nhà sao?
Giang Vấn Nguyên xoay người xuống giường, giẫm lên thảm trải mềm mại đi tới gần cửa, cậu mở ra một khe cửa, dán lỗ tai lên khe cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cậu đoán không sai, vị khách không mời kia quả nhiên từ trong ống khói nhảy xuống, lúc rơi xuống đất lại vang lên một tiếng vang lớn. Sau khi vị khách không mời kia rơi xuống đất, tiếng kéo lê lập tức vang lên, hơn nữa còn di chuyển về phía phòng bọn Giang Vấn Nguyên.
Trần Nhan không biết từ khi nào cũng xuống giường, cô đặt lên mu bàn tay Giang Vấn Nguyên nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng khép cửa lại, lặng lẽ lắc đầu với Giang Vấn Nguyên.
Tiếng kéo lê kia đi qua cửa phòng chữ Hà, hơi dừng lại một chút, cách tấm ván cửa gỗ dày 5cm, Giang Vấn Nguyên cùng Trần Nhan im lặng giằng co với vật không xác định bên ngoài. Trên cửa gỗ không có mắt mèo, bọn họ cũng không biết ngoài cửa rốt cuộc thứ cái gì.
Vật thể không xác định kia không dừng lại quá lâu trước cửa chữ Hà, tiếp tục kéo lê về phía trước.
Mấy giây sau, Giang Vấn Nguyên và Trần Nhan nghe được âm thanh cửa phòng mở ra vừa đóng lại. Dựa theo thanh âm phán đoán xa gần, không phải gian chữ Cúc bên cạnh bọn họ, mà là một chữ Trúc liền kề với chữ Cúc.
Trí nhớ của Giang Vấn Nguyên rất tốt, cậu nhớ rõ gian chữ Cúc bởi vì ngụ ý không may mắn cho nên không có người chơi ở lại, mà trong số những người chơi ở gian chữ Trúc, có Lang ca mang quân cờ bằng xương về. Lang ca cùng những người từng sờ qua quân cờ bằng xương đối với cờ vua sinh ra tâm lý sùng bái cuồng nhiệt, những người chơi vốn đang ở cùng Lang ca đều đổi sang phòng khác, đổi thành những người có hứng thú với cờ vua như Lang ca ở vào.
Khách không mời nửa đêm đến thăm phòng chữ Cúc không có người ở, khả năng này rất ít, vậy chỉ có thể là thăm hỏi mấy người Lang ca ở trong chữ Trúc.
Trần Nhan không nhịn được lại ngáp một cái, cô khép lại cái áo khoác trên người: “Vị khách không mời kia đã xác định mục tiêu, khả năng tối nay tìm kiếm mục tiêu tiếp theo có khả năng bằng không. Chúng ta ở đây làm việc cũng không có ý nghĩa, vẫn nên tiếp tục đi ngủ đi.”
Sáng hôm sau, khi Giang Vấn Nguyên tỉnh lại, ba người còn lại đều đã dậy.
Thân thể Giang Vấn Nguyên cung cấp máu và oxy không đủ, nghỉ ngơi cả đêm nhưng cảm giác cơ thể mệt mỏi cũng không thuyên giảm, động tác rời giường đều phải chậm lại, cậu vừa chậm rãi mặc quần áo, vừa nhìn Tần Khải Nguyệt nói: “Đợi lát nữa ăn sáng, đừng chọn thức ăn thanh đạm, cố gắng ăn thức ăn có hàm lượng calo cao, cũng không nên ăn quá no.”
Tần Khải Nguyệt không rõ nguyên nhân: “Em có thể hỏi nguyên nhân một chút không? ”
Trần Nhan dáng vẻ đoan trang ngồi ở mép giường, chờ lúc Giang Vấn Nguyên muốn xuống giường, rất thuận tay đỡ cậu một cái: “Lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy hình ảnh gây khó chịu, dẫn đến buổi trưa và buổi tối đều không ăn được đồ, cho nên phải chọn thức ăn có calo cao. Không ăn quá no, bởi vì ăn nhiều có thể nôn mửa, ăn vào cũng chẳng khác nào không ăn.”
Đôi lông mày kiếm đẹp mắt của Trần Miên nhíu lại: “Chẳng lẽ tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao em không đánh thức anh dậy?”
Giang Vấn Nguyên dưới sự trợ giúp của Trần Nhan, vượt qua sự choáng váng nhẹ, đi vài bước trong phòng, trên mặt cậu không chút có huyết sắc nào: “Mục tiêu của vật thể không xác định kia không phải chúng ta. Nếu đánh thức anh dậy, nửa đêm sau anh mất ngủ thì sao. Đừng lo, nếu tôi gặp nguy hiểm vào ban đêm, tôi sẽ đánh thức anh dậy.”
Sau khi nhận được lời giải thích và trấn an của Giang Vấn Nguyên, lông mày Trần Miên mới giãn ra.
Sau khi ăn sáng xong, sắc mặt Giang Vấn Nguyên rốt cục trở nên hồng nhuận hơn một chút: “Chúng ta đi thôi, đến gian chữ trúc.”
Cửa phòng chữ Trúc không khóa trái từ bên trong, Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng vặn tay nắm, cửa phòng liền mở ra.
Cửa sổ gian chữ Trúc mở rộng, gió tuyết không ngừng xâm nhập vào trong phòng, cho nên mùi máu tươi trong phòng cũng không nồng. Nguồn gốc của mùi máu là từ hai chiếc giường đôi, dưới hai tấm chăn bông phồng lên bốn hình người, lúc có người xông vào trong phòng bọn họ vẫn nằm bất động trên giường. Giang Vấn Nguyên đi đến bên cạnh một cái giường trong đó, xốc chăn bông nặng lên, lộ ra thứ dưới chăn ——
Thứ kia, đã không thể được gọi là con người.
Hai thi thể bị cắt nát nằm trên giường, bọn họ giống như hai chị em sinh đôi kia, bị phân thây tàn nhẫn sau đó bị lấy mất xương. Tuy nhiên, bọn họ có một sự khác biệt rõ ràng nhất với thi thể của chị em sinh đôi, sau khi hộp sọ của họ bị lấy đi, bộ não của họ vẫn còn đó nhưng bị nghiền nát thành bột nhão. Trần Miên và Tần Khải Nguyệt đi kiểm tra hai thi thể trên một chiếc giường khác, hai thi thể còn lại cũng giống nhau, đại não đều bị nghiền nát.
Trớ trêu nhất, vẫn là một dòng tiếng Anh được viết trên tường đầu giường, dòng tiếng Anh này được viết bằng máu trộn lẫn trong não, đầy ác ý và sát ý: “ loser! kkkkiilllllll!!!”
Giang Vấn Nguyên vén toàn bộ chăn bông lên, đeo găng tay mò mẫm trong đống thịt vụn kia: “Mấy người cũng nhanh chóng hành động đi, tìm quân cờ bằng xương Lang ca lấy về một chút. Mọi người cẩn thận, nếu tìm thấy quân cờ kia thì phải nhớ không được chạm trực tiếp bằng tay.”
Bốn người tìm qua trong ngoài phòng chữ Trúc một lần, cũng không có phát hiện ta bóng dáng của quân cờ bằng xương kia.
Trần Nhan đắp chăn bông trở lại thi thể: “Hung thủ kia đã lấy hết xương cốt của bọn họ mang đi, chắc hẳn cũng sẽ không để lại quân cờ bằng xương.”
Cảm quan hiện tại của Tần Khải Nguyệt thật sự rất không tốt, may mắn là hắn nghe theo ý kiến của Giang Vấn Nguyên, ăn bữa sáng có hàm lượng calo cao mà ngày xưa hắn tuyệt đối sẽ không ăn. Hôm qua nhìn thấy hai thi thể, hôm nay bốn thi thể, bữa trưa và bữa tối hôm nay của hắn phỏng chừng đều không ăn được bao nhiêu thứ. Tần Khải Nguyệt xoa xoa dạ dày co giật: “Vậy chúng ta chỉ cần tìm được quân cờ xương bị thất lạc kia, là có thể khóa được hung thủ nhỉ?”
Khi Tần Khải Nguyệt nói ra những lời này hắn cũng không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy liền tìm được quân cờ xương kia.
Quân cờ làm bằng xương ở ngay trong phòng ăn của chủ biệt thự ——
Hôm qua miệng thề son sắt nói muốn làm bạn an ủi vợ – kỳ thủ Giả, hôm nay lại ngồi ở trước máy cờ vua tự động, cùng máy móc ngươi tới ta lui ở trên bàn cờ tiến hành chém giết. Mà quân cờ xương được Lang ca mang về ngôi nhà bên cạnh biệt thự, rõ ràng đang bày ở trên bàn cờ của máy cờ vua tự động.
Không chỉ có thế, bên cạnh bàn cờ còn có thêm một cái rương mở. Trong rương đặt bốn bộ cờ xương mới chế, cốt kỳ đánh bóng cũng không phải rất đúng chỗ, nhưng chỉ dựa vào điêu khắc, cũng đủ để chứng minh bốn bộ cờ mới này cùng bọ kỳ thủ Giả đang sử dụng đều xuất phát từ cùng một người. Cái rương này đựng cờ xương mới chế cũng là đầy ác ý, sau khi bày ra bốn bộ cờ xương thì trong rương vẫn còn có đủ không gian để đựng mười mấy bộ cờ nữa.
Hung thủ giết chết bốn người chơi, dường như không muốn che dấu thân phận của mình.
Tố chất Tần Khải Nguyệt rất cao, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là người mới, không có cách nào tiếp tục nhẫn nại, trực tiếp dùng hai tay túm cổ áo kỳ thủ Giả, nâng cả người hắn từ trên ghế lên: “Kỳ thủ Giả, tên điên như ngươi, kẻ giết người!”
Trên mặt kỳ thủ Giả tràn đầy khó hiểu và phẫn nộ: “Tôi không giết người! Cậu mới là người điên, mau buông tôi ra! Ván cờ của tôi bây giờ đang là thời điểm quan trọng. Để tôi tiếp tục chơi cờ vua đi, tôi có thể giành chiến thắng!”
Sức lực của kỳ thủ Giả rất lớn, Tần Khải Nguyệt bị hắn nhẹ nhàng đẩy một cái liền ngã xuống cách đó vài mét, nửa ngày cũng không đứng lên được. Kỳ thủ Giả lại trở lại trước mặt máy cờ vua tự động, bình tĩnh lại tiếp tục đối đầu. Có vết xe đổ của Tần Khải Nguyệt, lúc này đây không ai dám quấy rầy kỳ thủ Giả, có vấn đề gì, đều chỉ có thể đợi đến khi kỳ thủ Giả hạ cờ xong rồi mới nói chuyện.
Kỳ thủ Giả phát huy sức mạnh cờ vua của mình đến mức tận cùng, nhưng đáng tiếc hắn cũng không thể thắng ván này, thắng lợi thuộc về máy cờ vua tự động. Một ván trên tay kỳ thủ Giả thắng kỳ thật cũng rất miễn cưỡng, trận này thua, hắn cũng không bởi vậy mà cảm thấy mất mát, ngược lại càng tăng thêm ý chí chiến đấu cao ngất. Hắn tin tưởng chắc chắn rằng miễn là mình kiên trì tiếp tục đấu với máy cờ vua tự động thì có thể thực hành nghệ thuật cờ vua, có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Một ngày nào đó, hắn có thể thực hiện mong muốn của cha mình, trở thành người đứng đầu trên thế giới cờ vua!
Kỳ thủ Giả hơi bình phục tâm tình, một bên chỉnh cờ, một bên hỏi bốn người Giang Vấn Nguyên: “Các người vừa rồi cắt đứt suy nghĩ của tôi, còn gọi hung thủ giết người với tôi cái gì đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Giang Vấn Nguyên chỉ vào quân cờ đen trắng tự động chỉnh trên bàn cờ tự động: “Kỳ thủ Giả, những quân cờ này là dùng xương cốt của hai vị tiểu thư nhà ngài làm ra. Mà hòm cờ mới bên cạnh này là xương cốt của bốn đồng bạn chúng tôi làm thành.”
Kỳ thủ Giả như bị sét đánh ngang tai, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Quân cờ hôm nay hắn yêu thích ngắm nghía, lau chùi bảo dưỡng là xương của Duyệt Kỳ và Ái Kỳ? Qua hồi lâu sau, kỳ thủ Giả mới tìm lại được giọng nói, hắn đem toàn bộ quân cờ đã chỉnh tề xếp lại vào lòng bàn tay, run rẩy nói với Giang Vấn Nguyên: “Cậu nói lại lần nữa, những quân cờ này dùng cái gì làm thành?”
Giang Vấn Nguyên rõ ràng đưa ra đáp án một lần nữa: “Những quân cờ này, là xương cốt của hai vị thiên kim của ngài. Hãy nhìn vào chiếc rương dưới chân của ngài, bốn bộ cờ mới trong hộp đó được làm bằng xương của bốn đồng bạn đã chết của chúng tôi. Não của bốn người đồng bạn kia đều bị nghiền nát thành bột nhão, nhưng não của hai vị tiểu thư, chúng tôi tạm thời còn chưa phát hiện ra ở nơi nào.”
Kỳ thủ Giả cẩn thận cầm quân cờ xương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Con gái tôi… Khi chết, phải chịu đau đớn đến mức nào….Hung thủ các người rốt cuộc hận tôi bao nhiêu mới có thể để cho tôi dùng quân cờ làm từ xương cốt của Duyệt Kỳ cùng Ái Kỳ? Tôi biết kẻ đã giết người là ai! Bốn bộ cờ này, là sáng nay quản gia phát hiện trong thư phòng của tôi, bà ấy cho rằng là Chu kỹ sư và trợ lý Đàm sửa chữa máy cờ vua tự động đưa cho tôi cờ dự phòng, cho nên liền đặt chúng ở bên cạnh bàn cờ.”
“Nếu như bốn bộ cờ dự phòng này đến từ đồng bạn của các cậu, vậy thì Chu kỹ sư cùng trợ lý Đàm hẳn là vẫn còn ở trên núi còn chưa rời đi! Họ là kẻ đã giết con gái tôi!” Trong mắt kỳ thủ Giả tràn đầy thù hận. Khi hắn đọc ra hoài nghi từ vẻ mặt Tần Khải Nguyệt, tâm tình càng thêm bi phẫn: “Chẳng lẽ các cậu hoài nghi tôi điên cuồng giết chết con gái, lại vu oan hãm hại Chu kỹ sư cùng trợ lý Đàm hay sao?”
Tần Khải Nguyệt rút ra bài học, bảo trì đủ khoảng cách với kỳ thủ Giả: “Trên tay của ông có vết thương do dao trổ lưu lại, mấy vết thương này hôm qua còn chưa có.”
Động tĩnh trên bàn cờ đã hấp dẫn những vị khách còn đang ở trong biệt thự, kỳ thủ Giả cố nén phẫn nộ nói: “Tôi vốn có sở thích điêu khắc, hơn nữa những vết thương này là do tối hôm qua tôi tự tay khắc bài vị cho Duyệt Kỳ cùng Ái Kỳ mà bị thương. Vợ tôi có thể làm chứng cho tôi, hơn nữa các bài vị được khắc vẫn còn trong nghiên cứu.”
Giang Vấn Nguyên lấy âm lượng mà hầu hết mọi người trong phòng ăn đều có thể nghe thấy nói: “Kỳ thủ Giả, mặc dù có rất nhiều chứng cứ đều chỉ về phía ngài, nhưng tôi tin rằng ngài sẽ không sát hại con gái mình. Ngài còn phải gánh di nguyện của cha ngài Giả Thường Thắng. Kỳ thủ cờ vua số 1 thế giới tuyệt đối không thể là một kẻ giết người. Cho dù ngài thật sự bị tình nghi giết người, thì cũng không có khả năng ngài đem quân cờ làm xương của con gái mình bày ra trước mắt bao người, không phải sao?”
Phân tích của Giang Vấn Nguyên có lý, khống chế tốt tin đồn không có lợi cho kỳ thủ Giả. Kỳ thủ Giả thấy được ý tốt của Giang Vấn Nguyên, thái độ đối với bọn họ cũng tốt hơn một chút: “Cảm ơn các cậu đã giúp tôi tìm được xương cốt của Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, nhưng công tác phá án vẫn là giao cho cảnh sát đi. Các cậu có thể sống trong ngôi nhà bên cạnh biệt thự cho đến khi gió và tuyết đi qua, cầu đường được sửa chữa, tôi sẽ không tính bất kỳ khoản phí nào với các cậu.”
Giang Vấn Nguyên nhìn thẳng vào mắt kỳ thủ Giả: “Cho dù chúng tôi có thể giúp ngài tìm ra bộ não bị mất của hai vị thiên kim, ngài cũng không cần chúng tôi trợ giúp sao?”
Kỳ thủ Giả trầm mặc nhìn Giang Vấn Nguyên, lặng lẽ biểu đạt sự cự tuyệt của hắn.
Giang Vấn Nguyên suy nghĩ một hồi, gật đầu ý bảo với kỳ thủ Giả: “Ý của ngài tôi hiểu rồi, vậy chúng tôi xin phép vắng mặt.”
Không nghĩ tới lúc bọn họ rời đi, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Trần Miên không biết bị thứ gì vấp vào chân, cả người nhào vào bàn cờ tự động. Trần Miên bị ngã có chút mộng muội, miệng nhanh hơn đầu óc một bước: “Trong bàn cờ này, vì sao lại có tiếng lỏng lắc lư?”
Giọng nói của Trần Miên không lớn nhưng lại thành công làm cho phòng ăn lớn như vậy lâm vào tĩnh mịch.
Phần cốt lõi của máy cờ vua tự động nên là một hệ thống có khả năng xử lý dữ liệu mạnh mẽ và khả năng tính toán logic, hệ thống có thể hoàn thành các trò chơi cờ vua chất lượng cao. Hệ thống như vậy, hẳn là máy tính cơ giới hóa hoàn toàn mới đúng, trong máy móc làm sao có thể có chất lỏng tồn tại ở đây. Những chất lỏng này hoàn toàn không thuộc về các thành phần của máy tính, liên tưởng đến những gì chị em sinh đôi bị mất ——
Tần Khải Nguyệt lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là não của hai chị em sinh đôi ở trong bàn cờ này? Chất lỏng trong bàn cờ là chất lỏng mô bionics được sử dụng để chứng minh hoạt động của não.” Hắn nhìn về phía kỳ thủ Giả: “Kỳ thủ Giả, ông không muốn để cho chúng tôi tiếp tục điều tra tung tích của hai vị thiên kim, có phải là bởi vì ông biết não của các cô rất có thể đang ở trong bàn cờ này hay không? Ông vì để có thể trở thành kỳ thủ cờ vua số một thế giới mà ngay cả bộ não của con gái chết thảm cũng có thể mang ra lợi dụng hay sao?”
Kỳ thủ Giả bị Tần Khải Nguyệt chất vấn không ngớt đến mặt đỏ tai hồng, hắn tức giận nói: “Giả quản gia, bà đem mấy vị khách này đưa về phòng phía đông đi. Tôi cảm thấy không khỏe, vì vậy tôi muốn trở về nghỉ ngơi trước. Còn nữa, chỉ để cho người ta thấy bàn cờ này, không cho phép bất luận kẻ nào đụng loạn, hết thảy chờ cảnh sát đến rồi nói sau.”
Bốn người Giang Vấn Nguyên là khách, chủ tùy khách tiện*, chỉ có thể theo quản gia trở lại nhà bên biệt thự, bằng không nếu phản kháng sẽ bị đuổi ra khỏi biệt thự, sẽ bị đóng băng sau đó chết trong băng tuyết, vậy thì thật sự sẽ trở thành trò cười của người chơi.
(*客随主便 ( Khách tùy chủ tiện, chủ tùy khách tiện): là một cách nói khách sáo, ý nói khách nên theo ý chủ, không nên để chủ cảm thấy phiền phức, và ngược lại.)
Khi bọn họ trở lại phòng, Tần Khải Nguyệt kích động đi qua đi lại trong phòng vài lần, tốc độ nói cực nhanh phân tích: “Kỳ thủ Giả kia sau khi phát hiện quân cờ là xương của cặp song sinh, khẳng định lập tức hiểu được não của các cô bị làm thành hạch tâm của máy cờ vua tự động. Điều này không phải là ngẫu nhiên mà suy nghĩ như vậy. Máy cờ vua tự động kia đã trải qua hai lần sửa chữa, lần sửa chữa đầu tiên cũng giống như bây giờ, năng lực cờ vua của máy cờ vua tự động tăng vọt. Lần sửa chữa đó thời gian vừa vặn là trước và sau khi Cổ Thường Thắng tử vong! Não của Cổ Thường Thắng, rất có thể chính là sinh vật trung tâm đời đầu được coi là máy cờ vua tự động!”
Trần Nhan cười cười vỗ tay cho Tần Khải Nguyệt, tán thưởng nói: “Rất lợi hại nha người mới. Đó cũng là những gì tôi nghĩ! Giang Soái đại lão cùng Trần Miên đại lão hai người nghĩ sao?”
Trần Miên vốn không nghe kỹ, sau khi Trần Nhan liên tục kêu vài tiếng mới khôi phục tinh thần lại. Hắn không để ý tới vấn đề của Trần Nhan, giống như bắt lấy rơm cứu mạng nắm lấy cánh tay Giang Vấn Nguyên: “Vừa rồi anh đụng phải bàn cờ của máy cờ vua tự động, nhưng những quân cờ kia bị kỳ thủ Giả lấy đi, anh không đụng phải quân cờ cho nên đêm nay quái vật sẽ không tới tìm anh đúng không?”
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói: “Quái vật có đến hay không tôi không biết, nhưng nếu quái vật thật sự đến tìm anh, thì anh chấp nhận thử thách là được rồi. Trên tường phòng của bọn Lang ca có dòng chữ tiếng Anh viết là sẽ giết kẻ thua cuộc, anh giành chiến thắng không phải là có thể sống sót rồi sao?”
Trần Miên không thể tin nhìn Giang Vấn Nguyên: “Như vậy là xong rồi sao? Em không định giúp anh sao?”
“Làm sao tôi giúp anh được? Tất cả những gì tôi biết chỉ là các quy tắc cơ bản của cờ vua và tôi không hề giỏi. Anh đã nghiên cứu qua cờ vua. Muốn nói hai chúng ta ai sẽ thắng thì đương nhiên là anh mà.” Giang Vấn Nguyên bây giờ đứng lâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cậu mềm nhũn ngồi xuống giường. “Đến lúc đó nếu quái vật tới tìm anh thì tôi sẽ cổ vũ cho anh, tận lực giúp anh giảm bớt cảm giác sợ hãi.”
“…” Loại trợ giúp này, Trần Miên thật sự không muốn, hắn gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng. “Anh đã rất lâu rồi không chơi cờ vua, cùng loại quái vật đẳng cấp thế giới này chơi cờ anh không có một chút phần thắng nào, nhất định sẽ thua rất thảm. Giang Soái à, em giúp anh một chút đi.” Nói xong cuối cùng, Trần Miên đều có loại cảm giác làm nũng.
Giang Vấn Nguyên sờ sờ cằm: “Vậy tôi cũng sẽ không giúp anh.”
“Anh thật sự không đùa giỡn với em mà, cờ vua, anh thật sự không chơi được.” Trần Miên đau lòng nhìn Giang Vấn Nguyên: “Chẳng lẽ anh không phải là người quan trọng nhất của em trên thế giới này sao? Không phải cho dù muốn em chết vì anh, em cũng nguyện ý sao?”
Giang Vấn Nguyên buông tay nâng cằm xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ dị: “Đúng vậy, Trần Miên rất quan trọng đối với tôi, tôi có thể vì Trần Miên mà trả giá sinh mệnh của mình. Nhưng anh có phải là Trần Miên của tôi không?”
Trần Miên lúc này thật sự kinh hãi, biểu tình của hắn đặc sắc đến mức chỉ có thể dùng bốn chữ ‘long trời lở đất’ này để hình dung: “Cậu cậu cậu! Tại sao khả năng con rối của tôi không hoạt động! Có phải cậu có một con rối đặc biệt có thể chống lại khả năng đặc biệt của con rối của tôi có đúng không?”
|Hết chương 43|
~~~~~~~~
Editor: Eo ơi đau lòng quá =((
Rốt cuộc thì Trần Miên cũng không phải là Trần Miên.
Bà Chanh định trêu đùa trái tim con dân đến lúc nào đây :((