Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 39: Thế Giới Thứ Tư Kết Thúc


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 39: Thế Giới Thứ Tư Kết Thúc


CHƯƠNG 38: Thế giới thứ tư kết thúc

Edit: Foxpii

Khi rời khỏi thế giới trò chơi lần này, Lữ Anh Kỳ đã mang đi những con quái vật bóng đen lang thang ở thôn Tháp Phụ. Ba người Giang Vấn Nguyên trên đường trở về tòa nhà hai tầng không hề gặp phải một con quái nào. Bọn họ vừa đến dưới lầu, liền nhìn thấy mấy người chơi người trên người đầy máu từ lầu hai đi xuống, khuôn mặt mỗi người bọn họ đều dữ tợn giống như là sát thủ vừa mới từ trên pháp trường đi xuống.

Bọn họ đối mặt với mấy người Giang Vấn Nguyên, dẫn đầu là người đàn ông khóe mắt có vết sẹo kia nói: “Các cậu biết không, vòng này của trò chơi có xuất hiện kẻ phản bội. Chúng tôi đã hướng dẫn cô ta cho nên mới tổn thất nghiêm trọng như vậy.”

Lý Na trong lòng cả kinh, cho dù bọn họ không mang Lữ Anh Kỳ vào thôn thì Lữ Anh Kỳ khống chế quái vật bóng đen bên ngoài vẫn có thể trốn ở chỗ tối tính kế hại người chơi bình thường. Nhưng Lữ Anh Kỳ dù sao cũng là người mà bọn họ mang đến thôn Tháp Phụ, hiện tại chết nhiều người chơi như vậy, những người chơi khác muốn giận chó đánh mèo, bọn họ có miệng cũng khó cãi.

Nhưng Giang Vấn Nguyên lại không chút hoang mang hỏi người đàn ông mặt sẹo kia: “Hai người tìm được kẻ phản bội kia chưa?”


Trên gương mặt vặn vẹo của nam nhân mặt sẹo hiện ra một tia khoái ý, “A, chúng tôi đem cô ta kéo ra! Cậu có thế yên tâm rằng cô ta sẽ không bao giờ gây ra mối đe dọa cho chúng ta nữa.”

Lý Na nghe nói như vậy, sửng sốt một chút, người bọn họ nói hình như cũng không phải Lữ Anh Kỳ: “Kẻ phản bội kia là ai, các người làm sao xác định người kia chính là kẻ phản bội?”

Đàn em của người đàn ông mặt sẹo kia rất bất mãn với câu hỏi của Lý Na, đang muốn phát tác lại bị người đàn ông mặt sẹo ngăn lại: “Bọn họ cẩn thận một chút cũng là điều bình thường thôi. Bằng không làm sao chúng ta lại trúng chiêu của kẻ phản bội mà bọn họ lại không bị lừa. Bằng chứng về việc cô ta là kẻ phản bội đã có đủ. Người đầu tiên đề xuất với người chơi, giáo sư và trợ giảng rằng có thể chúng ta là đồ cúng tế là cô ta. Khi chúng tôi đang đàm phán với trưởng thôn, cô ta đột nhiên ra tay giết trưởng thôn, hơn nữa trong sự kiện này, hai người chơi bên cạnh cô ta đều đã chết. Cậu nói đi, cô ta không phải là kẻ phản bội thì là ai?”

Đàn em của người đàn ông mặt sẹo phụ họa: “Cô ta chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngụy biện, muốn hắt nước bẩn cho các cậu.” Cô ta nói chúng ta là tế phẩm là những gì anh trai bị liệt hai chân của các cậu nói với cô ấy. Cô ta còn nói mình động thủ với trưởng thôn là có nguyên nhân, bởi vì cô ta từng tận mắt chứng kiến quái vật bóng đen hoạt động bên cạnh trưởng thôn, đám quái không công kích trưởng thôn mà ngược lại giống như đang bảo vệ hắn. Mấy người nghe lý do này, nếu trưởng thôn có thể thao túng quái vật bóng đêm thì sao lại không triệu hoán nó ra để bảo vệ mình mà lại dễ dàng bị cô ta giết chết?”

Kẻ phản bội có thể cảm nhận được tình huống tử vong của mỗi người chơi bình thường trong trò chơi này. Trước khi Lữ Anh Kỳ rời đi có nói người chết cuối cùng là người thay hắn cõng tội danh. Người chơi vừa trải qua một hồi lễ tẩy máu, chắc hẳn là sẽ không dễ dàng rời khỏi khu có bóng tối an toàn cho nên hung thủ giết chết người mang tội danh, chỉ sợ chính là…

Tưởng Chiến thẳng thắn hỏi ra câu hỏi tàn khốc này: “Cho nên hai người liền giết cô ấy?”

“Làm sao đây, chẳng nhẽ vị huynh đệ này còn muốn làm anh hùng?” Người đàn ông mặt sẹo cười lạnh hai tiếng, “Cô ta không giết chết toàn bộ người chơi thì kết cục cũng chết như nhau, còn không bằng nhanh nhanh đưa cô ta lên đường. Nếu không chúng ta bây giờ chỉ là chế ngự cô ta, lưu cho cô ả một mạng sau đó để ả còn có cơ hội lật bàn. Như vậy đến cuối cùng người chết là ai còn chưa nói được đâu!”


“Cho qua!” Người đàn ông mặt mặt sẹo dẫn theo đàn em của hắn sải bước đi qua ba người Giang Vấn Nguyên. Một đàn em của gã đàn ông kia còn cố ý dùng bả vai đánh Tưởng Chiến một cái, vốn là muốn đánh ngã Tưởng Chiến hoặc đánh lui vài bước ra oai, nào ngờ Tưởng Chiến đứng tại chỗ không hề chút nhúc nhích, ngược lại chính hắn đụng đến bả vai đau nhức, xám xịt chạy mất.

Giang Vấn Nguyên bất chấp có thể dẫn tới quái vật bóng đen hay không, cậu mở đèn pin ra, lần theo vết máu trên mặt đất của người đàn ông mặt sẹo tìm được lầu hai, vết máu theo hành lang, đi thẳng đến gian phòng thứ năm từ trái sang phải. Cửa phòng khép hờ, bên trong im ắng, mùi máu tươi từ trong phòng bay ra. Giang Vấn Nguyên không biết mình có phải đã gặp quá nhiều người chết trong trò chơi hay không, nhưng cậu có thể phân biệt được, mùi máu tươi này rất mới, thuộc về người vừa mới chết không lâu.

Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một thi thể nữ nằm trên vũng máu trên mặt đất, trên người có nhiều vết đâm, hai mắt vô hồn cô mở to, trên lông mi còn vương nước mắt, khuôn mặt tái nhợt trộn lẫn vết máu và nước mắt. Người này bọn họ có quen biết, là Dương Linh ngồi thứ tư trên bàn tròn, quan hệ giữa cô và Lưu Vân Vân ở vị trí thứ năm rất tốt. Cái chết của bạn tốt đã đả kích rất lớn tới Dương Nghi, Dương Nghi tự nhiên còn bị gắn mác giết chết bạn tốt, chết oan ngay trong tay người chơi…

Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Nghi, lau đi vết máu và nước mắt trên mặt cô, khép lại đôi mắt chết không nhắm mắt của cô. Giang Vấn Nguyên tắt đèn pin, hỏi Tưởng Chiến và Lý Na: “Nếu một ngày nào đó chúng ta cũng trở thành kẻ phản bội của trò chơi bàn tròn, hai người sẽ làm gì?”

“Em không biết.” Lý Na mờ mịt nhìn thi thể Dương Nghi, cô nhất định có nguyện vọng cực độ khát khao nhưng cầu mà không được, cô nguyện ý dùng mạng của mình để đổi lấy nguyện vọng này, nhưng muốn đem nguyện vọng cùng sinh mệnh của mình đặt ở trên bàn cân thì cô thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào.


Tưởng Chiến lại nhìn ra được: “Loại vấn đề này, đợi đến ngày thật sự trở thành kẻ phản bội hãy phiền não đi. Nhưng mà xác suất Trần Miên trở thành kẻ phản bội hẳn là rất thấp.”

Giang Vấn Nguyên và Lý Na đồng thời nhìn về phía Tưởng Chiến, Tưởng Chiến giải thích: “Thật ra thông tin về kẻ phản bội lưu truyền trên diễn đàn cũng không nhiều, ví dụ như hào quang tân thủ của kẻ phản bội mà Lữ Anh Kỳ nói, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết. Theo những thông tin về kẻ phản bội mà tôi được biết thì kẻ phản bội biết cốt truyện trò chơi, sẽ không bị thu vé, còn có cả năng lực trò chơi ban cho. Mục tiêu của kẻ phản bội là giết chết những người chơi bình thường khác và không thể cạnh tranh con rối. Còn có một điểm quan trọng nhất, kẻ phản bội mỗi khi hoàn thành một vòng trò chơi, tiến độ trò chơi thu được so với người chơi bình thường nhiều hơn một khoảng lớn, cho nên có thể nhanh hơn người chơi bình thường tiếp cận nguyện vọng của mình. Nếu trò chơi bàn tròn chọn một người chơi có nguyện vọng xấu với nó để trở thành kẻ phản bội thì trò chơi bàn tròn sẽ phải đối mặt với nguy cơ rủi ro cao.”

Nghe Tưởng Chiến nói, Lý Na bắt đầu tự hỏi có nên trở lại hiện thực tìm một nhà thôi miên để thôi miên mình hay không, ngụy trang nguyện vọng của mình thành nguyện vọng xấu, chờ sau khi cô chính thức thông quan trò chơi, lại mượn nguyện vọng giải trừ thôi miên đã đặt ra trước đó. Nhưng mà Lý Na rất nhanh sau đó liền đem suy nghĩ này ném ra sau đầu, trước tiên không nói thôi miên có thể lừa gạt bàn tròn hay không, cho dù thật sự có thể lừa gạt bàn tròn, đến lúc đó khi cô đối mặt với kẻ phản bội thì nên làm cái gì bây giờ? Giang Vấn Nguyên rất lợi hại, nhưng cô cũng không có khả năng ôm đùi Giang Vấn Nguyên, sớm muộn gì cũng phải độc lập vào trò chơi.

Thế nhưng đối với chuyện này Giang Vấn Nguyên cũng chẳng vui hơn, dựa theo suy đoán của Tưởng Chiến, cậu quả thực có thể tránh trở thành kẻ phản bội nhưng ở góc độ khác, bởi vì nguyện vọng của cậu là nguyện vọng xấu, trò chơi bàn tròn sẽ nhằm vào cậu mà tạo ra càng nhiều kẻ phản bội, đây cũng không phải là chuyện đáng để vui mừng.

Giang Vấn Nguyên một lần nữa đứng lên, “Đi thôi, chúng ta đi tìm trợ giảng.”

Đã đến giờ ăn cơm, thời gian cũng đã đến hơn chín giờ tối. Bởi vì khách ở tòa nhà hai tầng đã giết chết thôn trưởng cho nên đêm nay thôn Tháp Phụ cũng không mang bữa tối đến. Giáo sư và trợ giảng ở hai gian tầng một. Giang Vấn Nguyên đứng ở ngoài cửa, bảo Tưởng Chiến và Lý Na đem vũ khí đặt ở nơi dễ tiếp cận, khi đối chất với trợ giảng phải giữ cảnh giác. Sau khi nhận được tin Tưởng Chiến và Lý Na đã chuẩn bị sẵn sàng, Giang Vấn Nguyên mới gõ cửa phòng trợ giảng.

Sau một loạt tiếng động va chạm nhau, trợ giảng mới mở cửa phòng.

Đèn pha trong phòng cũng không bật, nhưng ngọn đèn xách của giáo sư đang đặt trên bàn, tản ra ánh sáng xanh ảm đạm, trên cửa sổ cũng không treo rèm cửa, ánh trăng xuyên qua chiếu lên sàn nhà, cùng với ánh sáng lạnh lẽo của chiếc đèn mềm mại đan xen cùng một chỗ.


Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ không gặp, cả người trợ giảng gầy đến độ cả người đều thoát hình, làn da phảng phất như trực tiếp mọc trên xương cốt, cơ bắp ở giữa toàn bộ không cánh mà bay. Trợ giảng tựa hồ cũng không cảm thấy bộ dáng của mình có bất ổn, lúc hắn nói chuyện răng đều run rẩy, ánh mắt so với người chết còn đục hơn, “Các em tới tìm giáo sư sao? Giáo sư đã bị những con quái vật bóng đen móc tim và chết rồi. Nếu các em muốn chạy trốn thì nhanh chóng chạy đi.”

Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhìn trợ giảng: “Chúng tôi đến tìm anh. Trợ giảng, anh có biết một cô gái thôn Tháp Phụ tên là Cách Tang Ngữ Tô không? Bà ấy là em gái của cố trưởng thôn làng Tháp Phụ.”

Hai mắt đục ngầu của trợ giảng hiện lên một tia dao động, “Tôi đương nhiên biết Cách Tang Ngữ Tô, bà ấy là mẹ của tôi.” Hắn mở toang cửa ra, “Vào đi, nếu các em đã biết Cách Tang Ngữ Tô thì tôi cũng có một câu chuyện muốn nói cho các em biết.”

Vào hay không, sự lựa nào nguy hiểm hơn?

Giang Vấn Nguyên cũng không suy nghĩ quá lâu, cậu nhấc chân đi vào trong phòng, “Vậy chúng ta hãy nghe câu chuyện của trợ giảng đi.”

Trợ giảng gọi ba người Giang Vấn Nguyên vào phòng, ghế trong phòng bọn họ cũng là ba cái.

Trợ lý giảng dạy đi đến cạnh bàn tròn và tiếp đón họ: “Các em ngồi trên ghế đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.