Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 38: Kẻ Phản Bội


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 38: Kẻ Phản Bội


CHƯƠNG 37: Kẻ phản bội

Edit: Foxpii

So với nguồn sáng còn có thứ quái vật bóng đen thích hơn, đó chính là người sống có bóng.

Hơn hai mươi con quái vật bóng đen liền từ trong rừng rậm lao ra, chỉ trong nháy mắt liền đi tới gần tòa nhà hai tầng. Giang Vấn Nguyên thấy rõ ràng, quái vật bóng đen như một tổ ong xông về phía thôn dân thôn Tháp Phụ quấn vải đen, chỉ có ba năm con đi bắt người chơi, trợ giảng và du khách đang bị trói thành một hàng hấp dẫn. Đám quái vật bóng đen vươn móng vuốt sẽ biến hình sau đó kéo dài, hướng về phía trái tim người sống mà móc ra.

Thôn dân Tháp Phụ tập hợp lại với nhau, vừa chiến đấu vừa lui về những nơi có thể giấu bóng.

Bọn họ có người phụ trách ngăn cản công kích của quái vật bóng đen cũng có người phụ trách phản kích. Thanh niên thôn Tháp Phụ kia dị thường dũng mãnh, dùng thanh đao thân bạc của hắn liên tiếp hạ hai đao, đâm vào trái tim của hai con quái. Hai bóng đen bị đâm lạnh thấu tim kịch liệt chấn động, dưới ánh mặt trời bốc hơi biến mất, chỉ còn lại hai nắm lưu huỳnh.

Đám người bị trói thành một hàng bên này mặc dù chỉ có năm con quái vật bóng đêm nhưng hai tay bọn họ trói sau lưng, không cách nào tự do hành động, cũng không có kinh nghiệm cùng vũ khí đối phó với mấy con quái kia. Rất nhanh sau đó đã có một người chơi trúng chiêu. Móng vuốt sắc bén của con quái kia đã xâm nhập vào lồng ngực của một người chơi, móc trái tim ra khỏi lồng ngực nhưng không hề tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với da và mô của người nọ.

Khi trái tim hoàn toàn bị móc khỏi cơ thể, bóng của người chơi bị móc mất trái tim tươi sống còn đang đập biến mất. Cho dù trái tim bị khoét đi nhưng người nọ cũng không chết, thần sắc hắn hoảng sợ, mềm nhũn quỳ trên mặt đất, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, cái chết giống như hai người bị thiêu sống kia cũng giáng xuống người hắn, người nọ kêu thảm thiết sau đó bị ánh lửa nuốt chửng.

Con quái vật bóng đen có được trái tim kia tựa hồ như bị mất đi hứng thú với những người chơi khác, nó cẩn thận dùng hai móng vuốt nâng trái tim lên sau đó xoay người lại, nhanh chóng chạy vào trong rừng rậm.

Từ lúc quái vật bóng đen xuất hiện cũng chỉ mới qua ba mươi giây mà thôi, vậy mà đã có hai người chơi bị móc tim mang đi mất.

Giang Vấn Nguyên muốn đi về phía người chơi đang loạn thành một đoàn, lại bị Tưởng Chiến ngăn lại, ngữ khí của hắn có chút nghiêm khắc: “Mấy thôn dân kia đã giao tranh với đám quái vật đó cả đời cũng bị chết mất một người, hiện tại đám người chơi đã phát hiện quái vật bóng đêm chỉ cần có được một trái tim sẽ rời đi. Cậu đừng vì cứu người không được mà ngược lại còn bị bọn họ đẩy ra làm vật hi sinh.”

Giang Vấn Nguyên cũng không có tự tin chống lại được đám quái vật bóng đêm, cậu vốn chỉ muốn đi giúp đám người chơi kia cắt đứt dây thừng, để bọn họ dễ dàng chạy trốn. Hiện tại bị Tưởng Chiến cắt ngang, Giang Vấn Nguyên cũng không đành lòng tiếp tục nhìn xuống. Bốn người trở lại phòng sau đó đem vải đen treo lên cửa sổ.

Lý Na ngồi xổm xuống trong góc, dùng sức che hai tai lại, muốn che chắn tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc xuyên qua phòng. Lữ Anh Kỳ tự mình đẩy xe lăn chắn bên người Lý Na sau đó thuận tay đắp tấm vải đen lên người cô.

Địa ngục nhân gian bị cửa phòng ngăn cách ở bên ngoài, kéo dài hơn mười phút mới dần dần yên tĩnh lại. Những người may mắn sống sót đều trốn vào trong tòa nhà nhỏ hai tầng, những người đáng thương mất đi trái tim thì dưới ánh mặt trời bị đốt đến xương cốt cũng chẳng còn. Đám quái vật không thể đạt được trái tim còn quanh quẩn gần tòa nhà hai tầng tìm kiếm con mồi, thẳng đến hoàng hôn mới mất mát rời đi.

Giang Vấn Nguyên mở khe cửa, quan sát tình huống bên ngoài một chút, “Hiện tại trò chơi đã lâm vào hỗn loạn, kéo dài càng lâu sẽ càng bất lợi. Trước khi mâu thuẫn còn chưa kịch liệt đến mức không thể vãn hồi, chúng ta phải nhanh chóng nhanh chóng làm rõ dòng câu chuyện của thế giới này. Tôi dự định đi tìm thanh niên cầm dao bạc kia, mấy người cũng cùng đi đi.”

“Anh cũng muốn em đi cùng sao?” Lữ Anh Kỳ chỉ chỉ mình, “Đám quái vật kia chắc hẳn sẽ không đi hết toàn bộ, nếu nửa đường gặp phải nó thì em có thể sẽ cản trở mọi người.”

“Hiện tại sắc trời đã tối, chỗ có thể tránh né quái vật trong thôn có rất nhiều, hơn nữa chúng ta đã biết nhược điểm của nó là trái tim, dùng vũ khí chế từ bạc có thể đánh chết chúng nó.” Giang Vấn Nguyên nhìn ánh mắt Lữ Anh Kỳ, “Cậu không quên lời mình hứa với tôi chứ?”


Lữ Anh Kỳ rụt cổ lại, “Đương nhiên nhớ rõ, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời. “

Lý Na tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng Lữ Anh Kỳ cũng đi cùng Giang Vấn Nguyên, cô trốn ở trong phòng không may còn có thể nguy hiểm hơn cho nên chỉ có thể cắn răng đi theo. Bọn họ có tấm vải đen, một cái ô lụa đen, Giang Vấn Nguyên nhường ô lụa đen cho Lữ Anh Kỳ ngồi xe lăn, hai tấm còn lại nhường cho Lý Na và Tưởng Chiến, mình thì cái gì cũng không khoác liền đi ra khỏi phòng.

Đêm nay ánh trăng rất nhạt, trong tòa nhà hai tầng vì sợ dẫn tới quái vật bóng đen cho nên cũng không còn ai bật đèn nữa.

Mấy người Giang Vấn Nguyên chỉ có thể mượn ánh trăng, miễn cưỡng nhận ra có bảy vết cháy trên bãi đất trống trước tòa nhà hai tầng. Ngoại trừ hai người phòng 3 tầng 2 đã sớm biến thành người mất bóng, một thôn dân thôn Tháp Phụ bất hạnh bị moi mất trái tim thì trong số những người bị trói thành một hàng có bốn người chết. Nhưng vì ánh trăng rất tối cho nên Giang Vấn Nguyên không thể nhận ra trong bốn nạn nhân này rốt cuộc có bao nhiêu người chơi.

Khi Giang Vấn Nguyên đến nhà thanh niên thôn Tháp Phụ thì hắn ta không có ở nhà.

“Nhà thôn trưởng vừa xảy ra chuyện, từ sự tương tác của hắn và trưởng thôn thì có thể thấy được hắn đối với trưởng thôn thập phần cung kính. Lúc này nếu hắn không có ở nhà thì tám phần là ở nhà trưởng thôn.” Tưởng Chiến tùy ý khoác vải đen trên người nói, “Nhà trưởng thôn hiện tại hẳn là có không ít người, nếu chúng ta đi thì nhất định phải cẩn thận. Tuy rằng cái chết của trưởng thôn không liên quan đến chúng ta nhưng khó tránh khỏi sẽ có người giận chó đánh mèo.”

Giang Vấn Nguyên trầm ổn gật gật đầu, sau đó dặn dò Lý Na và Lữ Anh Kỳ: “Một lúc nữa hai người ở gần cửa, nếu có gì không thích hợp có thể ngay lập tức chạy trốn.”

Bốn người tận lực trốn ở nơi ánh trăng chiếu không tới, thuận lợi từ nhà thanh niên thôn Tháp Phụ đến nhà trưởng thôn, trên đường cũng không gặp phải quái vật bóng đen. Quả nhiên đúng như Tưởng Chiến nói, trong nhà thôn trưởng tụ tập không ít thôn dân. Nhà trưởng thôn so với lần trước bọn họ tới còn sạch sẽ gọn gàng hơn, hẳn là vừa mới thu dọn lại. Chỉ là trong phòng thông gió không tốt, mùi máu tươi còn sót lại chứng minh nơi này đúng là đã phát sinh chuyện tàn khốc.

Giang Vấn Nguyên muốn tìm thanh niên nọ đứng ở trong thôn dân, mơ hồ có loại tư thế được ủng hộ. Hắn hiện tại không khoác vải đen, biểu tình u ám trên mặt nhìn không sót một chút gì: “Các người tới nơi này làm cái gì?”

Giang Vấn Nguyên cũng không vì sự không thân thiện của hắn mà lùi bước: “Tôi có mấy nghi vấn muốn hỏi các cậu. Những câu hỏi này rất quan trọng và tôi hy vọng cậu không che giấu điều gì đó khi trả lời.”

Mấy người dân thôn Tháp Phụ bị lời nói của Giang Vấn Nguyên chọc giận, có một người đàn ông trung niên mắng: “Cái gì gọi là không nên giấu diếm, không phải mấy người nhận định chúng ta coi các người là tế phẩm sao?”

Thanh niên thôn Tháp Phụ lúc bắt hai người mất bóng kia có tiếp xúc ngắn ngủi với Giang Vấn Nguyên, hắn ngắt lời người đàn ông trung niên, “Các người có vấn đề gì, nói xem, nhưng tôi không cam đoan nhất định sẽ trả lời.”

Nam nhân trung niên kia còn muốn tiếp tục mắng, nhưng hắn thấy trưởng thôn kế nhiệm đã lên tiếng cho nên chỉ có thể oán hận đem miệng ngậm lại.

“Cám ơn.” Giang Vấn Nguyên sau khi nói cảm ơn thôn Tháp Phụ, mới tiếp tục nói, “Thật ra tôi có thể lý giải nguyên nhân các bạn học và thầy cô của tôi hiểu lầm thôn Tháp Phụ. Thôn Tháp Phụ che giấu sự tồn tại của quái vật bóng đen với chúng tôi và cho chúng tôi sống trong một tòa nhà nhỏ hai tầng, không có rèm cửa sổ, còn chuẩn bị thừa cốc trà và ghế. Thật khó để không có sự hiểu lầm khi họ phát hiện ra rằng ai đó đã mất bóng và trở thành một người sống dở chết dở. Vấn đề của tôi chính là, vì sao mọi người phải giấu diếm sự tồn tại của quái vật bóng đêm và bố trí tòa nhà hai tầng thành như vậy?”

Thanh niên thôn Tháp Phụ trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Thôn Tháp Phụ chúng tôi đã…”

Con trai trưởng thôn ngồi ở một góc ôm lấy nữu nữu yên lặng rơi lệ đột nhiên lên tiếng cắt đứt hắn: “Đừng nói nữa!”

“Đã đến mức này còn có cái gì không thể nói.” Thanh niên thôn Tháp Phụ không để ý tới hắn, tiếp tục nói tiếp, “Bởi vì cả thôn Tháp Phụ bị bệnh di truyền sợ ánh sáng, rất khó rời khỏi thôn để ra bên ngoài kiếm sống, cũng không có người ngoại hương nguyện ý gả vào thôn Tháp Phụ. Thôn Tháp Phụ sinh sôi nảy nở đến nay, toàn bộ người trong thôn đều có thể có một chút quan hệ huyết thống, bệnh di truyền sợ ánh sáng cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Mà theo thời đại phát triển, chúng tôi có thể bắt được con mồi cũng càng ngày càng ít đi, chỉ dựa vào việc nhặt cành lá khô thì rất khó duy trì no ấm. Chúng tôi muốn tìm lối thoát, vừa vặn vào lúc này có một người có một nửa huyết thống của thôn Tháp Phụ trở về thôn, hắn cùng thôn trưởng gặp mặt một lần rồi rời đi. Sau đó trưởng thôn liền nói cho chúng tôi biết có thể thông qua du lịch cùng nghiên cứu khoa học để tìm kiếm lối thoát cho thôn Tháp Phụ. Chú Đông, khi ấy chú đã tham gia xây dựng tòa nhà nhỏ hai tầng kia, chú nói đi.”


“Chúng tôi không biết về thế giới bên ngoài, tòa nhà hai tầng đều dựa theo phân phó của người kia xây dựng. Người đàn ông kia đề nghị chúng tôi xây dựng tòa nhà hai tầng bên cạnh rừng, ông ta cũng nói rằng những người bên ngoài rất là hiếu khách, nên bảo chúng tôi chuẩn bị thêm một bộ trà và ghế. Ông ta còn nói người bên ngoài cần ánh sáng mạnh, việc treo rèm cửa là điều cấm kỵ.” Người đàn ông trung niên được gọi là chú Đông vẻ mặt thô lỗ, lời nói của ông ta có chút vớ vẩn nhưng nghe không giống như nói dối.

Giang Vấn Nguyên khẳng định: “Mọi người bị lừa rồi. Chúng tôi có xu hướng ánh sáng nhưng chúng tôi vẫn cần rèm cửa, rèm cửa để bảo vệ sự riêng tư của chúng tôi. Hơn nữa khi chúng tôi đi du lịch hoặc là đi nghiên cứu khoa học, bình thường cũng sẽ không đặc biệt hiếu khách. Khách sạn bên ngoài đều dựa theo số người ở mà chuẩn bị đồ dùng, sẽ không chuẩn bị thêm một bộ.”

Lần này con trai trưởng thôn rất kinh hãi nhưng Nữu Nữu vất vả lắm mới ngủ được, hắn không dám nói chuyện quá lớn nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được phẫn nộ từ trong giọng nói của hắn.

“Khi cha tôi quyết định giới thiệu du lịch và nghiên cứu khoa học, lúc đó tôi thực sự vẫn còn do dự. Bởi vì cây thần ban cho thôn Tháp Phụ không chỉ có ấm no còn có quái vật bóng đen. Sự hy sinh của cây thần với chúng tôi ngoài tạ ơn ra cũng chỉ có thể cầu nguyện cây thần hãy đối xử với ngôi làng một cách nhân từ. Người kia lại nói cho cha tôi rằng không thể đem chuyện quái vật bóng đen nói cho người ngoài, nếu không du lịch cùng việc nghiên cứu khoa học đều sẽ trở thành bong bóng. Cha tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, ông quyết định sẽ cho đám người tới ở lại thôn ăn đủ cành lá tươi, lại để cho dân làng tận lực hoạt động nhiều hơn ở bên ngoài trong thời gian người ngoại hương đến, hấp dẫn sự chú ý của quái vật bóng đêm vậy thì an toàn của những người ngoại hương cũng không cần lo lắng.”

Con trai trưởng thôn một tay ôm con gái, một tay che mặt, đè nén khóc lên, “Hái cành lá tươi là một chuyện rất nguy hiểm, rất dễ dẫn quái vật bóng đen tới. Lần này mọi người tới nhiều người, cả thôn gần như một nửa người đều đi hái cành lá cho mọi người, vợ tôi sáng sớm nay đi hái cành lá bị quái vật bóng đen tập kích, Nữu Nữu không còn mẹ. Chúng tôi đã làm nhiều việc như vậy, chỉ muốn thôn Tháp Phụ có thể sống sót. Vì sao sự tình lại như vậy…”

Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến hơn chín giờ tối qua đã tới nhà trưởng thôn một chuyến, lúc ấy bọn họ may mắn được gặp mẹ Nữu Nữu một lần, không ngờ cô lại vì bữa ăn sáng nay mà hy sinh. Giang Vấn Nguyên hỏi con trai trưởng thôn: “Anh có biết người đề nghị cha anh phát triển du lịch và nghiên cứu khoa học là ai không? Tôi hoài nghi hắn cùng thôn Tháp Phụ có oán hận cũ. Hắn không phải đến trợ giúp thôn Tháp Phụ mà là đến báo thù.”

Con trai thôn trưởng lắc đầu, “Người nọ chỉ tiếp xúc với cha tôi, chúng tôi đều chưa từng thấy qua hắn trông như thế nào, cũng không biết tên hắn là gì. Tôi tò mò hỏi cha tôi về người đàn ông đó, cha tôi không nói với tôi bất cứ điều gì.”

Giang Vấn Nguyên rất hoài nghi người kia chính là khách ở trong tòa nhà hai tầng, hơn nữa hôm nay hắn khẳng định cũng đã đến nhà trưởng thôn để chất vấn chuyện tế phẩm, làm không tốt thì cái chết của trưởng thôn cũng không khỏi liên quan đến hắn. Giang Vấn Nguyên rất muốn biết trưởng thôn chết như thế nào, nhưng thời điểm mấu chốt này lại không tiện yêu cầu bọn họ miêu tả chi tiết cái chết của thôn trưởng. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể lùi bước, dẫn dắt con trai trưởng thôn tiến hành suy nghĩ, “Anh cẩn thận nhớ lại một chút, sau khi cha anh và người kia gặp mặt, có hành động gì khác thường không?”

Con trai trưởng thôn mạnh mẽ buông tay che mặt xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Giang Vấn Nguyên.

“Tôi nhớ ra rồi, gần đây cha tôi thường xuyên lấy bài vị của dì út ra xem, vừa lau bụi bặm cho bài vị vừa thở dài. Khi tôi hơn hai mươi tuổi, dì út của tôi đã cứu một người nước ngoại hương thám hiểm hoang dã gần thôn Tháp Phụ. Vì người đàn ông ngoại hương kia bị gãy tay cho nên dì tôi đã đưa anh ta về nhà để chăm sóc. Trải qua một thời gian, dì út yêu người ngoại hương kia, cùng hắn có tình riêng. Sau đó cánh tay của gã đàn ông kia lành lại, khi rời khỏi thôn Tháp Phụ hắn đã hứa sẽ trở về tìm dì út. Dì út phát hiện mình có thai, thường xuyên chờ ở nơi hắn ta rời đi. Ngày này qua ngày khác, dì út vẫn không thể chờ đợi cho đến khi người ngoại hương kia xuất hiện thì đã bị quái vật bóng đen tấn công. Sau đó dì út vẫn cẩn thận giấu diếm chuyện mình đã mất bóng, thẳng đến ngày sinh mới bị cha phát hiện rằng cô đã không còn bóng dáng.”

“Dì út khẩn cầu cha tôi để mình được sinh đứa bé ra, quái vật bóng đen cướp đi trái tim của cô nhưng trái tim của đứa bé vẫn còn. Tình cảm của dì út và cha tôi luôn rất tốt, ông đã tự mình đỡ đẻ em họ. Sau khi em họ được sinh ra, dì út mỉm cười sau đó đi ra khỏi nhà của chúng tôi, lúc đó đang là ban ngày. Em họ rất may mắn không có chứng sợ ánh sáng di truyền bởi vì dì út là người mất bóng, cha tôi lo lắng em họ ở thôn sẽ rất xấu hổ thậm chí có thể sẽ bị xử tử cho nên ông viết một phong thư lưu lại bên cạnh em họ sau đó đưa nó ra khỏi thôn Tháp Phụ.”

Nghe được câu chuyện này, hốc mắt Lý Na đỏ lên, “Tại sao dì út của anh phải chết, mất đi bóng thì chỉ là càng thêm sợ ánh sáng mà thôi, cuộc sống ở thôn Tháp Phụ hoàn toàn không thành vấn đề gì mà!”

Con trai thôn trưởng lắc đầu, “Người mất đi bóng sống cùng một chỗ với người bình thường thì người sống sẽ dần dần sinh bệnh, bệnh lâu không trị sẽ chết, người mất bóng cũng sẽ dần dần mất đi nhân tính, triệt để biến thành quái vật.”

Dựa theo độ tuổi mà nói, Giang Vấn Nguyên cơ bản đã khóa được mục tiêu: “Cảm ơn mọi người đã thông báo, bây giờ chúng tôi sẽ trở về đem chân tướng mọi việc nói cho các bạn cùng lớp và giáo viên của chúng tôi biết. Bây giờ thảm kịch đã xảy ra, chúng tôi không thể để nó tiếp tục mở rộng nữa.”

Dân làng thôn Tháp Phụ không mấy khó xử, trầm mặc nhìn theo bốn người Giang Vấn Nguyên rời khỏi nhà trưởng thôn.

Lý Na một tay cầm tay vịn trên lưng xe lăn của Lữ Anh Kỳ, vừa đẩy Lữ Anh Kỳ đi xuống khu bóng tối vừa nói với Giang Vấn Nguyên: “Em họ của con trai trưởng thôn chắc hẳn là trợ giảng của chúng ta rồi…”


“Tám chín phần mười.” Giang Vấn Nguyên kéo tay Lý Na đẩy xe lăn ra sau đó cậu đẩy xe lăn của Lữ Anh Kỳ ra khỏi khu bóng tối.

Lý Na kinh ngạc nhìn Giang Vấn Nguyên, “Anh Trần, anh đang làm cái gì vậy? Không đi trong khu bóng tối, nếu gặp phải quái vật bóng đen thì làm sao bây giờ?!” Nói xong, Lý Na muốn kéo Lữ Anh Kỳ từ dưới ánh trăng trở lại khu bóng tối.

“Không được phép đi!” Giang Vấn Nguyên quát.

Lý Na bị Giang Vấn Nguyên hoảng sợ, động tác cứng đờ ngay tại chỗ.

Tưởng Chiến ôm cánh tay đứng bên cạnh Giang Vấn Nguyên, “Qua cái chết của trưởng thôn lần này. Chúng tôi nghi ngờ ba khách du lịch, giáo sư, trợ giảng và những kẻ phản bội. Khách du lịch bị lừa tìm kiếm con đường trường sinh bất tử, loại trừ. Nếu mục đích của trợ giảng là giết chết thôn trưởng thì phỏng chừng thôn trưởng đã sớm nguội lạnh rồi, căn bản không cần phải tốn nhiều công tác chuẩn bị nhiều chuyện như vậy cho nên hiềm nghi với trợ giảng cũng được loại trừ. Chỉ còn lại một khả năng sau bức màn của cái chết của trưởng làng, đó chính là kẻ phản bội.”

“Tôi đã nói chuyện riêng với Tưởng Chiến. Nếu như người sau màn là kẻ phản bội của trò chơi bàn tròn, thì chắc chắn kẻ kia nhất định sẽ không tham gia vào sự kiện tử vong của trưởng thôn, cho nên xác suất kẻ phản bội ở trong bốn người chúng ta là lớn nhất.” Giang Vấn Nguyên thanh âm lạnh như băng nói, “Tôi và Tưởng Chiến đã xác nhận vị trí của nhẫn, chúng tôi trả lời đều chính xác, chúng tôi không phải kẻ phản bội. Còn lại hai người chưa xác nhận danh tính.”

Lý Na mờ mịt lắc đầu, “Em không phải kẻ phản bội.”

Giang Vấn Nguyên đưa ô lụa đen cho Lý Na, Lữ Anh Kỳ nhìn chiếc ô kia. Lúc đến nhà trưởng thôn, Giang Vấn Nguyên đã đem chiếc ô kia giao cho hắn dùng, nói là ô có diện tích lớn, tiện cho hắn dùng để che cả xe lăn. Kết quả lúc bọn họ rời khỏi nhà trưởng thôn, Giang Vấn Nguyên đã lại lấy chiếc ô gấp đi. Giang Vấn Nguyên nói với Lý Na: “Em tùy ý chọn một nơi ở chỗ Lữ Anh Kỳ khâu đi.”

Lý Na không rõ nguyên nhân, cô chỉ có thể cầm ô lụa đen, dựa theo lời Giang Vấn Nguyên nó mà tùy tiện phán đoán một chỗ. Giang Vấn Nguyên tiện tay kéo sợi chỉ đen ở chỗ kim đứt, roẹt —

Mối ghép kéo căng, toàn bộ tấm vải đen đen nhanh chóng từ ô gấp rơi ra, cuối cùng chỉ còn lại hai phần năm còn dính vào ô gấp, đó chính là phần mà Lý Na may xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lý Na không thể tin nhìn Lữ Anh Kỳ, “Cái này…. Điều này … Dù sao cũng là do em khâu một tay khâu hơn nữa khâu cũng không được tốt, hai tay anh khâu nhanh một chút cũng giải thích được mà. Thực tế, anh thêu thùa cũng không tốt lắm, chắc do anh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên mới may đặc biệt gọn gàng như vậy nhỉ. Ha ha ha ha ha… Sao lại có thể không cẩn thận mà khâu như vậy.”

Tưởng Chiến hai mắt tập trung vào Lữ Anh Kỳ, cơ bắp toàn thân hắn duy trì hưng phấn vừa phải, lúc nào cũng có thể xuất chiêu.

“Kỳ thật nếu nghiên cứu sâu thì trên người Lữ Anh Kỳ có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hắn nói rằng vé vào cửa là hai chân. Tôi lại phụ trách dẫn hắn đi vệ sinh, nếu là người bình thường đột nhiên cần người khác hỗ trợ mới có thể sử dụng bồn cầu, nhất định sẽ rất xấu hổ thế nhưng Lữ Anh Kỳ lại thích ứng rất nhanh. Hôm nay trước khi đi ra ngoài, tôi đặc biệt nhìn thấy giày của hắn, không mới nhưng rất sạch sẽ, hầu như không bị mòn đi. Tôi nghĩ rằng hắn đã nói dối rằng việc bị thu mất chức năng của chân là ở trong trò chơi nhưng thật ra ở ngoài thế giới thực hắn đã là một người tàn tật sẵn rồi. “

Đối với những chứng cứ liên tiếp của Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến, Lữ Anh Kỳ vẫn giữ im lặng.

Lý Na vẫn không thể tin được, cô đột nhiên nhớ tới mình và Lữ Anh Kỳ ngồi cạnh nhau liền vội vàng hỏi Lữ Anh Kỳ: “Anh mau nói đi, chiếc nhẫn tôi đeo trên tay phải rốt cuộc là ở ngón tay nào? Mau nói đi? Tôi đã chạm vào bàn tay của anh lúc trên bàn tròn, chắc chắn anh phải có ấn tượng về nó, anh mau nghĩ lại đi!”

Lữ Anh Kỳ trầm mặc thật lâu rốt cục mở miệng, nhưng lời nói của hắn lại giống như một chậu nước đá, dội cho Lý Na đến lạnh thấu tâm can, “Nhẫn là cái gì? Anh Trần từng nhắc tới, xem ra đây là một đạo cụ rất quan trọng.”

Lý Na run rẩy nhìn về phía Lữ Anh Kỳ, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng, “Cho nên hiện tại anh đang thừa nhận mình là kẻ phản bội sao?”

Lữ Anh Kỳ chậm rãi chuyển hướng xe lăn, đối diện với ba người Giang Vấn Nguyên, “Đúng vậy, bởi vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ cho nên tôi có thể rời khỏi trò chơi này. Trò chơi bàn tròn nói với tôi rằng người mới lần đầu tiên bước vào trò chơi bàn tròn trở thành kẻ phản bội sẽ có hào quang của người mới. Miễn là số lượng người chơi khác tự vong đạt đến một nửa, thì tính là hoàn thành nhiệm vụ.”

Khóe miệng hắn mang theo nụ cười, bắt đầu bẻ tay chỉ số, “Trong rừng rậm xui xẻo bị móc tim có 1 người, ở nhà trưởng thôn chết 4 người, bị trói móc tim có 3 người, tổng cộng 8 người. Vừa rồi, lại chết 1 người, cô ta thực sự là một cô gái xui xẻo, giúp tôi mang theo một cái tội danh lớn. Khi người chơi bình thường chết, kẻ phản bội có thể cảm nhận rõ ràng quá trình tử vong, đó chính là án treo thông dụng của kẻ phản bội.”


Ngay khi Lữ Anh Kỳ tính toán, một quái vật bóng đen lắc lư từ phía sau hắn tới gần. Phản ứng của cơ thể Lý Na vĩnh viễn nhanh hơn não bộ, cô kinh hô thành tiếng: “Lữ Anh Kỳ, cẩn thận quái vật bóng đen sau lưng!”

Lữ Anh Kỳ ngẩn người, ánh mắt hắn nhìn Lý Na có chút phức tạp, nhưng hắn rất nhanh đem cảm xúc lộ ra thu liễm lại, “Người quá lương thiện sẽ không sống lâu được đâu. Trần Miên, anh cũng vậy, cần gì phải đi cứu một người mới hai chân bị phế đi?”

Lúc hắn nói tiếp, quái vật bóng đen kia lại giống như một con vật cưng cỡ lớn ngồi xổm xuống bên cạnh Lữ Anh Kỳ, còn ý đồ dùng đầu lại gần tay Lữ Anh Kỳ cầu sờ.

Cơ bắp Giang Vấn Nguyên cả người căng thẳng, nắm chặt chuôi gỗ trong tay, đề phòng cao độ nhìn về phía Lữ Anh Kỳ: “Khống chế quái vật bóng đen, đây chính là quyền năng trò chơi bàn tròn giao cho kẻ phản bội?”

“Đừng quá lo lắng. Tôi không phải là một kẻ giết người, chỉ là trò chơi làm cho tôi trở thành kẻ phản bội. Tôi có một mong muốn cần phải hoàn thành, không thể chết trong trò chơi bàn tròn cho nên chỉ có thể nhờ người chơi khác chết thay.” Lữ Anh Kỳ thỏa mãn nguyện vọng của quái vật bóng đen, đưa tay sờ sờ đầu nó: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, đến lúc rời khỏi trò chơi rồi.”

Càng ngày càng nhiều quái vật bóng đen tụ tập lại bên cạnh Lữ Anh Kỳ, chúng kéo ra khe nứt không gian đen kịt, đẩy xe lăn của Lữ Anh Kỳ đi. Vào giây phút cuối cùng sắp rời khỏi thế giới trò chơi, Lữ Anh Kỳ nhìn Giang Vấn Nguyên và Lý Na, “Có một chuyện, tôi vốn không nên nói cho các người biết. Coi như là cảm tạ các người đã lương thiện cứu tôi, coi như là lễ vật nói cho các người biết. Dù sao trò chơi bàn tròn cũng không có quy định không cho phép nói cho người khác biết.”

Lữ Anh Kỳ chỉ vào Giang Vấn Nguyên: “Trò chơi bàn tròn có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào, cũng bao gồm cả mong muốn có thể gây ra mối đe dọa đối với sự tồn tại của nó. Vì vậy khi trò chơi bàn tròn phát hiện ra những nguyện vọng như vậy, nó sẽ tạo ra những kẻ phản bội, hy vọng kẻ phản bội sẽ giết chết những người chơi có nguyện vọng xấu. Trần Miên, tôi có thể cảm giác được, mục tiêu thực sự của tôi trong trò chơi này là anh, cho nên mới chuẩn bị chiếc ô gấp đó cho anh.”

Không gian khe nứt khép lại, xe lăn vẫn còn, Lữ Anh Kỳ lại không thấy đâu, đám quái vật bóng đêm cũng tự tản ra.

Lý Na đã từng nghe nói qua chuyện Giang Vấn Nguyên có người yêu, cô vẫn suy đoán lẽ nào nguyện vọng của Giang Vấn Nguyên là làm cho người yêu sống lại, nhưng hiện tại cô nghe được cái gì vậy? Nguyện vọng của Giang Vấn Nguyên đe dọa đến sự tồn vong của trò chơi bàn tròn? Sự tò mò của Lý Na đối với nguyện vọng của Giang Vấn Nguyên trong nháy mắt đã tăng lên đến đỉnh điểm, nhưng hiện tại không phải lúc hỏi nguyện vọng của Giang Vấn Nguyên, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.

Lý Na không nghĩ tới, Giang Vấn Nguyên sẽ chủ động nói ra nguyện vọng của mình vào lúc này.

Giang Vấn Nguyên nhìn thoáng qua Tưởng Chiến, dẫn đầu đi về phía khu vực bóng tối tiếp theo: “Nguyện vọng của tôi là hoàn thành di nguyện của người yêu. Bây giờ tôi cũng tò mò, không biết người yêu của tôi thực sự đã mong muốn gì với trò chơi bàn tròn.”

|Hết chương 37|

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Editor:

• Được rồi, bây giờ đã hiểu được tác dụng của chiếc nhẫn:

Người mới sẽ không biết chiếc nhẫn là gì…

Kẻ phản bội được chọn sẽ tồn tại một mình trong một không gian khác. Không gian ban đầu cũng có một cơ thể nhưng không phải là kẻ phản bội (anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra trong không gian ban đầu).

Tất cả mọi người chạm vào bàn tay của hai người bên cạnh và ghi nhớ vị trí của chiếc nhẫn (ex: người bên phải đeo ngón giữa bên trái / người bên trái đeo ngón út bên phải) vào trò chơi và xác nhận lẫn nhau, miễn là bạn có thể nói ra vị trí thì bạn không phải là kẻ phản bội …

• Nói thêm một chút về khi kết thúc một vòng của trò chơi bàn tròn:

Khi có một người tìm thấy con rối và nhặt nó lên thì tất cả những người chơi con sống sẽ đều được quay lại không gian bàn tròn, lấy lại chức năng cơ thể sau đó trở lại hiện thực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.