Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 37: Quái Vật Bóng Đen


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 37: Quái Vật Bóng Đen


CHƯƠNG 36: Quái vật bóng đen

Edit: Foxpii


Trên cành cây thần kết đầy trái, hình dạng gần như là giống nhau, kích thước to bằng nắm tay của người lớn, ngoại hình thoạt nhìn giống như đào chín, hình dạng đầy màu đỏ tươi. Nhưng tuyệt đối sẽ không có người lẫn lộn nó với đào, bởi vì đào sẽ không nhúc nhích. Trái cây rải rác ở đầu cành cây, co rút có tiết tấu, mỗi một nhịp đập đều thập phần mạnh mẽ, phát ra tiếng động bùm bùm…

Bốn người Giang Vấn Nguyên trợn mắt cứng lưỡi nhìn cây thần ——

Những trái cây có nhịp đập kia, chính là là trái tim của con người!

Tán cây thần trải dài cực rộng, trái tim trên cây nhiều không đếm xuể. Trong đống trái tim dày đặc hầu hết là những trái tim hoàn chỉnh. Dưới ánh mặt trời, những trái tim này không có cơ thể thực nhưng lại phản chiếu bóng người hoàn chỉnh trên mặt đất. Còn lại là những trái tim đã bị xé ra từ giữa, mặc dù vẫn còn đập liên tục nhưng không phản chiếu bóng người.

Dáng vẻ của cây thần thật sự quá đáng sợ. Lý Na không có cách nào tiếp tục nhìn nữa, cô cúi đầu xuống, dời tầm mắt khỏi tán cây thần. Lần tránh đi này lại làm cho cô nhìn thấy không ít thứ kỳ quái.

Trên bùn đất rễ cây thần chiếm cứ không có lấy một tấc cỏ mọc. Bùn chất lẫn đầy đồ đạc hỗn tạp: đèn huỳnh quàn, đèn pin, nến, v.v. chỉ cần nó có thể được sử dụng làm nguồn sáng thì đều tìm thấy được ở đây. Trong số những nguồn sáng bỏ hoang đã hợp nhất với bùn đất, có một thứ trông rất mới, đó là một chiếc điện thoại thông minh, mặt sau của điện thoại di động hướng lên trên, đèn pin vẫn còn sáng.

Lý Na chợt nghĩ đến người chơi mất bóng ở tầng hai kia, lúc đang trên đường đến thôn Tháp Phụ hắn liền vứt điện thoại di động đi. Lý Na dám khẳng định, trên đường bọn họ đi đến thôn Tháp Phụ không hề đi qua gần nơi của cây thần. Nếu chiếc điện thoại di động trong bùn chính là của người kia vứt đi, vậy thì rốt cuộc là do ai mang đến đây?

“Mọi người tản ra tìm chỗ trốn tốt đi, dùng vải đen trùm lên!” Giang Vấn Nguyên dùng tốc độ nhanh, thấp giọng nói.

Mọi người nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, lặng lẽ thò đầu ra khỏi vải đen nhìn về phía cây thần đang phát sinh dị biến. Chỉ thấy một trái tim mọc ở ven rìa đập nhanh hơn, động đất cũng rung lên kịch liệt.


Trái tim kia bị thứ gì đó từ bên trong xé rách ra, thứ kia đen như mực khẽ lay động, chậm rãi lớn thành hình, cố gắng từ trong trái tim bò ra. Nó giống như đang mặc quần áo, đem cái bóng dưới ánh mặt trời mặc vào người. Khi nó hoàn toàn thoát khỏi trái tim và nhảy xuống đất, trái tim kia đã hoàn toàn nứt ra, bóng của nó cũng biến mất.

Con quái vật rơi xuống đất kia, hoàn toàn giống hệt con quái vật bóng đen mà Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến tình cờ gặp được ở trong thôn Tháp Phụ. Toàn thân đen kịt, không có mặt, mép thân hình mơ hồ phủ sương, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được hai tay cùng hai chân.

Dự cảm không tốt của Giang Vấn Nguyên đã linh nghiệm. Khi cậu nhìn thấy người chơi cùng du khách ở lầu hai mất đi bóng của mình lại liên tưởng đến đặc điểm quái vật có thể co giãn uốn cong giống như rắn, cũng đã có ít nhiều hoài nghi quái vật bóng đen có thể không chỉ có một con. Giang Vấn Nguyên trống rỗng nhìn về phía bóng dáng trên mặt đất, quái vật còn chưa thành hình đã có mấy trăm ngàn con, vậy thì lũ quái vật đã thành hình đâu? Chỉ nghĩ đến số lượng của chúng thôi đã làm cho người ta sởn tóc gáy…

Quái vật bóng đen vừa mới nở ra, tập tễnh đi trên bùn đất một hồi. Đi tới đi lui liền tìm thấy chiếc điện thoại di động kia. Điện thoại thông minh sáng suốt cả ngày lẫn đêm vẫn chưa tắt. Nó nhặt điện thoại di động lên, chiếu ánh sáng của đèn pin về phía chính mình, ở vị trí ánh sáng đèn pin điện thoại di động chiếu vào, các cạnh mờ của sương mù dần dần trở nên rõ ràng. Quái vật bóng đen thích chơi điện thoại di động, chơi một hồi lâu sau mới lưu luyến không rời cẩn thận đặt điện thoại xuống bùn đất, hướng ánh đèn pin nhắm về phía những trái tim còn chưa nở trên tán cây.

Quái vật bóng đen lắc lư từ dưới tán cây đi ra, thật trùng hợp hướng đi vừa vặn chính là nơi ẩn náu của mấy người Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên chống ô lụa đen, siết chặt chuôi gỗ trong tay, nếu là quái vật hình người nở ra từ trái tim con người vậy thì vị trí trái tim hẳn vẫn là nhược điểm.

Trọng tâm Giang Vấn Nguyên hơi nghiêng về phía trước, tay cầm chuôi gỗ chống lên mặt đất, chuẩn bị sẵn sàng tấn công khi nó trở tay không kịp. Không nghĩ tới một mảnh mây trắng bay tới vừa vặn ngăn trở ánh sáng mặt trời chiếu đến chỗ mấy người Giang Vấn Nguyên, quái vật bóng đen kia vừa mới nở ra, độ khát khao ánh sáng mãnh liệt vô cùng, nó tạm thời đổi hướng, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo ánh mặt trời không bị tầng mây nuốt chửng.

Chờ sau khi con quái vật bóng đen kia biến mất, Giang Vấn Nguyên chống ô lụa đen từ phía sau tảng đá đi ra, như có điều gì suy nghĩ nhìn về phía cây thần. Lý Na đấm đấm hai chân mềm nhũn của mình vài cái, miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt chuyên chú của Giang Vấn Nguyên làm cho trong lòng cô có chút hoảng hốt: “Anh Trần, anh có muốn lấy một trái tim trở về nghiên cứu không?”

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, “Bây giờ còn chưa đến lúc nghiên cứu trái tim. Tốc độ của quái vật bóng đen quá nhanh, tứ chi còn có thể biến hình. Trước tiên chúng ta trở về thôn Tháp Phụ, mau chóng tìm được phương pháp đối phó với quái vật bóng đen từ thôn dân, tránh cho lần sau không phải bó tay khi chống lại quái vật bóng đen.”

“Em hiểu rồi.” Lý Na nhận mệnh gật gật đầu, hiện tại chưa đến lúc nghiên cứu nói cách khác là sau này sẽ nghiên cứu được? Cô thật sự rất muốn biết Giang Vấn Nguyên rốt cuộc lấy lá gan từ đâu ra, ngay cả trái tim khủng bố như vậy cũng muốn tìm một người để nghiên cứu.

Mấy người đã chứng kiến mức độ khát sáng của quái vật bóng đen kia, khi bọn họ trở về thôn vừa đi vừa quay đầu cảnh giác, tận lực trốn dưới bóng tối của tầng mây. Mấy người bọn họ đi đường xa một chút, so với lúc tới thì lúc về tốn gấp đôi thời gian mới trở lại thôn Tháp Phụ.

Lúc này trời đã gần trưa, đây vốn là thời điểm yên tĩnh nhất thôn Tháp Phụ. Hiện tại tất cả mọi thứ đều yên lặng, còn làm cho người ta ngửi được một cỗ hương vị bất an. Người ở tòa nhà hai tầng, ngoại trừ hai người mất bóng quỷ dị ra thì toàn bộ người chơi đều tập trung ở bãi đất trống phía trước tầng một, trên tay mỗi người bọn họ đều cầm đồ vật có thể coi là vũ khí.


Hiện tại ánh mặt trời vừa vặn lên cao, trợ giảng nhìn thấy bốn người Giang Vấn Nguyên trở về  liền đảo mắt qua dưới chân bốn người bọn họ một vòng, xác nhận bóng của bọn họ đều không bị cướp đi, mới lo lắng nói: “Bốn người các em sáng nay rốt cuộc đã đi đâu vậy? Chúng tôi tìm thật lâu cũng không thấy các em, còn tưởng rằng các em đã bị người dân thôn Tháp Phụ hại chết rồi!”

Giang Vấn Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng, cậu giấu đi chuyện nhìn thấy cây thần, “Chúng tôi rất hứng thú với cành lá của cây thần cho nên liền đi điều tra tình huống trong rừng một chút. Có gì quan trọng mà trợ lý giảng dạy lại tập hợp chúng tôi ở đây vậy? Chuyện gì đã xảy ra với thôn Tháp Phụ?”

“Bạn học của các em và một vị khách du lịch xuất hiện dị trạng, chúng tôi nghi ngờ là do dân làng Tháp Phụ đã động tay động chân với bọn họ.” Trợ giáo tức giận nói, đưa tay muốn kéo  Giang Vấn Nguyên, “Các em trở về rất đúng lúc, đi, cùng chúng tôi đến nhà thôn trưởng đòi giải thích! Thôn Tháp Phụ có phải đã coi những người sống trong tòa nhà nhỏ hai tầng là tế phẩm hay không!”

Giang Vấn nguyên im lặng né tránh động tác của trợ giảng, “Chúng tôi bận rộn cả buổi sáng trong rừng rậm, thân thể đã vô cùng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt mới được. Bốn người chúng tôi sẽ không đến nhà trưởng thôn nữa. Tôi tin rằng các giáo sư và trợ giảng sẽ chủ trì công lý cho chúng tôi.”

Giang Vấn Nguyên đã nói đến mức này, trợ giảng cũng không tiện bức ép cậu liền trở lại bên cạnh giáo sư, dẫn dắt mọi người cùng nhau xuất phát đến nhà trưởng thôn. Người chơi cầm vũ khí đi ngang qua bốn người Giang Vấn Nguyên đều hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, nghiễm nhiên đã coi bọn họ là kẻ đào ngũ trên chiến trường, phỉ nhổ không thôi.

Bốn người trở về phòng của mình sau đó đóng cửa lại, Lý Na lo lắng nói: “Trần ca, tại sao chúng ta không chia sẻ manh mối về cây thần cho bọn họ? Em cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm để độc chiếm manh mối, nếu quái vật bóng đen trên cây thần một lần nở ra thì lúc đó với lực lượng của bốn người chúng ta sợ là không đối phó được.”

“Manh mối về cây thần tôi cũng không muốn độc chiếm, chỉ là dáng vẻ của bọn họ thoạt nhìn rất kỳ quái cho nên tôi mới không nói.” Giang Vấn Nguyên ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ, lại lặp lại một lần nữa, “Có quá nhiều điểm kỳ quái.”

Tưởng Chiến yên lặng ngồi xuống bên cạnh Giang Vấn Nguyên, lần lượt rót cho mình và Giang Vấn Nguyên một tách trà: “Điểm đáng ngờ lớn nhất, hẳn là hai du khách kia, hành vi của họ kia rất đáng để nghiên cứu sâu.”

“Tại sao lại nói như vậy?” Lý Na đẩy Lữ Anh Kỳ đến bàn nhỏ sau đó mới ngồi xuống theo, cô đầy một chén trà đến trước mặt Lữ Anh Kỳ: “Anh uống trước đi, lát nữa em sẽ lấy chén rửa sạch rồi mới uống.”

Bởi vì đủ loại nguyên nhân cho nên bọn họ vẫn không có thời gian đi tới phòng trống lấy thêm một cái chén trà đến, cho nên chén vẫn chỉ có ba cái, cũng chỉ có thể dùng như vậy.

Giang Vấn Nguyên cầm chén trà nhưng không uống, chỉ cách chén trà mà cảm nhận sức nóng của nước trà: “Hành động đi theo giáo sư và trợ giảng đi tìm trưởng thôn của hai du khách kia rất không hợp lý. Nếu hai người họ có mối quan hệ chặt chẽ với các nạn nhân thì họ nên là những người đầu tiên phát hiện ra bất thường. Tuy nhiên, trên thực tế, người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân không có bóng lại chính là chúng ta, điều này cho thấy mối quan hệ giữa ba du khách không chặt chẽ. Đồng bạn gặp phải sự kiện quỷ dị khoa học không thể giải thích được thì không phải lúc này nên chạy trốn hoặc báo cảnh sát là hợp lý hơn sao? Vì sao phải tự mình đến nhà trưởng thôn đòi giải thích?”

Lý Na cũng bị lời nói của Giang Vấn Nguyên kích hoạt linh cảm, “Lại nói tiếp, mấy du khách đến đây du lịch quả thật là rất kỳ quái. Bọn họ đến còn sớm hơn người chơi, chúng ta phải đợi lễ tế thần cây chấm dứt mới được rời đi. Thôn Tháp Phụ chỉ là một nơi nhỏ như vậy, nếu thật sự là đến du lịch thì chỉ một hai ngày cũng đủ để lĩnh hội phong tình* của thôn Tháp Phụ rồi. Sao còn phải ở lâu như vậy, bọn họ không phải là có mục đích gì khác chứ?…”


(*phong tình: phong cảnh – tình cảm)

“Không chỉ có ba du khách, giáo sư và trợ giảng cũng rất kỳ quái.” Giang Vấn Nguyên buông chén trà xuống, đi lấy đèn xách giấu dưới gầm giường ra, cậu đặt đèn lên bàn, thắp sáng ánh đèn màu xanh nhạt: “Quái vật bóng đen thông qua ánh sáng để cảm nhận con mồi, chúng thích tất cả các nguồn sáng. Đối với quái vật bóng đen mà nói, đèn xách cũng không có tác dụng gì. Cho đến hôm nay, tôi phát hiện ra rằng vai trò duy nhất của chiếc đèn này là phân biệt giữa người sống và người bị lấy bóng.”

Lữ Anh Kỳ khiêm tốn hỏi: “Trần ca, ý của anh là giáo sư và trợ giảng rất có thể trước khi đến thôn Tháp Phụ đã biết đến quái vật bóng đen, biết sau khi quái vật bóng đen lấy đi trái tim người khác thì người nọ liền biến thành người không có bóng?”

“Bọn họ biết được bao nhiêu, tôi cũng chưa thể xác định.” Giang Vấn Nguyên lắc đầu: “Thật ra nguồn sáng bình thường cũng đủ để phân biệt giữa người sống và người mất bóng. Chỉ là đèn xách của trợ giảng rất đặc biệt, độ sáng và nhiệt độ màu của đèn đều là điều kiện mà dân làng Tháp Phụ có thể chấp nhận được. Đây là công cụ để xác định xem người bên cạnh có còn là người sống hay không. Giáo sư và trợ giảng sử dụng đèn này để đi đường thì có lẽ một trong số họ có quan hệ huyết thống với thôn làng Tháp Phụ.”

Lý Na trong nháy mắt đã bổ não ra câu chuyện tình yêu của cô gái thôn Tháp Phụ và người ngoại hương không được thôn cho phép, bọn họ đều chết đi, chỉ để lại một đứa bé, đứa bé kia trở về báo thù, đúng là một câu chuyện cẩu huyết. Lý Na kích động quá mức, không cẩn thận đem chén trà của mình làm đổ lên người Lữ Anh Kỳ, Lữ Anh Kỳ hành động không tiện cho nên bị hắt vào hai đầu gối: “A a a —— xin lỗi!”

Lý Na vội vàng giúp Lữ Anh Kỳ dời xe lăn ra sau đó tìm vải khô lau hai chân cho hắn, “Không làm cậu bị bỏng chứ?”

Lữ Anh Kỳ trả lời: “Chân tôi không cảm nhận được, không sao đâu.”

Lý Na nghe lữ Anh Kỳ nói vậy càng áy náy hơn.

So với vấn đề hai chân có bị bỏng hay không, Lữ Anh Kỳ càng quan tâm đến đám người chơi kia: “Những người chơi kia bị người ta lợi dụng đi tìm trưởng thôn đàm phán, không biết có gây ra phiền toái gì hay không?”

Vấn đề này không cần Giang Vấn Nguyên trả lời đã có người khác đưa cho Lữ Anh Kỳ đáp án.

“Bang bang!”

Cửa phòng của bọn họ bị gõ đến mức chấn động. Tưởng Chiến đứng dậy đi mở cửa, người tới là thanh niên thôn Tháp Phụ đúng giờ mỗi ngày đưa cơm cho bọn họ. Vải đen trên người hắn che kín hơn bất cứ lúc nào, trong tay hắn cầm đao, vải đen trên người nhìn không ra vết máu nhưng lại mang theo mùi máu tươi nồng đậm. Hắn nhìn vào trong phòng một vòng, sau khi xác nhận tất cả mọi người đều có bóng mới mở miệng nói: “Hai người không có bóng kia ở đâu, các người biết không?”

Tưởng Chiến ngăn thanh niên kia ở ngoài cửa: “Không bằng cậu nói trước xem một thân đầy máu này của cậu là đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh niên nâng kính râm trên sống mũi lên, ánh mắt sắc bén tựa như thanh kiếm đoạt mạng, hắn cười lạnh nói: “Vậy còn không bằng các người tự hỏi mình đi. Vì sao phải vu khống thôn Tháp Phụ coi các người là vật tế cây thần?”


Đối với sát ý giấu trong lời nói của thanh niên, Tưởng Chiến cũng không sợ hãi, hắn vẫn ngăn ở cửa như cũ, “Nếu như chúng tôi cho rằng thôn Tháp Phụ coi chúng ta là tế phẩm, thì cậu cảm thấy mình còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với chúng tôi hay sao?”

Tâm tình thanh niên thoáng hòa hoãn lại, “Các ngươi không cùng đám người kia đến nhà trưởng thôn gây sự, coi như là người hiểu rõ lý lẽ. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, thôn Tháp Phụ sẽ không cung cấp hai bữa ăn lá tươi mỗi ngày cho các người nữa. Không liên tục ăn cành lá tươi, trên người các ngươi sẽ không có đủ khí tức của cây thần, không có khí tức của cây thần che chắn, các ngươi sẽ giống như người dân thôn Tháp Phụ, lúc nào cũng đều có thể bị quái vật bóng đen theo dõi., tự cầu phúc đi.”

Tưởng Chiến mỉm cười với thanh niên, “Cảm ơn lời khuyên của cậu. Hai người không có bóng kia ở gian phòng thứ ba từ trái sang phải ở lầu hai.”

Thanh niên gật gật đầu, xách đao sải bước đi lên lầu hai.

Khi thanh niên kéo hai người bọc vải đen từ trên lầu hai đi xuống, đám người đến nhà trưởng thôn gây sự cũng trở về, hai tay của tất cả bọn họ đều bị dây thừng trói ở sau lưng, dùng một sợi dây thừng thật dài xâu thành một hàng, mấy thôn dân bọc vải đen trong tay cầm đao, côn các loại vật gì đó canh giữ xung quanh bọn họ.

Mấy người Giang Vấn Nguyên từ trong phòng đi ra, cẩn thận đếm một chút, người trở về thiếu bốn người, hơn nữa đều là người chơi, Lưu Vân Vân chính là một trong số đó. Dương Linh và Lưu Vân Vân có quan hệ tốt nhất, hiện tại cô ta đang đứng trong đội ngũ, trên người đều là máu của người khác, khóc đến tức giận không thở nổi, chỉ sợ Lưu Vân Vân lành ít dữ nhiều, ba người chơi khác đoán chừng cũng là tình huống tương tự.

Thanh niên thôn Tháp Phụ đem hai người không có bóng ném xuống đất, bọn họ bị vải đen che kín, giống như những con côn trùng không ngừng giãy dụa di chuyển. Thanh niên nọ nhìn đám người gây sự bị trói thành một hàng, “Các người không phải đến nhà trưởng thôn hỏi nên làm thế nào với hai người đồng bạn này hay sao? Trưởng thôn hy vọng mọi người có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện một chút nhưng các ngươi không muốn nghe, thậm chí còn tàn nhẫn giết chết trưởng thôn! Bây giờ để tôi nói cho mấy người nghe làm thế nào để đối phó với những người mất bóng ở thôn Tháp Phụ.”

Nói xong, thanh niên kia xốc tấm vải đen của hai người trên mặt đất lên!

Hai người bị mất đi bóng tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, mỗi một tấc da trên người bọn họ đều bắt đầu nóng rực lên, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy toàn thân bọn họ đang bị cacbon hóa. Người mất bóng kia vừa kêu la thảm thiết, vừa bò về phía người bạn của mình, hắn kêu thảm thiết. “Chúng ta đến thôn Tháp Phụ để tìm kiếm Truyền thuyết bất tử, không phải nói người ta vứt bỏ ánh sáng là có thể đạt được vĩnh cửu sao? Tại sao tao lại trở thành thế này… chúng mày lừa tao…”

Hai du khách còn lại hoảng sợ nhìn đồng bạn của mình dưới ánh mặt trời đang biến thành một khối than đen cháy, sụp đổ khóc thành tiếng, “Chúng tao cũng chỉ nghe lời người khác nói thôn Tháp Phụ có truyền thuyết bất tử thôi, không phải lỗi của chúng tao.”

Thanh niên thôn Tháp Phụ muốn hỏi về cuộc sống bất tử, nhưng lại nghe thấy dân làng bên cạnh hét lên: “Quái vật bóng đen đến!”

Hai thi thể bị ngọn lửa nuốt chửng dưới ánh mặt trời chói lóa, là nguồn sáng yêu thích của quái vật bóng đen. Quái vật bóng đen tới không chỉ có một con!


|Hết chương 36|


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.