Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 17: Bộ Mặt Thật Của Giản Dịch
Bộ mặt thật của Giản Dịch
“Giản Dịch, hợp tác đi.”
…
Lộ Viễn có chút ghét bỏ: “Tại sao lại là tên đầu rận đeo kính kia?!?”
Giang Vấn Nguyên đau đầu xoa xoa giữa mày: “Tôi đã đại khái đã hiểu được vì sao cậu muốn giấu dốt rồi.”
Năng lực hành động của Lộ Viễn không thể nghi ngờ nhưng đối với lòng người hiểm ác hắn ta phản ứng rất chậm chạp, hoặc là căn bản không thèm để ý đến ác ý của người khác. Trần Miên cũng như vậy, Giang Vấn Nguyên nhắc nhở anh ăn điểm tâm bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Giang Vấn Nguyên không thể không giải thích với Lộ Viễn: “Cậu còn nhớ khi chúng ta đi xem thi thể của người chơi vẽ mặt giận dữ tôi có hỏi Giản Dịch một câu không? Tôi hỏi hắn, đầu của họ đâu? Câu hỏi của tôi tương đối mơ hồ, nhưng nếu hắn ta thật sự bị ảnh hưởng bởi hình vẽ trong lòng bàn tay thì câu trả lời hẳn phải nhằm vào bàn tay giận dữ kia chứ không phải trả lời là đầu của họ không bị chặt bỏ. Hắn căn bản không bị ảnh hưởng đến ý thức mà chỉ giơ tay ngụy trang thôi.”
Lộ Viễn cúi đầu cân nhắc một hồi: “Có thể tìm được cách giữ cho ý thức tỉnh táo ở vòng này thì chắc hẳn tố chất của Giản Dịch không hề yếu kém. Nhưng việc hắn làm chân chó cho Tiết Hựu và Lam Trân Trân, mặc đánh mặc mắng cũng không oán hận hận lấy một câu chắc hẳn là có ý đồ riêng.”
Giang Vấn Nguyên đồng ý: “Cho nên tôi vẫn luôn bảo cậu tránh xa hắn một chút. Nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp không cần kén chọn nhiều như vậy.”
Hai người kéo thân thể mỏi mệt trở lại khách sạn. Ở đại sảnh hai người gặp được Hải ca cùng Viên Tĩnh, tay bọn họ so với ngày hôm qua càng giơ cao hơn. Không thấy Tiểu Ngư đi theo bọn họ. Viên Tĩnh biểu tình chết lặng, không ngừng nỉ non: “Chết rồi, đều đã chết……”
Qua một đêm không ngủ giọng Giang Vấn Nguyên có chút khàn khàn: “Ai chết?”
Viên Tĩnh không phản ứng với lời Giang Vấn Nguyên nói, Hải ca nghẹn ngào: “Tiểu Ngư đã chết, còn có người phụ nữ trung niên đắc tội Tiết Hựu và một người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ chết ở tầng mười bốn. Nguyên nhân chết đều là do mất máu quá nhiều.”
Viên Tĩnh không nhịn được thất thanh khóc rống lên: “Tối hôm qua Tiểu Ngư nói không ngủ được, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Đáng ra em nên ngăn cô ấy lại.”
Hải ca ôm lấy vai cô: “Đừng tự trách mình. Chúng ta đều đã khuyên cô ấy không nên đi ra ngoài nhưng cô ấy khăng khăng muốn đi. Không phải lỗi của em. Ít nhất cô ấy cũng không chết giống những người hôm qua. Biểu cảm rất bình tĩnh, chết khi đi dạo cũng không quá đau đớn.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Hải ca và Viên Tĩnh, Giang Vấn Nguyên cùng Lộ Viễn đi đến nhà ăn. Tuy rằng không muốn ăn nhưng hai người vẫn tận lực lấp đầy dạ dày. Bọn họ cần thể lực. Hai người dùng xong bữa sáng, cố gắng lấy lại tình thần sau đó đi thang máy lên tầng mười bốn xem tình hình.
Cửa thang máy vừa mở ra, Lộ Viễn liền ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Bởi vì còn cần dùng khẩu ngữ để nói chuyện với Giang Vấn Nguyên cho nên hắn không tiện bịt mũi. Chỉ có thể làm mặt xấu mà nói với Giang Vấn Nguyên: “Anh nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt, phỏng chừng cảnh tượng sẽ rất thảm thiết.”
Hai người đi ra khỏi thang máy, sàn nhà và tường hành lang tầng mười bốn đều chật kín vết máu. Ba người bị chém đầu rải rác ở các vị trí khác nhau, thi thể thì tập trung ở lối đi bộ thang bộ. Vết thương trên người ba thi thể không đầu kia đều rất nghiêm trọng, trong đó có một cánh tay của người phụ nữ trung niên bị xé rách xuống, chỉ có một chút da thịt còn liên kết với nhau. Có thể thấy sự khủng khiếp của cuộc đối kháng với nhân viên gấu ngày hôm qua.
Giang Vấn Nguyên mở lòng bàn tay ba người ra, tất cả đều là khuôn mặt vô cảm được vẽ bằng bút mực.
Biểu tình thông hành của công viên Hạnh Phúc có tất cả bốn loại. Chết đầu tiên chính là người vẽ mặt giận dữ, kế tiếp là mặt vô cảm, còn lại mặt cười và khóc tạm thời không biết sắp xếp. Tốc độ chuyển biến xấu đi của biểu tình có trình tự cụ thể khẳng định trong đó có ý nghĩa nào đó.
Lộ Viễn thật sự không chịu nổi mùi máu tươi ở tầng mười bốn, hắn không muốn phun ra bữa sáng vất vả nhét vào bụng: “Em nhớ rõ người chơi vẽ mặt khóc trừ em và Giản Dịch ra còn có một người khác. Em đi kiếm DV của nhà ăn về, bên trong có khả năng sẽ có video của người chơi kia.”
“Đi đi, lát nữa gặp lại ở đại sảnh.” Giang Vấn Nguyên không màng đến việc máu bị dính lên người, cậu dọn thi thể người phụ nữ trung niên từ ba thi thể kia ra. Mang đống tứ chi vặn vẹo của bà ra xếp lại. Trừ khi cần thiết, Giang Vấn Nguyên vẫn luôn rất ít khi đụng vào thi thể. Lộ Viễn nhìn động tác của cậu, không nói gì, quay đầu đi về phía thang máy.
Sau khi Lộ Viễn rời đi, Giang Vấn Nguyên nhặt đầu người phụ nữ trung niên về. Đầu người lớn nặng khoảng 1.5 – 3.6 kg nhưng Giang Vấn Nguyên lại cảm thấy đầu của người phụ nữ trung niên nặng ngàn cân, nặng đến mức gần như ôm không vững, hai tay đều run rẩy.
Giang Vấn Nguyên cẩn thận đặt đầu người phụ nữ trung niên lên trên cổ, miễn cưỡng ghép lại thành thi thể hoàn chỉnh.
Thi thể người phụ nữ trung niên tứ chi hơi vặn vẹo, biểu tình trên mặt chết lặng trống rỗng. Chỗ thịt đứt ở cổ bị vặn tròn, hoàn toàn giống với vết thương của hai người chơi vẽ mặt giận dữ. Rất có thể đầu của bà cũng bị cưa điện làm vườn chặt đứt. Giang Vấn Nguyên thích ứng với cảm giác quá chân thực của đầu người, không nhặt đầu của hai người chơi còn lại về mà chỉ tiến hành kiểm tra vết chặt trên đầu và cổ bọn họ. Tình huống của cả ba người hoàn toàn giống nhau.
Dựa theo lượng máu chảy ra từ hiện trường và vết máu bắn tung tóe trên tường có thể khẳng định nơi ba nạn nhân bị chém đầu đều ở tầng mười bốn.
Tối hôm qua Giang Vấn Nguyên đã mang cưa điện trong nhà kho giấu đi, nhưng vẫn không yên tâm bèn dứt khoát làm hỏng luôn. Cưa điện giết chết ba người này không phải là cưa làm vườn trong nhà kho. Thế nhưng Giang Vấn Nguyên tìm khắp tầng mười bốn cũng không thể tìm được hung khí giết chết bọn họ.
Vết máu rời khỏi tầng mười bốn không quá nhiều, cũng không hình thành vệt máu. Chắc là dấu vết của con gấu hoặc những người chơi khác đến xem tình hình. Con gấu kia bị cưa làm vườn chặt bỏ đầu cho nên Giang Vấn Nguyên không cho rằng hắn ta sẽ mang theo cưa điện đi. Cưa điện làm vườn mất tích như thế nào…
Giang Vấn Nguyên dùng khăn trải bàn che lại thi thể của ba người sau đó đi đến phòng giám sát ở cuối hành lang. Mang video giám sát ở tầng mười bốn ra mở tốc độ x6, bắt đầu xem từ chỗ tối hôm qua sau khi hai người Giang Vấn Nguyên rời đi.
Phạm vi camera giám sát có hạn, Giang Vấn Nguyên không thể nhìn thấy hình ảnh ba người bị chặt đầu. Khi ba người chơi cùng nhân viên gấu tiến vào phạm vi của camera giám sát thì bọn họ đã ở trạng thái thi thể không đầu. Giang Vấn Nguyên đã tự mình chứng kiến sức mạnh của con gấu kia. Sau khi ba người chơi bị chặt bỏ đầu, sức mạnh cũng bị cường hóa, bọn họ điên cuồng công kích nhân viên gấu. Thế nhưng chỉ thành công làm đứt một cánh tay của con gấu kia.
Hai bên vật lộn chiến đấu cực kỳ thảm thiết. Giang Vấn Nguyên tay nắm thành quyền, nhẫn nhịn không di dời tầm mắt.
Khi nhân viên gấu bị ba thi thể không đầu áp đảo, ở phía rìa của màn hình giám sát có một cái bóng sượt qua!
Giang Vấn Nguyên lập tức tạm dừng ghi hình, dùng tốc độ bình thường phát lại đoạn ngắn kia.
00:12:14 nhân viên gấu bị đè trên mặt đất. Một đôi chân trần của trẻ con xuất hiện ở dưới góc trái màn hình. Bên cạnh đôi chân kia là một chiếc cưa điện làm vườn, lưỡi cưa dính da thịt, tí tách nhỏ máu.
00:12:18 đôi chân cùng cưa điện làm vườn biến mất khỏi màn hình giám sát.
Giang Vấn Nguyên xem đi xem lại mấy lần, dùng di động ghi lại đoạn video bốn giây này. Giang Vấn Nguyên ăn mặc một thân toàn đồ đen cho nên bị dính máu cũng không hiện rõ. Cậu không lãng phí thời gian trở về phòng thay quần áo mà trực tiếp xuống đại sảnh lầu một tập hợp cùng Lộ Viễn.
Lộ Viễn nhìn thấy Giang Vấn Nguyên đi đến liền lấy ra từ trong túi leo núi một bình giữ nhiệt: “Em nấu cho anh một ít trà gừng, sau khi nôn xong uống một ít có thể bảo vệ dạ dày.”
“Tôi không nôn.” Nhưng Giang Vấn Nguyên đón lấy bình trà gừng, mở nắp uống hai ngụm. Trà gừng mang theo chút vị cay, không khó để uống.
Cái chết của Tiểu Ngư vẫn tạo ảnh hưởng với Lộ Viễn. Hắn thoạt nhìn có chút khổ sở nhưng vẫn lấy lại tinh thần nói ra thu hoạch của mình: “Người chơi vẽ mặt khóc kia giơ tay thấp hơn những người vẽ mặt cười một chút. Còn nữa, em gặp Giản Dịch ở nhà ăn, anh ta đi đóng gói bữa sáng cho Tiết Hựu và Lam Trân Trân. Hiện tại chắc hẳn hai người đó còn chưa rời khỏi khách sạn.” Giang Vấn Nguyên uống sạch hơn nửa bình trà gừng: “Bên tôi cũng có thu hoạch. Nhưng mà lại nói tiếp có chút tốn công, chờ đến lúc gặp Giản Dịch rồi nói sau.”
Tiết Hựu, Lam Trân Trân cùng Giản Dịch ở trong phòng kiểu hộ gia đình số 2001. Từ phòng khách, thư phòng cho đến ban công, phòng ngủ đều có đầy đủ, là phòng có quy cách cao nhất trong công viên Hạnh Phúc. Lúc trước Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn cân nhắc ngộ nhỡ xảy ra tai nạn bất ngờ cần phải chăm sóc lẫn nhau vì thế không chọn căn hộ kiểu gia đình. Giang Vấn Nguyên cùng Lộ Viễn đứng trước phòng 2001, gõ cửa.
Không lâu sau, Giản Dịch mở cửa phòng ra, lòng bàn tay vẽ mặt khóc vẫn giơ lên: “Trần Miên, Lộ Viễn, hai người tới tìm Tiết Hựu ca sao?”
Giang Vấn Nguyên chặn khe cửa lại: “Không, chúng tôi tới tìm cậu. Chúng tôi đã tìm được mấu chốt để thông qua trò chơi nhưng không đủ nhân sự. Chúng tôi yêu cầu cậu nhập bọn.”
Giản Dịch bộ dáng thụ sủng nhược kinh: “Cảm ơn hai người đã cân nhắc. Nhưng em không có bản lĩnh gì, còn phải dựa vào Tiết Hựu ca……”
(受宠若惊 [ thụ sủng nhược kinh ] có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
“Cậu đừng diễn nữa. Vòng trò chơi này chỉ còn lại ba người chúng ta không bị hình vẽ trong lòng bàn tay ảnh hưởng đến ý thức. Cho nên nếu cậu muốn thông quan trò chơi thì cuối cùng vẫn phải tìm chúng tôi hợp tác.” Giang Vấn Nguyên cắt ngang: “Tôi không quan tâm mục đích cậu đi theo bên cạnh Tiết Hựu.”
Giản Dịch có chút buồn bực buông tay xuống, nhìn về phía Lộ Viễn bộ dáng tương đối dễ lừa gạt: “Rốt cuộc tôi đã lộ ra sơ hở ở chỗ nào? “Lộ Viễn đắc ý dào dạt: “Anh cho rằng chúng tôi sẽ nói cho anh sao. Giúp anh cải thiện để về sau càng dễ dàng hại người chắc?”
Giang Vấn Nguyên yên lặng trợn mắt trong lòng, nghĩ thầm Lộ Viễn biết sơ hở cái quỷ gì, lúc trước hắn còn một lòng cho rằng Giản Dịch là một người đàn ông đầu rận, “Giản Dịch, hợp tác đi.”
Giản Dịch bĩu môi “Nói sơ hở cho tôi biết, tôi liền hợp tác cùng hai người.”
Giang Vấn Nguyên nói: “Sơ hở của cậu chính là kỹ thuật diễn. Cậu bị Tiết Hựu cùng Lam Trân Trân coi như nô dịch nhưng lại không có lấy một chút hận ý đối bọn họ, thái độ của cậu đối với hai người kia quá bình tĩnh. Nếu không phải vì trong trò chơi quá mức phiền não, lực chú ý của mọi người đều đặt ở nơi khác, thì chỉ riêng diễn xuất vụng về của cậu đã sớm bị người khác vạch trần rồi.”
Đáp án mà Giang Vấn Nguyên đưa ra, kỳ thật nói cũng chẳng khác nào không nói. Dù sao kỹ năng diễn xuất này cũng không phải một sớm một chiều có thể rèn luyện ra. Thế nhưng Giản Dịch vẫn tiếp nhận đáp án của Giang Vấn Nguyên, hắn mở cửa phòng: “Tôi còn có chút việc cần làm, hai người vào đợi một lát đi. “
Trong phòng khách, Tiết Hựu chỉ ăn mặc một cái quần lót còn trên người Lam Trân Trân mặc một bộ nội y, hai người nọ trần truồng bị trói trên ghế. Trên đầu Tiết Hựu đội một chiếc áo ngực màu đỏ thẫm, dây lưng trói chéo vào vị trí cằm. Trên đỉnh đầu Lam Trân Trân đội một chiếc quần lót màu xám, xem ra là cùng kiểu dáng với cái mà Tiết Hựu đang mặc. Hai người khóc lóc thảm thiết, trong miệng bị nhét toàn là màn thầu, nhìn thấy Giang Vấn Nguyên cùng Lộ Viễn đi vào, kích động mà phát ra tiếng ô ô..
Giang Vấn Nguyên: “……”
Lộ Viễn: “……”